Chương 368: Ngoại truyện 098: Mẹ con Lâm gia lên kế hoạch hại Cổ Dư
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy.
Ngày hôm sau, Cổ Dư thật không ngờ, người của Mộ gia lại đây, Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận xuất hiện trước mặt cô, đến thăm cô.
Bọn họ tìm đến nơi này, đứng ở cửa, nhờ bảo vệ chuyển lời.
Cổ Dư cầm bút đang ký tên mình lên văn bản, xem qua những gì cần ký nên ký, lại giơ tay ra hiệu với nhóm Thao Bàn Thủ trên sàn giao dịch, để bọn họ tiếp tục, đã biết phải đi ra gặp mẹ con Mộ gia.
Mộ Thanh Vận thấy cô mặc đồng phục đỏ, trước ngực để lộ bảng tên, làm việc một cách mạnh mẽ vang dội, nói chuyện ngắn gọn có uy lực, thời điểm đi ra còn nhận điện thoại bàn chuyện công việc với khách hàng, căn bản không có lãng phí chút thời gian nào, phút chốc Mộ Thanh Vận có chút thổn thức.
Mộ Thanh Vận
"Cổ nha đầu, chị cùng Mộ thái thái ra ngoài mua sắm, nhân tiện lại đây thăm em." Mộ Thanh Vận nhẹ giọng cười, đưa cho Cổ Dư một cái túi giấy, lấy ra một chiếc áo choàng màu trắng bằng da, "Em thử xem xem, chị cảm thấy nó rất thích hợp với em, nên mua luôn."
"Mã tiên sinh, lần sau chúng tôi sẽ chú ý, cứ như vậy đi." Rốt cuộc Cổ Dư cũng nói chuyện điện thoại xong với khách hàng, cúp máy, quay đầu nhìn Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận, lại liếc mắt nhìn chiếc áo khoác, "Gần đây em béo lên, có khả năng không mặc vừa, Thanh Vận, chị mặc không phải tốt hơn sao."
Không có chuyện gì sao lại mua quần áo cho cô?
Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận thì liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cười nói: "Mặc kệ như thế nào, Cổ Dư, em vĩnh viễn là con gái của Mộ gia, em đừng quên Mộ bí thư cùng chị, hãy nhớ những ngày chúng ta cùng ở với nhau."
Cổ Dư nghe lời này, phút chốc trong lòng có chút sáng tỏ, liền nhìn bốn phía, cười nói: "Gần đây có một quán cà phê, chúng ta đến đó ngồi đi, hiện tại em có nửa tiếng đồng hồ."
"Không được, giờ có khả năng hai người phải đi về, chờ đến lúc em nghỉ ngơi chúng ta lại cùng nhau ăn bữa cơm." Mộ Thanh Vận kiên trì cầm cái áo hàng hiệu sang trọng đưa cho Cổ Dư, lại chỉnh chỉnh khăn quàng trên cổ mình, chuẩn bị cùng Mộ thái thái quay lại xe, "Em nhất định phải nhớ kỹ những lời chị nói vừa rồi, sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Cổ Dư em mãi mãi là con gái của Mộ gia, so với bất kỳ kẻ nào đều thân hơn, có thời gian hãy trở về đoàn tụ cùng mọi người, chúng ta gặp gỡ ở bên ngoài cũng không sao."
Mộ thái thái cũng nhíu mày lại, cảm khái nhìn Cổ Dư, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, Mộ thái thái nhẹ nhàng kéo tay Cổ Dư, lưu luyến mà nói: "Hiện tại nhìn con dài béo ra một chút, tâm của ta cùng ba con cũng kiên định một ít. Chăm sóc mình thật tốt, thêm một khoảng thời gian nữa người một nhà chúng ta lại ra ngoài ăn bữa cơm."
Cổ Dư không có phản ứng gì với từ 'Người một nhà' này, cười vẫy tay với bọn họ, nhìn bọn họ lên xe rời đi, "Được, sau này hẹn dịp nào đó cùng nhau ăn cơm."
Trên thực tế, tin tức Mộ Dạ Triệt sắp đính hôn cùng Từ Thanh Huyên đã thông báo khắp nơi, không ai không biết không ai không hiểu, Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận dùng lời nói này để ám chỉ mối quan hệ giữa bọn họ cùng cô, cô đương nhiên nhận.
Đã không có Mộ Dạ Triệt, tất cả mọi người ở Mộ gia là người nhà của cô, cảm tình của cô đối với bọn họ sẽ không trôi đi rất nhanh, mà cần một đoạn thời gian rất dài mới mờ nhạt được.
Bởi vậy chỉ cần bọn họ còn nhớ rõ Cổ nha đầu này, cô cũng không thể quên được những ngày tháng sớm chiều có nhau cùng bọn họ.
Quay lại đại sảnh giao dịch, cô tính cầm chiếc áo khoác hàng hiệu trong tay tặng cho Bạch Khiết cùng Thị Na, "Giờ thân hình chị mặc không vừa, chắc là hợp với hai người hơn."
Bạch Khiết cùng Thị Na nắm chiếc áo màu trắng yêu thích ở trong tay không buông, phát ra tiếng kêu sợ hãi, "Nhìn thật sang trọng, giá trị chắc phải mấy chục vạn! Chúng ta mua không nổi đâu! ~"
Bên cạnh có một nhóm nữ thanh toán viên cũng hâm mộ nhìn chiếc áo khoác này, vươn tay sờ sờ.
Bọn họ là thanh toán viên mới được nhận vào làm, làm việc dưới trướng của chị Cổ Dư, lương mỗi tháng cùng hoa hồng cũng không ít, hơn nữa còn thường xuyên nhận được một ít phúc lợi.
Ví dụ như, chị Cổ Dư sẽ sắp xếp cho bọn họ nghỉ phép, cuối tháng lại trợ cấp một ít phí sinh hoạt, thậm chí còn đem một số quần áo hàng hiệu của cô đưa cho bọn họ, khiến bọn họ vui mừng hào hứng!
Chị Cổ Dư thường nói, càng ngày người chị càng dài béo, dáng người phì ra, nhiều bộ quần áo mặc không vừa, bởi vậy nhanh chóng đem cho, nếu không bỏ xó trong góc quần áo, sẽ rất lãng phí!
Hơn nữa chị Cổ Dư rất có mắt nhìn, toàn bộ quần áo đều là hàng hiệu,kiểu dáng mới, bảo dưỡng vô cùng tốt, sạch sẽ, đoan trang hào phóng, khiến các cô thường mặc áo quần giá bình dân có cảm giác thành tựu rất đặc biệt!
"Ờ, hình như là có giá trị một chút." Cổ Dư dời bảng tên trên bàn nhìn nhìn, quả nhiên phát hiện giá niêm yết trên thị trường của chiếc áo này có vô số con số không, Mộ Thanh Vận đưa tặng cô chiếc áo này, vượt xa trí tưởng tượng của cô, vì thế đem túi giấy trở về nhét dưới bàn, để mọi người tiếp tục làm việc.
Thật ra cô đối xử với đồng nghiệp có hai nguyên tắc, một là xem họ là bạn, hai là công và tư rõ ràng.
Bọn họ đi theo cô làm việc lâu, sẽ biết, làm bạn thì không tính toán chi li, bọn họ có thể vừa uống rượu vừa làm trò cười xem quần áo ai đẹp hơn, tám một ít chuyện, nhưng ở trong công việc cố ý có sai sót, một sai lầm mà phạm phải quá tam ba bận, nhất định sẽ bị đuổi việc.
Bởi vậy bọn họ nghỉ phép thật sự vui vẻ, trạng thái tập trung vào công việc cũng không qua loa, duy trì trạng thái giao dịch cũng không tệ lắm.
Giờ phút này, cũng chính là sau mấy tháng Vinh Thăng chiếm cứ sàn giao dịch này, những người mặc đồng phục màu xanh rốt cuộc cũng xuất hiện vấn đề.
Tuy rằng bọn họ vẫn xông xáo hấp tấp, tranh đoạt làm giao dịch ở trên sàn, giọng nói đều to hơn so với ai khác, động tác đều nhanh hơn so với bất kì ai, nhưng bọn họ thường xuyên xuất hiện sai lầm trong giao dịch, luôn nhớ lầm, hoặc là xuất hiện ra hiệu sai.
Mà một khi làm sai, áp lực tinh thần của bọn họ càng gia tăng dữ dội, càng là sợ làm sai, lại càng dễ làm sai, người càng ngày càng mệt mỏi.
Nhưng Vera tuyệt đối sẽ không cho bọn họ nghỉ ngơi, bởi vì mục tiêu của Hàn Kiền rất cao xa, trong khoảng thời gian ngắn doanh số phải đạt tới năm ngàn triệu! Ước chừng gấp năm lần doanh số so với KS!
Trái lại KS bên này, tuy rằng đạt được doanh số và không vượt qua được Vinh Thăng, nhưng cho dù là những Thao Bàn Thủ mới đầy nhiệt huyết, hay là những Thao Bàn Thủ lão làng, bọn họ đều có thể điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình, dùng trạng thái tốt nhất mà tiến hành giao dịch! Cái này gọi là sự ổn định trong cầu tiến, bước từng bước từ từ rồi sẽ đến.
"Cổ Dư, doanh số quý này của chúng ta đã hơn hai ngàn triệu, hiện tại tình thế ngày càng tốt, lượng giao dịch ngày càng nhiều hơn." Bạch Khiết thân là tổng thanh toán viên đem doanh số giao dịch quý này liệt kê ra, sửa sang lại toàn bộ tài liệu, chuẩn bị nộp lên tổng công ty, giờ phút này cô đem tập tài liệu bỏ vào trong túi da túi giấy, lại đem ghế xoay di chuyển qua bên này, vui sướng cười nói với Cổ Dư:
Bạch Khiết
"Hơn nữa điều đáng chúc mừng là, nhóm giao dịch viên của chúng ta không có xuất hiện sai lầm trong giao dịch. Cũng lâu rồi em không có sửa lại sai số trong giao dịch, cũng không có ai bị chủ quản giao dịch nhắc nhở! Em vẫn nhớ rõ lần trước Vera mắng em là ngu ngốc trước mặt các chủ quản! Tuy rằng khi đó quả thật em chưa quen nghiệp vụ, nhưng chị ta cứ bắt em phải làm giao dịch viên, không có trâu lại bắt chó đi cày, chị ta cố ý chọc giận chị, mới châm ngòi mối quan hệ giữa chúng ta......"
Cổ Dư thì xoa xoa cái cổ mệt mỏi của mình, cuối cùng cũng kiên trì xem xong một phần hợp đồng, "Bệnh tình Edon dạo này thế nào? Tay anh ấy còn đau không?"
Cô không có cách nào ra lệnh cưỡng chế bọn họ kiêng rượu, nhưng cô để bọn họ nghỉ ngơi, khi nào khôi phục sự khỏe mạnh, lúc đó trở về đi làm.
Đương nhiên, tạm giữ lại tiền lương, tiền hoa hồng giảm một nửa.
"Tốt hơn rất nhiều, anh ấy vẫn cứ bảo phải trở về đi làm. Cổ Dư, giờ em đem tài liệu đến tổng công ty." Bạch Khiết cầm túi da túi giấy đứng lên, cởi bỏ đồng phục màu vàng của mình, nhìn nhìn mọi người đang cạnh tranh kịch liệt trên sàn giao dịch, lại vui sướng cười nói: "Cổ Dư chị mau nhìn xem! KS chúng ta đã chiếm được hơn nửa lượng giao dịch trong ngày, trạng thái vẫn duy trì rất khá, nhóm Thao Bàn Thủ của Vinh Thăng vẫn không được, bọn họ luôn làm sai, Vera kia chẳng những không cho bọn họ nghỉ ngơi, còn làm trầm trọng thêm để bọn họ làm việc, em thấy chị ta muốn bức tử mọi người quá."
Cổ Dư nhìn thoáng qua bên kia, tỏ vẻ không có gì, ý bảo Bạch Khiết đi làm chuyện của mình, "Đến tổng công ty gặp Glenn, nhân tiện nhắn dùm chị một câu, hỏi anh ấy có thời gian cùng chị dùng bữa cơm không?"
"Cổ Dư, chị muốn hẹn hò với Glenn sao?" Bạch Khiết kinh ngạc cúi người về phía cô, cười hì hì nhỏ giọng thì thầm với cô, "Thật ra em cảm thấy chị cùng Glenn thật xứng đôi, chị có thể thử suy nghĩ về anh ta xem."
Cổ Dư ngồi trên ghế xoay, công việc ngập đầu biết sửa không xong hợp đồng, cũng có vô số điện thoại nhận không xong, không có thời gian trêu chọc cùng Bạch Khiết, ngẩng đầu, "Đi nhanh về nhanh, đừng có tám chuyện tình yêu lung tung."
"Xi ~" Bạch Khiết cười khẽ le le cái lưỡi, thế này mới ôm chồng tài liệu đi ra ngoài.
Nhưng trước cửa tòa nhà giao dịch, bởi vì đồ đạc trên tay nhiều quá, cô không nghĩ qua là đụng phải một người, lạch cạch một tiếng, toàn bộ túi giấy túi da đều rơi xuống đất.
