Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại
Chương 57: Dung lượng não
Tô Nhị Lưỡng
13/04/2024
Rất nóng.
Từ trong ra ngoài.
Tiết Bảo Thiêm hối hận ban nãy đã không hé cửa sổ ra một chút, gió núi không thể thổi vào, chẳng mang đi nổi một giọt mồ hôi nào.
Lúc này hắn đang bị cái nóng bủa vây, sau gáy bị người ta lôi kéo theo cách chẳng hề nhẹ nhàng, vòng cổ thô cứng siết chặt yết hầu, Tiết Bảo Thiêm phải cố hết sức ngửa đầu ra sau mới có thêm một chút không khí.
Bản nhạc chuông vang vọng vừa nhanh vừa gấp gáp, tiếng xào xạc của gió thổi qua rừng trúc cũng chẳng thể ngăn nổi giai điệu của nó. Đôi khi tiếng chuông gấp gáp ngừng lại, Tiết Bảo Thiêm lại càng căng thẳng hơn, ngón tay siết chặt chăn bông, chờ đợi những cú thúc vừa mạnh vừa ác không biết khi nào sẽ ập đến.
Có một chút tủi nhục, đặc biệt là khi biết người mình yêu lại yêu người khác. Nỗi đắng cay trong lòng cứ thế dâng đầy, cho đến khi gần tới điểm giới hạn, hắn dùng hết sức giơ bàn tay đang chống trên giường trúc, giữ chuông cổ lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Gương mặt của Diêm Dã chôn chặt trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ, chỉ có cánh tay đưa ra phía trước là nhìn thấy rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn, bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên, bàn tay to lớn quấn vài vòng dây xích, bạo ngược và hung tàn như một kẻ thống trị chễm chệ ở trên cao.
Thấy ánh mắt nhìn lại của Tiết Bảo Thiêm, cậu lạnh giọng hỏi: "Tiết gia không vui sao?" Cổ tay lại quấn thêm hai vòng, đột nhiên kéo người lên, mặt đối mặt ôm trong lòng, áp sát xuống, thấy người chau mày mới hỏi, "Tại sao không vui?"
Trong mắt Tiết Bảo Thiêm chứa đầy sự giận dữ, đột nhiên hắn giật sợi dây xích trên tay Diêm Dã ra, quấn sợi dây xích lên cổ người đàn ông, dùng sức siết, oán hận mà mắng: "Diêm Dã, mẹ kiếp cậu chính là một tên khốn nạn!"
Diêm Dã bị hắn kéo hơi nghiêng người, hai người lại càng dán sát vào nhau. Cậu không quan tâm đến cảm giác lành lạnh trên cổ, hai bàn tay ghìm chặt vòng eo, nhấc cao lên lại bỗng nhiên ép chặt xuống!
Lục lạc dao động với biên độ lớn nhất, đung đưa va trúng cằm của Tiết Bảo Thiêm, tiếng chuông dồn dập vang lên, lẫn vào đó là giọng nói của Diêm Dã: "Tiết Bảo Thiêm, anh cũng là một tên khốn nạn."
Chuông cổ reo vang nửa buổi, con chó già bên cạnh cũng gióng tai nghe nửa buổi, sau đó mí mắt thực sự không nhấc nổi nữa mới coi tiếng chuông lúc nhanh lúc chậm thành khúc nhạc ru, gác cằm lên chân mà say giấc.
Tiết Bảo Thiêm lật mình nằm sấp hút thuốc hơi tốn sức, hắn vươn tay lấy thuốc lá trên tủ, ngón tay vừa đụng tới mép, còn thiếu một chút nữa.
Diêm Dã vừa mặc quần xong, bước qua, từ bao thuốc lấy ra một điếu đưa thẳng vào miệng Tiết Bảo Thiêm, rồi cầm bật lửa đưa mồi lửa tới.
Tiết Bảo Thiêm nhìn chằm chằm cậu một lúc, mới cụp mắt châm thuốc, đầu thuốc vừa nhuốm đỏ đã nghe thấy Diêm Dã nói: "Sau này bớt hút thuốc lại đi, không tốt cho sức khỏe."
Tiết Bảo Thiêm nằm sấp trên mép giường nhìn Diêm Dã cười: "Diêm tổng, phép lịch sự tối thiểu là mẹ nó bớt lo chuyện bao đồng."
Diêm Dã đặt bật lửa xuống, đứng dậy, mặc áo thun đen vào, cũng nở nụ cười: "Còn phải bất lịch sự thêm một lần nữa." Cậu lấy một cái áo cổ lọ trong đống quần áo của Tiết Bảo Thiêm đặt trên giường: "Hôm nay mặc cái này đi."
Tiết Bảo Thiêm sờ cổ mình, thấp giọng chửi thề một tiếng, nhả một hơi khói, hỏi Diêm Dã đang dọn dẹp hành lý: "Khi nào cậu quay lại Yên thành?"
Diêm Dã dừng động tác trong tay, quay lại nhìn người trên giường: "Anh có ý gì?"
Ngón cái búng đầu thuốc lá, Tiết Bảo Thiêm nâng mí mắt: "Ở đây có Triệu Tiểu Tuyền theo dõi rồi, cậu đã nhận đơn hàng mới thì đừng lo lắng về phía này nữa, hơn nữa Diễm Việt cũng có nhiều việc đang chờ cậu quay về xử lý."
"Anh tin tưởng Triệu Tiểu Tuyền à?"
"Tôi không tin anh ta, nhưng ai có thể từ chối tiền cơ chứ?"
Diêm Dã bước chậm đến bên giường, ngồi xổm ngang tầm nhìn Tiết Bảo Thiêm: "Triệu Tiểu Tuyền là người thấy tiền sáng mắt, vậy anh có nghĩ đến, nếu hắn ta thực sự tìm thấy Nguỵ Hoa, có khi nào hắn ta sẽ thương lượng một thỏa thuận khác không? Nhận được nhiều tiền hơn rồi để Nguỵ Hoa đi?"
Đầu ống thuốc lá hướng xuống, tàn thuốc rơi lả tả, sắc mặt Tiết Bảo Thiêm tối sầm.
Diêm Dã nhìn vết bầm trên cần cổ trắng nõn của Tiết Bảo Thiêm rồi nói: "Có tôi ở đây, tất cả mọi động tĩnh tôi đều nắm rõ, Triệu Tiểu Tuyền muốn giở trò cũng phải e ngại tôi vài phần."
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu: "Bây giờ cậu đang nắm giữ đơn hàng lớn của Công Nghệ Hoa Nghiệp, đây là thời điểm tốt để quay lại đè bẹp Thịnh Dữ. Hơn nữa, hợp đồng đã ký, nếu cậu không đến làm việc, bên A có thể kiện cậu vi phạm hợp đồng." Hắn nói một cách nghiêm túc, "Cuộc sống có những thứ tất yếu xảy ra, phía bên tôi cậu không cần lo nữa, Tiết gia có ông trời chăm sóc, chắc chắn sẽ bắt được Nguỵ Hoa."
"Hơn nữa....," Hắn nhanh chóng thay đổi sắc mặt, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc,"Hơn nữa, Diêm tổng không phải đang bận đi yêu đương sao."
Ánh mắt Diêm Dã sầm xuống, chống đầu gối đứng dậy, tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa nói: "Nhân phẩm Tiết gia tầm thường, chắc gì ông trời sẽ chăm sóc."
Không đợi Tiết Bảo Thiêm chửi lại, cậu tiếp tục nói: "Tôi đã nói chuyện với Lâm Tri Dịch rồi, chuyện bên này của anh xong xuôi thì tôi mới đi nhậm chức, ngoại trừ vị trí vệ sĩ, các công việc an ninh khác sẽ không bị trì hoãn, có thể tiến hành bình thường. Hôm nay, bên phía Diễm Việt sẽ nhận được tin tôi ký được hợp đồng lớn, tôi đã bảo Chu Nhất Minh và những người phe tôi ở công ty tung ra những thông tin có lợi cho tôi, vào lúc này tôi không lộ diện trái lại càng tốt, Tiết gia chẳng phải từng nói, những nhân vật lợi hại thật sự luôn chỉ là truyền thuyết sao."
Tiết Bảo Thiêm thường xuyên nói đùa với Diêm Dã, không nhớ mình đã nói ra câu đó khi nào. Bây giờ hắn không thể diễn tả được cảm giác trong lòng, những gì Diêm Dã vừa nói bất cứ ai nghe cũng sẽ cảm động, nhưng hắn nghe vẫn cảm thấy chua lè.
Hắn hút một hơi thuốc, sau đó từ tốn nói: "Theo dõi người ta mất rất nhiều sức lực và thời gian, nếu làm lỡ việc Diêm tổng yêu đương thì không tốt."
Diêm Dã quay lưng, hạ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Vậy xin Tiết gia hãy tốt tính hơn một chút, để ông trời chiếu cố nhiều hơn, sớm ngày bắt được Nguỵ Hoa, tôi mới có thể yêu đương sớm được."
Diêm Dã không có nhiều đồ, cậu bỏ cái áo cuối cùng vào ba lô, nhưng không kéo khóa. Xoay người đi đến trước bàn, cậu quét hết những món đồ chơi người lớn mà hôm qua Tiết Bảo Thiêm đã mua vào ba lô.
"Cậu làm gì đó?" Tiết Bảo Thiêm tức giận, "Còn muốn đem đi dùng với người sau à? Mẹ kiếp quá tiết kiệm rồi đấy Diêm tổng."
Hắn dùng một tay giữ ba lô: "Muốn tiết kiệm tiền? Dễ thôi, mua một miếng đất nghĩa địa, nằm sớm ba mươi đến năm mươi năm, sau này đảm bảo sẽ tăng giá."
Diêm Dã lúc này không còn hoà nhã, lời nói bình bình nhưng sắc bén: "Tôi không đem đi, anh tiếp tục dùng à, trai thẳng?"
Tiết Bảo Thiêm nghẹn lời, như bị tát một cái vào mặt, sau đó hung hăng bật lại: "Sau này tôi có bạn gái sẽ dùng, não Diêm tổng nhỏ, không nghĩ được toàn diện cũng không trách được."
"Cho bạn gái dùng?" Diêm Dã lạnh lùng, ngón tay dài lấy một cái kẹp trong ba lô ra, giữ chặt cánh tay đang muốn vùng vẫy của Tiết Bảo Thiêm, kẹp lên ngực trần của hắn, tiếp đó nâng cằm hắn lên lạnh giọng hỏi: "Đồ mà Tiết gia đã tự dùng qua còn có thể đưa cho bạn gái dùng? Dung lượng não tôi nhỏ, thật sự suy nghĩ không được toàn diện như vậy."
Tiết Bảo Thiêm Tiết Bảo Thiêm vừa ngượng vừa tức: "Diêm Dã! Cậu buông tay ra!"
Diêm Dã đè người xuống, giọng điệu cứng rắn chưa từng có: "Tôi đi trông chừng đây, hôm nay anh không cần đi, ngủ thêm một lát nữa, tối nay tôi về muốn ăn cơm anh nấu. Tôi thay anh bắt người, bây giờ không cần anh ngủ cùng nữa, anh phải báo đáp cái gì chứ, sau này ngày nào anh cũng phải nấu cơm cho tôi ăn, một ngày ba bữa, không được thiếu bữa nào."
Nói xong cậu đẩy hắn ra, cầm lấy ba lên, xoay người bỏ đi.
Tiết Bảo Thiêm nhe răng há miệng, lấy cái kẹp trên ngực xuống, dùng sức ném về phía bóng lưng cậu: "Được, vậy thì ngày nào cũng ăn lẩu nấm."
"Anh nấu gì tôi ăn nấy."
Diêm Dã không quay đầu lại, mở cửa bước ra ngoài.
Từ trong ra ngoài.
Tiết Bảo Thiêm hối hận ban nãy đã không hé cửa sổ ra một chút, gió núi không thể thổi vào, chẳng mang đi nổi một giọt mồ hôi nào.
Lúc này hắn đang bị cái nóng bủa vây, sau gáy bị người ta lôi kéo theo cách chẳng hề nhẹ nhàng, vòng cổ thô cứng siết chặt yết hầu, Tiết Bảo Thiêm phải cố hết sức ngửa đầu ra sau mới có thêm một chút không khí.
Bản nhạc chuông vang vọng vừa nhanh vừa gấp gáp, tiếng xào xạc của gió thổi qua rừng trúc cũng chẳng thể ngăn nổi giai điệu của nó. Đôi khi tiếng chuông gấp gáp ngừng lại, Tiết Bảo Thiêm lại càng căng thẳng hơn, ngón tay siết chặt chăn bông, chờ đợi những cú thúc vừa mạnh vừa ác không biết khi nào sẽ ập đến.
Có một chút tủi nhục, đặc biệt là khi biết người mình yêu lại yêu người khác. Nỗi đắng cay trong lòng cứ thế dâng đầy, cho đến khi gần tới điểm giới hạn, hắn dùng hết sức giơ bàn tay đang chống trên giường trúc, giữ chuông cổ lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Gương mặt của Diêm Dã chôn chặt trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ, chỉ có cánh tay đưa ra phía trước là nhìn thấy rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn, bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên, bàn tay to lớn quấn vài vòng dây xích, bạo ngược và hung tàn như một kẻ thống trị chễm chệ ở trên cao.
Thấy ánh mắt nhìn lại của Tiết Bảo Thiêm, cậu lạnh giọng hỏi: "Tiết gia không vui sao?" Cổ tay lại quấn thêm hai vòng, đột nhiên kéo người lên, mặt đối mặt ôm trong lòng, áp sát xuống, thấy người chau mày mới hỏi, "Tại sao không vui?"
Trong mắt Tiết Bảo Thiêm chứa đầy sự giận dữ, đột nhiên hắn giật sợi dây xích trên tay Diêm Dã ra, quấn sợi dây xích lên cổ người đàn ông, dùng sức siết, oán hận mà mắng: "Diêm Dã, mẹ kiếp cậu chính là một tên khốn nạn!"
Diêm Dã bị hắn kéo hơi nghiêng người, hai người lại càng dán sát vào nhau. Cậu không quan tâm đến cảm giác lành lạnh trên cổ, hai bàn tay ghìm chặt vòng eo, nhấc cao lên lại bỗng nhiên ép chặt xuống!
Lục lạc dao động với biên độ lớn nhất, đung đưa va trúng cằm của Tiết Bảo Thiêm, tiếng chuông dồn dập vang lên, lẫn vào đó là giọng nói của Diêm Dã: "Tiết Bảo Thiêm, anh cũng là một tên khốn nạn."
Chuông cổ reo vang nửa buổi, con chó già bên cạnh cũng gióng tai nghe nửa buổi, sau đó mí mắt thực sự không nhấc nổi nữa mới coi tiếng chuông lúc nhanh lúc chậm thành khúc nhạc ru, gác cằm lên chân mà say giấc.
Tiết Bảo Thiêm lật mình nằm sấp hút thuốc hơi tốn sức, hắn vươn tay lấy thuốc lá trên tủ, ngón tay vừa đụng tới mép, còn thiếu một chút nữa.
Diêm Dã vừa mặc quần xong, bước qua, từ bao thuốc lấy ra một điếu đưa thẳng vào miệng Tiết Bảo Thiêm, rồi cầm bật lửa đưa mồi lửa tới.
Tiết Bảo Thiêm nhìn chằm chằm cậu một lúc, mới cụp mắt châm thuốc, đầu thuốc vừa nhuốm đỏ đã nghe thấy Diêm Dã nói: "Sau này bớt hút thuốc lại đi, không tốt cho sức khỏe."
Tiết Bảo Thiêm nằm sấp trên mép giường nhìn Diêm Dã cười: "Diêm tổng, phép lịch sự tối thiểu là mẹ nó bớt lo chuyện bao đồng."
Diêm Dã đặt bật lửa xuống, đứng dậy, mặc áo thun đen vào, cũng nở nụ cười: "Còn phải bất lịch sự thêm một lần nữa." Cậu lấy một cái áo cổ lọ trong đống quần áo của Tiết Bảo Thiêm đặt trên giường: "Hôm nay mặc cái này đi."
Tiết Bảo Thiêm sờ cổ mình, thấp giọng chửi thề một tiếng, nhả một hơi khói, hỏi Diêm Dã đang dọn dẹp hành lý: "Khi nào cậu quay lại Yên thành?"
Diêm Dã dừng động tác trong tay, quay lại nhìn người trên giường: "Anh có ý gì?"
Ngón cái búng đầu thuốc lá, Tiết Bảo Thiêm nâng mí mắt: "Ở đây có Triệu Tiểu Tuyền theo dõi rồi, cậu đã nhận đơn hàng mới thì đừng lo lắng về phía này nữa, hơn nữa Diễm Việt cũng có nhiều việc đang chờ cậu quay về xử lý."
"Anh tin tưởng Triệu Tiểu Tuyền à?"
"Tôi không tin anh ta, nhưng ai có thể từ chối tiền cơ chứ?"
Diêm Dã bước chậm đến bên giường, ngồi xổm ngang tầm nhìn Tiết Bảo Thiêm: "Triệu Tiểu Tuyền là người thấy tiền sáng mắt, vậy anh có nghĩ đến, nếu hắn ta thực sự tìm thấy Nguỵ Hoa, có khi nào hắn ta sẽ thương lượng một thỏa thuận khác không? Nhận được nhiều tiền hơn rồi để Nguỵ Hoa đi?"
Đầu ống thuốc lá hướng xuống, tàn thuốc rơi lả tả, sắc mặt Tiết Bảo Thiêm tối sầm.
Diêm Dã nhìn vết bầm trên cần cổ trắng nõn của Tiết Bảo Thiêm rồi nói: "Có tôi ở đây, tất cả mọi động tĩnh tôi đều nắm rõ, Triệu Tiểu Tuyền muốn giở trò cũng phải e ngại tôi vài phần."
Tiết Bảo Thiêm suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu: "Bây giờ cậu đang nắm giữ đơn hàng lớn của Công Nghệ Hoa Nghiệp, đây là thời điểm tốt để quay lại đè bẹp Thịnh Dữ. Hơn nữa, hợp đồng đã ký, nếu cậu không đến làm việc, bên A có thể kiện cậu vi phạm hợp đồng." Hắn nói một cách nghiêm túc, "Cuộc sống có những thứ tất yếu xảy ra, phía bên tôi cậu không cần lo nữa, Tiết gia có ông trời chăm sóc, chắc chắn sẽ bắt được Nguỵ Hoa."
"Hơn nữa....," Hắn nhanh chóng thay đổi sắc mặt, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc,"Hơn nữa, Diêm tổng không phải đang bận đi yêu đương sao."
Ánh mắt Diêm Dã sầm xuống, chống đầu gối đứng dậy, tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa nói: "Nhân phẩm Tiết gia tầm thường, chắc gì ông trời sẽ chăm sóc."
Không đợi Tiết Bảo Thiêm chửi lại, cậu tiếp tục nói: "Tôi đã nói chuyện với Lâm Tri Dịch rồi, chuyện bên này của anh xong xuôi thì tôi mới đi nhậm chức, ngoại trừ vị trí vệ sĩ, các công việc an ninh khác sẽ không bị trì hoãn, có thể tiến hành bình thường. Hôm nay, bên phía Diễm Việt sẽ nhận được tin tôi ký được hợp đồng lớn, tôi đã bảo Chu Nhất Minh và những người phe tôi ở công ty tung ra những thông tin có lợi cho tôi, vào lúc này tôi không lộ diện trái lại càng tốt, Tiết gia chẳng phải từng nói, những nhân vật lợi hại thật sự luôn chỉ là truyền thuyết sao."
Tiết Bảo Thiêm thường xuyên nói đùa với Diêm Dã, không nhớ mình đã nói ra câu đó khi nào. Bây giờ hắn không thể diễn tả được cảm giác trong lòng, những gì Diêm Dã vừa nói bất cứ ai nghe cũng sẽ cảm động, nhưng hắn nghe vẫn cảm thấy chua lè.
Hắn hút một hơi thuốc, sau đó từ tốn nói: "Theo dõi người ta mất rất nhiều sức lực và thời gian, nếu làm lỡ việc Diêm tổng yêu đương thì không tốt."
Diêm Dã quay lưng, hạ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Vậy xin Tiết gia hãy tốt tính hơn một chút, để ông trời chiếu cố nhiều hơn, sớm ngày bắt được Nguỵ Hoa, tôi mới có thể yêu đương sớm được."
Diêm Dã không có nhiều đồ, cậu bỏ cái áo cuối cùng vào ba lô, nhưng không kéo khóa. Xoay người đi đến trước bàn, cậu quét hết những món đồ chơi người lớn mà hôm qua Tiết Bảo Thiêm đã mua vào ba lô.
"Cậu làm gì đó?" Tiết Bảo Thiêm tức giận, "Còn muốn đem đi dùng với người sau à? Mẹ kiếp quá tiết kiệm rồi đấy Diêm tổng."
Hắn dùng một tay giữ ba lô: "Muốn tiết kiệm tiền? Dễ thôi, mua một miếng đất nghĩa địa, nằm sớm ba mươi đến năm mươi năm, sau này đảm bảo sẽ tăng giá."
Diêm Dã lúc này không còn hoà nhã, lời nói bình bình nhưng sắc bén: "Tôi không đem đi, anh tiếp tục dùng à, trai thẳng?"
Tiết Bảo Thiêm nghẹn lời, như bị tát một cái vào mặt, sau đó hung hăng bật lại: "Sau này tôi có bạn gái sẽ dùng, não Diêm tổng nhỏ, không nghĩ được toàn diện cũng không trách được."
"Cho bạn gái dùng?" Diêm Dã lạnh lùng, ngón tay dài lấy một cái kẹp trong ba lô ra, giữ chặt cánh tay đang muốn vùng vẫy của Tiết Bảo Thiêm, kẹp lên ngực trần của hắn, tiếp đó nâng cằm hắn lên lạnh giọng hỏi: "Đồ mà Tiết gia đã tự dùng qua còn có thể đưa cho bạn gái dùng? Dung lượng não tôi nhỏ, thật sự suy nghĩ không được toàn diện như vậy."
Tiết Bảo Thiêm Tiết Bảo Thiêm vừa ngượng vừa tức: "Diêm Dã! Cậu buông tay ra!"
Diêm Dã đè người xuống, giọng điệu cứng rắn chưa từng có: "Tôi đi trông chừng đây, hôm nay anh không cần đi, ngủ thêm một lát nữa, tối nay tôi về muốn ăn cơm anh nấu. Tôi thay anh bắt người, bây giờ không cần anh ngủ cùng nữa, anh phải báo đáp cái gì chứ, sau này ngày nào anh cũng phải nấu cơm cho tôi ăn, một ngày ba bữa, không được thiếu bữa nào."
Nói xong cậu đẩy hắn ra, cầm lấy ba lên, xoay người bỏ đi.
Tiết Bảo Thiêm nhe răng há miệng, lấy cái kẹp trên ngực xuống, dùng sức ném về phía bóng lưng cậu: "Được, vậy thì ngày nào cũng ăn lẩu nấm."
"Anh nấu gì tôi ăn nấy."
Diêm Dã không quay đầu lại, mở cửa bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.