Loạn Thần

Chương 32:

An Ni Vi

27/12/2023

Chàng nhìn vào đôi Miến Linh (1) dưới ngón tay trắng nõn, tâm tư không biết đã trôi dạt về nơi nào, chỉ cảm thấy tim đập cuồng loạn, huyết mạch sôi sục, hai tai chàng bắt đầu đỏ ửng lên rồi sau đó cả khuôn mặt cũng đỏ theo.

“Chính là quả chuông.” Cố Hạnh Chi bình tĩnh nói, tránh ánh mắt dò hỏi của Hoa Dương mà nhanh chóng lật sang trang khác.

Phập! Mu bàn tay bị bàn tay bé nhỏ mềm mại ấn vào, người bên cạnh không chịu dừng lại tiếp tục hỏi: “Dùng để làm gì?”

“...” Cố Hạnh Chi xém chút nữa là tắt thở.

Chàng khó xử không biết làm gì, nếu nói xạo… lại trái với giáo huấn của Cố gia, nếu nói thật… chàng lại không biết nên nói như thế nào.

Hai dòng suy nghĩ đối lập quấn vào nhau, chàng đành mơ hồ nói lung tung: “Dùng ở trên giường.”

Vừa dứt lời, nhân lúc Hoa Dương không chú ý chàng nhanh chóng lật sang trang khác.

Tuy nhiên ở trang phía sau, khi nhìn thấy bức họa dụng cụ dương vật của nam, cả người Cố Hạnh Chi như muốn ngã quỵ.

Hình ảnh đêm đó hai người ân ái hiện ra trước mắt, chàng mơ hồ nhớ tới từ đầu cho đến cuối, chàng đều không cho Hoa Dương nhìn thấy thứ đó, vì vậy…

Nàng ấy chắc không biết đây là thứ gì đâu nhỉ…

Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Chi lấy lại hơi thở, giả vờ phớt lờ nó rồi lật sang trang khác. Tuy nhiên, bàn tay bé nhỏ đó lại ấn vào trang giấy lần nữa.

Hoa Dương ngẩng đầu lên nhìn chàng, bộ mặt ngây thơ: “Đây lại là thứ gì?”

“Meo!”

Không đợi Cố Hạnh Chi trả lời, A Phúc đã kêu lên một tiếng, bởi vì bộ lông trên lưng nó suýt nữa bị Cố Hạnh Chi nhổ trụi đi.

“Cái này… cái này muội không cần dùng.” Cố Hạnh Chi nói rồi lấy lại thứ đồ trong tay nàng.

Hoa Dương không chịu buông ra, khư khư ôm lấy tập tranh trong lòng, quay đầu hỏi: “Tại sao lại không cần?”

“Bởi vì… bởi vì muội đã có nó rồi.” Nói xong câu này, Cố Hạnh Chi chỉ muốn đập đầu chết đi trong từ đường Cố thị.

Nhưng nữ nhân trước mặt lại cau mày, vẻ mặt khó hiểu nói: “Muội làm gì có, muội chưa từng thấy qua thì làm sao mà có.”



“Thì…” Cố Hạnh Chi ôm trán, chưa bao giờ cảm thấy đau đầu vì Hoa Dương đến vậy, “Đợi đến khi chúng ta thành thân thì muội sẽ có.”

Người bên cạnh bán tín bán nghi, lay trang giấy của tập tranh đó hỏi đến cùng: “Vậy muội sẽ có mấy cái?”

“???” Cố Hạnh Chi trừng mắt nhìn nàng, “Muội còn muốn có mấy cái?”

Đồng tử màu hổ phách dạo qua một vòng, lộ ra vẻ gian xảo, Hoa Dương nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi duỗi ra hai ngón tay.

Một trái một phải, vừa hay kết thành một cặp.

“...” Bầu không khí bỗng nhiên ngột ngạt, giống như một đám mây đen.

Không đợi cho Hoa Dương phản ứng lại, mặt Cố Hạnh Chi đen kịt, dùng sức đè xuống rồi nghiêm mặt nói: “Một cái là đủ rồi!”

Đôi mắt chàng sâu hút, đen láy nhìn xuống nàng như thế này khiến người ta có cảm giác bị áp chế mãnh liệt, giống như một kẻ săn mồi ngửi thấy mùi máu. Dường như sự dịu dàng và tôn trọng trước đây mà nàng nhìn thấy đều là giả dối, còn sự tàn nhẫn và chiếm hữu từ trong xương tủy của chàng mới là thật.

