Lỗ Ái

Chương 354: Ngoại truyện 084: "Lệ chi luyến"

Ảm Hương

16/07/2021

Edit: Ramsessivy.

Rốt cuộc Lâm Bích Nhi này bị tiễn ra ngoài, nhưng Mộ gia lại một mảnh thâm ai, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện!

Cổ Dư bị vây trong khϊế͙p͙ sợ vội vàng chạy về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại!

Tình huống gì cô cũng đều đoán trước được, nhưng cố tình lại không dự đoán được Lâm Tiêm Tiêm sẽ mang thai! Đây là đang châm chọc cô sao? Cho dù đi đến từng bước như thế nào, Lâm Tiêm Tiêm này đều đang tiến hành đồng bộ với cô!

"Nha đầu, vừa rồi là ai đến đây?" Mộ thái thái đi qua cửa phòng của cô, gõ gõ cửa, "Vừa rồi sao gấp như vậy, cẩn thận kẻo ngã!"

"Vừa rồi Lâm tiểu thư đem nhẫn trả lại cho con, giờ con đang thay quần áo xuống lầu ăn cơm ~"

"A, vậy là tốt rồi. Xuống lầu sớm một chút đi, cơm canh nóng mới có dinh dưỡng." Thế này Mộ thái thái mới cười ha ha rời đi."

Bà đi xuống lầu, phát hiện Tiền quản gia đang lấy thuốc cho lão Mộ, lão Mộ bị tăng huyết áp, gương mặt già nua đỏ bừng, tựa như vừa rồi bị kϊƈɦ thích rất lớn! Bà kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng chạy tới lão Mộ, "Lão Mộ, làm sao vậy?"

Mộ bí thư gian nan nâng tay, tỏ vẻ không có việc gì, uống một ngụm nước nuốt vào mấy viên thuốc, để chú Tiền đẩy ông lên lầu.

"Thái thái, vừa rồi tiểu thư Lâm Bích Nhi đến đây trả nhẫn." Chú Tiền giải thích với Mộ thái thái, cũng không có đề cập đến chuyện Từ Thanh Huyên mang thai, vừa cười nói: "Hiện nhẫn đã được trả về, tiểu thư Lâm Bích Nhi hi vọng thái thái đừng truy cứu việc này nữa, chỉ là hiểu lầm."

"Ừ, nhẫn được trả lại là tốt rồi." Mộ thái thái gật gật đầu, thế này mới bình ổn tâm tình, nhận xe lăn từ tay chú Tiền, cúi đầu cười nói với lão Mộ: "Ánh nắng bên ngoài tốt lắm, tôi đẩy ông ra ngoài tản bộ, đợi lát nữa rồi về ăn cơm."

Lão Mộ nhà bọn họ luôn ở mãi trong phòng khẳng định sẽ không tốt cho thân thể, cần phơi nắng nhiều hơn, tâm tình mới thoải mái, thân thể mới sớm bình phục.

"Ừ." Nét mặt Mộ bí thư nghiêm khắc, có vẻ tâm sự thật mạnh, nhưng vẫn đồng ý ra ngoài phơi nắng tản bộ, đi chung quanh một chút.

---

Cổ Dư

Nhẫn được trả lại, Cổ Dư sờ sờ con số được khắc trêи nhẫn, ngẩn người trêи đầu giường.

Giờ này mặt trời lên cao, nắng ấm chiếu dào dạt trêи mặt cô, làm chotrái timlạnh như băng của cô dần dần ấm lại, trở lại thế giới sự thật. Cô chớp chớp lông mi, lại cúi đầu nhìn cái nhẫn bóng loáng này, đưa nhẫn dưới ánh nắng mà đánh giá.

Lâm Bích Nhi quả thật thông minh, thế nhưng lại mượn chiếc nhẫn này, trực tiếp đem Mộ gia đang yên tĩnh náo loạn thành long trời lỡ đất!

