Chương 22
An Ni Vi
22/01/2024
Lâm Hoài Cảnh thấy thế rất hài lòng, nghiêng người quay lại, không nhanh không chậm mà nói với Cố Hạnh Chi: "Bút tích trong phần công hàm này rõ ràng được viết bởi Cố thị lang, bên trên có viết vô cùng rõ ràng. Phân phối đám quân mã dưới tay Quần mục ty, vận chuyển đến Sóc Châu."
Lời nói vừa kết thúc, ánh mắt của y giống như bóng đen u ám phía dưới ánh lửa, ngước lên, nhìn lại gần: "Cố thị lang, lẽ nào ngài không giải thích một chút hay sao?"
Cố Hạnh Chi khẽ nhíu mày, đồng tử hơi chấn động.
Trước mắt, là một quyển công hàm được đóng con dấu của tỉnh Trung Thư, không sai. Việc của tỉnh Trung Thư có liên quan rất lớn đến những chuyện cơ mật, khi Trần tướng vẫn còn đã kiêm nhậm chức Trung thư lệnh, vì thế cho nên con dấu này trước giờ vẫn luôn do ông bảo quản.
Nhưng sau khi Trần tướng qua đời, Cố Hạnh Chi trở thành người đứng đầu thực sự của nơi này, nhưng để tỏ vẻ kính trọng đối với Trần tướng, con dấu này vẫn được chàng khóa trong sảnh đường của Trần tướng.
Nếu như người hãm hại có ý giở trò, tất nhiên là sẽ nghĩ biện pháp trộm lấy con dấu, điều này không có gì lạ.
Từng khớp ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng vuốt qua những nét chữ được viết trên quyển công hàm kia, hơi có chút run rẩy. Cố Hạnh Chi trong nháy mắt chợt giật mình, cảm thấy một mẫu chữ như thế, thật sự đúng là chữ viết của mình, cho nên phần công hàm này cũng đích thực là chỉ có thể được viết ra bởi chính bàn tay của mình.
Sau lưng rét lạnh, chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, quan trường mười năm, đây là lần đầu tiên Cố Hạnh Chi cảm thấy sợ hãi. Không phải bởi vì đối phương bày mưu hãm hại, mà là bởi vì người hãm hại, lại có thể hiểu mình rõ ràng tới trình độ như thế.
Lâm Hoài Cảnh ở phía đối diện thấy sắc mặt Cố Hạnh Chi đột biến, càng lúc càng chắc chắn bước này của mình đi rất tốt, vì thế, y thừa thắng xông lên, nói: "Nếu Lâm mỗ không nhớ nhầm thì, bất luận là Hoàng thượng hay là Thái tử đều chưa từng hạ mệnh lệnh như vậy, chuyện ngài tự tiện điều động quân mã, nếu xét chuyện nhỏ thì có thể nói là vượt quá chức phận, giọng khách át giọng chủ, nếu xét chuyện lớn thì..."
Y dừng lại một chút, cố ý kéo dài giọng điệu, cười như không cười, nói: "Vậy thì tương đương với tội có ý đồ mưu phản, trong lòng mang ý đồ đen tối đó nha."
"Hỗn xược!"
Không đợi Cố Hạnh Chi đáp lại, hình bộ thượng thư Tả Dịch vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Tội mưu phản há có thể há mồm phán bừa được? Đừng nói là cận thần của Thiên tử, cho dù là dân chúng bình thường, cũng không thể khoan dung cho Lâm đại nhân ngài không giữ mồm giữ miệng, ăn nói bừa bãi như vậy được!"
Lâm Hoài Cảnh cười: "Có phải ăn nói bừa bãi hay không, điều Lâm mỗ nói không tính, những gì Tả thượng thư nói cũng không tính."
Vừa nói dứt lời đã trào phúng nhìn về phía Cố Hạnh Chi, y đưa tay lên bàn, không nhẹ không nặng gõ gõ vài cái, lại nói: "Chi bằng Tả thượng thư hãy hỏi Cố thị lang xem sao, hỏi xem phần công hàm này có phải là được viết ra bởi chính tay ngài ấy hay không."
Tả Dịch nghe vậy cũng nghiêng người nhìn về phía Cố Hạnh Chi, ánh nến lay động chiếu lên sườn mặt trầm mặc của chàng, khóe môi gắt gao mím lại thành một đường.
Chàng cuộn phần công hàm trong tay lại, bình tĩnh nhưng cũng yên lòng, nói: "Phần công hàm này không phải do ta viết, là có người bắt chước chữ viết tay của ta mà ngụy tạo nên."
"Cố thị lang có thể tự chứng minh cho mình được hay không?" Lâm Hoài Cảnh truy vấn.