Hoa Dương bị cú vồ đột ngột của chàng làm cho khiếp sợ, run rẩy rút lại hai ngón tay đang giơ lên.

“Đại nhân!” Giọng của Phúc bá bên ngoài vang lên, “Tần Thị Lang đến rồi!”

Cố Hạnh Chi lúc này mới đứng dậy, sắc mặt khó coi trực tiếp lấy đi tập tranh Hoa Dương đang ôm trong lòng.

Chàng chỉnh lại áo choàng rồi lấy ra một quyển “Tập tranh tập hợp bộ trang sức son phấn” đưa cho nàng: “Xem quyển này.”

Sau đó để Phúc bá đi vào thu lại những tập tranh kia rồi mới đi đến nhà chính.

Tần Chú đang ngồi co ro trên ghế thái sư, vẻ mặt sa sút tinh thần, thấy Cố Hạnh Chi bước vào, cũng không thèm chào hỏi “tình địch” đã cướp đi những thứ mà y yêu quý, vẻ mặt đau khổ hỏi chàng: “Đồ vật chọn đến đâu rồi?”

Cố Hạnh Chi vẫn thờ ơ như mọi khi, hỉ nộ bất phân vén áo choàng lên rồi ngồi xuống bên cạnh, ném tập tranh xuống hỏi: “Kêu ngươi chuẩn bị những vật phẩm dùng trong hôn lễ, ai bảo ngươi cho nàng ấy xem những thứ này?”

Tần Chú cầm tập tranh lên xem rồi bĩu môi nói: “Ta chưa từng kết hôn thì làm sao biết chọn cái nào? Mấy cái này đều là nương của ta đưa cho.” Dừng một lúc, y tiếp tục hỏi: “Chỉ là, Cố hòa thượng, huynh thực sự muốn cưới muội ấy sao?”

Cố Hạnh Chi nhìn xuống đất và gật đầu chắc chắn.

“Nhưng theo như tác phong của Cố thị huynh, nếu muốn đưa muội ấy vào gia phả, e là huynh phải…”



Tần Chú chưa kịp nói hết, Cố Hạnh Chi đã gật đầu nói tiếp: “Vì vậy, ta phải rời khỏi Kim Lăng vài ngày, trở về từ đường Cố thị một chuyến. Chuyến này ta đi vài ngày, chuyện tiền triều với Cố phủ vẫn là nhờ ngươi giúp ta chú ý một chút.”

“Xùy!” Tần Chú bĩu môi, “Cái gì mà Cố phủ với không Cố phủ, huynh chỉ là sợ lúc không ở nhà có người đến làm khó dễ nương tử sắp cưới của mình, muốn ta ra mặt trông chừng chứ gì?”

Cố Hạnh Chi không trả lời y, cũng không phủ nhận.

“Hầy…” Tần Chú thở dài, “Không dễ gì mới nhìn trúng được cây cải thảo, vậy mà lại bị đem đi cho heo ăn.”

Nói xong y liền cảm thấy có gì không đúng, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Cố Hạnh Chi.

“Ta! Ý ta muốn nói huynh là cây cải thảo, muội ấy là…”

“Rột rột!”

Tần Chú nghe thấy tiếng tay vịn ghế rơi vỡ tan tành, sợ đến mức vội vàng thay lời: “Ta, ta là heo! Hai người trai tài gái sắc, thiên đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp, như vậy là được rồi chứ gì?”

Cố Hạnh Chi lúc này mới thu lại ánh mắt sắc lạnh của mình rồi trống rỗng nhìn xuống chân. Ánh nắng bên ngoài xuyên qua tấm màn chiếu vào, trắng sáng cả một mảng.

Trong giây phút an tĩnh như thế này, chàng bỗng cảm thấy trống rỗng và chông chênh.

_____________

Hoa: Muội muốn cái này

Cô: Muội không cần, muội có cái tốt hơn rồi.

Hoa: Muội muốn hai cái!

Cô: Thử xem muội có chịu được một cái không đã.

Tần Chú: Hai người kim đồng ngọc nữ, trai tài gái sắc, là hai cây cải thảo, còn ta là con heo không được ăn cải thảo…

Không ngờ Cố đại nhân lại có thể đi ghen với dụng cụ tình dục. Hahahaha!

(1) Miến Linh : đồ chơi nhét vào cúc huyệt

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook