Chương 46:
An Ni Vi
27/12/2023
Chàng không muốn giết nàng, nhưng những thị vệ chạy đến cứu viện thì không chắc chắn.
Vậy thì liệu có khả năng, Cố Hạnh Chi sẽ vì lo lắng đến sự an nguy của nàng, đúng lúc ấy…
Tha cho nàng một mạng?
“Cố Trường Uyên” ý thức trở về, Hoa Dương bình tĩnh lại, nhìn vào Cố Hạnh Chi nghiêm nghị nói: “Ta sẽ không buông tay để bị bắt.”
Người ở trước mặt không nói lời nào, đôi mắt của nàng càng thêm sâu hơn một chút.
“Nếu ta là thích khách, rơi vào tay của triều đình, chỉ có một con đường chết. Hôm nay chàng đặc biệt một mình đi trước, chẳng phải là lo sợ nếu như ta rơi vào tay người khác hay sao, chàng không bảo vệ được? Hừm!”
Cổ tay truyền đến một cơn đau điếng, hai cổ tay vốn rất là nhỏ bé, dường như bị chàng đột ngột dùng sức nắm gãy.
Khóe mắt lập tức ươn ướt, Hoa Dương nghe thấy giọng nói trầm ấm của Cố Hạnh Chi, chàng hỏi: “Ai nói là ta muốn bảo vệ nàng?”
Giây phút sinh tử, Hoa Dương không muốn so đo tính toán với chàng, tiếp tục nói: “Cho dù chàng nghĩ như thế nào, trong miệng ta có giấu túi độc, hôm nay nếu như rơi vào tay của triều đình, ta sẽ cắn nát túi độc tự…”
Cằm bị Cố Hạnh Chi nắm lấy, lời nói chưa hết bị chặn lại ở cổ họng.
Nhưng bàn tay ấm nóng thô ráp dừng lại ngay lúc đó.
Đúng vậy, chàng chỉ dẫn theo người của hình bộ đến vây bắt, là bởi vì chàng có thể khống chế hình bộ, bảo toàn tính mạng cho nàng.
Nhưng người khác thì sao?
Trong lòng nghiêm nghị, có một chút bi thương, bởi vì Cố Hạnh Chi ý thức được, thì ra bản thân từ trước đến giờ đều không muốn lấy mạng của nàng.
Bên cạnh đó cho dù là phái chủ hòa lấy nàng làm văn chương như thế nào, tha là phái chủ chiến, cũng nhất quyết không bỏ qua người dốc sức ám sát Trần Tướng.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, suy nghĩ trong sạch ban đầu loạn dần lên.
Làn gió xung quanh xào xạc, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa rực cháy sáng chói ánh chiều tàn, một mảng trắng xóa. Tiếng ve kêu mùa hè, khí hậu nóng nực, như pháo nổ bên tai.
Chiếc tay bóp lấy cằm của nàng hơi động đậy, Hoa Dương nghe thấy tiếng ra lệnh của Cố Hạnh Chi: “Nhổ túi thuốc độc ra đây.”
Chàng ngập ngừng rồi nói: “Ta thả nàng đi.”
Hoa Dương ngờ vực chớp mắt, con ngươi sáng lên giống như một chú mèo âm thầm suy nghĩ.
“Quân tử lời hứa ngàn vàng.”
Người ở trước mặt vẫn là một mặt lạnh lùng, dường như không thiết giải thích với nàng thêm một lời.
Hoa Dương suy nghĩ một lúc, dùng lưỡi đẩy túi thuốc độc ra, lắc lư với Cố Hạnh Chi.
Sau đó nàng mới phát hiện vừa nãy Cố đại nhân bá khí ngất trời, còn đè nàng xuống tường đá cưỡng hôn, không ngờ lại lặng lẽ đỏ mặt, từ từ tránh khỏi ánh mắt.
Điều này ngược lại khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
Thế là nàng cũng cúi đầu không nhìn chàng, nhổ túi thuốc độc ra
Bàn tay trói buộc nàng cũng thả ra, người ở trước mắt mặt cắn răng, lùi về phía sau một bước.
Hoa Dương loạng choạng cố đứng vững, cánh tay vẫy vẫy đau nhức, nhấc chân định đi, cổ tay lại bị Cố Hạnh Chi nắm chặt lần nữa.
“Ta sẽ bắt được nàng.” Chàng nói, ánh mắt trầm lặng, thần thái nghiêm nghị và chân thật.
Hoa Dương cau mày, nhất thời cũng không biết nên cảm thấy chàng buồn cười, hay là nên cảm thấy chàng đáng yêu.
“Ừm.”
Nàng gật gật đầu, cúi người nhặt cung và tên ở dưới đất lên nói: “Vậy… sau này sẽ gặp lại?”
Nói xong lông mày cũng giãn nở, nụ cười trong ánh mắt hiện ra, đốt cháy ngọn lửa người và bầu trời trên đầu.
Cố Hạnh Chi quay lưng lại không nhìn nàng. Chàng thực sự nếu bản thân tiếp tục nhìn, sẽ lại muốn bắt nàng quay về.
Không phải là để hỏi tội, mà là khóa chặt lại - khóa lại ở bên phái chủ chiến, phái chủ hòa, Bách Hoa lâu… nơi mà tất cả mọi người đều không tìm được.
Tiếng bước chân từ đằng sau ngày càng tiến gần, láng máng nghe thấy tiếng nàng quay lại tường đá, trèo lên ngọn núi, lặng lẽ nhẹ nhàng, càng ngày càng nhẹ. Mà tiếng vó ngựa ở cửa vào hẻm núi càng ngày càng gần.
“Đại nhân!” thuộc hạ nói với Cố Hạnh Chi: “Vừa nãy thuộc hạ đã đi tuần qua nơi này, phát hiện khói bay không ngừng, nghe nói là đã gặp thích khách. Vì thế đưa đến kiểm tra.”
“Không vấn đề gì.” sắc mặt Cố Hạnh Chi bình thản, nắm chặt bàn tay vẫn còn vương vấn lại hơi ấm nói: “Thích khách đã tẩu thoát rồi, bên chúng ta cũng không có ai bị thương, tể tướng Ngô cứ yên tâm.”
Thị vệ vừa nghe xong câu này mặt trắng bệch, cúi gằm đầu không dám lên tiếng.
Những người còn lại bận rộn dọn dẹp hiện trường, dập tắt đám khói từ cỏ khô. Ngọn lửa cuối cùng cũng bé lại, ở bên trong hang cũng đã hồi phục lại sự sáng sủa trước đó.
Chốc lát, trong đám người trở nên ồn ào náo nhiệt.
Cố Hạnh Chi vẫn hoảng hốt một mình, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về hướng nhiều người.
Ánh mặt trời vừa lên, chói rọi lấp lánh mờ mắt, đáng lẽ là một tầm nhìn trắng xóa xuất hiện bóng người ngược sáng.
Trên đỉnh Hổ Khiêu Hiệp, trong mặt trời như thiêu đốt, bộ thường phục của nàng nhuốm máu. Gió thổi phần phật, vạt tay áo bay bay, ánh mặt trời tỏa ra những tia sáng vàng chói lọi đằng sau lưng nàng, chỉ có một đường viền mập mờ, giống như một giấc mơ hư ảo xa vời.
Cùng với lực hút xung quanh, một tia sáng phá vỡ khói mờ còn dư lại, một vòng cung nửa hình tròn bay ra từ bên tay nàng.
Mọi người xôn xao, người bắn cung lần lượt giương cung tên ngắm chuẩn.
Cố Hạnh Chi ngăn chặn lại bọn họ.
Chàng từ từ giơ tay, làm kí hiệu tay với thị vệ sau là rằng hạ cung xuống, tiếp đó là ngẩng đầu, im lặng nhìn người con gái giương cung hướng về chàng ở trên đỉnh núi.
Băng đô cài tóc đen sì thành đuôi ngựa, bay ở sau người, như là dải lụa đen đẹp đẽ. Nàng giơ cung chĩa thẳng vào chàng như vậy, hướng về phía chàng không lệch đi đâu.
Một động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Cố Hạnh Chi đã nhìn thấy. Đôi mắt của nàng trong sáng, nụ cười cuốn hút, trên đầu mũi tên lạnh lẽo ánh mặt trời chói lọi để lại một nụ hôn.
Sau đó kéo căng cung, kéo tên, ngón tay thả nhẹ, tên bay đi!
Mặt trời vẫn cứ sáng chói ở trên đỉnh núi. Trong lúc hoảng loạn, Cố Hạnh Chi nhìn thấy buổi tối hôm đó, đuôi mắt của nàng một màu sáng, khéo léo đổi xuống khung cảnh thân dưới của chàng.
Bỗng nhiên chàng cảm thấy nàng cắn chặt lấy môi, bộ dạng không chịu khuất phục thật đáng yêu, chỉ rõ đã không thể nhịn thêm, lúc cau mày van xin, cũng khiến người ta rung động.
Lần sau, Cố Hạnh Chi nghĩ.
Lần sau, chàng muốn nghe giọng nói của nàng.
“Hưu —”
Mũi tên phá không, cuốn lên khiến cơn gió núi rung động.
Mũi tên mang theo nụ hôn của nàng không sai không lệch, lướt qua bên cổ của Cố Hạnh Chi, để lại vừa đúng một vết máu.
Trong lúc ngỡ ngàng, đợi Cố Hạnh Chi chăm chú nhìn lại, lại thấy trên đỉnh núi trống rỗng, chỉ có lại trời sáng ấm áp.
