Chương 14: Đêm xuân 1
Hạnh Bún Bò
24/11/2022
Sau một hồi người cô bắt đầu khó chịu nóng ran,ngứa ngáy khắp người.Cô biết mình vừa bị tiêm thứ gì, cô cố gắng bấm vào tay thật đau để tỉnh táo.
Thấy thuốc đã có tác dụng Lâm Lưu tiến lại gần đưa tay sờ lên mặt cô rồi trượt xuống cổ rồi xuống nơi nhô lên trên cơ thể cô, hắn trực tiếp xé bỏ áo trên người cô, lộ ra làn da trắng mịn hắn thích thú hôn lên xương quai xanh của cô làm cô giật mình tỉnh táo hơn,cô giãy giụa liên tục mặc dù cô đang rất khó chịu, đầu óc cô bây giờ chỉ là Trương Nhất Phong,cô rất sợ thực sự rất sợ.Cô không muốn bị vấy bẩn, mùi hương trên người Lâm Lưu làm cô muốn buồn nôn, khó chịu vô cùng,cô nhớ mùi hương của anh.
"Cả tôi và em đều sẽ được thỏa mãn
tôi sẽ đưa em lên thiên đường cùng sự sung sướng".
Nghe hắn nói xong cô sợ hãi tột cùng, lúc này cô không thể bình tĩnh nổi nữa,cô bật khóc, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nhìn thực sự chỉ muốn bao bọc và trở che.Nhưng hình ảnh này lạc vào mắt của tên đang chìm trong sắc dục thì chỉ là càng thêm phần kích thích hơn thôi.
Tay của hắn đang mơn trớn trên vùng eo của cô,đang chuẩn bị luồn tay vào áo cô thì.
"Rầm".
Hắn giật mình quay lại,đang định hỏi là ai, thì gặp ngay ánh mắt đầy tức giận và muốn giết người ngay tức khắc của Nhất Phong thì tay chân run rẩy.
Trần An Lạc ý thức mờ dần,cô bây giờ mơ hồ nước mắt chảy dài trên khuôn mặt,cô thực sự khó chịu đến tột cùng,cô cắn môi đến bật cả máu mà không thấy đỡ hơn chút nào, ý thức dần không có.
Trương Nhất Phong nhanh chóng đến giáng cho Lâm Lưu mấy cú không nặng nhưng cũng đủ để nằm viện cả tháng trời.Anh rời mắt sang chỗ cô,anh đau lòng nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy.Cô cảm nhận được có người chạm vào mình cô lùi lại miệng lẩm bẩm:"Tránh xa tôi ra.."
Anh thấy vậy càng đau lòng hơn,anh thương cô,anh thật sự hối hận vô cùng.
"An Lạc là anh".Anh ôm chặt cô trong lòng, nước mắt cũng tuôn ra.
Người ta nói đàn ông không rơi nước mắt chỉ rơi nước mắt vì người mình yêu.Anh đây là đã yêu rồi chăng?
Anh nhanh chóng bế cô lên bước ra ngoài, không quên bỏ lại một câu:"Trừng phạt tất cả những kẻ giám đụng vào người phụ nữ của tôi một cách thích đáng". Lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý thì rõ ràng.
Bế cô đặt vào xe cởi trói cho cô,anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã sưng lên và đang đỏ rực vì khó chịu,anh cảm thấy mình đã như phát điên lên khi thấy tên đó đụng chạm vào người cô,anh hận không thể giết tên đó nhanh hơn.
Cô lúc này vẫn chưa biết điều gì cô sợ hãi,cô cứ thế né tránh bàn tay anh:"Tránh ra.. tránh xa tôi ra, có chết tôi cũng sẽ không cho các người toại nguyện đâu". Nước mắt lại thi nhau chạy ra khỏi khóe mắt.
"Đừng sợ là anh Trương Nhất Phong đây,anh sẽ bảo vệ em không cho ai làm hại em nữa".
Cô nghe thấy, lúc này không biết vì sao cô lại nghe rất rõ ràng từng lời anh nói ra,cô ngửi được mùi hương quen thuộc,mùi hương chỉ thuộc về anh thuộc sở hữu của chồng cô Trương Nhất Phong.
"Nhất Phong".Cô mấp máy môi gọi khẽ tên anh.Phải biết cô đang khó chịu vô cùng.
"Ra ngoài cho tôi".Anh ra lệnh cho tài xế xuống xe, anh biết cô đã bị tiêm thuốc.
"Nhất Phong.. tôi.. tôi khó chịu quá".Cô cảm thấy khó chịu,tay cứ thế mà kéo áo rồi kéo quần thân hình vì thế mà uốn éo trong lòng anh.
Anh cũng không khác gì cô, làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy cảnh xuân ngay trước mắt mà không động lòng,cho dù anh lạnh lùng cách xa phụ nữ thì sao? Người phụ nữ này là vợ anh, là người trong lòng anh, là người anh yêu và sẽ bảo vệ suốt đời.
"Làm ơn.. làm ơn giúp tôi".Cô lại cất giọng nỉ non,tay lại luồn lên cổ anh kéo anh lại gần hôn lên môi anh. Cô chưa từng hôn ai nên nụ hôn rất vụng về như có như không, nhưng cũng đủ để khiến ai đó khơi dậy thú tính trong người.
"Em biết mình đang đùa với lửa không?"
"Nhất Phong.. tôi.. làm ơn giúp tôi đi..huhu
Tôi khó chịu..thực sự khó chịu"
"Em sẽ không hối hận chứ?"
Mặc dù thú tính đã nổi, ở nơi nào đó đã muốn nổ tung nhưng anh biết và vẫn muốn cô là đang tỉnh táo và tự nguyện với anh.
"Sẽ không".
Nhận được câu trả lời như gặt được mùa,anh cúi xuống hôn lên môi cô nhẹ nhàng mơn trớn đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô khuấy đảo hút hết mật ngọt của cô,anh nhẹ nhàng rồi khỏi môi cô hôn nhẹ lên má phiếm hồng, trượt dần xuống cổ hôn hít đến xương quai xanh.
Tay anh cũng tranh thủ luồn vào áo từ lúc nào không hay, liên tục xoa nắn hai đồi tuyết trắng,cô vì hành động của anh mà phát ra tiếng rên rỉ kích thích thần kinh sinh lí của anh lên cao.
"Ưm.. ưm"
Anh cúi đầu chui vào trong áo cô ngậm lấy đầu nhũ hoa, một bên vẫn không ngừng xoa nắn thành nhiều hình dạng.
Anh lại tiếp tục mơn trớn xuống vùng eo, hôn lên, lúc này anh dừng lại mọi hành động anh cởi phăng áo cô ra trước mắt là cả một thế giới thảo nguyên hai đồi núi nhấp nhô dưới lớp áo ngực,anh lại hôn lên.Nơi nào anh đi qua cũng đều để lại một dấu đỏ khẳng định chủ quyền của mình.
Hai tay anh cởi luôn cái quần của cô, trước mắt anh là một thân hình nóng bỏng điện nước đầy đủ làn da trắng ngần.Cúi đầu hôn lên nơi đó.
Cô vì bị anh bất ngờ chạm vào nơi tư mật, khoái cảm đang dần chiếm lấy tâm trí,cô không ngừng rên rỉ:"Ưm.. Nhất Phong.. tôi khó chịu quá".
Anh lột chiếc quần chíp của cô trước mắt anh là một khu rừng rậm nhiệt đới vô cùng cuốn hút.Một lần nữa anh cúi đầu xuống hôn lên nơi đó,dùng lưỡi **** *** thăm dò nơi huyền bí.Khoái cảm tăng cao cô không ngừng rên rỉ vì quá đỗi kích thích.Một dòng nước chạy vội từ trong nơi huyền bí đi ra làm anh thích thú,anh hút hết mật dịch ấy, đây là mật ngọt của cô,mật ngọt của vợ anh.
Anh rời khỏi đó và lại hôn lên môi cô,anh muốn cô cùng cảm nhận được mùi vị này,tay anh đi vào nơi tư mật bất ngờ nên cô không chịu được lại bật tiếng rên rỉ:"Ưm.. tôi khó chịu quá.. đừng mà.."
"Bảo bối ngoan, gọi tên anh đi"
"Ưm.. Nhất Phong..cho tôi"
"Nói 'em yêu anh' anh sẽ cho em thứ em muốn".
"Phong.. Em yêu anh".
"Ngoan".
Thấy thuốc đã có tác dụng Lâm Lưu tiến lại gần đưa tay sờ lên mặt cô rồi trượt xuống cổ rồi xuống nơi nhô lên trên cơ thể cô, hắn trực tiếp xé bỏ áo trên người cô, lộ ra làn da trắng mịn hắn thích thú hôn lên xương quai xanh của cô làm cô giật mình tỉnh táo hơn,cô giãy giụa liên tục mặc dù cô đang rất khó chịu, đầu óc cô bây giờ chỉ là Trương Nhất Phong,cô rất sợ thực sự rất sợ.Cô không muốn bị vấy bẩn, mùi hương trên người Lâm Lưu làm cô muốn buồn nôn, khó chịu vô cùng,cô nhớ mùi hương của anh.
"Cả tôi và em đều sẽ được thỏa mãn
tôi sẽ đưa em lên thiên đường cùng sự sung sướng".
Nghe hắn nói xong cô sợ hãi tột cùng, lúc này cô không thể bình tĩnh nổi nữa,cô bật khóc, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nhìn thực sự chỉ muốn bao bọc và trở che.Nhưng hình ảnh này lạc vào mắt của tên đang chìm trong sắc dục thì chỉ là càng thêm phần kích thích hơn thôi.
Tay của hắn đang mơn trớn trên vùng eo của cô,đang chuẩn bị luồn tay vào áo cô thì.
"Rầm".
Hắn giật mình quay lại,đang định hỏi là ai, thì gặp ngay ánh mắt đầy tức giận và muốn giết người ngay tức khắc của Nhất Phong thì tay chân run rẩy.
Trần An Lạc ý thức mờ dần,cô bây giờ mơ hồ nước mắt chảy dài trên khuôn mặt,cô thực sự khó chịu đến tột cùng,cô cắn môi đến bật cả máu mà không thấy đỡ hơn chút nào, ý thức dần không có.
Trương Nhất Phong nhanh chóng đến giáng cho Lâm Lưu mấy cú không nặng nhưng cũng đủ để nằm viện cả tháng trời.Anh rời mắt sang chỗ cô,anh đau lòng nhanh chóng đỡ cô ngồi dậy.Cô cảm nhận được có người chạm vào mình cô lùi lại miệng lẩm bẩm:"Tránh xa tôi ra.."
Anh thấy vậy càng đau lòng hơn,anh thương cô,anh thật sự hối hận vô cùng.
"An Lạc là anh".Anh ôm chặt cô trong lòng, nước mắt cũng tuôn ra.
Người ta nói đàn ông không rơi nước mắt chỉ rơi nước mắt vì người mình yêu.Anh đây là đã yêu rồi chăng?
Anh nhanh chóng bế cô lên bước ra ngoài, không quên bỏ lại một câu:"Trừng phạt tất cả những kẻ giám đụng vào người phụ nữ của tôi một cách thích đáng". Lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý thì rõ ràng.
Bế cô đặt vào xe cởi trói cho cô,anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đã sưng lên và đang đỏ rực vì khó chịu,anh cảm thấy mình đã như phát điên lên khi thấy tên đó đụng chạm vào người cô,anh hận không thể giết tên đó nhanh hơn.
Cô lúc này vẫn chưa biết điều gì cô sợ hãi,cô cứ thế né tránh bàn tay anh:"Tránh ra.. tránh xa tôi ra, có chết tôi cũng sẽ không cho các người toại nguyện đâu". Nước mắt lại thi nhau chạy ra khỏi khóe mắt.
"Đừng sợ là anh Trương Nhất Phong đây,anh sẽ bảo vệ em không cho ai làm hại em nữa".
Cô nghe thấy, lúc này không biết vì sao cô lại nghe rất rõ ràng từng lời anh nói ra,cô ngửi được mùi hương quen thuộc,mùi hương chỉ thuộc về anh thuộc sở hữu của chồng cô Trương Nhất Phong.
"Nhất Phong".Cô mấp máy môi gọi khẽ tên anh.Phải biết cô đang khó chịu vô cùng.
"Ra ngoài cho tôi".Anh ra lệnh cho tài xế xuống xe, anh biết cô đã bị tiêm thuốc.
"Nhất Phong.. tôi.. tôi khó chịu quá".Cô cảm thấy khó chịu,tay cứ thế mà kéo áo rồi kéo quần thân hình vì thế mà uốn éo trong lòng anh.
Anh cũng không khác gì cô, làm gì có người đàn ông nào nhìn thấy cảnh xuân ngay trước mắt mà không động lòng,cho dù anh lạnh lùng cách xa phụ nữ thì sao? Người phụ nữ này là vợ anh, là người trong lòng anh, là người anh yêu và sẽ bảo vệ suốt đời.
"Làm ơn.. làm ơn giúp tôi".Cô lại cất giọng nỉ non,tay lại luồn lên cổ anh kéo anh lại gần hôn lên môi anh. Cô chưa từng hôn ai nên nụ hôn rất vụng về như có như không, nhưng cũng đủ để khiến ai đó khơi dậy thú tính trong người.
"Em biết mình đang đùa với lửa không?"
"Nhất Phong.. tôi.. làm ơn giúp tôi đi..huhu
Tôi khó chịu..thực sự khó chịu"
"Em sẽ không hối hận chứ?"
Mặc dù thú tính đã nổi, ở nơi nào đó đã muốn nổ tung nhưng anh biết và vẫn muốn cô là đang tỉnh táo và tự nguyện với anh.
"Sẽ không".
Nhận được câu trả lời như gặt được mùa,anh cúi xuống hôn lên môi cô nhẹ nhàng mơn trớn đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô khuấy đảo hút hết mật ngọt của cô,anh nhẹ nhàng rồi khỏi môi cô hôn nhẹ lên má phiếm hồng, trượt dần xuống cổ hôn hít đến xương quai xanh.
Tay anh cũng tranh thủ luồn vào áo từ lúc nào không hay, liên tục xoa nắn hai đồi tuyết trắng,cô vì hành động của anh mà phát ra tiếng rên rỉ kích thích thần kinh sinh lí của anh lên cao.
"Ưm.. ưm"
Anh cúi đầu chui vào trong áo cô ngậm lấy đầu nhũ hoa, một bên vẫn không ngừng xoa nắn thành nhiều hình dạng.
Anh lại tiếp tục mơn trớn xuống vùng eo, hôn lên, lúc này anh dừng lại mọi hành động anh cởi phăng áo cô ra trước mắt là cả một thế giới thảo nguyên hai đồi núi nhấp nhô dưới lớp áo ngực,anh lại hôn lên.Nơi nào anh đi qua cũng đều để lại một dấu đỏ khẳng định chủ quyền của mình.
Hai tay anh cởi luôn cái quần của cô, trước mắt anh là một thân hình nóng bỏng điện nước đầy đủ làn da trắng ngần.Cúi đầu hôn lên nơi đó.
Cô vì bị anh bất ngờ chạm vào nơi tư mật, khoái cảm đang dần chiếm lấy tâm trí,cô không ngừng rên rỉ:"Ưm.. Nhất Phong.. tôi khó chịu quá".
Anh lột chiếc quần chíp của cô trước mắt anh là một khu rừng rậm nhiệt đới vô cùng cuốn hút.Một lần nữa anh cúi đầu xuống hôn lên nơi đó,dùng lưỡi **** *** thăm dò nơi huyền bí.Khoái cảm tăng cao cô không ngừng rên rỉ vì quá đỗi kích thích.Một dòng nước chạy vội từ trong nơi huyền bí đi ra làm anh thích thú,anh hút hết mật dịch ấy, đây là mật ngọt của cô,mật ngọt của vợ anh.
Anh rời khỏi đó và lại hôn lên môi cô,anh muốn cô cùng cảm nhận được mùi vị này,tay anh đi vào nơi tư mật bất ngờ nên cô không chịu được lại bật tiếng rên rỉ:"Ưm.. tôi khó chịu quá.. đừng mà.."
"Bảo bối ngoan, gọi tên anh đi"
"Ưm.. Nhất Phong..cho tôi"
"Nói 'em yêu anh' anh sẽ cho em thứ em muốn".
"Phong.. Em yêu anh".
"Ngoan".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.