Chương 355: Ngoại truyện 085: Lâm Tiêm Tiêm đến Mộ gia
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy.
Sau khi bữa ăn chấm dứt, Mộ Dạ Triệt lấy thân phận thị trưởng, tiễn Từ tiểu thư cùng trợ lý một đoạn đường. Trêи đường, hai người cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, lẳng lặng ngồi, nhìn về phía trước.
Cuối cùng, tài xế hỏi Từ tiểu thư, nên dừng xe nơi nào? Thế này Từ Thanh Huyên mới nhìn bên ngoài, để tài xế dừng xe trước khách sạn.
Vì thế sự trầm mặc bên trong xe thế này mới bị đánh vỡ, Từ Thanh Huyên quay đầu cười nói với Mộ Dạ Triệt: "Cám ơn đã đưa em về, Mộ thị trưởng, em xuống xe."
Đuôi lông mày của Mộ Dạ Triệt khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm không đáp lại, hình như suy nghĩ vẫn còn dừng lại trong đoạn nói chuyện vừa rồi, tâm tình phức tạp.
Lâm Tiêm Tiêm thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, cái gì cũng không nói, liền lần nữa đánh vỡ sự trầm mặc, lại dịu dàng cười nói: "Em biết em cùng Lâm Bích Nhi đã tạo thành phức tạp cho Mộ bí thư, ngày mai, em sẽ tự mình giải thích cho Mộ bí thư, làm sáng tỏ với Mộ bí thư, rằng em không mang thai."
Nói câu cuối cùng, cô nói được cũng không thoải mái, cười cười, hi vọng hắn có thể cho cô khuôn mặt tươi cười một chút.
Nhưng mà sắc mặt Mộ Dạ Triệt càng lạnh hơn, ánh mắt u lãng, môi khẽ nhếch, tiếng nói lạnh lẽo: "Việc đã đến nước này, cô cho rằng mang thai hay không mang thai có khác gì nhau?"
"Vậy anh cho rằng em nên làm thế nào đây?" Lâm Tiêm Tiêm liền ngừng khuôn mặt cười, nhíu mày hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ, anh nhất định phải kiên trì đưa em quay lại Thụy Sĩ sao? Anh căn bản là không thương Cổ Dư, vị trí của em cùng cô ấy là giống nhau, lại vì cái gì nhất định phải bắt em trở về nơi xa lạ đó? Anh phải biết rằng, nếu anh xác định yêu cô ấy, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh."
Lâm Tiêm Tiêm
"Một khắc khi biết được chính mình còn sống, điều cô muốn làm nhất là cái gì?" Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lát, vẫn không có lên tiếng, cuối cùng, lấy tay xoa xoa mi tâm của chính mình, nhắm lại hai mắt, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, "Có rất nhiều người nói cho tôi, chính là xác định cô gái mà mình muốn, toàn tâm toàn ý đi yêu cô ấy. Nhưng Lâm Tiêm Tiêm cô sau khi về nước, vì sao lại khiến tôi chần chừ như vậy?"
Lâm Tiêm Tiêm chấn động, vui bất ngờ nhìn hắn, thân mình nhanh chóng đến gần hắn, "Thì ra, trong lòng của anh thật sự có em! Giấc mộng khi em nằm trêи bàn mổ không phải là mơ, mà đó thật sự là anh!" Đây là sau khi cô đi một vòng từ quỷ môn quan về, nhận được một món quà tốt nhất!
Tuy rằng hắn chần chừ, nhưng trong lòng hắn còn có cô!
Mộ Dạ Triệt cũng không để cho cô dựa vào trong lòng mình, ánh mắt đạm mạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Đừng quên chuyện cô thân là Từ Thanh Huyên! Hiện tại cô là Từ Thanh Huyên, không phải là Lâm Tiêm Tiêm lúc trước thay mẹ trả nợ! Lâm Tiêm Tiêm, đã chết."
"Em......" Lâm Tiêm Tiêm hơi hơi dừng một chút, bỗng nhiên cô đơn, đôi mắt lưng tròng buông xuống, hai bàn tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, "Chẳng lẽ trong lòng anh, em thật sự đã chết sao? Lần này em về nước trước, là vì muốn gặp anh."
Đây là một câu đả kϊƈɦ cô đến thế nào, khiến cho chính cô cũng cảm giác chính mình không phải là Lâm Tiêm Tiêm, mà là Từ Thanh Huyên đã thay hình đổi dạng.
Tâm Mộ Dạ Triệt vẫn cứng như đá, đôi mắt lợi hại nhìn về ngoài cửa xe, phiền toái nheo mắt, "Đã đến khách sạn cô ngủ lại, đi xuống đi."
Lúc này đây, hắn chủ động vì Lâm Tiêm Tiêm mà mở cửa xe, lịch sự mời cô xuống xe.
Tuy rằng Lâm Tiêm Tiêm thất vọng, nhưng cô cũng không tuyệt vọng, cười cười ôn nhu, xuống xe, trước khi đi quay đầu nói lời cám ơn với hắn: "Cám ơn Mộ thị trưởng đã tiễn em một đoạn đường, tạm biệt."
Trợ lý của cô cũng theo xuống xe, cúi đầu nói lời cám ơn với Mộ thị trưởng, mắt sắc lại phát hiện thời điểm Mộ thị trưởng nghiêng người mở cửa xe, trong túi áo khoác hình như lộ ra một hộp nhẫn, vội vàng lặng lẽ lôi kéo cô, nhỏ giọng cười nói: "Iris, xem ra Mộ thị trưởng tính cầu hôn em, nhẫn đều đã chuẩn bị cả."
Lâm Tiêm Tiêm hướng về túi áo choàng nhìn lại, quả nhiên phát hiện trong đó có một hộp gấm nhỏ, nhưng bản thân Mộ Dạ Triệt cũng không tính đưa tặng cô, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cô một cái, gật đầu khách sáo, ra lệnh tài xế lái xe rời đi.
Lâm Tiêm Tiêm lại cảm thấy thất vọng, nhất là dưới lời nói của nữ trợ lý, tâm lại lạnh đến vô cùng, nhưng mà cô cũng thanh tỉnh, biết Mộ Dạ Triệt cũng không nhất định yêu cô, hắn không thương bất kỳ kẻ nào, cho nên cô còn cần cố gắng, nhất định phải khiến mình có đẳng cấp xứng đôi được với hắn.
---
Sau Lâm Bích Nhi, Lâm Tiêm Tiêm lấy thân phận Từ Thanh Huyên chính thức đến thăm hỏi Mộ gia.
Hôm nay là cuối tuần, Mộ bí thư, Mộ Thanh Vận, cùng với Mộ Thanh Nhànmặt dày trở về, toàn bộ đều ở nhà. Mộ Thanh Nhàn đang ngồi trước bàn dài, vừa dùng bữa, vừa không chút thành ý đi xin lỗi Mộ thái thái cùng Cổ Dư, làm cho Mộ bí thư căn bản không có biện phảo tha thư con gái thứ!
Ngay sau đó, Từ Thanh Huyên mang theo lễ vật đến thăm hỏi.
Nhưng sau khi vào cửa, cô có vẻ cực xấu hổ, đứng cũng không được, đi cũng không xong.
Bởi vì Mộ bí thư căn bản không để ý tới cô, thấy cô đến thăm, chậm rãi buông đũa xuống, để chú Tiền đẩy ông đi hoa viên ngắm cảnh. Hơn nữa, toàn bộ người của Mộ gia cũng không để ý tới cô.
"Mộ bá bá, lần trước là Bích Nhi không phải, lần này Thanh Huyên tự mình đến đây xin lỗi ngài." Lâm Tiêm Tiêm mang theo hộp quà, nhanh chóng đi tới trước mặt Mộ bí thư, "Nghe nói ngài thích ăn cao táo đỏ, con cố ý đến tiệm bánh mua lô bánh cao táo đỏ mới ra lò, mời ngài nếm thử."
Mộ bí thư bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn cô, "Từ tiểu thư, không có chuyện gì đáng giá để cô tự mình đến đây thăm hỏi, xin lỗi, mời trở về."
"Mộ bá bá, lần đó, thật ra chỉ là hiểu lầm." Lâm Tiêm Tiêm lại cười nói ôn nhu, đem cao táo đỏ đặt lên bàn trà, ngồi xổm xuống trước mặt Mộ bí thư. Nét mặt Mộ bí thư càng già nua, cô càng cười đến dịu dàng, uyển chuyển giải thích: "Có rất nhiều chuyện, đều là Bích Nhi tự ý bịa đặt ra. Cô ấy vì muốn tốt cho con, nhưng lại dùng sai phương pháp, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, mong ngài tha thứ."
"Ý của cô là, cô không có......" Mộ bí thư rốt cuộc chịu nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc!
"Vâng, không có!" Lâm Tiêm Tiêm gật gật đầu chém đinh chặt sắt, cũng đứng lên, hơi hơi cúi người với Mộ bí thư, "Hiện tại Thanh Huyên mới về nước, chưa có thành tựu trong sự nghiệp. Bởi vậy hiện tại Thanh Huyên không có khả năng xuất hiện loại chuyện này, cũng sẽ không vội vã lo lắng chuyện hôn nhân đại sự."
Thế này nét mặt già nua của Mộ bí thư mớ dịu xuống, gật gật đầu, "Ta nhận cao táo đỏ, mời Từ tiểu thư trở về đi."
"Nghe nói hôm nay Mộ thị trưởng nghỉ ngơi ở nhà, không biết có tiện đến chào hỏi không?" Lâm Tiêm Tiêm vừa cười nói, cũng không có rời đi, đôi mắt thanh lệ nhìn về phía nhà ăn, hơi hơi hạ thấp người đối với mọi người trong Mộ gia, bao gồm Cổ Dư, tỏ vẻ đã quấy rầy.
Nghe nói, Cổ Dư bây giò còn đang ở tại Mộ gia, đã giải trừ mối quan hệ kết hôn giả cùng Mộ Dạ Triệt, trở về làm bạn. Nhưng, ngay từ lúc đó đến bây giờ, giữa hai người bọn họ vốn không có tình cảm, lại vì cái gì muốn tra tấn lẫn nhau?
Theo như hôm nay nhìn thấy, Cổ Dư xác thực được cho là một phần tử của Mộ gia, chứ không phải là bạn gái của Dạ Triệt!
Bên này, Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận thì đang "Hóng hớt", mấy ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Thanh Huyên này, đánh giá từ trêи xuống dưới, "Thì ra đây là gương mặt thật ái nữ nhà nữ vương viloncent, nhìn diện mạo so ra còn xinh đẹp hơn so với mẹ!" Mộ Thanh Vận chậc chậc vài tiếng, không có nói toạc tình hình thực tế ra, liền xem cô gái này là Từ Thanh Huyên mà đối đãi, không đem giá trị con người Lâm Tiêm Tiêm gán lên đó!
Mộ thái thái bởi vì ngưỡng mộ nữ vương đàn violincent, lại áp đặt một vòng hào quang lên đầu Lâm Tiêm Tiêm, hai mắt lóe sáng, "Tuy rằng dáng vẻ cô ấy có chút giống với trước kia, nhưng nhất định là con gái của Lí Mỹ Thắng. Ta gọi cô ấy đến đây dùng cơm cùng đi."
"Hả......" Mộ Thanh Vận lập tức quay đầu tặng một ánh mắt xem thường, thật sự là bội phục Mộ thái thái, bưng chén cơm nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Cổ Dư!
"Cổ nha đầu, gần đây mắt của Mộ thái thái bị mờ, một lần nữa mê đắm con gái của thần tượng Lí Mỹ Thắng, em tha thứ cho bà ấy." Sau đó cầm đũa dùng sức xới cơm, ăn mấy ngụm đồ ăn, gắp rau cho Cổ Dư, không muốn ngồi cùng bàn với Lâm Tiêm Tiêm, "Ăn nhiều chút đi, em mới là chính chủ, cô ta là người ngoài!"
Cổ Dư sớm ăn xong, cùng đi tới cười chào hỏi Lâm Tiêm Tiêm, mời khách ngồi xuống, chính mình thì đứng lên, "Tôi đến phòng bếp làm thêm đồ ăn."
"Không dám làm phiền, nhiêu đây ăn được rồi." Lâm Tiêm Tiêm nói lời dịu dàng từ chối, thật ra sao lại là đến đây để ăn cơm, quan trọng là gặp mặt người của Mộ gia, không phải ăn cơm, vừa cười nói: "Cổ tiểu thư cũng ăn nhiều thêm chút đi."
---
"Từng này sao đủ ăn! Phải làm thêm hai món!" Mộ thái thái cười nói ha ha, vẫn kiên trì chuẩn bị thức ăn phong phú cho con gái của thần tượng, ý bảo Cổ nha đầu đến phòng bếp, chính mình thì ngồi bên cạnh Lâm Tiêm Tiêm ân cần hỏi thăm: "Mẹ ở nhà có khỏe không? Thời còn trẻ, ta thích nhất Điệu Vịnh Than của bà ấy."
"Mẹ con vẫn khỏe, cám ơn bá mẫu quan tâm."
"Vậy cơm nước xong, Từ tiểu thư kéo một khúc [Điệu Vịnh Than] hoặc là [Thương] đi, đã lâu bá mẫu không có nghe......" Mộ thái thái hưng phấn đến nỗi đã quên phương hướng.
