Chương 356: Ngoại truyện 086: Chính thức hẹn hò
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy.
Loại duyên phận này nọ, thật sự kỳ diệu. Lúc trước, Bạch Khiết cùng Cổ Dư cực kỳ không thích nhau, nhìn đối phương đều không vừa mắt, nhưng hôm nay, hai người tự nhiên lại bắt đầu kết phường buôn bán, trở thành bạn tốt của nhau.
Bởi vì trước mắt Bạch Khiết lấy chuyện buôn bán làm kế sinh nhai, Cổ Dư liền cùng cô đến thị trường bán sỉ lấy hàng hóa, sau đó đeo khẩu trang, ở trong gió lạnh làm kẻ lừa gạt giúp Bạch Khiết.
Sau đó, hai người ăn chút đồ đơn giản ở ven đường, tản bộ vỉa hè.
Ở trong mắt Cổ Dư, cô như nhìn thấy được Đại Lận lúc trước mở bán quán, rất nhớ những ngày trước đây cô cùng Đại Lận chung nhau bán hàng, đơn giản mà vui vẻ. Mà Bạch Khiết, tuy rằng có gương mặt giống như đúc Đại Lận, nhưng cô gái này là sinh viên, sau đó bị người ta hãm hại đuổi học, mẹ chết oan, bởi vậy Bạch Khiết so với Đại Lận mà nói, càng thêm phức tạp hơn một chút.
Bạch Khiết dần dần biết được chuyện cũ trước kia giữa ba người Cổ, Mộ, Lâm, cho nên cô cảm thấy áy náy chuyện trước đây mình giả làm Lâm Tiêm Tiêm.
Bạch Khiết
Có lẽ chuyện tình cảm chẳng phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ cần có thể ra khỏi đoạn bóng ma âm u này là được rồi. Nhưng Bạch Khiết cô vì muốn tiếp cận Mộ Dạ Triệt, từng làm chuyện bỏ đá xuống giếng với Cổ Dư, bởi vậy sờ sờ chính lương tâm mình, thật ra cô cần xin lỗi Cổ Dư, bù đắp lại cho thích hợp!
Hôm nay, Cổ Dư lại đến bờ sông tản bộ, giúp cô nhìn xem khăn quàng cổ và bao tay, bỗng nhiên cô nhẹ nhàng kéo Cổ Dư qua, đề nghị: "Torn, nghe nói gần đây chị chuẩn bị thi cử, em với chị cùng đi thi đi. Có lẽ, hai chúng ta có thể làm bạn, cổ vũ lẫn nhau."
Nghe nói Cổ Dư chuẩn bị thi vào công ty giao dịch tài chính chứng khoán lớn nhất của Cẩm thành, khó khăn rất lớn, cửa rất cao, nhưng có thể khiến người ta nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng đi đến vị trí tối cao trong giới tài chính, trở thành người đứng trêи trăm người!
"Vậy em tính làm chuyên viên thanh toán hay là Thao Bàn Thủ?*" Cổ Dư quay đầu lại nhìn cô, phát hiện cô gái này thật ra rất có chí tiến thủ, "Theo chị được biết, chuyên ngành đại học của em cũng không phải mảng tài chính."
(* Mị k biết edit thế nào nên giữ nguyên :D)
"Em có thể học thôi." Bạch Khiết lấy tay che lỗ tai của mình, đứng ở chỗ này nhảy múa, mượn vận động để sưởi ấm, "Nghe nói bộ phận thanh toán viên không cần bằng cấp và yêu cầu cao. Chính là chân chạy vặt của Thao Bàn Thủ, biết làm thanh toán là được, yêu cầu cơ bản nhất là khớp sổ sách, biết về kinh tế học, nhanh tay nhanh mắt, không phạm sai làm là được, cứ ba tháng sẽ được nhận hoa hồng, tiền lương rất cao, nhiều hơn so với việc em buôn bán ở đây."
"Vậy em cùng chị đi thi đi, từ cơ bản đến bắt đầu thi nhập môn, sau đó thi làm thanh toán viên!" Cổ Dư chớp chớp mắt với cô, vui sướиɠ nở nụ cười, vỗ vỗ vai Bạch Khiết, "Đúng lúc chị đang thiếu một người bạn đồng hành, có em quăng phao là tốt nhất!"
"Em chính là đến để quăng phao giúp chị, chị thi đầu, em thi sau, ha ha ha, nhưng có thể là quăng phao ngược ~" Bạch Khiết cũng chớp chớp mắt mình, rất hiếm thấy nụ cười khẽ của cô, sau đó nhanh chóng đi thu dọn hàng quán của mình, tính cùng Cổ Dư ăn bữa cơm, "Đi ăn lẩu cho ấm người đi, sau đó chúng ta cùng nhau ôn thi. Lúc còn làm sinh viên, mỗi ngày em đều đến thư viện học, hiện tại lâu lắm rồi không đi...... Em cảm thấy, trêи đời không có việc gì khó, chỉ cần chúng ta cố gắng ôn thi, nhất định sẽ không phụ lòng mình.
"Vậy đi thôi." Cổ Dư giúp cô kéo một cái túi, gương mặt tươi cười, cùng người bạn mới này sánh vai mà đi, cười cười náo náo, từng bước bắt đầu cuộc đời mới của mình.
Có lẽ bây giờ cô không thể hoàn toàn thoát được đoạn bóng ma này, nhưng thời gian trôi đi, tất cả sẽ chậm rãi thay đổi.
---
Mỗi lần đến thời gian ăn cơm, phòng ăn của Mộ gia đều tràn ngập tiếng cười nói, người một nhà tề tựu, không thiếu ai. Nhưng mà từ lần đó khi Từ Thanh Huyên chính thức đến thăm hỏi Mộ gia, trêи bàn cơm của Mộ gia đều ít đi một người.
Vài ngày liên tiếp, Cổ Dư đều ăn cơm ở ngoài, nói là đi với bạn, không thể trở về.
Vì thế người một nhà nhìn chiếc ghế trống rỗng kia, chạnh lòng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Bầu không khí nặng nề này, đại khái kéo dài một tuần, khiến người ta cảm thấy áp lực, rốt cuộc có một ngày, Mộ Dạ Triệt cũng cảm giác được bầu không khí quái dị này, cuối cùng thật sự ăn không có cảm giác, buông đũa xuống.
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn chỗ ngồi bỏ trống của Cổ Dư một cái, chậm rãi đứng lên, "Con ăn no, mọi người cứ tiếp tục."
Đang muốn rời đi, Mộ bí thư cũng tinh thần không phấn chấn như vậy kêu hắn lại, khàn khàn nói với hắn: "Sau này, đừng để tiểu thư Từ Thanh Huyên xuất hiện ở trong này nữa. Có ai hoặc có bất kì chuyện gì liên quan đến cô ta, Mộ gia chúng ta một mực không chào đón!"
"Lão Mộ......" Mộ thái thái ở bên cạnh phát ra tiếng kêu sợ hãi, không quá đồng ý với quyết định này của chồng, "Nhưng cô ấy là tiểu thư Từ Thanh Huyên, con gái của nữ vương đàn violincent, không phải vị Lâm tiểu thư kia, chúng ta phải nể mặt Lí Mỹ Thắng......"
Mộ Dạ Triệt thì quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cha mình, "Tất cả tùy ba sắp xếp."
"Mà nếu không có thái độ từ chối quả quyết của con, vị Từ tiểu thư này còn có thể đột nhiên đến gõ cửa thăm nhà." Mộ bí thư lại nói, đôi mắt già bất đắc dĩ nhìn con, "Lúc này có vé mời tham dự nhạc hội, con từ chối đi."
"Vâng." Mộ Dạ Triệt không chút do dự mà trả lời, không nói gì thêm, xoay người lên lầu.
Sau khi lên lầu, hắn lại đi qua cửa phòng của Cổ Dư, quay đầu nhìn nhìn. Lúc này đây, hắn lựa chọn gõ cửa, sau đó xoay tay nắm cửa đi vào phòng.
Thật ra hắn cùng Cổ Dư đều hiểu được, bọn họ cứ vì sao cứ tránh mặt nhau như vậy.
Từ khi Lâm Tiêm Tiêm gõ cửa đến thăm nhà, bọn họ cứ như vậy, quan hệ liên tục chuyển biến xấu, dần dần trở nên xa lạ. Tuy rằng hắn cũng thật sự không có thói quen không nhìn thấy Cổ Dư, hắn thật sự nhớ dáng vẻ ăn tọng cơm vào miệng trêи bàn ăn của cô, nhưng hắn biết, đây là cả một quá trình.
