Chương 2:
Sodakiwi
04/06/2021
Vu Minh đứng trước cánh cửa, gõ hai tiếng. Bên trong truyền ra giọng đàn ông trầm thấp: “Vào đi.”
Anh ta đi vào.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa màu xanh đậm, đằng sau là một cô gái đang bóp vai cho anh.
“Phó tiên sinh, người đến rồi.”
Người đàn ông trước mặt không có động tĩnh gì. Đôi mắt vốn sắc bén như dao đang nhắm lại, có vẻ rất thoải mái trước sự mát xa của cô gái đằng sau.
Đôi chân dài vắt chéo lại, cả người tỏa ra khí chất phi phàm, thâm trầm. Anh đã 35 tuổi, trên gương mặt tuấn tú là sự trải đời.
Vu Minh đứng ở đấy, đợi mệnh lệnh của anh.
Lúc này, Phó Nghiêm Thành mở mắt ra, không nhìn anh ta. Anh cất giọng, “Vũ Dao.”
Cô gái đứng đằng sau nghe vậy thì liền dừng tay lại, vòng ra đằng trước, ngồi xuống bên cạnh anh.
Đó là một cô gái có vẻ ngoài không thể gọi là xinh đẹp, có chút khả ái, dáng vẻ nhu thuận nghe lời.
Phó Nghiêm Thành nói, “Cậu đi gặp hắn ta trước.”
Vu Minh nghe vậy, cung kính đáp: “Tôi rõ rồi.”
Sau đó anh ta đóng cửa lui ra ngoài.
Anh đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, hỏi: “Đói chưa?”
Văn Vũ Dao khẽ gật đầu.
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, đứng lên. Văn Vũ Dao cũng đứng lên theo.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Vệ sĩ bên ngoài thấy vậy liền đi theo sau, giữ một khoảng cách nhất định.
Đây là thành phố S.
Đây là lần thứ hai anh trở lại Trung Quốc trong năm nay. Bản đồ làm ăn của anh đã mở sang khu vực nước nhà rồi.
Không biết người đó có biết không?
Phó Nghiêm Thành lái xe đến một nhà hàng Tây. Ở nước ngoài từ nhỏ nên anh không quen với đồ ăn Trung Quốc đầy dầu mỡ.
Văn Vũ Dao đi theo anh. Cô ta không thường nói chuyện, cũng rất ít nói. Dáng vẻ thầm lặng ấy giống như một vật trang trí gắn bên cạnh người đàn ông này vậy.
Anh chọn một bàn bên cửa sổ, rồi ngồi xuống.
Văn Vũ Dao ngồi xuống đối diện anh. Nhân viên phục vụ đi đến, anh để cho cô ta chọn món.
Giọng nói người con gái nhỏ nhẹ, gọi mấy món. Ở bên cạnh anh đã lâu, cô ta cũng nắm rõ được sở thích của anh.
Phó Nghiêm Thành ngồi tựa lưng ra sau ghế, một tay để trên bàn, khẽ lắc lư ly rượu vang đỏ.
Văn Vũ Dao đưa mắt nhìn anh. Còn anh thì nhìn ra bên ngoài.
Người đàn ông có gương mặt vô cùng tuấn tú, góc cạnh khuôn cằm cương nghị lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như ưng, mày kiếm, môi mỏng. Trên người anh mang một loại khí chất khiến người ta vừa sợ vừa yêu. Cảm giác không cách nào nắm bắt ấy lại càng khiến con người ta đắm chìm.
Khí chất như một vị vua, như một con sói độc ác thâm trầm, nham hiểm và khát máu.
Cô ta ở bên cạnh anh được hai năm, biết rõ người đàn ông này là kẻ tàn nhẫn nổi tiếng. Trên con đường mà anh bước đi, trải đầy máu của kẻ thù.
Cô ta đã từng nghe truyền kỳ về người đàn ông này. Anh đã đánh bại kẻ thù ra sao, khiến chúng thảm hại ra sao. Anh đã từng chiếm lấy thị trường dầu mỏ Trung Đông bằng cách nào. Cái tên của anh khiến người ta sợ run khi nghe thấy.
Văn Vũ Dao cũng từng nghe thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ. Trong thế giới ngầm, người phụ nữ ấy được gọi là thanh kiếm của nhà vua. Cô ta cũng từng nhìn thấy bức ảnh chụp chung của anh và người phụ nữ ấy trong ví của anh.
Một người phụ nữ như thế nào mới có biệt danh đầy khí thế như vậy.
Một thanh kiếm sắc nhọn, được nhà vua nhắm trong tay, tiêu diệt toàn bộ những kẻ dám đối đầu với anh.
Nhưng sau khi nhà vua ấy có được tất cả, thanh kiếm ấy lại biến mất.
Cô ta nghe nói, chính Phó Nghiêm Thành đã để cho người phụ nữ ấy đi.
Đồ ăn được mang lên, Văn Vũ Dao vốn ít nói, chỉ cúi đầu ăn. Còn Phó Nghiêm Thành cũng không có hứng thú nói chuyện trong lúc ăn.
Trong lúc đợi món tráng miệng mang ra, Văn Vũ Dao đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra rửa tay cô ta thấy bên cạnh còn có một người phụ nữ.
Cô ta đưa mắt lên nhìn, nhưng còn chưa kịp nhìn người phụ nữ ấy đã ôm miệng chạy vào một gian vệ sinh. Tiếng nôn ọe vang lên.
Cô ta không biết người phụ nữ ấy bị làm sao.
Văn Vũ Dao đi đến ngoài cánh cửa, gõ một tiếng. “Cô gái, cô không sao chứ?”
Bên trong vọng ra giọng nói khó nhọc mệt mỏi: “Không sao.”