"Vâng, để Thanh Huyên nói trợ lý đem đàn violincent đến đây."
"Mộ thái thái?!" Mộ Thanh Vận nghe đến đây, chiếc đũa đặt bên miệng rốt cuộc bị dọa rớt xuống, vội vàng nhặt lên, âm thầm nhéo cánh tay của Mộ thái thái, "Mộ thái thái, ngài có biết cô ta là ai không? Ngài muốn Mộ bí thư tức chết sao?!" Ngồi ngồi thì được, còn giữ cô ta lại ở trong này mà kéo đàn violincent? Nhìn Lâm Tiêm Tiêm kia hưng phấn, rốt cuộc đã đợi được ngày này kìa! ~
"Ta......" Rốt cuộc Mộ thái thái thanh tỉnh một chút, vội vàng nhìn vọng gương mặt mang chút ngại ngùng của Lâm Tiêm Tiêm, cười ngồi xuống một bên, nói sang chuyện khác: "Hình như Dạ Triệ chưa xuống lầu ăn cơm, Thanh Vận con đi gọi nó xuống lầu đi." Khuôn mặt này, thật đúng là rất giống cái cô Lâm Tiêm Tiêm mà Dạ Triệt giấu ở bên ngoài kia!
"Để chú Tiền đi gọi đi!" Rốt cuộc Mộ Thanh Vận bị tức đứng lên, thả mạnh chiếc đũa xuống, không ăn, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đi phòng bếp tìm Cổ nha đầu.
Mộ Thanh Nhàn ở phía đối diện thì ăn ngụm đồ ăn, liếc mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm một cái, bắt đầu độc miệng, phát ra âm thanh cười lạnh: "Nói vậy, cô chính là vị Lâm tiểu thư mà Dạ Triệt giấu ở bên ngoài kia sao? Một tiểu tam nhận không ra người mà thôi, muốn đến Mộ gia chúng tôi tự giới thiệu bản thân sao? Mộ gia chúng tôi, tuyệt đối không chấp nhận một kẻ tiểu tam! Nhìn gương mặt hồ ly kia mà xem, thoáng nhìn không phải là loại phụ nữ đứng đắn gì!"
Gương mặt Lâm Tiêm Tiêm trắng bạch, không có lên tiếng, có vẻ xấu hổ.
Lâm Tiêm Tiêm
Mà phía sau, Mộ Dạ Triệt đang xuống lầu, thân ảnh cao ngất đi trêи cầu thang, hắn gặp Lâm Tiêm Tiêm quả nhiên đến thăm hỏi, gương mặt nhất thời có vẻ tức giận, con ngươi trầm xuống!
Nhưng lại gặp Lâm Tiêm Tiêm như đứng trêи đống lửa, như ngồi trêи đống than, đang bị Mộ Thanh Nhàn châm chọc khiêu khích, đôi mắt hắn càng thêm tức giận, chậm rãi đi tới nhà ăn, trầm giọng nói với Lâm Tiêm Tiêm: "Từ tiểu thư, đi lên lầu nói chuyện." Mộ Thanh Nhàn chết tiệt này, cho tới bây giờ vốn không có đình chỉ sự chanh chua của mình, đối với ai cũng không khách sao!
Lâm Tiêm Tiêm như nhận được đặc ân đại xá, lập tức đứng lên, mỉm cười với hắn: "Mộ thị trưởng, Thanh Huyên đang có chút chuyện cần làm phiền."
Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn cô, gật gật đầu, xem như tạm thời giải vây giúp cô.
Mà phòng bế bên này, Cổ Dư còn đang giám sát đầu bép xào rau, chính mình thì ngồi xổm xuống nhặt rau, rửa dưới vòi nước.
Nhưng thời điểm Mộ Thanh Vận tìm tới, cô phát hiện Cổ Dư đang ngẩn người, nước tràn ra hết bên ngoài, Cổ Dư thất thần ngồi vô tri vô giác!
Cuối cùng, cô không thể không nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nhắc nhở Cổ Dư hoàn hồn, nói với đầu bếp nhà bọn họ: "Chú Toàn, Từ tiểu thư đã không cần thêm đồ ăn, chú tạm nghỉ đi. Torn, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Thế này Cổ Dư mới phát hiện chính mình vừa rồi chu du vũ trụ đến vài phút, làm đổ nước không ít, vội vàng nhìn ra phía ngoài, "Đồ ăn vừa rồi, chúng ta đã ăn hết, chắc là làm thêm vài món."
"Được rồi, vị Từ tiểu thư này đã lên lầu cùng Dạ Triệt, còn ăn cái gì nữa!" Mộ Thanh Vận một tay giật lấy cái rổ trong tay Cổ Dư, ném xuống hồ nước, kéo cô đi ra bên ngoài, đột nhiên có chút bốc hỏa, cũng có chút vô cùng đau đớn:
Mộ Thanh Vận
"Torn, em thật là ngốc có biết không, một đứa bé êm đẹp cũng bị em phá bỏ nó làm cái gì! Có đứa bé này, em cùng Dạ Triệt mới không càng chạy càng xa, để cho nó vĩnh viễn nhìn em cùng đứa bé! Hiện tại tốt lắm, Lâm tiểu thư này ôm bụng bầu đến sát sửa, lập tức chiếm được sự đồng tình của Dạ Triệt. Hẳn là em cũng nên học tập cô ta, đừng có không rêи một tiếng đi xóa sạch đứa bé này, mà nên khoe ra, để Dạ Triệt nhìn thấy...... Từ Thanh Huyên chết tiệt này, đừng cho là chị không biết đoạn nói chuyện ám chỉ kia giữa cô ta cùng Mộ bí thư! Lúc trước thì phái Lâm Bích Nhi đến để khoe ra, giờ thì lại đây làm rõ chuyện không mang thai, rõ ràng là mèo khen mèo dài đuôi, ai sẽ tin tưởng cô ta chứ! Con hồ ly giảo hoạt này!"
Thấy Cổ Dư ở bên cạnh thật im lặng, cô vội vàng ngừng nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn Cổ Dư: "Nha đầu, em nói chút gì đi!"
Cổ Dư cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, cười nói: "Chị thật sự nghĩ rằng Dạ Triệt là vì đứa bé này mới chấp nhận cô ấy ư? Trước đây chị từng nói qua, nếu Mộ Dạ Triệt không chính thức kết giao hẹn hò cùng Lâm Tiêm Tiêm một đoạn thời gian, anh ấy vĩnh viễn sẽ không biết chính mình rốt cuộc yêu hay không thương Lâm Tiêm Tiêm. Có chút này nọ là hoa trong gương, trăng trong nước, nếu không đụng chạm, liền vĩnh viễn cảm thấy tốt đẹp."
"Chị......" Quả nhiên Mộ Thanh Vận cứng họng, rốt cuộc nhớ tới chính mình hình như nói qua những lời này!
Cổ Dư thì chậm rãi đi phía trước, lại cười nói: "Nhưng em không hối hận vì đã bỏ đứa bé này, cắt đứt cũng tốt, mà anh ấy, cùng Lâm Tiêm Tiêm không phải là hoa trong gương, trăng trong nước, em cảm thấy bọn họ thật xứng đôi."
---
Lâm Tiêm Tiêm đi đến phòng của Mộ Dạ Triệt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng ngủ của hắn, có vẻ rất ngạc nhiên.
Cô tò mò đi xung quanh, cuối cùng nhìn thấy cặp nhẫn trong hộp gấm ở trêи bàn, ánh mắt trong suốt nở rộ sự vui sướиɠ!
"Thật ra không có chuyện gì, chính là muốn mời anh cùng toàn bộ Mộ gia tham gia buổi diễn xuất âm nhạc của em." Đè nén sự vui mừng trong ánh mắt, xoay người, cô mỉm cười lấy mấy tấm vé vào cửa trong túi xách, hai tay đưa đến trong tay Mộ Dạ Triệt, "Lần này không giống với buổi nhạc hội lần trước, lần này là cá nhân em biêu diễn, là lần đầu tiên em tổ chức hội diễn riêng, không có tiếng tăm gì, còn cần anh cùng Mộ bí thư ủng hộ."
Mộ Dạ Triệt nhận vé vào cửa, không có nhìn, trực tiếp để lên bàn, ánh mắt trầm tĩnh, nói giọng khàn khàn với cô: "Ngày biểu diễn đó, tôi sẽ đến. Nhưng dưới tình huống tôi và cô chưa xác lập quan hệ, sau này đừng đến Mộ gia nữa."
"Anh còn đang giận chuyện Bích Nhi sao?" Lâm Tiêm Tiêm chống mặt bàn mà cười cười, đôi mắt xinh đẹp có vẻ cười khẽ, liếc mắt cười duyên, "Lúc nãy em đã giải thích với Mộ bí thư, ngài ấy sẽ tin tưởng. Lúc này đây lại đến quấy rầy mọi người, em cảm thấy thật có lỗi. Hiện tại em trở về, anh thay em nói lời xin lỗi với mọi người."
Cô lại nhìn thoáng qua cặp nhẫn trêи bàn, cầm túi xách hàng hiệu đi về phía cửa, thật biết điều rời khỏi nơi này, "Em biết, nếu em còn ở lại đây, sẽ mang đến vô vàn phiền nhiễu cho Mộ gia. Bởi vậy hai khúc tấu mà Mộ bá mẫu muốn nghe, chờ em quay về luyện tập cho tốt, lần sau lại đến kéo đàn cho bá mẫu nghe. Mộ thị trưởng, tạm biệt."
Cô ra khỏi phòng, nhu tình như nước mà vẫy tay, cười dịu dàng tạm biệt Mộ Dạ Triệt, thế này mới hay tay cầm túi xách đi xuống lầu, lại mỉm cười với người nhà Mộ gia, mặc áo choàng vào rời khỏi.
Cô cũng không có làm cho Mộ Dạ Triệt ra ngoài đưa tiễn, tự mình rời đi, cũng như đợi Mộ Dạ Triệt đến xem buổi biễu diễn cá nhân của cô, cổ vũ cho cô.
Sau khi cô rời khỏi, Một gia tĩnh mịch một mảnh, ngay cả Mộ Thanh Nhàn độc miệng cũng biết không thể phát ra tiếng động nào trước mặt Mộ bí thư, rón rén đi qua trước mặt ông, lên lầu.
Mộ bí thư ngồi trêи xe lăn, đôi mắt già nhìn ngoài cửa sổ đã được nửa giờ.
Ông cũng không có sai người vứt bỏ cao táo đỏ Lâm Tiêm Tiêm đưa tặng, mà là nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn đang rời đi của Lâm Tiêm Tiêm, khóe môi hơi hơi run lên, có vẻ thống khổ.
Cuối cùng ông để chú Tiền đẩy mình về phòng, không có trở ra.
---
Mấy ngày kế tiếp, người ở Mộ gia phát hiện Cổ Dư luôn luôn đọc sách. Tuy rằng con gái nuôi vẫn như cũ cùng mọi người xem TV, cãi nhau ầm ĩ, thậm chí thiếu chút nữa lại thiêu cháy phòng bếp, nhưng mỗi lần gia đình hội tụ xong, cô đều nhốt mình trong phòng mà đọc sách, ngồi xuống bàn học chính là ngồi vài giờ liền.
Nếu không phải Mộ Thanh Vận nửa đêm đi tiểu, phát hiện đèn phòng Cổ Dư còn bật sáng, cô sẽ không biết gần đây Cổ Dư mất ngủ, ôm một đống sách tài chính mà gặm nhấm, giống như đang chuẩn bị thi cử.
Mộ Thanh Vận không có hứng thú với những quyển sách này, chỉ cảm thấy hứng thú với tạp chí làm đẹp, cho nên cô tùy tiện lật lật sách của Cổ Dư, cũng không biết là bài thi gì, để nha đầu đừng ngủ gục trêи bàn, mà nằm ngủ trêи giường đi!
Cổ Dư dụi dụi mắt, trở về ổ chăn, cũng tiễn Mộ Thanh Vận về phòng, nhưng một lát sau, cô lại bật đèn lên, nằm trêи giường rốt cuộc không ngủ được.
Cổ Dư
Cô trợn tròn mắt ngây ngốc trong chốc lát, sau đó ngồi dậy, lấy tay cầm quyển sách ở bên cạnh lại đây.
Sau đó tương lai không xa, cô sẽ lấy một thân phận mới rời khỏi nơi này. Cô sẽ giải thích với Mộ bí thư, là vì công việc cô mới rời khỏi gia đình này, chứ không phải vứt bỏ người nhà. Tuy rằng cô là một người thất bại trong chuyện tình cảm, nhưng trong sự nghiệp, cô nhất định có thể thành công.
Mong mọi người đừng cho rằng cô nhẫn tâm vứt bỏ gia đình này, cô vĩnh viễn là con gái của bọn họ, chính là bởi vì công việc cần, cô không thể không rời đi nơi này.
Ngoài cửa, Mộ Dạ Triệt về muộn cũng đi qua trước cửa phòng của Cổ Dư, hắn nhìn thấy cô đọc một đống sách, phòng thật lộn xộn, nhưng hắn không biết cô đang đọc sách gì, bởi vậy thản nhiên liếc mắt một cái, đi qua nơi này.