"Không thể."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong đường đều kinh hãi. Chỉ có Lâm Hoài Cảnh cười ra thành tiếng, tựa như đã có dự liệu từ trước, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui.
Cố Hạnh Chi vẫn tỏ ra lạnh nhạt như trước, phủi phủi vạt áo bào, nói: "Việc mà những kẻ có dã tâm xấu xa cố ý làm ra, Cố mỗ tự nhiên là không có cách nào tự chứng minh cho mình được. Nhưng Cố mỗ cũng biết, chỉ dựa vào một phần công hàm này cũng không đủ để định tội Cố mỗ, kính xin Lâm đại nhân hãy thuật lại vụ án này thật rõ ràng."
"Nếu Cố thị lang đã mở miệng, bổn quan đương nhiên sẽ không thể từ chối rồi." Y cười cười, tia sáng xảo quyệt dao động trong mắt: "Vậy thì bổn quan lại tặng cho ngươi một nhân chứng, Cố thị lang có muốn nghe một chút hay không?"
"Bộp!" Một tiếng kinh động vang lên, Lâm Hoài Cảnh vỗ bàn, hướng về phía bên ngoài, cao giọng nói: "Truyền nhân chứng!"
Giọng nói kéo dài truyền ra trong gió đêm, không bao lâu sau, một nam tử mặc quan bào màu xanh lá cây bị nha dịch dẫn vào. Gã từ xa nhìn Cố Hạnh Chi một cái, nhưng ánh mắt vừa mới chạm tới, gã đã nhanh chóng dời đi, cúi thấp đầu xuống.
Mi tâm Cố Hạnh Chi buốt lạnh, bởi vì chàng có nhận ra người này.
Gã tên là Lý Khác, là thư lệnh sứ tỉnh Trung Thư, tòng cửu phẩm, làm người trung hậu thành thật, lúc mới đến tỉnh Trung Thư thường xuyên bị người bắt nạt. Cố Hạnh Chi thấy tính tình của gã kiên định, vì vậy nên mới thường để cho gã giúp mình làm một vài việc vặt vãnh và truyền lời, tỏ vẻ thân thiết, chu đáo.
Có một lần gã đang trên đường giúp Cố Hạnh Chi đưa thư hàm khẩn cấp tình cờ gặp phải sự cố, xe ngựa không tài nào thông hành được. Lúc đó trời mưa to, lại trùng với thời gian hạ chức (1). Lý Khác bèn tìm người bán hàng rong bên đường rồi xin một tờ giấy dầu, bọc thư hàm khẩn cấp lại, giữ trong ngực áo, đội mưa mà chạy suốt một đường, vội vàng đưa đồ tới cho kịp thời gian.
Mới vừa rồi khi Lâm Hoài Cảnh nói muốn truyền nhân chứng, trong đầu Cố Hạnh Chi đã hiện lên vô số khả năng, nhưng duy chỉ có gã là không có trong số đó.
Là ai, cũng không thể là gã được.
Lý Khác vào cửa đầu tiên là bái lạy mấy vị đại nhân ở trên, sau đó cúi đầu lảng tránh ánh mắt của Cố Hạnh Chi, vén áo quỳ gối trên sảnh đường.
"Lý Khác." Lâm Hoài Cảnh hắng giọng, nhìn xuống gã, lạnh lùng nói: "Người của Quần mục ty nói, phần công hàm điều động quân mã kia, là do ngươi đưa tới, có chuyện này hay không?"
Người dưới đường nghe vậy im lặng một lát, tựa hồ phải dùng rất nhiều khí lực mới mở miệng lí nhí đáp một câu: "Đúng vậy."
Lâm Hoài Cảnh vừa nghe đã nổi lên hứng thú, nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn gã, nói: "Tình hình hôm đó như thế nào, ngươi còn không mau khai ra."
Môi Lý Khác mím lại, hít sâu một hơi nói: "Ba ngày trước, ty chức ở tỉnh Trung Thư sửa sang lại công hàm quyển lục, nhìn thấy trong sảnh đường mà Cố thị lang thường sử dụng vẫn còn sáng đèn. Ty chức vốn định đi qua nhìn một chút, vừa đi tới cửa đã bị một gã thị vệ ngăn lại. Hắn ta đưa cho ty chức một quyển công hàm, nói là Cố đại nhân bảo đưa đến Quần mục ty, là một phần thư hàm cấp tốc, không thể chậm trễ. Ty chức thấy quan ấn trên công hàm, bút tích cũng không sai, nên đã dựa theo lời dặn dò, lấy đồ đưa ra ngoài."
"Ước chừng là canh giờ nào trong đêm?" Lâm Hoài Cảnh hỏi.
Lý Khác suy nghĩ một chút, nói một cách chắc chắn: "Là giờ tý ạ, bởi vì khi đó ty chức là men theo tiếng chiêng của người điểm canh, mới nhìn thấy ánh đèn trong sảnh đường của Cố thị lang."
Giờ tý, đêm khuya như thế, sợ là ngay cả người gác cổng cũng đã nghỉ ngơi rồi. Cứ như vậy, ngoại trừ Lý Khác, không ai có thể chứng minh được đêm đó Cố Hạnh Chi ở đâu.
"Ừm." Lâm Hoài Cảnh hài lòng gật đầu, đang muốn hỏi lại, lại nghe Tả Dịch nói: "Theo như lời ngươi vừa nói, lúc ấy, phần công hàm kia rõ ràng là ngươi nhận lấy từ trong tay thị vệ, tại sao lại có thể khẳng định đó chính là bút tích của Cố thị lang?"
Lý Khác giật mình, ấp úng nói: "Ty chức tất nhiên là phân biệt rõ ràng từ nét chữ rồi. Thay Cố thị lang đưa nhiều công hàm như vậy, sẽ không thể nhận sai được."
"Nhưng ngươi quả thật không nhìn thấy mặt Cố thị lang, đúng không?"
Lý Khác khững lại, chần chừ một lúc rồi mới gật đầu.
Lâm Hoài Cảnh ở một bên khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Giờ tý, tỉnh Trung Thư, trong sảnh đường mà Cố thị lang thường sử dụng, còn có quan ấn và nét chữ trên công hàm, nếu những thứ này còn không thể chứng minh đây là do Cố thị lang gây ra, vậy Lâm mỗ thật đúng là không biết nên chứng minh như thế nào nữa rồi."
Tả Dịch không để ý tới y, vẫn lên tiếng hỏi Lý Khác: "Vậy còn tên thị vệ kia, ngươi có quen biết hay không?"
Lý Khác suy nghĩ một chút, do dự mà lắc đầu: "Lúc ấy gian ngoài quá tối, công chuyện khẩn cấp, ty chức cũng không thấy rõ ràng cho lắm."
Tả Dịch gật gật đầu, giọng điệu nghiêm nghị, nói: "Nếu ngươi đã không tận mắt nhìn thấy Cố thị lang, cũng không quen biết thị vệ đưa thư kia thì làm sao có thể khẳng định được phần công hàm kia chính là Cố thị lang đưa cho ngươi?"
"Ta..." Lý Khác nghẹn lời, vẻ mặt hoảng sợ.
Tả Dịch thấy thế, bất ngờ vỗ lên bàn một chưởng, giận dữ nói với nha dịch đang đứng ở một bên: "Người đâu! Kẻ này lòng dạ nham hiểm khó lường, vu khống mệnh quan triều đình, phạt ba mươi trượng!"
"Đại nhân!" Lý Khác vừa nghe thấy liền hoảng hốt, một đôi tay gắt gao bám lấy gạch đá dưới thân, đầu ngón tay tựa như đang chảy máu: "Ty chức chưa bao giờ nói qua việc này là do Cố thị lang gây ra, chỉ là trình bày sự thật, tuyệt đối không có ý định hãm hại gì cả, xin đại nhân minh giám!"
Nha dịch ở hai bên cũng không thèm để ý tới lời biện luận của gã, nhanh chóng vây lại, định lôi gã xuống.
Dưới tình thế cấp bách, Lý Khác chợt nhớ tới Cố Hạnh Chi vẫn ngồi yên không nói, mang theo giọng điệu nức nở, kêu một câu: "Cố đại nhân!"
Một lúc lâu sau, Cố Hạnh Chi nghiêng đầu nhìn gã, sắc mặt ấy vậy mà lại rất bình thản.
Ánh mắt chàng bình lặng, chẳng giận giữ cũng không phẫn nộ, không sợ hãi cũng chẳng oán hận. Ánh mắt lạnh như băng mà lại xa cách như vậy, trong lòng Lý Khác cả kinh, chỉ cảm thấy người trước mắt gã giống như một vị tiên nhân hạ phàm nhất chỉ niêm hoa, lạnh nhạt vô tình nhìn xuống một con kiến vậy.
Trong lòng gã đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi, Lý Khác không thể ức chế được mình mà run rẩy. Chỉ cảm thấy bên dưới vẻ bề ngoài ôn hòa bình tĩnh của Cố Hạnh Chi, dường như còn cất giấu sự tàn nhẫn không dễ dàng biểu lộ, có thể bởi vì thương hại mà cứu gã, cũng có thể bởi vì chán ghét mà thờ ơ lạnh nhạt với việc sống chết của gã.
Gã đột nhiên bắt đầu hối hận rồi.
