Chương 369: Ngoại truyện 099: Tai nạn liên tiếp, Cổ Dư mất con
Ảm Hương
16/07/2021
Edit: Ramsessivy.
Bởi vì bụng lớn hẳn lên, Cổ Dư không thể không cẩn thận mọi chuyện, đi đường không dám đi nhanh, vào cửa không dám cởi áo choàng, cho đến khi vào đến phòng của mình, mới dám hoàn toàn thả lỏng.
Tối hôm nay, Bạch Khiết ở cùng cô đến khuya cũng chưa từng trở về, điều này khiến Cổ Dư ngồi trên bàn làm việc cảm thấy bất an, lập tức gọi điện cho Bạch Khiết.
"Ở đâu?"
"Em đang ăn cơm." Bạch Khiết giống như uống rượu, cười ha ha, có vẻ say rượu mông lung, "Đừng lo lắng cho em, em sẽ nhanh trở về thôi."
"Được rồi, về sớm một chút." Tuy rằng biết Bạch Khiết cùng ăn cơm với Hàn Kiền, hai người uống rượu, nhưng Cổ Dư không tiện nhúng tay vào việc riêng của Bạch Khiết, chỉ có thể cúp máy.
Nhưng mà nguyên một buổi tối qua đi, Bạch Khiết cũng không trở về.
Cổ Dư kéo tấm rèm cửa sổ ra, nhìn ánh sáng mặt trời ở bên ngoài, hơi hơi nhíu mày.
Từ lần trước Hàn Kiền mời Bạch Khiết đi ăn cơm, đến nay đã hai tuần, nói cách khác, từ khi Hàn Kiền đụng phải Bạch Khiết ở trước cửa tòa nhà giao dịch, hai người bọn họ luôn luôn đi ăn cơm riêng với nhau.
Mà trong thời gian hai tuần này, doanh số của KS gia tăng kịch liệt, tốc độ leo thang thẳng tắp, vượt mặt Vinh Thăng.
Tuy Vinh Thăng ở Malaysia là Trạng Nguyên, mỗi một phập phồng của công ty đều có thể kéo theo toàn bộ kinh tế thị trường của Malaysia, nhưng ở trong nước, nền tảng của Vinh Thăng so ra không bằng KS, lúc đầu dẫn trước chỉ là như phù dung sớm nở tối tàn, nếu muốn so thực lực, còn lâu mới bằng Glenn.
Vì thế Hàn Kiền liên tục mời Bạch Khiết đi ăn cơm, hai người không bàn chuyện công việc, chỉ là ăn cơm nói chuyện phiếm, sau đó Hàn thiếu gia đưa Bạch Khiết về nhà.
Đối với điều này, Cổ Dư cũng không hỏi, Bạch Khiết cũng không chủ động đề cập với cô, tất cả tựa như gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Khiết
Thời gian ngày một qua đi, doanh số của KS liên tục tăng trưởng, tuy rằng Cổ Dư thân là chủ Thao Bàn Thủ mang theo đoàn đội của mình xông pha nhất,nhưng đúng là do cô và đồng nghiệp hiểu ý thông cảm chia sẻ cùng nhau,mới phụ trợ Glenn bày mưu nghĩ kế, trở thành công ty giao dịch quốc tế lớn nhất không ai theo kịp!
Vì thế trước mấy ngày nghỉ lễ mừng nằm mới, Cổ Dư chuẩn bị bắt đầu nghỉ ngơi, tính mau chóng hoàn thành công việc ngập đầu, dành thời gian cho bé con trong bụng mình.
Cô không thể tắt máy, vì thế khách hàng hết người này đến người khác gọi vào, nhắc nhở cô chú ý xu hướng thị trường gần đây.
Không còn cách nào, đây đều là khách hàng lớn của KS, hơn nữa còn là nhóm khách hàng riêng của cô, thật ra cô không có biện pháp trải qua một năm im lặng!
"Vâng, gần đây tôi đang theo dõi, thị trường bên Nhật Bản quả thật xuất hiện biên độ dao động lớn......" Giờ phút này cô đứng ở cửa sổ sát đất, một tay chống trán, một tay nghe điện thoại bàn chuyện làm ăn, ánh mắt nhìn đèn đóm bên ngoài, cười, "Đợi ngày nào đó, tôi sẽ đem rút toàn bộ năm triệu này ra...... Đúng, tôi đã xem chuẩn thời cơ...... Ngài nói hiện tại cùng nhau ăn cơm sao? Ngại quá, giờ cũng muộn rồi."
Rốt cuộc cũng kết thúc nói chuyện điện thoại, cô lấy tay trấn an bàn tay nhỏ bé đang kháng nghị của con, ôm bụng bầu đi vào phòng tắm.
Thời điểm mang thai bảy tháng bụng đã rõ ràng hơn, cho nên cô ở nơi giao dịch cũng bắt đầu cố gắng giảm bớt công việc của mình, để nhóm thanh toán viên chạy việc thay cho mình.
Bình thường bọn họ có thể xử lý công việc của mình, cô chủ yếu là quan sát xu hướng thị trường, trực tiếp truyền lệnh cho nhóm Thao Bàn Thủ, hoặc là để Edon đang nghỉ ngơi trở vê giúp cô xử lý công việc.
Cô vất vả che giấu bốn phía, hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ lễ mừng năm mới, sau đó bắt đầu xin Glenn nghỉ đông, bắt đầu sinh đẻ.
"Có phải mẹ làm việc quá mệt mỏi, nên con mới gầy vậy không?" Cô sờ sờ cái bụng không tính là quá lớn của mình, nhìn chính mình trong gương.
Trong gương phản chiếu cái bụng quả thật không phải rất lớn của cô, so với những cái bụng tròn vo của các thai phụ khác, cái bụng của cô quả thật là gặp sư phụ rồi.
Cho nên cô vẫn an ủi chính mình, bởi vì cô cùng Mộ Dạ Triệt đều thuộc loại người có hình thể cao gầy, bởi vậy con của bọn họ cũng có bộ dạng tinh tế.
Hơn nữa bác sĩ cũng nói qua, bụng của phụ nữ mang thai lớn nhỏ khác nhau, chỉ cần kiểm tra không có vấn đề gì, vậy là không sao.
"Vậy giờ con muốn cùng mẹ bắt đầu đi tắm, muốn ngâm mình trước, hay tắm vòi sen trước đây?" Cô bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, đi vào bồn tắm lớn, "Giờ chọn cái trước nha."
Quả nhiên bé con trong bụng giật mình, xem ra vô cùng thích nước.
Nhưng đang lúc Cổ Dư cởi sạch quần áo chuẩn bị ngâm tắm, điện thoại của cô lại vang lên, toàn là điện thoại của khách hàng, mời cô đi ăn cơm uống rượu, mời cô tham dự tiệc.
Đây là công việc mỗi ngày cô phải đối mặt, cô đã từ chối vô số lời mời, bởi vậy sau một thời gian dài, tài nguyên khách hàng sẽ bị giảm xuống, lời đồn nhằm vào cô lại nổi lên bốn phía.
Đồng nghiệp nơi giao dịch truyền tai cô có thái độ ngạo mạn, chưa bao giờ tự mình đi làm chuyện gì, cho tới nay đều chỉ đạo người khác đi làm việc, lái siêu xe tự cao tự đại. Nhưng trên thực tế, thân là phụ nữ mang thai cô cũng có nổi khổ khó nói.
Nhóm nữ đồng nghiệp cũng truyền tai nhau cô càng ngày càng béo ra, dáng người không còn chút gợi cảm nào, có lẽ là gần đây lấy tiền hoa hồng nhiều quá, bởi vậy mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, tích mỡ sống qua mùa đông......
"OK, cứ như vậy đi, tôi có cuộc gọi khác đang chờ, vâng." Vì thế cô cùng con đổi thành ngồi trong bồn tắm nhận nghe điện thoại, không ngừng nhận nghe, không ngừng cúp máy, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng nước ấm biến thành nước lạnh, Cổ Dư cẩn thận bước ra khỏi bồn tắm, trên bả vai cùng tai còn kẹp điện thoại, vừa mặc áo choàng tắm, vừa cười nói trả lời điện thoại, "Thì ra Vera của Vinh Thăng cũng mời Mã tổng ăn cơm, vậy làm sao bây giờ, hiện tại quả thật tôi không thể ra ngoài được. Như vậy đi, năm sau tôi sẽ mời ngài lại, nhất định sẽ cho ngài mặt mũi."
Cuối cùng cô ôm cái đầu còn ướt tóc nằm trên giường, ném điện thoại qua một bên, tạm thời không nhận điện thoại.
Trước mắt, tài khoản của cô đã có gần trăm ngàn tệ, đây là thù lao tương ứng với mấy tháng cô phấn đấu vừa qua, lợi nhuận rất cao, nhưng thật vất vả.
Cô luôn luôn nghĩ, đến khi nào thì cô có thể thả lỏng nghỉ ngơi đây? Không vì cái gì khác, chỉ để thuận lợi sinh đứa bé này xong, sau đó mang theo con cùng nhau phấn đấu.
"Được rồi, giờ gọi điện xin Glenn nghỉ phép, sau đó mừng con chào đời." Cô sờ sờ bụng mình, cùng bắt tay với con, sau đó nghiêng người ở trên giường, cầm lấy điện thoại, xem nhẹ những cuộc gọi nhỡ, trực tiếp gọi cho Glenn.
Lần đó, Glenn bận rộn quá, không có thời gian ăn cơm cùng cô, bởi vậy chuyện xin nghỉ phép phải dời lại lần sau.
"Cần nghỉ ngơi thật không?" Glenn nghe rõ được ý định của cô, cười cười ôn hòa, tiếng nói trong trẻo, "Tôi có thể cho cô nghỉ ngơi, nhưng lý do là gì? Có phải thân thể không tốt hay không?"
Glenn
---
Theo Glenn nhìn thấy, hiện tại Cổ Dư đang trong giai đoạn nhảy vọt, nếu không có chuyện gì quá mức quan trọng, tốt nhất không nên nghỉ phép. Là vì anh lo lắng sự nghiệp phát triển sau này của cô, thời gian cùng cơ hội là không đợi ai.
Cổ Dư cũng biết đạo lý này, nhưng so sánh giữa sự nghiệp và con cái, ai quan trọng hơn? Hiển nhiên là vế sau.
"Thân thể, đúng là có chút không thoải mái." Cổ Dư rốt cuộc tính giấu kín chuyện mang thai, vỗ về bụng mà cười nói: "Trong hai tháng này, tôi sẽ ở nhà xem tình hình, sau đó để Edon trở lại làm chủ Thao Bàn Thủ tạm thời, tôi cùng anh ấy sẽ trao đổi để anh ấy xử lý công việc. Glenn, cho tôi nghỉ một tháng nhé."
Hai tháng sau, con sẽ chào đời, sau đó cô trở về đi làm, rút ngắn thời gian ở cữ lại.
"Nếu thân thể không thoải mái, tôi nhận lời xin nghỉ phép của cô. Mặt khác, công ty chúng ta có mấy bữa tiệc tất niên cuối năm, cần cô tham gia. Cô sắp xếp dành chút thời gian." Glenn lại nhẹ giọng chỉ đạo, vẫn nho nhã lịch sự, tươi cười, "KS cần chính thức giới thiệu thân phận của cô với bên ngoài."
Nếu Cổ Dư có thể liên tục duy trì thành tích này trong hai năm, tên tuổi của cô có thể đi vào mặt báo tài chính và kinh tế, tổng công ty sẽ điều cô đến tổng cục làm đồng nghiệp cùng anh, đây là một cơ hội tuyệt vời.
"Vâng!" Cổ Dư không thể không đồng ý.
Vì thế đẩy qua đẩy lại, chạng vạng hôm sau, Cổ Dư vẫn tự mình tham gia các bữa tiệc cuối năm.
Cô không có mặc váy dạ hội cao quý tao nhã, mà chọn một chiếc váy tùng xòe cạp cao.
Váy cạp cao đúng là có chút tiện lợi, lưng váy ngay dưới ngực, tùng váy xòe có thể che khuất cái bụng của cô, lại có thể để lộ đôi chân thon dài gợi cảm của cô!
Nhưng mà soi gương hai vòng, vẫn cảm thấy hình thể cô mang thai khác với người thường, phải mặc vào áo choàng rộng thùng thình, mới có khả năng hoàn toàn che hết được.
Vì thế cô vẫn mặc áo choàng rộng thùng thình, ngồi lên xe của Glenn.
Xe của cô Thị Na lại mượn lái đi chơi, vẫn không ở bên cạnh cô, cho nên cô phải ngồi xe của Glenn.
Glenn mặc âu phục màu trắng thì liếc mắt nhìn cô một cái, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất nho nhã, cảm thấy tò mò với cô, "Nghe nói gần đây cô không thường xuyên ra ngoài, làm sao vậy?"
Cô Dư chỉnh chỉnh lại cái áo choàng rộng thùng thình của mình, thoáng nhìn rất lạnh, "Gần đây tuyết vẫn rơi, không muốn ra ngoài."
"Vậy chú ý nghỉ ngơi." Glenn cũng không hỏi nhiều, anh tự mình lái xe riêng, đi đến địa điểm bữa tiệc.
Nhưng mà khi tới cửa đại sảnh bữa tiệc, Cổ Dư vẫn không chịu cởi áo choàng trên người, vẫn mặc áo choàng, đi theo Glenn tiến vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn.
Giờ phút này, trong đại sảnh bày yến tiệc, âm thanh âm nhạc tuyệt vời, nhưng đối với Cổ Dư mà nói, quả thực là một loại dày vò.
Thì ra đây là một bữa tiệc thịnh soạn chưa từng có, thế nhưng nữ vương đàn violincent Lí Mỹ Thắng, lại cùng chồng đến đây, giờ phút này hai vợ chồng bọn họ đang nói chuyện phiếm với bí thư thị ủy của Cẩm thành, đi theo còn có Mộ Dạ Triệt, các vị quan viên chính phủ, cùng chủ tịch hiệp hội âm nhạc, các vị lãnh đạo của các công ty đa quốc gia toàn cầu.
Từ Thanh Huyên thì ngồi trên sân khấu kéo đàn violincent cho mọi người, hình thể hơi hơi mập mạp, cùng với cái bụng cao cao tròn tròn kia, khiến cho cô mặc lễ phục không hề tao nhã, nhưng như cũ vẫn rất được, trên người tràn đầy một loại ý nhị của phụ nữ.
Từ Thanh Huyên
Mộ Dạ Triệt tuấn mỹ tôn quý thì không cần phải nói, cho dù đi đến đâu, bề ngoài xuất sắc cùng thân phận hiển hách của hắn, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Nay hắn là rể hiền của nữ vương đàn violincent, cùng chuẩn bị đính hôn với tiểu nữ vương đàn violincent Từ Thanh Huyên, như vậy hiện tại mỗi một lời nói của hắn đều là tiêu điểm chú ý của truyền thông, so với thân phận thị trưởng của hắn, càng khiến công chúng oanh động.
Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này có năng lực quả thật hơn người, nho nhã cao quý, dễ dàng khiến các cô gái rơi vào mê muội điên cuồng.
Cổ Dư cùng Glenn đi vào liếc mắt nhìn hắn một cái, đi qua bên người bọn họ, nghe được Mộ Dạ Triệt đang dùng âm thanh thuần hậu mê người của mình trò chuyện vui vẻ cùng các nhân vật lớn, thoáng nhìn có vẻ cũng không tệ. Vì thế cô lẳng lặng đi qua, đi vào toilet.
Vốn dĩ cô tính vào đây cởi áo choàng, lại sửa sang lại chiếc váy tùng xòe màu trắng của mình, mặt mang theo nụ cười mỉm đi ra ngoài gặp mọi người.
Nhưng có người cố ý chắn cửa, không cho cô đi ra ngoài, nhìn chằm chằm bụng của cô mà chậc chậc vài tiếng, "Chậc, chậc, Cổ tiểu thư gần đây béo lên sao? Sao cằm lại có ngấn thịt thế kia?"
Lâm Nho Nhỏ
Cổ Dư đối mặt với Lâm Nho Nhỏ đột nhiên xuất hiện này, cười lạnh không lên tiếng, lấy tay đẩy thân thể đang cố ý chắn ở cửa của cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Nho Nhỏ thì lại đuổi theo ở phía sau không chịu từ bỏ, bỗng nhiên giữ chặt áo choàng của cô, lớn tiếng kêu lên: "Chờ một chút, dưới váy của Cổ tiểu thư giấu gì à? Sao lại rõ ràng như vậy!"
Cổ Dư giật mạnh lại cái áo choàng của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nho Nhỏ này: "Rốt cuộc muốn nói cái gì?!"
Thế này Lâm Nho Nhỏ mới đem hai con mắt to hướng lên trên mà lật, liếc mắt xem thường, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cổ tiểu thư hiểu được tôi đang nói gì mà. Bụng cô lộ rõ như vậy, chỉ cần nhìn kỹ một chút, mọi người đều nhìn ra được. Tôi nói cô đây là cố ý tới nơi này khoe khoang sao? Nhìn thấy Từ Thanh Huyên mang thai xuất hiện trước mặt mọi người, bởi vậy cô cũng không cam lòng lẻ loi sao? Trời, dù tôi có nói chuyện cô không thích nghe, nhưng cho dù cô có sinh đứa bé này ra, vậy Mộ Dạ Triệt sẽ thừa nhận sao? Cùng lắm chỉ là một đứa con ngoài giá thú! Nhất là Từ Thanh Huyên hiện tại cũng có thai, vậy Mộ gia càng không nhận đứa con hoang này trong bụng của cô!"
Cổ Dư thấy Lâm Nho Nhỏ xem thường mình, cô ngược lại không tức giận, ung dung nhìn chằm chằm cô gái này: "Nghe những lời này của cô, hình như sớm đã biết rõ là tôi mang thai nhỉ, hơn nữa cũng không hi vọng tôi công bố tin tức này cho mọi người biết?"
Chẳng lẽ, cô giấu chuyện mang thai, ngược lại rơi vào bẫy của mẹ con Lâm gia?
"Cô thích công bố thì công bố!" Lâm Nho Nhỏ lập tức đứng thẳng người, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, "Cái thứ con hoang trong bụng cô không tên không họ, cô cho là Mộ Dạ Triệt sẽ thừa nhận sao? Đi ra ngoài mà xem Mộ Dạ Triệt cầu hôn Từ Thanh Huyên như thế nào đi! Ha ha, cho dù cô không có mặc váy tùng xòe, cứ để cái dáng vẻ mang thai này mà đi ra ngoài, Mộ Dạ Triệt cũng không liếc mắt nhìn cô một cái đâu! Đến lúc đó nhìn cô như thế nào mà xong việc đi, có lẽ bị người ta cười cho thúi mặt, ha ha ha ha ~ nhìn cái dáng vẻ bị vứt bỏ kìa, tưởng ngon!"
Lâm Nho Nhỏ cười xong, thế này mới cố ý đẩy Cổ Dư ra, vênh váo tự đắc mà đi phía trước.
Trên thực tế, mấy ngày nay vẫn có người canh giữ ở ngã tư kia, chờ Cổ Dư tan làm lái xe về nhà, sau đó chế tạo một vụ tai nạn xe cộ không ai biết.
Nhưng thế quái nào, mấy ngày nay người phụ nữ này lại không lái xe đi làm, đem chiếc xe mới mua cho bạn của mình mượn, có khả năng là không muốn để hai mẹ con cô phải đeo mạng người trên lưng.
Vì thế đến một ngày này, bụng của Từ Thanh Huyên càng lúc càng lớn, sắc mặt Lâm Ngọc Nhi cũng ngày càng lo lắng.
Cuối cùng Lâm Ngọc Nhi quyết định, trong hình huống không cho Cổ Dư làm rõ chuyện mình mang thai, để Từ Thanh Huyên sảy thai trước!
"Mẹ, xem ra cô ta vẫn muốn mang bụng bầu đi vào bữa tiệc." Lâm Nho Nhỏ vênh váo tự đắc rời khỏi nơi này, sau đó đi vào một căn phòng nghỉ, lo lắng bổ nhào đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi, "Vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù cô ta có mặc váy rộng tùng xòe, cái bụng kia vẫn nhìn ra được! Một khi để người của Mộ gia biết Cổ Dư mang thai, vậy chắc chắn Tiêm Tiêm không thể gả vào Mộ gia được! Ả đàn bà chết tiệt này hôm nay sao lại tới đây chứ, đúng lúc hôm nay Mộ Dạ Triệt sẽ đính hôn với Tiêm Tiêm trước mặt Lí Mỹ Thắng nữa......"
Lâm Ngọc Nhi thì ngồi ở ghế, hơi hơi nheo lại đôi mắt, "Nếu hôm nay cô ta đã lại đây, mẹ sẽ để Tiêm Tiêm sảy thai trước."
"Mẹ, vì sao lại để Tiêm Tiêm sảy thai, mà không phải làm ả họ Cổ kia sảy thai trước?!" Lâm Nho Nhỏ phát ra tiếng kêu sợ hãi, lấy tay bịt kín miệng, "Mẹ, có phải mẹ già rồi nên hồ đồ không?" Thế nhưng lại ba lần bốn lượt làm cho Tiêm Tiêm sảy thai!
"Ra ngoài đi theo cô ta đi, có tin tức gì gọi điện cho mẹ." Lâm Ngọc Nhi lại bình tĩnh căn dặn, để đứa con gái ngu ngốc này của mình lập tức đứng lên, "Nhất định đừng để cô ta đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, mẹ đã tính cách duy nhất để giải quyết chuyện này!" Chính cái gọi là hẹn ngày không bằng gặp ngày, lần này bà sẽ giải quyết sạch sẽ chuyện này, không thể tiếp tục kéo dài mãi!
---
Cổ Dư ôm áo choàng, chậm rãi đi tới cánh cửa lớn dẫn vào đại sảnh bữa tiệc.
