Chương 21
An Ni Vi
22/01/2024
“Muội cần biết gả đi có ý nghĩa như thế nào?” Cố Hạnh Chi hướng ánh mắt xuống, nhìn chăm chú vào nàng.
Hoa Dương gật đầu lia lịa, viết tiếp rằng: Sẽ luôn ở bên cạnh Trường Uyên ca ca.
Cố Hạnh Chi cười nhẹ nhàng một cái, ấm áp nói: “Nhưng về xa về dài sẽ không chỉ như vậy.”
Người ở trước mắt suy nghĩ một hồi, ánh mắt vẫn cứ rất kiên định, sờ vào bụng của mình nói: Còn có, sinh tiểu bảo bảo.
“Khụ khụ…” Cố Hạnh Chi bị câu nói này của nàng làm cho bất ngờ kinh thiên động địa, râm ran cảm thấy vành tai có chút nóng bỏng, lúng túng tránh khỏi ánh mắt nói: “Ta nói không phải nói cái này.”
Người ở bên cạnh dường như không hiểu, kéo kéo tay áo của chàng, vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghe thấy bên ngoài cửa vang đến tiếng bước chân vội vàng.
“Đại nhân,” Phúc bá gõ cửa, ngữ khí lo âu, “Tần thị lang của Hình bộ đem người đến rồi, giờ đang đợi ở chính đường.”
Cố Hạnh Chi nghe xong đơ người.
Một canh giờ trước, Tần Chú mới vừa từ Có phủ rời đi, trừ phi có chuyện gì vô cùng quan trọng, nửa đêm nửa hôm y sẽ không quay lại đây, hơn nữa còn mang theo người.
Trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng, Cố Hạnh Chi quay đầu nhìn Hoa Dương, không dám để lộ cảm xúc này ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng mấy câu, chỉnh trang lại y phục rồi đi cùng với Phúc bá.
Trong khi ở chính đường, Tất Chú một thân quan bào đứng ngay ngắn ở đó, bên cạnh có mấy tên thị vệ của hình bộ đi theo, lúc nhìn về phía chàng thần sắc lo lắng.
“Ta nhận được lệnh gấp của hình bộ nên mới đến,” y dường như là không biết nên mở lời như thế nào, ấp úng một lúc mới nói: “Ngựa dùng cho đi săn vào mùa xuân đã xảy ra vấn đề, bên phía nhóm mục sư nói là ý của ngươi. Vì thế…”
Tần Chú ngập ngừng, quả thực làm khó, “Người cần phải đi cùng với ta đến Hình bộ một chuyến.”
Đi đến Hình bộ một chuyến.
Một câu nói bình thường không có gì, nhưng lại ẩn chứa quá nhiều huyền cơ. Trong lòng Cố Hạnh Chi đã hiểu.
Gió đêm xào xạc, chàng ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Tần Chú với lông mày nhíu chặt, sắc mặt yên tĩnh gật đầu.
…
Xe ngựa của hai người rất nhanh chóng đã đến Hình bộ.
Màn đêm đã đen khịt, theo lý mà nói quan viên sớm đã tan làm, nhưng Hình bộ đêm nay lại náo nhiệt vô cùng.
Lúc Cố Hạnh Chi cùng với Tần Chú đi vào trong chính đường Hình bộ, bên trong đó đã có rất nhiều người ngồi. Hình bộ thượng thư, Ngự sử trung thừa, còn có Đại lý tự khanh Lâm Hoài Cảnh.
Thấy cảnh tượng này, chàng không ngăn nổi cười nhẹ, Ngô Cấp đây là muốn cướp thời gian trước khi Huy đế tỉnh lại, gọi Tam tư hội thẩm đến định tội cho chàng.
“Cố thị lang.” Hình bộ thượng thư Tả Dịch thấy chàng tiến vào, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay chỉ là mời ngươi đến để hỏi chuyện, nếu như có hiểu nhầm gì thì cũng có thể sớm ngày làm rõ.”
Nói xong đưa tay hướng ra bên cạnh: “Ngươi không phải là nghi phạm, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Lâm Hoài Cảnh ở một bên nghe nói, lông mày cau lại, nhưng cũng không dám thể hiện ý kiến trái chiều.
Bối cảnh ngày hôm nay là do y đề ra, nhưng luật pháp Nam Kì quy định bắt người phải thông qua Hình bộ trước, trừ khi nhận định tính chất vụ án là trọng án yếu án, mới có thể chuyển qua cho Đại lý tự xử lý.
Nhưng ở trên triều đường, ai không biết Tả Dịch là người Trần Tướng chứ, Y không yên tâm đêm chuyện này giao hết cho Hình bộ xét thẩm trước, rồi lấy danh nghĩa Tam tư, yêu cầu hội thẩm liên ngày. Cố Hạnh Chi vốn chính là Đại viên tam phẩm của triều đình, cứ như vậy, cũng phù hợp với quy tắc, cũng tránh được nguy hiểm mà bản thân định vượt quyền hạn đề thẩm mang đến.
