Chương 3:
Sodakiwi
04/06/2021
Trầm Diễm đã lâu không uống rượu vang rồi. Vừa nãy cô có uống một ly, những ký ức khi xưa hiện lên, khiến dạ dày cuộn trào vô cùng khó chịu.
Ngày xưa cô đã từng cùng người đàn ông ấy, hai tay nhuốm máu, cùng uống rượu vang hòa trộn với máu.
Cảm giác tanh ngọt kinh khủng ấy khiến cô choáng váng.
Sau khi hết cảm giác buồn nôn, cô mới ra ngoài rửa mặt, rửa tay, đi ra ngoài.
Gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ, giờ đã trở nên trắng bệch không chút huyết sắc.
Văn Vũ Dao vô tình nhìn thấy người phụ nữ vừa nãy trong phòng vệ sinh. Cô ta ban nãy vốn chưa kịp nhìn thấy mặt người phụ nữ ấy. Lúc nãy nhìn thấy cô ta liền sững người.
Đó là người phụ nữ được mệnh danh là thanh kiếm sắc bén của nhà vua.
Sao lại có thể trùng hợp đến thế?
Trầm Diễm ngồi trở lại bàn, quay lưng về phía bàn của Phó Nghiêm Thành, nên cô không thấy.
Người đàn ông thấy sắc mặt Văn Vũ Dao thì hỏi: “Sao vậy?”
Cô ta giật mình, vội nói: “Không có gì.”
Anh quay ra nhìn, chỉ thấy đó là bàn của một người phụ nữ. Trên người mặc quần áo hàng hiệu, mái tóc xoăn dài như rong biển.
Phó Nghiêm Thành hiểu nhầm là cô ta thích bộ đồ trên người người phụ nữ đó.
“Lát nữa đưa em đi mua đồ.”
Văn Vũ Dao còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cô ta ngơ ngẩn gật đầu.
Phó Nghiêm Thành cũng không để ý nhiều.
Vu Minh còn đang ngồi bàn chuyện làm ăn giúp ông chủ thì nhận được tin nhắn của anh gửi đến.
“Điều tra hai năm nay của Trầm Diễm.”
Anh ta sững người.
Trầm Diễm!
Tại sao Phó Nghiêm Thành đột nhiên lại nhắc đến người phụ nữ đó. Còn muốn điều tra?
Hay là gặp lại rồi?
Mặc dù trong lòng khó hiểu, vô vàn câu hỏi, nhưng Vu Minh vẫn là hoàn thành mệnh lệnh được giao trước.
Phó Nghiêm Thành và Văn Vũ Dao ăn xong thì cùng đến trung tâm thương mại.
Khi vừa xuống xe, Văn Vũ Dao nhìn thấy chiếc taxi trước mặt cũng dừng lại trên xe của bọn họ. Người phụ nữ trên xe vừa bước xuống, cô ta liền giật mình, khoác cánh tay Phó Nghiêm Thành, trong lòng hoảng hốt.
Anh đưa mắt nhìn cô ta, trong đôi mắt không hiện lên cảm xúc gì. Hành động vụng về của cô ta không qua nổi đôi mắt sắc bén của anh.
Ngày hôm nay, có quá nhiều sự trùng hợp.
Trầm Diễm thanh toán tiền taxi rồi xuống xe. Cô đeo chiếc kính mắt râm to bản, che đi nửa gương mặt xinh đẹp.
Cô không để ý xung quanh, hoàn toàn không nhìn thấy đôi nam nữ cách đó không xa.
Cô đi vào trung tâm thương mại, dạo chơi.
Cô dừng lại trước một cửa hàng trang sức thương hiệu nước ngoài. Từ khi còn nhỏ, cô đã thích những món đồ lấp lánh.
Trên đời này, không có người phụ nữ nào lại chê kim cương cả.
Trầm Diễm cài kính râm lên đầu, ngắm nhìn từng món đồ sáng đến lóa mắt.
Gương mặt v line tiêu chuẩn, ngũ quan hoàn hảo đẹp mắt. Đôi mắt trong trẻo long lanh thanh nhã chăm chú nhìn từng món trang sức trước mặt. Sóng mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoa.
Ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, chỉ lên trên mặt tủ kính. Nhân viên thấy vậy liền mở tủ, lấy ra sợi dây chuyền.
Trầm Diễm đeo lên cổ, ngắm nhìn trong gương. Cổ cô thon dài như đài hoa, trắng trẻo như tuyết. Sợi dây chuyền càng tôn lên cần cổ xinh đẹp.
…
Văn Vũ Dao đang đứng trên tầng ba của trung tâm thương mại, mang dáng vẻ thấp thỏm không yên xem quần áo.
Cô ta không biết bao giờ người phụ nữ ấy sẽ xem xong đống trang sức kia mà đi lên đây. Cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại lo sợ khi nghĩ đến việc Phó Nghiêm Thành và người ấy chạm mặt.
Nhưng cô ta biết rõ, trong lòng mình không muốn điều đó xảy ra. Cô ta không muốn anh gặp lại người phụ nữ ấy.
Cô ta từng nhìn thấy ảnh của Trầm Diễm, biết rằng cô rất xinh đẹp. Nhưng một tấm ảnh nhỏ ấy không phô ra hết được toàn bộ thần thái trên người cô.
Lúc này khi nhìn thấy người thật, cho dù có cách một khoảng cách, Văn Vũ Dao cũng cảm nhận được khí chất không hề tầm thường trên người Trầm Diễm. Một loại cảm giác không nói nên lời. Một cảm giác bí ẩn, thanh lạnh, cuốn hút, khiến người ta bị mê hoặc.
Cảm giác này, giống hệt trên người Phó Nghiêm Thành.
Phó Nghiêm Thành đang ngồi ở trên chiếc ghế dài trong cửa hàng chờ cô ta. Anh nhàn nhã, lười biếng lật giở cuốn tạp chí thời trang.
Lúc này phòng thay đồ mở ra, Văn Vũ Dao đi ra.
Cô ta đứng trước mặt anh, có chút dè dặt hỏi: “Có đẹp không?”
Anh ngước lên, nhìn cô gái đứng trước mặt.
“Đẹp.”
Văn Vũ Dao khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thì buồn bã. Cô ta biết rõ anh chỉ nói cho có. Gương mặt lạnh nhạt kia, không có vẻ gì là thấy cô ta đẹp cả. Chính cô ta cũng biết mình không được coi là đẹp, chỉ được coi là ưa nhìn, căn bản không hề bằng người phụ nữ kia.
Cô ta không hiểu tại sao một người như Phó Nghiêm Thành lại giữ cô ta lâu đến vậy.
Anh nhìn cô ta đi vào phòng thay đồ lần nữa.
Những cô nhân viên ở đây đều đã không thể bình tĩnh nổi vì người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng này. Các cô ấy từng gặp rất nhiều đôi tình nhân, đôi vợ chồng cùng đi mua sắm. Nhưng người đàn ông lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn với người phụ nữ của mình. Còn người đàn ông trước mặt này, thì lại vô cùng kiên nhẫn ngồi đợi.
Trong mắt các cô ấy, hiển nhiên anh đã trở thành người bạn trai hoặc người chồng tuyệt vời rồi.
Phó Nghiêm Thành lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Vu Minh ở đầu bên kia rất nhanh nhận máy. Anh ta báo cáo cuộc nói chuyện với vị đối tác kia.
Anh nghe nhưng không hề quan tâm đến, dáng vẻ hờ hững dửng dưng.
Sau đó giọng nói trầm thấp vang lên, “Chuyện tôi bảo cậu làm, thế nào rồi?”
Vu Minh nói: “Tôi đã bảo người đi thu thập rồi. Sẽ rất nhanh có thôi ạ.”
“Ừm.”
Lúc này anh ta lên tiếng: “Phó tiên sinh, tôi có thể hỏi là vì sao không?”
Phó Nghiêm Thành đứng dậy, một tay đút vào túi quần, đi ra bên ngoài cửa hàng.
Anh lên tiếng lần nữa: “Cô ấy đang ở đây.”
Vu Minh nghe vậy thì vô cùng bất ngờ.
Trước mặt anh là các cửa hàng thời trang với đủ kiểu đủ loại mẫu mã, các cửa hàng đều đèn điện sáng trưng. Những ánh đèn ấy tập trung thành một điểm, phản chiếu trong đôi mắt thâm trầm của người đàn ông.
“Vu Minh.” Anh gọi một tiếng, “Hình như tôi lại lên cơn nghiện rồi.” Một tiếng thở dài rất khẽ.
Nhưng Vu Minh nghe thấy, anh ta sững người.
Anh ta biết Phó Nghiêm Thành không hề dùng những chất gây nghiện. Anh chỉ hút thuốc thôi. Cơn nghiện này không phải đến từ những chất cấm ấy. Mà đến từ người phụ nữ kia. Người phụ nữ như đóa hoa anh túc kia.
Phó Nghiêm Thành cúp máy, quay trở lại chỗ ngồi kia.
Ngày xưa cô đã từng cùng người đàn ông ấy, hai tay nhuốm máu, cùng uống rượu vang hòa trộn với máu.
Cảm giác tanh ngọt kinh khủng ấy khiến cô choáng váng.
Sau khi hết cảm giác buồn nôn, cô mới ra ngoài rửa mặt, rửa tay, đi ra ngoài.
Gương mặt xinh đẹp được trang điểm tỉ mỉ, giờ đã trở nên trắng bệch không chút huyết sắc.
Văn Vũ Dao vô tình nhìn thấy người phụ nữ vừa nãy trong phòng vệ sinh. Cô ta ban nãy vốn chưa kịp nhìn thấy mặt người phụ nữ ấy. Lúc nãy nhìn thấy cô ta liền sững người.
Đó là người phụ nữ được mệnh danh là thanh kiếm sắc bén của nhà vua.
Sao lại có thể trùng hợp đến thế?
Trầm Diễm ngồi trở lại bàn, quay lưng về phía bàn của Phó Nghiêm Thành, nên cô không thấy.
Người đàn ông thấy sắc mặt Văn Vũ Dao thì hỏi: “Sao vậy?”
Cô ta giật mình, vội nói: “Không có gì.”
Anh quay ra nhìn, chỉ thấy đó là bàn của một người phụ nữ. Trên người mặc quần áo hàng hiệu, mái tóc xoăn dài như rong biển.
Phó Nghiêm Thành hiểu nhầm là cô ta thích bộ đồ trên người người phụ nữ đó.
“Lát nữa đưa em đi mua đồ.”
Văn Vũ Dao còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cô ta ngơ ngẩn gật đầu.
Phó Nghiêm Thành cũng không để ý nhiều.
Vu Minh còn đang ngồi bàn chuyện làm ăn giúp ông chủ thì nhận được tin nhắn của anh gửi đến.
“Điều tra hai năm nay của Trầm Diễm.”
Anh ta sững người.
Trầm Diễm!
Tại sao Phó Nghiêm Thành đột nhiên lại nhắc đến người phụ nữ đó. Còn muốn điều tra?
Hay là gặp lại rồi?
Mặc dù trong lòng khó hiểu, vô vàn câu hỏi, nhưng Vu Minh vẫn là hoàn thành mệnh lệnh được giao trước.
Phó Nghiêm Thành và Văn Vũ Dao ăn xong thì cùng đến trung tâm thương mại.
Khi vừa xuống xe, Văn Vũ Dao nhìn thấy chiếc taxi trước mặt cũng dừng lại trên xe của bọn họ. Người phụ nữ trên xe vừa bước xuống, cô ta liền giật mình, khoác cánh tay Phó Nghiêm Thành, trong lòng hoảng hốt.
Anh đưa mắt nhìn cô ta, trong đôi mắt không hiện lên cảm xúc gì. Hành động vụng về của cô ta không qua nổi đôi mắt sắc bén của anh.
Ngày hôm nay, có quá nhiều sự trùng hợp.
Trầm Diễm thanh toán tiền taxi rồi xuống xe. Cô đeo chiếc kính mắt râm to bản, che đi nửa gương mặt xinh đẹp.
Cô không để ý xung quanh, hoàn toàn không nhìn thấy đôi nam nữ cách đó không xa.
Cô đi vào trung tâm thương mại, dạo chơi.
Cô dừng lại trước một cửa hàng trang sức thương hiệu nước ngoài. Từ khi còn nhỏ, cô đã thích những món đồ lấp lánh.
Trên đời này, không có người phụ nữ nào lại chê kim cương cả.
Trầm Diễm cài kính râm lên đầu, ngắm nhìn từng món đồ sáng đến lóa mắt.
Gương mặt v line tiêu chuẩn, ngũ quan hoàn hảo đẹp mắt. Đôi mắt trong trẻo long lanh thanh nhã chăm chú nhìn từng món trang sức trước mặt. Sóng mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoa.
Ngón tay thon dài, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, chỉ lên trên mặt tủ kính. Nhân viên thấy vậy liền mở tủ, lấy ra sợi dây chuyền.
Trầm Diễm đeo lên cổ, ngắm nhìn trong gương. Cổ cô thon dài như đài hoa, trắng trẻo như tuyết. Sợi dây chuyền càng tôn lên cần cổ xinh đẹp.
…
Văn Vũ Dao đang đứng trên tầng ba của trung tâm thương mại, mang dáng vẻ thấp thỏm không yên xem quần áo.