Cô cũng cho rằng, trước mặt một đao, sau lưng cũng là một đao, cùng với việc mẹ con Lâm gia nhìn chằm chằm vào đứa con của cô, như vậy chi bằng cô làm sáng tỏ chuyện mình mang thai.
Mộ gia vẫn không biết cô còn giữ cái thai này, bởi vậy Mộ Dạ Triệt vẫn cho rằng, với thế lực của hắn có thể ứng phó với Lâm Ngọc Nhi đang kéo hơi tàn. Trước kia thì cô cũng có thể làm được.
Hơn nữa cô vẫn không cho phép hắn nhúng tay vào chuyện của mình, bởi vậy sau khi trở thành vị hôn phu của Lâm Tiêm Tiêm, từ nay về sau hắn buông tay với cô, toàn thân toàn tâm trung trinh với Lâm Tiêm Tiêm.
Nhưng mà mọi người ở Mộ gia, bao gồm chính cô, vẫn không hề biết, Lâm Ngọc Nhi không hề có động tĩnh kia thật ra từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm đứa con trong bụng của cô!
Như vậy vì sao lại muốn nhìn chằm chằm đứa con của cô?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì diệt trừ chướng ngại giữa Lâm Tiêm Tiêm cùng Mộ Dạ Triệt sao?
Giờ phút này, nội tâm của cô đang giãy dụa thống khổ.
Bởi vì cô thật sự không biết, nếu làm sáng tỏ chuyện cái thai, có phải cô nên một lần nữa trở về nhà giam Mộ gia, lại tiếp tục cuộc sống thống khổ trước kia hay không?
Nếu tiếp tục giấu diếm tin tức cái thai này, lại cho người khác thừa dịp âm mưu!
"Các vị khách, đêm nay thật đẹp, ánh trăng lay động lòng người, giờ chúng ta đem thời gian để dành cho Mộ thị trưởng, Mộ thị trưởng của chúng ta hôm nay có một bất ngờ lớn muốn tặng quý bà Lí Mỹ Thắng cùng tiểu thư Từ Thanh Huyên."
Âm nhạc du dường ngừng lại, Từ Thanh Huyên diễn tấu cho mọi người xong đã sớm được dìu vào phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị váy áo khác, trên sân khấu thì vang lên âm thanh của người chủ trì.
"Vừa rồi là tiểu nữ vương Từ Thanh Huyên của chúng ta đã chuẩn bị bản nhạc mở màn, hiện tại, hoan nghênh Từ tiểu thư của chúng ta!"
Phút chốc, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay vang đội, mỗi một vị khách, bao gồm cả Mộ Dạ Triệt, mặt mày rạng rỡ, mắt lóe sáng, chờ mong Từ Thanh Huyên xuất hiện.
Lúc này vợ chồng Lí Mỹ Thắng bay qua đây, vì chuẩn bị hôn sự cho con gái, bởi vậy đêm nay hắn tỉ mỉ chuẩn bị nghi thức cầu hôn, tính chính thức xác lập mối quan hệ hôn nhân cùng Từ Thanh Huyên, trịnh trọng hoàn thành sứ mệnh trọng đại của cuộc đời này!
Mà ở cửa, Cổ Dư nhìn một cảnh này nhanh chóng thu lại bước chân của mình, mặc vào áo choàng, lùi xuống hàng người ở phía cuối cùng.
Đúng vậy, mặc dù cô có cởi áo choàng, nơi này cũng không có ai chú ý tới việc cô mang thai hay không.
Ánh mắt của Mộ Dạ Triệt vẫn chăm chú nhìn trên sân khấu, hắn càng thêm chú ý xem Lâm Tiêm Tiêm sẽ cho hắn điều bất ngờ gì tiếp theo, mà nghi thức cầu hôn do hắn tỉ mỉ chuẩn bị lại sẽ mang đến bất ngờ như thế nào cho Lâm Tiêm Tiêm. Ngoài việc này, hắn sẽ không chú ý đến sự việc khác!
Bởi vậy, cho dù cô có mang thai đi qua trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không chú ý tới việc có phải cô mang thai hay không!
Nhận thức được điều này khiến cho cô tan nát cõi lòng, dần dần lùi về phía sau cùng, cũng khiến cho cô tự giễu cột chặt áo choàng của chính mình, hoàn toàn che khuất bụng bầu lại.
Nếu không phải lần này vô ý tham dự buổi tiệc tất niên cuối năm cô sẽ không biết rằng cô vẫn luôn vất vả giấu diếm tin tức mình mang thai, thì ra căn bản là không cần thiết! Có người, cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng lạ, ánh mắt sâu thẳm mê người kia của hắn, thật ra sớm đã nhìn không thấy cô hay bất kì sự việc nào liên quan đến cô!
Trên thực tế là chính cô xem mình quan trọng rồi!
"Tiểu thư, có phải điện thoại của cô bị rớt không?" Bên cạnh có nhân viên phục vụ bỗng nhiên đụng đụng bả vai của cô, dựa theo chỉ đạo mà làm việc, "Bên trong có rất nhiều tin tức quan trọng, nếu muốn lấy lại, cô biết đi tìm ai rồi đấy."
Cổ Dư lấy lại tinh thần, vội vàng sờ sờ vào túi áo choàng của mình, quả nhiên phát hiện vừa rồi Lâm Nho Nhỏ kéo áo choàng của mình, sớm đã thó đi điện thoại của cô!
"Cô ta ở đâu?"
"Thật xin lỗi, tôi không biết." Anh ta chỉ phụ trách chuyển lời.
Cổ Dư vội vàng đẩy anh ta ra, nhanh chóng đi qua phòng nghỉ bên kia.
Vừa rồi Lâm Nho Nhỏ chính là biến mất ở hướng này, trộm đi điện thoại của cô, có lẽ sớm đã đánh cắp một ít tài liệu bí mật của cô rồi! Không thể tưởng tượng được cô gái này lại biết chiêu thức thó đồ, đúng là một kẻ cắp chuyên nghiệp!
Vì thế tìm một căn phòng nghỉ, cô ở trong sự chờ mong của mọi người đối với Từ Thanh Huyên, rốt cuộc cũng tìm được đến phòng nghỉ của Lâm Nho Nhỏ.
Lâm Nho Nhỏ mặc đồng phục nhân viên phục vụ, đang cùng một nhóm nhân viên hóa trang cùng trợ lý đứng sửa soạn đỡ trang phục cho Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm thân là tiểu nữ vương đàn violincent Từ Thanh Huyên, đang mặc bộ dạ hội màu xanh ngọc, kiêu ngạo ưỡn bụng bầu của mình, đi lên sân khấu.
Cô cố ý kéo dài thời gian một chút, như vậy mới tạo được sự thần bí gợi cảm cho mọi người.
Lâm Tiêm Tiêm
Bởi vậy một tràng pháo tay vang dội nổi lên, thân ảnh xinh đẹp của cô tao nhã đi đến, thật có thể nói là hô mưa gọi gió mà đi ra.
Nhưng mà đang lúc cô đi qua bên người Cổ Dư, Lâm Nho Nhỏ đứng ở một bên đã lặng lẽ đến gần Cổ Dư, nhân dịp mọi người đang ồn ào, bỗng nhiên âm thầm chen vào trong đám người, một phen hướng về phía Cổ Dư mà đẩy!
Cái này khiến Cổ Dư là người đứng gần Lâm Tiêm Tiêm nhất không thể đứng vững, ngã thật mạnh về phía Lâm Tiêm Tiêm!
Phút chốc, Lâm Tiêm Tiêm ở phía trước cũng không vững chân, một chân đang bước lên bậc thang biến thành giẫm vào không trung, trực tiếp ngã từ trên cao xuống!
Cổ Dư phản ứng không kịp bị sợ hãi, cô thậm chí còn không nhìn thấy thân ảnh của Lâm Nho Nhỏ, liền nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm mặc váy dạ hội màu xanh ngã từ trên cao xuống, phát ra một tiếng thét chói tai!
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh Lâm Tiêm Tiêm đang đổ máu nằm dưới mặt đất!
Thậm chí, một cảnh này đánh thật sâu vào Mộ Dạ Triệt, chạy nhanh qua ôm lấy Lâm Tiêm Tiêm đang đổ máu, đôi mắt âm lãnh, không thể tin được mà nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ là cô, dĩ nhiên là lửa giận tận trời!
Vốn dĩ hắn thật sự khiếp sợ, nhưng một cảnh vừa rồi, quả thật là tự tay cô đẩy Lâm Tiêm Tiêm xuống!
"Thanh Huyên!" Mộ thái thái làm bạn bên cạnh Lâm Tiêm Tiêm cũng liều lĩnh đẩy Cổ Dư ra, nhanh chóng chạy xuống dưới sân khấu, "Thanh Huyên!" Một đứa cháu nội khác của bà lại cứ như vậy không còn, tại sao lại có thể như vậy được! Nghiệp chướng a!
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy là cô đẩy ngã về phía Từ Thanh Huyên, là cô cố ý tìm đến phòng nghỉ, đẩy Lâm Tiêm Tiêm xuống!
Rất buồn cười, một thời gian dài không gặp mặt như vậy, thế nhưng cô lại 'Đẩy ngã' Lâm Tiêm Tiêm đang mang thai! A!
Cổ Dư bị đổ thừa ở một bên, trên mặt tái nhợt thế nhưng lại để lộ một chút tươi cười quỷ dị, cười nhìn mọi người, sau đó lẳng lặng thu tay lại, xoay người đi trở về.
Trận này mẹ con Lâm gia diễn thật sứt sẹo, khả năng chính là cô đã bị lừa.
Vừa rồi vì sao cô lại muốn đến đây tìm điện thoại chứ? Như thế rất tốt, Lâm Tiêm Tiêm danh chính ngôn thuận sảy thai, sau đó đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cô.
Cái này so với việc khiến cô sảy thai còn cao tay hơn nhỉ?
Giờ phút này, cô cũng không khiếp sợ, im lặng đi về phía trước trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
"Thanh Huyên bị thương rất nặng, không thể để cô ta rời đi như vậy! Bảo vệ đâu mau ngăn cô ta lại!" Lí Mỹ Thắng đang rơi vào bi thống ra lệnh bảo vệ ngăn cản Cổ Dư lại, tuyệt đối sẽ không xử lý chuyện này như một trò đùa.
"Cô ta đã cấu thành tội cố ý đả thương người khác, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Báo cảnh sát mau lại đây!"
"Để cô ấy đi đi." Mộ Dạ Triệt ôm Lâm Tiêm Tiêm một thân đầy máu, nhíu mày lớn tiếng ra lệnh, hắn vừa không tức giận với Cổ Dư, cũng không thất vọng, mà là dùng một đôi mắt tôi đen lạnh như băng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, để bảo vệ thả cô đi ra ngoài, "Chuyện này cứ thế dừng lại tại đây."
Thật lâu không gặp, cô ấy dùng phương thức này để ngăn cản hôn sự của hắn cùng Từ Thanh Huyên sao?