Mọi người đều nói Cố thị lang tâm như gương sáng, mưu lược vô song, vậy gã làm sao có thể nhìn không ra được kia chứ, chính bản thân gã vừa rồi tuy nói ra hơn phân nửa đều là sự thật, nhưng ngay tại điểm mấu chốt lại cố ý hàm hồ từ chối, khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
Gã, thậm chí còn không biết phần công văn đó đến từ đâu. Đêm đó chỉ là có một tên thị vệ đến gõ cửa phòng gã, muốn gã phải đưa thứ đó đi nhanh hết mức có thể.
Gã nhất thời sơ sẩy, quên không nhìn yêu bài (2) của đối phương. Đợi đến khi xảy ra vụ Đông Song, gã mới biết được tính nghiêm trọng của việc này.
Đúng lúc ấy, Lâm Hoài Cảnh tìm được gã, nói cho gã biết Cố Hạnh Chi thân ở vị trí cao, lại rất được coi trọng, nếu thật sự phạm phải chuyện này thì cũng sẽ không bị bãi quan, càng sẽ không bị mất mạng.
Ngô tướng chỉ là muốn nhân cơ hội này dạy cho Cố Hạnh Chi một bài học, không nên bởi vì điều tra vụ án của Trần tướng mà qua lại quá thân cận với phái chủ chiến.
Nếu như gã có thể ra mặt làm chứng, thứ nhất có thể rũ sạch trách nhiệm của mình, thứ hai cũng không tính là vu cáo quan lại triều đình, dù sao thì cũng không phải là làm chứng tận mắt nhìn thấy Cố Hạnh Chi.
Sự nhu nhược hèn nhát và e dè sợ hãi từ lâu đã khiến Lý Khác đồng ý với lời đề nghị của Lâm Hoài Cảnh. Thậm chí vừa rồi, khi Tả Dịch muốn phạt trượng gã, gã còn ảo tưởng rằng Cố đại nhân luôn luôn khoan dung, có lẽ sẽ nói giúp gã vài câu.
Thế nhưng, Cố Hạnh Chi từ lâu đã nhìn thấu hết thảy, ngoại trừ việc lạnh nhạt vô tình mà cho gã một ánh mắt, Cố Hạnh Chi cũng không làm ra bất kỳ hành động nào khác nữa.
"Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!"
Vài tiếng trống nặng nề vang lên từ phía cửa chính của Hình bộ truyền đến, rung lên một cách không chân thật.
"Đại nhân!"
Một gã thị vệ từ bên ngoài vội vàng chạy vào, nói: "Bên ngoài có người đánh trống, nói là có thể làm chứng cho Cố đại nhân."
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết người tới là ai.
Tả Dịch dẫn đầu phản ứng lại, dùng ánh mắt biểu thị ý bảo thị vệ mang người vào.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng ra bên ngoài chính đường.
Lúc này Cố Hạnh Chi mới chú ý tới, tối nay ánh trăng thật đẹp, trong trẻo như tuyết, tỏa xuống đất phảng phất như nước chảy sương trắng.
Xa xa có một người khoác lên mình ánh trăng mà đến, dáng người mảnh khảnh, bước đi nhẹ nhàng.
Nàng giống như là chưa từng thấy qua cảnh tượng như này bao giờ, sau khi bước vào bên trong cánh cửa thì có hơi lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn mím chặt môi, lấy dũng khí hướng về chính đường rồi bái một vái, sau đó liền quỳ xuống.
Giọng nói của Phúc bá đang đứng ở một bên vang lên, ông ấy nói: "Vị này là muội muội của Đàm thị vệ đã qua đời cách đây không lâu, nàng nói rằng mình có thể chứng minh, vào đêm xảy ra sự việc, Cố đại nhân hoàn toàn không có ở tỉnh Trung Thư."
Mọi người ở đây nghe vậy, ai cũng kinh ngạc. Chỉ có Cố Hạnh Chi tựa như bỗng nhiên hiểu ra được điều gì đó, thình lình đứng dậy muốn ngăn cản.
Nhưng cuối cùng chàng vẫn chậm một bước.
Trong bầu không khí yên tĩnh tràn ngập chính đường, Phúc bá thay mặt Hoa Dương nói:
"Cô nương nói, đêm xảy ra sự việc, nàng vẫn ở cùng một chỗ với đại nhân nhà ta, đại nhân một khắc cũng chưa từng rời đi."
——————
Hoa: Muốn đoạt được nam thần, phải tạo ra tin đồn trước đã.
Cứ nói khi nào huynh cưới muội đi!
Chú thích:
(1) Thời gian hạ chức: Giờ tan làm của quan chức ngày xưa.