Bọn họ cuối cùng là muốn quay lại làm bạn, ngắn ngủi không có quen, chính là để bọn họ càng thêm bình tĩnh, càng thêm lý trí để nhìn lại mối quan hệ này.
Hiện tại mối quan hệ của bọn họ đang chậm rãi chuyển biến tốt, là mối quan hệ bạn bè, không phải sao?
Mộ Dạ Triệt
Giờ phút này hắn mở cửa phòng của cô ra, cầm lấy mấy quyển sách trêи giá mà nhìn nhìn, sau đó thất thần nhìn chằm chằm bức tượng hai đứa bé mũm mỉm trêи bàn, dùng đầu ngón tay miết lên chúng.
Một cặp bé trai bé gái đang cười ha hả, cái đầu lắc lắc, vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà ở trong mắt hắn, hắn nhìn thấy cũng là khuôn mặt tươi cười của Cổ Dư, giống như đang nhìn thấy cô cố ý kêu to cười to, làm trò hề trước mặt hắn.
Dĩ nhiên hắn nhớ không nỗi, đã bao lâu rồi cô không ở trước mặt hắn cố ý dùng chân đá cửa, ngẫu nhiên những hình ảnh này sẽ khiến hắn hoài niệm, cứ cảm giác không có cô bên người, gia đình này trở nên lạnh lùng.
Nay không có cô ở trêи bàn cơm cô ý làm ầm ỹ, người một nhà đúng là ăn không ngon miệng, tất cả đều không có thói quen này.
Vì thế cuối cùng hắn nhịn không được, lấy điện thoại của mình ra, gọi cho cô, "Hiện tại ở đâu? Vì sao không về nhà ăn cơm?"
"Em ở ngoài gặp một người bạn." Cổ Dư cười nói, đang ăn gì đó, có vẻ vô cùng vui vẻ, "Em đã gọi điện về nhà báo không ăn cơm rồi. Không nói nữa, em đang ăn đồ nóng lắm."
"Người bạn nào của em?" Mộ Dạ Triệt nhíu mày, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Đã một tuần liên tục, em không có ở nhà ăn cơm."
"A --" Cổ Dư vội vàng lấy tay bưng kín miệng, là bị đồ ăn nóng làm bỏng, hít hà từng ngụm nhỏ, "Vừa rồi anh nói cái gì? Xin lỗi, tin hiệu nơi này không được tốt lắm......"
Mộ Dạ Triệt nhăn mày, không có lên tiếng nữa.
Rò ràng cô gái này không muốn nói chuyện điện thoại với hắn, chính là nói cho có lệ.
"Vậy cúp máy nha, em còn có việc." Ngay sau đó, Cổ Dư sảng kɧօáϊ cúp máy, không hề nhận điện thoại của hắn.
Giờ phút này cô ngồi trong quán lẩu, cởi áo choàng, mặc áo len, ăn khí thế ngất trời. Nay cô cảm thấy, ăn cơm ở bên ngoài cùng Bạch Khiết, Thị Na mới vui sướиɠ nhất, không có buồn rầu cái rắm gì, lại càng không có chuyện cô dùng muôn ngàn kế giấu diếm chuyện mình mang thai!
"Ăn lẩu xong rồi, chúng ta đi mua mấy quyển sách." Cô uông một ngụm nước nóng, lại dùng khăn chùi miệng, nâng tay gọi nhân viên phục vụ đến mua thuốc, lại quay đầu nói với tiểu Thị Na: "Ăn xong cô có thể đi rồi, chuyện tiếp theo cô không có hứng thú đâu." Tiểu nha đầu lừa đảo cứ tới đây ăn lẩu, ăn xong chạy nhanh về đi hẹn hò.