Văn Vũ Dao nghe vậy cũng không đứng lại nữa, mà đi ra ngoài.
Anh ta đi vào.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc sofa màu xanh đậm, đằng sau là một cô gái đang bóp vai cho anh.
“Phó tiên sinh, người đến rồi.”
Người đàn ông trước mặt không có động tĩnh gì. Đôi mắt vốn sắc bén như dao đang nhắm lại, có vẻ rất thoải mái trước sự mát xa của cô gái đằng sau.
Đôi chân dài vắt chéo lại, cả người tỏa ra khí chất phi phàm, thâm trầm. Anh đã 35 tuổi, trên gương mặt tuấn tú là sự trải đời.
Vu Minh đứng ở đấy, đợi mệnh lệnh của anh.
Lúc này, Phó Nghiêm Thành mở mắt ra, không nhìn anh ta. Anh cất giọng, “Vũ Dao.”
Cô gái đứng đằng sau nghe vậy thì liền dừng tay lại, vòng ra đằng trước, ngồi xuống bên cạnh anh.
Đó là một cô gái có vẻ ngoài không thể gọi là xinh đẹp, có chút khả ái, dáng vẻ nhu thuận nghe lời.
Phó Nghiêm Thành nói, “Cậu đi gặp hắn ta trước.”
Vu Minh nghe vậy, cung kính đáp: “Tôi rõ rồi.”
Sau đó anh ta đóng cửa lui ra ngoài.
Anh đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh, hỏi: “Đói chưa?”
Văn Vũ Dao khẽ gật đầu.
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, đứng lên. Văn Vũ Dao cũng đứng lên theo.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Vệ sĩ bên ngoài thấy vậy liền đi theo sau, giữ một khoảng cách nhất định.
Đây là thành phố S.
Đây là lần thứ hai anh trở lại Trung Quốc trong năm nay. Bản đồ làm ăn của anh đã mở sang khu vực nước nhà rồi.
Không biết người đó có biết không?
Phó Nghiêm Thành lái xe đến một nhà hàng Tây. Ở nước ngoài từ nhỏ nên anh không quen với đồ ăn Trung Quốc đầy dầu mỡ.
Văn Vũ Dao đi theo anh. Cô ta không thường nói chuyện, cũng rất ít nói. Dáng vẻ thầm lặng ấy giống như một vật trang trí gắn bên cạnh người đàn ông này vậy.
Anh chọn một bàn bên cửa sổ, rồi ngồi xuống.
Văn Vũ Dao ngồi xuống đối diện anh. Nhân viên phục vụ đi đến, anh để cho cô ta chọn món.
Giọng nói người con gái nhỏ nhẹ, gọi mấy món. Ở bên cạnh anh đã lâu, cô ta cũng nắm rõ được sở thích của anh.
Phó Nghiêm Thành ngồi tựa lưng ra sau ghế, một tay để trên bàn, khẽ lắc lư ly rượu vang đỏ.
Văn Vũ Dao đưa mắt nhìn anh. Còn anh thì nhìn ra bên ngoài.
Người đàn ông có gương mặt vô cùng tuấn tú, góc cạnh khuôn cằm cương nghị lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như ưng, mày kiếm, môi mỏng. Trên người anh mang một loại khí chất khiến người ta vừa sợ vừa yêu. Cảm giác không cách nào nắm bắt ấy lại càng khiến con người ta đắm chìm.
Khí chất như một vị vua, như một con sói độc ác thâm trầm, nham hiểm và khát máu.
Cô ta ở bên cạnh anh được hai năm, biết rõ người đàn ông này là kẻ tàn nhẫn nổi tiếng. Trên con đường mà anh bước đi, trải đầy máu của kẻ thù.
Cô ta đã từng nghe truyền kỳ về người đàn ông này. Anh đã đánh bại kẻ thù ra sao, khiến chúng thảm hại ra sao. Anh đã từng chiếm lấy thị trường dầu mỏ Trung Đông bằng cách nào. Cái tên của anh khiến người ta sợ run khi nghe thấy.
Văn Vũ Dao cũng từng nghe thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ. Trong thế giới ngầm, người phụ nữ ấy được gọi là thanh kiếm của nhà vua. Cô ta cũng từng nhìn thấy bức ảnh chụp chung của anh và người phụ nữ ấy trong ví của anh.
Một người phụ nữ như thế nào mới có biệt danh đầy khí thế như vậy.
Một thanh kiếm sắc nhọn, được nhà vua nhắm trong tay, tiêu diệt toàn bộ những kẻ dám đối đầu với anh.
Nhưng sau khi nhà vua ấy có được tất cả, thanh kiếm ấy lại biến mất.
Cô ta nghe nói, chính Phó Nghiêm Thành đã để cho người phụ nữ ấy đi.
Đồ ăn được mang lên, Văn Vũ Dao vốn ít nói, chỉ cúi đầu ăn. Còn Phó Nghiêm Thành cũng không có hứng thú nói chuyện trong lúc ăn.
Trong lúc đợi món tráng miệng mang ra, Văn Vũ Dao đi vào phòng vệ sinh.
Lúc đi ra rửa tay cô ta thấy bên cạnh còn có một người phụ nữ.
Cô ta đưa mắt lên nhìn, nhưng còn chưa kịp nhìn người phụ nữ ấy đã ôm miệng chạy vào một gian vệ sinh. Tiếng nôn ọe vang lên.
Cô ta không biết người phụ nữ ấy bị làm sao.
Văn Vũ Dao đi đến ngoài cánh cửa, gõ một tiếng. “Cô gái, cô không sao chứ?”
Bên trong vọng ra giọng nói khó nhọc mệt mỏi: “Không sao.”
Văn Vũ Dao nghe vậy cũng không đứng lại nữa, mà đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.