(2) Yêu bài: Miếng lệnh bài đeo bên thắt lưng, dùng để chứng minh thân phận của người đeo nó.
Lời nói vừa kết thúc, ánh mắt của y giống như bóng đen u ám phía dưới ánh lửa, ngước lên, nhìn lại gần: "Cố thị lang, lẽ nào ngài không giải thích một chút hay sao?"
Cố Hạnh Chi khẽ nhíu mày, đồng tử hơi chấn động.
Trước mắt, là một quyển công hàm được đóng con dấu của tỉnh Trung Thư, không sai. Việc của tỉnh Trung Thư có liên quan rất lớn đến những chuyện cơ mật, khi Trần tướng vẫn còn đã kiêm nhậm chức Trung thư lệnh, vì thế cho nên con dấu này trước giờ vẫn luôn do ông bảo quản.
Nhưng sau khi Trần tướng qua đời, Cố Hạnh Chi trở thành người đứng đầu thực sự của nơi này, nhưng để tỏ vẻ kính trọng đối với Trần tướng, con dấu này vẫn được chàng khóa trong sảnh đường của Trần tướng.
Nếu như người hãm hại có ý giở trò, tất nhiên là sẽ nghĩ biện pháp trộm lấy con dấu, điều này không có gì lạ.
Từng khớp ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng vuốt qua những nét chữ được viết trên quyển công hàm kia, hơi có chút run rẩy. Cố Hạnh Chi trong nháy mắt chợt giật mình, cảm thấy một mẫu chữ như thế, thật sự đúng là chữ viết của mình, cho nên phần công hàm này cũng đích thực là chỉ có thể được viết ra bởi chính bàn tay của mình.
Sau lưng rét lạnh, chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, quan trường mười năm, đây là lần đầu tiên Cố Hạnh Chi cảm thấy sợ hãi. Không phải bởi vì đối phương bày mưu hãm hại, mà là bởi vì người hãm hại, lại có thể hiểu mình rõ ràng tới trình độ như thế.
Lâm Hoài Cảnh ở phía đối diện thấy sắc mặt Cố Hạnh Chi đột biến, càng lúc càng chắc chắn bước này của mình đi rất tốt, vì thế, y thừa thắng xông lên, nói: "Nếu Lâm mỗ không nhớ nhầm thì, bất luận là Hoàng thượng hay là Thái tử đều chưa từng hạ mệnh lệnh như vậy, chuyện ngài tự tiện điều động quân mã, nếu xét chuyện nhỏ thì có thể nói là vượt quá chức phận, giọng khách át giọng chủ, nếu xét chuyện lớn thì..."
Y dừng lại một chút, cố ý kéo dài giọng điệu, cười như không cười, nói: "Vậy thì tương đương với tội có ý đồ mưu phản, trong lòng mang ý đồ đen tối đó nha."
"Hỗn xược!"
Không đợi Cố Hạnh Chi đáp lại, hình bộ thượng thư Tả Dịch vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Tội mưu phản há có thể há mồm phán bừa được? Đừng nói là cận thần của Thiên tử, cho dù là dân chúng bình thường, cũng không thể khoan dung cho Lâm đại nhân ngài không giữ mồm giữ miệng, ăn nói bừa bãi như vậy được!"
Lâm Hoài Cảnh cười: "Có phải ăn nói bừa bãi hay không, điều Lâm mỗ nói không tính, những gì Tả thượng thư nói cũng không tính."
Vừa nói dứt lời đã trào phúng nhìn về phía Cố Hạnh Chi, y đưa tay lên bàn, không nhẹ không nặng gõ gõ vài cái, lại nói: "Chi bằng Tả thượng thư hãy hỏi Cố thị lang xem sao, hỏi xem phần công hàm này có phải là được viết ra bởi chính tay ngài ấy hay không."
Tả Dịch nghe vậy cũng nghiêng người nhìn về phía Cố Hạnh Chi, ánh nến lay động chiếu lên sườn mặt trầm mặc của chàng, khóe môi gắt gao mím lại thành một đường.
Chàng cuộn phần công hàm trong tay lại, bình tĩnh nhưng cũng yên lòng, nói: "Phần công hàm này không phải do ta viết, là có người bắt chước chữ viết tay của ta mà ngụy tạo nên."
"Cố thị lang có thể tự chứng minh cho mình được hay không?" Lâm Hoài Cảnh truy vấn.
"Không thể."
Lời này vừa nói ra, mọi người trong đường đều kinh hãi. Chỉ có Lâm Hoài Cảnh cười ra thành tiếng, tựa như đã có dự liệu từ trước, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, một bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui.