Đỗ Thị Na bị một cuộc gọi điện đến ăn lầu thì trừng mắt, cầm chân giò hun khói hung hăng cắn một ngụm, "Lần trước em theo chị đến Tây Đường nghỉ mấy ngày, công ty lấy lý do này đuổi việc em rồi, chị gái à chị phải chịu trách nhiệm đấy! Còn nữa, nghe Tuấn Sinh nói lần này Mộ thiếu gia hình như đang chính thức hẹn hò cùng Từ Thanh Huyên, bởi vậy chị nên dùng tức giận mà phấn đấu, tính nhận lời mời đến một công ty lớn để đá bọn họ ra, cơ hội tốt như vậy, chị cũng nên cho em ké một cái ~"
Bạch Khiết một bên nhéo nhéo cô, để cô đừng hồ đồ nữa, nhỏ giọng nói: "Trước khi vào công ty, chúng ta phải thi tuyển dụng, Cổ Dư làm sao giúp cô được? Còn nữa, cô nguyện ý vào đó làm chân chạy việc sao? Tiền hoa hồng, tiền lương mấy vạn, đều cần vài năm tôi luyện, tôi thấy với thân thể nhỏ bé của cô, chỉ sợ bị Thao Bàn Thủ ở nơi giai dịch giẫm cho thành đống thịt! Thông qua quản lý lợi nhuận trêи danh nghĩa của chính mình lại càng không có khả năng, Thị Na cô căn bản không thích hợp làm cái này!"
Cổ Dư cũng hơi hơi thay đổi sắc mặt, nhìn tiểu Thị Na đang nói chuyện không căn cứ, "Diệp Tuấn Sinh nhìn thấy thật sao, bọn họ chính thức hẹn hò sao?"
Thị Na gật gật đầu, "Hình như là vậy. Ngày đó chính là Tuấn Sinh giúp Thị Na mua nhẫn, mà còn là nhẫn cặp, Mộ thiếu gia chuẩn bị đưa cho Từ Thanh Huyên, cũng chính là Lâm Tiêm Tiêm."
"Đeo lên ngón tay cô ấy sao?" Cổ Dư đã mua xong thuốc, cầm áo choàng đứng lên, "Qua vài ngày nữa tôi có một cuộc thi, nếu hai người có hứng thú, mấy ngày nay lo mà học bổ túc một khóa, đọc thêm tư liệu! Cuộc thi này rất đơn giản, mấu chốt là cửa phỏng vấn kia! Có thể bước vào công ty giao dịch chứng khoán lớn nhất Cẩm thành này, mấu chốt phải xem Thao Bàn Thủ có chịu chấp nhận chúng ta hay không, sau khi đi vào, là được biên chế thành một đội, đi theo bọn họ chia hoa hồng!"
Nghe nói, năm đó Hàn Vũ Ngấn bị phá sản vì Lâm Ngọc Nhi cũng là giao thiệp với ngành này, mới có thể khởi tử hồi sinh trong khoảng thời gian ngắn, trở thành Vương Bài Lão Đại trong giới tài chính! Nếu có một ngày cô cũng đứng ở độ cao đó, có thể sử dụng thực lực của cô chống lại cha đẻ của Mộ Dạ Triệt, không biết Mộ Dạ Triệt sẽ có phản ứng thế nào? Lâm Ngọc Nhi bỏ chạy qua Malaysia, cùng Lâm Tiêm Tiêm ngóc đầu trở lại sẽ có phản ứng gì?
Có lẽ, những điều này không liên quan gì đến bọn họ, nhưng lòng cô lại vui sướиɠ. Cô cảm giác mục tiêu của mình sáng hẳn lên, mỗi ngày làm cho cuộc đời mình thêm phong phú, cô liền không hề là Cổ Dư hay làm trò hề/
"Hình như là vậy, đeo ở ngón tay." Đỗ Thị Na ngoan ngoãn trả lời vấn đề của cô, hơn nữa đi theo phía sau đo, "Chị Cổ Dư, chờ em! Em cũng chỉ nghe Tuấn Sinh nói thôi, anh ấy nói hôm nay làm tài xế cho thị trưởng, nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm tự ý cho rằng cặp nhẫn này là dành cho cô ta, liền tự tiện đeo lên tay mình, cũng đem nhẫn nam đeo lên ngón tay Mộ thiếu gia, thiếu gia cũng không có phản đối, vì thế cứ như vậy......Ôi, đợi em, đừng đi nhanh như vậy."
Thì ra Cổ Dư đã nhanh bước đi xa, thân ảnh cao gầy dần dần bị bao phủ trong bầu trời đầy tuyết, đang ngửa đầu nhìn bông tuyết.
