Loạn Nhịp Vì Người

Chương 120

Mẫn Nhiên

27/09/2022

Phó Tư Điềm 28 tuổi.

Giữa hè tháng bảy, 2 giờ 30 phút chiều, âm u, bầu trời Hải Thành lại có mưa, tí ta tí tách.

Trước bàn làm việc văn phòng tổng giám đốc trên tầng mười ba tòa cao ốc khu trung tâm tài chính internet Dung Thái, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc áo sơ mi tay lỡ màu cà phê, quần ống rộng bằng vải lanh, dung mạo vô cùng xinh đẹp, mặt mày trong trẻo lạnh lùng đang một tay xoa bóp huyệt thái dương, một tay cấp tốc phê duyệt tài liệu trên bàn.

Đến Hải Thành đã sáu năm, Thời Ý vẫn không quá thích ứng với mùa mưa dầm dai dẳng ẩm ướt oi bức hằng năm ở đây. Cứ hễ đến thời tiết này là cô ấy liền chán ăn, tinh thần héo úa, cả người không có chỗ nào thoải mái.

Xem xong tài liệu cuối cùng trợ lý đưa tới, Thời Ý tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát, nghĩ đến buổi tối còn phải xã giao với người của Bộ Văn hóa thành phố, thật sự cảm thấy mệt mỏi vô cùng, quyết định về nhà nghỉ ngơi mấy tiếng.

Ấn số nội bộ thông báo một tiếng với trợ lý, cô ấy cầm túi xách ra khỏi văn phòng, đón nhận những tiếng gật đầu chào hỏi thi thoảng truyền đến, băng qua khu làm việc theo hình thức mở, gặp phải phó tổng giám đốc Cận Minh Nhược của công ty ở cửa thang máy.

Cận Minh Nhược là một trong những người đồng sáng lập công ty này – Công ty trách nhiệm hữu hạn Văn hóa Truyền thông Phí Điểm, là cháu gái nhỏ của công ty sản xuất giấy đứng đầu Thân Thành, kết giao mấy đời với nhà họ Thời.

Vì quan hệ trong nhà loạn thành mớ bòng bong, Cận Minh Nhược thấy phiền muộn, cho nên sau khi tốt nghiệp trung học liền ra nước ngoài du học, vốn không định trở về, nhưng không ngờ, dạ dày Trung Quốc của Cận Minh Nhược thật sự không hợp với cơm Tây nước ngoài, chỉ đành sống qua bốn năm đại học, lại tiu nghỉu quay về.

Nhưng cứ ở lì Thân Thành thì chán, Cận Minh Nhược chịu không nổi mấy người anh trai chị dâu năm lần bảy lượt không ngừng léo nhéo châm ngòi chia rẽ bên tai mình, vì vậy Cận Minh Nhược dứt khoát lừa ông cụ trong nhà một khoản tiền vốn khởi nghiệp, chạy đến thành phố lớn Hải Thành sầm uất nhất này rong chơi.

Khi đó tình cờ Thời Ý học cao học ở Hải Thành, gặp được khi đang đi làm thêm. Nơi đất khách gặp trúng người quen cũ, Cận Minh Nhược với tính cách hướng ngoại tự đến bắt chuyện, lại cảm thấy Thời Ý thoạt nhìn cứ sầu não không vui, những lúc rảnh rỗi nhàm chán bèn thích lôi kéo Thời Ý ra ngoài tụ tập giải sầu, qua lại thường xuyên, hai người trở nên quen thuộc.

Hai năm sau, Thời Ý tốt nghiệp thạc sĩ, vào thời kỳ mà giá trị của mảng truyền thông mới và video ngắn phát triển bừng bừng khí thế, cô ấy nhìn thấy cơ hội kinh doanh ở Hải Thành, nơi dẫn đầu mọi thứ này, quyết định lập nghiệp cùng hai người bạn quen biết thời còn là nghiên cứu sinh. Vì không đủ vốn khởi nghiệp, sau khi vay mượn, cô ấy thử mời Cận Minh Nhược. Không ngờ Cận Minh Nhược đồng ý một hơi, cung cấp cho bọn họ toàn bộ số vốn còn thiếu, cũng cho biết mình chỉ muốn làm một người tầm thường, chức vụ nhàn hạ, cuối năm có thể kiếm tiền chia lợi nhuận cho mình là được.