Vậy thì liệu có khả năng, Cố Hạnh Chi sẽ vì lo lắng đến sự an nguy của nàng, đúng lúc ấy…
Tha cho nàng một mạng?
“Cố Trường Uyên” ý thức trở về, Hoa Dương bình tĩnh lại, nhìn vào Cố Hạnh Chi nghiêm nghị nói: “Ta sẽ không buông tay để bị bắt.”
Người ở trước mặt không nói lời nào, đôi mắt của nàng càng thêm sâu hơn một chút.
“Nếu ta là thích khách, rơi vào tay của triều đình, chỉ có một con đường chết. Hôm nay chàng đặc biệt một mình đi trước, chẳng phải là lo sợ nếu như ta rơi vào tay người khác hay sao, chàng không bảo vệ được? Hừm!”
Cổ tay truyền đến một cơn đau điếng, hai cổ tay vốn rất là nhỏ bé, dường như bị chàng đột ngột dùng sức nắm gãy.
Khóe mắt lập tức ươn ướt, Hoa Dương nghe thấy giọng nói trầm ấm của Cố Hạnh Chi, chàng hỏi: “Ai nói là ta muốn bảo vệ nàng?”
Giây phút sinh tử, Hoa Dương không muốn so đo tính toán với chàng, tiếp tục nói: “Cho dù chàng nghĩ như thế nào, trong miệng ta có giấu túi độc, hôm nay nếu như rơi vào tay của triều đình, ta sẽ cắn nát túi độc tự…”
Cằm bị Cố Hạnh Chi nắm lấy, lời nói chưa hết bị chặn lại ở cổ họng.
Nhưng bàn tay ấm nóng thô ráp dừng lại ngay lúc đó.
Đúng vậy, chàng chỉ dẫn theo người của hình bộ đến vây bắt, là bởi vì chàng có thể khống chế hình bộ, bảo toàn tính mạng cho nàng.
Nhưng người khác thì sao?
Trong lòng nghiêm nghị, có một chút bi thương, bởi vì Cố Hạnh Chi ý thức được, thì ra bản thân từ trước đến giờ đều không muốn lấy mạng của nàng.
Bên cạnh đó cho dù là phái chủ hòa lấy nàng làm văn chương như thế nào, tha là phái chủ chiến, cũng nhất quyết không bỏ qua người dốc sức ám sát Trần Tướng.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, suy nghĩ trong sạch ban đầu loạn dần lên.
Làn gió xung quanh xào xạc, khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa rực cháy sáng chói ánh chiều tàn, một mảng trắng xóa. Tiếng ve kêu mùa hè, khí hậu nóng nực, như pháo nổ bên tai.
Chiếc tay bóp lấy cằm của nàng hơi động đậy, Hoa Dương nghe thấy tiếng ra lệnh của Cố Hạnh Chi: “Nhổ túi thuốc độc ra đây.”
Chàng ngập ngừng rồi nói: “Ta thả nàng đi.”
Hoa Dương ngờ vực chớp mắt, con ngươi sáng lên giống như một chú mèo âm thầm suy nghĩ.
“Quân tử lời hứa ngàn vàng.”
Người ở trước mặt vẫn là một mặt lạnh lùng, dường như không thiết giải thích với nàng thêm một lời.
Hoa Dương suy nghĩ một lúc, dùng lưỡi đẩy túi thuốc độc ra, lắc lư với Cố Hạnh Chi.
Sau đó nàng mới phát hiện vừa nãy Cố đại nhân bá khí ngất trời, còn đè nàng xuống tường đá cưỡng hôn, không ngờ lại lặng lẽ đỏ mặt, từ từ tránh khỏi ánh mắt.
Điều này ngược lại khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
Thế là nàng cũng cúi đầu không nhìn chàng, nhổ túi thuốc độc ra
Bàn tay trói buộc nàng cũng thả ra, người ở trước mắt mặt cắn răng, lùi về phía sau một bước.
Hoa Dương loạng choạng cố đứng vững, cánh tay vẫy vẫy đau nhức, nhấc chân định đi, cổ tay lại bị Cố Hạnh Chi nắm chặt lần nữa.
“Ta sẽ bắt được nàng.” Chàng nói, ánh mắt trầm lặng, thần thái nghiêm nghị và chân thật.
Hoa Dương cau mày, nhất thời cũng không biết nên cảm thấy chàng buồn cười, hay là nên cảm thấy chàng đáng yêu.
“Ừm.”
Nàng gật gật đầu, cúi người nhặt cung và tên ở dưới đất lên nói: “Vậy… sau này sẽ gặp lại?”
Nói xong lông mày cũng giãn nở, nụ cười trong ánh mắt hiện ra, đốt cháy ngọn lửa người và bầu trời trên đầu.
Cố Hạnh Chi quay lưng lại không nhìn nàng. Chàng thực sự nếu bản thân tiếp tục nhìn, sẽ lại muốn bắt nàng quay về.
Không phải là để hỏi tội, mà là khóa chặt lại - khóa lại ở bên phái chủ chiến, phái chủ hòa, Bách Hoa lâu… nơi mà tất cả mọi người đều không tìm được.
Tiếng bước chân từ đằng sau ngày càng tiến gần, láng máng nghe thấy tiếng nàng quay lại tường đá, trèo lên ngọn núi, lặng lẽ nhẹ nhàng, càng ngày càng nhẹ. Mà tiếng vó ngựa ở cửa vào hẻm núi càng ngày càng gần.
“Đại nhân!” thuộc hạ nói với Cố Hạnh Chi: “Vừa nãy thuộc hạ đã đi tuần qua nơi này, phát hiện khói bay không ngừng, nghe nói là đã gặp thích khách. Vì thế đưa đến kiểm tra.”
“Không vấn đề gì.” sắc mặt Cố Hạnh Chi bình thản, nắm chặt bàn tay vẫn còn vương vấn lại hơi ấm nói: “Thích khách đã tẩu thoát rồi, bên chúng ta cũng không có ai bị thương, tể tướng Ngô cứ yên tâm.”
Thị vệ vừa nghe xong câu này mặt trắng bệch, cúi gằm đầu không dám lên tiếng.
Những người còn lại bận rộn dọn dẹp hiện trường, dập tắt đám khói từ cỏ khô. Ngọn lửa cuối cùng cũng bé lại, ở bên trong hang cũng đã hồi phục lại sự sáng sủa trước đó.
Chốc lát, trong đám người trở nên ồn ào náo nhiệt.
Cố Hạnh Chi vẫn hoảng hốt một mình, nghe tiếng ngẩng đầu nhìn về hướng nhiều người.
Ánh mặt trời vừa lên, chói rọi lấp lánh mờ mắt, đáng lẽ là một tầm nhìn trắng xóa xuất hiện bóng người ngược sáng.
Trên đỉnh Hổ Khiêu Hiệp, trong mặt trời như thiêu đốt, bộ thường phục của nàng nhuốm máu. Gió thổi phần phật, vạt tay áo bay bay, ánh mặt trời tỏa ra những tia sáng vàng chói lọi đằng sau lưng nàng, chỉ có một đường viền mập mờ, giống như một giấc mơ hư ảo xa vời.
Cùng với lực hút xung quanh, một tia sáng phá vỡ khói mờ còn dư lại, một vòng cung nửa hình tròn bay ra từ bên tay nàng.
Mọi người xôn xao, người bắn cung lần lượt giương cung tên ngắm chuẩn.
Cố Hạnh Chi ngăn chặn lại bọn họ.
Chàng từ từ giơ tay, làm kí hiệu tay với thị vệ sau là rằng hạ cung xuống, tiếp đó là ngẩng đầu, im lặng nhìn người con gái giương cung hướng về chàng ở trên đỉnh núi.
Băng đô cài tóc đen sì thành đuôi ngựa, bay ở sau người, như là dải lụa đen đẹp đẽ. Nàng giơ cung chĩa thẳng vào chàng như vậy, hướng về phía chàng không lệch đi đâu.
Một động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Cố Hạnh Chi đã nhìn thấy. Đôi mắt của nàng trong sáng, nụ cười cuốn hút, trên đầu mũi tên lạnh lẽo ánh mặt trời chói lọi để lại một nụ hôn.
Sau đó kéo căng cung, kéo tên, ngón tay thả nhẹ, tên bay đi!
Mặt trời vẫn cứ sáng chói ở trên đỉnh núi. Trong lúc hoảng loạn, Cố Hạnh Chi nhìn thấy buổi tối hôm đó, đuôi mắt của nàng một màu sáng, khéo léo đổi xuống khung cảnh thân dưới của chàng.
Bỗng nhiên chàng cảm thấy nàng cắn chặt lấy môi, bộ dạng không chịu khuất phục thật đáng yêu, chỉ rõ đã không thể nhịn thêm, lúc cau mày van xin, cũng khiến người ta rung động.
Lần sau, Cố Hạnh Chi nghĩ.
Lần sau, chàng muốn nghe giọng nói của nàng.
“Hưu —”
Mũi tên phá không, cuốn lên khiến cơn gió núi rung động.
Mũi tên mang theo nụ hôn của nàng không sai không lệch, lướt qua bên cổ của Cố Hạnh Chi, để lại vừa đúng một vết máu.
Trong lúc ngỡ ngàng, đợi Cố Hạnh Chi chăm chú nhìn lại, lại thấy trên đỉnh núi trống rỗng, chỉ có lại trời sáng ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.