Tuy rằng cô ta chỉ nói một câu, nhưng đúng là những lời này, sẽ khiến trong lòng Mộ bí thư Mộ thái thái khó xử, không thể không nhìn thẳng vào sự tồn tại của Từ Thanh Huyên!

Nhưng vì sao Mộ Dạ Triệt không trực tiếp đưa cái nhẫn này cho Từ Thanh Huyên? Chẳng lẽ bởi vì nó là quà tặng miễn phí, bởi vậy không thể đưa chiếc nhẫn giá rẻ này cho người con gái hắn yêu sao? Cô cầm lấy chiếc nhẫn này, đặt dưới ánh nắng mà đánh giá, lại thấy được con số nho nhỏ được khắc trêи đó.

Đúng rồi, hẳn là cô nên lên mạng tra xem thành phần của chiếc nhẫn này, cùng với tin tức về nó!

Vì thế cô mở máy tính vào trang web hàng hiệu của nhẫn, nhập dãy số vào, đọc thông tin về nó!

Nhưng mà kết quả làm cho cô thật kinh ngạc!

Đầu tiên chiếc nhẫn này rất đáng giá, giá trị vô cùng cao, "Lệ chi luyến" là một cặp nhẫn duy nhất, hoàn toàn có thể dùng để cầu hôn bạn gái!

Tiếp theo, cặp nhẫn này có tồn tại nhẫn nam, cùng nhẫn nữ đang được trưng bày ở cửa hàng, căn bản không có khả năng là quà tặng đính kèm!

Nói cách khác, quản lý cửa hàng trang sức lừa cô, bọn họ đem giữ nhẫn nam lại, chỉ bán nhẫn nữ!

Điều này sao có thể được! Đây là cặp nhẫn phiển bản giới hạn toàn cầu, nhẫn nam nhẫn nữ là trời đất tạo một đôi, nếu nhẫn nam nằm trong tay một người đàn ồn xa lạ, chẳng phải cô trở thành "Bạn gái" của người đó một cách không hay biết sao?

Cô lấy hóa đơn tìm số điện thoại, lười biếng nằm dựa lên ghế trước máy tính, tắm nắng, híp mắt lại, giống một con mèo trắng mệt rã rời, gọi hỏi quản lí, "Đã tồn tại nhẫn nam, vậy toi có thể trả nhẫn nữ để đổi lấy chiết khấu được không? Đương nhiên tôi có thể đi cầm chiếc nhẫn này, nhưng nếu là làm như vậy, nhẫn nam trong tiệm sẽ bị lẻ đôi, làm như vậy hình như không tốt cho lắm."

"Ngại quá, chúng tôi sẽ không nhận lại chiếc nhẫn này, bởi vì nhẫn nam đã được bán rồi."

"Bán cho ai?" Cô ngồi dậy.

"Cái này chúng tôi xin giữ bí mật."

"Cặp "Lệ chi luyến" này không phải vật phẩm tặng kem, nói cách khác chiếc nhẫn này nằm trong tay người mua dây chuyền, đúng không?" Cô nhướng mày, đứng lên từ ghế! Cái tên chết tiệt này, thế nhưng lại chơi đùa cô như vậy!

"Thật xin lỗi quý khách, chúng tôi không thể trả lời được."

"Được rồi, tôi biết rồi!" Cô nhanh chóng cúp máy, đi đến phòng Mộ Dạ Triệt, gõ cửa, lại mở cửa ra đi vào.

Mộ Dạ Triệt không ở trong phòng, từ tối hôm qua vốn không có trở về, cho nên cô lập tức đi đến bàn làm việc của hắn, mở các ngăn kéo ra nhìn nhìn!

Hộp nhẫn đặt ở ngăn kéo đầu tiên, đặt cùng với các tài liệu quan trọng của hắn, mới đầu cô không tin nhẫn nam nàm trong hộp, cho đến khi đem nhẫn nam lên đối xứng với chiếc nhẫn nữ trêи tay mình, mới dám xác định đó là một đôi! Chính xác đó là một cặp nhẫn, một cặp nhẫn có phiên bản giới hạn toàn cầu!

Vì thế cô đem chiếc nhẫn nam quý giá này trả lại vào trong hộp ngay ngắn gọn đẹp, cũng thả nhẫn nữ xuống, đi ra khỏi phòng của hắn.

Cố gắng, đây chính là một hiểu lầm, hắn mua dây chuyền cho Mộ thái thái lại chứ không mua nhẫn cho cô, lúc cô theo Mộ thái thái đi thử dây chuyền, lại hai lần chiếm tiện nghi! Mộ thái thái đem chiếc nhẫn miễn phí thử lên tay cô, là cô không hỏi mà tự nhận!



Buổi chiều, Mộ Dạ Triệt đã trở lại, trêи người vẫn mặc bộ đồ âu tham dự buổi yến tiệc tối hôm qua.

Hắn trở lại phòng thay quần áo, lấy tài liệu, bỗng nhiên phát hiện hộp nhẫn dư ra một chiếc, thế mà nhẫn nữ đã bay trở về nơi này, nằm cùng chỗ với nhẫn nam!

Dung nhan của hắn bỗng nhiên trầm xuống, lập tức nghĩ tới Cổ Dư, mày kiếm giơ lên, bạc môi không khỏi mân thẳng một đường!

Xem ra cô đã biết nhẫn nam ở trong tay hắn, đã vậy còn tự giác đem trả nhẫn lại!

Nhưng mà, chiếc nhẫn này vốn dĩ chính là đưa tặng cho cô, cô còn trả lại làm cái gì?!

Thôi, lần sau sẽ tìm cơ hội đưa cho cô vậy!

Hắn thay đổi một bộ đồ âu khác, cầm tài liệu chuẩn bị ra ngoài, Mộ bí thư nghỉ trưa xong bỗng nhiên gọi hắn lại, để hắn đẩy mình đi ra ngoài một chút.

"Dạ Triệt, có một vị tiểu thư Bích Nhi đến thăm, đề cập chuyên đêm qua con cùng tiểu thư Từ Thanh Huyên hẹn hò,ta muốn nghe con giải thích một chút."

"Lâm Bích Nhi đã tới?" Mộ Dạ Triệt nheo mắt, thật rõ ràng không biết chuyện này, gương mặt trầm xuống, một tia tức giận hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm, "Cô ta còn nói cái gì?"

"Ngoài việc trả lại nhẫn cho Cổ Dư, còn đề cập chuyện cái thai." Mộ bí thư chỉ hơi trầm ngâm, quay đầu nhìn Mộ Dạ Triệt dưới ánh nắng, mắt nhìn boong boong, "Nói vậy, con đã biết chuyện vị Lâm tiểu thư này mang thai. Con, thật ra không phải đang báo thù cho mẹ đẻ, mà là đang tra tấn chính mình!"

"Ba......" Dạ Triệt nhíu mày càng nhanh!

"Dạ Triệt." Mộ bí thư cũng không muốn nghe được lời giải thích từ con trai, bởi vì đáp án đã muốn rõ ràng, Lâm Bích Nhi cũng không có lừa ông, Lâm Tiêm Tiêm là mang thai thật! Vì thế ông tự tay mình lắn bánh xe đẩy đi về phía trước, nhìn tiền phương, "Tối qua con hẹn gặp vị Lâm tiểu thư này, làm sao lại không làm Cổ nha đầu từng mang thai con của con thất vọng được."

Dung nhan Mộ Dạ Triệt lạnh buốt, khẽ nâng mắt, "Ba, tối hôm qua chính là xã giao công việc. Trước khi Cổ Dư tìm được hạnh phúc, con sẽ không một mình hẹn gặp Lâm Tiêm Tiêm."

Hắn không có cùng cha mình bàn luận về chuyện này, cầm áo choàng cùng túi xách, xoay người đi ra cổng, ngồi lên xe, rời đi.