Cố Hạnh Chi cười nhạt một cái, vén áo đi ra ngồi xuống chiếc ghế thái sư ở một bên, ngữ khí bình thản hỏi rằng: “Không biết Lâm đại nhân nửa đêm muốn gặp Cố mỗ, là có ý gì?”
Người chàng nói là Lâm đại nhân, chứ không phải là mấy vị đại nhân.
Lâm Hoài Cảnh vừa nghe lời này, sắc mặt bỗng nhiên trông khó chịu.
Tình thế lúc này, Cố Hạnh Chi đương nhiên nhìn rất rõ.
Đáng lẽ lúc tiếp nhận vụ án Trần Tướng, chàng đã dự được sẽ có kết quả như thế này. Huy Đế tuy bởi vì bệnh tình ốm yếu mà không lo triều chính, nhưng thân là đế vương người không thể không biết việc Trần Tướng qua đời có ý nghĩa như nào.
Sáng hôm nay thái độ của chàng ở Đại triều hội, một mặt tùy việc mà xét, chịu trách nhiệm vì nhân sinh, còn mặt khác thì, kỳ thực cũng thuận nước đẩy thuyền, hồi đáp thái độ muốn đẩy chàng lên ngôi của Huy Đế.
Chuyện đi săn mùa xuân, nếu như Huy Đế có tâm muốn phủ quyết, căn bản sẽ không bị đem ra triều hội để thảo luận. Chàng làm như vậy đương nhiên là biết sau khi Cố thị tuyên bố “Vì nhân sinh lập mệnh, vì thiên địa lập tâm” người không thể mặc cho chuyện này không quan tâm.
Chỉ cần Cố Hạnh Chi đứng ra, trên triều đường sẽ hình thành nên hai cục diện đối lập nhau.
Nhưng trời không theo ý người, Huy Đế đổ bệnh trong thời khắc quan trọng. Phái chủ hòa đương nhiên sẽ nhân cơ hội hiếm có này, diệt trừ Cố Hạnh Chi có khả năng thay thế Trần Tướng nhất.
Chàng nghĩ đến bước này, nhưng lại không nghĩ hành động của đối phương lại nhanh chóng như vậy. Việc làm đầu tiên của Ngô Tướng phù quốc, chính là đối phó chàng.
Lâm Hoài Cảnh mặt trắng bệch, môi run run, con mắt nhìn chằm chằm vào Cố Hạnh Chi như có thể phóng ra đao.
“Buổi chiều hôm nay, công văn thái tử đón đàn mục tử, nói quân mã dùng để đi săn vào mùa xuân hai ngày trước đã bị điều đi phía Nam của Sóc Châu. Còn chỉ lệnh điều dụng ngựa, là từ tay của Cố thị lang tỉnh Trung Thư.”
Nói xong đổi sang biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Cố Hạnh Chi, nhẹ nhàng hỏi, “Cố thị lang, ngươi có nhớ việc này không?”
Có nhớ rõ chuyện này hay không, chứ không phải là thật sự có chuyện này hay không, Lâm Hoài Cảnh hỏi câu này thật thú vị.
Thế nhưng Cố Hạnh Chi lại không hề tức giận, chỉ là trên môi chàng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, sắc mặt yên bình nhìn y, thật lâu sau mới cất giọng, ôn tồn hỏi một câu: "Nếu như Lâm đại nhân đã nói, điều lệnh là từ thủ hạ của ta mà ra, cũng chỉ là nói suông không có bằng chứng, ngài có chứng cớ gì không?"
Thứ mà Lâm Hoài Cảnh đang chờ đợi chính là câu nói này. Y cười khẽ một tiếng, liếc mắt đầy ẩn ý với chủ bạ (1) đang đứng ở một bên. Chỉ trong chốc lát, một quyển quyển trục in hoa văn chìm hình tường vân (2) được trình lên.
"Phần công hàm này, chắc hẳn các đồng liêu ở đây đều chưa từng xem qua, đúng chứ?" Lâm Hoài Cảnh nói xong bèn mở quyển trục ra, để chủ bạ đưa cho hai người ngồi bên cạnh.
Sắc mặt của Tả Dịch vào thời khắc nhìn thấy nội dung phần công hàm ấy bỗng trở nên nghiêm nghị, mà ngự sử trung thừa (3) bên kia cũng mơ hồ bày ra vẻ mặt khiếp sợ.
Chú Thích
(1) Chủ bạ: Tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương.
(2) Tường vân: Đám mây mang ý nghĩa cát tường, điềm lành.
(3) Ngự sử trung thừa: Quan ngự sử trong cung. Trái với ngự sứ thừa là quan ngự sử ngoài cung.
Hoa Dương gật đầu lia lịa, viết tiếp rằng: Sẽ luôn ở bên cạnh Trường Uyên ca ca.
Cố Hạnh Chi cười nhẹ nhàng một cái, ấm áp nói: “Nhưng về xa về dài sẽ không chỉ như vậy.”
Người ở trước mắt suy nghĩ một hồi, ánh mắt vẫn cứ rất kiên định, sờ vào bụng của mình nói: Còn có, sinh tiểu bảo bảo.
“Khụ khụ…” Cố Hạnh Chi bị câu nói này của nàng làm cho bất ngờ kinh thiên động địa, râm ran cảm thấy vành tai có chút nóng bỏng, lúng túng tránh khỏi ánh mắt nói: “Ta nói không phải nói cái này.”
Người ở bên cạnh dường như không hiểu, kéo kéo tay áo của chàng, vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghe thấy bên ngoài cửa vang đến tiếng bước chân vội vàng.
“Đại nhân,” Phúc bá gõ cửa, ngữ khí lo âu, “Tần thị lang của Hình bộ đem người đến rồi, giờ đang đợi ở chính đường.”
Cố Hạnh Chi nghe xong đơ người.
Một canh giờ trước, Tần Chú mới vừa từ Có phủ rời đi, trừ phi có chuyện gì vô cùng quan trọng, nửa đêm nửa hôm y sẽ không quay lại đây, hơn nữa còn mang theo người.
Trong lòng đột nhiên có chút trống rỗng, Cố Hạnh Chi quay đầu nhìn Hoa Dương, không dám để lộ cảm xúc này ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng mấy câu, chỉnh trang lại y phục rồi đi cùng với Phúc bá.
Trong khi ở chính đường, Tất Chú một thân quan bào đứng ngay ngắn ở đó, bên cạnh có mấy tên thị vệ của hình bộ đi theo, lúc nhìn về phía chàng thần sắc lo lắng.
“Ta nhận được lệnh gấp của hình bộ nên mới đến,” y dường như là không biết nên mở lời như thế nào, ấp úng một lúc mới nói: “Ngựa dùng cho đi săn vào mùa xuân đã xảy ra vấn đề, bên phía nhóm mục sư nói là ý của ngươi. Vì thế…”
Tần Chú ngập ngừng, quả thực làm khó, “Người cần phải đi cùng với ta đến Hình bộ một chuyến.”
Đi đến Hình bộ một chuyến.
Một câu nói bình thường không có gì, nhưng lại ẩn chứa quá nhiều huyền cơ. Trong lòng Cố Hạnh Chi đã hiểu.
Gió đêm xào xạc, chàng ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt Tần Chú với lông mày nhíu chặt, sắc mặt yên tĩnh gật đầu.
…
Xe ngựa của hai người rất nhanh chóng đã đến Hình bộ.
Màn đêm đã đen khịt, theo lý mà nói quan viên sớm đã tan làm, nhưng Hình bộ đêm nay lại náo nhiệt vô cùng.
Lúc Cố Hạnh Chi cùng với Tần Chú đi vào trong chính đường Hình bộ, bên trong đó đã có rất nhiều người ngồi. Hình bộ thượng thư, Ngự sử trung thừa, còn có Đại lý tự khanh Lâm Hoài Cảnh.
Thấy cảnh tượng này, chàng không ngăn nổi cười nhẹ, Ngô Cấp đây là muốn cướp thời gian trước khi Huy đế tỉnh lại, gọi Tam tư hội thẩm đến định tội cho chàng.
“Cố thị lang.” Hình bộ thượng thư Tả Dịch thấy chàng tiến vào, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay chỉ là mời ngươi đến để hỏi chuyện, nếu như có hiểu nhầm gì thì cũng có thể sớm ngày làm rõ.”
Nói xong đưa tay hướng ra bên cạnh: “Ngươi không phải là nghi phạm, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Lâm Hoài Cảnh ở một bên nghe nói, lông mày cau lại, nhưng cũng không dám thể hiện ý kiến trái chiều.
Bối cảnh ngày hôm nay là do y đề ra, nhưng luật pháp Nam Kì quy định bắt người phải thông qua Hình bộ trước, trừ khi nhận định tính chất vụ án là trọng án yếu án, mới có thể chuyển qua cho Đại lý tự xử lý.
Nhưng ở trên triều đường, ai không biết Tả Dịch là người Trần Tướng chứ, Y không yên tâm đêm chuyện này giao hết cho Hình bộ xét thẩm trước, rồi lấy danh nghĩa Tam tư, yêu cầu hội thẩm liên ngày. Cố Hạnh Chi vốn chính là Đại viên tam phẩm của triều đình, cứ như vậy, cũng phù hợp với quy tắc, cũng tránh được nguy hiểm mà bản thân định vượt quyền hạn đề thẩm mang đến.
Cố Hạnh Chi cười nhạt một cái, vén áo đi ra ngồi xuống chiếc ghế thái sư ở một bên, ngữ khí bình thản hỏi rằng: “Không biết Lâm đại nhân nửa đêm muốn gặp Cố mỗ, là có ý gì?”
Người chàng nói là Lâm đại nhân, chứ không phải là mấy vị đại nhân.
Lâm Hoài Cảnh vừa nghe lời này, sắc mặt bỗng nhiên trông khó chịu.
Tình thế lúc này, Cố Hạnh Chi đương nhiên nhìn rất rõ.
Đáng lẽ lúc tiếp nhận vụ án Trần Tướng, chàng đã dự được sẽ có kết quả như thế này. Huy Đế tuy bởi vì bệnh tình ốm yếu mà không lo triều chính, nhưng thân là đế vương người không thể không biết việc Trần Tướng qua đời có ý nghĩa như nào.
Sáng hôm nay thái độ của chàng ở Đại triều hội, một mặt tùy việc mà xét, chịu trách nhiệm vì nhân sinh, còn mặt khác thì, kỳ thực cũng thuận nước đẩy thuyền, hồi đáp thái độ muốn đẩy chàng lên ngôi của Huy Đế.
Chuyện đi săn mùa xuân, nếu như Huy Đế có tâm muốn phủ quyết, căn bản sẽ không bị đem ra triều hội để thảo luận. Chàng làm như vậy đương nhiên là biết sau khi Cố thị tuyên bố “Vì nhân sinh lập mệnh, vì thiên địa lập tâm” người không thể mặc cho chuyện này không quan tâm.
Chỉ cần Cố Hạnh Chi đứng ra, trên triều đường sẽ hình thành nên hai cục diện đối lập nhau.
Nhưng trời không theo ý người, Huy Đế đổ bệnh trong thời khắc quan trọng. Phái chủ hòa đương nhiên sẽ nhân cơ hội hiếm có này, diệt trừ Cố Hạnh Chi có khả năng thay thế Trần Tướng nhất.
Chàng nghĩ đến bước này, nhưng lại không nghĩ hành động của đối phương lại nhanh chóng như vậy. Việc làm đầu tiên của Ngô Tướng phù quốc, chính là đối phó chàng.
Lâm Hoài Cảnh mặt trắng bệch, môi run run, con mắt nhìn chằm chằm vào Cố Hạnh Chi như có thể phóng ra đao.
“Buổi chiều hôm nay, công văn thái tử đón đàn mục tử, nói quân mã dùng để đi săn vào mùa xuân hai ngày trước đã bị điều đi phía Nam của Sóc Châu. Còn chỉ lệnh điều dụng ngựa, là từ tay của Cố thị lang tỉnh Trung Thư.”
Nói xong đổi sang biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác nhìn về phía Cố Hạnh Chi, nhẹ nhàng hỏi, “Cố thị lang, ngươi có nhớ việc này không?”
Có nhớ rõ chuyện này hay không, chứ không phải là thật sự có chuyện này hay không, Lâm Hoài Cảnh hỏi câu này thật thú vị.
Thế nhưng Cố Hạnh Chi lại không hề tức giận, chỉ là trên môi chàng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, sắc mặt yên bình nhìn y, thật lâu sau mới cất giọng, ôn tồn hỏi một câu: "Nếu như Lâm đại nhân đã nói, điều lệnh là từ thủ hạ của ta mà ra, cũng chỉ là nói suông không có bằng chứng, ngài có chứng cớ gì không?"
Thứ mà Lâm Hoài Cảnh đang chờ đợi chính là câu nói này. Y cười khẽ một tiếng, liếc mắt đầy ẩn ý với chủ bạ (1) đang đứng ở một bên. Chỉ trong chốc lát, một quyển quyển trục in hoa văn chìm hình tường vân (2) được trình lên.
"Phần công hàm này, chắc hẳn các đồng liêu ở đây đều chưa từng xem qua, đúng chứ?" Lâm Hoài Cảnh nói xong bèn mở quyển trục ra, để chủ bạ đưa cho hai người ngồi bên cạnh.
Sắc mặt của Tả Dịch vào thời khắc nhìn thấy nội dung phần công hàm ấy bỗng trở nên nghiêm nghị, mà ngự sử trung thừa (3) bên kia cũng mơ hồ bày ra vẻ mặt khiếp sợ.
Chú Thích
(1) Chủ bạ: Tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương.
(2) Tường vân: Đám mây mang ý nghĩa cát tường, điềm lành.
(3) Ngự sử trung thừa: Quan ngự sử trong cung. Trái với ngự sứ thừa là quan ngự sử ngoài cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.