Tuy rằng không giống với tác phong thường ngày của cô, nhưng mà cô thật sự đả thương cái thai của Tiêm Tiêm! Bởi vậy từ nay về sau, bọn họ không còn quan hệ gì! Hiện tại cảm giác của hắn đói với cô, thậm chí ngay cả thất vọng cũng đều chưa nói tới!
Cổ Dư thì lẳng lặng nhìn hắn liếc mắt một cái, trên mặt không có biểu tình gì, quả nhiên đi ra ngoài.
Glenn đưa cô đến thế này mới biết được đã xảy ra chuyện gì, chỉ mới để cô đi toilet một chuyến, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì thế anh nhanh chóng đi ra ngoài với cô, nhẹ nhàng giữ tay cô lại, "Có muốn mời luật sư hay không?"
"Không cần." Cổ Dư tiếp tục đi về phía trước, giống một chiến binh bại trận, chậm rãi đi ra khỏi nơi này.
Cô không có ngồi lên xe của Glenn, mà là sau khi ở trong tiếng dị nghị của mọi người, bước chân nhanh hơn đi vào trong trời tuyết gió lạnh.
Thật ra vừa rồi ngoài việc cô đẩy Lâm Tiêm Tiêm một cái, chính Lâm Tiêm Tiêm cũng cố ý ngã xuống, cố ý đi đến trước mặt cô chờ bị cô đẩy ngã, chu toàn mọi việc.
Giờ phút này cô bước nhanh trong gió lạnh, càng chạy càng nhanh, rời xa nơi này. Mà ở trong khách sạn cũng không có ai đi ra đuổi theo cô, cùng cô, hoàn toàn phân rõ giới hạn, không còn quan hệ gì với cô!
Thì ra, chỉ cần sau này cô xuất hiện trước mặt Mộ Dạ Triệt, ba mẹ con Lâm gia sẽ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này mà đối phó với cô.
---
Glenn lái xe, đi theo cô một đường, cuối cùng dưới sự kiên trì của cô, rời đi.
Nhưng Cổ Dư không thể tưởng tượng được, sự việc còn chưa có xong, qua ngày hôm sau khi cô lái chiếc xe mà Thị Na đem trả đến nơi giao dịch xử lý công việc, ở ngã tư trước khu nhà ở của mình, cô cùng một chiếc xe đạp tông phải nhau.
Không biết là do tuyết rơi nên đường trơn, hay là chân phanh không ăn, lúc này cô cảm giác mình tránh không được, đầu xe lập tức va đập lên căn phòng đang bị quy hoạch ở bên cạnh, cái đầu của cô lập tức mê muội, chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp. Mà đứa bé lái xe đạp lại thoát khỏi kiếp này một cách ngoạn mục, nâng xe đạp dậy lại tiếp tục chạy về phía trước!
Trước khi rơi vào hôn mê, Cổ Dư cảm giác rất kì quái.
Bởi vì có rất nhiều điều không thích hợp, nhưng cụ thể là gì cô không nói rõ được. Cô không thể tưởng tượng được tối hôm qua sau khi về nhà, sáng nay tinh thần cô hốt hoảng thế mà lại xảy ra tai nạn xe cộ! Cô dần dần khép mắt lại......
Nhưng mà cô không biết, tai nạn xe cộ này sẽ khiến cô ngủ thật lâu.
Cho đến khi thật lâu sau lúc cô tỉnh lại, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà là nhìn bác sĩ ở bên cạnh, hỏi bọn họ: "Con của tôi đâu?" Khi xảy ra tai nạn xe cô nhớ rõ chảy rất nhiều máu.
Bác sĩ lắc đầu, nói chút gì đó, nhưng cô không nghe được.
"Các người nói cái gì? Con của tôi đâu?" Cô bắt đầu nói lớn tiếng, bỗng nhiên cảm thấy bất an đến cực độ, nhanh chóng bò dậy từ trên giường, "Nói lớn tiếng một chút đi!"
Thế này bác sĩ mặc áo blouse trắng mới cúi người xuống, dán lên lỗ tai của cô mà nói lớn: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Giờ cô cần chuyển qua khoa não."
"Là có ý gì?" Cuối cùng Cổ Dư cũng nghe rõ rồi, lại cố hết sức, xốc tấm chăn lên, muốn xuống giường, nhưng cô cảm giác cơ thể vô cùng nhẹ, làm cho cô gần như không cảm giác được con còn tồn tại.
Cô cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện bụng mình bằng phẳng, điều này khiến cho nước mắt của cô tuôn ra, không hề dám có động tác nào.
Tuy rằng cô còn chưa tỉnh táo lại sau trạng thái mê man, cũng không biết con có bình an chào đời hay không, nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn thương tâm che mặt khóc!
Bởi vì, trực giác mách bảo con của cô đã không còn, tất cả giống một giấc mộng, tới quá nhanh!
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Lúc cô được đưa vào bệnh viện, cái thai đã không còn giấu hiệu của sự sống." Bác sĩ lại lớn tiếng lặp lại một lần.
Lúc này Cổ Dư lại nghe được rất rõ ràng, bỗng nhiên cô đem thân thể dựa vào đầu giường, không ngừng rơi lệ, biểu tình cũng rất bình tĩnh, "Nói cho tôi biết nguyên nhân chính của vụ tai nạn."
"Tránh không kịp, khiến xe lao ra mặt đường."
"Không có khả năng!" Đột nhiên Cổ Dư gào lên, ánh mắt đầy lệ nhìn thẳng chằm chằm vào bác sĩ, "Lúc đó tôi đã dẫm lên chân phanh......" Nhưng đã không tránh kịp, đứa trẻ kia lại chạy vọt về phía cô.
Bác sĩ cùng y tá thì lắc đầu không hề lên tiếng, đồng tình nhìn cô.
Một lát, bác sĩ lại nói với cô: "Có một vị Cổ tiên sinh sẽ đến đón cô xuất viện, cô chuẩn bị một chút. Hiện Cổ tiên sinh đang tham gia lễ đính hôn của Mộ thị trưởng."
Cổ Dư gần như không nghe thấy, chính là hơi hơi cúi đầu, hai tay nhanh chóng vò lấy góc chăn.
Hơn nhiều giờ sau, Cổ Ngạo đã lâu không gặp quả nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của em gái, cái gì anh cũng không có nói, chính là đưa Cổ Dư lên xe, trực tiếp mang cô đến sân bay.
"Anh cho em thời gian nửa năm, nhưng em đang làm cái gì?" Trên mặt Cổ Ngạo không có biểu tình gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, "Thế nhưng em lại lén mang thai, giữ lại một đứa bé vốn không nên tồn tại, biến mình thành bộ dạng như ngày hôm nay! Vì sao còn không chịu hết hi vọng?!"
Cổ Ngạo
Cổ Dư suy yếu tựa vào cửa kính xe, không lên tiếng.
"Khi anh nhận được tin tức đã gấp gáp trở về từ nước ngoài, em đã được đưa vào bệnh viện. Tất cả em làm đều tốt lắm, sự nghiệp phát triển không sai, chính là không nên lén giữ lại đứa bé này." Rốt cuộc Cổ Ngạo cũng chịu quay đầu sang nhìn em gái, "Hiện tại em bị tai nạn xe, hắn ta vẫn đính hôn như cũ, đã hết hi vọng chưa?"
Cổ Dư nhắm mắt lại, sắc mặt trắng nhợt, không lên tiếng, tựa như cam chịu.
Đến khi hai anh em đi vào sân bay, Cổ Ngạo vẫn như cũ không cho phép cô quay đầu, cũng không cho cô đọc tin tức báo chí gì, chính là giữ tay cô, đem cô đi vào cửa đăng ký.
"Đi thôi, không cần phải quay đầu lại."
Túi hành lý trong tay Cổ Dư lạch cạch rơi xuống đất, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy chính mình, hai bờ vai thon gầy không giữ vững được mà co rúm ró, nức nở thống khổ.
Cô không muốn rời đi như vậy, bởi vì cô còn không biết con của cô không còn như thế nào.
Nhưng cho dù tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra liên tiếp, Mộ Dạ Triệt, bao gồm tất cả mọi người, bọn họ đều thờ ơ.
Bọn họ sẽ không muốn biết vì sao cô xảy ra tai nạn xe cộ, thậm chí còn không biết cô từng mang thai. Hắn chính là kiên trì kết hôn cùng Lâm Tiêm Tiêm, thậm chí ngay cả thất vọng đối với cô cũng chưa nói tới, sớm đã phân rõ giới hạn cùng cô.
Bởi vậy, cô còn đang kiên trì vì cái gì? Thân là cha của đứa bé, hắn đối với con đều là không để ý không hỏi, thậm chí còn không phát hiện con của bọn họ liền nằm trong bụng của cô, vì sao cô còn không chấp nhận sự thật là con đã rời bỏ cô mà đi!
Mặc kệ là nguyên nhân gì, đứa bé này đã không còn tồn tại rồi!
Cho dù là cô bị hãm hại xảy ra tai nạn xe cộ, đứa bé cũng là trong sự chờ mong của cô, vĩnh viễn biến mất, sẽ không còn trở thành chướng ngại vật cản trở hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm.
"Anh ơi, em thật sự luyến tiếc......" Cô chôn gương mặt đầy lệ ở khuỷu tay, thân thể không ngừng run run lên, như thế nào cũng không thể dừng lại được. Cuối cùng cô bắt đầu khóc lớn tiếng, thân thể run đến lợi hại, giống như một trận lá rụng ào ào trong gió lạnh, mãi mãi tìm không thấy bến cảng để mình bỏ neo.
Cổ Dư
Cô từng nghĩ đến chính mình có thể bù lại sự thiếu hụt tình cảm bằng sự nghiệp, nhưng cho đến khi toàn bộ mọi người ở Mộ gia rời cô mà đi, thế này cô mới phát hiện tất cả chỉ là sự hoang tưởng của chính mình.
Cô hiểu ý cam tâm tình nguyện rời khỏi nơi này, nhưng nếu có một ngày cô trở về, cô sẽ khiến mẹ con Lâm gia phải trả lại toàn bộ món nợ này cho cô!
Cô biết báo chí trong khoảng thời gian này, đều là tin tức đính hôn của Mộ Dạ Triệt cùng Từ Thanh Huyên, hai ông bà Mộ gia cũng bắt đầu dần dần chấp nhận Lâm Tiêm Tiêm, chờ mong cháu nội chào đời.
Nhưng không có vấn đề gì, cô sắp rời khỏi mảnh đất này, mang theo thân thể mệt mỏi đã mất đi thính lực, một lần nữa bắt đầu lữ trình của chính mình.
Cô mệt chết đi được, để cho cô không nghe được âm thanh của thế giới ồn ào này cũng tốt, hiện tại cô không muốn nghe được tin tức gì liên quan đến bọn họ nữa.
Bởi vì bụng lớn hẳn lên, Cổ Dư không thể không cẩn thận mọi chuyện, đi đường không dám đi nhanh, vào cửa không dám cởi áo choàng, cho đến khi vào đến phòng của mình, mới dám hoàn toàn thả lỏng.
