Lỗ Ái

Chương 393: Ngoại truyện 123: Tra tấn

Ảm Hương

29/03/2022

Lâm Tiêm Tiêm xuất hiện, làm cho cửa hàng trang sức xôn xao hẳn lên. Nhất là, Lâm Tiêm Tiêm còn hung hăng đánh nhân viên cửa hàng, ăn cắp còn la làng thái độ đúng là quá kiêu ngạo!

Mộ Dạ Triệt nghe tiếng đi tới bên này, mặt lạnh như băng sương, nhìn Lâm Tiêm Tiêm trước mặt.

"Dạ Triệt, anh nói xem em đáng giá đi trộm vòng tai sao? Thân phận của em là gì, thân phận của cô ta là gì!" Lâm Tiêm Tiêm rốt cuộc cũng chờ được 'cứu tinh' đến đây, nhẹ nhàng cười lập tức chạy chậm qua bên hắn, thân mật khoác cánh tay của hắn, ủy khuất dựa vào trong lòng, "Dạ Triệt, bọn họ có thể vu khống em, nhưng làm sao bọn họ lại dám vu khống Mộ gia? Mộ gia quyền cao chức trọng, làm sao có thể bị người ở nơi này lục túi xách được......"

Một bên, nữ nhân viên cửa hàng bị đánh cũng bị dọa khiếp, ngàn vạn lần không nghĩ tới người này là thiếu nãi nãi trước đây của Mộ gia, lập tức ôm khóe miệng rỉ máu lùi sang một bên, chờ quản lí lại đây xử lí việc này.

Mặc kệ nói như thế nào, Từ Thanh Huyên từng là con dâu của Mộ bí thư, phong độ nhất thời, bọn họ không thể đụng vào người đàn bà chanh chua dựa bóng Mộ gia. Hơn nữa, giờ này Mộ thiếu gia đã có mặt ở hiện trường, thật hiển nhiên là đứng về phía bên kia với người nhà......

Đối mặt với một cảnh này, Cổ Dư ngồi ở ghế cũng cảm thấy tò mò, đuôi lông mày khẽ nhọn, cười xem một cảnh trước mặt này.

Chỉ thấy Lâm Tiêm Tiêm còn đang ở trước mặt mọi người mà thông báo thân phận Mộ thiếu nãi nãi của mình, dũng cảm tiến đến dựa vào trong lòng Mộ Dạ Triệt, dựa vào được sẽ không chịu buông, sợ rằng mọi người không biết được mình là Mộ thiếu nãi nãi ngày xưa, càng ồn ào càng tốt! "Dạ Triệt, để ba đến xử lý chuyện này đi!"

Mộ Dạ Triệt thì trái lại, biểu tình trầm tĩnh, ánh mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêm Tiêm.

Lâm Tiêm Tiêm thấy hắn không lên tiếng, quản lí cửa hàng trang sức bên cạnh cũng không lên tiếng, mọi người cũng không lên tiếng, chính là không hẹn mà cùng nhìn cô đang diễn trò, xem cô một mình cãi lộn ở trong này, tâm cô hoảng một chút, quyết định tiếp tục làm ầm chuyện này!

"Dạ Triệt, cô ta là ai?" Cô càng ủy khuất hơn, lấy tay chỉ vào Cổ Dư ngồi ở ghế, tức giận đến run run cả người, "Từ lâu anh đã có tình nhân ở bên ngoài đúng hay không? Hèn gì em xảy ra chuyện anh cũng không chịu giúp em, lại đưa cô ta đến đây mua trang sức! Anh không làm em thất vọng sao? Em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh, là anh có lỗi trước với em!"

Mộ Dạ Triệt cầm giữ lấy cổ tay của cô, thản nhiên nhìn, "Tiếp tục náo loạn như vậy thì có ý nghĩa gì?"

"Em muốn anh trở về bên cạnh em, lúc trước là anh cầu hôn em, hứa hẹn chăm sóc em cả đời một thể......" Lâm Tiêm Tiêm thương tâm khóc lên trước mặt mọi người, học theo bộ dạng của Lâm Nho Nhỏ cùng Lâm Ngọc Nhi không sót gì, không ngừng làm ầm ĩ, bằng bất cứ giá nào, "Anh quay về đi, đừng nhẫn tâm đối xử với em như vậy, đừng kết hôn cùng cô ta, nếu cô ta có thể quyến rũ anh, vậy cô ta cũng có thể quyến rũ người khác tương tự như vậy."

Mọi người thấy cô một giây trước thì trộm vòng tai, ngay sau đó biểu diễn khổ tình, cuối cùng cũng nhìn ra được một ít manh mối, biết cô gái này là theo dõi Mộ thiếu gia đến đây, mục đích muốn bắt gian ở trong này, liền bước về phía trước hai bước nói nhỏ giọng với Mộ Dạ Triệt: "Mộ thiếu gia, có cần báo cảnh sát không?"