Đương nhiên Thời Ý không có lí do gì để từ chối. Bốn người cứ như vậy thuê một căn nhà đơn sơ vừa để ở vừa để làm việc tại Hải Thành, thành lập một công ty truyền thông chỉ có mười người tính luôn cả nhân viên bên trong, Thời Ý là đầu đàn dẫn dắt và lãnh đạo, chịu trách nhiệm sự vụ tổng thể và tài vụ, người bạn nghiên cứu sinh Thẩm Đình chịu trách nhiệm nội dung và kỹ thuật, Dung Ánh chịu trách nhiệm phát triển kinh doanh và quảng bá, Cận Minh Nhược chịu trách nhiệm tỏ ra dễ thương và... làm chỗ dựa vững chắc cho bọn họ, tìm kiếm các mối quan hệ, giải quyết tất cả những việc mà bọn họ không giải quyết được.

Trong bốn năm ròng, bọn họ cùng nhau dốc sức, đồng tâm hiệp lực, từng bước đi lên, đội ngũ từ mười người dần biến thành năm mươi người, một trăm người, hai trăm người, nghiệp vụ từ Hải Thành dần mở rộng ra toàn quốc, trải qua mấy vòng gọi vốn, hiện tại đã là một doanh nghiệp ngôi sao đang lên rất có danh tiếng ở Hải Thành.

Cửa thang máy, Cận Minh Nhược vừa nhìn thấy Thời Ý, ánh mắt liền sáng lên như nhìn thấy cơn mưa đúng lúc, chắp tay trước ngực, giọng điệu và dáng vẻ kệch cỡm: "Yo, tổng giám đốc Thời, tan tầm rồi, đi đâu dọ? Đưa người ta một đoạn nha."

Thời Ý sớm đã không quen vì quá quen, lườm Cận Minh Nhược một cái, cười nhạo, vừa vào thang máy vừa hỏi: "Xe cậu đâu?"

Cận Minh Nhược đuổi theo, ấn tầng một, bất mãn "chậc" một tiếng: "Cậu thật sự chẳng quan tâm tôi chút xíu nào. Xe tôi bị người ta tông vào đuôi xe, đem đi sửa được mấy ngày rồi."

Thời Ý thản nhiên, "Hôm nay tôi đi công tác mới về."

"Ò, cũng đúng." Cận Minh Nhược ngay lập tức tha thứ cho cô ấy. Cũng không đợi Thời Ý trả lời, tự xem như cô ấy đã ngầm đồng ý, nói: "Cho tôi quá giang đến đường Hoài Bắc, tiện đường không?"

Đường về nhà Thời Ý đi ngang qua nơi đó, cô ấy "Ừ" một tiếng, thuận miệng hỏi: "Đến đó làm gì?"

"Ký hợp đồng, bàn chuyện với khách hàng."

Lúc bấy giờ Thời Ý mới hơi chút kinh ngạc: "Khách hàng lớn?" Cư nhiên đích thân ra trận.

Cận Minh Nhược lắc đầu: "Không hẳn."

Thời Ý nhướng mày.



Cận Minh Nhược tủm tỉm, lộ ra gương mặt tươi cười hạnh phúc: "Là nhà hàng mới khai trương, chuyên về các món miền Nam chúng ta, vô cùng chính tông, hương vị rất tuyệt." Đối với người yêu ẩm thực mà nói, không gì hạnh phúc bằng chuyện được ăn những món hợp ý mình. Ban đầu, điều thu hút Cận Minh Nhược trong chuyện khởi nghiệp của đám Thời Ý chính là, bọn họ nói với Cận Minh Nhược, sau này có thể bọn họ sẽ mở rộng nghiệp vụ về những tụ điểm ăn uống vui chơi ở Hải Thành, cho nên, tất cả những gì tươi sốt nhất, chơi vui nhất, ăn ngon nhất, bọn họ đều sẽ được tiếp xúc trước tiên.

Thời Ý hỏi: "Nam Nguyên?"

Cận Minh Nhược giật mình: "Sao cậu biết? Chính là nó!"

Thời Ý ra khỏi thang máy, thờ ơ nói: "Tôi từng đặt cơm ở đó." Hơn nữa, không chỉ một lần. Từ sau khi nhà hàng mở rộng nơi giao hàng đến khu vực của bọn họ, hai tháng nay, nếu cô ấy không đi công tác, cơm trưa trợ lý đặt hầu như đều là của chỗ này.

Cô ấy lớn lên ở Thân Thành từ nhỏ, quen với khẩu vị thiên nhạt thiên ngọt của Thân Thành, đến Hải Thành nhiều năm như vậy, tuy không thể nói là ăn không quen đồ ăn Hải Thành, nhưng suy cho cùng vẫn nhớ hương vị quê nhà. Nhiều năm như vậy đã từng nếm qua rất nhiều nhà hàng miền Nam, nhà hàng này thật ra cũng không tính là chính tông nhất, nhưng không hiểu vì sao, vị giác của Thời Ý cứ nhớ mãi không quên nó.

Có lẽ cũng không phải không hiểu, nhưng cô ấy không muốn tìm hiểu sâu về lý do tại sao.

Biểu cảm của Cận Minh Nhược hưng phấn như tìm được đồng minh: "Cậu cũng thấy ăn ngon đúng không! Vốn dĩ lúc bọn họ liên hệ chúng ta, Tiểu Diệp nói để phân công một người bên phát triển kinh doanh đi, tôi thấy nó là nhà hàng miền Nam, nên nói để tôi qua đó thử. Không ngờ lại ăn rất hợp khẩu vị. Hơn nữa, tôi nói cậu nghe, bà chủ là phụ nữ, rất trẻ, lại còn xinh đẹp cực kỳ, cô ấy chỉ cần đứng đó, tôi đoán chừng một nửa cánh đàn ông không cần ăn cũng thấy no."

Thời Ý tìm thấy xe, mở cửa leo lên xe, lơ đễnh: "Thế à?"

Bản thân bọn họ không xấu, hai năm nay, công ty chuyển đổi mô hình, mở rộng nghiệp vụ kinh doanh, kiêm làm MCN (Mạng đa kênh), dưới trướng ký với không ít những người nổi tiếng trên internet, gái xinh càng thấy nhiều, đối với cái gọi là "Xinh đẹp", Thời Ý đã sớm miễn dịch.

Vả lại, có xinh đẹp hay không liên quan gì đến cô ấy? Cô ấy chỉ muốn về ngủ.

Nhưng Cận Minh Nhược không bỏ qua: "Cậu không tin tôi!" Cận Minh Nhược thắt dây an toàn: "Tôi nói thật mà, nhiều năm rồi tôi chưa nhìn thấy nét đẹp tự nhiên như vậy. Cũng không phải nói là xinh đẹp, chính là khí chất, vô cùng thu hút, vừa thanh thuần vừa dịu dàng, lại còn có cái loại ý vị của phụ nữ trẻ trưởng thành, khiến người ta kiềm lòng không đặng muốn kết bạn với cô ấy."

Lúc nói những lời này, cực kỳ giống dáng vẻ u mê dành cho "các chồng" mỗi năm hễ tuyển một lần là đổi một lần của Cận Minh Nhược.

Thời Ý nhìn Cận Minh Nhược một cái, ngoắc môi, từ chối cho ý kiến.

Cận Minh Nhược bỗng chốc thẹn quá hóa giận: "Này, Thời Ý, cậu cười cái gì! Tôi nói thật đó. Tôi cá với cậu luôn, chắc chắn cậu cũng sẽ thấy cô ấy xinh đẹp!"

Thời Ý không có hứng thú: "Rồi, xinh đẹp."

"Không được! Cậu thế này cũng quá qua loa! Cậu đây là đang coi thường gu thẩm mỹ của tôi! Cậu đi với tôi, đi với tôi nhìn một cái là biết ngay."

"Tôi không đi."

"Không được, cậu phải đi!"

"Đi nhìn một cái thôi mà, biết đâu được cậu còn có thể thuyết phục cô ấy, ký hợp tác sâu để cô ấy làm người mẫu cho chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thiệt. Đi mà đi mà, Thời Ý, tổng giám đốc Thời, đại mỹ nữ Thời..."

"Đúng rồi, hình như cô ấy cũng tốt nghiệp từ Thân Đại, không chừng trước kia hai người từng gặp thoáng qua rồi. Đi mà, kết giao thêm một người bạn cũng đâu vấn đề gì."

Cận Minh Nhược lăn lộn khóc lóc om sòm, mềm nắn rắn buông suốt dọc đường, Thời Ý bị Cận Minh Nhược làm cho đau đầu, hơn nữa quả thật cũng có chút bị miêu tả của Cận Minh Nhược khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, liền ậm ờ đáp ứng.

Cô ấy từng thấy Cận Minh Nhược khen người khác, nhưng chưa từng thấy Cận Minh Nhược nhiệt liệt khen một người như vậy. Có thể đặc biệt đến mức nào? Trong lòng cô ấy đánh một dấu chấm hỏi.

Hai mươi phút sau, bọn họ đến bãi đỗ xe ngầm của nhà hàng Nam Nguyên trên đường Hoài Bắc, đi thang máy lên thẳng lầu một, tiến vào sảnh lớn nhà hàng.

Không phải giờ cơm, người trong sảnh cũng không nhiều. Quản lý đứng trước quầy gọi món đương nhiên biết Cận Minh Nhược, vừa nhìn thấy bọn họ đi ra từ thang máy liền sang nghênh đón, chào hỏi nhiệt tình: "Chị Cận đến rồi ạ, vị này là..." Cô ấy ngập ngừng nhìn Thời Ý.



Cận Minh Nhược nhìn Thời Ý một cái, cười xấu xa: "Đồng nghiệp."

Quản lý ngập ngừng một giây, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ khách sáo cười với Thời Ý, nói với bọn họ: "Bà chủ của tụi em bị một người bạn cũ bên phòng Vân Thủy mời sang tán gẫu mấy câu rồi. Chị ấy bảo nếu chị tới thì tụi em dẫn chị đến phòng bao ngồi chốc lát, chị ấy đến ngay."

Cận Minh Nhược hiền hòa đáp: "Được được, không sao không sao."

Quản lý dẫn Cận Minh Nhược lên lầu, Thời Ý im lặng đi bên cạnh Cận Minh Nhược, mặt không biến sắc đánh giá mọi thứ xung quanh.

Đưa tầm mắt nhìn quanh, đây là một nhà hàng kiểu Trung Quốc được trang hoàng rất tao nhã cổ xưa, phối màu nền nã thanh lịch, hiếm thấy khi có phong cách nhưng lại không lộ vẻ quá nặng nề. Sàn nhà màu xám nhạt, đèn lồng màu vàng nhạt, bình phong, bàn và cầu thang chất liệu gỗ màu hồ đào nhạt, bồn hoa xanh biếc, tranh chữ màu trắng, hợp lại hài hòa, bổ trợ cho nhau, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

Bà chủ hẳn là một người phụ nữ rất biết thưởng thức.

Đây là cảm giác đầu tiên của Thời Ý.

Đến phòng bao, quản lý kéo ghế cho Thời Ý trước, sau đó kéo ghế cho Cận Minh Nhược. Sau nữa, hai nhân viên phục vụ khác bưng đĩa ăn tiến vào, tặng hai gói khăn giấy khô và ướt, hai chén táo đỏ chưng mộc nhĩ vàng mát lạnh cùng vài đĩa bánh ngọt nhỏ, bảo là hân hạnh mời hai người nếm thử, cho chút ý kiến.

Cận Minh Nhược nhìn khăn giấy ướt cười nói: "Hôm nay tôi không cần, đi lên từ thang máy, giày không có bị bắn nước mưa."

Quản lý giúp bọn họ xé nắp gia vị sữa, cười nói: "Nhờ có chị Cận nhắc nhở, lúc sau bà chủ của tụi em ngoài ô ra còn để thêm khăn giấy ướt khăn giấy khô ở cửa ra vào, tiện cho khách hàng sử dụng."

Cận Minh Nhược ngượng ngùng: "Tôi có nhắc nhở chỗ nào đâu chứ."

Bà chủ hẳn là một người rất chu đáo.

Đây là cảm giác thứ hai của Thời Ý.

Đang lúc trò chuyện, cửa phòng bao một lần nữa mở ra, một giọng nữ trẻ tuổi truyền vào trong: "Ngại quá, tôi đến muộn."

Không nhanh không chậm, mềm dịu êm tai.

Trái tim Thời Ý lệch một nhịp, nghiêng đầu nhìn về hướng âm thanh phát ra theo bản năng.

Âm thanh đến từ bóng dáng yểu điệu thanh thoát ngoài cửa. Người phụ nữ khí chất dịu nhẹ, mặc một chiếc áo sơ mi cotton và váy nửa người, mái tóc xoăn như thác nước màu nâu hạt dẻ dài gần đến eo, da trắng hơn tuyết, giống như bị bệnh, lại mang theo một nét đẹp mỏng manh yêu kiều khác.

Bốn mắt nhìn nhau. Thời Ý thấy rõ, đó là đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ đối với cô ấy.

Đôi mắt kia, vẫn là màu hổ phách, trong veo ôn hòa hệt như trong trí nhớ, lại thâm thúy sâu thẳm, rung động lòng người hơn so với trong trí nhớ.

Trong tích tắc hơi thở của Thời Ý như ngừng lại, cơ thể lạnh đến nỗi lông tơ dựng thẳng. Dĩ vãng mà cô ấy ngỡ đã quên từ lâu, đột nhiên lấy được khí thế không thể ngăn cản, mở tung cánh cửa ký ức của cô ấy, nuốt mây cuốn lấy mặt trời, càn quét trời đất.

Ồ.

Phó Tư Điềm 28 tuổi.

Thời Ý bỗng cảm thấy rất trào phúng, cũng rất thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Nhịp Vì Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook