Chương 33:
An Ni Vi
27/12/2023
Sau khi Cố Hạnh Chi thu xếp xong tất cả mọi việc trong phủ thì hôm sau là ngày khởi hành đi đến từ đường nhà họ Cố.
Tuy nhà họ Cố phất lên ở Kim Lăng nhưng vì nguồn cội xuất phát từ trấn Trần Lưu phủ Khai Phong, nên Cố Tiện đã xây từ đường ở cạnh trấn Trần Lưu, nếu đi từ Kim Lăng đến thì chỉ mất nửa ngày đường.
Cố Hạnh Chi sai người truyền tin qua trước. Chàng là đích tôn dòng chính của nhà họ Cố, theo lý mà nói là người có địa vị cao nhất trong dòng tộc, nhưng vì tổ phụ của chàng còn có một đường đệ, nhiều năm trước đã từ quan về quê quy ẩn, vì lý do bối phận nên đã làm tộc trưởng trong tộc.
Tuy bây giờ Cố Hạnh Chi là quan tam phẩm nhưng hôn tang gả cưới, nói cho cùng vẫn là chuyện của nhà họ Cố. Chỉ cần là việc nhà, thân là hậu sinh vãn bối như chàng đương nhiên cần phải có sự đồng ý của các trưởng bối trong tộc.
Chàng gấp rút lên đường, sau khi đến nơi chỉ nghỉ ngơi một chút thì đã thay huyền bào được chuẩn bị sẵn, đi đến từ đường nhà họ Cố.
Dựa theo quy củ của nhà họ Cố, bạch bào là tang, hồng bào là hỷ, mà huyền bào thì chỉ có lúc phạm phải tộc quy, tự thỉnh phạt mới mặc.
Trong từ đường, bài vị của tổ tiên các đời xếp chỉnh tề thành hàng, nhang đèn cung phụng không ngừng, khói xanh lượn lờ, trang nghiêm mà trang trọng.
Trước bài vị đã có mấy vị trưởng lão chòm râu hoa râm ngồi chờ.
Ở vị trí chính giữa là một vị lão nhân hạc phát đồng nhan, tuy râu tóc đều đã bạc trắng nhưng đôi mắt tinh tường vẫn rạng rỡ như trước. Ông nhìn thấy Cố Hạnh Chi mặc một thân huyền bào bước vào, bàn tay chống trên đầu quải trượng khắc mây cuộn hơi hơi siết chặt, khóe miệng già nua mím lại.
Chỉ mấy ngày như thế thôi là đã đủ cho tin tức Cố Hạnh Chi kết hôn truyền từ Kim Lăng đến Trần Lưu.
Thật ra khi nhận được thư mà chàng gửi đến, Cô Tuân Đức đã đoán được mưu tính lần này của Cố Hạnh Chi. Nhưng giờ khi nhìn thấy chàng mặc một thân huyền bào, ông vẫn hơi phần kinh ngạc khó có thể bình tĩnh lại.
Chờ cho Cố Hạnh Chi bước đến, vén vạt áo lên quỳ xuống, ông mới động quải trượng trong tay, chậm rãi mở miệng nói: “Trường Uyên, ngươi là hài tử mà thúc công chăm nom từ nhỏ đến lớn, từ trước tới giờ đều tiến lùi có chừng mực, hiểu lễ nghi, sao lại để ra cố sự như bây giờ…”
Cố Hạnh Chi xếp hai tay trước trán, lạy một cái thật sâu: “Trường Uyên vì khó kìm được tình cảm mà vi phạm quy củ, tự biết đã làm nhục gia môn nhà họ Cố, hôm nay tự đến thỉnh phạt.”
“Không cưới nàng ta không được sao?” Giọng nói già nua trong làn khói xanh có vẻ mờ ảo, Cố Tuân Đức nói. “Thực ra nếu ngươi thật sự thích thì thu vào trong phủ làm nha hoàn thông phòng hoặc là làm thị thiếp đều được, chỉ cần không vào gia phả thì ta có thể coi như chuyện này chỉ là một hiểu lầm…”
“Không được.”
Chỉ hai chữ đơn giản thôi mà có sức nặng tựa như nghìn vàng.
Cố Hạnh Chi lần nữa quỳ thẳng lên, nhìn Cố Tuân Đức, khẩn cầu nói: “Chuyện này từ đầu đến cuối đều là lỗi của con, gia huấn của nhà họ Cố đã nói quân tử phải giữ đạo nghĩa, nếu Trường Uyên phạm lỗi mà lại đổ lỗi cho người khác thì chính là bất nghĩa. Nếu đã phạm lỗi, vậy thì không thể dùng một sai lầm khác để che đậy nó.”
Nói xong, chàng lại chắp tay bái một bái: “Xin thúc công tác thành.”
Cố Tuân Đức trầm ngâm, thở ra một hơi thật dài: “Ngươi không sợ người hậu thế sẽ nghị luận ngươi là người thế nào sao…”
“Trường Uyên không sợ những lời nói đáng sợ của thế nhân, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt nhưng lại khiến mỗi người ở đây lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Đồng thời chàng cũng nói rõ với tất cả mọi người ở nơi đây rằng chàng biết hành động này của mình sẽ đưa đến những lời đồn đãi, nhưng dù vậy, vì cưới một nữ nhân, gia quy này của nhà họ Cố chàng cũng tuyệt đối muốn phạm vào.
Cố Hạnh Chi cởi áo ngoài, xếp lại để bên cạnh. Trong từ đường, trước bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Cố, chàng ưỡn lưng quỳ thẳng tắp.
“Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như thế…” Cố Tuân Đức thở dài, giơ tay lên với gia bộc chờ ở bên cạnh. “Thỉnh gia pháp đi.”
Một cây đoản tiên to bằng ngón tay cái ngâm trong chậu vàng bị người vớt ra, các tộc lão nhìn thấy đều không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Thứ đó tuy nói là đoản tiên nhưng còn cứng hơn roi da, được bện từ da trâu thật, bên trên còn có đinh nhỏ cố ý tạo thành gai ngược.
Tuy nhà họ Cố có loại gia pháp như vậy nhưng trên thực tế chưa có ai từng nếm qua. Có người nói tiền triều cũng có một loại hình phạt tương tự như thế, có thể đánh một người đến chết tươi.
Mà Cố Hạnh Chi khi nhìn thấy cây đoản tiên này rồi thì thần sắc vẫn bình tĩnh như trước. Chàng cúi người, buông hai tay xuống, để lại tấm lưng chỉ mặc huyền y mỏng manh cho người hành hình.
Có người còn muốn khuyên can lại bị Cố Tuân Đức ngăn lại. Bản tính và tính tình của Cố Hạnh Chi ông biết rõ, khuyên nữa cũng là vô dụng.
“Cũng xin các vị không cần bận tâm thân phận của Trường Uyên mà có ý nương tay.” Cố Hạnh Chi nói. “Những ngày tháng sau này, Trường Uyên chỉ cầu mong không thẹn với lòng.”
Nói rồi chàng lạy gia bộc: “Xin mời.”
Thấy chàng quyết tuyệt như thế, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Cố Tuân Đức cuối cùng mới hơi gật đầu với người cầm roi.
“Chát!”
Đoản tiên xé gió sau đó quất xuống trên da thịt tạo thành tiếng giòn vang, khiến cho mọi người có mặt đều nín thở tập trung, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.
Loại roi da đó, gần như vừa quét qua lưng là đã xé rách y sam đơn bạc, máu tươi tràn ra.
Da thịt dính theo vải vóc đều bị kéo xuống, để lại một vết máu sâu, làn da xung quanh cũng nhanh chóng phát tím. Đánh thêm mấy roi nữa, trên lưng Cố Hạnh Chi đã không còn tìm được một chỗ lành lặn nào.
“Chát!”
Lại là một roi trầm đục, trên lưng ướt đẫm, cũng không rõ là bị máu nhuộm hay là do mồ hôi thấm ướt. Cố Hạnh Chi vừa rồi còn có thể giữ vững thân thể đã lảo đảo, khó khăn muốn ngã nhào về phía trước. Chàng chỉ có thể cắm sâu hai tay vào khe gạch dưới thân, đốt ngón tay trắng bệch.
“Thôi được rồi, phạt một chút thôi, Trường Uyên biết sai là được, đừng đánh ra chuyện.” Có người đã không nhịn được mà bắt đầu khuyên bảo.
Nhưng Cố Tuân Đức chỉ im lặng đỡ quải trượng, không nói một lời.
Người dưới đường này cam nguyện bị phạt, nào có phải là biết vì mình đã làm sai. Chàng chẳng qua chỉ muốn dùng cách này để chặn miệng người trong tộc, khiến cho vị thê tử chưa cưới vào cửa danh bất chính ngôn bất thuận kia sau này không cần sống cuộc sống phải nhìn ánh mắt lạnh lùng của người khác thôi.
Vậy nên trận roi ngày hôm nay chàng nhất định phải chịu. Tốt nhất còn phải chịu một cách kinh thiên động địa, đánh đến độ chàng mất nửa cái mạng mới tốt.
Càng là vậy thì người trong tộc càng đuối lý, sau này sẽ càng không thể làm khó nữ nhân mà chàng muốn che chở kia.
“Chát!”
Tuy nhà họ Cố phất lên ở Kim Lăng nhưng vì nguồn cội xuất phát từ trấn Trần Lưu phủ Khai Phong, nên Cố Tiện đã xây từ đường ở cạnh trấn Trần Lưu, nếu đi từ Kim Lăng đến thì chỉ mất nửa ngày đường.
Cố Hạnh Chi sai người truyền tin qua trước. Chàng là đích tôn dòng chính của nhà họ Cố, theo lý mà nói là người có địa vị cao nhất trong dòng tộc, nhưng vì tổ phụ của chàng còn có một đường đệ, nhiều năm trước đã từ quan về quê quy ẩn, vì lý do bối phận nên đã làm tộc trưởng trong tộc.
Tuy bây giờ Cố Hạnh Chi là quan tam phẩm nhưng hôn tang gả cưới, nói cho cùng vẫn là chuyện của nhà họ Cố. Chỉ cần là việc nhà, thân là hậu sinh vãn bối như chàng đương nhiên cần phải có sự đồng ý của các trưởng bối trong tộc.
Chàng gấp rút lên đường, sau khi đến nơi chỉ nghỉ ngơi một chút thì đã thay huyền bào được chuẩn bị sẵn, đi đến từ đường nhà họ Cố.
Dựa theo quy củ của nhà họ Cố, bạch bào là tang, hồng bào là hỷ, mà huyền bào thì chỉ có lúc phạm phải tộc quy, tự thỉnh phạt mới mặc.
Trong từ đường, bài vị của tổ tiên các đời xếp chỉnh tề thành hàng, nhang đèn cung phụng không ngừng, khói xanh lượn lờ, trang nghiêm mà trang trọng.
Trước bài vị đã có mấy vị trưởng lão chòm râu hoa râm ngồi chờ.
Ở vị trí chính giữa là một vị lão nhân hạc phát đồng nhan, tuy râu tóc đều đã bạc trắng nhưng đôi mắt tinh tường vẫn rạng rỡ như trước. Ông nhìn thấy Cố Hạnh Chi mặc một thân huyền bào bước vào, bàn tay chống trên đầu quải trượng khắc mây cuộn hơi hơi siết chặt, khóe miệng già nua mím lại.
Chỉ mấy ngày như thế thôi là đã đủ cho tin tức Cố Hạnh Chi kết hôn truyền từ Kim Lăng đến Trần Lưu.
Thật ra khi nhận được thư mà chàng gửi đến, Cô Tuân Đức đã đoán được mưu tính lần này của Cố Hạnh Chi. Nhưng giờ khi nhìn thấy chàng mặc một thân huyền bào, ông vẫn hơi phần kinh ngạc khó có thể bình tĩnh lại.
Chờ cho Cố Hạnh Chi bước đến, vén vạt áo lên quỳ xuống, ông mới động quải trượng trong tay, chậm rãi mở miệng nói: “Trường Uyên, ngươi là hài tử mà thúc công chăm nom từ nhỏ đến lớn, từ trước tới giờ đều tiến lùi có chừng mực, hiểu lễ nghi, sao lại để ra cố sự như bây giờ…”
Cố Hạnh Chi xếp hai tay trước trán, lạy một cái thật sâu: “Trường Uyên vì khó kìm được tình cảm mà vi phạm quy củ, tự biết đã làm nhục gia môn nhà họ Cố, hôm nay tự đến thỉnh phạt.”
“Không cưới nàng ta không được sao?” Giọng nói già nua trong làn khói xanh có vẻ mờ ảo, Cố Tuân Đức nói. “Thực ra nếu ngươi thật sự thích thì thu vào trong phủ làm nha hoàn thông phòng hoặc là làm thị thiếp đều được, chỉ cần không vào gia phả thì ta có thể coi như chuyện này chỉ là một hiểu lầm…”
“Không được.”
Chỉ hai chữ đơn giản thôi mà có sức nặng tựa như nghìn vàng.
Cố Hạnh Chi lần nữa quỳ thẳng lên, nhìn Cố Tuân Đức, khẩn cầu nói: “Chuyện này từ đầu đến cuối đều là lỗi của con, gia huấn của nhà họ Cố đã nói quân tử phải giữ đạo nghĩa, nếu Trường Uyên phạm lỗi mà lại đổ lỗi cho người khác thì chính là bất nghĩa. Nếu đã phạm lỗi, vậy thì không thể dùng một sai lầm khác để che đậy nó.”
Nói xong, chàng lại chắp tay bái một bái: “Xin thúc công tác thành.”
Cố Tuân Đức trầm ngâm, thở ra một hơi thật dài: “Ngươi không sợ người hậu thế sẽ nghị luận ngươi là người thế nào sao…”
“Trường Uyên không sợ những lời nói đáng sợ của thế nhân, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt nhưng lại khiến mỗi người ở đây lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Đồng thời chàng cũng nói rõ với tất cả mọi người ở nơi đây rằng chàng biết hành động này của mình sẽ đưa đến những lời đồn đãi, nhưng dù vậy, vì cưới một nữ nhân, gia quy này của nhà họ Cố chàng cũng tuyệt đối muốn phạm vào.
Cố Hạnh Chi cởi áo ngoài, xếp lại để bên cạnh. Trong từ đường, trước bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Cố, chàng ưỡn lưng quỳ thẳng tắp.
“Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như thế…” Cố Tuân Đức thở dài, giơ tay lên với gia bộc chờ ở bên cạnh. “Thỉnh gia pháp đi.”
Một cây đoản tiên to bằng ngón tay cái ngâm trong chậu vàng bị người vớt ra, các tộc lão nhìn thấy đều không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Thứ đó tuy nói là đoản tiên nhưng còn cứng hơn roi da, được bện từ da trâu thật, bên trên còn có đinh nhỏ cố ý tạo thành gai ngược.
Tuy nhà họ Cố có loại gia pháp như vậy nhưng trên thực tế chưa có ai từng nếm qua. Có người nói tiền triều cũng có một loại hình phạt tương tự như thế, có thể đánh một người đến chết tươi.
Mà Cố Hạnh Chi khi nhìn thấy cây đoản tiên này rồi thì thần sắc vẫn bình tĩnh như trước. Chàng cúi người, buông hai tay xuống, để lại tấm lưng chỉ mặc huyền y mỏng manh cho người hành hình.
Có người còn muốn khuyên can lại bị Cố Tuân Đức ngăn lại. Bản tính và tính tình của Cố Hạnh Chi ông biết rõ, khuyên nữa cũng là vô dụng.
“Cũng xin các vị không cần bận tâm thân phận của Trường Uyên mà có ý nương tay.” Cố Hạnh Chi nói. “Những ngày tháng sau này, Trường Uyên chỉ cầu mong không thẹn với lòng.”
Nói rồi chàng lạy gia bộc: “Xin mời.”
Thấy chàng quyết tuyệt như thế, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Cố Tuân Đức cuối cùng mới hơi gật đầu với người cầm roi.
“Chát!”
Đoản tiên xé gió sau đó quất xuống trên da thịt tạo thành tiếng giòn vang, khiến cho mọi người có mặt đều nín thở tập trung, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.
Loại roi da đó, gần như vừa quét qua lưng là đã xé rách y sam đơn bạc, máu tươi tràn ra.
Da thịt dính theo vải vóc đều bị kéo xuống, để lại một vết máu sâu, làn da xung quanh cũng nhanh chóng phát tím. Đánh thêm mấy roi nữa, trên lưng Cố Hạnh Chi đã không còn tìm được một chỗ lành lặn nào.
“Chát!”
Lại là một roi trầm đục, trên lưng ướt đẫm, cũng không rõ là bị máu nhuộm hay là do mồ hôi thấm ướt. Cố Hạnh Chi vừa rồi còn có thể giữ vững thân thể đã lảo đảo, khó khăn muốn ngã nhào về phía trước. Chàng chỉ có thể cắm sâu hai tay vào khe gạch dưới thân, đốt ngón tay trắng bệch.
“Thôi được rồi, phạt một chút thôi, Trường Uyên biết sai là được, đừng đánh ra chuyện.” Có người đã không nhịn được mà bắt đầu khuyên bảo.
Nhưng Cố Tuân Đức chỉ im lặng đỡ quải trượng, không nói một lời.
Người dưới đường này cam nguyện bị phạt, nào có phải là biết vì mình đã làm sai. Chàng chẳng qua chỉ muốn dùng cách này để chặn miệng người trong tộc, khiến cho vị thê tử chưa cưới vào cửa danh bất chính ngôn bất thuận kia sau này không cần sống cuộc sống phải nhìn ánh mắt lạnh lùng của người khác thôi.
Vậy nên trận roi ngày hôm nay chàng nhất định phải chịu. Tốt nhất còn phải chịu một cách kinh thiên động địa, đánh đến độ chàng mất nửa cái mạng mới tốt.
Càng là vậy thì người trong tộc càng đuối lý, sau này sẽ càng không thể làm khó nữ nhân mà chàng muốn che chở kia.
“Chát!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.