Cô ta không biết bao giờ người phụ nữ ấy sẽ xem xong đống trang sức kia mà đi lên đây. Cô ta cũng không hiểu tại sao mình lại lo sợ khi nghĩ đến việc Phó Nghiêm Thành và người ấy chạm mặt.
Nhưng cô ta biết rõ, trong lòng mình không muốn điều đó xảy ra. Cô ta không muốn anh gặp lại người phụ nữ ấy.
Cô ta từng nhìn thấy ảnh của Trầm Diễm, biết rằng cô rất xinh đẹp. Nhưng một tấm ảnh nhỏ ấy không phô ra hết được toàn bộ thần thái trên người cô.
Lúc này khi nhìn thấy người thật, cho dù có cách một khoảng cách, Văn Vũ Dao cũng cảm nhận được khí chất không hề tầm thường trên người Trầm Diễm. Một loại cảm giác không nói nên lời. Một cảm giác bí ẩn, thanh lạnh, cuốn hút, khiến người ta bị mê hoặc.
Cảm giác này, giống hệt trên người Phó Nghiêm Thành.
Phó Nghiêm Thành đang ngồi ở trên chiếc ghế dài trong cửa hàng chờ cô ta. Anh nhàn nhã, lười biếng lật giở cuốn tạp chí thời trang.
Lúc này phòng thay đồ mở ra, Văn Vũ Dao đi ra.
Cô ta đứng trước mặt anh, có chút dè dặt hỏi: “Có đẹp không?”
Anh ngước lên, nhìn cô gái đứng trước mặt.
“Đẹp.”
Văn Vũ Dao khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng thì buồn bã. Cô ta biết rõ anh chỉ nói cho có. Gương mặt lạnh nhạt kia, không có vẻ gì là thấy cô ta đẹp cả. Chính cô ta cũng biết mình không được coi là đẹp, chỉ được coi là ưa nhìn, căn bản không hề bằng người phụ nữ kia.
Cô ta không hiểu tại sao một người như Phó Nghiêm Thành lại giữ cô ta lâu đến vậy.
Anh nhìn cô ta đi vào phòng thay đồ lần nữa.
Những cô nhân viên ở đây đều đã không thể bình tĩnh nổi vì người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng này. Các cô ấy từng gặp rất nhiều đôi tình nhân, đôi vợ chồng cùng đi mua sắm. Nhưng người đàn ông lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn với người phụ nữ của mình. Còn người đàn ông trước mặt này, thì lại vô cùng kiên nhẫn ngồi đợi.
Trong mắt các cô ấy, hiển nhiên anh đã trở thành người bạn trai hoặc người chồng tuyệt vời rồi.
Phó Nghiêm Thành lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Vu Minh ở đầu bên kia rất nhanh nhận máy. Anh ta báo cáo cuộc nói chuyện với vị đối tác kia.
Anh nghe nhưng không hề quan tâm đến, dáng vẻ hờ hững dửng dưng.
Sau đó giọng nói trầm thấp vang lên, “Chuyện tôi bảo cậu làm, thế nào rồi?”
Vu Minh nói: “Tôi đã bảo người đi thu thập rồi. Sẽ rất nhanh có thôi ạ.”
“Ừm.”
Lúc này anh ta lên tiếng: “Phó tiên sinh, tôi có thể hỏi là vì sao không?”
Phó Nghiêm Thành đứng dậy, một tay đút vào túi quần, đi ra bên ngoài cửa hàng.
Anh lên tiếng lần nữa: “Cô ấy đang ở đây.”
Vu Minh nghe vậy thì vô cùng bất ngờ.
Trước mặt anh là các cửa hàng thời trang với đủ kiểu đủ loại mẫu mã, các cửa hàng đều đèn điện sáng trưng. Những ánh đèn ấy tập trung thành một điểm, phản chiếu trong đôi mắt thâm trầm của người đàn ông.
“Vu Minh.” Anh gọi một tiếng, “Hình như tôi lại lên cơn nghiện rồi.” Một tiếng thở dài rất khẽ.
Nhưng Vu Minh nghe thấy, anh ta sững người.
Anh ta biết Phó Nghiêm Thành không hề dùng những chất gây nghiện. Anh chỉ hút thuốc thôi. Cơn nghiện này không phải đến từ những chất cấm ấy. Mà đến từ người phụ nữ kia. Người phụ nữ như đóa hoa anh túc kia.
Phó Nghiêm Thành cúp máy, quay trở lại chỗ ngồi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.