Chương 8:
Sodakiwi
04/06/2021
Lúc này ở Macau.
Phó Nghiêm Thành nhận được điện thoại của Hoắc Gia Vọng.
“Cậu mà thử không tìm ra được cô ấy, tôi cho cậu biến mất cùng luôn!”
“Tôi sẽ tìm được. Cậu yên tâm đi.”
“Có một người phụ nữ cũng để lạc mất. Cậu bây giờ vô dụng thế à?”
Hoắc Gia Vọng cực kỳ ấm ức, “Cậu không phải chê bai tôi. Cậu nên khen người phụ nữ của cậu.”
Phó Nghiêm Thành không muốn nói nhiều với anh ta. “Mau chóng tìm người!”
Đối diện với Cố Dịch Vũ, thật ra Trầm Diễm cũng không sợ lắm. Bởi vì sau khi bình tĩnh lại, thì cô liền cảm thấy an tâm. Bởi vì cô biết Hoắc Gia Vọng sẽ sớm tìm đến đây.
Hoắc Gia Vọng không phải một vật trang trí. Anh ta cũng là một lão đại xã hội đen. Anh ta muốn tìm một người, không khó chút nào.
Cố Dịch Vũ không giỏi giang và có thế lực đến mức khiến anh ta phải tốn nhiều thời gian.
Vì vậy cô liền bình thản mà chờ đợi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau viễn cảnh trước mặt cô đã thay đổi.
Cố Dịch Vũ bị đám người của Hoắc Gia Vọng đánh cho một trận.
Trầm Diễm lạnh lùng nhìn anh ta. Những lời chửi bới hay khiêu khích đều không có ý nghĩa gì với cô.
Hoắc Gia Vọng đốt một điếu thuốc, rít một hơi, hỏi: “Muốn xử lý thế nào?”
Cô nhìn người đàn ông đang nằm đau đớn thống khổ dưới đất. Trong mắt chỉ toàn là ý lạnh.
Cố Dịch Vũ nghe thấy vậy liền túm lấy chân cô cầu xin. Cô cười lạnh đá anh ta ra.
“Giết đi.” Cô thản nhiên nói.
Cố Dịch Vũ biết nhiều như vậy, không nên sống trên đời này nữa. Mà cho dù anh ta chỉ biết một chút, thì cũng đáng để chết rồi.
Hoắc Gia Vọng cười một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho người của mình. Sau đó cùng Trầm Diễm rời khỏi khách sạn.
Lên xe, anh ta mới hỏi cô.
Trầm Diễm đã cởi bộ tóc giả ra, nhàn nhạt nói. Ngữ khí bình thản hờ hững như đang nói chuyện của người khác vậy.
Sau khi nghe xong anh ta ngồi thần người ra. Hoắc Gia Vọng chính là chưa kịp tiếp thu nhiều thông tin như vậy. Anh ta không ngờ sau khi Trầm Diễm bỏ đi, lại sống như vậy. Anh ta cứ ngỡ cô sẽ sống một cách thoải mái tự tại, muốn làm gì thì làm.
Trầm Diễm nhìn về con đường phía trước, nói: “Tôi muốn thử sống một cuộc sống bình thường nhất. Giống những người phụ nữ khác, kết hôn sinh con, có một gia đình nhỏ thuộc về riêng mình.” Giọng cô như vọng đến từ hang núi, chảy qua dòng suối trong trẻo, nhưng lại mang theo một sự cô độc. “Nhưng hình như không được.”
Cô cười khổ một tiếng, “Vẫn là nên trở lại thôi.”
Hoắc Gia Vọng nhìn cô.
“Có những người sinh ra, đã định sẵn một cuộc đời không bình thường.”
Trầm Diễm đưa mắt nhìn anh ta.
Một cuộc đời không bình thường. Giống như cô, giống như Hoắc Gia Vọng, giống như… Phó Nghiêm Thành.
Bọn họ, cho dù là ai cũng không thể sống như những người khác. An an nhiên nhiên mà đi qua cuộc đời này.
Từ khi sinh ra, cuộc đời của bọn họ đã định sẵn phải trái ngược với người khác. Ở một thế giới tối tăm, không thể phơi bày ra ánh sáng, dùng máu của kẻ khác trải đường cho bản thân, trên tay nhuốm đầy máu tanh. Như những con sói cô độc sống tựa vào nhau.
Trầm Diễm ở trên máy bay đã ngủ một giấc. Cô đã mơ một giấc mơ.
Trên hòn đảo Bali xinh đẹp, màu biển đẹp đến nao lòng. Một màu xanh thẳm như ngọc biếc. Tiếng sóng rì rào vang vọng bên tai, gió biển thổi đến từng lỗ chân lông. Bên cạnh cô là một người đàn ông.
Hai năm rồi không gặp. Anh vẫn như vậy. Vẫn là gương mặt lạnh lùng tuấn tú ấy. Vẫn là đôi mắt sâu thẳm như đại dương kia. Vẫn là giọng nói trầm thấp.
Từng cái vuốt ve quen thuộc của anh đều khiến cõi lòng cô run rẩy. Hơi thở của anh khiến cô xúc động. Hình ảnh của anh cô đã chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tim hai năm nay. Cuối cùng chỉ vì một giấc mơ, lại khiến nỗi nhớ như sống dậy, khiến trái tim mơn man đau.
Trầm Diễm biết bản thân nhớ anh. Nhưng hai năm qua cô đã cố gắng chôn giấu hình ảnh của anh cùng tất cả kí ức giữa hai người. Cô quyết tâm rời khỏi anh, muốn quên sạch đoán kí ức ấy. Nhưng rốt cuộc chỉ là lừa mình dối người.
Cô chỉ muốn làm một người bình thường. Năm hai tư tuổi, đột nhiên vướng vào một người đàn ông khiến cả cuộc đời cô chao đảo, hoàn toàn lệch đường.
Sau khi có được bằng tiến sĩ, cô đã định hướng toàn bộ cuộc đời sau này của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính.
Rõ ràng ông trời đã định sẵn cuộc đời này của cô vốn không thể đơn giản mà đi qua.
Phó Nghiêm Thành nhận được điện thoại của Hoắc Gia Vọng.
“Cậu mà thử không tìm ra được cô ấy, tôi cho cậu biến mất cùng luôn!”
“Tôi sẽ tìm được. Cậu yên tâm đi.”
“Có một người phụ nữ cũng để lạc mất. Cậu bây giờ vô dụng thế à?”
Hoắc Gia Vọng cực kỳ ấm ức, “Cậu không phải chê bai tôi. Cậu nên khen người phụ nữ của cậu.”
Phó Nghiêm Thành không muốn nói nhiều với anh ta. “Mau chóng tìm người!”
Đối diện với Cố Dịch Vũ, thật ra Trầm Diễm cũng không sợ lắm. Bởi vì sau khi bình tĩnh lại, thì cô liền cảm thấy an tâm. Bởi vì cô biết Hoắc Gia Vọng sẽ sớm tìm đến đây.
Hoắc Gia Vọng không phải một vật trang trí. Anh ta cũng là một lão đại xã hội đen. Anh ta muốn tìm một người, không khó chút nào.
Cố Dịch Vũ không giỏi giang và có thế lực đến mức khiến anh ta phải tốn nhiều thời gian.
Vì vậy cô liền bình thản mà chờ đợi.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau viễn cảnh trước mặt cô đã thay đổi.
Cố Dịch Vũ bị đám người của Hoắc Gia Vọng đánh cho một trận.
Trầm Diễm lạnh lùng nhìn anh ta. Những lời chửi bới hay khiêu khích đều không có ý nghĩa gì với cô.
Hoắc Gia Vọng đốt một điếu thuốc, rít một hơi, hỏi: “Muốn xử lý thế nào?”
Cô nhìn người đàn ông đang nằm đau đớn thống khổ dưới đất. Trong mắt chỉ toàn là ý lạnh.
Cố Dịch Vũ nghe thấy vậy liền túm lấy chân cô cầu xin. Cô cười lạnh đá anh ta ra.
“Giết đi.” Cô thản nhiên nói.
Cố Dịch Vũ biết nhiều như vậy, không nên sống trên đời này nữa. Mà cho dù anh ta chỉ biết một chút, thì cũng đáng để chết rồi.
Hoắc Gia Vọng cười một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho người của mình. Sau đó cùng Trầm Diễm rời khỏi khách sạn.
Lên xe, anh ta mới hỏi cô.
Trầm Diễm đã cởi bộ tóc giả ra, nhàn nhạt nói. Ngữ khí bình thản hờ hững như đang nói chuyện của người khác vậy.
Sau khi nghe xong anh ta ngồi thần người ra. Hoắc Gia Vọng chính là chưa kịp tiếp thu nhiều thông tin như vậy. Anh ta không ngờ sau khi Trầm Diễm bỏ đi, lại sống như vậy. Anh ta cứ ngỡ cô sẽ sống một cách thoải mái tự tại, muốn làm gì thì làm.
Trầm Diễm nhìn về con đường phía trước, nói: “Tôi muốn thử sống một cuộc sống bình thường nhất. Giống những người phụ nữ khác, kết hôn sinh con, có một gia đình nhỏ thuộc về riêng mình.” Giọng cô như vọng đến từ hang núi, chảy qua dòng suối trong trẻo, nhưng lại mang theo một sự cô độc. “Nhưng hình như không được.”
Cô cười khổ một tiếng, “Vẫn là nên trở lại thôi.”
Hoắc Gia Vọng nhìn cô.
“Có những người sinh ra, đã định sẵn một cuộc đời không bình thường.”
Trầm Diễm đưa mắt nhìn anh ta.
Một cuộc đời không bình thường. Giống như cô, giống như Hoắc Gia Vọng, giống như… Phó Nghiêm Thành.
Bọn họ, cho dù là ai cũng không thể sống như những người khác. An an nhiên nhiên mà đi qua cuộc đời này.
Từ khi sinh ra, cuộc đời của bọn họ đã định sẵn phải trái ngược với người khác. Ở một thế giới tối tăm, không thể phơi bày ra ánh sáng, dùng máu của kẻ khác trải đường cho bản thân, trên tay nhuốm đầy máu tanh. Như những con sói cô độc sống tựa vào nhau.
Trầm Diễm ở trên máy bay đã ngủ một giấc. Cô đã mơ một giấc mơ.
Trên hòn đảo Bali xinh đẹp, màu biển đẹp đến nao lòng. Một màu xanh thẳm như ngọc biếc. Tiếng sóng rì rào vang vọng bên tai, gió biển thổi đến từng lỗ chân lông. Bên cạnh cô là một người đàn ông.
Hai năm rồi không gặp. Anh vẫn như vậy. Vẫn là gương mặt lạnh lùng tuấn tú ấy. Vẫn là đôi mắt sâu thẳm như đại dương kia. Vẫn là giọng nói trầm thấp.
Từng cái vuốt ve quen thuộc của anh đều khiến cõi lòng cô run rẩy. Hơi thở của anh khiến cô xúc động. Hình ảnh của anh cô đã chôn giấu ở nơi sâu nhất trong tim hai năm nay. Cuối cùng chỉ vì một giấc mơ, lại khiến nỗi nhớ như sống dậy, khiến trái tim mơn man đau.
Trầm Diễm biết bản thân nhớ anh. Nhưng hai năm qua cô đã cố gắng chôn giấu hình ảnh của anh cùng tất cả kí ức giữa hai người. Cô quyết tâm rời khỏi anh, muốn quên sạch đoán kí ức ấy. Nhưng rốt cuộc chỉ là lừa mình dối người.
Cô chỉ muốn làm một người bình thường. Năm hai tư tuổi, đột nhiên vướng vào một người đàn ông khiến cả cuộc đời cô chao đảo, hoàn toàn lệch đường.
Sau khi có được bằng tiến sĩ, cô đã định hướng toàn bộ cuộc đời sau này của mình. Nhưng người tính không bằng trời tính.
Rõ ràng ông trời đã định sẵn cuộc đời này của cô vốn không thể đơn giản mà đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.