Tối hôm nay, Bạch Khiết ở cùng cô đến khuya cũng chưa từng trở về, điều này khiến Cổ Dư ngồi trên bàn làm việc cảm thấy bất an, lập tức gọi điện cho Bạch Khiết.
"Ở đâu?"
"Em đang ăn cơm." Bạch Khiết giống như uống rượu, cười ha ha, có vẻ say rượu mông lung, "Đừng lo lắng cho em, em sẽ nhanh trở về thôi."
"Được rồi, về sớm một chút." Tuy rằng biết Bạch Khiết cùng ăn cơm với Hàn Kiền, hai người uống rượu, nhưng Cổ Dư không tiện nhúng tay vào việc riêng của Bạch Khiết, chỉ có thể cúp máy.
Nhưng mà nguyên một buổi tối qua đi, Bạch Khiết cũng không trở về.
Cổ Dư kéo tấm rèm cửa sổ ra, nhìn ánh sáng mặt trời ở bên ngoài, hơi hơi nhíu mày.
Từ lần trước Hàn Kiền mời Bạch Khiết đi ăn cơm, đến nay đã hai tuần, nói cách khác, từ khi Hàn Kiền đụng phải Bạch Khiết ở trước cửa tòa nhà giao dịch, hai người bọn họ luôn luôn đi ăn cơm riêng với nhau.
Mà trong thời gian hai tuần này, doanh số của KS gia tăng kịch liệt, tốc độ leo thang thẳng tắp, vượt mặt Vinh Thăng.
Tuy Vinh Thăng ở Malaysia là Trạng Nguyên, mỗi một phập phồng của công ty đều có thể kéo theo toàn bộ kinh tế thị trường của Malaysia, nhưng ở trong nước, nền tảng của Vinh Thăng so ra không bằng KS, lúc đầu dẫn trước chỉ là như phù dung sớm nở tối tàn, nếu muốn so thực lực, còn lâu mới bằng Glenn.
Vì thế Hàn Kiền liên tục mời Bạch Khiết đi ăn cơm, hai người không bàn chuyện công việc, chỉ là ăn cơm nói chuyện phiếm, sau đó Hàn thiếu gia đưa Bạch Khiết về nhà.
Đối với điều này, Cổ Dư cũng không hỏi, Bạch Khiết cũng không chủ động đề cập với cô, tất cả tựa như gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.
Bạch Khiết
Thời gian ngày một qua đi, doanh số của KS liên tục tăng trưởng, tuy rằng Cổ Dư thân là chủ Thao Bàn Thủ mang theo đoàn đội của mình xông pha nhất,nhưng đúng là do cô và đồng nghiệp hiểu ý thông cảm chia sẻ cùng nhau,mới phụ trợ Glenn bày mưu nghĩ kế, trở thành công ty giao dịch quốc tế lớn nhất không ai theo kịp!
Vì thế trước mấy ngày nghỉ lễ mừng nằm mới, Cổ Dư chuẩn bị bắt đầu nghỉ ngơi, tính mau chóng hoàn thành công việc ngập đầu, dành thời gian cho bé con trong bụng mình.
Cô không thể tắt máy, vì thế khách hàng hết người này đến người khác gọi vào, nhắc nhở cô chú ý xu hướng thị trường gần đây.
Không còn cách nào, đây đều là khách hàng lớn của KS, hơn nữa còn là nhóm khách hàng riêng của cô, thật ra cô không có biện pháp trải qua một năm im lặng!
"Vâng, gần đây tôi đang theo dõi, thị trường bên Nhật Bản quả thật xuất hiện biên độ dao động lớn......" Giờ phút này cô đứng ở cửa sổ sát đất, một tay chống trán, một tay nghe điện thoại bàn chuyện làm ăn, ánh mắt nhìn đèn đóm bên ngoài, cười, "Đợi ngày nào đó, tôi sẽ đem rút toàn bộ năm triệu này ra...... Đúng, tôi đã xem chuẩn thời cơ...... Ngài nói hiện tại cùng nhau ăn cơm sao? Ngại quá, giờ cũng muộn rồi."
Rốt cuộc cũng kết thúc nói chuyện điện thoại, cô lấy tay trấn an bàn tay nhỏ bé đang kháng nghị của con, ôm bụng bầu đi vào phòng tắm.
Thời điểm mang thai bảy tháng bụng đã rõ ràng hơn, cho nên cô ở nơi giao dịch cũng bắt đầu cố gắng giảm bớt công việc của mình, để nhóm thanh toán viên chạy việc thay cho mình.
Bình thường bọn họ có thể xử lý công việc của mình, cô chủ yếu là quan sát xu hướng thị trường, trực tiếp truyền lệnh cho nhóm Thao Bàn Thủ, hoặc là để Edon đang nghỉ ngơi trở vê giúp cô xử lý công việc.
Cô vất vả che giấu bốn phía, hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ lễ mừng năm mới, sau đó bắt đầu xin Glenn nghỉ đông, bắt đầu sinh đẻ.
"Có phải mẹ làm việc quá mệt mỏi, nên con mới gầy vậy không?" Cô sờ sờ cái bụng không tính là quá lớn của mình, nhìn chính mình trong gương.
Trong gương phản chiếu cái bụng quả thật không phải rất lớn của cô, so với những cái bụng tròn vo của các thai phụ khác, cái bụng của cô quả thật là gặp sư phụ rồi.
Cho nên cô vẫn an ủi chính mình, bởi vì cô cùng Mộ Dạ Triệt đều thuộc loại người có hình thể cao gầy, bởi vậy con của bọn họ cũng có bộ dạng tinh tế.
Hơn nữa bác sĩ cũng nói qua, bụng của phụ nữ mang thai lớn nhỏ khác nhau, chỉ cần kiểm tra không có vấn đề gì, vậy là không sao.
"Vậy giờ con muốn cùng mẹ bắt đầu đi tắm, muốn ngâm mình trước, hay tắm vòi sen trước đây?" Cô bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, đi vào bồn tắm lớn, "Giờ chọn cái trước nha."
Quả nhiên bé con trong bụng giật mình, xem ra vô cùng thích nước.
Nhưng đang lúc Cổ Dư cởi sạch quần áo chuẩn bị ngâm tắm, điện thoại của cô lại vang lên, toàn là điện thoại của khách hàng, mời cô đi ăn cơm uống rượu, mời cô tham dự tiệc.
Đây là công việc mỗi ngày cô phải đối mặt, cô đã từ chối vô số lời mời, bởi vậy sau một thời gian dài, tài nguyên khách hàng sẽ bị giảm xuống, lời đồn nhằm vào cô lại nổi lên bốn phía.
Đồng nghiệp nơi giao dịch truyền tai cô có thái độ ngạo mạn, chưa bao giờ tự mình đi làm chuyện gì, cho tới nay đều chỉ đạo người khác đi làm việc, lái siêu xe tự cao tự đại. Nhưng trên thực tế, thân là phụ nữ mang thai cô cũng có nổi khổ khó nói.
Nhóm nữ đồng nghiệp cũng truyền tai nhau cô càng ngày càng béo ra, dáng người không còn chút gợi cảm nào, có lẽ là gần đây lấy tiền hoa hồng nhiều quá, bởi vậy mỗi ngày đều ăn sơn hào hải vị, tích mỡ sống qua mùa đông......
"OK, cứ như vậy đi, tôi có cuộc gọi khác đang chờ, vâng." Vì thế cô cùng con đổi thành ngồi trong bồn tắm nhận nghe điện thoại, không ngừng nhận nghe, không ngừng cúp máy, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Cuối cùng nước ấm biến thành nước lạnh, Cổ Dư cẩn thận bước ra khỏi bồn tắm, trên bả vai cùng tai còn kẹp điện thoại, vừa mặc áo choàng tắm, vừa cười nói trả lời điện thoại, "Thì ra Vera của Vinh Thăng cũng mời Mã tổng ăn cơm, vậy làm sao bây giờ, hiện tại quả thật tôi không thể ra ngoài được. Như vậy đi, năm sau tôi sẽ mời ngài lại, nhất định sẽ cho ngài mặt mũi."
Cuối cùng cô ôm cái đầu còn ướt tóc nằm trên giường, ném điện thoại qua một bên, tạm thời không nhận điện thoại.
Trước mắt, tài khoản của cô đã có gần trăm ngàn tệ, đây là thù lao tương ứng với mấy tháng cô phấn đấu vừa qua, lợi nhuận rất cao, nhưng thật vất vả.
Cô luôn luôn nghĩ, đến khi nào thì cô có thể thả lỏng nghỉ ngơi đây? Không vì cái gì khác, chỉ để thuận lợi sinh đứa bé này xong, sau đó mang theo con cùng nhau phấn đấu.
"Được rồi, giờ gọi điện xin Glenn nghỉ phép, sau đó mừng con chào đời." Cô sờ sờ bụng mình, cùng bắt tay với con, sau đó nghiêng người ở trên giường, cầm lấy điện thoại, xem nhẹ những cuộc gọi nhỡ, trực tiếp gọi cho Glenn.
Lần đó, Glenn bận rộn quá, không có thời gian ăn cơm cùng cô, bởi vậy chuyện xin nghỉ phép phải dời lại lần sau.
"Cần nghỉ ngơi thật không?" Glenn nghe rõ được ý định của cô, cười cười ôn hòa, tiếng nói trong trẻo, "Tôi có thể cho cô nghỉ ngơi, nhưng lý do là gì? Có phải thân thể không tốt hay không?"
Glenn
---
Theo Glenn nhìn thấy, hiện tại Cổ Dư đang trong giai đoạn nhảy vọt, nếu không có chuyện gì quá mức quan trọng, tốt nhất không nên nghỉ phép. Là vì anh lo lắng sự nghiệp phát triển sau này của cô, thời gian cùng cơ hội là không đợi ai.
Cổ Dư cũng biết đạo lý này, nhưng so sánh giữa sự nghiệp và con cái, ai quan trọng hơn? Hiển nhiên là vế sau.
"Thân thể, đúng là có chút không thoải mái." Cổ Dư rốt cuộc tính giấu kín chuyện mang thai, vỗ về bụng mà cười nói: "Trong hai tháng này, tôi sẽ ở nhà xem tình hình, sau đó để Edon trở lại làm chủ Thao Bàn Thủ tạm thời, tôi cùng anh ấy sẽ trao đổi để anh ấy xử lý công việc. Glenn, cho tôi nghỉ một tháng nhé."
Hai tháng sau, con sẽ chào đời, sau đó cô trở về đi làm, rút ngắn thời gian ở cữ lại.
"Nếu thân thể không thoải mái, tôi nhận lời xin nghỉ phép của cô. Mặt khác, công ty chúng ta có mấy bữa tiệc tất niên cuối năm, cần cô tham gia. Cô sắp xếp dành chút thời gian." Glenn lại nhẹ giọng chỉ đạo, vẫn nho nhã lịch sự, tươi cười, "KS cần chính thức giới thiệu thân phận của cô với bên ngoài."
Nếu Cổ Dư có thể liên tục duy trì thành tích này trong hai năm, tên tuổi của cô có thể đi vào mặt báo tài chính và kinh tế, tổng công ty sẽ điều cô đến tổng cục làm đồng nghiệp cùng anh, đây là một cơ hội tuyệt vời.
"Vâng!" Cổ Dư không thể không đồng ý.
Vì thế đẩy qua đẩy lại, chạng vạng hôm sau, Cổ Dư vẫn tự mình tham gia các bữa tiệc cuối năm.
Cô không có mặc váy dạ hội cao quý tao nhã, mà chọn một chiếc váy tùng xòe cạp cao.
Váy cạp cao đúng là có chút tiện lợi, lưng váy ngay dưới ngực, tùng váy xòe có thể che khuất cái bụng của cô, lại có thể để lộ đôi chân thon dài gợi cảm của cô!
Nhưng mà soi gương hai vòng, vẫn cảm thấy hình thể cô mang thai khác với người thường, phải mặc vào áo choàng rộng thùng thình, mới có khả năng hoàn toàn che hết được.
Vì thế cô vẫn mặc áo choàng rộng thùng thình, ngồi lên xe của Glenn.
Xe của cô Thị Na lại mượn lái đi chơi, vẫn không ở bên cạnh cô, cho nên cô phải ngồi xe của Glenn.
Glenn mặc âu phục màu trắng thì liếc mắt nhìn cô một cái, ngũ quan tuấn mỹ, khí chất nho nhã, cảm thấy tò mò với cô, "Nghe nói gần đây cô không thường xuyên ra ngoài, làm sao vậy?"
Cô Dư chỉnh chỉnh lại cái áo choàng rộng thùng thình của mình, thoáng nhìn rất lạnh, "Gần đây tuyết vẫn rơi, không muốn ra ngoài."
"Vậy chú ý nghỉ ngơi." Glenn cũng không hỏi nhiều, anh tự mình lái xe riêng, đi đến địa điểm bữa tiệc.
Nhưng mà khi tới cửa đại sảnh bữa tiệc, Cổ Dư vẫn không chịu cởi áo choàng trên người, vẫn mặc áo choàng, đi theo Glenn tiến vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn.
Giờ phút này, trong đại sảnh bày yến tiệc, âm thanh âm nhạc tuyệt vời, nhưng đối với Cổ Dư mà nói, quả thực là một loại dày vò.
Thì ra đây là một bữa tiệc thịnh soạn chưa từng có, thế nhưng nữ vương đàn violincent Lí Mỹ Thắng, lại cùng chồng đến đây, giờ phút này hai vợ chồng bọn họ đang nói chuyện phiếm với bí thư thị ủy của Cẩm thành, đi theo còn có Mộ Dạ Triệt, các vị quan viên chính phủ, cùng chủ tịch hiệp hội âm nhạc, các vị lãnh đạo của các công ty đa quốc gia toàn cầu.
Từ Thanh Huyên thì ngồi trên sân khấu kéo đàn violincent cho mọi người, hình thể hơi hơi mập mạp, cùng với cái bụng cao cao tròn tròn kia, khiến cho cô mặc lễ phục không hề tao nhã, nhưng như cũ vẫn rất được, trên người tràn đầy một loại ý nhị của phụ nữ.
Từ Thanh Huyên
Mộ Dạ Triệt tuấn mỹ tôn quý thì không cần phải nói, cho dù đi đến đâu, bề ngoài xuất sắc cùng thân phận hiển hách của hắn, đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Nay hắn là rể hiền của nữ vương đàn violincent, cùng chuẩn bị đính hôn với tiểu nữ vương đàn violincent Từ Thanh Huyên, như vậy hiện tại mỗi một lời nói của hắn đều là tiêu điểm chú ý của truyền thông, so với thân phận thị trưởng của hắn, càng khiến công chúng oanh động.
Nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này có năng lực quả thật hơn người, nho nhã cao quý, dễ dàng khiến các cô gái rơi vào mê muội điên cuồng.
Cổ Dư cùng Glenn đi vào liếc mắt nhìn hắn một cái, đi qua bên người bọn họ, nghe được Mộ Dạ Triệt đang dùng âm thanh thuần hậu mê người của mình trò chuyện vui vẻ cùng các nhân vật lớn, thoáng nhìn có vẻ cũng không tệ. Vì thế cô lẳng lặng đi qua, đi vào toilet.
Vốn dĩ cô tính vào đây cởi áo choàng, lại sửa sang lại chiếc váy tùng xòe màu trắng của mình, mặt mang theo nụ cười mỉm đi ra ngoài gặp mọi người.
Nhưng có người cố ý chắn cửa, không cho cô đi ra ngoài, nhìn chằm chằm bụng của cô mà chậc chậc vài tiếng, "Chậc, chậc, Cổ tiểu thư gần đây béo lên sao? Sao cằm lại có ngấn thịt thế kia?"
Lâm Nho Nhỏ
Cổ Dư đối mặt với Lâm Nho Nhỏ đột nhiên xuất hiện này, cười lạnh không lên tiếng, lấy tay đẩy thân thể đang cố ý chắn ở cửa của cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Lâm Nho Nhỏ thì lại đuổi theo ở phía sau không chịu từ bỏ, bỗng nhiên giữ chặt áo choàng của cô, lớn tiếng kêu lên: "Chờ một chút, dưới váy của Cổ tiểu thư giấu gì à? Sao lại rõ ràng như vậy!"
Cổ Dư giật mạnh lại cái áo choàng của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Nho Nhỏ này: "Rốt cuộc muốn nói cái gì?!"
Thế này Lâm Nho Nhỏ mới đem hai con mắt to hướng lên trên mà lật, liếc mắt xem thường, ngoài cười nhưng trong không cười: "Cổ tiểu thư hiểu được tôi đang nói gì mà. Bụng cô lộ rõ như vậy, chỉ cần nhìn kỹ một chút, mọi người đều nhìn ra được. Tôi nói cô đây là cố ý tới nơi này khoe khoang sao? Nhìn thấy Từ Thanh Huyên mang thai xuất hiện trước mặt mọi người, bởi vậy cô cũng không cam lòng lẻ loi sao? Trời, dù tôi có nói chuyện cô không thích nghe, nhưng cho dù cô có sinh đứa bé này ra, vậy Mộ Dạ Triệt sẽ thừa nhận sao? Cùng lắm chỉ là một đứa con ngoài giá thú! Nhất là Từ Thanh Huyên hiện tại cũng có thai, vậy Mộ gia càng không nhận đứa con hoang này trong bụng của cô!"
Cổ Dư thấy Lâm Nho Nhỏ xem thường mình, cô ngược lại không tức giận, ung dung nhìn chằm chằm cô gái này: "Nghe những lời này của cô, hình như sớm đã biết rõ là tôi mang thai nhỉ, hơn nữa cũng không hi vọng tôi công bố tin tức này cho mọi người biết?"
Chẳng lẽ, cô giấu chuyện mang thai, ngược lại rơi vào bẫy của mẹ con Lâm gia?
"Cô thích công bố thì công bố!" Lâm Nho Nhỏ lập tức đứng thẳng người, hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, "Cái thứ con hoang trong bụng cô không tên không họ, cô cho là Mộ Dạ Triệt sẽ thừa nhận sao? Đi ra ngoài mà xem Mộ Dạ Triệt cầu hôn Từ Thanh Huyên như thế nào đi! Ha ha, cho dù cô không có mặc váy tùng xòe, cứ để cái dáng vẻ mang thai này mà đi ra ngoài, Mộ Dạ Triệt cũng không liếc mắt nhìn cô một cái đâu! Đến lúc đó nhìn cô như thế nào mà xong việc đi, có lẽ bị người ta cười cho thúi mặt, ha ha ha ha ~ nhìn cái dáng vẻ bị vứt bỏ kìa, tưởng ngon!"
Lâm Nho Nhỏ cười xong, thế này mới cố ý đẩy Cổ Dư ra, vênh váo tự đắc mà đi phía trước.
Trên thực tế, mấy ngày nay vẫn có người canh giữ ở ngã tư kia, chờ Cổ Dư tan làm lái xe về nhà, sau đó chế tạo một vụ tai nạn xe cộ không ai biết.
Nhưng thế quái nào, mấy ngày nay người phụ nữ này lại không lái xe đi làm, đem chiếc xe mới mua cho bạn của mình mượn, có khả năng là không muốn để hai mẹ con cô phải đeo mạng người trên lưng.
Vì thế đến một ngày này, bụng của Từ Thanh Huyên càng lúc càng lớn, sắc mặt Lâm Ngọc Nhi cũng ngày càng lo lắng.
Cuối cùng Lâm Ngọc Nhi quyết định, trong hình huống không cho Cổ Dư làm rõ chuyện mình mang thai, để Từ Thanh Huyên sảy thai trước!
"Mẹ, xem ra cô ta vẫn muốn mang bụng bầu đi vào bữa tiệc." Lâm Nho Nhỏ vênh váo tự đắc rời khỏi nơi này, sau đó đi vào một căn phòng nghỉ, lo lắng bổ nhào đến trước mặt Lâm Ngọc Nhi, "Vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù cô ta có mặc váy rộng tùng xòe, cái bụng kia vẫn nhìn ra được! Một khi để người của Mộ gia biết Cổ Dư mang thai, vậy chắc chắn Tiêm Tiêm không thể gả vào Mộ gia được! Ả đàn bà chết tiệt này hôm nay sao lại tới đây chứ, đúng lúc hôm nay Mộ Dạ Triệt sẽ đính hôn với Tiêm Tiêm trước mặt Lí Mỹ Thắng nữa......"
Lâm Ngọc Nhi thì ngồi ở ghế, hơi hơi nheo lại đôi mắt, "Nếu hôm nay cô ta đã lại đây, mẹ sẽ để Tiêm Tiêm sảy thai trước."
"Mẹ, vì sao lại để Tiêm Tiêm sảy thai, mà không phải làm ả họ Cổ kia sảy thai trước?!" Lâm Nho Nhỏ phát ra tiếng kêu sợ hãi, lấy tay bịt kín miệng, "Mẹ, có phải mẹ già rồi nên hồ đồ không?" Thế nhưng lại ba lần bốn lượt làm cho Tiêm Tiêm sảy thai!
"Ra ngoài đi theo cô ta đi, có tin tức gì gọi điện cho mẹ." Lâm Ngọc Nhi lại bình tĩnh căn dặn, để đứa con gái ngu ngốc này của mình lập tức đứng lên, "Nhất định đừng để cô ta đi ra khỏi đại sảnh bữa tiệc, mẹ đã tính cách duy nhất để giải quyết chuyện này!" Chính cái gọi là hẹn ngày không bằng gặp ngày, lần này bà sẽ giải quyết sạch sẽ chuyện này, không thể tiếp tục kéo dài mãi!
---
Cổ Dư ôm áo choàng, chậm rãi đi tới cánh cửa lớn dẫn vào đại sảnh bữa tiệc.
Cô cũng cho rằng, trước mặt một đao, sau lưng cũng là một đao, cùng với việc mẹ con Lâm gia nhìn chằm chằm vào đứa con của cô, như vậy chi bằng cô làm sáng tỏ chuyện mình mang thai.