Sau khi bữa ăn chấm dứt, Mộ Dạ Triệt lấy thân phận thị trưởng, tiễn Từ tiểu thư cùng trợ lý một đoạn đường. Trêи đường, hai người cũng chưa từng mở miệng nói chuyện, lẳng lặng ngồi, nhìn về phía trước.
Cuối cùng, tài xế hỏi Từ tiểu thư, nên dừng xe nơi nào? Thế này Từ Thanh Huyên mới nhìn bên ngoài, để tài xế dừng xe trước khách sạn.
Vì thế sự trầm mặc bên trong xe thế này mới bị đánh vỡ, Từ Thanh Huyên quay đầu cười nói với Mộ Dạ Triệt: "Cám ơn đã đưa em về, Mộ thị trưởng, em xuống xe."
Đuôi lông mày của Mộ Dạ Triệt khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm không đáp lại, hình như suy nghĩ vẫn còn dừng lại trong đoạn nói chuyện vừa rồi, tâm tình phức tạp.
Lâm Tiêm Tiêm thấy hắn đang nhìn mình chằm chằm, cái gì cũng không nói, liền lần nữa đánh vỡ sự trầm mặc, lại dịu dàng cười nói: "Em biết em cùng Lâm Bích Nhi đã tạo thành phức tạp cho Mộ bí thư, ngày mai, em sẽ tự mình giải thích cho Mộ bí thư, làm sáng tỏ với Mộ bí thư, rằng em không mang thai."
Nói câu cuối cùng, cô nói được cũng không thoải mái, cười cười, hi vọng hắn có thể cho cô khuôn mặt tươi cười một chút.
Nhưng mà sắc mặt Mộ Dạ Triệt càng lạnh hơn, ánh mắt u lãng, môi khẽ nhếch, tiếng nói lạnh lẽo: "Việc đã đến nước này, cô cho rằng mang thai hay không mang thai có khác gì nhau?"
"Vậy anh cho rằng em nên làm thế nào đây?" Lâm Tiêm Tiêm liền ngừng khuôn mặt cười, nhíu mày hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ, anh nhất định phải kiên trì đưa em quay lại Thụy Sĩ sao? Anh căn bản là không thương Cổ Dư, vị trí của em cùng cô ấy là giống nhau, lại vì cái gì nhất định phải bắt em trở về nơi xa lạ đó? Anh phải biết rằng, nếu anh xác định yêu cô ấy, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh."
Lâm Tiêm Tiêm
"Một khắc khi biết được chính mình còn sống, điều cô muốn làm nhất là cái gì?" Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lát, vẫn không có lên tiếng, cuối cùng, lấy tay xoa xoa mi tâm của chính mình, nhắm lại hai mắt, mệt mỏi tựa vào lưng ghế, "Có rất nhiều người nói cho tôi, chính là xác định cô gái mà mình muốn, toàn tâm toàn ý đi yêu cô ấy. Nhưng Lâm Tiêm Tiêm cô sau khi về nước, vì sao lại khiến tôi chần chừ như vậy?"
Lâm Tiêm Tiêm chấn động, vui bất ngờ nhìn hắn, thân mình nhanh chóng đến gần hắn, "Thì ra, trong lòng của anh thật sự có em! Giấc mộng khi em nằm trêи bàn mổ không phải là mơ, mà đó thật sự là anh!" Đây là sau khi cô đi một vòng từ quỷ môn quan về, nhận được một món quà tốt nhất!
Tuy rằng hắn chần chừ, nhưng trong lòng hắn còn có cô!
Mộ Dạ Triệt cũng không để cho cô dựa vào trong lòng mình, ánh mắt đạm mạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Đừng quên chuyện cô thân là Từ Thanh Huyên! Hiện tại cô là Từ Thanh Huyên, không phải là Lâm Tiêm Tiêm lúc trước thay mẹ trả nợ! Lâm Tiêm Tiêm, đã chết."
"Em......" Lâm Tiêm Tiêm hơi hơi dừng một chút, bỗng nhiên cô đơn, đôi mắt lưng tròng buông xuống, hai bàn tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ, "Chẳng lẽ trong lòng anh, em thật sự đã chết sao? Lần này em về nước trước, là vì muốn gặp anh."
Đây là một câu đả kϊƈɦ cô đến thế nào, khiến cho chính cô cũng cảm giác chính mình không phải là Lâm Tiêm Tiêm, mà là Từ Thanh Huyên đã thay hình đổi dạng.
Tâm Mộ Dạ Triệt vẫn cứng như đá, đôi mắt lợi hại nhìn về ngoài cửa xe, phiền toái nheo mắt, "Đã đến khách sạn cô ngủ lại, đi xuống đi."
Lúc này đây, hắn chủ động vì Lâm Tiêm Tiêm mà mở cửa xe, lịch sự mời cô xuống xe.
Tuy rằng Lâm Tiêm Tiêm thất vọng, nhưng cô cũng không tuyệt vọng, cười cười ôn nhu, xuống xe, trước khi đi quay đầu nói lời cám ơn với hắn: "Cám ơn Mộ thị trưởng đã tiễn em một đoạn đường, tạm biệt."
Trợ lý của cô cũng theo xuống xe, cúi đầu nói lời cám ơn với Mộ thị trưởng, mắt sắc lại phát hiện thời điểm Mộ thị trưởng nghiêng người mở cửa xe, trong túi áo khoác hình như lộ ra một hộp nhẫn, vội vàng lặng lẽ lôi kéo cô, nhỏ giọng cười nói: "Iris, xem ra Mộ thị trưởng tính cầu hôn em, nhẫn đều đã chuẩn bị cả."
Lâm Tiêm Tiêm hướng về túi áo choàng nhìn lại, quả nhiên phát hiện trong đó có một hộp gấm nhỏ, nhưng bản thân Mộ Dạ Triệt cũng không tính đưa tặng cô, lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cô một cái, gật đầu khách sáo, ra lệnh tài xế lái xe rời đi.
Lâm Tiêm Tiêm lại cảm thấy thất vọng, nhất là dưới lời nói của nữ trợ lý, tâm lại lạnh đến vô cùng, nhưng mà cô cũng thanh tỉnh, biết Mộ Dạ Triệt cũng không nhất định yêu cô, hắn không thương bất kỳ kẻ nào, cho nên cô còn cần cố gắng, nhất định phải khiến mình có đẳng cấp xứng đôi được với hắn.
---
Sau Lâm Bích Nhi, Lâm Tiêm Tiêm lấy thân phận Từ Thanh Huyên chính thức đến thăm hỏi Mộ gia.
Hôm nay là cuối tuần, Mộ bí thư, Mộ Thanh Vận, cùng với Mộ Thanh Nhànmặt dày trở về, toàn bộ đều ở nhà. Mộ Thanh Nhàn đang ngồi trước bàn dài, vừa dùng bữa, vừa không chút thành ý đi xin lỗi Mộ thái thái cùng Cổ Dư, làm cho Mộ bí thư căn bản không có biện phảo tha thư con gái thứ!