Bạch Khiết
"Thật xin lỗi, vừa rồi không có nhìn thấy, tôi đang gấp......" Cô liên tục xin lỗi, lại nhanh chóng kiểm tra lại những văn kiện quan trọng, ôm toàn bộ vào trong ngực.
Đối phương vẫn chưa trách cứ cô, giúp cô nhặt túi giấy túi da dưới đất lên, giao tận tay cho cô, "Những tài liệu này giao cho tổng công ty, quả thật không thể sơ xuất được, chú ý một chút."
Bạch Khiết nghe được giọng nói này, khiếp sợ ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, "Hàn...... Hàn thiếu gia?"
Hàn Kiền cười soái khí với cô, đâu mắt sâu thẳm miết mắt liếc nhìn những tài liệu trong lòng cô, khóe môi cong lên, "Tôi đưa Bạch tiểu thư qua đó nhé, đúng lúc tôi cũng cần tìm Glenn."
Vì thế hơn mười phút sau, Bạch Khiết ngồi ở trên xe của Hàn Kiền, cùng hắn đi đến trụ sở của KS.
---
Chạng vạng phố lên đèn, Cổ Dư triệu tập tất cả các Thao Bàn Thủ để họp một chút, tổng kết một ngày làm việc, sau đó giải tán, tan làm.
Cô đi về chiếc Porsche của mình, Vera cũng đi về xe của mình, hai người đều không buông tha, chạm mặt nhau ở bãi đỗ xe.
"Xe mới đẹp nhỉ, đúng là nổi bật nhất nơi này." Vera đi qua bên người Cổ Dư, đôi mắt khôn khéo liếc nhìn chiếc xe mới của cô, lại nhìn mặt của cô, nhếch môi cười lạnh, "Nhưng mà lúc lái xe nhớ chú ý một chút, cẩn thận kẻo lật xe ở trên đường, không có cơ hội lại đến sàn giao dịch mà khoe khoang."
Hai ngày nay, chiếc Porsche bản giới hạn này vẫn cướp sự nổi bật của Vera cô, khiến toàn bộ mọi người ở sàn giao dịch đều biết Cổ Dư!
Tuy rằng Cổ Dư cũng không có lái chiếc xe này khoe khoang kiêu ngạo ở chỗ giao dịch, nhưng cho dù Cổ Dư chỉ là dừng xe ở bãi đổ xe này, thanh danh của họ Cổ cũng đã lan truyền lớn, một đêm thành danh, trong giới không ai không nhắc đến tên cô gái này!
"Chúng ta cũng vậy thôi." Cổ Dư cũng nhếch môi cười, ánh mắt nhìn thản nhiên qua Vera, đề nghị Vera: "Nếu Vera chị có thể đổi một chiếc xe mới, có khả năng danh tiếng càng vang dội hơn."
Đương nhiên, chiếc xe này là công cụ thay cho việc đi bộ của cô, sau này cũng dùng để chở con cô đi học.
"Có khả năng cô không biết, hiện tại Hàn Kiền đang hẹn Bạch Khiết ăn cơm, mà Bạch Khiết đồng ý rồi." Vera hất hất mái tóc vừa cắt ngắn của mình, phong tình vạn chủng tựa người vào thân xe, tựa như tính tán gẫu cùng Cổ Dư, ánh mắt vẫn mang theo sự khiêu khích, bức ép thẳng trước mặt Cổ Dư, "Tuy rằng giao dịch viên của chúng tôi có hiện tượng mệt mỏi, bước chân bắt đầu chậm lại, nhưng nếu có Hàn Kiền, tôi sẽ không lo lắng Vinh Thăng sẽ bị KS kéo xuống dưới. Torn, chẳng lẽ cô không rõ bọn họ cùng nhau ăn cơm là có ý nghĩa gì sao?"
Vera
Cổ Dư nhìn người phụ nữ này khó có được một mặt phong tình vạn chủng như vậy, cười nói: "Bởi vậy, chị đang muốn nói cho tôi biết, Bạch Khiết đang phản bội tôi?"
Thật ra cô càng thêm kinh ngạc, Hàn thiếu gia Hàn Kiền lại nghèo nàn đến nổi sử dụng mỹ nam kế sao! Hoặc là nói, Hàn Kiền dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, thế nhưng lại có ý đồ để ý đến Bạch Khiết!
Bạch Khiết cũng không thích hợp làm giao dịch viên, mà thích hợp làm thanh toán viên hơn, như vậy Hàn Kiền muốn có được gì từ Bạch Khiết? Đẩy cô vào góc tường sao?
"Xem ra cô cũng không tin." Vera hất hất cái cằm của mình lên, cười nói, "Vậy tùy cô thôi." Sau đó ngồi lên xe của mình, rời đi.
Cổ Dư đứng tại chỗ một lúc lâu, cũng lái xe rời khỏi nơi này, chuẩn bị về nhà.
Nhưng ở trên đường, cô nhận được điện thoại của Hàn Vũ Ngấn.
Cổ Dư biết nội tình của Hàn gia, bởi vậy Hàn Vũ Ngấn cũng thẳng thắn đối với cô, nói thẳng: "Bởi vì đoạn phong ba của Dạ Triệt cùng Lâm Ngọc Nhi, Hàn Kiền đã biết trước kia ta có một người con trai ở trong nước. Bởi vậy nó cho rằng, ta vô cùng có khả năng đem toàn bộ tài sản để lại cho Dạ Triệt. Lúc cô mới vào làm ở KS, trở thành đối thủ cạnh tranh của Vinh Thăng, bởi vậy Hàn Kiền nhất định sẽ tiếp cận cô. Ngoài các vấn đề cần trao đổi trong công việc, cũng mong Cổ tiểu thư chú ý một chút."
Cổ Dư đang lái xe, chờ đèn đỏ, ấn ấn tai nghe mà cười nói: "Nghe đồn, Hàn thiếu gia có giấu hiệu bị bệnh não, Hàn bá phụ nghĩ sao?"
"Đó là trước đây vì muốn bảo vệ địa vị của mẹ mình, mới cố ý giả ngu trước mặt ta. Trên thực tế, phương thức giáo dục của ta có chút khắc nghiệt đối với con của mình, ai có vẻ nghe lời, địa vị người đó ở trong nhà có vẻ cao hơn một chút, bởi vậy......" Hàn Vũ Ngấn bỗng nhiên tạm dừng chút, tiếng nói khàn khàn, tựa như đang nhớ lại và đã biết phương thức giáo dục của mình trong quá khứ,
"Bởi vậy ta không nghĩ tới, Hàn Kiền sẽ dùng phương thức giả ngu để đánh bại các người anh khác của mình. Hiện tại chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho nó, nó có thể tiếp cận được toàn bộ công ty của ta, độc chiếm gia sản. Trước khi nó chưa để lộ bản lĩnh thật sự của mình, ta giao cho nó một nhiệm vụ, một qúy hoàn thành doanh số năm ngàn triệu, sau đó tiếp quản bất kỳ một công ty nào của ta...... Nhiệm vụ này rất khó, ta tính để cho đứa con ngốc nghếch này biết khó mà lui, nhưng thật ra nó đã sớm chuẩn bị tốt."