Mộ gia vẫn không biết cô còn giữ cái thai này, bởi vậy Mộ Dạ Triệt vẫn cho rằng, với thế lực của hắn có thể ứng phó với Lâm Ngọc Nhi đang kéo hơi tàn. Trước kia thì cô cũng có thể làm được.
Hơn nữa cô vẫn không cho phép hắn nhúng tay vào chuyện của mình, bởi vậy sau khi trở thành vị hôn phu của Lâm Tiêm Tiêm, từ nay về sau hắn buông tay với cô, toàn thân toàn tâm trung trinh với Lâm Tiêm Tiêm.
Nhưng mà mọi người ở Mộ gia, bao gồm chính cô, vẫn không hề biết, Lâm Ngọc Nhi không hề có động tĩnh kia thật ra từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm đứa con trong bụng của cô!
Như vậy vì sao lại muốn nhìn chằm chằm đứa con của cô?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì diệt trừ chướng ngại giữa Lâm Tiêm Tiêm cùng Mộ Dạ Triệt sao?
Giờ phút này, nội tâm của cô đang giãy dụa thống khổ.
Bởi vì cô thật sự không biết, nếu làm sáng tỏ chuyện cái thai, có phải cô nên một lần nữa trở về nhà giam Mộ gia, lại tiếp tục cuộc sống thống khổ trước kia hay không?
Nếu tiếp tục giấu diếm tin tức cái thai này, lại cho người khác thừa dịp âm mưu!
"Các vị khách, đêm nay thật đẹp, ánh trăng lay động lòng người, giờ chúng ta đem thời gian để dành cho Mộ thị trưởng, Mộ thị trưởng của chúng ta hôm nay có một bất ngờ lớn muốn tặng quý bà Lí Mỹ Thắng cùng tiểu thư Từ Thanh Huyên."
Âm nhạc du dường ngừng lại, Từ Thanh Huyên diễn tấu cho mọi người xong đã sớm được dìu vào phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị váy áo khác, trên sân khấu thì vang lên âm thanh của người chủ trì.
"Vừa rồi là tiểu nữ vương Từ Thanh Huyên của chúng ta đã chuẩn bị bản nhạc mở màn, hiện tại, hoan nghênh Từ tiểu thư của chúng ta!"
Phút chốc, phía dưới vang lên tiếng vỗ tay vang đội, mỗi một vị khách, bao gồm cả Mộ Dạ Triệt, mặt mày rạng rỡ, mắt lóe sáng, chờ mong Từ Thanh Huyên xuất hiện.
Lúc này vợ chồng Lí Mỹ Thắng bay qua đây, vì chuẩn bị hôn sự cho con gái, bởi vậy đêm nay hắn tỉ mỉ chuẩn bị nghi thức cầu hôn, tính chính thức xác lập mối quan hệ hôn nhân cùng Từ Thanh Huyên, trịnh trọng hoàn thành sứ mệnh trọng đại của cuộc đời này!
Mà ở cửa, Cổ Dư nhìn một cảnh này nhanh chóng thu lại bước chân của mình, mặc vào áo choàng, lùi xuống hàng người ở phía cuối cùng.
Đúng vậy, mặc dù cô có cởi áo choàng, nơi này cũng không có ai chú ý tới việc cô mang thai hay không.
Ánh mắt của Mộ Dạ Triệt vẫn chăm chú nhìn trên sân khấu, hắn càng thêm chú ý xem Lâm Tiêm Tiêm sẽ cho hắn điều bất ngờ gì tiếp theo, mà nghi thức cầu hôn do hắn tỉ mỉ chuẩn bị lại sẽ mang đến bất ngờ như thế nào cho Lâm Tiêm Tiêm. Ngoài việc này, hắn sẽ không chú ý đến sự việc khác!
Bởi vậy, cho dù cô có mang thai đi qua trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không chú ý tới việc có phải cô mang thai hay không!
Nhận thức được điều này khiến cho cô tan nát cõi lòng, dần dần lùi về phía sau cùng, cũng khiến cho cô tự giễu cột chặt áo choàng của chính mình, hoàn toàn che khuất bụng bầu lại.
Nếu không phải lần này vô ý tham dự buổi tiệc tất niên cuối năm cô sẽ không biết rằng cô vẫn luôn vất vả giấu diếm tin tức mình mang thai, thì ra căn bản là không cần thiết! Có người, cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng lạ, ánh mắt sâu thẳm mê người kia của hắn, thật ra sớm đã nhìn không thấy cô hay bất kì sự việc nào liên quan đến cô!
Trên thực tế là chính cô xem mình quan trọng rồi!
"Tiểu thư, có phải điện thoại của cô bị rớt không?" Bên cạnh có nhân viên phục vụ bỗng nhiên đụng đụng bả vai của cô, dựa theo chỉ đạo mà làm việc, "Bên trong có rất nhiều tin tức quan trọng, nếu muốn lấy lại, cô biết đi tìm ai rồi đấy."
Cổ Dư lấy lại tinh thần, vội vàng sờ sờ vào túi áo choàng của mình, quả nhiên phát hiện vừa rồi Lâm Nho Nhỏ kéo áo choàng của mình, sớm đã thó đi điện thoại của cô!
"Cô ta ở đâu?"
"Thật xin lỗi, tôi không biết." Anh ta chỉ phụ trách chuyển lời.
Cổ Dư vội vàng đẩy anh ta ra, nhanh chóng đi qua phòng nghỉ bên kia.
Vừa rồi Lâm Nho Nhỏ chính là biến mất ở hướng này, trộm đi điện thoại của cô, có lẽ sớm đã đánh cắp một ít tài liệu bí mật của cô rồi! Không thể tưởng tượng được cô gái này lại biết chiêu thức thó đồ, đúng là một kẻ cắp chuyên nghiệp!
Vì thế tìm một căn phòng nghỉ, cô ở trong sự chờ mong của mọi người đối với Từ Thanh Huyên, rốt cuộc cũng tìm được đến phòng nghỉ của Lâm Nho Nhỏ.
Lâm Nho Nhỏ mặc đồng phục nhân viên phục vụ, đang cùng một nhóm nhân viên hóa trang cùng trợ lý đứng sửa soạn đỡ trang phục cho Lâm Tiêm Tiêm.
Lâm Tiêm Tiêm thân là tiểu nữ vương đàn violincent Từ Thanh Huyên, đang mặc bộ dạ hội màu xanh ngọc, kiêu ngạo ưỡn bụng bầu của mình, đi lên sân khấu.
Cô cố ý kéo dài thời gian một chút, như vậy mới tạo được sự thần bí gợi cảm cho mọi người.
Lâm Tiêm Tiêm
Bởi vậy một tràng pháo tay vang dội nổi lên, thân ảnh xinh đẹp của cô tao nhã đi đến, thật có thể nói là hô mưa gọi gió mà đi ra.
Nhưng mà đang lúc cô đi qua bên người Cổ Dư, Lâm Nho Nhỏ đứng ở một bên đã lặng lẽ đến gần Cổ Dư, nhân dịp mọi người đang ồn ào, bỗng nhiên âm thầm chen vào trong đám người, một phen hướng về phía Cổ Dư mà đẩy!
Cái này khiến Cổ Dư là người đứng gần Lâm Tiêm Tiêm nhất không thể đứng vững, ngã thật mạnh về phía Lâm Tiêm Tiêm!
Phút chốc, Lâm Tiêm Tiêm ở phía trước cũng không vững chân, một chân đang bước lên bậc thang biến thành giẫm vào không trung, trực tiếp ngã từ trên cao xuống!
Cổ Dư phản ứng không kịp bị sợ hãi, cô thậm chí còn không nhìn thấy thân ảnh của Lâm Nho Nhỏ, liền nhìn thấy Lâm Tiêm Tiêm mặc váy dạ hội màu xanh ngã từ trên cao xuống, phát ra một tiếng thét chói tai!
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều xúm lại vây quanh Lâm Tiêm Tiêm đang đổ máu nằm dưới mặt đất!
Thậm chí, một cảnh này đánh thật sâu vào Mộ Dạ Triệt, chạy nhanh qua ôm lấy Lâm Tiêm Tiêm đang đổ máu, đôi mắt âm lãnh, không thể tin được mà nhìn chằm chằm kẻ đầu sỏ là cô, dĩ nhiên là lửa giận tận trời!
Vốn dĩ hắn thật sự khiếp sợ, nhưng một cảnh vừa rồi, quả thật là tự tay cô đẩy Lâm Tiêm Tiêm xuống!
"Thanh Huyên!" Mộ thái thái làm bạn bên cạnh Lâm Tiêm Tiêm cũng liều lĩnh đẩy Cổ Dư ra, nhanh chóng chạy xuống dưới sân khấu, "Thanh Huyên!" Một đứa cháu nội khác của bà lại cứ như vậy không còn, tại sao lại có thể như vậy được! Nghiệp chướng a!
Bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy là cô đẩy ngã về phía Từ Thanh Huyên, là cô cố ý tìm đến phòng nghỉ, đẩy Lâm Tiêm Tiêm xuống!
Rất buồn cười, một thời gian dài không gặp mặt như vậy, thế nhưng cô lại 'Đẩy ngã' Lâm Tiêm Tiêm đang mang thai! A!
Cổ Dư bị đổ thừa ở một bên, trên mặt tái nhợt thế nhưng lại để lộ một chút tươi cười quỷ dị, cười nhìn mọi người, sau đó lẳng lặng thu tay lại, xoay người đi trở về.
Trận này mẹ con Lâm gia diễn thật sứt sẹo, khả năng chính là cô đã bị lừa.
Vừa rồi vì sao cô lại muốn đến đây tìm điện thoại chứ? Như thế rất tốt, Lâm Tiêm Tiêm danh chính ngôn thuận sảy thai, sau đó đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu cô.
Cái này so với việc khiến cô sảy thai còn cao tay hơn nhỉ?
Giờ phút này, cô cũng không khiếp sợ, im lặng đi về phía trước trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
"Thanh Huyên bị thương rất nặng, không thể để cô ta rời đi như vậy! Bảo vệ đâu mau ngăn cô ta lại!" Lí Mỹ Thắng đang rơi vào bi thống ra lệnh bảo vệ ngăn cản Cổ Dư lại, tuyệt đối sẽ không xử lý chuyện này như một trò đùa.
"Cô ta đã cấu thành tội cố ý đả thương người khác, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Báo cảnh sát mau lại đây!"
"Để cô ấy đi đi." Mộ Dạ Triệt ôm Lâm Tiêm Tiêm một thân đầy máu, nhíu mày lớn tiếng ra lệnh, hắn vừa không tức giận với Cổ Dư, cũng không thất vọng, mà là dùng một đôi mắt tôi đen lạnh như băng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, để bảo vệ thả cô đi ra ngoài, "Chuyện này cứ thế dừng lại tại đây."
Thật lâu không gặp, cô ấy dùng phương thức này để ngăn cản hôn sự của hắn cùng Từ Thanh Huyên sao?
