Chương 34:
An Ni Vi
27/12/2023
Lại là một roi nữa, Cố Hạnh Chi đã có phần hoảng hốt. Chàng chỉ cảm thấy trên lưng có vô số vệt lửa bùng lên, giật giật đến mức khiến trán chàng nổi gân xanh, huyệt thái dương trướng đau.
Chàng không nhịn được mà chúi đầu xuống, suýt chút nữa là ngã nhào ra đất.
Chàng nhớ lúc sáng nay khi rời phủ, Hoa Dương kéo tay áo chàng, vẻ mặt tức giận hỏi chàng: Phải đi xa đến đâu mà lâu thế mới trở về.
Chàng chỉ có thể thuận miệng lấy công vụ ra để qua loa đáp lại nàng.
Không trở lại không phải là vì xa mà là vì không thể để cho nàng nhìn thấy thương thế của chàng.
Thành thân quả nhiên quá phiền phức, mạng sắp mất nửa cái rồi.
Cố Hạnh Chi nghĩ vậy, cắn răng lấy cùi chỏ chống đỡ chính mình. Trước mắt chàng dâng lên một màn sương trắng, từng giọt mồ hôi lạnh từ chóp mũi trượt xuống, nhỏ xuống trên gạch đá, vỡ tung thành những bọt nước li ti.
Trăm năm liệt tổ liệt tông nhà họ Cố ở trước mặt, chàng yên lặng cắn lưỡi, mãi đến khi trong miệng dâng lên vị máu tươi, trận roi này mới rốt cuộc dừng lại.
Ước chừng khoảng hai mươi roi, không ít một roi.
Khi một roi cuối cùng quất xuống, Cố Hạnh Chi thả lỏng tấm lưng cứng còng ra. Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn và mệt nhọc đều cuộn trào mà tới, ánh nến trước mắt hóa thành những vầng sáng mờ ảo.
“Gọi đại phu!”
Trong lúc mông lung chàng nghe thấy có người gọi: “Mau mời đại phu đến đây!”
…
Cố Hạnh Chi giống như lại nằm mơ. Trong giấc mơ đó, cả phòng đều tràn ngập mùi thuốc đông y đắng chát.
Tháng Sáu giữa hè, chàng khoác một chiếc áo lông cừu hơi dày, nghiêng người dựa vào một bên khung giường, trong tay là một chén thuốc mà Phúc bá bưng tới cho chàng.
Thuốc đã không còn hơi nóng nữa, trên miệng chén còn sót lại một vòng nhỏ những hơi nước đọng, thỉnh thoảng có một giọt trượt xuống nhanh như chớp.
Phúc bá đẩy cửa bước vào, thấy dáng vẻ này của chàng thì lẳng lặng thở dài, đi đến bên cạnh nói với chàng: “Tần thị lang tới.”
Lúc này Cố Hạnh Chi mới có chút sức sống. Chàng buông chén thuốc trên tay xuống, khoác áo muốn xuống giường gặp khách.
“Huynh đừng nhúc nhích.” Tần Chú bước vào thì đã thấy chàng vén chăn gấm lên, cuống quýt ngăn lại. “Không phải chuyện liên quan đến nàng, ta vẫn chưa tìm được người.”
Cố Hạnh Chi nghe thấy những lời này thì sắc mặt ảm đạm đi, quay về nằm lại trên giường.
“Ta đến là muốn nói cho huynh biết một chuyện khác.” Tần Chú nói. “Nhưng huynh nghe xong đừng khích động, sức khỏe quan trọng hơn.”
Chưa nói thì thôi, Tần Chú vừa dứt lời, tâm trạng bình tĩnh của chàng trong thoáng chốc đã siết chặt. Cố Hạnh Chi quay đầu nhìn y, trong đôi mắt đen kịt gợi lên nét tăm tối khác lạ.
“Khụ khụ…” Tần Chú hắng giọng, lời ít ý nhiều nói. “Đợt đi săn mùa xuân đã xảy ra chuyện.”
Không đợi Cố Hạnh Chi hỏi, Tần Chú đã nói tiếp: “Có người trà trộn vào đội ngũ đi săn để ám sát, có lẽ là nhằm vào Tống Thị Du.”
“Thành công sao?” Cố Hạnh Chi hỏi.
