Chương 119
Mẫn Nhiên
27/09/2022
Đời này không gặp lại, như sao Mai sao Hôm.
Tối ngày 21 tháng 12, khi Phó Tư Điềm cả người bê bết máu trải qua bão tuyết ở bệnh viện nhân dân huyện của Nịnh Thành, Thời Ý gọi hai cuộc liên tiếp cho cô, Phó Tư Điềm như thể không nghe thấy, để mặc nó rung cho đến khi tự động ngắt.
Xuất huyết nội sọ, vỡ lá lách, phải cắt cụt đùi phải, chân trái cũng nguy kịch, có tỉnh lại được hay không còn phải xem ý trời... Thư thông báo bệnh tình nguy kịch cùng với giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật được ký, từng cú điện thoại vay tiền lần lượt gọi đi, bầu trời của Vương Mai Phân và Phó Kiến Đào sụp đổ, thế giới của Phó Tư Điềm cũng sụp đổ. Ngọn đèn trước mặt rõ ràng trắng đến lóa mắt, cô lại chỉ nhìn thấy màu đỏ chớp lên và màu đen kết thành mảng. Màn đêm này, dường như không bao giờ sáng lên nữa.
Cô không biết bắt máy rồi thì có thể nói gì với Thời Ý, phải nói thế nào với Thời Ý đây.
Chi phí điều trị làm sao bây giờ? Tiểu Ngư vẫn chưa tỉnh lại làm sao bây giờ? Chú thím sau này phải làm sao bây giờ? Tương lai của cô và Thời Ý làm sao bây giờ?
Cô không biết. Cô không cách nào đối mặt với từng tiếng "Chị... cứu em... cứu em..." của Phó Tư Du gọi cô trong vũng máu, không cách nào đối mặt với chú, thím, không cách nào đối mặt với Thời Ý, không cách nào đối mặt với bản thân trong một giây không phát ra tiếng, bị quái vật nuốt sống lương tri kia.
Không cách nào đối mặt, không cách nào tha thứ.
Mắt thím đỏ ngầu bảo cô cút, cô không dám đứng trong tầm mắt bà ấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ bà ấy, vì thế đành phải lui ra chiếu nghỉ cầu thang bên ngoài. Cô cuộn mình, quần áo phong phanh, dựa vào tường, nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, nửa bên mặt đỏ tấy, nửa còn lại trắng bệch như tờ giấy, cắn môi dưới, co thắt sinh lý, hệt như một con mèo hoang đang mất dần nhiệt độ chết đi trong đêm đông.
Người như cô, rốt cuộc vì sao lại sinh ra, vì sao lại còn sống, cô cũng không hiểu lắm. Còn sống dường như là một tội lỗi, mệt người mệt mình. Làm thế nào cũng sai, vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, không ai cứu được cô, không ai soi sáng được cho cô, Thời Ý cũng không được.
Đó gọi là lằn ranh của số phận. Nó ràng buộc cô đi về phía trước, cho dù cô có cố gắng như thế nào, đều không thay đổi được quỹ đạo phải chìm xuống này.
Cô chịu thua.
Nếu số phận đã định trước cô phải bị nhấn chìm, vậy chí ít, cô có thể buông tha cho Thời Ý.
13h chiều ngày 22 tháng 12, sau mười mấy tiếng phẫu thuật liên tục, Phó Tư Du cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cô bé hôn mê bất tỉnh, chân phải từ đầu gối xuống dưới toàn bộ không còn. Phó Tư Điềm loạng choạng chống người dậy, từ chiếu nghỉ cầu thang đi ra, xa xa theo sát xe đẩy phẫu thuật, đi đến bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Khóe mắt Vương Mai Phân quét đến người cô, cảm xúc lại bị bùng lên một lần nữa, xông về phía cô, bị Phó Kiến Đào từ phía sau dùng sức giữ chặt lại. Vừa khóc vừa cắn vừa giẫm đạp, bà ấy ngất xỉu.
Bác sĩ nói bà ấy kiệt sức, chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức. Phó Tư Điềm đứng bên ngoài phòng bệnh, lảo đảo chực ngã, hổ thẹn không biết phải làm sao.
Phó Kiến Đào tâm sức lao lực quá độ.
Nói không có chút nào giận cá chém thớt lên người Phó Tư Điềm là giả. Nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, trong lòng ông ấy hiểu rõ, việc này chỉ là ngoài ý muốn, không trách Phó Tư Điềm được. Ông ấy túm tóc, như thể già đi mười tuổi chỉ sau một đêm, căn dặn Phó Tư Điềm: "Con về trước đi. Mấy ngày này... trước mắt đừng qua đây, thím con..." Ông ấy thở dài, thoáng cái không tìm được ngôn ngữ, cuối cùng chỉ có thể lặp lại lần nữa: "Về đi, ở đây con cũng không giúp được gì."
"Nếu trường có việc, con cũng có thể về trường trước. Chờ thím con bình tĩnh lại chút đã."
Phó Tư Điềm nhìn ông ấy, trong mắt toàn là nước mắt, ngoài không ngừng gật đầu ra, cô không nói được lời nào nữa.
Cô thà rằng ông ấy giống như thím vậy, mắng cô đánh cô, ngược lại cô có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng ông ấy lại không.
Cô xấu hổ vô cùng, bị cảm giác tội ác nghiêm trọng cùng cảm giác ghê tởm chính mình nuốt chửng hoàn toàn. Cô như một linh hồn lang thang bay về nhà bà lão, sau khi vào cửa, bảo mẫu hỏi thăm tình hình của Phó Tư Du xong liền nói với cô, buổi sáng có một người phụ nữ họ Phương ăn mặc rất nhã nhặn lịch sự tới tìm cô, sau khi nghe nói trong nhà cô gặp chuyện không may, đợi trong chốc lát, để lại một tấm danh thϊếp rồi đi.
Đầu óc Phó Tư Điềm chậm chạp, phản ứng vài giây, mới nhớ ra người phụ nữ họ Phương này có khả năng là ai.
Cô nhận lấy danh thϊếp bảo mẫu đưa – Phương Nhược Hoa.
Quả nhiên là bà ấy.
Cô thế mà lại không có lấy một chút hoang mang, chỉ có một loại cảm giác – Ngày này cuối cùng cũng đến.
Ở đâu cũng đau đớn, nhưng đau đến chết lặng, cô phát hiện cô cũng không phải không thể chịu được. Chỉ cần tưởng tượng bản thân mình đã chết đi rồi, thể xác này có ra sao thật sự cũng không quan trọng, cũng không ảnh hưởng là bao.
Cô cầm danh thϊếp, lên sân thượng, bất động nhìn danh thϊếp một lúc lâu, bấm từng phím một gọi đến dãy số này.
Điện thoại reo chưa quá hai giây liền được kết nối, âm thanh ôn hòa của Phương Nhược Hoa truyền đến từ trong loa: "Alo, xin chào."
Móng tay Phó Tư Điềm vô thức khẩy lên bức tường xi măng, cắn môi dưới, trả lời: "Là cháu đây dì, Phó Tư Điềm."
Phương Nhược Hoa chẳng hề bất ngờ: "Dì biết."
"Người nhà nói sáng sớm dì có đến tìm cháu?"
"Phải."
Dừng vài giây, không ai lên tiếng, Phương Nhược Hoa phá vỡ trầm mặc: "Dì nghe nói trong nhà cháu xảy ra chuyện, dì không chắc nói chuyện với cháu lúc này có thích hợp hay không?"
Bà ấy trằn trọc cả đêm qua sau khi nhận được điện thoại của vệ sĩ được bà sắp xếp âm thầm đi theo bảo vệ Thời Ý, sáng sớm liền chạy đến để hỏi tội. Nhưng nghe nói em gái cô gặp tai nạn giao thông, bà ấy lại động lòng trắc ẩn, hoài nghi phải chăng mình quá tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ, Phó Tư Điềm trả lời bà ấy: "Không sao, dì nói đi ạ."
Âm thanh của cô nhẹ như thể giây tiếp theo sẽ tan đi, bao nhiêu lời trách cứ, chất vấn mà Phương Nhược Hoa chuẩn bị cả đêm, đột nhiên không nói ra khỏi miệng được.