Tuy rằng không giống với tác phong thường ngày của cô, nhưng mà cô thật sự đả thương cái thai của Tiêm Tiêm! Bởi vậy từ nay về sau, bọn họ không còn quan hệ gì! Hiện tại cảm giác của hắn đói với cô, thậm chí ngay cả thất vọng cũng đều chưa nói tới!
Cổ Dư thì lẳng lặng nhìn hắn liếc mắt một cái, trên mặt không có biểu tình gì, quả nhiên đi ra ngoài.
Glenn đưa cô đến thế này mới biết được đã xảy ra chuyện gì, chỉ mới để cô đi toilet một chuyến, liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, vì thế anh nhanh chóng đi ra ngoài với cô, nhẹ nhàng giữ tay cô lại, "Có muốn mời luật sư hay không?"
"Không cần." Cổ Dư tiếp tục đi về phía trước, giống một chiến binh bại trận, chậm rãi đi ra khỏi nơi này.
Cô không có ngồi lên xe của Glenn, mà là sau khi ở trong tiếng dị nghị của mọi người, bước chân nhanh hơn đi vào trong trời tuyết gió lạnh.
Thật ra vừa rồi ngoài việc cô đẩy Lâm Tiêm Tiêm một cái, chính Lâm Tiêm Tiêm cũng cố ý ngã xuống, cố ý đi đến trước mặt cô chờ bị cô đẩy ngã, chu toàn mọi việc.
Giờ phút này cô bước nhanh trong gió lạnh, càng chạy càng nhanh, rời xa nơi này. Mà ở trong khách sạn cũng không có ai đi ra đuổi theo cô, cùng cô, hoàn toàn phân rõ giới hạn, không còn quan hệ gì với cô!
Thì ra, chỉ cần sau này cô xuất hiện trước mặt Mộ Dạ Triệt, ba mẹ con Lâm gia sẽ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này mà đối phó với cô.
---
Glenn lái xe, đi theo cô một đường, cuối cùng dưới sự kiên trì của cô, rời đi.
Nhưng Cổ Dư không thể tưởng tượng được, sự việc còn chưa có xong, qua ngày hôm sau khi cô lái chiếc xe mà Thị Na đem trả đến nơi giao dịch xử lý công việc, ở ngã tư trước khu nhà ở của mình, cô cùng một chiếc xe đạp tông phải nhau.
Không biết là do tuyết rơi nên đường trơn, hay là chân phanh không ăn, lúc này cô cảm giác mình tránh không được, đầu xe lập tức va đập lên căn phòng đang bị quy hoạch ở bên cạnh, cái đầu của cô lập tức mê muội, chảy ra một dòng chất lỏng ấm áp. Mà đứa bé lái xe đạp lại thoát khỏi kiếp này một cách ngoạn mục, nâng xe đạp dậy lại tiếp tục chạy về phía trước!
Trước khi rơi vào hôn mê, Cổ Dư cảm giác rất kì quái.
Bởi vì có rất nhiều điều không thích hợp, nhưng cụ thể là gì cô không nói rõ được. Cô không thể tưởng tượng được tối hôm qua sau khi về nhà, sáng nay tinh thần cô hốt hoảng thế mà lại xảy ra tai nạn xe cộ! Cô dần dần khép mắt lại......
Nhưng mà cô không biết, tai nạn xe cộ này sẽ khiến cô ngủ thật lâu.
Cho đến khi thật lâu sau lúc cô tỉnh lại, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mà là nhìn bác sĩ ở bên cạnh, hỏi bọn họ: "Con của tôi đâu?" Khi xảy ra tai nạn xe cô nhớ rõ chảy rất nhiều máu.
Bác sĩ lắc đầu, nói chút gì đó, nhưng cô không nghe được.
"Các người nói cái gì? Con của tôi đâu?" Cô bắt đầu nói lớn tiếng, bỗng nhiên cảm thấy bất an đến cực độ, nhanh chóng bò dậy từ trên giường, "Nói lớn tiếng một chút đi!"
Thế này bác sĩ mặc áo blouse trắng mới cúi người xuống, dán lên lỗ tai của cô mà nói lớn: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Giờ cô cần chuyển qua khoa não."
"Là có ý gì?" Cuối cùng Cổ Dư cũng nghe rõ rồi, lại cố hết sức, xốc tấm chăn lên, muốn xuống giường, nhưng cô cảm giác cơ thể vô cùng nhẹ, làm cho cô gần như không cảm giác được con còn tồn tại.
Cô cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên phát hiện bụng mình bằng phẳng, điều này khiến cho nước mắt của cô tuôn ra, không hề dám có động tác nào.
Tuy rằng cô còn chưa tỉnh táo lại sau trạng thái mê man, cũng không biết con có bình an chào đời hay không, nhưng giờ phút này, cô chỉ muốn thương tâm che mặt khóc!
Bởi vì, trực giác mách bảo con của cô đã không còn, tất cả giống một giấc mộng, tới quá nhanh!
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Lúc cô được đưa vào bệnh viện, cái thai đã không còn giấu hiệu của sự sống." Bác sĩ lại lớn tiếng lặp lại một lần.
Lúc này Cổ Dư lại nghe được rất rõ ràng, bỗng nhiên cô đem thân thể dựa vào đầu giường, không ngừng rơi lệ, biểu tình cũng rất bình tĩnh, "Nói cho tôi biết nguyên nhân chính của vụ tai nạn."
"Tránh không kịp, khiến xe lao ra mặt đường."
"Không có khả năng!" Đột nhiên Cổ Dư gào lên, ánh mắt đầy lệ nhìn thẳng chằm chằm vào bác sĩ, "Lúc đó tôi đã dẫm lên chân phanh......" Nhưng đã không tránh kịp, đứa trẻ kia lại chạy vọt về phía cô.
Bác sĩ cùng y tá thì lắc đầu không hề lên tiếng, đồng tình nhìn cô.
Một lát, bác sĩ lại nói với cô: "Có một vị Cổ tiên sinh sẽ đến đón cô xuất viện, cô chuẩn bị một chút. Hiện Cổ tiên sinh đang tham gia lễ đính hôn của Mộ thị trưởng."
Cổ Dư gần như không nghe thấy, chính là hơi hơi cúi đầu, hai tay nhanh chóng vò lấy góc chăn.
Hơn nhiều giờ sau, Cổ Ngạo đã lâu không gặp quả nhiên xuất hiện trong phòng bệnh của em gái, cái gì anh cũng không có nói, chính là đưa Cổ Dư lên xe, trực tiếp mang cô đến sân bay.
"Anh cho em thời gian nửa năm, nhưng em đang làm cái gì?" Trên mặt Cổ Ngạo không có biểu tình gì, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, "Thế nhưng em lại lén mang thai, giữ lại một đứa bé vốn không nên tồn tại, biến mình thành bộ dạng như ngày hôm nay! Vì sao còn không chịu hết hi vọng?!"
Cổ Ngạo
Cổ Dư suy yếu tựa vào cửa kính xe, không lên tiếng.
"Khi anh nhận được tin tức đã gấp gáp trở về từ nước ngoài, em đã được đưa vào bệnh viện. Tất cả em làm đều tốt lắm, sự nghiệp phát triển không sai, chính là không nên lén giữ lại đứa bé này." Rốt cuộc Cổ Ngạo cũng chịu quay đầu sang nhìn em gái, "Hiện tại em bị tai nạn xe, hắn ta vẫn đính hôn như cũ, đã hết hi vọng chưa?"
Cổ Dư nhắm mắt lại, sắc mặt trắng nhợt, không lên tiếng, tựa như cam chịu.
Đến khi hai anh em đi vào sân bay, Cổ Ngạo vẫn như cũ không cho phép cô quay đầu, cũng không cho cô đọc tin tức báo chí gì, chính là giữ tay cô, đem cô đi vào cửa đăng ký.
"Đi thôi, không cần phải quay đầu lại."
Túi hành lý trong tay Cổ Dư lạch cạch rơi xuống đất, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, dùng hai tay ôm lấy chính mình, hai bờ vai thon gầy không giữ vững được mà co rúm ró, nức nở thống khổ.
Cô không muốn rời đi như vậy, bởi vì cô còn không biết con của cô không còn như thế nào.
Nhưng cho dù tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra liên tiếp, Mộ Dạ Triệt, bao gồm tất cả mọi người, bọn họ đều thờ ơ.
Bọn họ sẽ không muốn biết vì sao cô xảy ra tai nạn xe cộ, thậm chí còn không biết cô từng mang thai. Hắn chính là kiên trì kết hôn cùng Lâm Tiêm Tiêm, thậm chí ngay cả thất vọng đối với cô cũng chưa nói tới, sớm đã phân rõ giới hạn cùng cô.
Bởi vậy, cô còn đang kiên trì vì cái gì? Thân là cha của đứa bé, hắn đối với con đều là không để ý không hỏi, thậm chí còn không phát hiện con của bọn họ liền nằm trong bụng của cô, vì sao cô còn không chấp nhận sự thật là con đã rời bỏ cô mà đi!
Mặc kệ là nguyên nhân gì, đứa bé này đã không còn tồn tại rồi!
Cho dù là cô bị hãm hại xảy ra tai nạn xe cộ, đứa bé cũng là trong sự chờ mong của cô, vĩnh viễn biến mất, sẽ không còn trở thành chướng ngại vật cản trở hắn cùng Lâm Tiêm Tiêm.
"Anh ơi, em thật sự luyến tiếc......" Cô chôn gương mặt đầy lệ ở khuỷu tay, thân thể không ngừng run run lên, như thế nào cũng không thể dừng lại được. Cuối cùng cô bắt đầu khóc lớn tiếng, thân thể run đến lợi hại, giống như một trận lá rụng ào ào trong gió lạnh, mãi mãi tìm không thấy bến cảng để mình bỏ neo.
Cổ Dư
Cô từng nghĩ đến chính mình có thể bù lại sự thiếu hụt tình cảm bằng sự nghiệp, nhưng cho đến khi toàn bộ mọi người ở Mộ gia rời cô mà đi, thế này cô mới phát hiện tất cả chỉ là sự hoang tưởng của chính mình.
Cô hiểu ý cam tâm tình nguyện rời khỏi nơi này, nhưng nếu có một ngày cô trở về, cô sẽ khiến mẹ con Lâm gia phải trả lại toàn bộ món nợ này cho cô!
Cô biết báo chí trong khoảng thời gian này, đều là tin tức đính hôn của Mộ Dạ Triệt cùng Từ Thanh Huyên, hai ông bà Mộ gia cũng bắt đầu dần dần chấp nhận Lâm Tiêm Tiêm, chờ mong cháu nội chào đời.
Nhưng không có vấn đề gì, cô sắp rời khỏi mảnh đất này, mang theo thân thể mệt mỏi đã mất đi thính lực, một lần nữa bắt đầu lữ trình của chính mình.
Cô mệt chết đi được, để cho cô không nghe được âm thanh của thế giới ồn ào này cũng tốt, hiện tại cô không muốn nghe được tin tức gì liên quan đến bọn họ nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.