Từ khi chuyện Từ Thanh Huyên gian lận thi cử bị bại lộ, chuyện xấu của cô gái này một cái tiếp một cái, ví dụ như cố ý ngã từ trên cao xuống, giả mang thai, tung tin đồn khắp nơi, như một kẻ điên đang kêu rống...... Mọi người sớm đã nản lòng thoái chí đối với cô, hoàn toàn đảo điên cái nhìn đối với nữ vương đàn violincen này.

Ai dám tin mỗi câu của cô nữa? Cô gái có bề ngoài ôn nhu này lại mang tâm rắn rết, là kẻ điên!

"Dựa theo phương thức trộm cướp mà xử lý đi." Mộ Dạ Triệt buông cổ tay của Lâm Tiêm Tiêm ra, phản ứng đối với chuyện này thật bình tĩnh.

Lâm Tiêm Tiêm thấy hắn trầm tĩnh như nước, phản ứng bình thản, hỏa thiêu trong lòng càng cháy dữ dội hơn, vừa đẩy nữ quản lý bên cạnh ra mà nhảy chồm tới phía Cổ Dư bên này, "Mày là đồ đàn bà không biết xấu hổ! Mày trả Dạ Triệt lại cho tao!"

Cô nổi điên gạt đổ tất cả những gì cửa hàng trưng bày, gào thét đến khàn cả giọng, "Các người nói xem đôi gian phu dâm phụ này có cái tư cách gì mà đính hôn? Này thì đính hôn! tao cho chúng mày đính hôn!"

Cô điên cuồng cào xé gạt đổ, vòng tai dây chuyền do cửa hàng trưng bày đều bị rơi xuống đất, sợ tới mức bảo vệ ở cửa lập tức đến đây ngăn cản, kéo cô ra bên ngoài, cũng như báo cảnh sát.

Trước mặt bao người, Lâm Tiêm Tiêm quỳ rạp trên mặt đất, tóc tai xơ xác, trên mặt đầy nước mắt màu đen do lem mascara, nhưng cô vẫn còn đang lớn tiếng gào rống, muốn một lần nữa đứng lên chạy vot vào bên trong, "Cái gì tao cũng không có, mày cũng không được chết tử tế!"

Nhưng nghe thấy âm thanh còi cảnh sát cách đó không xa, xe cảnh sát nhận được tin báo liền cấp tốc chạy đến bên này, cô nhìn quanh khu thương mại, cắn chặt răng không cam lòng, thế này mới lập tức xoay người chui vào trong dòng người, khập khiễng chạy về một hướng khác!

Nếu không phải trên người cô có phạm án mạng, hiện tại không thể vào cục cảnh sát, cô nhất định phải làm ầm ĩ để mọi người nơi này biết, làm cho mọi người biết đến một kẻ thứ ba thế nhưng lại nghênh ngang ở trong này lựa chọn trang sức, thậm chí còn đính hôn!

Cổ Dư có thể không biết xấu hổ, nhưng Cổ gia có thể không cần thanh danh sao?

Đường đường là em gái của công tố viên, thế nhưng lại quyến rũ đàn ông trước mặt mọi người, cướp chồng của người khác, Cổ Ngạo cũng không thèm để ý!

Mọi người thấy cô chật vật né đi, đều cười cười, xem cô trở thành một con chuột, xoay người tản ra.

Hèn gì Mộ gia tuyên bố tin tức với bên ngoài, thiếu nãi nãi Mộ gia sinh bệnh nặng, thuốc thang y dược cũng không tác dụng, rồi đột nhiên qua đời. Thì ra là do bị điên!

Mà bên trong cửa hàng, nhân viên đang thu dọn vòng tai dây chuyền, lấy cả vòng tai trong túi của Lâm Tiêm Tiêm ra, sửa soạn lại. Nể mặt Mộ thiếu gia, chỉ cần cửa hàng không có tổn thất gì, bọn họ sẽ không truy cứu trách nhiệm của Lâm Tiêm Tiêm. Một cảnh vừa rồi coi như là một khúc nhạc dạo, qua rồi thôi, ai cũng không truy cứu.

Bởi vậy Cổ Dư có chút thất vọng đối với kết quả này, nheo mắt cười nhìn Mộ Dạ Triệt đang im lặng, đứng lên khỏi ghế xoay.

Vốn dĩ cô nghĩ đến việc Lâm Tiêm Tiêm đã xuất hiện hoành tráng ở trong này, nhất định phải làm loạn một chút gì đó, ví dụ như bức bách Mộ Dạ Triệt hợp lại với cô ta, đón cô ta về Mộ gia, đáng tiếc là giờ lại chạy trốn rồi, không biết lần sau bắt cô ta quy án là khi nào.

