Chương 9:
Sodakiwi
04/06/2021
Sáu năm trước, Trầm Diễm từng bị bọn buôn người bắt cóc. Đám người ấy có tranh chấp với Phó Nghiêm Thành. Nên anh dẫn theo một đám thuộc hạ đến trả thù.
Lúc ấy Phó Nghiêm Thành chỉ là một lão đại xã hội đen kinh doanh những sòng bạc và tụ điểm vui chơi, chưa có tiếng tăm lớn như bây giờ. Nhưng người đàn ông ấy mang một dã tâm lớn, mục tiêu của anh luôn vô cùng lớn lao.
Trên đời này có một loại duyên phận mà bạn không cách nào giải thích được. Những người có duyên với nhau, dường như chỉ trong một giây vừa gặp đã định sẵn cả đời này dây dưa.
Trong một giây ngắn ngủi ấy, Trầm Diễm bị người đàn ông như ma quỷ ấy thu hút. Mà anh cũng bị cô thu hút.
Trong sâu thẳm con người, bọn họ giống nhau.
Trầm Diễm là đứa trẻ không cha không mẹ. Trên con đường mang danh thiên tài, cô cô độc chỉ có một mình. Cô cũng không cần bất kì ai. Cô đã quen rồi. Từ khi còn đi học, cô luôn muốn bản thân phải xếp hạng nhất. Chưa bao giờ cô nhìn đến cái vị trí thứ hai kia. Cô luôn muốn tiến thật xa, muốn trở thành người giỏi nhất. Muốn một cuộc sống giàu có đầy vinh quang.
Tham lam, cô độc, ích kỷ và tàn nhẫn.
Đó là bọn họ!
Trầm Diễm vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng gặp lại Phó Nghiêm Thành. Cô chưa sẵn sàng đối mặt nhìn lại đoạn quá khứ bốn năm ấy.
Cho đến khi xuống máy bay, ngồi trên xe đến chỗ Phó Nghiêm Thành, cô vẫn chưa thể tập trung được.
Hoắc Gia Vọng nhìn cô, buồn cười.
“Sao cô căng thẳng như sắp ra mắt nhà chồng vậy?”
Cô nghe vậy thì liền quay lại lườm anh ta. “Anh muốn chết phải không?”
Anh ta càng buồn cười hơn. “Có gì phải căng thẳng. Cô yên tâm đi, Phó Nghiêm Thành còn thương cô lắm.”
Trầm Diễm nghe vậy, càng cảm thấy không được tự nhiên. “Liên quan gì đến anh!”
Trông cô như con nhím đang xù gai lên. Hoắc Gia Vọng nhịn cười, không trêu cô nữa.
Văn Vũ Dao đang ngồi xử lý vết thương cho anh. Kẻ thù của anh ở khắp mọi nơi, kẻ nào cũng muốn đầu anh. Hôm nay lại có người thâm nhập vào sòng bạc trả thù.
Lúc đấy Phó Nghiêm Thành nhận tin nhắn của Hoắc Gia Vọng. Anh ta gửi đến một bức ảnh. Là bức ảnh chụp trộm Trầm Diễm đang ngủ trên máy bay. Khi nhìn thấy cô, anh liền ngây người.
Cô gầy hơn trước. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp hóp lại, chiếc cằm nhọn. Hình như cô ngủ không yên giấc, hàng mày thanh tú nhíu lại. Cả gương mặt đều hiện vẻ không được thoải mái.
Hai năm rồi. Hơn bảy trăm ngày. Ngày nào cũng nghĩ đến cô.
Cuối cùng cũng được gặp lại cô rồi.
Phó Nghiêm Thành cảm nhận được trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực.
Trên đời này có một người, khiến trái tim bạn rối loạn, xao động mỗi khi nghĩ đến, mỗi tế bào, mỗi mạch máu trong cơ thể đều như nảy lên vì người ấy.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng hét thất thanh, và tiếng súng nổ.
Khi quay đầu lại vừa hay thấy một họng súng cách anh mấy mét. Phó Nghiêm Thành phản ứng rất nhanh, liền nấp vào một chỗ. Nhưng tay vẫn bị trúng đạn.
Văn Vũ Dao đã chứng kiến những cảnh này nhiều lắm rồi. Chính cô ta cũng từng bị thương. Vì vậy cảm giác hốt hoảng sợ hãi đã chẳng còn. Chỉ còn cảm giác trái tim căng thẳng trong lồng ngực mà thôi.
Sau khi băng bó cẩn thận xong, cô ta nói: “Lúc ấy sao anh lại lơ đãng vậy?”
Phó Nghiêm Thành nhớ lại bức ảnh ấy, khóe môi khẽ cong: “Đang nghĩ đến một chuyện.”
Văn Vũ Dao cảm thấy trái tim mình nhoi nhói. Cô ta vừa nhìn thấy một nét dịu dàng trong đôi mắt luôn lạnh lùng của anh.
Cô ta biết người phụ nữ kia sắp trở lại.
Cô ta cũng rõ ràng, bản thân sẽ sớm bị vứt bỏ.
Nhưng cô ta vẫn đau lòng.
Cô ta biết hai năm nay, bản thân ngày càng yêu Phó Nghiêm Thành.
Một người đàn ông vốn không thuộc về cô ta. Một người đàn ông không nên yêu.
Lúc ấy Phó Nghiêm Thành chỉ là một lão đại xã hội đen kinh doanh những sòng bạc và tụ điểm vui chơi, chưa có tiếng tăm lớn như bây giờ. Nhưng người đàn ông ấy mang một dã tâm lớn, mục tiêu của anh luôn vô cùng lớn lao.
Trên đời này có một loại duyên phận mà bạn không cách nào giải thích được. Những người có duyên với nhau, dường như chỉ trong một giây vừa gặp đã định sẵn cả đời này dây dưa.
Trong một giây ngắn ngủi ấy, Trầm Diễm bị người đàn ông như ma quỷ ấy thu hút. Mà anh cũng bị cô thu hút.
Trong sâu thẳm con người, bọn họ giống nhau.
Trầm Diễm là đứa trẻ không cha không mẹ. Trên con đường mang danh thiên tài, cô cô độc chỉ có một mình. Cô cũng không cần bất kì ai. Cô đã quen rồi. Từ khi còn đi học, cô luôn muốn bản thân phải xếp hạng nhất. Chưa bao giờ cô nhìn đến cái vị trí thứ hai kia. Cô luôn muốn tiến thật xa, muốn trở thành người giỏi nhất. Muốn một cuộc sống giàu có đầy vinh quang.
Tham lam, cô độc, ích kỷ và tàn nhẫn.
Đó là bọn họ!
Trầm Diễm vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng gặp lại Phó Nghiêm Thành. Cô chưa sẵn sàng đối mặt nhìn lại đoạn quá khứ bốn năm ấy.
Cho đến khi xuống máy bay, ngồi trên xe đến chỗ Phó Nghiêm Thành, cô vẫn chưa thể tập trung được.
Hoắc Gia Vọng nhìn cô, buồn cười.
“Sao cô căng thẳng như sắp ra mắt nhà chồng vậy?”
Cô nghe vậy thì liền quay lại lườm anh ta. “Anh muốn chết phải không?”
Anh ta càng buồn cười hơn. “Có gì phải căng thẳng. Cô yên tâm đi, Phó Nghiêm Thành còn thương cô lắm.”
Trầm Diễm nghe vậy, càng cảm thấy không được tự nhiên. “Liên quan gì đến anh!”
Trông cô như con nhím đang xù gai lên. Hoắc Gia Vọng nhịn cười, không trêu cô nữa.
Văn Vũ Dao đang ngồi xử lý vết thương cho anh. Kẻ thù của anh ở khắp mọi nơi, kẻ nào cũng muốn đầu anh. Hôm nay lại có người thâm nhập vào sòng bạc trả thù.
Lúc đấy Phó Nghiêm Thành nhận tin nhắn của Hoắc Gia Vọng. Anh ta gửi đến một bức ảnh. Là bức ảnh chụp trộm Trầm Diễm đang ngủ trên máy bay. Khi nhìn thấy cô, anh liền ngây người.
Cô gầy hơn trước. Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp hóp lại, chiếc cằm nhọn. Hình như cô ngủ không yên giấc, hàng mày thanh tú nhíu lại. Cả gương mặt đều hiện vẻ không được thoải mái.
Hai năm rồi. Hơn bảy trăm ngày. Ngày nào cũng nghĩ đến cô.
Cuối cùng cũng được gặp lại cô rồi.
Phó Nghiêm Thành cảm nhận được trái tim đập mãnh liệt trong lồng ngực.
Trên đời này có một người, khiến trái tim bạn rối loạn, xao động mỗi khi nghĩ đến, mỗi tế bào, mỗi mạch máu trong cơ thể đều như nảy lên vì người ấy.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng hét thất thanh, và tiếng súng nổ.
Khi quay đầu lại vừa hay thấy một họng súng cách anh mấy mét. Phó Nghiêm Thành phản ứng rất nhanh, liền nấp vào một chỗ. Nhưng tay vẫn bị trúng đạn.
Văn Vũ Dao đã chứng kiến những cảnh này nhiều lắm rồi. Chính cô ta cũng từng bị thương. Vì vậy cảm giác hốt hoảng sợ hãi đã chẳng còn. Chỉ còn cảm giác trái tim căng thẳng trong lồng ngực mà thôi.
Sau khi băng bó cẩn thận xong, cô ta nói: “Lúc ấy sao anh lại lơ đãng vậy?”
Phó Nghiêm Thành nhớ lại bức ảnh ấy, khóe môi khẽ cong: “Đang nghĩ đến một chuyện.”
Văn Vũ Dao cảm thấy trái tim mình nhoi nhói. Cô ta vừa nhìn thấy một nét dịu dàng trong đôi mắt luôn lạnh lùng của anh.
Cô ta biết người phụ nữ kia sắp trở lại.
Cô ta cũng rõ ràng, bản thân sẽ sớm bị vứt bỏ.
Nhưng cô ta vẫn đau lòng.
Cô ta biết hai năm nay, bản thân ngày càng yêu Phó Nghiêm Thành.
Một người đàn ông vốn không thuộc về cô ta. Một người đàn ông không nên yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.