"Ý của bác muốn nói, chỉ cần là ai hoặc chuyện gì liên quan đến Mộ Dạ Triệt, anh ta đều sẽ tiếp cận sao?" Cổ Dư cười cười, tiếp tục lái xe, "Tiếp theo, tôi có khả năng sẽ cùng anh ta đến tham gia hôn lễ của Mộ Dạ Triệt."
Hàn Vũ Ngấn rõ ràng có chút kinh ngạc về chuyện này, im lặng một hai giây, thế này mới nói: "Quả thật Dạ Triệt có khả năng kết hôn cùng con gái của Lâm Ngọc Nhi, nhưng Cổ tiểu thư vì sao nhất định phải đi tham dự? Ngoài việc tiếp xúc trong công việc, Cổ tiểu thư tốt nhất đừng tiếp xúc với Hàn Kiền, nó có khả năng sẽ làm cô bị thương."
"Không có cách nào cả, bọn họ mời tôi, khiến cho tôi nhất định phải đi." Cổ Dư tiếp tục cười, cười nhẹ như gió thổi mây trôi, lại có chút không hiểu vì sao, "Nếu có thời gian, nhất định tôi sẽ đi, Nếu không đợi con của bọn họ chào đời, Lâm tiểu thư sẽ lại đến tìmtôi, kiên trì không ngừng phát thiệp mời cho tôi, rất phiền, a." Nhìn bảng giờ giấc hiện tại của cô đi, nếu thực sự có thời gian, vậy cũng không còn cách nào là phải đi.
Nhưng hiện tại, ngoài việc cười một cái, cô còn có thể làm được gì?
Chiếc Porsche của cô chạy trên đường, màu sắc cùng phong cách của chiếc xe khiến người qua đường đều phải ngoái nhìn, đuổi theo bóng dáng chiếc xe đang chạy của cô.
Tương tự, ở đây cũng có một chiếc xe đang chờ, nhìn chiếc xe của cô lái qua nơi này.
"Mỗi ngày cô ta đều lái xe qua nơi này, sau đó đi vào con ngõ nhỏ phía trước, ngõ nhỏ đó là khu quy hoạch mới." Lâm Nho Nhỏ ở trên xe nói với mẹ, lấy tay chỉ chỉ phía trước, "Lần đó con nhìn thấy cô ta nôn ọe trong khách sạn, liền nghi ngờ cô ta mang thai. Bởi vậy, mẹ à, hẳn là mẹ tha thứ cho con vì lần đó chạy trốn chứ, nếu con thật sự bị mẹ đưa qua Malaysia, sẽ chẳng có ai biết được cô ta mang thai đâu! Mấy tháng nay, con vẫn đi theo cô ta, càng thêm xác định cô ta giữ lại cái thai này! Tuy rằng cô ta che giấu rất khá, giấu diếm được mọi người, nhưng chỉ cần để ý, có thể nhìn thấy được sơ hở, nhất là mấy tháng nay...... Mẹ, mẹ có nghe con nói không?"
Lâm Nho Nhỏ lắc lắc cánh tay của mẹ mình, để bà hoàn hồn.
Lâm Ngọc Nhi thì không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm về phía trước, quả thật đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, một lát, mới xoay qua nghiêm túc nhìn con gái mà nói: "Con xác định mỗi ngày cô ta đều đi qua nơi này chứ? Hơn nữa trăm mét phía trước là khu vực quy hoạch hả?"
"Đúng vậy, đoạn đường phía trước sẽ lập tức bắt đầu tu sửa, toàn bộ camera theo dõi sẽ bị tháo xuống. Hơn nữa cô ta ở khu vực nhỏ phía trước đó, chiều nào nhất định cũng phải đi qua nơi này. Nhưng mà mẹ, mẹ tính làm gì?" Lâm Nho Nhỏ bị mẹ bắt được vào khoảng thời gian trước, cô tính tìm Lâm Tiêm Tiêm kiếm chút lộc, nhưng vừa vặn bị Lâm Ngọc Nhi chụp được, vì thế hiện tại ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ mình, không dám tìm Từ Thanh Huyên gây phiền toái, hay đưa ra các kế sách cho mẹ mình.
"Hiện tại Mộ Dạ Triệt tính đính hôn cùng Tiêm Tiêm, tất cả người nhà Mộ gia đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ, hôm nay còn đến khu trung tâm thương mại mua sắm đồ đạc nữa! Bản thân Mộ Dạ Triệt cũng bộn bề nhiều việc, không rảnh mà bận tâm bên này, bởi vậy chúng ta có thể chế tạo một vụ tai nạn xe cộ, để cô ta sảy thai."
"Ừ!" Lâm Ngọc Nhi với biểu tình ngưng trọng đúng là gật gật đầu, thì ra sớm đã có ý định này, cau mày, "Mẹ không muốn giết người, nhưng mẹ thật sự lo lắng Tiêm Tiêm bên kia. Cái thai của nó không xong rồi, thậm chí là không bình thường, mà cái thai của Cổ Dư lại rất khỏe mạnh. Bởi vậy nếu cô ta cố ý để đứa bé này trở thành trọng tâm giữa ba người, mẹ đơn giản chỉ làm cho nó vĩnh viễn trở thành một bí mật."
Gần đây chỗ giao dịch bảo vệ nghiêm ngặt, không thể đi vào, hơn nữa Hàn Vũ Ngấn không chịu giúp bà, lại hờ hững với bà, như vậy bà chỉ có thể giải quyết ở đây!
Hơn nữa, gần đây Mộ Dạ Triệt cùng Tiêm Tiêm vội vàng hẹn hò, chuẩn bị hôn lễ, đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Cổ Dư, không chạm mặt nhau, cho nên bà sẽ làm khó dễ từ giữa, nói vậy Mộ Dạ Triệt cũng sẽ khôngbiết mà trách tội bà.
Bà chính là giúp bọn họ giải quyết sạch sẽ đứa bé này, tuyệt đối không thương tổn Cổ Dư, ngược lại Mộ Dạ Triệt hẳn là nên cảm kích bà mới phải!
Ngày hôm sau, Cổ Dư thật không ngờ, người của Mộ gia lại đây, Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận xuất hiện trước mặt cô, đến thăm cô.
Bọn họ tìm đến nơi này, đứng ở cửa, nhờ bảo vệ chuyển lời.
Cổ Dư cầm bút đang ký tên mình lên văn bản, xem qua những gì cần ký nên ký, lại giơ tay ra hiệu với nhóm Thao Bàn Thủ trên sàn giao dịch, để bọn họ tiếp tục, đã biết phải đi ra gặp mẹ con Mộ gia.
Mộ Thanh Vận thấy cô mặc đồng phục đỏ, trước ngực để lộ bảng tên, làm việc một cách mạnh mẽ vang dội, nói chuyện ngắn gọn có uy lực, thời điểm đi ra còn nhận điện thoại bàn chuyện công việc với khách hàng, căn bản không có lãng phí chút thời gian nào, phút chốc Mộ Thanh Vận có chút thổn thức.
Mộ Thanh Vận
"Cổ nha đầu, chị cùng Mộ thái thái ra ngoài mua sắm, nhân tiện lại đây thăm em." Mộ Thanh Vận nhẹ giọng cười, đưa cho Cổ Dư một cái túi giấy, lấy ra một chiếc áo choàng màu trắng bằng da, "Em thử xem xem, chị cảm thấy nó rất thích hợp với em, nên mua luôn."
"Mã tiên sinh, lần sau chúng tôi sẽ chú ý, cứ như vậy đi." Rốt cuộc Cổ Dư cũng nói chuyện điện thoại xong với khách hàng, cúp máy, quay đầu nhìn Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận, lại liếc mắt nhìn chiếc áo khoác, "Gần đây em béo lên, có khả năng không mặc vừa, Thanh Vận, chị mặc không phải tốt hơn sao."
Không có chuyện gì sao lại mua quần áo cho cô?
Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận thì liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng cười nói: "Mặc kệ như thế nào, Cổ Dư, em vĩnh viễn là con gái của Mộ gia, em đừng quên Mộ bí thư cùng chị, hãy nhớ những ngày chúng ta cùng ở với nhau."
Cổ Dư nghe lời này, phút chốc trong lòng có chút sáng tỏ, liền nhìn bốn phía, cười nói: "Gần đây có một quán cà phê, chúng ta đến đó ngồi đi, hiện tại em có nửa tiếng đồng hồ."
"Không được, giờ có khả năng hai người phải đi về, chờ đến lúc em nghỉ ngơi chúng ta lại cùng nhau ăn bữa cơm." Mộ Thanh Vận kiên trì cầm cái áo hàng hiệu sang trọng đưa cho Cổ Dư, lại chỉnh chỉnh khăn quàng trên cổ mình, chuẩn bị cùng Mộ thái thái quay lại xe, "Em nhất định phải nhớ kỹ những lời chị nói vừa rồi, sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra, Cổ Dư em mãi mãi là con gái của Mộ gia, so với bất kỳ kẻ nào đều thân hơn, có thời gian hãy trở về đoàn tụ cùng mọi người, chúng ta gặp gỡ ở bên ngoài cũng không sao."
Mộ thái thái cũng nhíu mày lại, cảm khái nhìn Cổ Dư, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, Mộ thái thái nhẹ nhàng kéo tay Cổ Dư, lưu luyến mà nói: "Hiện tại nhìn con dài béo ra một chút, tâm của ta cùng ba con cũng kiên định một ít. Chăm sóc mình thật tốt, thêm một khoảng thời gian nữa người một nhà chúng ta lại ra ngoài ăn bữa cơm."
Cổ Dư không có phản ứng gì với từ 'Người một nhà' này, cười vẫy tay với bọn họ, nhìn bọn họ lên xe rời đi, "Được, sau này hẹn dịp nào đó cùng nhau ăn cơm."
Trên thực tế, tin tức Mộ Dạ Triệt sắp đính hôn cùng Từ Thanh Huyên đã thông báo khắp nơi, không ai không biết không ai không hiểu, Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Vận dùng lời nói này để ám chỉ mối quan hệ giữa bọn họ cùng cô, cô đương nhiên nhận.
Đã không có Mộ Dạ Triệt, tất cả mọi người ở Mộ gia là người nhà của cô, cảm tình của cô đối với bọn họ sẽ không trôi đi rất nhanh, mà cần một đoạn thời gian rất dài mới mờ nhạt được.
Bởi vậy chỉ cần bọn họ còn nhớ rõ Cổ nha đầu này, cô cũng không thể quên được những ngày tháng sớm chiều có nhau cùng bọn họ.
Quay lại đại sảnh giao dịch, cô tính cầm chiếc áo khoác hàng hiệu trong tay tặng cho Bạch Khiết cùng Thị Na, "Giờ thân hình chị mặc không vừa, chắc là hợp với hai người hơn."
Bạch Khiết cùng Thị Na nắm chiếc áo màu trắng yêu thích ở trong tay không buông, phát ra tiếng kêu sợ hãi, "Nhìn thật sang trọng, giá trị chắc phải mấy chục vạn! Chúng ta mua không nổi đâu! ~"
Bên cạnh có một nhóm nữ thanh toán viên cũng hâm mộ nhìn chiếc áo khoác này, vươn tay sờ sờ.
Bọn họ là thanh toán viên mới được nhận vào làm, làm việc dưới trướng của chị Cổ Dư, lương mỗi tháng cùng hoa hồng cũng không ít, hơn nữa còn thường xuyên nhận được một ít phúc lợi.
Ví dụ như, chị Cổ Dư sẽ sắp xếp cho bọn họ nghỉ phép, cuối tháng lại trợ cấp một ít phí sinh hoạt, thậm chí còn đem một số quần áo hàng hiệu của cô đưa cho bọn họ, khiến bọn họ vui mừng hào hứng!
Chị Cổ Dư thường nói, càng ngày người chị càng dài béo, dáng người phì ra, nhiều bộ quần áo mặc không vừa, bởi vậy nhanh chóng đem cho, nếu không bỏ xó trong góc quần áo, sẽ rất lãng phí!
Hơn nữa chị Cổ Dư rất có mắt nhìn, toàn bộ quần áo đều là hàng hiệu,kiểu dáng mới, bảo dưỡng vô cùng tốt, sạch sẽ, đoan trang hào phóng, khiến các cô thường mặc áo quần giá bình dân có cảm giác thành tựu rất đặc biệt!
"Ờ, hình như là có giá trị một chút." Cổ Dư dời bảng tên trên bàn nhìn nhìn, quả nhiên phát hiện giá niêm yết trên thị trường của chiếc áo này có vô số con số không, Mộ Thanh Vận đưa tặng cô chiếc áo này, vượt xa trí tưởng tượng của cô, vì thế đem túi giấy trở về nhét dưới bàn, để mọi người tiếp tục làm việc.
Thật ra cô đối xử với đồng nghiệp có hai nguyên tắc, một là xem họ là bạn, hai là công và tư rõ ràng.
Bọn họ đi theo cô làm việc lâu, sẽ biết, làm bạn thì không tính toán chi li, bọn họ có thể vừa uống rượu vừa làm trò cười xem quần áo ai đẹp hơn, tám một ít chuyện, nhưng ở trong công việc cố ý có sai sót, một sai lầm mà phạm phải quá tam ba bận, nhất định sẽ bị đuổi việc.
Bởi vậy bọn họ nghỉ phép thật sự vui vẻ, trạng thái tập trung vào công việc cũng không qua loa, duy trì trạng thái giao dịch cũng không tệ lắm.
Giờ phút này, cũng chính là sau mấy tháng Vinh Thăng chiếm cứ sàn giao dịch này, những người mặc đồng phục màu xanh rốt cuộc cũng xuất hiện vấn đề.
Tuy rằng bọn họ vẫn xông xáo hấp tấp, tranh đoạt làm giao dịch ở trên sàn, giọng nói đều to hơn so với ai khác, động tác đều nhanh hơn so với bất kì ai, nhưng bọn họ thường xuyên xuất hiện sai lầm trong giao dịch, luôn nhớ lầm, hoặc là xuất hiện ra hiệu sai.
Mà một khi làm sai, áp lực tinh thần của bọn họ càng gia tăng dữ dội, càng là sợ làm sai, lại càng dễ làm sai, người càng ngày càng mệt mỏi.
Nhưng Vera tuyệt đối sẽ không cho bọn họ nghỉ ngơi, bởi vì mục tiêu của Hàn Kiền rất cao xa, trong khoảng thời gian ngắn doanh số phải đạt tới năm ngàn triệu! Ước chừng gấp năm lần doanh số so với KS!
Trái lại KS bên này, tuy rằng đạt được doanh số và không vượt qua được Vinh Thăng, nhưng cho dù là những Thao Bàn Thủ mới đầy nhiệt huyết, hay là những Thao Bàn Thủ lão làng, bọn họ đều có thể điều chỉnh tốt trạng thái của chính mình, dùng trạng thái tốt nhất mà tiến hành giao dịch! Cái này gọi là sự ổn định trong cầu tiến, bước từng bước từ từ rồi sẽ đến.
"Cổ Dư, doanh số quý này của chúng ta đã hơn hai ngàn triệu, hiện tại tình thế ngày càng tốt, lượng giao dịch ngày càng nhiều hơn." Bạch Khiết thân là tổng thanh toán viên đem doanh số giao dịch quý này liệt kê ra, sửa sang lại toàn bộ tài liệu, chuẩn bị nộp lên tổng công ty, giờ phút này cô đem tập tài liệu bỏ vào trong túi da túi giấy, lại đem ghế xoay di chuyển qua bên này, vui sướng cười nói với Cổ Dư:
Bạch Khiết
"Hơn nữa điều đáng chúc mừng là, nhóm giao dịch viên của chúng ta không có xuất hiện sai lầm trong giao dịch. Cũng lâu rồi em không có sửa lại sai số trong giao dịch, cũng không có ai bị chủ quản giao dịch nhắc nhở! Em vẫn nhớ rõ lần trước Vera mắng em là ngu ngốc trước mặt các chủ quản! Tuy rằng khi đó quả thật em chưa quen nghiệp vụ, nhưng chị ta cứ bắt em phải làm giao dịch viên, không có trâu lại bắt chó đi cày, chị ta cố ý chọc giận chị, mới châm ngòi mối quan hệ giữa chúng ta......"
Cổ Dư thì xoa xoa cái cổ mệt mỏi của mình, cuối cùng cũng kiên trì xem xong một phần hợp đồng, "Bệnh tình Edon dạo này thế nào? Tay anh ấy còn đau không?"
Cô không có cách nào ra lệnh cưỡng chế bọn họ kiêng rượu, nhưng cô để bọn họ nghỉ ngơi, khi nào khôi phục sự khỏe mạnh, lúc đó trở về đi làm.
Đương nhiên, tạm giữ lại tiền lương, tiền hoa hồng giảm một nửa.
"Tốt hơn rất nhiều, anh ấy vẫn cứ bảo phải trở về đi làm. Cổ Dư, giờ em đem tài liệu đến tổng công ty." Bạch Khiết cầm túi da túi giấy đứng lên, cởi bỏ đồng phục màu vàng của mình, nhìn nhìn mọi người đang cạnh tranh kịch liệt trên sàn giao dịch, lại vui sướng cười nói: "Cổ Dư chị mau nhìn xem! KS chúng ta đã chiếm được hơn nửa lượng giao dịch trong ngày, trạng thái vẫn duy trì rất khá, nhóm Thao Bàn Thủ của Vinh Thăng vẫn không được, bọn họ luôn làm sai, Vera kia chẳng những không cho bọn họ nghỉ ngơi, còn làm trầm trọng thêm để bọn họ làm việc, em thấy chị ta muốn bức tử mọi người quá."
Cổ Dư nhìn thoáng qua bên kia, tỏ vẻ không có gì, ý bảo Bạch Khiết đi làm chuyện của mình, "Đến tổng công ty gặp Glenn, nhân tiện nhắn dùm chị một câu, hỏi anh ấy có thời gian cùng chị dùng bữa cơm không?"
"Cổ Dư, chị muốn hẹn hò với Glenn sao?" Bạch Khiết kinh ngạc cúi người về phía cô, cười hì hì nhỏ giọng thì thầm với cô, "Thật ra em cảm thấy chị cùng Glenn thật xứng đôi, chị có thể thử suy nghĩ về anh ta xem."
Cổ Dư ngồi trên ghế xoay, công việc ngập đầu biết sửa không xong hợp đồng, cũng có vô số điện thoại nhận không xong, không có thời gian trêu chọc cùng Bạch Khiết, ngẩng đầu, "Đi nhanh về nhanh, đừng có tám chuyện tình yêu lung tung."
"Xi ~" Bạch Khiết cười khẽ le le cái lưỡi, thế này mới ôm chồng tài liệu đi ra ngoài.
Nhưng trước cửa tòa nhà giao dịch, bởi vì đồ đạc trên tay nhiều quá, cô không nghĩ qua là đụng phải một người, lạch cạch một tiếng, toàn bộ túi giấy túi da đều rơi xuống đất.
Bạch Khiết
"Thật xin lỗi, vừa rồi không có nhìn thấy, tôi đang gấp......" Cô liên tục xin lỗi, lại nhanh chóng kiểm tra lại những văn kiện quan trọng, ôm toàn bộ vào trong ngực.
Đối phương vẫn chưa trách cứ cô, giúp cô nhặt túi giấy túi da dưới đất lên, giao tận tay cho cô, "Những tài liệu này giao cho tổng công ty, quả thật không thể sơ xuất được, chú ý một chút."
Bạch Khiết nghe được giọng nói này, khiếp sợ ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, "Hàn...... Hàn thiếu gia?"
Hàn Kiền cười soái khí với cô, đâu mắt sâu thẳm miết mắt liếc nhìn những tài liệu trong lòng cô, khóe môi cong lên, "Tôi đưa Bạch tiểu thư qua đó nhé, đúng lúc tôi cũng cần tìm Glenn."
Vì thế hơn mười phút sau, Bạch Khiết ngồi ở trên xe của Hàn Kiền, cùng hắn đi đến trụ sở của KS.
---
Chạng vạng phố lên đèn, Cổ Dư triệu tập tất cả các Thao Bàn Thủ để họp một chút, tổng kết một ngày làm việc, sau đó giải tán, tan làm.
Cô đi về chiếc Porsche của mình, Vera cũng đi về xe của mình, hai người đều không buông tha, chạm mặt nhau ở bãi đỗ xe.
"Xe mới đẹp nhỉ, đúng là nổi bật nhất nơi này." Vera đi qua bên người Cổ Dư, đôi mắt khôn khéo liếc nhìn chiếc xe mới của cô, lại nhìn mặt của cô, nhếch môi cười lạnh, "Nhưng mà lúc lái xe nhớ chú ý một chút, cẩn thận kẻo lật xe ở trên đường, không có cơ hội lại đến sàn giao dịch mà khoe khoang."
Hai ngày nay, chiếc Porsche bản giới hạn này vẫn cướp sự nổi bật của Vera cô, khiến toàn bộ mọi người ở sàn giao dịch đều biết Cổ Dư!
Tuy rằng Cổ Dư cũng không có lái chiếc xe này khoe khoang kiêu ngạo ở chỗ giao dịch, nhưng cho dù Cổ Dư chỉ là dừng xe ở bãi đổ xe này, thanh danh của họ Cổ cũng đã lan truyền lớn, một đêm thành danh, trong giới không ai không nhắc đến tên cô gái này!
"Chúng ta cũng vậy thôi." Cổ Dư cũng nhếch môi cười, ánh mắt nhìn thản nhiên qua Vera, đề nghị Vera: "Nếu Vera chị có thể đổi một chiếc xe mới, có khả năng danh tiếng càng vang dội hơn."
Đương nhiên, chiếc xe này là công cụ thay cho việc đi bộ của cô, sau này cũng dùng để chở con cô đi học.
"Có khả năng cô không biết, hiện tại Hàn Kiền đang hẹn Bạch Khiết ăn cơm, mà Bạch Khiết đồng ý rồi." Vera hất hất mái tóc vừa cắt ngắn của mình, phong tình vạn chủng tựa người vào thân xe, tựa như tính tán gẫu cùng Cổ Dư, ánh mắt vẫn mang theo sự khiêu khích, bức ép thẳng trước mặt Cổ Dư, "Tuy rằng giao dịch viên của chúng tôi có hiện tượng mệt mỏi, bước chân bắt đầu chậm lại, nhưng nếu có Hàn Kiền, tôi sẽ không lo lắng Vinh Thăng sẽ bị KS kéo xuống dưới. Torn, chẳng lẽ cô không rõ bọn họ cùng nhau ăn cơm là có ý nghĩa gì sao?"
Vera
Cổ Dư nhìn người phụ nữ này khó có được một mặt phong tình vạn chủng như vậy, cười nói: "Bởi vậy, chị đang muốn nói cho tôi biết, Bạch Khiết đang phản bội tôi?"
Thật ra cô càng thêm kinh ngạc, Hàn thiếu gia Hàn Kiền lại nghèo nàn đến nổi sử dụng mỹ nam kế sao! Hoặc là nói, Hàn Kiền dùng bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào, thế nhưng lại có ý đồ để ý đến Bạch Khiết!
Bạch Khiết cũng không thích hợp làm giao dịch viên, mà thích hợp làm thanh toán viên hơn, như vậy Hàn Kiền muốn có được gì từ Bạch Khiết? Đẩy cô vào góc tường sao?
"Xem ra cô cũng không tin." Vera hất hất cái cằm của mình lên, cười nói, "Vậy tùy cô thôi." Sau đó ngồi lên xe của mình, rời đi.
Cổ Dư đứng tại chỗ một lúc lâu, cũng lái xe rời khỏi nơi này, chuẩn bị về nhà.
Nhưng ở trên đường, cô nhận được điện thoại của Hàn Vũ Ngấn.
Cổ Dư biết nội tình của Hàn gia, bởi vậy Hàn Vũ Ngấn cũng thẳng thắn đối với cô, nói thẳng: "Bởi vì đoạn phong ba của Dạ Triệt cùng Lâm Ngọc Nhi, Hàn Kiền đã biết trước kia ta có một người con trai ở trong nước. Bởi vậy nó cho rằng, ta vô cùng có khả năng đem toàn bộ tài sản để lại cho Dạ Triệt. Lúc cô mới vào làm ở KS, trở thành đối thủ cạnh tranh của Vinh Thăng, bởi vậy Hàn Kiền nhất định sẽ tiếp cận cô. Ngoài các vấn đề cần trao đổi trong công việc, cũng mong Cổ tiểu thư chú ý một chút."
Cổ Dư đang lái xe, chờ đèn đỏ, ấn ấn tai nghe mà cười nói: "Nghe đồn, Hàn thiếu gia có giấu hiệu bị bệnh não, Hàn bá phụ nghĩ sao?"
"Đó là trước đây vì muốn bảo vệ địa vị của mẹ mình, mới cố ý giả ngu trước mặt ta. Trên thực tế, phương thức giáo dục của ta có chút khắc nghiệt đối với con của mình, ai có vẻ nghe lời, địa vị người đó ở trong nhà có vẻ cao hơn một chút, bởi vậy......" Hàn Vũ Ngấn bỗng nhiên tạm dừng chút, tiếng nói khàn khàn, tựa như đang nhớ lại và đã biết phương thức giáo dục của mình trong quá khứ,
"Bởi vậy ta không nghĩ tới, Hàn Kiền sẽ dùng phương thức giả ngu để đánh bại các người anh khác của mình. Hiện tại chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho nó, nó có thể tiếp cận được toàn bộ công ty của ta, độc chiếm gia sản. Trước khi nó chưa để lộ bản lĩnh thật sự của mình, ta giao cho nó một nhiệm vụ, một qúy hoàn thành doanh số năm ngàn triệu, sau đó tiếp quản bất kỳ một công ty nào của ta...... Nhiệm vụ này rất khó, ta tính để cho đứa con ngốc nghếch này biết khó mà lui, nhưng thật ra nó đã sớm chuẩn bị tốt."