Một lúc lâu sau, bà ấy hỏi: "Hẳn là cháu biết dì muốn nói gì?" Phó Tư Điềm mất đi tiêu điểm nhìn vào bầu trời xanh đằng xa, nói: "Cháu biết."
"Dì, dì muốn khuyên cháu chia tay với Thời Ý phải không ạ?"
Phương Nhược Hoa thừa nhận: "Phải."
Móng tay Phó Tư Điềm đã khẩy đến sắp tróc khỏi thịt, nhưng cô lại không hề có cảm giác. Cô nhắm mắt lại, tiếng gió rít gào cùng lời tuyên bố của Thời Ý trong ký ức từng chữ từng chữ vang lên bên tai: "Phó Tư Điềm, cậu nghe đây, mình muốn chúng ta đi đến cùng. Thiếu một phút một giây, đều sẽ xem như cậu có lỗi với mình, làm dở lỡ cả đời mình."
Cô muốn nói "Vâng" với bà ấy, nhưng hé miệng, cô nghe thấy lời mình nói ra lại là: "Dì ơi, dì vẫn rất quan tâm cậu ấy có phải không?"
"Phải."
"Dì vẫn rất yêu cậu ấy có phải không?"
"Phải." Phương Nhược Hoa nói: "Con bé là báu vật của dì, dì yêu con bé hơn bất cứ thứ gì trên đời này."
"Bao gồm cả chồng của dì, con gái nhỏ của dì luôn sao?"
Phương Nhược Hoa không chút do dự, nói: "Phải."
Phó Tư Điềm rơi nước mắt, lại nở nụ cười, nỉ non: "Vậy thì tốt rồi... Vậy thì tốt rồi..."
Cô đồng ý: "Dì, cháu đồng ý với dì, cháu sẽ chia tay với Thời Ý."
Gió trên sân thượng rất to, thổi vào khiến cô cảm thấy linh hồn mình sắp tiêu tán. Màu trắng trước mắt không phải màu trắng, màu xanh không phải màu xanh, cô vịn tường trèo lên ban công, nhìn mặt trời, ngồi lặng im trong từng đợt màu đen bao lấy tầm nhìn.
Mặt trời chậm rãi xuống núi, gió thổi khô nước mắt cô.
Cô lại lặng lẽ trèo xuống khỏi ban công.
Cô biết cô vẫn chưa thể chết.
Cô vẫn chưa có tư cách đi tìm cái chết.
Cô đã mang lại quá nhiều phiền toái cho người khác, cô vẫn còn những trách nhiệm mà cô chưa hoàn thành.
*
Ngày 23 tháng 12, Phó Tư Du vẫn còn hôn mê, Vương Mai Phân vẫn không muốn nhìn thấy cô. Cô trở lại Thân Thành đi thi cùng Thời Ý như đã giao hẹn.
Một đêm trước ngày thi tuyển sinh sau đại học, Thời Ý vẫn nằm quay lưng về phía cô. Sau khi trở về, những lời cô ấy nói với Phó Tư Điềm đếm được trên mười đầu ngón tay. Cô ấy không nói cho Phó Tư Điềm biết, vì sao đêm đó lại gọi cho Phó Tư Điềm hai cuộc liên tiếp. Cũng giống như Phó Tư Điềm không nói cho cô ấy biết, sau khi cô trở về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý trí, sự nhẫn nại, rụt rè cùng kiêu ngạo của Thời Ý gần như đã đạt đến giới hạn.
Thậm chí trong lòng cô ấy còn thuyết phục chính mình, chỉ cần Phó Tư Điềm có thể phát hiện ra điều không ổn ở cô ấy, có thể giống như trước đây, ôm cô ấy từ phía sau, dỗ dành cô ấy, cô ấy sẽ thông cảm cho cô, cô ấy sẽ vứt bỏ tất cả tự tôn, sẽ thật sự xem như cái gì cũng không biết, dùng sức ôm lại cô, nói với cô, đêm đó cô ấy đã sợ hãi đến nhường nào, cần cô đến nhường nào, khát vọng bờ vai cùng chiếc ôm của cô đến nhường nào, cũng... thất vọng đến nhường nào.
Nhưng Phó Tư Điềm không cho cô ấy cơ hội như vậy.
Cô chỉ nằm đó ngay ngắn, không nhúc nhích, thậm chí ngay cả chăn cũng không đạp. Khoảng cách một cánh tay, tựa như sông núi ngàn trùng, ngăn cách bọn họ thành hai thế giới.
Trái tim Thời Ý hoàn toàn nguội lạnh.
Dù cho hai ngày thi kia, Phó Tư Điềm vẫn ngủ sớm dậy sớm cùng cô ấy, đưa đón cô ấy bận đi bận về, đeo bùa hộ mệnh mà cô đặc biệt xin được cho cô ấy, chuẩn bị cơm ngày ba bữa tươi sốt ngon miệng cho cô ấy, tin nhắn điện thoại nhận được ít hơn nhiều so với bình thường, cực kỳ giống một người yêu tri kỷ đi thi cùng bạn gái.
Nhưng Thời Ý lại biết, có thứ gì đó đang ngày một tiến sát lại gần. Ánh mắt Phó Tư Điềm thi thoảng nhìn cô ấy, làm cô ấy có một linh cảm, linh cảm này khiến cô ấy tuyệt vọng, cũng khiến cô ấy bất lực.
Cô ấy không biết bản thân mình còn có thể làm được gì, còn phải làm cái gì nữa.
Nếu một đoạn tình cảm chỉ còn lại một người muốn kiên trì, vậy sự kiên trì đơn phương kia, ngoại trừ vỏn vẹn là đa tình, vỏn vẹn rước lấy cười chê, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Lý trí cùng sự kiêu ngạo của cô ấy bảo cô ấy chấp nhận, bảo cô ấy buông tay.
Cô ấy cũng cho rằng, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng khi môn cuối cùng thi xong, bọn họ đã lâu không dùng bữa bên ngoài, sau khi đi bộ qua con đường về nhà mà hai người đã đi hàng trăm lần trong nửa năm qua, khi Phó Tư Điềm gọi cô ấy lại nói "Thời Ý, mình có chuyện muốn nói với cậu", trái tim cô ấy vẫn run rẩy.
Nỗi sợ hãi chiếm cứ lấy tâm hồn cô ấy, cô ấy thấp giọng hỏi: "Không thể về nhà rồi nói sao?"
Phó Tư Điềm lắc đầu. Nhìn cô ấy chăm chú, ánh mắt bi ai, lộ ra chút thương xót, nói: "Mình xin lỗi, Thời Ý, chúng ta chia tay đi."
Nhẹ nhàng khéo léo, như thể đã luyện tập vô số lần dưới đáy lòng, không chút khó xử mà nói ra.
Thời Ý từng rất yêu giọng nói dịu dàng mềm nhẹ của cô, nhưng giờ phút này, cô ấy lại hận không thể che lỗ tai mình lại, để bản thân không còn nghe thấy những câu nói tàn nhẫn đằng sau nữa.
Nhưng Phó Tư Điềm không nghe được lời van xin của cô ấy, vẫn bình tĩnh, không chút lưu tình mà lăng trì cô ấy: "Quần áo và sách của mình mình đã gom hết về ký túc xá, những thứ còn lại mình đều không cần, nếu cậu cũng không cần thì có thể vứt đi. Tiền trong thẻ mình cũng chưa động vào, đặt trong ngăn kéo đầu giường, mật mã cậu biết. Nhà cậu có thể thuê tiếp, cũng có thể cho thuê lại, tiền trả lại..."
Thời Ý không nghe nổi nữa, cô ấy hỏi cô: "Tại sao..."
Phó Tư Điềm cố gắng nặn ra giọng nói bình tĩnh, chợt kẹt lại.
"Tại sao muốn chia tay? Mình cần một lý do, không quá đáng chứ?" Thời Ý vòng một tay trước ngực, nhìn cô chăm chú, lặp lại lần nữa.
Cô ấy lấy lại khí thế của chính mình, đứng rất thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch, gương mặt vẫn bất phàm hơn người, trong trẻo xuất trần, hệt như năm ấy chỉ xuất hiện thoáng qua trên màn hình đã cướp đi toàn bộ tâm trí Phó Tư Điềm, nhưng đáy mắt cô ấy, đã không còn tìm thấy ánh sáng rạng rỡ của khi đó nữa.
Mỏi mệt len lỏi đầy trên đuôi mày khóe mắt cô ấy.
Nước mắt Phó Tư Điềm cuồn cuộn chực trào, cổ họng như bị kim đâm. Cô nén nước mắt, mở miệng, cố gắng lạnh nhạt nói: "Mình tưởng rằng chúng ta đều có chung nhận thức."
"Thời Ý, chúng ta không hợp, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta ai cũng mệt."
"Là cậu mệt, hay là tôi mệt?" Thời Ý nghe thấy giọng nói mỉa mai của mình.
Cô ấy không muốn như vậy. Cô ấy muốn phóng khoáng đáp ứng, muốn dễ hợp dễ tan, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho chính mình, cho Phó Tư Điềm, nhưng ngực cô ấy, cổ họng cô ấy, miệng cô ấy, bị phẫn nộ cùng không cam lòng lấp đầy, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cô ấy.
"Không hợp chỗ nào? Năng lực, tính cách, hay là... giới tính?" Hai chữ "giới tính", cô ấy gằn rất nặng, tràn đầy giễu cợt.
Phó Tư Điềm ngẩn ngơ nhìn cô ấy, giống như có chút không quen biết cô ấy. Một lúc lâu sau, cô rũ mi, trả lời qua loa như thể mất kiên nhẫn: "Cậu cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó. Là mình có lỗi với cậu."
Thời Ý nhìn cô, cũng cảm thấy bản thân không quen biết cô. Cô gái lạnh lùng tuyệt tình, không chút dao động này, thật sự là người yêu dịu dàng mà cô ấy từng yêu sao?
Cô ấy có từng thật sự hiểu rõ cô, thật sự biết bản thân đang yêu cái gì hay không? Trước kia cô ấy từng nghĩ, móc tim móc gan rơi vào tình yêu vì một người không xứng đáng là điều rất ngu xuẩn, nhưng nào biết đến cuối cùng, cô ấy cũng không khác gì.
Cô ấy nhìn Phó Tư Điềm không chớp mắt, như thể muốn nhìn thấu linh hồn cô, khắc cô vào trong xương cốt. Vài giây sau, cô ấy cong môi, lạnh lùng cười giễu một tiếng: "Phó Tư Điềm."
Dừng một chút, cô ấy nói: "Hay là, tôi nên đổi cách gọi khác?"
"Giang... Tồn... Hi..." Cô ấy nhìn cô chăm chú, nói từng chữ một.
Mặt nạ bình tĩnh hoàn mỹ của Phó Tư Điềm cuối cùng cũng lộ ra vết nứt, trong đôi mắt cô xuất hiện vẻ bối rối và đau khổ mà cô ấy quen thuộc. Thời Ý hài lòng tiếp tục đâm vào vết thương của cô: "Lúc bắt đầu sao cậu không nói là không hợp?"
"Cậu đi xem mắt rồi đúng không?"
"Gấp không thể chờ nổi như vậy luôn sao?"
Sự ngầm thừa nhận của cô, sự hoảng loạn của cô, khiến cô ấy càng lúc càng cay nghiệt, "Chơi đùa tôi có vui không? Ngay từ ban đầu, có phải tôi không nên tin tưởng cậu không?"
"Gen xấu quả nhiên sẽ di truyền."
Hai câu cuối cùng vừa dứt, ngay lập tức, Phó Tư Điềm không thể nhịn được nữa, cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
Cuối cùng cô cũng không bình tĩnh nữa, cuối cùng cũng khóc, cuối cùng có vẻ như cũng biết đau. Thời Ý cảm thấy sảng khoái, cũng càng đau đớn hơn.
Cô ấy nghe thấy Phó Tư Điềm nghẹn ngào "Hóa ra cậu đã sớm biết. Hóa ra, cậu vẫn luôn xem mình là như thế sao?", trông thấy vẻ gầy yếu run rẩy của cô, bỗng không biết bản thân mình đang nói cái gì, đang làm cái gì.
Dù có thế nào, cũng từng yêu nhau, hà tất phải thế... Hà tất phải thế...
Ác ý trên người cô ấy bị nước mắt của Phó Tư Điềm rửa sạch. Đầu Thời Ý đau như nổ tung. Cô ấy cực kỳ mệt mỏi, gần như là chạy trối chết, xoay người, đưa lưng về phía cô, dùng giọng điệu lạnh nhạt đến vô cùng cực nói: "Cứ như vậy đi. Tôi đồng ý với cậu, chia tay. Sau này, đường cậu cậu đi, đường tôi tôi đi, coi như chúng ta chưa từng quen biết."
Phó Tư Điềm vẫn đang khóc nức nở, lại không chút do dự trả lời: "Được."
Thời Ý cứng đờ hai giây, cuối cùng nhấc chân, đi từng bước về phía trước, đi về ngôi "nhà" chỉ còn một mình cô ấy, lạnh lẽo chật hẹp.
Từng khung cảnh đã qua hiện lên trước mắt, là cô ở đường băng mưa gió với vầng trán đầy đặn, bờ mi cong vút hát lên ca khúc "Về Chuyện Tôi Yêu Người" trong màn mưa vào năm nhất đại học, giọng hát trầm bổng ngâm nga; là tình ý không rõ khi cả hai sóng vai ngồi cạnh nhau, cô ôm cô ấy dịu dàng e thẹn nói "Nếu cậu cần, mình nguyện ý làm ba của cậu, mẹ của cậu, nhà của cậu"; hay là một năm kia, cô sốt cao, đi chân trần, túm lấy tay cô ấy, khóc cầu xin cô ấy "Thời Ý, đừng đi, đừng thích cậu ta"...
Cô ấy không hiểu, vì sao yêu một người lại dễ dàng thay đổi như vậy, vì sao tình yêu của Phó Tư Điềm, lại giống như tình yêu của mẹ, đều có thể lấy lại được.
Trên đời này, liệu có cái gì là không thay đổi hay không?
Cô ấy không có khí phách mà vọng tưởng, mà van nài: Lai Lai, gọi mình lại, ôm lấy mình, đừng đi.
Nhưng mãi đến khi cô ấy bước vào cánh cổng sắt, đóng cửa lại, Phó Tư Điềm cũng không thốt ra một lời nào nữa. Thậm chí, có lẽ, cô đã rời đi từ sớm rồi.
Sức lực toàn thân của Thời Ý đều bị rút cạn, bám lấy cầu thang mới có thể chèo chống bản thân loạng choạng đi lên trên.
Cô ấy không muốn quay đầu, không muốn dừng lại, càng không muốn khóc. Cô ấy tự nhủ, bỏ đi, không sao cả, chẳng qua là thất tình mà thôi, xem như làm giàu kinh nghiệm sống.
Khi còn trẻ, yêu sai một người, chẳng có gì to tát. Chẳng phải cô ấy là người nghĩ thoáng hay sao?
Một mình cô ấy càng có thể sống tốt hơn.
Nhưng từng bước từng bước, cuối cùng cô ấy vẫn nửa đường ngồi xổm xuống, giống như một kẻ ăn xin bị cả thế giới ruồng bỏ, ôm đầu gối, khóc không thành tiếng.
Cô ấy không biết, cách một cánh cửa bên ngoài tòa nhà, đầu con hẻm nhỏ, Phó Tư Điềm đứng thẳng như thế nào, dùng ánh mắt quyến luyến như thế nào tiễn đưa cô ấy, tiễn đưa chút ánh sao còn sót lại trong cuộc đời cô, biến mất trong thế giới của cô, biến mất mãi mãi.
Cô ấy không nghe được tiếng cô khóc, không nghe được câu "Xin lỗi" cô nói với cô ấy hàng nghìn hàng vạn lần dưới đáy lòng, rồi cuối cùng chỉ hợp thành một câu chúc phúc trong thầm lặng: "Thời Ý, đi về phía trước, đừng quay đầu lại."
"Tiền đồ tựa gấm hoa."
*
Tám giờ sáng, Phó Tư Điềm như cái xác không hồn quay lại ký túc xá.