Loại duyên phận này nọ, thật sự kỳ diệu. Lúc trước, Bạch Khiết cùng Cổ Dư cực kỳ không thích nhau, nhìn đối phương đều không vừa mắt, nhưng hôm nay, hai người tự nhiên lại bắt đầu kết phường buôn bán, trở thành bạn tốt của nhau.
Bởi vì trước mắt Bạch Khiết lấy chuyện buôn bán làm kế sinh nhai, Cổ Dư liền cùng cô đến thị trường bán sỉ lấy hàng hóa, sau đó đeo khẩu trang, ở trong gió lạnh làm kẻ lừa gạt giúp Bạch Khiết.
Sau đó, hai người ăn chút đồ đơn giản ở ven đường, tản bộ vỉa hè.
Ở trong mắt Cổ Dư, cô như nhìn thấy được Đại Lận lúc trước mở bán quán, rất nhớ những ngày trước đây cô cùng Đại Lận chung nhau bán hàng, đơn giản mà vui vẻ. Mà Bạch Khiết, tuy rằng có gương mặt giống như đúc Đại Lận, nhưng cô gái này là sinh viên, sau đó bị người ta hãm hại đuổi học, mẹ chết oan, bởi vậy Bạch Khiết so với Đại Lận mà nói, càng thêm phức tạp hơn một chút.
Bạch Khiết dần dần biết được chuyện cũ trước kia giữa ba người Cổ, Mộ, Lâm, cho nên cô cảm thấy áy náy chuyện trước đây mình giả làm Lâm Tiêm Tiêm.
Bạch Khiết
Có lẽ chuyện tình cảm chẳng phân biệt được ai đúng ai sai, chỉ cần có thể ra khỏi đoạn bóng ma âm u này là được rồi. Nhưng Bạch Khiết cô vì muốn tiếp cận Mộ Dạ Triệt, từng làm chuyện bỏ đá xuống giếng với Cổ Dư, bởi vậy sờ sờ chính lương tâm mình, thật ra cô cần xin lỗi Cổ Dư, bù đắp lại cho thích hợp!
Hôm nay, Cổ Dư lại đến bờ sông tản bộ, giúp cô nhìn xem khăn quàng cổ và bao tay, bỗng nhiên cô nhẹ nhàng kéo Cổ Dư qua, đề nghị: "Torn, nghe nói gần đây chị chuẩn bị thi cử, em với chị cùng đi thi đi. Có lẽ, hai chúng ta có thể làm bạn, cổ vũ lẫn nhau."
Nghe nói Cổ Dư chuẩn bị thi vào công ty giao dịch tài chính chứng khoán lớn nhất của Cẩm thành, khó khăn rất lớn, cửa rất cao, nhưng có thể khiến người ta nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng đi đến vị trí tối cao trong giới tài chính, trở thành người đứng trêи trăm người!
"Vậy em tính làm chuyên viên thanh toán hay là Thao Bàn Thủ?*" Cổ Dư quay đầu lại nhìn cô, phát hiện cô gái này thật ra rất có chí tiến thủ, "Theo chị được biết, chuyên ngành đại học của em cũng không phải mảng tài chính."
(* Mị k biết edit thế nào nên giữ nguyên :D)
"Em có thể học thôi." Bạch Khiết lấy tay che lỗ tai của mình, đứng ở chỗ này nhảy múa, mượn vận động để sưởi ấm, "Nghe nói bộ phận thanh toán viên không cần bằng cấp và yêu cầu cao. Chính là chân chạy vặt của Thao Bàn Thủ, biết làm thanh toán là được, yêu cầu cơ bản nhất là khớp sổ sách, biết về kinh tế học, nhanh tay nhanh mắt, không phạm sai làm là được, cứ ba tháng sẽ được nhận hoa hồng, tiền lương rất cao, nhiều hơn so với việc em buôn bán ở đây."
"Vậy em cùng chị đi thi đi, từ cơ bản đến bắt đầu thi nhập môn, sau đó thi làm thanh toán viên!" Cổ Dư chớp chớp mắt với cô, vui sướиɠ nở nụ cười, vỗ vỗ vai Bạch Khiết, "Đúng lúc chị đang thiếu một người bạn đồng hành, có em quăng phao là tốt nhất!"
"Em chính là đến để quăng phao giúp chị, chị thi đầu, em thi sau, ha ha ha, nhưng có thể là quăng phao ngược ~" Bạch Khiết cũng chớp chớp mắt mình, rất hiếm thấy nụ cười khẽ của cô, sau đó nhanh chóng đi thu dọn hàng quán của mình, tính cùng Cổ Dư ăn bữa cơm, "Đi ăn lẩu cho ấm người đi, sau đó chúng ta cùng nhau ôn thi. Lúc còn làm sinh viên, mỗi ngày em đều đến thư viện học, hiện tại lâu lắm rồi không đi...... Em cảm thấy, trêи đời không có việc gì khó, chỉ cần chúng ta cố gắng ôn thi, nhất định sẽ không phụ lòng mình.
"Vậy đi thôi." Cổ Dư giúp cô kéo một cái túi, gương mặt tươi cười, cùng người bạn mới này sánh vai mà đi, cười cười náo náo, từng bước bắt đầu cuộc đời mới của mình.
Có lẽ bây giờ cô không thể hoàn toàn thoát được đoạn bóng ma này, nhưng thời gian trôi đi, tất cả sẽ chậm rãi thay đổi.
---
Mỗi lần đến thời gian ăn cơm, phòng ăn của Mộ gia đều tràn ngập tiếng cười nói, người một nhà tề tựu, không thiếu ai. Nhưng mà từ lần đó khi Từ Thanh Huyên chính thức đến thăm hỏi Mộ gia, trêи bàn cơm của Mộ gia đều ít đi một người.
Vài ngày liên tiếp, Cổ Dư đều ăn cơm ở ngoài, nói là đi với bạn, không thể trở về.
Vì thế người một nhà nhìn chiếc ghế trống rỗng kia, chạnh lòng, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Bầu không khí nặng nề này, đại khái kéo dài một tuần, khiến người ta cảm thấy áp lực, rốt cuộc có một ngày, Mộ Dạ Triệt cũng cảm giác được bầu không khí quái dị này, cuối cùng thật sự ăn không có cảm giác, buông đũa xuống.
Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn chỗ ngồi bỏ trống của Cổ Dư một cái, chậm rãi đứng lên, "Con ăn no, mọi người cứ tiếp tục."
Đang muốn rời đi, Mộ bí thư cũng tinh thần không phấn chấn như vậy kêu hắn lại, khàn khàn nói với hắn: "Sau này, đừng để tiểu thư Từ Thanh Huyên xuất hiện ở trong này nữa. Có ai hoặc có bất kì chuyện gì liên quan đến cô ta, Mộ gia chúng ta một mực không chào đón!"
"Lão Mộ......" Mộ thái thái ở bên cạnh phát ra tiếng kêu sợ hãi, không quá đồng ý với quyết định này của chồng, "Nhưng cô ấy là tiểu thư Từ Thanh Huyên, con gái của nữ vương đàn violincent, không phải vị Lâm tiểu thư kia, chúng ta phải nể mặt Lí Mỹ Thắng......"
Mộ Dạ Triệt thì quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cha mình, "Tất cả tùy ba sắp xếp."
"Mà nếu không có thái độ từ chối quả quyết của con, vị Từ tiểu thư này còn có thể đột nhiên đến gõ cửa thăm nhà." Mộ bí thư lại nói, đôi mắt già bất đắc dĩ nhìn con, "Lúc này có vé mời tham dự nhạc hội, con từ chối đi."
"Vâng." Mộ Dạ Triệt không chút do dự mà trả lời, không nói gì thêm, xoay người lên lầu.
Sau khi lên lầu, hắn lại đi qua cửa phòng của Cổ Dư, quay đầu nhìn nhìn. Lúc này đây, hắn lựa chọn gõ cửa, sau đó xoay tay nắm cửa đi vào phòng.
Thật ra hắn cùng Cổ Dư đều hiểu được, bọn họ cứ vì sao cứ tránh mặt nhau như vậy.
Từ khi Lâm Tiêm Tiêm gõ cửa đến thăm nhà, bọn họ cứ như vậy, quan hệ liên tục chuyển biến xấu, dần dần trở nên xa lạ. Tuy rằng hắn cũng thật sự không có thói quen không nhìn thấy Cổ Dư, hắn thật sự nhớ dáng vẻ ăn tọng cơm vào miệng trêи bàn ăn của cô, nhưng hắn biết, đây là cả một quá trình.
Bọn họ cuối cùng là muốn quay lại làm bạn, ngắn ngủi không có quen, chính là để bọn họ càng thêm bình tĩnh, càng thêm lý trí để nhìn lại mối quan hệ này.
Hiện tại mối quan hệ của bọn họ đang chậm rãi chuyển biến tốt, là mối quan hệ bạn bè, không phải sao?
Mộ Dạ Triệt
Giờ phút này hắn mở cửa phòng của cô ra, cầm lấy mấy quyển sách trêи giá mà nhìn nhìn, sau đó thất thần nhìn chằm chằm bức tượng hai đứa bé mũm mỉm trêи bàn, dùng đầu ngón tay miết lên chúng.
Một cặp bé trai bé gái đang cười ha hả, cái đầu lắc lắc, vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà ở trong mắt hắn, hắn nhìn thấy cũng là khuôn mặt tươi cười của Cổ Dư, giống như đang nhìn thấy cô cố ý kêu to cười to, làm trò hề trước mặt hắn.
Dĩ nhiên hắn nhớ không nỗi, đã bao lâu rồi cô không ở trước mặt hắn cố ý dùng chân đá cửa, ngẫu nhiên những hình ảnh này sẽ khiến hắn hoài niệm, cứ cảm giác không có cô bên người, gia đình này trở nên lạnh lùng.
Nay không có cô ở trêи bàn cơm cô ý làm ầm ỹ, người một nhà đúng là ăn không ngon miệng, tất cả đều không có thói quen này.
Vì thế cuối cùng hắn nhịn không được, lấy điện thoại của mình ra, gọi cho cô, "Hiện tại ở đâu? Vì sao không về nhà ăn cơm?"
"Em ở ngoài gặp một người bạn." Cổ Dư cười nói, đang ăn gì đó, có vẻ vô cùng vui vẻ, "Em đã gọi điện về nhà báo không ăn cơm rồi. Không nói nữa, em đang ăn đồ nóng lắm."
"Người bạn nào của em?" Mộ Dạ Triệt nhíu mày, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, "Đã một tuần liên tục, em không có ở nhà ăn cơm."
"A --" Cổ Dư vội vàng lấy tay bưng kín miệng, là bị đồ ăn nóng làm bỏng, hít hà từng ngụm nhỏ, "Vừa rồi anh nói cái gì? Xin lỗi, tin hiệu nơi này không được tốt lắm......"
Mộ Dạ Triệt nhăn mày, không có lên tiếng nữa.
Rò ràng cô gái này không muốn nói chuyện điện thoại với hắn, chính là nói cho có lệ.
"Vậy cúp máy nha, em còn có việc." Ngay sau đó, Cổ Dư sảng kɧօáϊ cúp máy, không hề nhận điện thoại của hắn.
Giờ phút này cô ngồi trong quán lẩu, cởi áo choàng, mặc áo len, ăn khí thế ngất trời. Nay cô cảm thấy, ăn cơm ở bên ngoài cùng Bạch Khiết, Thị Na mới vui sướиɠ nhất, không có buồn rầu cái rắm gì, lại càng không có chuyện cô dùng muôn ngàn kế giấu diếm chuyện mình mang thai!
"Ăn lẩu xong rồi, chúng ta đi mua mấy quyển sách." Cô uông một ngụm nước nóng, lại dùng khăn chùi miệng, nâng tay gọi nhân viên phục vụ đến mua thuốc, lại quay đầu nói với tiểu Thị Na: "Ăn xong cô có thể đi rồi, chuyện tiếp theo cô không có hứng thú đâu." Tiểu nha đầu lừa đảo cứ tới đây ăn lẩu, ăn xong chạy nhanh về đi hẹn hò.
Đỗ Thị Na bị một cuộc gọi điện đến ăn lầu thì trừng mắt, cầm chân giò hun khói hung hăng cắn một ngụm, "Lần trước em theo chị đến Tây Đường nghỉ mấy ngày, công ty lấy lý do này đuổi việc em rồi, chị gái à chị phải chịu trách nhiệm đấy! Còn nữa, nghe Tuấn Sinh nói lần này Mộ thiếu gia hình như đang chính thức hẹn hò cùng Từ Thanh Huyên, bởi vậy chị nên dùng tức giận mà phấn đấu, tính nhận lời mời đến một công ty lớn để đá bọn họ ra, cơ hội tốt như vậy, chị cũng nên cho em ké một cái ~"
Bạch Khiết một bên nhéo nhéo cô, để cô đừng hồ đồ nữa, nhỏ giọng nói: "Trước khi vào công ty, chúng ta phải thi tuyển dụng, Cổ Dư làm sao giúp cô được? Còn nữa, cô nguyện ý vào đó làm chân chạy việc sao? Tiền hoa hồng, tiền lương mấy vạn, đều cần vài năm tôi luyện, tôi thấy với thân thể nhỏ bé của cô, chỉ sợ bị Thao Bàn Thủ ở nơi giai dịch giẫm cho thành đống thịt! Thông qua quản lý lợi nhuận trêи danh nghĩa của chính mình lại càng không có khả năng, Thị Na cô căn bản không thích hợp làm cái này!"
Cổ Dư cũng hơi hơi thay đổi sắc mặt, nhìn tiểu Thị Na đang nói chuyện không căn cứ, "Diệp Tuấn Sinh nhìn thấy thật sao, bọn họ chính thức hẹn hò sao?"
Thị Na gật gật đầu, "Hình như là vậy. Ngày đó chính là Tuấn Sinh giúp Thị Na mua nhẫn, mà còn là nhẫn cặp, Mộ thiếu gia chuẩn bị đưa cho Từ Thanh Huyên, cũng chính là Lâm Tiêm Tiêm."
"Đeo lên ngón tay cô ấy sao?" Cổ Dư đã mua xong thuốc, cầm áo choàng đứng lên, "Qua vài ngày nữa tôi có một cuộc thi, nếu hai người có hứng thú, mấy ngày nay lo mà học bổ túc một khóa, đọc thêm tư liệu! Cuộc thi này rất đơn giản, mấu chốt là cửa phỏng vấn kia! Có thể bước vào công ty giao dịch chứng khoán lớn nhất Cẩm thành này, mấu chốt phải xem Thao Bàn Thủ có chịu chấp nhận chúng ta hay không, sau khi đi vào, là được biên chế thành một đội, đi theo bọn họ chia hoa hồng!"
Nghe nói, năm đó Hàn Vũ Ngấn bị phá sản vì Lâm Ngọc Nhi cũng là giao thiệp với ngành này, mới có thể khởi tử hồi sinh trong khoảng thời gian ngắn, trở thành Vương Bài Lão Đại trong giới tài chính! Nếu có một ngày cô cũng đứng ở độ cao đó, có thể sử dụng thực lực của cô chống lại cha đẻ của Mộ Dạ Triệt, không biết Mộ Dạ Triệt sẽ có phản ứng thế nào? Lâm Ngọc Nhi bỏ chạy qua Malaysia, cùng Lâm Tiêm Tiêm ngóc đầu trở lại sẽ có phản ứng gì?
Có lẽ, những điều này không liên quan gì đến bọn họ, nhưng lòng cô lại vui sướиɠ. Cô cảm giác mục tiêu của mình sáng hẳn lên, mỗi ngày làm cho cuộc đời mình thêm phong phú, cô liền không hề là Cổ Dư hay làm trò hề/
"Hình như là vậy, đeo ở ngón tay." Đỗ Thị Na ngoan ngoãn trả lời vấn đề của cô, hơn nữa đi theo phía sau đo, "Chị Cổ Dư, chờ em! Em cũng chỉ nghe Tuấn Sinh nói thôi, anh ấy nói hôm nay làm tài xế cho thị trưởng, nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm tự ý cho rằng cặp nhẫn này là dành cho cô ta, liền tự tiện đeo lên tay mình, cũng đem nhẫn nam đeo lên ngón tay Mộ thiếu gia, thiếu gia cũng không có phản đối, vì thế cứ như vậy......Ôi, đợi em, đừng đi nhanh như vậy."
Thì ra Cổ Dư đã nhanh bước đi xa, thân ảnh cao gầy dần dần bị bao phủ trong bầu trời đầy tuyết, đang ngửa đầu nhìn bông tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.