"Ý của bác muốn nói, chỉ cần là ai hoặc chuyện gì liên quan đến Mộ Dạ Triệt, anh ta đều sẽ tiếp cận sao?" Cổ Dư cười cười, tiếp tục lái xe, "Tiếp theo, tôi có khả năng sẽ cùng anh ta đến tham gia hôn lễ của Mộ Dạ Triệt."
Hàn Vũ Ngấn rõ ràng có chút kinh ngạc về chuyện này, im lặng một hai giây, thế này mới nói: "Quả thật Dạ Triệt có khả năng kết hôn cùng con gái của Lâm Ngọc Nhi, nhưng Cổ tiểu thư vì sao nhất định phải đi tham dự? Ngoài việc tiếp xúc trong công việc, Cổ tiểu thư tốt nhất đừng tiếp xúc với Hàn Kiền, nó có khả năng sẽ làm cô bị thương."
"Không có cách nào cả, bọn họ mời tôi, khiến cho tôi nhất định phải đi." Cổ Dư tiếp tục cười, cười nhẹ như gió thổi mây trôi, lại có chút không hiểu vì sao, "Nếu có thời gian, nhất định tôi sẽ đi, Nếu không đợi con của bọn họ chào đời, Lâm tiểu thư sẽ lại đến tìmtôi, kiên trì không ngừng phát thiệp mời cho tôi, rất phiền, a." Nhìn bảng giờ giấc hiện tại của cô đi, nếu thực sự có thời gian, vậy cũng không còn cách nào là phải đi.
Nhưng hiện tại, ngoài việc cười một cái, cô còn có thể làm được gì?
Chiếc Porsche của cô chạy trên đường, màu sắc cùng phong cách của chiếc xe khiến người qua đường đều phải ngoái nhìn, đuổi theo bóng dáng chiếc xe đang chạy của cô.
Tương tự, ở đây cũng có một chiếc xe đang chờ, nhìn chiếc xe của cô lái qua nơi này.
"Mỗi ngày cô ta đều lái xe qua nơi này, sau đó đi vào con ngõ nhỏ phía trước, ngõ nhỏ đó là khu quy hoạch mới." Lâm Nho Nhỏ ở trên xe nói với mẹ, lấy tay chỉ chỉ phía trước, "Lần đó con nhìn thấy cô ta nôn ọe trong khách sạn, liền nghi ngờ cô ta mang thai. Bởi vậy, mẹ à, hẳn là mẹ tha thứ cho con vì lần đó chạy trốn chứ, nếu con thật sự bị mẹ đưa qua Malaysia, sẽ chẳng có ai biết được cô ta mang thai đâu! Mấy tháng nay, con vẫn đi theo cô ta, càng thêm xác định cô ta giữ lại cái thai này! Tuy rằng cô ta che giấu rất khá, giấu diếm được mọi người, nhưng chỉ cần để ý, có thể nhìn thấy được sơ hở, nhất là mấy tháng nay...... Mẹ, mẹ có nghe con nói không?"
Lâm Nho Nhỏ lắc lắc cánh tay của mẹ mình, để bà hoàn hồn.
Lâm Ngọc Nhi thì không lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm về phía trước, quả thật đang chìm trong suy nghĩ của chính mình, một lát, mới xoay qua nghiêm túc nhìn con gái mà nói: "Con xác định mỗi ngày cô ta đều đi qua nơi này chứ? Hơn nữa trăm mét phía trước là khu vực quy hoạch hả?"
"Đúng vậy, đoạn đường phía trước sẽ lập tức bắt đầu tu sửa, toàn bộ camera theo dõi sẽ bị tháo xuống. Hơn nữa cô ta ở khu vực nhỏ phía trước đó, chiều nào nhất định cũng phải đi qua nơi này. Nhưng mà mẹ, mẹ tính làm gì?" Lâm Nho Nhỏ bị mẹ bắt được vào khoảng thời gian trước, cô tính tìm Lâm Tiêm Tiêm kiếm chút lộc, nhưng vừa vặn bị Lâm Ngọc Nhi chụp được, vì thế hiện tại ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ mình, không dám tìm Từ Thanh Huyên gây phiền toái, hay đưa ra các kế sách cho mẹ mình.
"Hiện tại Mộ Dạ Triệt tính đính hôn cùng Tiêm Tiêm, tất cả người nhà Mộ gia đều bận rộn chuẩn bị hôn lễ, hôm nay còn đến khu trung tâm thương mại mua sắm đồ đạc nữa! Bản thân Mộ Dạ Triệt cũng bộn bề nhiều việc, không rảnh mà bận tâm bên này, bởi vậy chúng ta có thể chế tạo một vụ tai nạn xe cộ, để cô ta sảy thai."
"Ừ!" Lâm Ngọc Nhi với biểu tình ngưng trọng đúng là gật gật đầu, thì ra sớm đã có ý định này, cau mày, "Mẹ không muốn giết người, nhưng mẹ thật sự lo lắng Tiêm Tiêm bên kia. Cái thai của nó không xong rồi, thậm chí là không bình thường, mà cái thai của Cổ Dư lại rất khỏe mạnh. Bởi vậy nếu cô ta cố ý để đứa bé này trở thành trọng tâm giữa ba người, mẹ đơn giản chỉ làm cho nó vĩnh viễn trở thành một bí mật."
Gần đây chỗ giao dịch bảo vệ nghiêm ngặt, không thể đi vào, hơn nữa Hàn Vũ Ngấn không chịu giúp bà, lại hờ hững với bà, như vậy bà chỉ có thể giải quyết ở đây!
Hơn nữa, gần đây Mộ Dạ Triệt cùng Tiêm Tiêm vội vàng hẹn hò, chuẩn bị hôn lễ, đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Cổ Dư, không chạm mặt nhau, cho nên bà sẽ làm khó dễ từ giữa, nói vậy Mộ Dạ Triệt cũng sẽ khôngbiết mà trách tội bà.
Bà chính là giúp bọn họ giải quyết sạch sẽ đứa bé này, tuyệt đối không thương tổn Cổ Dư, ngược lại Mộ Dạ Triệt hẳn là nên cảm kích bà mới phải!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.