---

Từ Thanh Huyên xuất hiện ngang trời, làm cho Mộ gia phủ một tầng mây u ám, không ai dám bàn chuyện nhạc hội hôm ấy nữa!

Nhưng Cổ Dư cũng rất bình tĩnh, ăn uống ngủ nghỉ bình thường, vẫn tập thể ɖu͙ƈ, đọc sách, nghe nhạc. Thật ra đối với một người đã chết, vì cái gì mà muốn nhớ lại chứ?

Từ Thanh Huyên chính là Từ Thanh Huyên, cô tuyệt đối sẽ không đem Từ tiểu thư này trở thành Lâm Tiêm Tiêm!

Vì thế cô bắt đầu đau lòng chiếc nhẫn đã trả lại kia! Nếu cô lên mạng bán đấu giá, nhất định có thể bán không ít tiền! Tiền đã đi vào túi cô sao có thể cứ như vậy ói ra ngoài chứ?

Thật đúng là hối hận khi trả lại cho hắn! Hẳn là nên trả lại một chiếc nhẫn giả! Ha ha ha!

Hôm nay cô cùng Thị Na đi đến trung tâm mua sắm, tính mua mấy quyển sách, mấy bộ quần áo rộng thùng thình, nhưng thời điểm đứng trêи thang cuốn, cô lại cùng Từ Thanh Huyên "Oan gia ngõ hẹp", đối diện mà qua.

Từ Thanh Huyên cải trang, mang theo Lâm Bích Nhi đến khu trung tâm thương mại này để bảo dưỡng đàn violincent của mình, gặp Cổ Dư ở cầu thang cuốn phía đối diện không thể buông tha, liền gật đầu chào hỏi cùng cô, "Thì ra là Cổ tiểu thư, tối hôm qua Cổ tiểu thư không tham gia tiệc rượu thật đúng là đáng tiếc."

"Cô ấy là ai vậy?" Thị Na một bên lôi kéo Cổ Dư, không có nhận ra Lâm Tiêm Tiêm! Bởi vì cổ họng của Lâm Tiêm Tiêm bị thương nên âm thanh thật sự khàn khàn, hơn nữa còn đeo len cùng mắt kính, không ai có thể nhận ra cô!

"Cô ấy là phu nhân tương lại của thị trưởng, tiểu cô nương không biết sao?" Lâm Bích Nhi đi theo bên cạnh Từ Thanh Huyên thì cười lạnh, cao ngạo nâng cằm trước mặt Thị Na, dùng tròng mắt trắng mà nhìn người khác, "Tiểu cô nương nên về xem tin tức báo chí nhiều một chút."

Lâm Bích Nhi

"Yilia!" Từ Thanh Huyên kêu một tiếng, tức giận!

"Cô ta xấu như vậy, làm sao tôi biết được cô ta là ai!" Thị Na cũng lớn tiếng trả lời lại một cách mỉa mai, liếc mắt nhìn Từ Thanh Huyên một cái, "Một cô gái xấu xí mang theo một người trợ lý xấu xa ở trong này mà rêu rao khắp nơi, tuyên bố là phu nhân thị trưởng tương lai, không biết xấu hổ hả?! Chỉ bằng cái bản mặt này của mấy người mà muốn làm phu nhân thị trưởng?"

Một câu "Phu nhân thị trưởng" này, khiến người qua đường đều quay lại nhìn, tò mò nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm trêи cầu thang cuốn!

Lâm Tiêm Tiêm bị trợ lý hại thảm, vội vàng đi nhanh xuống cầu thang cuốn, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cổ Dư thì lôi kéo Thị Na, để cô đừng ầm ĩ nữa, mang theo Đỗ Thị Na lên tầng bốn.

"Sau này nhìn thấy bọn họ thì đừng lên tiếng là được, đừng nói nhiều." Cô đi vào quầy sách.