Bởi vậy nếu đã muốn như vậy, vậy coi như hết, Jasmine cô tiếp tục đính hôn cùng Mộ Dạ Triệt.

Sắc mặt Mộ Dạ Triệt trầm tĩnh như nước quay đầu nhìn cô, ánh mắt trở về nhu hòa, đưa cô đi ra nơi này.

Trên đường, hắn vẫn không nói gì, nhưng sau khi lên xe, hắn khẽ ôm cô, để cô tựa đầu lên bờ vai của hắn, cùng cô hưởng thụ thời gian yên tĩnh này.

Nhìn thấy người yêu ngày xưa chật vật như thế, lại không thể yêu lại, không thể tha thứ, trong lòng nhất định rất khó chịu nhỉ?

Lâm Tiêm Tiêm phát điên muốn đả thương hắn, nhất định phải khiến hắn nhớ kỹ cô, mà hắn một lòng lại muốn quên đi, để Lâm Tiêm Tiêm vĩnh viễn biến mất trong lòng hắn. Không biết, nay Lâm Tiêm Tiêm có ý thức được chính lỗi lầm của mình ở đâu không?

Nếu vẫn vì tư lợi như vậy, không ai bì nổi, vậy càng phải trả giá nhiều hơn.

Mà lần trở lại Mộ gia tiếp theo, phản ứng của Mộ gia đối với tin bọn họ sắp đính hôn, cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu của Cổ Dư!

Mộ bí thư kiên quyết phản đối bọn họ đính hôn, lý do là, bọn họ vừa quen biết không lâu, cảm tình chưa thuần thục, không thích hợp để kết hôn. Hiện tại Dạ Triệt không thích hợp để bắt đầu đoạn tình cảm thứ hai, cần nới giãn thêm một ít thời gian.

Cổ Dư gặp Mộ bí thư nghiêm mặt tại trận, ném đũa mà đi, ánh mắt liền lưu chuyển, nhìn bốn phía Mộ trạch, nhẹ nhàng cười nói: "Khi lần đầu tiên đến đây, con liền thích nơi này, cứ có cảm giác đã từng ở lại nơi đây, cũng không biết lúc trước vì nguyên nhân gì phải rời đi? Anh trai của con nói con bị tai nạn xe, có một việc không nhớ rõ."

Cô nhẹ nhàng day day cái trán, biểu tình có vẻ hoang mang, "Thậm chí, đột nhiên con còn có một đứa con."

Quả nhiên, nghe được hai cái từ tai nạn xe cộ cùng đứa con, sắc mặt Mộ bí thư cùng Mộ thái thái lập tức thay đổi, nhưng Mộ bí thư là vì bốn chữ 'tai nạn xe cộ' mà thay đổi sắc mặt, còn Mộ thái thái là vì hai chữ 'đứa con'!



Cổ Dư không có nhìn hai ông bà già, tiếp tục nói, "Con vẫn nghĩ rằng chính mình chưa từng sinh con, anh trai cũng chỉ nói cho con biết như vậy, nói rằng con bị tai nạn xe khiến tai bị thương, chảy rất nhiều máu, nhưng rõ ràng giấy xét nghiệm DNA lại viết rõ, đứa trẻ này là cốt nhục của con! Lúc trước có người ôm đứa con này đi!"

"Vậy...... Vậy con ôm nó về đây đi." Mộ thái thái kích động cầm lấy tay cô, đôi mắt lập tức ửng hồng, nghẹn ngào cầu xin cô, "Kiêu Kiêu rời khỏi chúng ta, nhất định là đang khóc. Jasmine, con đưa nó trở về đi, chúng ta nhìn nó lớn lên, chúng ta không thể không có nó, nó cũng không thể không có ông nội bà nội."

---

"Ông nội bà nội?" Cổ Dư hoang mang lắc đầu, đôi mắt mèo lóng lánh ánh sáng lạnh, thản nhiên cười lạnh, "Trên giấy xét nghiệm DNA ngoài việc viết rõ con là mẹ ruột của Kiêu Kiêu, vẫn chưa biết rõ ai là cha đẻ cả. Con của con không có ông nội bà nội! Lúc trước là nọ bị người ta ôm đi, chia lìa với mẹ ruột đến nửa năm! Thật ra ông cố của nó ở Mĩ, cũng chính là lão tiên sinh William, không biết Mộ bá bá và Mộ bá mẫu có biết hay không?"

"Biết, đương nhiên biết!" Mộ thái thái lại chụp nhanh lấy tay cô, sớm đã rớt nước mắt, ruột gan đứt từng khúc, "Nha đầu, Mộ gia chúng ta vẫn xem con là con dâu. Cho dù năm đó con không có làm thành con dâu của chúng ta, cũng đã làm con gái của chúng ta! Thật ra mẹ vẫn muốn con kết hôn cùng Dạ Triệt, hiện tại hai người quay về là tốt rồi, mẹ và ba lại vui sướng! Lễ đính hôn này, ngày mai làm đi, để mẹ chuẩn bị cho hai đứa!"

Mộ thái thái vỗ vỗ lưng bàn tay của cô, đau lòng nhìn cô, "Con đừng có bỏ lại Dạ Triệt ở tiệc đính hôn nữa, thật ra nó cũng rất khổ tâm. Năm đó chúng ta tận mắt nhìn thấy nha đầu con đẩy Lâm Tiêm Tiêm xuống dưới, đúng thật là không thể tin được đó là do con còn, một cảnh đó như một nhát búa đánh vào đầu chúng ta, tâm vô cùng đau, nhưng cố tình, trước mắt chính là một cảnh như vậy. Chúng ta cách đây không lâu cũng mới biết là do Lâm Tiêm Tiêm làm việc này, nha đầu, con tha thứ cho ba và mẹ một lần đi, chúng ta cũng là không có cách nào."

Cổ Dư nhẹ nhàng rút tay về trong cái nắm tay của Mộ thái thái, cười nói: "Việc này con không có ấn tượng, có thể là do tai nạn xe nên quên. Bác gái, con rất vui khi có thể trở thành con dâu của bác, bác thật giống mẹ ruột của con."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Mộ thái thái kích động ôm lấy cô, gắt gao ôm vào trong ngực, nước mắt lã chã, "Rốt cuộc nha đầu cũng trở lại, đã trở lại là tốt rồi."

Một bên, Mộ Dạ Triệt đã trầm mặc thật lâu, chính là dùng cặp mắt u ám kia nhìn chằm chằm Cổ Dư, môi mím một đường, nghe cuộc đối thoại này của cô cùng Mộ thái thái.

Trên thực tế, từ cái lần Jasmine bỏ lại hắn ở bữa tiệc lần trước, hắn liền dám xác định mười phần, Cổ Dư cũng không có mất trí nhớ!

Cô cùng hắn đầu ấp tâm sự, giả vờ ôn nhu, đó là vì mục đích ôm con đi trong bữa tiệc, hoàn toàn chấm dứt quan hệ với hắn, cho hắn một kích thật mạnh!

Hiện tại nghĩ đến, sự kiện ở bữa tiệc lần đó xảy ra quá đột nhiên, đúng là bởi vì cô không nghĩ sẽ diễn trò cùng hắn, không muốn chậm rãi sắp xếp, mà đơn giản muốn hoàn toàn chấm dứt!

Bởi vậy, hắn cảm thấy rất bất ngờ không kịp đề phòng, cũng ý thức được, hắn đối với cô vừa trở về một lần nữa là hoàn toàn không có phòng bị, bởi vậy luân hãm quá nhanh, một lần nữa theo đuổi cô rất nóng vội!

Mà Cổ Dư hiện tại chịu quay đầu, đúng là vì muốn phơi bày chân tướng vụ tai nạn xe cộ, đánh trả Lâm Tiêm Tiêm kia vẫn còn đang khiêu khích cô!

Đối với Lâm Tiêm Tiêm, tâm hắn vô cùng phức tạp, áy náy, căm hận, tự giễu...... Cái cảm giác gì cũng đều có. Bởi vậy hắn hi vọng Lâm Tiêm Tiêm có thể chính miệng nói một tiếng 'xin lỗi' với Cổ Dư, hơn nữa còn tự nguyện đền tội.

Mà giờ phút này, hắn không hi vọng Cổ Dư lại đóng kích, chậm rãi đi tới bên này, kéo Cổ Dư ra khỏi lòng Mộ thái thái, trầm giọng nói: "Chọn một ngày nào đó, anh cùng con đi làm xét nghiệm DNA."

Vừa rồi Cổ Dư cười lạnh, cường điệu rằng con không có cha, đúng là cố ý nói những lời này cho hắn nghe!

Nhưng đây là con của hắn, làm sao có khả năng không có cha được? Chính là, cha và mẹ tạm thời cần tách ra một khoảng thời gian, hắn thậm chí vô cùng kích động khi con đúng là con của hắn cùng Cổ Dư, đứa bé lúc trước cũng không bị phá bỏ!

Trước hết hắn phải tu bổ vết thương lòng kia của Cổ Dư, mới có thể chậm rãi kéo cô quay lại!

Cổ Dư thì nhìn hắn cười nhẹ nhàng, "Nếu em có thể thuận lợi kết hôn cùng anh, vậy anh chính là cha của con em. Chắc hẳn anh không ngại làm cha dượng chứ?" Lời nói này, thật ra là cô nói cho Mộ bí thư cùng Mộ thái thái nghe! Làm cha dượng đi, Mộ gia trong cuộc đời của con, xếp thứ hạng thấp nhất!

Mắt Mộ Dạ Triệt lóe sáng, rõ ràng phát hiện, thật ra đây cũng là một phương thức tốt để nhận lại con! Làm cha dượng, hắn không ngại, vốn dĩ đó là con ruột của hắn!

Hắn chỉ hi vọng, sau khi Cổ Dư đính hôn kết hôn xong đừng cho hắn leo cây.

"Thiếu gia, lão gia bảo ngài lên lầu gặp ông ấy." Chú Tiền quản gia đi từ trên lầu xuống, đến trước mặt hắn, nhìn Cổ Dư, "Lão gia không đồng ý chuyện hôn sự này của thiếu gia cùng tiểu thư Jasmine, lão gia hi vọng được gặp mặt thiếu gia Cổ Ngạo."

Trên thực tế, Cổ Ngạo sẽ càng không đồng ý cuộc hôn nhân này, chính là Cổ Dư phải đi đến từng bước này, mới có thể hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc trong lòng mình.

Sau khi đính hôn, cô sẽ đưa con bay qua Singapore giải quyết chuyện công tác, rồi bay qua Mĩ, từ nay về sau không hề trở về. Mộ bí thư lo lắng nhiều rồi.

---

Lâm Tiêm Tiêm náo loạn tại cửa hàng trang sức, đem tiền trợ cấp của Mộ Dạ Triệt cho mình đi mua quần áo hiệu túi xách hiệu.

Nhưng túi xách hiệu bỏ lại nơi cửa hàng, quần áo hiệu cũng bị xé rách, khiến mấy tháng tiếp theo cô phải cắn bánh bao ăn dưa mối, trải qua cuộc sống túng quẫn.

Nay thật ra cô không hề đòi hỏi điều kiện sống thế nào, vải thô áo tang đều có thể mặc, ăn lạnh và bánh bao khô cũng được, chính là thời điểm đêm khuya thanh vắng, sẽ cảm thấy đặc biệt cô độc.

Rất nhiều thời điểm, cô sẽ một mình kéo đàn gϊếŧ thời gian, hoài niệm những năm tháng hạnh phúc mỹ mãn của mình.

Nhưng đến cuối cùng, chiếc đàn màu trắng thường thường bị cô ném tới góc tường, phát ra âm thanh phá vỡ.

Hiện tại cô chui rúc trong căn phòng nhỏ cũ nát, vì chờ Lâm Ngọc Nhi lại đây cứu cô, hoặc là nói, chờ mẹ đẻ lại đây giúp cô khải tử hồi sinh, giúp cô đoạt lại những gì cô đã từng có tất cả. Cô đã đợi rất nhiều ngày rồi.

Nhưng mà từ khi cô náo loạn cửa hàng trang sức, ác ý bôi đen thân phận Mộ thiếu nãi nãi, tiếng xấu ăn cắp rơi vào tai Mộ bí thư, bên ngoài liền bắt đầu có người điều tra hành tung của cô.

Mộ bí thư sớm đã nói qua, bảo vệ thanh danh của Mộ gia, giữ cho cô một con đường sống. Là chính cô bội ước trước, lấy thân phận Mộ thiếu nãi nãi ngày xưa mà cố tình làm bậy, khiến Mộ bí thư không thể không phái người mạnh mẽ đuổi cô đi.

Một người có tiếng xấu, một thiếu nãi nãi sớm qua đời vì bạo bệnh, làm sao có thể xuất hiện trước mặt người khác?

Ngay cả khi cô có ngàn loại lí do, cô cũng là kẻ có tội!

"Mẹ, vì sao giờ này còn chưa tới? Con rất lo Cổ Dư sẽ bay qua Singapore gặp An Đề, chuyện của chúng ta sẽ không còn được giúp đỡ." Lại một lần nữa, Lâm Tiêm Tiêm gọi qua số điện thoại của Lâm Ngọc Nhi, khẽ vén mở tấm rèm cửa sổ, nhìn bên ngoài im ắng, "Nếu mẹ đã đến Cẩm thành, nhất định phải đi ra gặp con."

"Lúc trước khi ta muốn gặp con, con còn không đồng ý." Lâm Ngọc Nhi đang cười lạnh, "Người mẹ Lí Mỹ Thắng này được không? Tai vạ đến nơi, không phải đuổi con ra khỏi cổng Từ gia sao? Giờ con nghe cho kỹ, lập tức đến biệt thự của Cổ Dư ôm đứa bé đi, cho dù con dùng biện pháp gì, nhất định phải ôm được nó đi ra! Hôm nay, là ngày bọn họ kết hôn, uống xong rượu giao bôi sẽ đi động phòng, đây đúng là cơ hội tốt của con."