Giản Lộc Hòa hỏi cô sao lại quay về, Thời Ý đâu? Cô đáp lại không chút ngập ngừng: "Mình với Thời Ý chia tay rồi, về ở mấy ngày."
Sắc mặt Giản Lộc Hòa ngay lập tức trở nên rất khó xem. Cô ấy quay đầu, không tin nổi: "Cậu nói cái gì, cậu nói lại lần nữa."
Ánh mắt Phó Tư Điềm tĩnh như nước lặng, lặp lại lần nữa: "Mình với Thời Ý chia tay rồi, về ở mấy ngày."
Khoảnh khắc tiếp theo, cô bị Giản Lộc Hòa túm cổ áo, chặn lên thang sắt, đầu đập mạnh lên cầu thang.
"Phó Tư Điềm, đồ khốn! Là cậu nói chia tay, là cậu nói đúng không?"
Cô nhìn đôi mắt Giản Lộc Hòa đỏ hoe vì tức giận, không phủ nhận.
"Sao cậu có thể như vậy, sao cậu có thể như vậy." Giản Lộc Hòa giận dữ nhìn cô, tức giận cực hạn, ngược lại tự mình bật khóc trước. "Cậu có biết cậu ấy thích cậu nhiều cỡ nào không, cậu có biết cậu ấy vì cậu mà ăn bao nhiêu khổ chịu bao nhiêu tủi thân không, còn sợ cậu áy náy không nỡ để cho cậu biết. Nhưng cuối cùng thì, cậu hoàn toàn không xứng đáng."
Lẽ ra cô ấy nên sớm biết, hai ngày trước khi Thời Ý bị gã say rượu bám đuôi, dì Phương không liên hệ Phó Tư Điềm trái lại lại liên hệ cô ấy sang với Thời Ý, cô ấy hẳn nên biết. Phó Tư Điềm thay đổi! Cậu ta thay đổi rồi!
Cô ấy chưa từng nhìn thấy một Thời Ý yếu ớt như vậy, cô ấy cũng chưa từng tức giận với Phó Tư Điềm như vậy.
Nhưng Thời Ý lại vẫn nói thay cho cô, Thời Ý nói: "Chắc là trong nhà cậu ấy có việc, không tiện nói chuyện."
Không tiện là không tiện đến độ nào?! Khi đó cô ấy không hiểu, hiện tại bỗng nhiên hiểu cả rồi.
Có lòng, như thế nào cũng sẽ tiện. Không có lòng, như thế nào cũng sẽ bất tiện.
Cô ấy không đợi được câu trả lời của Phó Tư Điềm, dáng vẻ Phó Tư Điềm cũng không có vẻ muốn trả lời cô ấy. Giản Lộc Hòa như đang đấm vào bông gòn, vừa tức vừa bất lực. Cô ấy buông Phó Tư Điềm ra, trở tay chụp lấy khung ảnh trên bàn học có hình chụp của Phó Tư Điềm cùng cô ấy, Thời Ý, Doãn Phồn Lộ, đập vỡ, chán ghét nói: "Phó Tư Điềm, là tôi đã nhìn lầm cậu."
Đóng sầm cửa bỏ đi.
Phó Tư Điềm từ thang sắt trượt xuống, quỳ trên mặt đất, phủi từng mảnh kính vỡ ra, vuốt ve nụ cười xán lạn của bọn họ trên bức ảnh chụp, máu trên đầu ngón tay tuôn ra như suối.
Mãi cho đến đêm khuya, Giản Lộc Hòa cũng không về. Phó Tư Điềm biết, Giản Lộc Hòa ghê tởm cô, không muốn nhìn thấy cô. Cô vui mừng, cũng may ngày mai khi trời sáng, cô sẽ quay về Nịnh Thành, học kỳ sau không có chương trình học, sau này trừ khi bảo vệ luận văn và kỳ thi, cô sẽ không quay lại, sẽ không quá ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Giản Lộc Hòa.
Cô không khóa cửa, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mơ mơ màng màng, mất ngủ đến tận nửa đêm.
Không biết mấy giờ, cửa ký túc xá có tiếng vang. Cô tưởng là Giản Lộc Hòa hoặc bạn cùng phòng mới dọn vào quay về.
Nhưng tiếng bước chân nặng nề, từng bước một, giống như là đi về phía giường của cô.
Trái tim Phó Tư Điềm nhảy dựng lên mãnh liệt, cũng đau đớn mãnh liệt.
Cô không dám mở mắt. Trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng bước chân cuối cùng đứng cạnh giường mình, không nhúc nhích.
"Đồ lừa đảo." Cô nghe thấy lời buộc tội khiến người ta tan nát cõi lòng của Thời Ý, hèn mọn, khàn khàn. "Rõ ràng đã hứa với mình, sẽ không không thích mình, sẽ luôn luôn, luôn luôn thích mình cơ mà."
Cô ấy vươn tay chạm vào má, vào hàng mi, vào đôi mắt cô, dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí, như đang chạm vào hoa trong gương, trăng trong nước dễ dàng tan biến.
Trái tim Phó Tư Điềm quặn đau, linh hồn như đang bị thiêu đốt dưới đầu ngón tay nóng ấm của cô ấy. Nhưng cô vẫn bất động, như thể đã hoàn toàn ngủ như chết.
Thời Ý thu tay lại, mượn ánh trăng ngắm nhìn Phó Tư Điềm, yên lặng đứng đó.
Phó Tư Điềm từ đầu đến cuối vẫn giả vờ ngủ, không đáp lại.
Thời Ý cuối cùng cũng triệt để hết hi vọng.
Cô ấy cười nhẹ, đôi môi khô nứt rướm máu, âm thanh trong trẻo lạnh lùng, nói: "Giang Tồn Hi, cậu đừng sợ."
"Tôi đến tìm cậu để ước một điều ước Giáng Sinh."
"Sau này, tôi sẽ không thích cậu nữa."
"Tạm biệt."
Phó Tư Điềm vẫn bất động như trước. Cô dùng hết sức bình sinh ghìm chặt mình trên ván giường, bàn tay giấu trong chăn, bấu chặt lấy ván giường, nén khóc nén đến độ kẽ hỡ mười đầu móng tay toác ra toàn bộ đều là máu.
Đời này không gặp lại, như sao Mai sao Hôm.
Cô biết, cô đã đánh mất cái gì. Quãng đời còn lại, đêm tối của cô, sẽ không bao giờ sáng lên nữa.
*
Năm 2016, một tiếng "Tạm biệt" cất lên, bọn họ thực sự không còn gặp lại nhau.
Tất cả các cuộc thi ở học kỳ cuối cùng, Thời Ý đều nộp đơn xin hoãn.
Phó Tư Điềm không còn gặp lại Thời Ý nữa.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp.
Thời Ý biến mất trong thế giới của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm, biến mất trong thế giới của tất cả mọi người.
Non dài nước rộng, sự giao thoa ngắn ngủi mấy năm kia, tựa như một cơn ảo mộng lướt qua giây lát trong cuộc đời dài đằng đẵng của mọi người.
Tỉnh mộng rồi, tất cả mọi người tiếp tục tiến về phía trước. Ngay cả Trần Hi Trúc sau khi ra nước ngoài cũng dần từ bỏ việc tìm kiếm Phó Tư Điềm.
Chỉ có thỉnh thoảng tụ họp, dã ngoại ngoài trời, cơm no rượu say, hồi tưởng về quá khứ, bọn họ mới sẽ nhớ đến đã từng có vài mùa hè bầu trời đầy sao, có một cô gái, cũng từng nói nói cười cười trải qua cùng bọn họ.
Nhưng không một ai trong bọn họ nói ra.
Ai cũng giống như đã quên đi cô ấy.
Quên đi Thời Ý từng rất yêu một cô gái, cô gái ấy, khi cười lên, có lúm đồng tiền rất dịu dàng, rất dịu dàng.
---------------------------------------------------
Đôi lời của editor:
Đến chương này là kết thúc giai đoạn vườn trường, bắt đầu từ chương sau là giai đoạn đi làm, gương lành. Giờ mọi người có thể yên tâm đọc, không còn phải lo lắng sợ hãi từng chương nữa rồi nhe :))
Tối ngày 21 tháng 12, khi Phó Tư Điềm cả người bê bết máu trải qua bão tuyết ở bệnh viện nhân dân huyện của Nịnh Thành, Thời Ý gọi hai cuộc liên tiếp cho cô, Phó Tư Điềm như thể không nghe thấy, để mặc nó rung cho đến khi tự động ngắt.
Xuất huyết nội sọ, vỡ lá lách, phải cắt cụt đùi phải, chân trái cũng nguy kịch, có tỉnh lại được hay không còn phải xem ý trời... Thư thông báo bệnh tình nguy kịch cùng với giấy cam kết chấp nhận phẫu thuật được ký, từng cú điện thoại vay tiền lần lượt gọi đi, bầu trời của Vương Mai Phân và Phó Kiến Đào sụp đổ, thế giới của Phó Tư Điềm cũng sụp đổ. Ngọn đèn trước mặt rõ ràng trắng đến lóa mắt, cô lại chỉ nhìn thấy màu đỏ chớp lên và màu đen kết thành mảng. Màn đêm này, dường như không bao giờ sáng lên nữa.
Cô không biết bắt máy rồi thì có thể nói gì với Thời Ý, phải nói thế nào với Thời Ý đây.
Chi phí điều trị làm sao bây giờ? Tiểu Ngư vẫn chưa tỉnh lại làm sao bây giờ? Chú thím sau này phải làm sao bây giờ? Tương lai của cô và Thời Ý làm sao bây giờ?
Cô không biết. Cô không cách nào đối mặt với từng tiếng "Chị... cứu em... cứu em..." của Phó Tư Du gọi cô trong vũng máu, không cách nào đối mặt với chú, thím, không cách nào đối mặt với Thời Ý, không cách nào đối mặt với bản thân trong một giây không phát ra tiếng, bị quái vật nuốt sống lương tri kia.
Không cách nào đối mặt, không cách nào tha thứ.
Mắt thím đỏ ngầu bảo cô cút, cô không dám đứng trong tầm mắt bà ấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ bà ấy, vì thế đành phải lui ra chiếu nghỉ cầu thang bên ngoài. Cô cuộn mình, quần áo phong phanh, dựa vào tường, nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, nửa bên mặt đỏ tấy, nửa còn lại trắng bệch như tờ giấy, cắn môi dưới, co thắt sinh lý, hệt như một con mèo hoang đang mất dần nhiệt độ chết đi trong đêm đông.
Người như cô, rốt cuộc vì sao lại sinh ra, vì sao lại còn sống, cô cũng không hiểu lắm. Còn sống dường như là một tội lỗi, mệt người mệt mình. Làm thế nào cũng sai, vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, không ai cứu được cô, không ai soi sáng được cho cô, Thời Ý cũng không được.
Đó gọi là lằn ranh của số phận. Nó ràng buộc cô đi về phía trước, cho dù cô có cố gắng như thế nào, đều không thay đổi được quỹ đạo phải chìm xuống này.
Cô chịu thua.
Nếu số phận đã định trước cô phải bị nhấn chìm, vậy chí ít, cô có thể buông tha cho Thời Ý.
13h chiều ngày 22 tháng 12, sau mười mấy tiếng phẫu thuật liên tục, Phó Tư Du cuối cùng cũng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật. Cô bé hôn mê bất tỉnh, chân phải từ đầu gối xuống dưới toàn bộ không còn. Phó Tư Điềm loạng choạng chống người dậy, từ chiếu nghỉ cầu thang đi ra, xa xa theo sát xe đẩy phẫu thuật, đi đến bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt. Khóe mắt Vương Mai Phân quét đến người cô, cảm xúc lại bị bùng lên một lần nữa, xông về phía cô, bị Phó Kiến Đào từ phía sau dùng sức giữ chặt lại. Vừa khóc vừa cắn vừa giẫm đạp, bà ấy ngất xỉu.
Bác sĩ nói bà ấy kiệt sức, chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức. Phó Tư Điềm đứng bên ngoài phòng bệnh, lảo đảo chực ngã, hổ thẹn không biết phải làm sao.
Phó Kiến Đào tâm sức lao lực quá độ.
Nói không có chút nào giận cá chém thớt lên người Phó Tư Điềm là giả. Nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, trong lòng ông ấy hiểu rõ, việc này chỉ là ngoài ý muốn, không trách Phó Tư Điềm được. Ông ấy túm tóc, như thể già đi mười tuổi chỉ sau một đêm, căn dặn Phó Tư Điềm: "Con về trước đi. Mấy ngày này... trước mắt đừng qua đây, thím con..." Ông ấy thở dài, thoáng cái không tìm được ngôn ngữ, cuối cùng chỉ có thể lặp lại lần nữa: "Về đi, ở đây con cũng không giúp được gì."
"Nếu trường có việc, con cũng có thể về trường trước. Chờ thím con bình tĩnh lại chút đã."
Phó Tư Điềm nhìn ông ấy, trong mắt toàn là nước mắt, ngoài không ngừng gật đầu ra, cô không nói được lời nào nữa.
Cô thà rằng ông ấy giống như thím vậy, mắng cô đánh cô, ngược lại cô có thể dễ chịu hơn một chút. Nhưng ông ấy lại không.
Cô xấu hổ vô cùng, bị cảm giác tội ác nghiêm trọng cùng cảm giác ghê tởm chính mình nuốt chửng hoàn toàn. Cô như một linh hồn lang thang bay về nhà bà lão, sau khi vào cửa, bảo mẫu hỏi thăm tình hình của Phó Tư Du xong liền nói với cô, buổi sáng có một người phụ nữ họ Phương ăn mặc rất nhã nhặn lịch sự tới tìm cô, sau khi nghe nói trong nhà cô gặp chuyện không may, đợi trong chốc lát, để lại một tấm danh thϊếp rồi đi.
Đầu óc Phó Tư Điềm chậm chạp, phản ứng vài giây, mới nhớ ra người phụ nữ họ Phương này có khả năng là ai.
Cô nhận lấy danh thϊếp bảo mẫu đưa – Phương Nhược Hoa.
Quả nhiên là bà ấy.
Cô thế mà lại không có lấy một chút hoang mang, chỉ có một loại cảm giác – Ngày này cuối cùng cũng đến.
Ở đâu cũng đau đớn, nhưng đau đến chết lặng, cô phát hiện cô cũng không phải không thể chịu được. Chỉ cần tưởng tượng bản thân mình đã chết đi rồi, thể xác này có ra sao thật sự cũng không quan trọng, cũng không ảnh hưởng là bao.
Cô cầm danh thϊếp, lên sân thượng, bất động nhìn danh thϊếp một lúc lâu, bấm từng phím một gọi đến dãy số này.
Điện thoại reo chưa quá hai giây liền được kết nối, âm thanh ôn hòa của Phương Nhược Hoa truyền đến từ trong loa: "Alo, xin chào."
Móng tay Phó Tư Điềm vô thức khẩy lên bức tường xi măng, cắn môi dưới, trả lời: "Là cháu đây dì, Phó Tư Điềm."
Phương Nhược Hoa chẳng hề bất ngờ: "Dì biết."
"Người nhà nói sáng sớm dì có đến tìm cháu?"
"Phải."
Dừng vài giây, không ai lên tiếng, Phương Nhược Hoa phá vỡ trầm mặc: "Dì nghe nói trong nhà cháu xảy ra chuyện, dì không chắc nói chuyện với cháu lúc này có thích hợp hay không?"
Bà ấy trằn trọc cả đêm qua sau khi nhận được điện thoại của vệ sĩ được bà sắp xếp âm thầm đi theo bảo vệ Thời Ý, sáng sớm liền chạy đến để hỏi tội. Nhưng nghe nói em gái cô gặp tai nạn giao thông, bà ấy lại động lòng trắc ẩn, hoài nghi phải chăng mình quá tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ, Phó Tư Điềm trả lời bà ấy: "Không sao, dì nói đi ạ."
Âm thanh của cô nhẹ như thể giây tiếp theo sẽ tan đi, bao nhiêu lời trách cứ, chất vấn mà Phương Nhược Hoa chuẩn bị cả đêm, đột nhiên không nói ra khỏi miệng được.
Một lúc lâu sau, bà ấy hỏi: "Hẳn là cháu biết dì muốn nói gì?" Phó Tư Điềm mất đi tiêu điểm nhìn vào bầu trời xanh đằng xa, nói: "Cháu biết."
"Dì, dì muốn khuyên cháu chia tay với Thời Ý phải không ạ?"
Phương Nhược Hoa thừa nhận: "Phải."
Móng tay Phó Tư Điềm đã khẩy đến sắp tróc khỏi thịt, nhưng cô lại không hề có cảm giác. Cô nhắm mắt lại, tiếng gió rít gào cùng lời tuyên bố của Thời Ý trong ký ức từng chữ từng chữ vang lên bên tai: "Phó Tư Điềm, cậu nghe đây, mình muốn chúng ta đi đến cùng. Thiếu một phút một giây, đều sẽ xem như cậu có lỗi với mình, làm dở lỡ cả đời mình."
Cô muốn nói "Vâng" với bà ấy, nhưng hé miệng, cô nghe thấy lời mình nói ra lại là: "Dì ơi, dì vẫn rất quan tâm cậu ấy có phải không?"
"Phải."
"Dì vẫn rất yêu cậu ấy có phải không?"
"Phải." Phương Nhược Hoa nói: "Con bé là báu vật của dì, dì yêu con bé hơn bất cứ thứ gì trên đời này."
"Bao gồm cả chồng của dì, con gái nhỏ của dì luôn sao?"
Phương Nhược Hoa không chút do dự, nói: "Phải."
Phó Tư Điềm rơi nước mắt, lại nở nụ cười, nỉ non: "Vậy thì tốt rồi... Vậy thì tốt rồi..."
Cô đồng ý: "Dì, cháu đồng ý với dì, cháu sẽ chia tay với Thời Ý."
Gió trên sân thượng rất to, thổi vào khiến cô cảm thấy linh hồn mình sắp tiêu tán. Màu trắng trước mắt không phải màu trắng, màu xanh không phải màu xanh, cô vịn tường trèo lên ban công, nhìn mặt trời, ngồi lặng im trong từng đợt màu đen bao lấy tầm nhìn.
Mặt trời chậm rãi xuống núi, gió thổi khô nước mắt cô.
Cô lại lặng lẽ trèo xuống khỏi ban công.
Cô biết cô vẫn chưa thể chết.
Cô vẫn chưa có tư cách đi tìm cái chết.
Cô đã mang lại quá nhiều phiền toái cho người khác, cô vẫn còn những trách nhiệm mà cô chưa hoàn thành.
*
Ngày 23 tháng 12, Phó Tư Du vẫn còn hôn mê, Vương Mai Phân vẫn không muốn nhìn thấy cô. Cô trở lại Thân Thành đi thi cùng Thời Ý như đã giao hẹn.
Một đêm trước ngày thi tuyển sinh sau đại học, Thời Ý vẫn nằm quay lưng về phía cô. Sau khi trở về, những lời cô ấy nói với Phó Tư Điềm đếm được trên mười đầu ngón tay. Cô ấy không nói cho Phó Tư Điềm biết, vì sao đêm đó lại gọi cho Phó Tư Điềm hai cuộc liên tiếp. Cũng giống như Phó Tư Điềm không nói cho cô ấy biết, sau khi cô trở về, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý trí, sự nhẫn nại, rụt rè cùng kiêu ngạo của Thời Ý gần như đã đạt đến giới hạn.
Thậm chí trong lòng cô ấy còn thuyết phục chính mình, chỉ cần Phó Tư Điềm có thể phát hiện ra điều không ổn ở cô ấy, có thể giống như trước đây, ôm cô ấy từ phía sau, dỗ dành cô ấy, cô ấy sẽ thông cảm cho cô, cô ấy sẽ vứt bỏ tất cả tự tôn, sẽ thật sự xem như cái gì cũng không biết, dùng sức ôm lại cô, nói với cô, đêm đó cô ấy đã sợ hãi đến nhường nào, cần cô đến nhường nào, khát vọng bờ vai cùng chiếc ôm của cô đến nhường nào, cũng... thất vọng đến nhường nào.
Nhưng Phó Tư Điềm không cho cô ấy cơ hội như vậy.
Cô chỉ nằm đó ngay ngắn, không nhúc nhích, thậm chí ngay cả chăn cũng không đạp. Khoảng cách một cánh tay, tựa như sông núi ngàn trùng, ngăn cách bọn họ thành hai thế giới.
Trái tim Thời Ý hoàn toàn nguội lạnh.
Dù cho hai ngày thi kia, Phó Tư Điềm vẫn ngủ sớm dậy sớm cùng cô ấy, đưa đón cô ấy bận đi bận về, đeo bùa hộ mệnh mà cô đặc biệt xin được cho cô ấy, chuẩn bị cơm ngày ba bữa tươi sốt ngon miệng cho cô ấy, tin nhắn điện thoại nhận được ít hơn nhiều so với bình thường, cực kỳ giống một người yêu tri kỷ đi thi cùng bạn gái.
Nhưng Thời Ý lại biết, có thứ gì đó đang ngày một tiến sát lại gần. Ánh mắt Phó Tư Điềm thi thoảng nhìn cô ấy, làm cô ấy có một linh cảm, linh cảm này khiến cô ấy tuyệt vọng, cũng khiến cô ấy bất lực.
Cô ấy không biết bản thân mình còn có thể làm được gì, còn phải làm cái gì nữa.
Nếu một đoạn tình cảm chỉ còn lại một người muốn kiên trì, vậy sự kiên trì đơn phương kia, ngoại trừ vỏn vẹn là đa tình, vỏn vẹn rước lấy cười chê, thì còn ý nghĩa gì nữa?
Lý trí cùng sự kiêu ngạo của cô ấy bảo cô ấy chấp nhận, bảo cô ấy buông tay.
Cô ấy cũng cho rằng, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng khi môn cuối cùng thi xong, bọn họ đã lâu không dùng bữa bên ngoài, sau khi đi bộ qua con đường về nhà mà hai người đã đi hàng trăm lần trong nửa năm qua, khi Phó Tư Điềm gọi cô ấy lại nói "Thời Ý, mình có chuyện muốn nói với cậu", trái tim cô ấy vẫn run rẩy.
Nỗi sợ hãi chiếm cứ lấy tâm hồn cô ấy, cô ấy thấp giọng hỏi: "Không thể về nhà rồi nói sao?"
Phó Tư Điềm lắc đầu. Nhìn cô ấy chăm chú, ánh mắt bi ai, lộ ra chút thương xót, nói: "Mình xin lỗi, Thời Ý, chúng ta chia tay đi."
Nhẹ nhàng khéo léo, như thể đã luyện tập vô số lần dưới đáy lòng, không chút khó xử mà nói ra.
Thời Ý từng rất yêu giọng nói dịu dàng mềm nhẹ của cô, nhưng giờ phút này, cô ấy lại hận không thể che lỗ tai mình lại, để bản thân không còn nghe thấy những câu nói tàn nhẫn đằng sau nữa.
Nhưng Phó Tư Điềm không nghe được lời van xin của cô ấy, vẫn bình tĩnh, không chút lưu tình mà lăng trì cô ấy: "Quần áo và sách của mình mình đã gom hết về ký túc xá, những thứ còn lại mình đều không cần, nếu cậu cũng không cần thì có thể vứt đi. Tiền trong thẻ mình cũng chưa động vào, đặt trong ngăn kéo đầu giường, mật mã cậu biết. Nhà cậu có thể thuê tiếp, cũng có thể cho thuê lại, tiền trả lại..."
Thời Ý không nghe nổi nữa, cô ấy hỏi cô: "Tại sao..."
Phó Tư Điềm cố gắng nặn ra giọng nói bình tĩnh, chợt kẹt lại.
"Tại sao muốn chia tay? Mình cần một lý do, không quá đáng chứ?" Thời Ý vòng một tay trước ngực, nhìn cô chăm chú, lặp lại lần nữa.
Cô ấy lấy lại khí thế của chính mình, đứng rất thẳng, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch, gương mặt vẫn bất phàm hơn người, trong trẻo xuất trần, hệt như năm ấy chỉ xuất hiện thoáng qua trên màn hình đã cướp đi toàn bộ tâm trí Phó Tư Điềm, nhưng đáy mắt cô ấy, đã không còn tìm thấy ánh sáng rạng rỡ của khi đó nữa.
Mỏi mệt len lỏi đầy trên đuôi mày khóe mắt cô ấy.
Nước mắt Phó Tư Điềm cuồn cuộn chực trào, cổ họng như bị kim đâm. Cô nén nước mắt, mở miệng, cố gắng lạnh nhạt nói: "Mình tưởng rằng chúng ta đều có chung nhận thức."
"Thời Ý, chúng ta không hợp, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta ai cũng mệt."
"Là cậu mệt, hay là tôi mệt?" Thời Ý nghe thấy giọng nói mỉa mai của mình.
Cô ấy không muốn như vậy. Cô ấy muốn phóng khoáng đáp ứng, muốn dễ hợp dễ tan, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho chính mình, cho Phó Tư Điềm, nhưng ngực cô ấy, cổ họng cô ấy, miệng cô ấy, bị phẫn nộ cùng không cam lòng lấp đầy, hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của cô ấy.
"Không hợp chỗ nào? Năng lực, tính cách, hay là... giới tính?" Hai chữ "giới tính", cô ấy gằn rất nặng, tràn đầy giễu cợt.
Phó Tư Điềm ngẩn ngơ nhìn cô ấy, giống như có chút không quen biết cô ấy. Một lúc lâu sau, cô rũ mi, trả lời qua loa như thể mất kiên nhẫn: "Cậu cảm thấy là cái gì thì chính là cái đó. Là mình có lỗi với cậu."
Thời Ý nhìn cô, cũng cảm thấy bản thân không quen biết cô. Cô gái lạnh lùng tuyệt tình, không chút dao động này, thật sự là người yêu dịu dàng mà cô ấy từng yêu sao?
Cô ấy có từng thật sự hiểu rõ cô, thật sự biết bản thân đang yêu cái gì hay không? Trước kia cô ấy từng nghĩ, móc tim móc gan rơi vào tình yêu vì một người không xứng đáng là điều rất ngu xuẩn, nhưng nào biết đến cuối cùng, cô ấy cũng không khác gì.
Cô ấy nhìn Phó Tư Điềm không chớp mắt, như thể muốn nhìn thấu linh hồn cô, khắc cô vào trong xương cốt. Vài giây sau, cô ấy cong môi, lạnh lùng cười giễu một tiếng: "Phó Tư Điềm."
Dừng một chút, cô ấy nói: "Hay là, tôi nên đổi cách gọi khác?"
"Giang... Tồn... Hi..." Cô ấy nhìn cô chăm chú, nói từng chữ một.
Mặt nạ bình tĩnh hoàn mỹ của Phó Tư Điềm cuối cùng cũng lộ ra vết nứt, trong đôi mắt cô xuất hiện vẻ bối rối và đau khổ mà cô ấy quen thuộc. Thời Ý hài lòng tiếp tục đâm vào vết thương của cô: "Lúc bắt đầu sao cậu không nói là không hợp?"
"Cậu đi xem mắt rồi đúng không?"
"Gấp không thể chờ nổi như vậy luôn sao?"
Sự ngầm thừa nhận của cô, sự hoảng loạn của cô, khiến cô ấy càng lúc càng cay nghiệt, "Chơi đùa tôi có vui không? Ngay từ ban đầu, có phải tôi không nên tin tưởng cậu không?"
"Gen xấu quả nhiên sẽ di truyền."
Hai câu cuối cùng vừa dứt, ngay lập tức, Phó Tư Điềm không thể nhịn được nữa, cả người run rẩy, nước mắt rơi như mưa.
Cuối cùng cô cũng không bình tĩnh nữa, cuối cùng cũng khóc, cuối cùng có vẻ như cũng biết đau. Thời Ý cảm thấy sảng khoái, cũng càng đau đớn hơn.
Cô ấy nghe thấy Phó Tư Điềm nghẹn ngào "Hóa ra cậu đã sớm biết. Hóa ra, cậu vẫn luôn xem mình là như thế sao?", trông thấy vẻ gầy yếu run rẩy của cô, bỗng không biết bản thân mình đang nói cái gì, đang làm cái gì.
Dù có thế nào, cũng từng yêu nhau, hà tất phải thế... Hà tất phải thế...
Ác ý trên người cô ấy bị nước mắt của Phó Tư Điềm rửa sạch. Đầu Thời Ý đau như nổ tung. Cô ấy cực kỳ mệt mỏi, gần như là chạy trối chết, xoay người, đưa lưng về phía cô, dùng giọng điệu lạnh nhạt đến vô cùng cực nói: "Cứ như vậy đi. Tôi đồng ý với cậu, chia tay. Sau này, đường cậu cậu đi, đường tôi tôi đi, coi như chúng ta chưa từng quen biết."
Phó Tư Điềm vẫn đang khóc nức nở, lại không chút do dự trả lời: "Được."
Thời Ý cứng đờ hai giây, cuối cùng nhấc chân, đi từng bước về phía trước, đi về ngôi "nhà" chỉ còn một mình cô ấy, lạnh lẽo chật hẹp.
Từng khung cảnh đã qua hiện lên trước mắt, là cô ở đường băng mưa gió với vầng trán đầy đặn, bờ mi cong vút hát lên ca khúc "Về Chuyện Tôi Yêu Người" trong màn mưa vào năm nhất đại học, giọng hát trầm bổng ngâm nga; là tình ý không rõ khi cả hai sóng vai ngồi cạnh nhau, cô ôm cô ấy dịu dàng e thẹn nói "Nếu cậu cần, mình nguyện ý làm ba của cậu, mẹ của cậu, nhà của cậu"; hay là một năm kia, cô sốt cao, đi chân trần, túm lấy tay cô ấy, khóc cầu xin cô ấy "Thời Ý, đừng đi, đừng thích cậu ta"...
Cô ấy không hiểu, vì sao yêu một người lại dễ dàng thay đổi như vậy, vì sao tình yêu của Phó Tư Điềm, lại giống như tình yêu của mẹ, đều có thể lấy lại được.
Trên đời này, liệu có cái gì là không thay đổi hay không?
Cô ấy không có khí phách mà vọng tưởng, mà van nài: Lai Lai, gọi mình lại, ôm lấy mình, đừng đi.
Nhưng mãi đến khi cô ấy bước vào cánh cổng sắt, đóng cửa lại, Phó Tư Điềm cũng không thốt ra một lời nào nữa. Thậm chí, có lẽ, cô đã rời đi từ sớm rồi.
Sức lực toàn thân của Thời Ý đều bị rút cạn, bám lấy cầu thang mới có thể chèo chống bản thân loạng choạng đi lên trên.
Cô ấy không muốn quay đầu, không muốn dừng lại, càng không muốn khóc. Cô ấy tự nhủ, bỏ đi, không sao cả, chẳng qua là thất tình mà thôi, xem như làm giàu kinh nghiệm sống.
Khi còn trẻ, yêu sai một người, chẳng có gì to tát. Chẳng phải cô ấy là người nghĩ thoáng hay sao?
Một mình cô ấy càng có thể sống tốt hơn.
Nhưng từng bước từng bước, cuối cùng cô ấy vẫn nửa đường ngồi xổm xuống, giống như một kẻ ăn xin bị cả thế giới ruồng bỏ, ôm đầu gối, khóc không thành tiếng.
Cô ấy không biết, cách một cánh cửa bên ngoài tòa nhà, đầu con hẻm nhỏ, Phó Tư Điềm đứng thẳng như thế nào, dùng ánh mắt quyến luyến như thế nào tiễn đưa cô ấy, tiễn đưa chút ánh sao còn sót lại trong cuộc đời cô, biến mất trong thế giới của cô, biến mất mãi mãi.
Cô ấy không nghe được tiếng cô khóc, không nghe được câu "Xin lỗi" cô nói với cô ấy hàng nghìn hàng vạn lần dưới đáy lòng, rồi cuối cùng chỉ hợp thành một câu chúc phúc trong thầm lặng: "Thời Ý, đi về phía trước, đừng quay đầu lại."
"Tiền đồ tựa gấm hoa."
*
Tám giờ sáng, Phó Tư Điềm như cái xác không hồn quay lại ký túc xá.
Giản Lộc Hòa hỏi cô sao lại quay về, Thời Ý đâu? Cô đáp lại không chút ngập ngừng: "Mình với Thời Ý chia tay rồi, về ở mấy ngày."
Sắc mặt Giản Lộc Hòa ngay lập tức trở nên rất khó xem. Cô ấy quay đầu, không tin nổi: "Cậu nói cái gì, cậu nói lại lần nữa."
Ánh mắt Phó Tư Điềm tĩnh như nước lặng, lặp lại lần nữa: "Mình với Thời Ý chia tay rồi, về ở mấy ngày."
Khoảnh khắc tiếp theo, cô bị Giản Lộc Hòa túm cổ áo, chặn lên thang sắt, đầu đập mạnh lên cầu thang.
"Phó Tư Điềm, đồ khốn! Là cậu nói chia tay, là cậu nói đúng không?"
Cô nhìn đôi mắt Giản Lộc Hòa đỏ hoe vì tức giận, không phủ nhận.
"Sao cậu có thể như vậy, sao cậu có thể như vậy." Giản Lộc Hòa giận dữ nhìn cô, tức giận cực hạn, ngược lại tự mình bật khóc trước. "Cậu có biết cậu ấy thích cậu nhiều cỡ nào không, cậu có biết cậu ấy vì cậu mà ăn bao nhiêu khổ chịu bao nhiêu tủi thân không, còn sợ cậu áy náy không nỡ để cho cậu biết. Nhưng cuối cùng thì, cậu hoàn toàn không xứng đáng."
Lẽ ra cô ấy nên sớm biết, hai ngày trước khi Thời Ý bị gã say rượu bám đuôi, dì Phương không liên hệ Phó Tư Điềm trái lại lại liên hệ cô ấy sang với Thời Ý, cô ấy hẳn nên biết. Phó Tư Điềm thay đổi! Cậu ta thay đổi rồi!
Cô ấy chưa từng nhìn thấy một Thời Ý yếu ớt như vậy, cô ấy cũng chưa từng tức giận với Phó Tư Điềm như vậy.
Nhưng Thời Ý lại vẫn nói thay cho cô, Thời Ý nói: "Chắc là trong nhà cậu ấy có việc, không tiện nói chuyện."
Không tiện là không tiện đến độ nào?! Khi đó cô ấy không hiểu, hiện tại bỗng nhiên hiểu cả rồi.
Có lòng, như thế nào cũng sẽ tiện. Không có lòng, như thế nào cũng sẽ bất tiện.
Cô ấy không đợi được câu trả lời của Phó Tư Điềm, dáng vẻ Phó Tư Điềm cũng không có vẻ muốn trả lời cô ấy. Giản Lộc Hòa như đang đấm vào bông gòn, vừa tức vừa bất lực. Cô ấy buông Phó Tư Điềm ra, trở tay chụp lấy khung ảnh trên bàn học có hình chụp của Phó Tư Điềm cùng cô ấy, Thời Ý, Doãn Phồn Lộ, đập vỡ, chán ghét nói: "Phó Tư Điềm, là tôi đã nhìn lầm cậu."
Đóng sầm cửa bỏ đi.
Phó Tư Điềm từ thang sắt trượt xuống, quỳ trên mặt đất, phủi từng mảnh kính vỡ ra, vuốt ve nụ cười xán lạn của bọn họ trên bức ảnh chụp, máu trên đầu ngón tay tuôn ra như suối.
Mãi cho đến đêm khuya, Giản Lộc Hòa cũng không về. Phó Tư Điềm biết, Giản Lộc Hòa ghê tởm cô, không muốn nhìn thấy cô. Cô vui mừng, cũng may ngày mai khi trời sáng, cô sẽ quay về Nịnh Thành, học kỳ sau không có chương trình học, sau này trừ khi bảo vệ luận văn và kỳ thi, cô sẽ không quay lại, sẽ không quá ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của Giản Lộc Hòa.
Cô không khóa cửa, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mơ mơ màng màng, mất ngủ đến tận nửa đêm.
Không biết mấy giờ, cửa ký túc xá có tiếng vang. Cô tưởng là Giản Lộc Hòa hoặc bạn cùng phòng mới dọn vào quay về.
Nhưng tiếng bước chân nặng nề, từng bước một, giống như là đi về phía giường của cô.
Trái tim Phó Tư Điềm nhảy dựng lên mãnh liệt, cũng đau đớn mãnh liệt.
Cô không dám mở mắt. Trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng bước chân cuối cùng đứng cạnh giường mình, không nhúc nhích.
"Đồ lừa đảo." Cô nghe thấy lời buộc tội khiến người ta tan nát cõi lòng của Thời Ý, hèn mọn, khàn khàn. "Rõ ràng đã hứa với mình, sẽ không không thích mình, sẽ luôn luôn, luôn luôn thích mình cơ mà."
Cô ấy vươn tay chạm vào má, vào hàng mi, vào đôi mắt cô, dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí, như đang chạm vào hoa trong gương, trăng trong nước dễ dàng tan biến.
Trái tim Phó Tư Điềm quặn đau, linh hồn như đang bị thiêu đốt dưới đầu ngón tay nóng ấm của cô ấy. Nhưng cô vẫn bất động, như thể đã hoàn toàn ngủ như chết.
Thời Ý thu tay lại, mượn ánh trăng ngắm nhìn Phó Tư Điềm, yên lặng đứng đó.
Phó Tư Điềm từ đầu đến cuối vẫn giả vờ ngủ, không đáp lại.
Thời Ý cuối cùng cũng triệt để hết hi vọng.
Cô ấy cười nhẹ, đôi môi khô nứt rướm máu, âm thanh trong trẻo lạnh lùng, nói: "Giang Tồn Hi, cậu đừng sợ."
"Tôi đến tìm cậu để ước một điều ước Giáng Sinh."
"Sau này, tôi sẽ không thích cậu nữa."
"Tạm biệt."
Phó Tư Điềm vẫn bất động như trước. Cô dùng hết sức bình sinh ghìm chặt mình trên ván giường, bàn tay giấu trong chăn, bấu chặt lấy ván giường, nén khóc nén đến độ kẽ hỡ mười đầu móng tay toác ra toàn bộ đều là máu.
Đời này không gặp lại, như sao Mai sao Hôm.
Cô biết, cô đã đánh mất cái gì. Quãng đời còn lại, đêm tối của cô, sẽ không bao giờ sáng lên nữa.
*
Năm 2016, một tiếng "Tạm biệt" cất lên, bọn họ thực sự không còn gặp lại nhau.
Tất cả các cuộc thi ở học kỳ cuối cùng, Thời Ý đều nộp đơn xin hoãn.
Phó Tư Điềm không còn gặp lại Thời Ý nữa.
Mãi cho đến khi tốt nghiệp.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp.
Thời Ý biến mất trong thế giới của Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm, biến mất trong thế giới của tất cả mọi người.
Non dài nước rộng, sự giao thoa ngắn ngủi mấy năm kia, tựa như một cơn ảo mộng lướt qua giây lát trong cuộc đời dài đằng đẵng của mọi người.
Tỉnh mộng rồi, tất cả mọi người tiếp tục tiến về phía trước. Ngay cả Trần Hi Trúc sau khi ra nước ngoài cũng dần từ bỏ việc tìm kiếm Phó Tư Điềm.
Chỉ có thỉnh thoảng tụ họp, dã ngoại ngoài trời, cơm no rượu say, hồi tưởng về quá khứ, bọn họ mới sẽ nhớ đến đã từng có vài mùa hè bầu trời đầy sao, có một cô gái, cũng từng nói nói cười cười trải qua cùng bọn họ.
Nhưng không một ai trong bọn họ nói ra.
Ai cũng giống như đã quên đi cô ấy.
Quên đi Thời Ý từng rất yêu một cô gái, cô gái ấy, khi cười lên, có lúm đồng tiền rất dịu dàng, rất dịu dàng.
---------------------------------------------------
Đôi lời của editor:
Đến chương này là kết thúc giai đoạn vườn trường, bắt đầu từ chương sau là giai đoạn đi làm, gương lành. Giờ mọi người có thể yên tâm đọc, không còn phải lo lắng sợ hãi từng chương nữa rồi nhe :))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.