Tần Chú lắc đầu, đáp: “Mặc dù ám sát không thành công nhưng người của Bắc Lương đã mượn cớ nói xấu rằng lần ngoài ý muốn này là do triều đình nhằm vào bọn họ, đưa ra đề xuất cắt đất bồi thường, muốn nữ nhi hoàng thất đi hòa thân.”
Cố Hạnh Chi dứt khoát ngồi thẳng lên một chút, vết đao trên lưng bị đụng tới khiến trán chàng ứa mồ hôi lạnh. Tần Chú muốn đỡ nhưng bị chàng phất tay cản lại.
“Là do nàng làm sao?” Chàng hỏi, trong giọng nói mang theo phần khẳng định.
Người đối diện không trả lời, một lát sau mới gật gật đầu, đưa một mảnh vải cho Cố Hạnh Chi: “Thứ này lấy xuống từ trên mũi tên bắn trượt Tống Thị Du, chúng ta cũng không biết là cái gì, có lẽ huynh có thể xem hiểu.”
Đó là một mảnh vải chẳng có gì đặc biệt, giống như có người nhất thời hứng khởi xé từ trên vạt áo xuống vậy. Sắc vải trắng thuần, chất vải mềm mại ôm sát da, rất hợp với phong cách không chịu để bản thân chịu thiệt thòi từ trước đến nay của nàng.
Chàng bỗng nhiên có chút khiếp đảm, bàn tay đưa ra cũng bắt đầu run rẩy.
Chàng cầm lấy nó, mở ra.
Bên trên chỉ có một chữ “xiên” viết bằng máu đã khô.
Trong lòng chàng bỗng nhiên sợ hãi, Cố Hạnh Chi tỉnh lại.
Trái tim áy náy đang đập loạn nhịp trong lồng ngực kia vẫn còn đang kinh hoàng, đập đến độ cổ họng chàng siết chặt.
Chàng hơi nhích người lên mới phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường. May là vết thương đã được xử lý rồi, nhưng khẽ nhúc nhích vẫn cảm thấy sau lưng đau rát.
Xem ra phải nói cho nàng biết mình sẽ đi đúng năm ngày, đỡ cho lúc trở về còn phải vắt óc tìm cớ lừa nàng.
Tầm mắt Cố Hạnh Chi nhìn men theo những đồ vật trang trí trong phòng đến chỗ cửa sổ khép hờ, ánh mặt trời sáng ngời bên ngoài phòng chiếu vào, ve sầu trên cành cây kêu ve ve, kêu đến nỗi khiến chàng có hơi bực dọc.
“Lang quân?” Có người đẩy cửa bước vào, thấy Cố Hạnh Chi tỉnh lại, giọng tràn đầy mừng rỡ.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Chàng hỏi, vừa mở miệng ra thì giọng nói tràn ngập khản đặc và uể oải.
Gã sai vặt buông chén thuốc đang bưng trong tay xuống, đi đến đỡ chàng: “Ngủ một ngày một đêm. Đại phu đã khám rồi, dặn nhất định phải điều dưỡng tốt, nếu như để nhiễm lạnh thì sau này e rằng sẽ để lại bệnh.”
Cố Hạnh Chi ứng một tiếng, nhận lấy chén thuốc ngửa đầu uống.
“Lang quân ăn chút gì đi ạ.” Gã sai vặt vừa nói vừa đưa một chén cháo hoa cho Cố Hạnh Chi.
Ngoài cửa vang lên một trận la hét ầm ĩ, dường như có người lải nhải cằn nhằn gì đó. Tiếp đến là một chuỗi tiếng chân ồn ào, rối loạn mà nặng nề, vội vàng đi đến chỗ Cố Hạnh Chi.
Hai người trong phòng liếc nhau, không hiểu ra sao, mãi đến khi cửa bị đẩy ra, sức lực cực lớn, cảnh cửa suýt chút nữa là bị dỡ xuống.
Cố Hạnh Chi giật mình, nhìn thấy một người không quá quen thuộc ở ngoài cửa.
Hắn thở phì phò, roi ngựa trong tay còn chưa kịp buông xuống, chỉ dùng ống tay áo lau mồ hôi trên thái dương, nói: “Cố đại nhân, Tần thị lang bảo ty chức ra roi thúc ngựa đến báo cho ngài biết…”
“Cố phủ, Cố phủ đã xảy ra chuyện rồi.”
Chàng không nhịn được mà chúi đầu xuống, suýt chút nữa là ngã nhào ra đất.
Chàng nhớ lúc sáng nay khi rời phủ, Hoa Dương kéo tay áo chàng, vẻ mặt tức giận hỏi chàng: Phải đi xa đến đâu mà lâu thế mới trở về.
Chàng chỉ có thể thuận miệng lấy công vụ ra để qua loa đáp lại nàng.
Không trở lại không phải là vì xa mà là vì không thể để cho nàng nhìn thấy thương thế của chàng.
Thành thân quả nhiên quá phiền phức, mạng sắp mất nửa cái rồi.
Cố Hạnh Chi nghĩ vậy, cắn răng lấy cùi chỏ chống đỡ chính mình. Trước mắt chàng dâng lên một màn sương trắng, từng giọt mồ hôi lạnh từ chóp mũi trượt xuống, nhỏ xuống trên gạch đá, vỡ tung thành những bọt nước li ti.
Trăm năm liệt tổ liệt tông nhà họ Cố ở trước mặt, chàng yên lặng cắn lưỡi, mãi đến khi trong miệng dâng lên vị máu tươi, trận roi này mới rốt cuộc dừng lại.
Ước chừng khoảng hai mươi roi, không ít một roi.
Khi một roi cuối cùng quất xuống, Cố Hạnh Chi thả lỏng tấm lưng cứng còng ra. Trong nháy mắt, cảm giác đau đớn và mệt nhọc đều cuộn trào mà tới, ánh nến trước mắt hóa thành những vầng sáng mờ ảo.
“Gọi đại phu!”
Trong lúc mông lung chàng nghe thấy có người gọi: “Mau mời đại phu đến đây!”
…
Cố Hạnh Chi giống như lại nằm mơ. Trong giấc mơ đó, cả phòng đều tràn ngập mùi thuốc đông y đắng chát.
Tháng Sáu giữa hè, chàng khoác một chiếc áo lông cừu hơi dày, nghiêng người dựa vào một bên khung giường, trong tay là một chén thuốc mà Phúc bá bưng tới cho chàng.
Thuốc đã không còn hơi nóng nữa, trên miệng chén còn sót lại một vòng nhỏ những hơi nước đọng, thỉnh thoảng có một giọt trượt xuống nhanh như chớp.
Phúc bá đẩy cửa bước vào, thấy dáng vẻ này của chàng thì lẳng lặng thở dài, đi đến bên cạnh nói với chàng: “Tần thị lang tới.”
Lúc này Cố Hạnh Chi mới có chút sức sống. Chàng buông chén thuốc trên tay xuống, khoác áo muốn xuống giường gặp khách.
“Huynh đừng nhúc nhích.” Tần Chú bước vào thì đã thấy chàng vén chăn gấm lên, cuống quýt ngăn lại. “Không phải chuyện liên quan đến nàng, ta vẫn chưa tìm được người.”
Cố Hạnh Chi nghe thấy những lời này thì sắc mặt ảm đạm đi, quay về nằm lại trên giường.
“Ta đến là muốn nói cho huynh biết một chuyện khác.” Tần Chú nói. “Nhưng huynh nghe xong đừng khích động, sức khỏe quan trọng hơn.”
Chưa nói thì thôi, Tần Chú vừa dứt lời, tâm trạng bình tĩnh của chàng trong thoáng chốc đã siết chặt. Cố Hạnh Chi quay đầu nhìn y, trong đôi mắt đen kịt gợi lên nét tăm tối khác lạ.
“Khụ khụ…” Tần Chú hắng giọng, lời ít ý nhiều nói. “Đợt đi săn mùa xuân đã xảy ra chuyện.”
Không đợi Cố Hạnh Chi hỏi, Tần Chú đã nói tiếp: “Có người trà trộn vào đội ngũ đi săn để ám sát, có lẽ là nhằm vào Tống Thị Du.”
“Thành công sao?” Cố Hạnh Chi hỏi.
Tần Chú lắc đầu, đáp: “Mặc dù ám sát không thành công nhưng người của Bắc Lương đã mượn cớ nói xấu rằng lần ngoài ý muốn này là do triều đình nhằm vào bọn họ, đưa ra đề xuất cắt đất bồi thường, muốn nữ nhi hoàng thất đi hòa thân.”
Cố Hạnh Chi dứt khoát ngồi thẳng lên một chút, vết đao trên lưng bị đụng tới khiến trán chàng ứa mồ hôi lạnh. Tần Chú muốn đỡ nhưng bị chàng phất tay cản lại.
“Là do nàng làm sao?” Chàng hỏi, trong giọng nói mang theo phần khẳng định.
Người đối diện không trả lời, một lát sau mới gật gật đầu, đưa một mảnh vải cho Cố Hạnh Chi: “Thứ này lấy xuống từ trên mũi tên bắn trượt Tống Thị Du, chúng ta cũng không biết là cái gì, có lẽ huynh có thể xem hiểu.”
Đó là một mảnh vải chẳng có gì đặc biệt, giống như có người nhất thời hứng khởi xé từ trên vạt áo xuống vậy. Sắc vải trắng thuần, chất vải mềm mại ôm sát da, rất hợp với phong cách không chịu để bản thân chịu thiệt thòi từ trước đến nay của nàng.
Chàng bỗng nhiên có chút khiếp đảm, bàn tay đưa ra cũng bắt đầu run rẩy.
Chàng cầm lấy nó, mở ra.
Bên trên chỉ có một chữ “xiên” viết bằng máu đã khô.
Trong lòng chàng bỗng nhiên sợ hãi, Cố Hạnh Chi tỉnh lại.
Trái tim áy náy đang đập loạn nhịp trong lồng ngực kia vẫn còn đang kinh hoàng, đập đến độ cổ họng chàng siết chặt.
Chàng hơi nhích người lên mới phát hiện mình vẫn còn đang nằm trên giường. May là vết thương đã được xử lý rồi, nhưng khẽ nhúc nhích vẫn cảm thấy sau lưng đau rát.
Xem ra phải nói cho nàng biết mình sẽ đi đúng năm ngày, đỡ cho lúc trở về còn phải vắt óc tìm cớ lừa nàng.
Tầm mắt Cố Hạnh Chi nhìn men theo những đồ vật trang trí trong phòng đến chỗ cửa sổ khép hờ, ánh mặt trời sáng ngời bên ngoài phòng chiếu vào, ve sầu trên cành cây kêu ve ve, kêu đến nỗi khiến chàng có hơi bực dọc.
“Lang quân?” Có người đẩy cửa bước vào, thấy Cố Hạnh Chi tỉnh lại, giọng tràn đầy mừng rỡ.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Chàng hỏi, vừa mở miệng ra thì giọng nói tràn ngập khản đặc và uể oải.
Gã sai vặt buông chén thuốc đang bưng trong tay xuống, đi đến đỡ chàng: “Ngủ một ngày một đêm. Đại phu đã khám rồi, dặn nhất định phải điều dưỡng tốt, nếu như để nhiễm lạnh thì sau này e rằng sẽ để lại bệnh.”
Cố Hạnh Chi ứng một tiếng, nhận lấy chén thuốc ngửa đầu uống.
“Lang quân ăn chút gì đi ạ.” Gã sai vặt vừa nói vừa đưa một chén cháo hoa cho Cố Hạnh Chi.
Ngoài cửa vang lên một trận la hét ầm ĩ, dường như có người lải nhải cằn nhằn gì đó. Tiếp đến là một chuỗi tiếng chân ồn ào, rối loạn mà nặng nề, vội vàng đi đến chỗ Cố Hạnh Chi.
Hai người trong phòng liếc nhau, không hiểu ra sao, mãi đến khi cửa bị đẩy ra, sức lực cực lớn, cảnh cửa suýt chút nữa là bị dỡ xuống.
Cố Hạnh Chi giật mình, nhìn thấy một người không quá quen thuộc ở ngoài cửa.
Hắn thở phì phò, roi ngựa trong tay còn chưa kịp buông xuống, chỉ dùng ống tay áo lau mồ hôi trên thái dương, nói: “Cố đại nhân, Tần thị lang bảo ty chức ra roi thúc ngựa đến báo cho ngài biết…”
“Cố phủ, Cố phủ đã xảy ra chuyện rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.