"Kết hôn? Con không có nghe nói bọn họ sẽ kết hôn!" Lâm Tiêm Tiêm nhanh chóng buông bức rèm xuống, bị tin này dọa sợ, máu toàn hân cấp tốc chảy ngược, gần như chạy nhanh như bay ra bên ngoài, "Bọn họ đãi tiệc ở đâu?!"



Chết tiệt, thì ra mẹ sớm đã về đến Cẩm thành, luôn luôn lặng lẽ theo dõi hành tung của Cổ Dư, nhưng không có nói cho cô!

"Tuy rằng Mộ bí thư phản đối, nhưng Mộ thái thái cùng những người khác ở Mộ gia đồng ý Cổ Dư đính hôn cùng Mộ Dạ Triệt, bởi vậy hiện tại bọn họ đang tổ chức lễ tại Mộ gia, tiệc rượu đãi sau. Hiện tại con tính đi đâu tìm bọn họ? Mộ gia sao?" Lâm Ngọc Nhi cười lạnh, "Hiện Mộ bí thư đang chờ con để đưa qua Trung Đông bên kia, vĩnh viễn không cho con trở về. Cổ Dư cũng chờ cho chúng ta chui đầu vào lưới, con tính để cho mẹ con đi theo chôn cùng mình hay sao? Bọn họ hiện tại, đang chờ ta xuất hiện!"

"Con mặc kệ, con tuyệt đối không cho phép bọn họ kết hôn! Mộ Dạ Triệt là chồng của con! Muốn bắt cóc đứa bé thì mẹ đi mà bắt!" Lâm Tiêm Tiêm đã vọt ra tới cửa, chạy xuống cầu thang lầu, các cô các bà ở phòng bên cạnh sợ tới mức tránh qua một bên, hùng hùng hổ hổ nói: "Vội vàng đi đầu thai à! Nơi này là phòng bếp công cộng, sàn gỗ bị cô ta giẫm lủng lỗ luôn rồi!"

Lâm Tiêm Tiêm đã hồng hộc chạy ra khỏi căn phòng cũ nát này, chạy về phía quốc lộ, ngăn lại một chiếc xe taxi, đi thẳng đến Mộ trạch!

Thật ra từ đầu đến cuối, cô chỉ cần Mộ Dạ Triệt, chuyện khác đều do Lâm Ngọc Nhi làm, bao gồm chuyện bắt cóc đứa nhỏ lần này, cũng là mưu kế của Lâm Ngọc Nhi!

Hiện tại cô sẽ không nghe lời đi bắt cóc đứa nhỏ, mà là phải ngăn cản Mộ Dạ Triệt đính hôn! Lúc trước hắn từng cầu hôn cô, từng ở bữa tiệc chờ mong cô gật đầu, làm sao lại có thể cầu hôn người khác? Hắn là người thuộc về mình cô!

"Lâm Tiêm Tiêm, con nghe cho kỹ đây, lập tức đến biệt thự bắt cóc đứa trẻ!" Lâm Ngọc Nhi ở điện thoại đang nghiêm khắc mệnh lệnh cô, dĩ nhiên nổi giận, "Đây là lợi thế cuối cùng của chúng ta, nếu không có lợi thế này trong tay, chúng ta mạo hiểm đến đó sẽ bị bọn họ bắt được! Con muốn làm gì nữa, nếu không phải vì đứa con gái này, ta đào vong bên ngoài vì sao phải mạo hiểm quay về? Ta ngu sao? Chạy tới để chui đầu vào rọ?"

Lâm Tiêm Tiêm sửng sốt, có chút động lòng, nhưng chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư ân ái động phòng, cô liền cảm thấy chính mình nhất định phải đi, nói giọng khàn khàn:

"Mẹ, chỉ cần nhớ tới trước kia mẹ đem con cùng Nho Nhỏ trở thành món hàng đi bán, con sẽ vô cùng hoài niệm hình ảnh Dạ Triệt lúc trước phấn đấu quên mình cứu giúp con. Lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ, con chảy rất nhiều máu, chỉ có anh ấy mới nguyện ý vươn tay cứu con. Mặc kệ sau này anh ấy tiếp cận con vì nguyên nhân gì, nhưng một lần đó, là anh ấy thật lòng cứu con, con nhìn thấy ánh mắt thật lòng thương tiếc của anh ấy. Mẹ, con nợ mẹ ân nghĩa mẫu tử, từ lúc con tự sát kia đã hoàn thành. Bây giờ con vô cùng hối hận khi để mẹ nhúng tay vào chuyện của con, bởi vì thật ra mẹ đang hủy diệt hạnh phúc của con, đồng thời cũng đạt được mục đích trả thù Mộ Dạ Triệt của mẹ."

"Đừng có nói lời thương tâm gì cả, con lặp lại lời mới nói lần nữa xem?!" Lâm Ngọc Nhi tức giận rống to!

Nhưng Lâm Tiêm Tiêm đã cúp máy, lòng nóng như lửa đốt tiến đến Mộ trạch. Nhưng thẳng tiến đến đó, cô mới phát hiện cổng Mộ trạch đóng kín, thật ra Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư cũng không phải làm lễ trong này! Lâm Ngọc Nhi lừa cô, cũng không muốn cho cô đi vào trong đó, mà là để cô đi bắt cóc đứa trẻ!

Lúc này, cô bảo xe taxi lập tức quay đầu, đi đến khách sạn trước đó cô cùng Mộ Dạ Triệt đính hôn! Trực giác mách bảo cho cô rằng bọn họ đính hôn ở nơi đó, tại đó, giữa ba người bọn họ xảy ra nhiều chuyện lắm! Cổ Dư chính là bị cô vu oan hãm hại ở nơi đó, đồng thời cũng là nơi tung ra đoạn camera tai nạn kia!

Quả nhiên, khi cô vội vã tiến đến đại sảnh bữa tiệc ngày xưa, cô phát hiện trong phòng đèn sáng trưng huy hoàng, âm nhạc du dương, tựa như đang tổ chức tiệc rượu.

Nhưng mà khi cô đẩy cửa ra, lại phát hiện bữa tiệc huy hoàng ở bên trong, sắp xếp 1 loạt các bàn tròn, toàn bộ người nhà Mộ gia ngồi quanh bàn tròn, nhìn Mộ Dạ Triệt khí chất phi phàm cùng uống ly rượu giao bôi cùng Cổ Dư đang mặc bộ lễ phục dạ hội.

Mộ bị thư bị ép đến thì nét mặt già nua, một chữ cũng không hé, biểu tình lạnh băng cực điểm; Mộ thái thái thì cười tươi rạng rỡ, cùng Thanh Vận nâng ly rượu hồng chúc mừng Cổ Dư, vô cùng hoan nghênh Cổ Dư trở thành người nhà.

Lâm Tiêm Tiêm thấy hết cảnh này kinh ngạc mà nhìn, nắm chặt nắm đấm bên người, hướng lại đây thét chói tai, "Tao gϊếŧ mày con tiện nhân kia! Mày hại tao thê thảm lắm!"

Giờ phút này, cô bị áp lực lâu ngày đã hoàn toàn hỏng mất, đột nhiên cầm con dao gọt hoa quả, bất kể hậu quả chạy về phía Cổ Dư, "Mày chết đi!" Nếu Cổ Dư là bất tử, vậy cô sẽ chết cùng, bọn họ ai cũng đừng hòng có được Dạ Triệt!

Đôi mắt cô hằn vệt gân đỏ, cầm dao kêu to, chạy vọt qua bên đây, thầm nghĩ đâm nát gương mặt cười đang ngập tràn hạnh phúc của Cổ Dư, cùng lắm cá chết lưới rách! Mộ thái thái cùng Mộ Thanh Nhàn thì sợ tới mức đẩy ngã ghế, ngăn cản cánh tay đang đỡ dao của Mộ Thanh Vận!

"Lâm Tiêm Tiêm, cô dừng tay!" Mộ Thanh Vận rống to!

Đối mặt với cảnh này, Mộ Dạ Triệt cùng Cổ Dư đang uống rượu giao bôi giật mình đứng lên, cùng lùi về phía sau.

Mộ Dạ Triệt nhanh chóng bảo vệ Cổ Dư ở sau lưng mình, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêm Tiêm này lại nổi điên, tiếng nói lạnh lẽo: "Đừng điên nữa! Hiện tại chỉ cần Lâm Ngọc Nhi dám đến biệt thự bắt cóc Kiêu Kiêu, chúng tôi sẽ bắt bà ta sa lưới!"

Hôm nay cùng Cổ Dư đính hôn ở đây, chính là để cho chính tai Mộ bí thư cùng những người khác nghe được chân tướng sự việc từ chính miệng Lâm Ngọc Nhi nói ra, vây bắt Lâm Ngọc Nhi!

Chỉ thấy giờ phút này, đoạn trò chuyện vừa rồi của Lâm Ngọc Nhi cùng Lâm Tiêm Tiêm thế mà bị ghi âm lại, đang thay thế âm nhạc du dương trong phòng, chậm rãi phát ra --

"Mẹ, vì sao giờ này còn chưa tới? Con rất lo Cổ Dư sẽ bay qua Singapore gặp An Đề, chuyện của chúng ta sẽ không còn được giúp đỡ."

"Con mặc kệ, con tuyệt đối không cho phép bọn họ kết hôn! Mộ Dạ Triệt là chồng của con! Muốn bắt cóc đứa bé thì mẹ đi mà bắt!"

"......"

Lâm Tiêm Tiêm đang cầm dao phát tiết, đâm chém lên cái bàn, ai tới ngăn cản cũng đừng trách đao kiếm vô tình! Bỗng nhiên nghe thấy toàn bộ đại sảnh vọng lại âm thanh vừa rồi của cô, cô ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đầy nước mắt, thở phì phò thật mạnh, nhìn Mộ Dạ Triệt, "Anh thả máy nghe lén trong phòng em sao?"

"Anh quan tâm em là vì muốn dẫn dụ Lâm Ngọc Nhi? Sao anh có thể đối xử với em như vậy được!" Cô lại cầm lấy con dao trên tay mình lần nữa, bỗng nhiên lại nổi điên chém loạn lung tung cả lên, tất cả trên tay đều là máu, mục tiêu vẫn như cũ là người được Mộ Dạ Triệt bảo vệ sau lưng, là Cổ Dư nãy giờ vẫn không lên tiếng, "Nếu không có mày, tao đã có được hạnh phúc bao nhiêu! Mày nên chết sớm đi!"

Cổ Dư cao gầy lẳng lặng đứng đó, không nói lời nào, cũng không trốn tránh, chính là im lặng nhìn Lâm Tiêm Tiêm, trong đôi mắt cũng không có cười lạnh, mà là bình tĩnh vô tình!

Trên thực tế, cô cũng không có làm nhiều chuyện để đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ người phụ nữ này, mà là lòng dạ cô ta có nhiều bí mật lắm, khiến cho chính bản thân mình chịu đủ loại tra tấn. Chính cô ta chịu không nổi, bởi vậy mới hỏng mất.

Người phụ nữ này hẳn là nên dùng lý trí suy nghĩ một chút chứ, xem tình hình trước mặt của cô cùng Mộ gia, cô có khả năng quay lại kết hôn cùng Mộ Dạ Triệt sao?

Cũng chỉ có Lâm Tiêm Tiêm 'Cuồng dại một mảnh' này, mới có thể xem Mộ tiên sinh là trân bảo, a.

"Lâm Tiêm Tiêm, cô điên đủ rồi!" Mộ Dạ Triệt trong cơn thịnh nộ chụp lấy tay Lâm Tiêm Tiêm đang chém dao lung tung, gắt gao giữ lấy, kéo người phụ nữ đang không ngừng công kích Cổ Dư ra xa, máu tươi trong tay lập tức bắn lên bộ lễ phục màu trắng của hắn, nhíu mày, nhìn chằm chằm Lâm Tiêm Tiêm cùng đường:

"Cô đã tự hủy hoại cơ hội sống cuối cùng của mình! Tiếp theo, cùng Lâm Ngọc Nhi đi ngồi tù đi! Hối cải cho tốt mà làm người mới! Tôi ở bên ngoài sẽ cùng sám hối với cô!"

"Em không cần! Em nhất định phải gϊếŧ chết cô ta!" Toàn thân Lâm Tiêm Tiêm run run, mồ hôi lạnh cùng nước mắt, thấm ướt tóc cùng khuôn mặt của cô.

Cô bị cảnh sát chạy tới kéo đi, trên bàn tay cũng bị dính máu, nhưng mà cô không có bị kéo ra ngoài, mà là dừng lại ở cửa, cùng chờ đợi tin Lâm Ngọc Nhi bên kia bị bắt, say đó cùng nhau bị xử tội.

Mà Mộ bí thư thấy hết cảnh này, khóe môi run lên, mắt nheo lại, không thể nói thêm được gì.

Hiện tại chỉ cần bắt được Lâm Ngọc Nhi, bức lấy khẩu cung, tất cả chân tướng sẽ rõ ràng. Nhưng Cổ Dư nhận hết tổn thương sẽ không tha thứ cho bọn họ, cô tra tấn Dạ Triệt, chính là tra tấn Mộ gia bọn họ.

Dạ Triệt biết rõ điều này, lại cam tâm tình nguyện theo cô chơi trò chơi này, cùng giả vờ đính hôn với cô ở đây, bồi đắp trái tim tan vỡ kia của cô!

Hắn có nghĩ tới hay không, hắn đã không thể theo đuổi níu kéo được Cổ Dư, Mộ gia bọn họ có bồi thường cũng không còn ý nghĩa gì, chỉ biết dần dần đi về phía hủy diệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook