Chương 45:
An Ni Vi
27/12/2023
Nàng hôn một cách rất nhẹ nhàng, giống như bầu trời mang theo khí ẩm của những đám mây tích mưa Như có như không lướt qua lãnh địa của chàng, dẫn đến sự rung động nhẹ nhàng.
Đầu óc của Cố Hạnh Chi bỗng nhiên trống rỗng, chỉ cảm thấy như nhát dao cứa qua, ánh sáng ngọn lửa bùng cháy cũng không thấy nữa, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại nụ hôn này.
Nụ hôn rất nhẹ như chỉ lướt thoáng qua.
Chàng nghe thấy nhịp tim của mình đập rộn ràng, dường như có thứ gì đó đang dời núi lấp biển mà ra, lại có thứ gì đó đang từng chút từng chút một sụp đổ tan tành.
Trên tay run rẩy, cầm lấy đoản kiếm đã mất đi công lực, lùi lại về sau một tấc.
Chính là một tấc này.
Tiếng gió rít mạnh, đột ngột thay đổi!
Người ở trong vòng tay vừa nãy vẫn còn dịu dàng âu yếm như chú mèo vừa tỉnh dậy, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh động đậy, như là hỏa tinh rực cháy.
Nàng đẩy vào ngực chàng một cái với tốc độ nhanh chóng, một lực rất mạnh, đẩy Cố Hạnh Chi lùi về sau một bước.
Còn nàng chỉ cười một cách xảo quyệt, quay người đuổi theo về hướng bay của đoản kiếm.
Trong phút chốc hốt hoảng, tay của Hoa Dương đã bị nắm chặt.
Nhanh quá!
Trong đầu lóe lên như là kinh ngạc, nhưng thời gian đã muộn.
Một lực vô cùng mạnh kéo nàng quay lại, nàng bất thình lình đâm uỳnh cả người vào lồng ngực Cố Hạnh Chi.
Nàng nghe thấy âm thanh trầm trầm vang lên, trên vai một đợt run nhẹ. Vẫn là bờ ngực cứng rắn đầy hơi ấm đấy, lờ mờ có thể phân biệt được đường cong quen thuộc của nàng.
Bỗng chốc ý thức trống rỗng, Hoa Dương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Cố Hạnh Chi nắm chặt lấy cổ tay nàng, quay nàng xoay một vòng, sau đó dùng lực đẩy một cái, lưng của nàng lại một lần nữa dính chặt vào trên tường đá một bên hẻm núi.
“Cố Trường Uyên chàng làm đau ta rồi…”
Lời nói đau đớn chưa kịp nói xong, Hoa Dương nhìn thấy người nam nhân thanh lãnh tự trì, khắc kỷ phục lễ không hề do dự tiến đến, mạnh bạo cắn lấy bờ môi nàng.
Cắn chặt.
Răng đặt trên môi, dường như nếu nàng chỉ cần giãy giụa thêm, hai bờ môi bởi vì kinh ngạc mà hơi hé mở sẽ bị chàng ăn tươi nuốt xuống bụng.
Hoa Dương không dám động đậy.
Người nam nhân trước mặt ngược lại không vì thế mà ngừng tay. Chàng mạnh mẽ nắm chặt lấy tay kia đang không ngừng đùn đẩy của nàng, đặt lên trên đầu, nắm chặt hai cổ tay nhỏ bé trong lòng bàn tay.
Cánh tay, sau lưng bị chàng nhẹ nhàng lướt qua, chiếc tay đó cuối cùng đi đến vùng bên eo nơi mà nàng không có chút phòng bị, đút vào, âm thanh rên rỉ mà nàng không thể khống chế được phát ra.
Cả cơ thể của Cố Hạnh Chi đè lên đó.
Cơ thể cường tráng lật lại, Hoa Dương mới bất ngờ cảm nhận được không ngờ chàng lại cao hơn mình nhiều như thế. Bây giờ nàng đang ở trong tay chàng, giống như là con thuyền nhỏ rơi vào biển lớn, chỉ có thể trôi theo con sóng, mặc kệ sự đời.
Còn chiếc tay đang đặt ở sau eo của nàng, vẫn cứ ấn mạnh nàng vào trong lòng, càng ấn mạnh thêm, cho đến khi không còn khe hở nào nữa.
Hơi thở hỗn loạn, tính mạng treo leo, đứng ở giữa sự sống với cái chết, nàng chưa từng hoảng loạn qua như thế.
Cố Hạnh Chi ở trước mặt giống như là thay đổi một con người khác, gì mà ôn nhu như ngọc, quân tử khiêm nhường, chàng của bây giờ giống như một con sói điên hoàn toàn bị chọc tức!
Trong lòng Hoa Dương sợ hãi, nhấc chân tấn công trực tiếp vào phía bên dưới. Sau khi động tác được thực hiện, đầu gối của Cố Hạnh Chi đỡ được đầu gối phía trong của nàng rất chuẩn xác. Chống lên tường đá, là một đợt đau đớn thấu xương.
Nàng bởi vậy mà mở miệng to ra.
Một cái vỗ nhẹ nhàng, chàng thậm chí còn không cần khám phá mà trực tiếp vào thẳng. Chiếc lưỡi ẩm ướt linh hoạt vô cùng, giống như chú cá bơi vào trong dòng sông, liều lĩnh mà tùy ý chơi đùa thỏa thích vùng lãnh địa của nàng, khuấy động lên dục vọng ngất trời.
Hoa Dương hoàn toàn ngơ ngác.
Nàng bất kể như thế nào cũng không hề nghĩ đến, đoan trang nho nhã như Cố Hạnh Chi, không ngờ vào giây phút hai bên giao chiến, đối đầu cam go, trong lúc ác liệt chém giết lại cưỡng hôn nàng!
Nhưng răng môi xen lẫn nhau như thế, bởi vì bất chấp lý lẽ như vậy, điều không đúng với hiện tại nhất, nhưng lại mang đến sự kích thích khó diễn tả bằng lời và khoái cảm cấm kị.
Nàng nghe thấy tiếng thở mãnh liệt của chàng, hô hấp khó khăn dưới cổ họng, và cả tiếng nước bọt tóp tép ở giữa môi và răng…
Nhịp tim cũng bất giác đập loạn lên, bất chợt Hoa Dương quên mất việc phản kháng, chỉ âm thầm cảm nhận sự đè ép mà chàng mang đến, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Ư… ư…” khoang mũi bất giác rên lên từng tiếng nhẹ nhàng.
Nàng chưa từng cảm thấy bản thân mình yếu đuối bất lực qua, dưới sự cưỡng bức của chàng, run lẩy bẩy được như hoa nhà cửa bị mất
Liều mình đeo bám, tình cảm sâu đậm
Bởi vì nụ hôn hoang đường đến cực độ này.
Gió núi cuốn làn khói qua đi, đem đến tiếng ngựa phi từ xa không chân thực. Bức tường đá đặng sau bắt đầu hơi rung, Hoa Dương tỉnh táo lại, nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ từ cửa hẻm núi.
Có lẽ là thị vệ đi tuần xung quanh phát hiện ra làn khói ở đây, tiến đến cứu trợ.
Vòng tay ôm lấy nàng bất ngờ, cuối cùng cũng dừng lại nụ hôn khiến người ta ngạt thở.
Sau đó nắm chặt lấy tay của nàng không buông, Cố Hạnh Chi im lặng cúi đầu, con ngươi đen láy hướng xuống, bên trong như có một thứ gì đó kìm hãm sự hung hãn.
Lúc này nàng mới phát hiện, Cố Hạnh Chi tuy tính toán đi vây bắt nhưng đến cuối cùng vẫn không ra lệnh giết nàng.
Đầu óc của Cố Hạnh Chi bỗng nhiên trống rỗng, chỉ cảm thấy như nhát dao cứa qua, ánh sáng ngọn lửa bùng cháy cũng không thấy nữa, xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại nụ hôn này.
Nụ hôn rất nhẹ như chỉ lướt thoáng qua.
Chàng nghe thấy nhịp tim của mình đập rộn ràng, dường như có thứ gì đó đang dời núi lấp biển mà ra, lại có thứ gì đó đang từng chút từng chút một sụp đổ tan tành.
Trên tay run rẩy, cầm lấy đoản kiếm đã mất đi công lực, lùi lại về sau một tấc.
Chính là một tấc này.
Tiếng gió rít mạnh, đột ngột thay đổi!
Người ở trong vòng tay vừa nãy vẫn còn dịu dàng âu yếm như chú mèo vừa tỉnh dậy, đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh động đậy, như là hỏa tinh rực cháy.
Nàng đẩy vào ngực chàng một cái với tốc độ nhanh chóng, một lực rất mạnh, đẩy Cố Hạnh Chi lùi về sau một bước.
Còn nàng chỉ cười một cách xảo quyệt, quay người đuổi theo về hướng bay của đoản kiếm.
Trong phút chốc hốt hoảng, tay của Hoa Dương đã bị nắm chặt.
Nhanh quá!
Trong đầu lóe lên như là kinh ngạc, nhưng thời gian đã muộn.
Một lực vô cùng mạnh kéo nàng quay lại, nàng bất thình lình đâm uỳnh cả người vào lồng ngực Cố Hạnh Chi.
Nàng nghe thấy âm thanh trầm trầm vang lên, trên vai một đợt run nhẹ. Vẫn là bờ ngực cứng rắn đầy hơi ấm đấy, lờ mờ có thể phân biệt được đường cong quen thuộc của nàng.
Bỗng chốc ý thức trống rỗng, Hoa Dương chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, Cố Hạnh Chi nắm chặt lấy cổ tay nàng, quay nàng xoay một vòng, sau đó dùng lực đẩy một cái, lưng của nàng lại một lần nữa dính chặt vào trên tường đá một bên hẻm núi.
“Cố Trường Uyên chàng làm đau ta rồi…”
Lời nói đau đớn chưa kịp nói xong, Hoa Dương nhìn thấy người nam nhân thanh lãnh tự trì, khắc kỷ phục lễ không hề do dự tiến đến, mạnh bạo cắn lấy bờ môi nàng.
Cắn chặt.
Răng đặt trên môi, dường như nếu nàng chỉ cần giãy giụa thêm, hai bờ môi bởi vì kinh ngạc mà hơi hé mở sẽ bị chàng ăn tươi nuốt xuống bụng.
Hoa Dương không dám động đậy.
Người nam nhân trước mặt ngược lại không vì thế mà ngừng tay. Chàng mạnh mẽ nắm chặt lấy tay kia đang không ngừng đùn đẩy của nàng, đặt lên trên đầu, nắm chặt hai cổ tay nhỏ bé trong lòng bàn tay.
Cánh tay, sau lưng bị chàng nhẹ nhàng lướt qua, chiếc tay đó cuối cùng đi đến vùng bên eo nơi mà nàng không có chút phòng bị, đút vào, âm thanh rên rỉ mà nàng không thể khống chế được phát ra.
Cả cơ thể của Cố Hạnh Chi đè lên đó.
Cơ thể cường tráng lật lại, Hoa Dương mới bất ngờ cảm nhận được không ngờ chàng lại cao hơn mình nhiều như thế. Bây giờ nàng đang ở trong tay chàng, giống như là con thuyền nhỏ rơi vào biển lớn, chỉ có thể trôi theo con sóng, mặc kệ sự đời.
Còn chiếc tay đang đặt ở sau eo của nàng, vẫn cứ ấn mạnh nàng vào trong lòng, càng ấn mạnh thêm, cho đến khi không còn khe hở nào nữa.
Hơi thở hỗn loạn, tính mạng treo leo, đứng ở giữa sự sống với cái chết, nàng chưa từng hoảng loạn qua như thế.
Cố Hạnh Chi ở trước mặt giống như là thay đổi một con người khác, gì mà ôn nhu như ngọc, quân tử khiêm nhường, chàng của bây giờ giống như một con sói điên hoàn toàn bị chọc tức!
Trong lòng Hoa Dương sợ hãi, nhấc chân tấn công trực tiếp vào phía bên dưới. Sau khi động tác được thực hiện, đầu gối của Cố Hạnh Chi đỡ được đầu gối phía trong của nàng rất chuẩn xác. Chống lên tường đá, là một đợt đau đớn thấu xương.
Nàng bởi vậy mà mở miệng to ra.
Một cái vỗ nhẹ nhàng, chàng thậm chí còn không cần khám phá mà trực tiếp vào thẳng. Chiếc lưỡi ẩm ướt linh hoạt vô cùng, giống như chú cá bơi vào trong dòng sông, liều lĩnh mà tùy ý chơi đùa thỏa thích vùng lãnh địa của nàng, khuấy động lên dục vọng ngất trời.
Hoa Dương hoàn toàn ngơ ngác.
Nàng bất kể như thế nào cũng không hề nghĩ đến, đoan trang nho nhã như Cố Hạnh Chi, không ngờ vào giây phút hai bên giao chiến, đối đầu cam go, trong lúc ác liệt chém giết lại cưỡng hôn nàng!
Nhưng răng môi xen lẫn nhau như thế, bởi vì bất chấp lý lẽ như vậy, điều không đúng với hiện tại nhất, nhưng lại mang đến sự kích thích khó diễn tả bằng lời và khoái cảm cấm kị.
Nàng nghe thấy tiếng thở mãnh liệt của chàng, hô hấp khó khăn dưới cổ họng, và cả tiếng nước bọt tóp tép ở giữa môi và răng…
Nhịp tim cũng bất giác đập loạn lên, bất chợt Hoa Dương quên mất việc phản kháng, chỉ âm thầm cảm nhận sự đè ép mà chàng mang đến, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
“Ư… ư…” khoang mũi bất giác rên lên từng tiếng nhẹ nhàng.
Nàng chưa từng cảm thấy bản thân mình yếu đuối bất lực qua, dưới sự cưỡng bức của chàng, run lẩy bẩy được như hoa nhà cửa bị mất
Liều mình đeo bám, tình cảm sâu đậm
Bởi vì nụ hôn hoang đường đến cực độ này.
Gió núi cuốn làn khói qua đi, đem đến tiếng ngựa phi từ xa không chân thực. Bức tường đá đặng sau bắt đầu hơi rung, Hoa Dương tỉnh táo lại, nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ từ cửa hẻm núi.
Có lẽ là thị vệ đi tuần xung quanh phát hiện ra làn khói ở đây, tiến đến cứu trợ.
Vòng tay ôm lấy nàng bất ngờ, cuối cùng cũng dừng lại nụ hôn khiến người ta ngạt thở.
Sau đó nắm chặt lấy tay của nàng không buông, Cố Hạnh Chi im lặng cúi đầu, con ngươi đen láy hướng xuống, bên trong như có một thứ gì đó kìm hãm sự hung hãn.
Lúc này nàng mới phát hiện, Cố Hạnh Chi tuy tính toán đi vây bắt nhưng đến cuối cùng vẫn không ra lệnh giết nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.