"Nhưng, cái người xấu xa kia khinh người quá đáng!" Tiểu Thị Na tức giận đến giơ chân.

"Hư!" Cổ Dư bảo cô đừng lên tiếng, chỉ chỉ nơi này là quầy sách, không thể nói chuyện, thế này mới chấm dứt trận phong ba.

Rời khỏi trung tâm thương mại xong, hai người uống trà sữa ở ven đường, thế nhưng Cổ Dư phát hiện, Lâm Tiêm Tiem mang theo Lâm Bích Nhi còn chưa rời đi, hai người đứng ở một cánh cửa khác của khu trung tâm thương mại!

Lâm Bích Nhi hình như bị trách móc, lưng đeo đàn biolincent không dám lên tiếng, chạy mua đồ uống cho Lâm Tiêm Tiêm.

Lâm Tiêm Tiêm thì mặc áo len trắng, tóc dài thướt tha, bóng dáng thật mê người.

Nhưng khi cô xoay người lại, cũng là cặp kính đen to hù người ta! Giờ phút này Lâm Tiêm Tiêm nhìn nhìn đồng hồ, lại lấy điện thoại ra, hình như muốn nói: "Có thời gian sao?"

Thật là một câu thường dùng, thế cho nên Cổ Dư bên này căn cử khẩu hình là có thể đọc ra.



Có thời gian sao? Em ở trung tâm thương mại chờ anh.

Cổ Dư cầm lấy ly trà sữa, nhảy xuống ghế cao, lôi kéo Thị Na đang vọc máy tính mà đi ra ngoài, "Nên về nhà thôi."

Cô không muốn ở đây nhìn Lâm Tiêm Tiêm cùng Mộ Dạ Triệt hẹn hò.

---

Lâm Tiêm Tiêm đúng là gọi điện cho Mộ Dạ Triệt! Bởi vì cô phát hiện, Lâm Bích Nhi gạt cô, làm rất nhiều chuyện không muốn người khác biết!

"Cho dù Yilia làm cái gì, đều mong anh tha thứ cho cô ấy." Cô dịu dàng nói trong điện thoại, "Cô ấy không biết chút chuyện trước đây của chúng ta, chỉ biết là em từng tự sát, cho nên cô ấy có thành kiến với Cổ tiểu thư. Em sẽ để cô ấy trở về Thụy Sĩ."

"Vậy Lâm Tiêm Tiêm cô thì sao?" Mộ Dạ Triệt nói giọng lạnh nhạt, thân hình cao to đứng lên, đi một hai bước, thái độ ôn hòa, "Nếu đã có thân phận mới ở Thụy Sĩ, vì sao không tiếp tục ở lại Thụy Sĩ mà dưỡng thương?"

"Anh đã cùng Cổ Dư quay lại làm bạn, vì sao lại tránh mặt em?" Đột nhiên Lâm Tiêm Tiêm nói, nội tâm đang dãy dụa, nhìn bầu trời xanh mà hít một hơi sâu, "Nếu anh cùng cô ấy có cảm tình thật sự, em tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt hai người. Nhưng anh cùng cô ấy chính là bạn bè, hai người chưa bao giờ xác định mối quan hệ với nhau."

"Chẳng lẽ trước khi tự sát, trong đầu cô nghĩ đều là những điều này sao?" Mộ Dạ Triệt lạnh giọng cười, "Sau khi sống lại, hẳn là cô nên theo đuổi giấc mộng du học của mình."

"Thời điểm em tự sát, tất cả hiện lên trong đầu đều là bộ dạng năm đó Triệu Hiểu Nhu tự sát! Em bỗng nhiên có thể hiểu được, vì sao anh lại cứu em trong vụ tai nạn kia, bởi vì em rất giống Triệu Hiểu Nhu!" Âm thanh mềm mại của Lâm Tiêm Tiêm mang theo run run, lần đầu tiên cô kϊƈɦ động như vậy trước mặt hắn,

Lâm Tiêm Tiêm

"Hiện tại anh có thể được không? Báo thù sẽ chỉ khiến anh ngày càng thống khổ, cũng không thể cho anh hoàn toàn được giải thoát! Em hi vọng anh có thể hạnh phúc, cũng hi vọng em thân là con gái, có thể báo đáp công nuôi nấng sinh thành của Lâm Ngọc Nhi, làm cho chính mình thành công! Nhưng hiện tại, em họ Từ, giấc mộng cuộc đời của em chính là theo đuổi âm nhạc......"