Ngay sau đó, Từ Thanh Huyên mang theo lễ vật đến thăm hỏi.
Nhưng sau khi vào cửa, cô có vẻ cực xấu hổ, đứng cũng không được, đi cũng không xong.
Bởi vì Mộ bí thư căn bản không để ý tới cô, thấy cô đến thăm, chậm rãi buông đũa xuống, để chú Tiền đẩy ông đi hoa viên ngắm cảnh. Hơn nữa, toàn bộ người của Mộ gia cũng không để ý tới cô.
"Mộ bá bá, lần trước là Bích Nhi không phải, lần này Thanh Huyên tự mình đến đây xin lỗi ngài." Lâm Tiêm Tiêm mang theo hộp quà, nhanh chóng đi tới trước mặt Mộ bí thư, "Nghe nói ngài thích ăn cao táo đỏ, con cố ý đến tiệm bánh mua lô bánh cao táo đỏ mới ra lò, mời ngài nếm thử."
Mộ bí thư bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn cô, "Từ tiểu thư, không có chuyện gì đáng giá để cô tự mình đến đây thăm hỏi, xin lỗi, mời trở về."
"Mộ bá bá, lần đó, thật ra chỉ là hiểu lầm." Lâm Tiêm Tiêm lại cười nói ôn nhu, đem cao táo đỏ đặt lên bàn trà, ngồi xổm xuống trước mặt Mộ bí thư. Nét mặt Mộ bí thư càng già nua, cô càng cười đến dịu dàng, uyển chuyển giải thích: "Có rất nhiều chuyện, đều là Bích Nhi tự ý bịa đặt ra. Cô ấy vì muốn tốt cho con, nhưng lại dùng sai phương pháp, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài, mong ngài tha thứ."
"Ý của cô là, cô không có......" Mộ bí thư rốt cuộc chịu nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc!
"Vâng, không có!" Lâm Tiêm Tiêm gật gật đầu chém đinh chặt sắt, cũng đứng lên, hơi hơi cúi người với Mộ bí thư, "Hiện tại Thanh Huyên mới về nước, chưa có thành tựu trong sự nghiệp. Bởi vậy hiện tại Thanh Huyên không có khả năng xuất hiện loại chuyện này, cũng sẽ không vội vã lo lắng chuyện hôn nhân đại sự."
Thế này nét mặt già nua của Mộ bí thư mớ dịu xuống, gật gật đầu, "Ta nhận cao táo đỏ, mời Từ tiểu thư trở về đi."
"Nghe nói hôm nay Mộ thị trưởng nghỉ ngơi ở nhà, không biết có tiện đến chào hỏi không?" Lâm Tiêm Tiêm vừa cười nói, cũng không có rời đi, đôi mắt thanh lệ nhìn về phía nhà ăn, hơi hơi hạ thấp người đối với mọi người trong Mộ gia, bao gồm Cổ Dư, tỏ vẻ đã quấy rầy.
Nghe nói, Cổ Dư bây giò còn đang ở tại Mộ gia, đã giải trừ mối quan hệ kết hôn giả cùng Mộ Dạ Triệt, trở về làm bạn. Nhưng, ngay từ lúc đó đến bây giờ, giữa hai người bọn họ vốn không có tình cảm, lại vì cái gì muốn tra tấn lẫn nhau?
Theo như hôm nay nhìn thấy, Cổ Dư xác thực được cho là một phần tử của Mộ gia, chứ không phải là bạn gái của Dạ Triệt!
Bên này, Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận thì đang "Hóng hớt", mấy ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Thanh Huyên này, đánh giá từ trêи xuống dưới, "Thì ra đây là gương mặt thật ái nữ nhà nữ vương viloncent, nhìn diện mạo so ra còn xinh đẹp hơn so với mẹ!" Mộ Thanh Vận chậc chậc vài tiếng, không có nói toạc tình hình thực tế ra, liền xem cô gái này là Từ Thanh Huyên mà đối đãi, không đem giá trị con người Lâm Tiêm Tiêm gán lên đó!
Mộ thái thái bởi vì ngưỡng mộ nữ vương đàn violincent, lại áp đặt một vòng hào quang lên đầu Lâm Tiêm Tiêm, hai mắt lóe sáng, "Tuy rằng dáng vẻ cô ấy có chút giống với trước kia, nhưng nhất định là con gái của Lí Mỹ Thắng. Ta gọi cô ấy đến đây dùng cơm cùng đi."
"Hả......" Mộ Thanh Vận lập tức quay đầu tặng một ánh mắt xem thường, thật sự là bội phục Mộ thái thái, bưng chén cơm nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Cổ Dư!
"Cổ nha đầu, gần đây mắt của Mộ thái thái bị mờ, một lần nữa mê đắm con gái của thần tượng Lí Mỹ Thắng, em tha thứ cho bà ấy." Sau đó cầm đũa dùng sức xới cơm, ăn mấy ngụm đồ ăn, gắp rau cho Cổ Dư, không muốn ngồi cùng bàn với Lâm Tiêm Tiêm, "Ăn nhiều chút đi, em mới là chính chủ, cô ta là người ngoài!"
Cổ Dư sớm ăn xong, cùng đi tới cười chào hỏi Lâm Tiêm Tiêm, mời khách ngồi xuống, chính mình thì đứng lên, "Tôi đến phòng bếp làm thêm đồ ăn."
"Không dám làm phiền, nhiêu đây ăn được rồi." Lâm Tiêm Tiêm nói lời dịu dàng từ chối, thật ra sao lại là đến đây để ăn cơm, quan trọng là gặp mặt người của Mộ gia, không phải ăn cơm, vừa cười nói: "Cổ tiểu thư cũng ăn nhiều thêm chút đi."
---
"Từng này sao đủ ăn! Phải làm thêm hai món!" Mộ thái thái cười nói ha ha, vẫn kiên trì chuẩn bị thức ăn phong phú cho con gái của thần tượng, ý bảo Cổ nha đầu đến phòng bếp, chính mình thì ngồi bên cạnh Lâm Tiêm Tiêm ân cần hỏi thăm: "Mẹ ở nhà có khỏe không? Thời còn trẻ, ta thích nhất Điệu Vịnh Than của bà ấy."
"Mẹ con vẫn khỏe, cám ơn bá mẫu quan tâm."
"Vậy cơm nước xong, Từ tiểu thư kéo một khúc [Điệu Vịnh Than] hoặc là [Thương] đi, đã lâu bá mẫu không có nghe......" Mộ thái thái hưng phấn đến nỗi đã quên phương hướng.
"Vâng, để Thanh Huyên nói trợ lý đem đàn violincent đến đây."
"Mộ thái thái?!" Mộ Thanh Vận nghe đến đây, chiếc đũa đặt bên miệng rốt cuộc bị dọa rớt xuống, vội vàng nhặt lên, âm thầm nhéo cánh tay của Mộ thái thái, "Mộ thái thái, ngài có biết cô ta là ai không? Ngài muốn Mộ bí thư tức chết sao?!" Ngồi ngồi thì được, còn giữ cô ta lại ở trong này mà kéo đàn violincent? Nhìn Lâm Tiêm Tiêm kia hưng phấn, rốt cuộc đã đợi được ngày này kìa! ~
"Ta......" Rốt cuộc Mộ thái thái thanh tỉnh một chút, vội vàng nhìn vọng gương mặt mang chút ngại ngùng của Lâm Tiêm Tiêm, cười ngồi xuống một bên, nói sang chuyện khác: "Hình như Dạ Triệ chưa xuống lầu ăn cơm, Thanh Vận con đi gọi nó xuống lầu đi." Khuôn mặt này, thật đúng là rất giống cái cô Lâm Tiêm Tiêm mà Dạ Triệt giấu ở bên ngoài kia!
"Để chú Tiền đi gọi đi!" Rốt cuộc Mộ Thanh Vận bị tức đứng lên, thả mạnh chiếc đũa xuống, không ăn, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đi phòng bếp tìm Cổ nha đầu.
Mộ Thanh Nhàn ở phía đối diện thì ăn ngụm đồ ăn, liếc mắt nhìn Lâm Tiêm Tiêm một cái, bắt đầu độc miệng, phát ra âm thanh cười lạnh: "Nói vậy, cô chính là vị Lâm tiểu thư mà Dạ Triệt giấu ở bên ngoài kia sao? Một tiểu tam nhận không ra người mà thôi, muốn đến Mộ gia chúng tôi tự giới thiệu bản thân sao? Mộ gia chúng tôi, tuyệt đối không chấp nhận một kẻ tiểu tam! Nhìn gương mặt hồ ly kia mà xem, thoáng nhìn không phải là loại phụ nữ đứng đắn gì!"
Gương mặt Lâm Tiêm Tiêm trắng bạch, không có lên tiếng, có vẻ xấu hổ.
Lâm Tiêm Tiêm
Mà phía sau, Mộ Dạ Triệt đang xuống lầu, thân ảnh cao ngất đi trêи cầu thang, hắn gặp Lâm Tiêm Tiêm quả nhiên đến thăm hỏi, gương mặt nhất thời có vẻ tức giận, con ngươi trầm xuống!
Nhưng lại gặp Lâm Tiêm Tiêm như đứng trêи đống lửa, như ngồi trêи đống than, đang bị Mộ Thanh Nhàn châm chọc khiêu khích, đôi mắt hắn càng thêm tức giận, chậm rãi đi tới nhà ăn, trầm giọng nói với Lâm Tiêm Tiêm: "Từ tiểu thư, đi lên lầu nói chuyện." Mộ Thanh Nhàn chết tiệt này, cho tới bây giờ vốn không có đình chỉ sự chanh chua của mình, đối với ai cũng không khách sao!
Lâm Tiêm Tiêm như nhận được đặc ân đại xá, lập tức đứng lên, mỉm cười với hắn: "Mộ thị trưởng, Thanh Huyên đang có chút chuyện cần làm phiền."
Mộ Dạ Triệt lẳng lặng nhìn cô, gật gật đầu, xem như tạm thời giải vây giúp cô.
Mà phòng bế bên này, Cổ Dư còn đang giám sát đầu bép xào rau, chính mình thì ngồi xổm xuống nhặt rau, rửa dưới vòi nước.
Nhưng thời điểm Mộ Thanh Vận tìm tới, cô phát hiện Cổ Dư đang ngẩn người, nước tràn ra hết bên ngoài, Cổ Dư thất thần ngồi vô tri vô giác!
Cuối cùng, cô không thể không nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nhắc nhở Cổ Dư hoàn hồn, nói với đầu bếp nhà bọn họ: "Chú Toàn, Từ tiểu thư đã không cần thêm đồ ăn, chú tạm nghỉ đi. Torn, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."
Thế này Cổ Dư mới phát hiện chính mình vừa rồi chu du vũ trụ đến vài phút, làm đổ nước không ít, vội vàng nhìn ra phía ngoài, "Đồ ăn vừa rồi, chúng ta đã ăn hết, chắc là làm thêm vài món."
"Được rồi, vị Từ tiểu thư này đã lên lầu cùng Dạ Triệt, còn ăn cái gì nữa!" Mộ Thanh Vận một tay giật lấy cái rổ trong tay Cổ Dư, ném xuống hồ nước, kéo cô đi ra bên ngoài, đột nhiên có chút bốc hỏa, cũng có chút vô cùng đau đớn:
Mộ Thanh Vận
"Torn, em thật là ngốc có biết không, một đứa bé êm đẹp cũng bị em phá bỏ nó làm cái gì! Có đứa bé này, em cùng Dạ Triệt mới không càng chạy càng xa, để cho nó vĩnh viễn nhìn em cùng đứa bé! Hiện tại tốt lắm, Lâm tiểu thư này ôm bụng bầu đến sát sửa, lập tức chiếm được sự đồng tình của Dạ Triệt. Hẳn là em cũng nên học tập cô ta, đừng có không rêи một tiếng đi xóa sạch đứa bé này, mà nên khoe ra, để Dạ Triệt nhìn thấy...... Từ Thanh Huyên chết tiệt này, đừng cho là chị không biết đoạn nói chuyện ám chỉ kia giữa cô ta cùng Mộ bí thư! Lúc trước thì phái Lâm Bích Nhi đến để khoe ra, giờ thì lại đây làm rõ chuyện không mang thai, rõ ràng là mèo khen mèo dài đuôi, ai sẽ tin tưởng cô ta chứ! Con hồ ly giảo hoạt này!"
Thấy Cổ Dư ở bên cạnh thật im lặng, cô vội vàng ngừng nổi trận lôi đình, quay đầu nhìn Cổ Dư: "Nha đầu, em nói chút gì đi!"
Cổ Dư cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, cười nói: "Chị thật sự nghĩ rằng Dạ Triệt là vì đứa bé này mới chấp nhận cô ấy ư? Trước đây chị từng nói qua, nếu Mộ Dạ Triệt không chính thức kết giao hẹn hò cùng Lâm Tiêm Tiêm một đoạn thời gian, anh ấy vĩnh viễn sẽ không biết chính mình rốt cuộc yêu hay không thương Lâm Tiêm Tiêm. Có chút này nọ là hoa trong gương, trăng trong nước, nếu không đụng chạm, liền vĩnh viễn cảm thấy tốt đẹp."
"Chị......" Quả nhiên Mộ Thanh Vận cứng họng, rốt cuộc nhớ tới chính mình hình như nói qua những lời này!
Cổ Dư thì chậm rãi đi phía trước, lại cười nói: "Nhưng em không hối hận vì đã bỏ đứa bé này, cắt đứt cũng tốt, mà anh ấy, cùng Lâm Tiêm Tiêm không phải là hoa trong gương, trăng trong nước, em cảm thấy bọn họ thật xứng đôi."
---
Lâm Tiêm Tiêm đi đến phòng của Mộ Dạ Triệt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy phòng ngủ của hắn, có vẻ rất ngạc nhiên.
Cô tò mò đi xung quanh, cuối cùng nhìn thấy cặp nhẫn trong hộp gấm ở trêи bàn, ánh mắt trong suốt nở rộ sự vui sướиɠ!
"Thật ra không có chuyện gì, chính là muốn mời anh cùng toàn bộ Mộ gia tham gia buổi diễn xuất âm nhạc của em." Đè nén sự vui mừng trong ánh mắt, xoay người, cô mỉm cười lấy mấy tấm vé vào cửa trong túi xách, hai tay đưa đến trong tay Mộ Dạ Triệt, "Lần này không giống với buổi nhạc hội lần trước, lần này là cá nhân em biêu diễn, là lần đầu tiên em tổ chức hội diễn riêng, không có tiếng tăm gì, còn cần anh cùng Mộ bí thư ủng hộ."
Mộ Dạ Triệt nhận vé vào cửa, không có nhìn, trực tiếp để lên bàn, ánh mắt trầm tĩnh, nói giọng khàn khàn với cô: "Ngày biểu diễn đó, tôi sẽ đến. Nhưng dưới tình huống tôi và cô chưa xác lập quan hệ, sau này đừng đến Mộ gia nữa."
"Anh còn đang giận chuyện Bích Nhi sao?" Lâm Tiêm Tiêm chống mặt bàn mà cười cười, đôi mắt xinh đẹp có vẻ cười khẽ, liếc mắt cười duyên, "Lúc nãy em đã giải thích với Mộ bí thư, ngài ấy sẽ tin tưởng. Lúc này đây lại đến quấy rầy mọi người, em cảm thấy thật có lỗi. Hiện tại em trở về, anh thay em nói lời xin lỗi với mọi người."
Cô lại nhìn thoáng qua cặp nhẫn trêи bàn, cầm túi xách hàng hiệu đi về phía cửa, thật biết điều rời khỏi nơi này, "Em biết, nếu em còn ở lại đây, sẽ mang đến vô vàn phiền nhiễu cho Mộ gia. Bởi vậy hai khúc tấu mà Mộ bá mẫu muốn nghe, chờ em quay về luyện tập cho tốt, lần sau lại đến kéo đàn cho bá mẫu nghe. Mộ thị trưởng, tạm biệt."
Cô ra khỏi phòng, nhu tình như nước mà vẫy tay, cười dịu dàng tạm biệt Mộ Dạ Triệt, thế này mới hay tay cầm túi xách đi xuống lầu, lại mỉm cười với người nhà Mộ gia, mặc áo choàng vào rời khỏi.
Cô cũng không có làm cho Mộ Dạ Triệt ra ngoài đưa tiễn, tự mình rời đi, cũng như đợi Mộ Dạ Triệt đến xem buổi biễu diễn cá nhân của cô, cổ vũ cho cô.
Sau khi cô rời khỏi, Một gia tĩnh mịch một mảnh, ngay cả Mộ Thanh Nhàn độc miệng cũng biết không thể phát ra tiếng động nào trước mặt Mộ bí thư, rón rén đi qua trước mặt ông, lên lầu.
Mộ bí thư ngồi trêи xe lăn, đôi mắt già nhìn ngoài cửa sổ đã được nửa giờ.
Ông cũng không có sai người vứt bỏ cao táo đỏ Lâm Tiêm Tiêm đưa tặng, mà là nhìn theo thân ảnh nhỏ nhắn đang rời đi của Lâm Tiêm Tiêm, khóe môi hơi hơi run lên, có vẻ thống khổ.
Cuối cùng ông để chú Tiền đẩy mình về phòng, không có trở ra.
---
Mấy ngày kế tiếp, người ở Mộ gia phát hiện Cổ Dư luôn luôn đọc sách. Tuy rằng con gái nuôi vẫn như cũ cùng mọi người xem TV, cãi nhau ầm ĩ, thậm chí thiếu chút nữa lại thiêu cháy phòng bếp, nhưng mỗi lần gia đình hội tụ xong, cô đều nhốt mình trong phòng mà đọc sách, ngồi xuống bàn học chính là ngồi vài giờ liền.
Nếu không phải Mộ Thanh Vận nửa đêm đi tiểu, phát hiện đèn phòng Cổ Dư còn bật sáng, cô sẽ không biết gần đây Cổ Dư mất ngủ, ôm một đống sách tài chính mà gặm nhấm, giống như đang chuẩn bị thi cử.
Mộ Thanh Vận không có hứng thú với những quyển sách này, chỉ cảm thấy hứng thú với tạp chí làm đẹp, cho nên cô tùy tiện lật lật sách của Cổ Dư, cũng không biết là bài thi gì, để nha đầu đừng ngủ gục trêи bàn, mà nằm ngủ trêи giường đi!
Cổ Dư dụi dụi mắt, trở về ổ chăn, cũng tiễn Mộ Thanh Vận về phòng, nhưng một lát sau, cô lại bật đèn lên, nằm trêи giường rốt cuộc không ngủ được.
Cổ Dư
Cô trợn tròn mắt ngây ngốc trong chốc lát, sau đó ngồi dậy, lấy tay cầm quyển sách ở bên cạnh lại đây.
Sau đó tương lai không xa, cô sẽ lấy một thân phận mới rời khỏi nơi này. Cô sẽ giải thích với Mộ bí thư, là vì công việc cô mới rời khỏi gia đình này, chứ không phải vứt bỏ người nhà. Tuy rằng cô là một người thất bại trong chuyện tình cảm, nhưng trong sự nghiệp, cô nhất định có thể thành công.
Mong mọi người đừng cho rằng cô nhẫn tâm vứt bỏ gia đình này, cô vĩnh viễn là con gái của bọn họ, chính là bởi vì công việc cần, cô không thể không rời đi nơi này.
Ngoài cửa, Mộ Dạ Triệt về muộn cũng đi qua trước cửa phòng của Cổ Dư, hắn nhìn thấy cô đọc một đống sách, phòng thật lộn xộn, nhưng hắn không biết cô đang đọc sách gì, bởi vậy thản nhiên liếc mắt một cái, đi qua nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.