Cố Hạnh Chi vẫn tỏ ra lạnh nhạt như trước, phủi phủi vạt áo bào, nói: "Việc mà những kẻ có dã tâm xấu xa cố ý làm ra, Cố mỗ tự nhiên là không có cách nào tự chứng minh cho mình được. Nhưng Cố mỗ cũng biết, chỉ dựa vào một phần công hàm này cũng không đủ để định tội Cố mỗ, kính xin Lâm đại nhân hãy thuật lại vụ án này thật rõ ràng."
"Nếu Cố thị lang đã mở miệng, bổn quan đương nhiên sẽ không thể từ chối rồi." Y cười cười, tia sáng xảo quyệt dao động trong mắt: "Vậy thì bổn quan lại tặng cho ngươi một nhân chứng, Cố thị lang có muốn nghe một chút hay không?"
"Bộp!" Một tiếng kinh động vang lên, Lâm Hoài Cảnh vỗ bàn, hướng về phía bên ngoài, cao giọng nói: "Truyền nhân chứng!"
Giọng nói kéo dài truyền ra trong gió đêm, không bao lâu sau, một nam tử mặc quan bào màu xanh lá cây bị nha dịch dẫn vào. Gã từ xa nhìn Cố Hạnh Chi một cái, nhưng ánh mắt vừa mới chạm tới, gã đã nhanh chóng dời đi, cúi thấp đầu xuống.
Mi tâm Cố Hạnh Chi buốt lạnh, bởi vì chàng có nhận ra người này.
Gã tên là Lý Khác, là thư lệnh sứ tỉnh Trung Thư, tòng cửu phẩm, làm người trung hậu thành thật, lúc mới đến tỉnh Trung Thư thường xuyên bị người bắt nạt. Cố Hạnh Chi thấy tính tình của gã kiên định, vì vậy nên mới thường để cho gã giúp mình làm một vài việc vặt vãnh và truyền lời, tỏ vẻ thân thiết, chu đáo.
Có một lần gã đang trên đường giúp Cố Hạnh Chi đưa thư hàm khẩn cấp tình cờ gặp phải sự cố, xe ngựa không tài nào thông hành được. Lúc đó trời mưa to, lại trùng với thời gian hạ chức (1). Lý Khác bèn tìm người bán hàng rong bên đường rồi xin một tờ giấy dầu, bọc thư hàm khẩn cấp lại, giữ trong ngực áo, đội mưa mà chạy suốt một đường, vội vàng đưa đồ tới cho kịp thời gian.
Mới vừa rồi khi Lâm Hoài Cảnh nói muốn truyền nhân chứng, trong đầu Cố Hạnh Chi đã hiện lên vô số khả năng, nhưng duy chỉ có gã là không có trong số đó.
Là ai, cũng không thể là gã được.
Lý Khác vào cửa đầu tiên là bái lạy mấy vị đại nhân ở trên, sau đó cúi đầu lảng tránh ánh mắt của Cố Hạnh Chi, vén áo quỳ gối trên sảnh đường.
"Lý Khác." Lâm Hoài Cảnh hắng giọng, nhìn xuống gã, lạnh lùng nói: "Người của Quần mục ty nói, phần công hàm điều động quân mã kia, là do ngươi đưa tới, có chuyện này hay không?"
Người dưới đường nghe vậy im lặng một lát, tựa hồ phải dùng rất nhiều khí lực mới mở miệng lí nhí đáp một câu: "Đúng vậy."
Lâm Hoài Cảnh vừa nghe đã nổi lên hứng thú, nghiêng người về phía trước, ánh mắt sáng quắc nhìn gã, nói: "Tình hình hôm đó như thế nào, ngươi còn không mau khai ra."
Môi Lý Khác mím lại, hít sâu một hơi nói: "Ba ngày trước, ty chức ở tỉnh Trung Thư sửa sang lại công hàm quyển lục, nhìn thấy trong sảnh đường mà Cố thị lang thường sử dụng vẫn còn sáng đèn. Ty chức vốn định đi qua nhìn một chút, vừa đi tới cửa đã bị một gã thị vệ ngăn lại. Hắn ta đưa cho ty chức một quyển công hàm, nói là Cố đại nhân bảo đưa đến Quần mục ty, là một phần thư hàm cấp tốc, không thể chậm trễ. Ty chức thấy quan ấn trên công hàm, bút tích cũng không sai, nên đã dựa theo lời dặn dò, lấy đồ đưa ra ngoài."
"Ước chừng là canh giờ nào trong đêm?" Lâm Hoài Cảnh hỏi.
Lý Khác suy nghĩ một chút, nói một cách chắc chắn: "Là giờ tý ạ, bởi vì khi đó ty chức là men theo tiếng chiêng của người điểm canh, mới nhìn thấy ánh đèn trong sảnh đường của Cố thị lang."
Giờ tý, đêm khuya như thế, sợ là ngay cả người gác cổng cũng đã nghỉ ngơi rồi. Cứ như vậy, ngoại trừ Lý Khác, không ai có thể chứng minh được đêm đó Cố Hạnh Chi ở đâu.
"Ừm." Lâm Hoài Cảnh hài lòng gật đầu, đang muốn hỏi lại, lại nghe Tả Dịch nói: "Theo như lời ngươi vừa nói, lúc ấy, phần công hàm kia rõ ràng là ngươi nhận lấy từ trong tay thị vệ, tại sao lại có thể khẳng định đó chính là bút tích của Cố thị lang?"
Lý Khác giật mình, ấp úng nói: "Ty chức tất nhiên là phân biệt rõ ràng từ nét chữ rồi. Thay Cố thị lang đưa nhiều công hàm như vậy, sẽ không thể nhận sai được."
"Nhưng ngươi quả thật không nhìn thấy mặt Cố thị lang, đúng không?"
Lý Khác khững lại, chần chừ một lúc rồi mới gật đầu.
Lâm Hoài Cảnh ở một bên khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Giờ tý, tỉnh Trung Thư, trong sảnh đường mà Cố thị lang thường sử dụng, còn có quan ấn và nét chữ trên công hàm, nếu những thứ này còn không thể chứng minh đây là do Cố thị lang gây ra, vậy Lâm mỗ thật đúng là không biết nên chứng minh như thế nào nữa rồi."
Tả Dịch không để ý tới y, vẫn lên tiếng hỏi Lý Khác: "Vậy còn tên thị vệ kia, ngươi có quen biết hay không?"
Lý Khác suy nghĩ một chút, do dự mà lắc đầu: "Lúc ấy gian ngoài quá tối, công chuyện khẩn cấp, ty chức cũng không thấy rõ ràng cho lắm."
Tả Dịch gật gật đầu, giọng điệu nghiêm nghị, nói: "Nếu ngươi đã không tận mắt nhìn thấy Cố thị lang, cũng không quen biết thị vệ đưa thư kia thì làm sao có thể khẳng định được phần công hàm kia chính là Cố thị lang đưa cho ngươi?"
"Ta..." Lý Khác nghẹn lời, vẻ mặt hoảng sợ.
Tả Dịch thấy thế, bất ngờ vỗ lên bàn một chưởng, giận dữ nói với nha dịch đang đứng ở một bên: "Người đâu! Kẻ này lòng dạ nham hiểm khó lường, vu khống mệnh quan triều đình, phạt ba mươi trượng!"
"Đại nhân!" Lý Khác vừa nghe thấy liền hoảng hốt, một đôi tay gắt gao bám lấy gạch đá dưới thân, đầu ngón tay tựa như đang chảy máu: "Ty chức chưa bao giờ nói qua việc này là do Cố thị lang gây ra, chỉ là trình bày sự thật, tuyệt đối không có ý định hãm hại gì cả, xin đại nhân minh giám!"
Nha dịch ở hai bên cũng không thèm để ý tới lời biện luận của gã, nhanh chóng vây lại, định lôi gã xuống.
Dưới tình thế cấp bách, Lý Khác chợt nhớ tới Cố Hạnh Chi vẫn ngồi yên không nói, mang theo giọng điệu nức nở, kêu một câu: "Cố đại nhân!"
Một lúc lâu sau, Cố Hạnh Chi nghiêng đầu nhìn gã, sắc mặt ấy vậy mà lại rất bình thản.
Ánh mắt chàng bình lặng, chẳng giận giữ cũng không phẫn nộ, không sợ hãi cũng chẳng oán hận. Ánh mắt lạnh như băng mà lại xa cách như vậy, trong lòng Lý Khác cả kinh, chỉ cảm thấy người trước mắt gã giống như một vị tiên nhân hạ phàm nhất chỉ niêm hoa, lạnh nhạt vô tình nhìn xuống một con kiến vậy.
Trong lòng gã đột nhiên dâng lên một trận sợ hãi, Lý Khác không thể ức chế được mình mà run rẩy. Chỉ cảm thấy bên dưới vẻ bề ngoài ôn hòa bình tĩnh của Cố Hạnh Chi, dường như còn cất giấu sự tàn nhẫn không dễ dàng biểu lộ, có thể bởi vì thương hại mà cứu gã, cũng có thể bởi vì chán ghét mà thờ ơ lạnh nhạt với việc sống chết của gã.
Gã đột nhiên bắt đầu hối hận rồi.
Mọi người đều nói Cố thị lang tâm như gương sáng, mưu lược vô song, vậy gã làm sao có thể nhìn không ra được kia chứ, chính bản thân gã vừa rồi tuy nói ra hơn phân nửa đều là sự thật, nhưng ngay tại điểm mấu chốt lại cố ý hàm hồ từ chối, khiến người ta tưởng tượng xa xôi.
Gã, thậm chí còn không biết phần công văn đó đến từ đâu. Đêm đó chỉ là có một tên thị vệ đến gõ cửa phòng gã, muốn gã phải đưa thứ đó đi nhanh hết mức có thể.
Gã nhất thời sơ sẩy, quên không nhìn yêu bài (2) của đối phương. Đợi đến khi xảy ra vụ Đông Song, gã mới biết được tính nghiêm trọng của việc này.
Đúng lúc ấy, Lâm Hoài Cảnh tìm được gã, nói cho gã biết Cố Hạnh Chi thân ở vị trí cao, lại rất được coi trọng, nếu thật sự phạm phải chuyện này thì cũng sẽ không bị bãi quan, càng sẽ không bị mất mạng.
Ngô tướng chỉ là muốn nhân cơ hội này dạy cho Cố Hạnh Chi một bài học, không nên bởi vì điều tra vụ án của Trần tướng mà qua lại quá thân cận với phái chủ chiến.
Nếu như gã có thể ra mặt làm chứng, thứ nhất có thể rũ sạch trách nhiệm của mình, thứ hai cũng không tính là vu cáo quan lại triều đình, dù sao thì cũng không phải là làm chứng tận mắt nhìn thấy Cố Hạnh Chi.
Sự nhu nhược hèn nhát và e dè sợ hãi từ lâu đã khiến Lý Khác đồng ý với lời đề nghị của Lâm Hoài Cảnh. Thậm chí vừa rồi, khi Tả Dịch muốn phạt trượng gã, gã còn ảo tưởng rằng Cố đại nhân luôn luôn khoan dung, có lẽ sẽ nói giúp gã vài câu.
Thế nhưng, Cố Hạnh Chi từ lâu đã nhìn thấu hết thảy, ngoại trừ việc lạnh nhạt vô tình mà cho gã một ánh mắt, Cố Hạnh Chi cũng không làm ra bất kỳ hành động nào khác nữa.
"Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!"
Vài tiếng trống nặng nề vang lên từ phía cửa chính của Hình bộ truyền đến, rung lên một cách không chân thật.
"Đại nhân!"
Một gã thị vệ từ bên ngoài vội vàng chạy vào, nói: "Bên ngoài có người đánh trống, nói là có thể làm chứng cho Cố đại nhân."
Mọi người nghe vậy thì ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau, cũng không biết người tới là ai.
Tả Dịch dẫn đầu phản ứng lại, dùng ánh mắt biểu thị ý bảo thị vệ mang người vào.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều hướng ra bên ngoài chính đường.
Lúc này Cố Hạnh Chi mới chú ý tới, tối nay ánh trăng thật đẹp, trong trẻo như tuyết, tỏa xuống đất phảng phất như nước chảy sương trắng.
Xa xa có một người khoác lên mình ánh trăng mà đến, dáng người mảnh khảnh, bước đi nhẹ nhàng.
Nàng giống như là chưa từng thấy qua cảnh tượng như này bao giờ, sau khi bước vào bên trong cánh cửa thì có hơi lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn mím chặt môi, lấy dũng khí hướng về chính đường rồi bái một vái, sau đó liền quỳ xuống.
Giọng nói của Phúc bá đang đứng ở một bên vang lên, ông ấy nói: "Vị này là muội muội của Đàm thị vệ đã qua đời cách đây không lâu, nàng nói rằng mình có thể chứng minh, vào đêm xảy ra sự việc, Cố đại nhân hoàn toàn không có ở tỉnh Trung Thư."
Mọi người ở đây nghe vậy, ai cũng kinh ngạc. Chỉ có Cố Hạnh Chi tựa như bỗng nhiên hiểu ra được điều gì đó, thình lình đứng dậy muốn ngăn cản.
Nhưng cuối cùng chàng vẫn chậm một bước.
Trong bầu không khí yên tĩnh tràn ngập chính đường, Phúc bá thay mặt Hoa Dương nói:
"Cô nương nói, đêm xảy ra sự việc, nàng vẫn ở cùng một chỗ với đại nhân nhà ta, đại nhân một khắc cũng chưa từng rời đi."
——————
Hoa: Muốn đoạt được nam thần, phải tạo ra tin đồn trước đã.
Cứ nói khi nào huynh cưới muội đi!
Chú thích:
(1) Thời gian hạ chức: Giờ tan làm của quan chức ngày xưa.
(2) Yêu bài: Miếng lệnh bài đeo bên thắt lưng, dùng để chứng minh thân phận của người đeo nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.