"Hiện tại cô đã muốn bắt đầu." Mộ Dạ Triệt bình tĩnh nói, xem ra cũng không tính lại đây gặp cô, "Tôi muốn nhìn thấy dang vẻ từng bước trưởng thành của cô, đừng để Lâm Bích Nhi đến đây quấy rầy Mộ bí thư nữa."

"Thực chất, điều em muốn theo đuổi không phải là đàn violincent, đàn violincent chỉ là sở thích của em sau mỗi giờ học......"

"Mặc kệ có phải hay không, hiện tại cô đã lấy thân phận con gái nữ vương violincent xuất hiện lần đầu trước mặt công chúng." Mộ Dạ Triệt cắt ngang lời nói của cô, không tính tiếp tục nói chuyện cùng cô, đã chuẩn bị cúp máy, "Đây chính là lựa chọn của cô, cứ tiếp tục vậy đi, không cần lại làm Lâm Tiêm Tiêm trước kia!"

"Chờ một ngày em thành công, em hy vọng nghe được anh nói với em rằng "Em là người phụ nữ của Mộ Dạ Triệt"." Lâm Tiêm Tiêm nhẹ nhàng cười nói, cũng không cô đơn thương tâm, "Em từng nói qua, chỉ cần tâm anh vẫn như vậy, về sau tất cả những gì của em đều thuộc về anh! Từ khoảnh khắc anh cứu em, em liền thuộc về anh. Em sẽ cố gắng tiếp tục tiến lên, cho đến một ngày có thể xứng đôi cùng anh, sánh đôi cùng anh, dần dần thoát khỏi danh tiếng "Tình nhân"......"

Mộ Dạ Triệt đã cúp máy, ngưng trọng nhìn ngoài cửa sổ, không có tâm tình tiếp tục làm việc!

Buổi tối, hắn trở lại Mộ gia, nhìn thấy Cổ Dư ngồi trước máy tính bán đồ lên mạng, đem một ít trang sức, quần áo mới, cùng với đồ bịt tai giữ ấm mà Đông Húc đưa cho cô, tất cả đều rao bán trêи mạng.

Trông cô thật bình tĩnh, tựa như không biết chuyện Lâm Tiêm Tiêm mang thai, vẫn tập trung vào kế hoạch của mình.

"Đồ bịt tai giữ ấm bán một trăm khối được lắm, hơn nữa thêm cái kia của Đông Húc ~" Cô đang dùng bút ghi chép, tính toán chi li nhỏ giọt, bỗng nhiên xoay người, "A, đúng rồi, đồ bịt tai màu đen còn ở trong phòng Đông Húc, đi lấy lại đây luôn."

Đứng lên, thế nhưng nhìn thấy Mộ Dạ Triệt đứng ở cửa "Rình coi" mình, cô giật mình một chút, "Xin hỏi, có chuyện gì?"

Cô đi qua bên người hắn như một làn gió, chuẩn bị vào phòng Đông Húc.

"Cho dù là nhẫn được tặng miễn phí, cũng không thích sao?" Sau khi trầm mặc thật lâu, Mộ Dạ Triệt đột nhiên hỏi cô, "Có lẽ, chiếc nhẫn nam này không có người đeo, có lẽ sẽ đeo ở trêи tay Đông Húc."

Cổ Dư vội vàng dừng chân, lấy tốc độ không thể chậm hơn, chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, "Anh đang nói cái gì?" Giả ngu tốt lắm, cô tuyệt đối sẽ không tự cho là thông minh, rằng hắn giữ nhẫn nam lại là để hắn đeo! Thì ra là tính đưa cho Đông Húc! Thế nhưng lại đang tác hợp cô với Đông Húc! Thật là đáng giận!

Mộ Dạ Triệt chậm rãi đến gần cô, nhìn cô, "Vì sao lại muốn đăng bán cặp bịt tai giữ ấm này? Em biết rõ cặp bịt tai giữ ấm này với Đông Húc mà nói, có ý nghĩa như thế nào."

Đôi khi, cô gái này thật ra là đang giả ngu. Với sự thông minh của cô, sao lại không biết ý nghĩa cặp bịt tai giữ ấm này được. Nhưng cô lại đăng bán chúng, chứng minh cô không muốn phát triển mối quan hệ nam nữ cùng Đông Húc!

Cổ Dư ngửa đầu nhìn chăm chú vào hắn, lại hỏi hắn: "Em đăng bán cặp bịt tai giữ ấm này anh thật sự không vui sao? Chúng đáng giá hai trăm tệ, hai trăm tệ không phải tiền à!"

Xoay người nhắm hướng phòng Đông Húc mà đi, mở cửa ra, vào phòng đóng cửa cái rầm!

Cái tên chết tiệt, rõ ràng là hắn noi theo Đông Húc, mua một cặp nhẫn bản giới hạn, cố ý đem chiếc nhẫn nữ tặng miễn phí đưa đến tay cô, nhẫn nam thì ở trong tay hắn, tạo thành một đôi! Hiện tại đột nhiên đổi ý, nói phải đưa nhẫn nam cho Đông Húc!

Vì sao hắn lại muốn mua cặp nhẫn này! Thật sự là bị cặp bịt tai giữ ấm của Đông Húc kϊƈɦ thích sao? Sao lại có một người đàn ông "Ngây thơ" đến như vậy!

Vì thế khi cô mở cửa phòng ra, thân ảnh Mộ Dạ Triệt đã không còn, đáp án này cô không thể nào biết được, chỉ biết là một chiếc nhẫn dẫn đến vô số chuyện, thậm chí làm cho tin tức Lâm Tiêm Tiêm có thai truyền vào Mộ gia trước!

Cô nên làm như thế nào? Hiện tại cô "Đình chỉ thai", Lâm Tiêm Tiêm lại mang thai! Có lẽ khi đứa con này của Lâm Tiêm Tiêm chào đời, Mộ bí thư sẽ tìm được ký thác mới hoàn toàn trêи người cháu nội, dần dần chấp nhận sự tồn tại của Lâm Tiêm Tiêm! Cái này, đối với cô mà nói, xem như là một loại giải thoát sao?

---

Bởi vì công tác cần gặp mặt xã giao, Mộ Dạ Triệt dưới lời mời của vài vị lãnh đạo, gặp được Lâm Tiêm Tiêm đổi tên thành Từ Thanh Huyên trong bữa ăn.

Hai người ngẫu nhiên chạm mặt trêи đường đi toilet, nhìn thoáng qua nhau, thản nhiên dời ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Giờ phút này, thân ảnh thon dài của Mộ Dạ Triệt đang muốn đi trở về phòng, bỗng nhiên Lâm Tiêm Tiêm ở phía sau nói với hắn: "Đừng tin những lời Yilia nói, thật ra em không mang thai. Tất cả những điều cô ấy làm, đều là vì khiến cho anh chú ý đến em. Thật có lỗi."

Thân ảnh Mộ Dạ Triệt dừng một chút, quay đầu nheo mắt nhìn cô, nhưng không có nói chuyện, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô.

"Thật xin lỗi." Lâm Tiêm Tiêm lại hướng về hắn cúi đầu giải thích, trong đôi mắt chứa đầy xin lỗi cùng ưu thương, lập tức đi qua trước mặt hắn, về tới phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook