Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại
Chương 56: Yêu từ cái nhìn đầu tiên
Tô Nhị Lưỡng
12/04/2024
Editor: Gấu Gầy
Trong thị trấn không thể nhìn thấy mặt trời lúc hoàng hôn, khi sắp lặn nó đã ở phía bên kia sườn núi. Chỉ có ánh chiều tà lọt qua đỉnh núi, mong manh nhàn nhạt, không hề gay gắt.
Diêm Dã bước đi trong ráng chiều trở về, tìm thấy Tiết Bảo Thiêm ở trên sân thượng, hắn ngồi trên ghế trúc uống bia, quay đầu nhìn lại, đôi mắt hiếm khi tràn ngập sự dịu dàng.
Nhưng Diêm Dã đã bỏ lỡ đôi mắt đó, cậu vung tay choàng một chiếc áo khoác lên người Tiết Bảo Thiêm: “Đêm nay sương nặng, đừng để cảm lạnh.”
Tiết Bảo Thiêm vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, lại mở một chai bia cho Diêm Dã: “Lại đây ngồi đi.”
– Việc tỏ tình không dễ mở lời, bình thường mình hay “làm điều xấu”, đột nhiên dâng hiến tấm chân tình, tên chó Diêm Dã này hoặc là sẽ nghĩ mình bị điên, hoặc sẽ hoài nghi mình lại muốn gây chuyện.
Mọi thứ đến thật tự nhiên mới có thể cảm động lòng người. Tiết Bảo Thiêm một mặt chửi thầm thật là mẹ nó làm màu, một mặt lại kìm nén tình ý trong lòng.
Diêm Dã ngồi trên ghế, cách Tiết Bảo Thiêm nửa thân người, cậu nhận lấy chai bia, nhìn về phía sau núi nơi ánh nắng dần biến mất. Cậu không phải là người nói nhiều, nhưng luôn có chuyện để nói với Tiết Bảo Thiêm, những lúc im lặng như thế này rất hiếm khi xảy ra.
“Hôm nay đi làm gì thế?” Tiết Bảo Thiêm bắt đầu theo kế hoạch một cách từ từ.
Bọt bia trào ra theo miệng chai bia trượt xuống, làm ướt đầu ngón tay của Diêm Dã, cậu rút một tờ khăn giấy lau tay, cụp mắt nói: “Đi gặp một khách hàng.”
“Khách hàng?”
Khăn giấy bị ném vào thùng rác: “Ừ, hôm nay tôi mới ký một đơn hàng.” Cậu uống một ngụm bia, tiếp tục giải thích, “Mấy ngày này tôi nói chuyện với những người đến thị trấn này nằm vùng, nghe họ nói Triệu Tiểu Tuyền luôn muốn giành được một đơn hàng lớn, nhưng người ta không hài lòng với hắn và đàn em của hắn, nên việc hợp tác vẫn chưa đạt được.”
Tiết Bảo Thiêm ngồi thẳng lưng: “Cậu cướp đơn hàng của Triệu Tiểu Tuyền?”
“Không hẳn là cướp, là do hắn vốn dĩ không thể giành được.”
“Đơn hàng lớn cỡ nào?”
Diêm Dã nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm, trong mắt có sự tính toán sâu không lường được: “So với việc Thịnh Dữ cắt đứt đơn hàng của tôi, đơn này còn lớn hơn.”
“Thật sao?” Tiết Bảo Thiêm bất ngờ đứng dậy từ chiếc ghế trúc, vui mừng nói, “Thịnh Dữ đã sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn để cắt đứt đơn hàng của cậu, khiến danh tiếng của cậu trong công ty giảm sút, nếu cậu có thể mang theo một đơn hàng lớn hơn trở về, để xem ai mới là người lợi hại? Thắng thua ngay lập tức sẽ được phân định. Đây không phải là tát một cái vào mặt Thịnh Dự sao?”
Tiết Bảo Thiêm lại ngồi trở lại ghế trúc, chậm rãi uống một ngụm bia, vẻ mặt âm hiểm: “Lúc đó sẽ đặc sắc lắm cho coi, tôi muốn xem, những người đã đạp cậu xuống, nâng cậu lên đến tận mây xanh thế nào?” Hắn lười biếng vắt chéo chân, “Chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng chết mẹ rồi.”
Sau khi cụng chai với Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm lại hỏi: “Công ty nào? Hôm nay nói chuyện có thuận lợi không?”
“Công Nghệ Hoa Nghiệp, thuận lợi.”
“Công Nghệ Hoa Nghiệp? Làm điện thoại đó hả?”
“Ừ.”
Hương thơm đậm đà của mạch nha lan tỏa trong miệng Tiết Bảo Thiêm, nhìn những dãy núi dần chìm vào chạng vạng, hắn nhoẻn miệng cười nói: “Ngầu vãi.”
Không khí đang vui vẻ, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy thời cơ đã chín muồi, sờ sờ mấy tờ giấy trong túi: “Diêm Dã, tôi...”
“Tôi có một chuyện... muốn nói với anh.” Diêm Dã nhìn vào hư không, chủ động mở lời trước.
Tiết Bảo Thiêm 'chậc' một tiếng, vỗ nhẹ vào túi áo: “Cậu nói đi.”
Để Diêm Dã nói, nhưng cậu lại trầm mặc một hồi lâu, ngón tay nắm lấy miệng chai, từ từ lắc nhẹ thân chai, cuối cùng khi bóng đêm hoàn toàn vây lấy, cậu thì thầm: “Từ hôm nay, tôi sẽ dọn ra ngoài ở.”
Lông mày chợt cau lại, Tiết Bảo Thiêm hỏi: “Cái gì?”
“Tôi dọn ra ngoài ở.”
“Tại sao?”
Diêm Dã ngửa đầu uống cạn chai bia, lúc nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm, bóng đêm trượt vào trong mắt cậu, đặc quánh một mảng: “Tiết Bảo Thiêm, tôi đã có người trong lòng.”
Túi áo đựng mấy tờ giấy mỏng bỗng chốc trở nên nặng trịch, đè lên ngực khiến Tiết Bảo Thiêm không thở nổi, hắn không thể tin được hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi đã có người trong lòng.” Giọng điệu của Diêm Dã vẫn bình bình như cũ, “Tiết gia từng nói, giữa chúng ta nếu ai có người mình thích, mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc.”
Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc, kẹp vào miệng, lại đi tìm bật lửa, ngón cái quẹt hai ba cái mới phát ra lửa, đưa tới gần, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt.
Lông mi không ngừng mấp máy rủ xuống thật sâu, không thể phân biệt được thần sắc, khói thuốc cay nồng ngậm ở trong miệng lâu lắm mới vội vàng thổi ra, người nghiện thuốc lá dường như bị sặc, ho khan dồn dập, khóe mắt lộ ra vệt đỏ, thoạt nhìn có chút chật vật.
Khuỷu tay tựa trên đầu gối, Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng ngừng ho, đẩy ly nước ấm đưa đến trước mặt ra, hắn nhìn xuống mặt đất xi măng thô ráp, giọng nói mang theo ý cười lạnh lẽo: “Là ai vậy? Xui xẻo thế nào mà lại lọt vào mắt của Diêm tổng.”
Ly nước được đặt trên bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo, lẫn lộn với giọng nói trầm thấp của Diêm Dã, trượt vào bóng đêm: “Tổng giám đốc của Công Nghệ Hoa Nghiệp, Lâm Tri Dịch, người mà tôi gặp hôm nay.”
“Hôm nay?” Tiết Bảo Thiêm bất ngờ trợn mắt.
“Hôm nay.” Diêm Dã rũ mắt nhìn hắn, “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Núi cao sương mù mông lung, xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa, mặt trời đã lặn, nhưng mặt trăng vẫn còn chưa mọc.
Dời ánh mắt, Tiết Bảo Thiêm chửi thề một tiếng, hút thuốc nhiều quá, bỗng nhiên cảm thấy từ miệng đến tim đều đắng chát, hắn lấy điếu thuốc ra, nhếch khóe miệng, vừa lạnh lùng tự giễu lại vừa như đùa cợt: “Nguyệt Lão phân loại rác cuối cùng cũng đến phiên Diêm tổng của chúng ta rồi.”
Hắn đứng dậy, tựa vào lan can ban công, bóng núi xa như hàm răng quái thú gồ ghề, từng chút một nuốt chửng con người nhỏ bé.
Khói thuốc màu xám trắng nổi bật trong bóng tối, hơi thở bên môi làm chúng biến dạng, Tiết Bảo Thiêm bình tĩnh hỏi: “Sao lại yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy? Có gì tốt ư?”
Diêm Dã lại mở một chai bia, nhấp một ngụm: “Tươi mát, thông minh, có văn hóa.”
Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, không quay đầu lại, hỏi một cách lơ đãng: “Hết rồi à?”
Diêm Dã nhìn theo bóng lưng gầy gò dần hòa vào cảnh núi, chậm rãi nói: “Không làm phiền người khác.”
“Đệt.” Tiết Bảo Thiêm mỉm cười, “Mắt nhìn khá lắm, chúc mừng.”
Diêm Dã ngả lưng vào ghế, nhìn những ngọn núi xa chỉ còn thấy hình dạng, âm thanh chậm rãi giống như những nốt trầm của tiếng đàn cello: “Tiết Bảo Thiêm, anh biết không? Tôi đã từng thích anh.”
Bóng lưng trong màn đêm cứng đờ, cứng đờ rất lâu, sau đó mới từ từ thả lỏng ra, cười nói: “Đã từng? Thì chỉ là quá khứ.”
Diêm Dã đứng dậy, tựa vào bên cạnh Tiết Bảo Thiêm, cùng hắn nhìn ra xa: “Ừ, chỉ là đã từng thôi.”
Tiết Bảo Thiêm nhìn thanh niên bên cạnh, hỏi giống như đùa: “Lúc thích tôi, tại sao không nói cho tôi biết?”
Diêm Dã muốn với tay vuốt gọn những sợi tóc bị gió thổi rối của hắn, nhưng lại rụt tay về.
“Nói cho anh biết, anh sẽ trả lời tôi thế nào?” Cậu hơi nghiêng người, “Hai trăm tệ, tôi thích anh.”
Gió đêm thổi qua, không nhẹ cũng không nặng, lướt qua giữa hai người, nhưng lại như dựng lên một bức tường kiên cố dày nặng.
“Anh sẽ trả lời tôi thế nào?”
Tiết Bảo Thiêm nâng mí mắt, đối diện với ánh mắt của Diêm Dã, bên tai văng vẳng hai chữ “Đã từng“.
“Thằng ngốc này, anh đây là trai thẳng.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Không thất vọng, không tiếc nuối, Diêm Dã từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, lảng tránh ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, như thể hai người chỉ đang trò chuyện những việc vụn vặt bình thường.
Trấn nhỏ không nhộn nhịp, vào đêm càng vắng vẻ, trầm mặc xuống, chỉ còn lại tiếng gió. Một lúc lâu sau, Diêm Dã mới nghe Tiết Bảo Thiêm hỏi: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên là cảm giác thế nào?”
Cậu suy nghĩ một lát: “Cũng được, khá tốt.”
“Lần đầu gặp tôi thì sao?” Tiết Bảo Thiêm thổi khói thuốc ra thật xa, làm như không để ý, “Có cảm giác đó không?”
Diêm Dã dường như thực sự nở nụ cười tươi từ tận đáy lòng: “Lúc đó mặt mũi anh bầm dập, nếu tôi có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì thật là biến thái.”
“Đệt,“ Tiết Bảo Thiêm cũng cười, “Quả thật rất biến thái, nhưng cậu cũng không cần nói thẳng như vậy chứ?”
Hai người cười nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều có bóng dáng của đối phương, cho đến khi nụ cười nhạt đi, Tiết Bảo Thiêm giơ tay bóp cổ Diêm Dã, cơ thể dán lên lồng ngực ấm áp: “Thằng quỷ ngốc, ngủ một giấc cuối cùng, ngày mai hẵng dọn đi.”
Diêm Dã chậm rãi cầm cổ tay hắn, trong mắt có cảm xúc mịt mờ khó hiểu: “Tiết Bảo Thiêm...”
Tiết Bảo Thiêm buông tay, lấy ra một thứ từ sau ghế trúc, đeo lên cổ mình.
Ngón tay khẽ móc, vang lên tiếng leng keng.
Hắn hôn lên đôi môi trước mặt: “Trương Thỉ, để Tiết gia ngủ thêm một đêm nữa.”
—-----
Lời Gấu Gầy: Tui xót Thiêm Thiêm của tui quá mấy bà ơi
- -------
Trong thị trấn không thể nhìn thấy mặt trời lúc hoàng hôn, khi sắp lặn nó đã ở phía bên kia sườn núi. Chỉ có ánh chiều tà lọt qua đỉnh núi, mong manh nhàn nhạt, không hề gay gắt.
Diêm Dã bước đi trong ráng chiều trở về, tìm thấy Tiết Bảo Thiêm ở trên sân thượng, hắn ngồi trên ghế trúc uống bia, quay đầu nhìn lại, đôi mắt hiếm khi tràn ngập sự dịu dàng.
Nhưng Diêm Dã đã bỏ lỡ đôi mắt đó, cậu vung tay choàng một chiếc áo khoác lên người Tiết Bảo Thiêm: “Đêm nay sương nặng, đừng để cảm lạnh.”
Tiết Bảo Thiêm vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh, lại mở một chai bia cho Diêm Dã: “Lại đây ngồi đi.”
– Việc tỏ tình không dễ mở lời, bình thường mình hay “làm điều xấu”, đột nhiên dâng hiến tấm chân tình, tên chó Diêm Dã này hoặc là sẽ nghĩ mình bị điên, hoặc sẽ hoài nghi mình lại muốn gây chuyện.
Mọi thứ đến thật tự nhiên mới có thể cảm động lòng người. Tiết Bảo Thiêm một mặt chửi thầm thật là mẹ nó làm màu, một mặt lại kìm nén tình ý trong lòng.
Diêm Dã ngồi trên ghế, cách Tiết Bảo Thiêm nửa thân người, cậu nhận lấy chai bia, nhìn về phía sau núi nơi ánh nắng dần biến mất. Cậu không phải là người nói nhiều, nhưng luôn có chuyện để nói với Tiết Bảo Thiêm, những lúc im lặng như thế này rất hiếm khi xảy ra.
“Hôm nay đi làm gì thế?” Tiết Bảo Thiêm bắt đầu theo kế hoạch một cách từ từ.
Bọt bia trào ra theo miệng chai bia trượt xuống, làm ướt đầu ngón tay của Diêm Dã, cậu rút một tờ khăn giấy lau tay, cụp mắt nói: “Đi gặp một khách hàng.”
“Khách hàng?”
Khăn giấy bị ném vào thùng rác: “Ừ, hôm nay tôi mới ký một đơn hàng.” Cậu uống một ngụm bia, tiếp tục giải thích, “Mấy ngày này tôi nói chuyện với những người đến thị trấn này nằm vùng, nghe họ nói Triệu Tiểu Tuyền luôn muốn giành được một đơn hàng lớn, nhưng người ta không hài lòng với hắn và đàn em của hắn, nên việc hợp tác vẫn chưa đạt được.”
Tiết Bảo Thiêm ngồi thẳng lưng: “Cậu cướp đơn hàng của Triệu Tiểu Tuyền?”
“Không hẳn là cướp, là do hắn vốn dĩ không thể giành được.”
“Đơn hàng lớn cỡ nào?”
Diêm Dã nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm, trong mắt có sự tính toán sâu không lường được: “So với việc Thịnh Dữ cắt đứt đơn hàng của tôi, đơn này còn lớn hơn.”
“Thật sao?” Tiết Bảo Thiêm bất ngờ đứng dậy từ chiếc ghế trúc, vui mừng nói, “Thịnh Dữ đã sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn để cắt đứt đơn hàng của cậu, khiến danh tiếng của cậu trong công ty giảm sút, nếu cậu có thể mang theo một đơn hàng lớn hơn trở về, để xem ai mới là người lợi hại? Thắng thua ngay lập tức sẽ được phân định. Đây không phải là tát một cái vào mặt Thịnh Dự sao?”
Tiết Bảo Thiêm lại ngồi trở lại ghế trúc, chậm rãi uống một ngụm bia, vẻ mặt âm hiểm: “Lúc đó sẽ đặc sắc lắm cho coi, tôi muốn xem, những người đã đạp cậu xuống, nâng cậu lên đến tận mây xanh thế nào?” Hắn lười biếng vắt chéo chân, “Chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng chết mẹ rồi.”
Sau khi cụng chai với Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm lại hỏi: “Công ty nào? Hôm nay nói chuyện có thuận lợi không?”
“Công Nghệ Hoa Nghiệp, thuận lợi.”
“Công Nghệ Hoa Nghiệp? Làm điện thoại đó hả?”
“Ừ.”
Hương thơm đậm đà của mạch nha lan tỏa trong miệng Tiết Bảo Thiêm, nhìn những dãy núi dần chìm vào chạng vạng, hắn nhoẻn miệng cười nói: “Ngầu vãi.”
Không khí đang vui vẻ, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy thời cơ đã chín muồi, sờ sờ mấy tờ giấy trong túi: “Diêm Dã, tôi...”
“Tôi có một chuyện... muốn nói với anh.” Diêm Dã nhìn vào hư không, chủ động mở lời trước.
Tiết Bảo Thiêm 'chậc' một tiếng, vỗ nhẹ vào túi áo: “Cậu nói đi.”
Để Diêm Dã nói, nhưng cậu lại trầm mặc một hồi lâu, ngón tay nắm lấy miệng chai, từ từ lắc nhẹ thân chai, cuối cùng khi bóng đêm hoàn toàn vây lấy, cậu thì thầm: “Từ hôm nay, tôi sẽ dọn ra ngoài ở.”
Lông mày chợt cau lại, Tiết Bảo Thiêm hỏi: “Cái gì?”
“Tôi dọn ra ngoài ở.”
“Tại sao?”
Diêm Dã ngửa đầu uống cạn chai bia, lúc nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm, bóng đêm trượt vào trong mắt cậu, đặc quánh một mảng: “Tiết Bảo Thiêm, tôi đã có người trong lòng.”
Túi áo đựng mấy tờ giấy mỏng bỗng chốc trở nên nặng trịch, đè lên ngực khiến Tiết Bảo Thiêm không thở nổi, hắn không thể tin được hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi đã có người trong lòng.” Giọng điệu của Diêm Dã vẫn bình bình như cũ, “Tiết gia từng nói, giữa chúng ta nếu ai có người mình thích, mối quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc.”
Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc, kẹp vào miệng, lại đi tìm bật lửa, ngón cái quẹt hai ba cái mới phát ra lửa, đưa tới gần, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt.
Lông mi không ngừng mấp máy rủ xuống thật sâu, không thể phân biệt được thần sắc, khói thuốc cay nồng ngậm ở trong miệng lâu lắm mới vội vàng thổi ra, người nghiện thuốc lá dường như bị sặc, ho khan dồn dập, khóe mắt lộ ra vệt đỏ, thoạt nhìn có chút chật vật.
Khuỷu tay tựa trên đầu gối, Tiết Bảo Thiêm cuối cùng cũng ngừng ho, đẩy ly nước ấm đưa đến trước mặt ra, hắn nhìn xuống mặt đất xi măng thô ráp, giọng nói mang theo ý cười lạnh lẽo: “Là ai vậy? Xui xẻo thế nào mà lại lọt vào mắt của Diêm tổng.”
Ly nước được đặt trên bàn, phát ra tiếng vang trong trẻo, lẫn lộn với giọng nói trầm thấp của Diêm Dã, trượt vào bóng đêm: “Tổng giám đốc của Công Nghệ Hoa Nghiệp, Lâm Tri Dịch, người mà tôi gặp hôm nay.”
“Hôm nay?” Tiết Bảo Thiêm bất ngờ trợn mắt.
“Hôm nay.” Diêm Dã rũ mắt nhìn hắn, “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Núi cao sương mù mông lung, xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó sủa, mặt trời đã lặn, nhưng mặt trăng vẫn còn chưa mọc.
Dời ánh mắt, Tiết Bảo Thiêm chửi thề một tiếng, hút thuốc nhiều quá, bỗng nhiên cảm thấy từ miệng đến tim đều đắng chát, hắn lấy điếu thuốc ra, nhếch khóe miệng, vừa lạnh lùng tự giễu lại vừa như đùa cợt: “Nguyệt Lão phân loại rác cuối cùng cũng đến phiên Diêm tổng của chúng ta rồi.”
Hắn đứng dậy, tựa vào lan can ban công, bóng núi xa như hàm răng quái thú gồ ghề, từng chút một nuốt chửng con người nhỏ bé.
Khói thuốc màu xám trắng nổi bật trong bóng tối, hơi thở bên môi làm chúng biến dạng, Tiết Bảo Thiêm bình tĩnh hỏi: “Sao lại yêu từ cái nhìn đầu tiên vậy? Có gì tốt ư?”
Diêm Dã lại mở một chai bia, nhấp một ngụm: “Tươi mát, thông minh, có văn hóa.”
Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc, không quay đầu lại, hỏi một cách lơ đãng: “Hết rồi à?”
Diêm Dã nhìn theo bóng lưng gầy gò dần hòa vào cảnh núi, chậm rãi nói: “Không làm phiền người khác.”
“Đệt.” Tiết Bảo Thiêm mỉm cười, “Mắt nhìn khá lắm, chúc mừng.”
Diêm Dã ngả lưng vào ghế, nhìn những ngọn núi xa chỉ còn thấy hình dạng, âm thanh chậm rãi giống như những nốt trầm của tiếng đàn cello: “Tiết Bảo Thiêm, anh biết không? Tôi đã từng thích anh.”
Bóng lưng trong màn đêm cứng đờ, cứng đờ rất lâu, sau đó mới từ từ thả lỏng ra, cười nói: “Đã từng? Thì chỉ là quá khứ.”
Diêm Dã đứng dậy, tựa vào bên cạnh Tiết Bảo Thiêm, cùng hắn nhìn ra xa: “Ừ, chỉ là đã từng thôi.”
Tiết Bảo Thiêm nhìn thanh niên bên cạnh, hỏi giống như đùa: “Lúc thích tôi, tại sao không nói cho tôi biết?”
Diêm Dã muốn với tay vuốt gọn những sợi tóc bị gió thổi rối của hắn, nhưng lại rụt tay về.
“Nói cho anh biết, anh sẽ trả lời tôi thế nào?” Cậu hơi nghiêng người, “Hai trăm tệ, tôi thích anh.”
Gió đêm thổi qua, không nhẹ cũng không nặng, lướt qua giữa hai người, nhưng lại như dựng lên một bức tường kiên cố dày nặng.
“Anh sẽ trả lời tôi thế nào?”
Tiết Bảo Thiêm nâng mí mắt, đối diện với ánh mắt của Diêm Dã, bên tai văng vẳng hai chữ “Đã từng“.
“Thằng ngốc này, anh đây là trai thẳng.” Hắn nhẹ nhàng nói.
Không thất vọng, không tiếc nuối, Diêm Dã từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, lảng tránh ánh mắt, nhìn thẳng về phía trước, như thể hai người chỉ đang trò chuyện những việc vụn vặt bình thường.
Trấn nhỏ không nhộn nhịp, vào đêm càng vắng vẻ, trầm mặc xuống, chỉ còn lại tiếng gió. Một lúc lâu sau, Diêm Dã mới nghe Tiết Bảo Thiêm hỏi: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên là cảm giác thế nào?”
Cậu suy nghĩ một lát: “Cũng được, khá tốt.”
“Lần đầu gặp tôi thì sao?” Tiết Bảo Thiêm thổi khói thuốc ra thật xa, làm như không để ý, “Có cảm giác đó không?”
Diêm Dã dường như thực sự nở nụ cười tươi từ tận đáy lòng: “Lúc đó mặt mũi anh bầm dập, nếu tôi có thể yêu từ cái nhìn đầu tiên, thì thật là biến thái.”
“Đệt,“ Tiết Bảo Thiêm cũng cười, “Quả thật rất biến thái, nhưng cậu cũng không cần nói thẳng như vậy chứ?”
Hai người cười nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều có bóng dáng của đối phương, cho đến khi nụ cười nhạt đi, Tiết Bảo Thiêm giơ tay bóp cổ Diêm Dã, cơ thể dán lên lồng ngực ấm áp: “Thằng quỷ ngốc, ngủ một giấc cuối cùng, ngày mai hẵng dọn đi.”
Diêm Dã chậm rãi cầm cổ tay hắn, trong mắt có cảm xúc mịt mờ khó hiểu: “Tiết Bảo Thiêm...”
Tiết Bảo Thiêm buông tay, lấy ra một thứ từ sau ghế trúc, đeo lên cổ mình.
Ngón tay khẽ móc, vang lên tiếng leng keng.
Hắn hôn lên đôi môi trước mặt: “Trương Thỉ, để Tiết gia ngủ thêm một đêm nữa.”
—-----
Lời Gấu Gầy: Tui xót Thiêm Thiêm của tui quá mấy bà ơi
- -------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.