Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 3:
Tuệ Tuệ Trường An
20/11/2024
Tiết Thành Tường nhìn nàng cười cợt nhả: "Đại tẩu, bây giờ ngươi đừng giả vờ không quen biết, cũng đừng phủ nhận tối qua chính ngươi gọi ta đến."
Khương Ly lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng chợt nhếch lên, cười liên tiếp mấy tiếng đầy mỉa mai.
Khâu thôn chính vừa nhìn nụ cười của nàng, bỗng cảm thấy rợn tóc gáy, vô thức dịch sang một bên.
Ông ấy vừa dịch qua, đã thấy Khương Ly xoay người dùng đòn qua vai quật mạnh Tiết Thành Tường xuống đất. Một tiếng rầm vang dội, bụi đất tung mù mịt.
Tiết Thành Tường bị quật choáng váng, đầu óc quay cuồng, cảm giác như chân đã gãy.
Khương Ly nhìn hắn ta nằm co giật dưới đất, bèn dồn hết sức đá thêm hai cái, sau đó giơ chân giẫm thẳng lên mặt hắn ta.
"Loại phế vật như ngươi, cũng dám vu oan ta dụ dỗ ngươi, không soi vào bãi nước tiểu của mình thử đi, ngươi xứng sao?"
Chân nàng đạp lên mặt Tiết Thành Tường, ánh mắt sắc lạnh đảo qua đám người Tiết gia.
Người lớn còn ổn, nhưng mấy tiểu hài tử đều trợn mắt há miệng kinh ngạc mà nhìn nàng, miệng mở rất lớn.
"Oa, sức lực của đại bá nương quá lớn..."
Lời tiểu hài tử còn chưa dứt đã bị người lớn bịt miệng.
Khương Ly quay đầu nhìn Khâu thôn chính, ánh mắt lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Thôn chính đại nhân, người lớn có thể lòng đầy mưu tính, hài đồng không biết nói dối, vả lại hai hài tử này không phải con ruột của ta, bọn chúng càng không thể thiên vị ta, ta đường đường chính chính là người suýt bị hại, hôm nay tự tay báo thù cho chính mình, về sau ân oán xóa sạch, xin thôn chính đại nhân làm chứng."
Khâu thôn chính cầm tẩu thuốc, khẽ gật đầu.
Lão thái thái và tức phụ Lưu Xuân Hoa của Tiết Thành Tường, hớt hải lao tới định động thủ, Khương Ly giơ tay lên, hai người lập tức khựng lại.
Khương Ly thả lỏng chân lùi hai bước, nhìn hai người nhào tới ôm Tiết Thành Tường.
Chỉ nghe hắn ta rên rỉ: "Nương, tức phụ, chân ta gãy rồi, ta muốn phế rồi!"
Lão thái thái lo lắng, quay sang quát tiểu tử vừa chạy đi gọi thôn chính: "Mau đi gọi Triệu a bà đến đây!"
Khương Ly không quan tâm đến bọn họ, nhân lúc thôn chính vẫn còn ở đây, nàng muốn phân gia, nếu không sau này rắc rối sẽ chẳng dứt.
"Nam nhân Tiết Thành Cửu của ta đã chết, nhà này không dung ta nữa, hôm nay nhân có mặt thôn chính, ta muốn phân gia."
Người khác chỉ mong nàng mau rời đi, chỉ có hai hài tử, nhất thời lại tỏ ra hoang mang không biết làm sao.
"Tiểu Mãn và A Ninh, các ngươi muốn đi theo ta hay ở lại Tiết gia?"
Nàng vốn chẳng có nhiều lòng trắc ẩn, nhưng thấy hai hài tử này cũng xem như còn có lương tâm, nếu như bọn chúng bằng lòng theo nàng, vậy nàng sẽ tiện thể nuôi bọn chúng.
Tiết Mãn nhìn nãi nãi thúc bá, rồi quay lại nhìn Khương Ly, trước khi chết cha hắn đã dặn dò, bảo cậu bé dẫn theo muội muội đi cùng kế nương.
Dù cho, cậu bé cảm thấy kế nương này cũng chẳng đáng tin lắm, nhưng vẫn phải nghe lời cha.
"Con và muội muội muốn đi theo người."
Một nữ nhân kéo Tiết Mãn lại, mắng: "Nhãi ranh ngươi, nàng là người gì, ngươi cũng đòi đi theo nàng?"
Giờ khắc này đứng trong viện, Khương Ly đã nhìn thấy mảnh đất cằn cỗi xung quanh, theo ký ức của nguyên thân, năm nay thôn Hậu Khâu chỉ có hai trận mưa xuân, từ đó đến giờ trời hạn kéo dài, mọi người đều lo rằng đây sẽ là một năm mất mùa, hai tiểu hài tử này, không cha không nương ai muốn nhận nuôi chúng?
"Hai đứa nó quả thực là cốt nhục của Tiết gia các ngươi, như này đi, các người quyết định xem ai nhận nuôi bọn chúng, phân một mình ta ra ngoài, cũng được."
Nghe vậy, không ai trong Tiết gia lên tiếng.
Khâu thôn chính nhả một vòng khói, khẽ lắc đầu.
"Ngươi là tức phụ mới cưới của Tiết lão đại, mặc dù hắn đã chết, nhưng ngươi vẫn là nương của hai hài tử này."
Khương Ly đáp: "Điều đó là điều dĩ nhiên."
Lão thái thái thấy thôn chính sắp đồng ý cho Khương Ly phân gia, liền lớn tiếng gào lên: "Muốn chia đồ, không có cửa đâu, muốn phân gia, tự cút đi!"
Khương Ly cũng không trông có thể được Lão thái thái này phân cho thứ gì.
Cuối cùng dưới sự hòa giải của thôn chính, căn nhà tranh cũ ở chân núi kia được phân cho Khương Ly, lương thực thì cho nàng một gùi khoai lang, ước chừng khoảng hai mươi cân.
Khương Ly lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng chợt nhếch lên, cười liên tiếp mấy tiếng đầy mỉa mai.
Khâu thôn chính vừa nhìn nụ cười của nàng, bỗng cảm thấy rợn tóc gáy, vô thức dịch sang một bên.
Ông ấy vừa dịch qua, đã thấy Khương Ly xoay người dùng đòn qua vai quật mạnh Tiết Thành Tường xuống đất. Một tiếng rầm vang dội, bụi đất tung mù mịt.
Tiết Thành Tường bị quật choáng váng, đầu óc quay cuồng, cảm giác như chân đã gãy.
Khương Ly nhìn hắn ta nằm co giật dưới đất, bèn dồn hết sức đá thêm hai cái, sau đó giơ chân giẫm thẳng lên mặt hắn ta.
"Loại phế vật như ngươi, cũng dám vu oan ta dụ dỗ ngươi, không soi vào bãi nước tiểu của mình thử đi, ngươi xứng sao?"
Chân nàng đạp lên mặt Tiết Thành Tường, ánh mắt sắc lạnh đảo qua đám người Tiết gia.
Người lớn còn ổn, nhưng mấy tiểu hài tử đều trợn mắt há miệng kinh ngạc mà nhìn nàng, miệng mở rất lớn.
"Oa, sức lực của đại bá nương quá lớn..."
Lời tiểu hài tử còn chưa dứt đã bị người lớn bịt miệng.
Khương Ly quay đầu nhìn Khâu thôn chính, ánh mắt lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
"Thôn chính đại nhân, người lớn có thể lòng đầy mưu tính, hài đồng không biết nói dối, vả lại hai hài tử này không phải con ruột của ta, bọn chúng càng không thể thiên vị ta, ta đường đường chính chính là người suýt bị hại, hôm nay tự tay báo thù cho chính mình, về sau ân oán xóa sạch, xin thôn chính đại nhân làm chứng."
Khâu thôn chính cầm tẩu thuốc, khẽ gật đầu.
Lão thái thái và tức phụ Lưu Xuân Hoa của Tiết Thành Tường, hớt hải lao tới định động thủ, Khương Ly giơ tay lên, hai người lập tức khựng lại.
Khương Ly thả lỏng chân lùi hai bước, nhìn hai người nhào tới ôm Tiết Thành Tường.
Chỉ nghe hắn ta rên rỉ: "Nương, tức phụ, chân ta gãy rồi, ta muốn phế rồi!"
Lão thái thái lo lắng, quay sang quát tiểu tử vừa chạy đi gọi thôn chính: "Mau đi gọi Triệu a bà đến đây!"
Khương Ly không quan tâm đến bọn họ, nhân lúc thôn chính vẫn còn ở đây, nàng muốn phân gia, nếu không sau này rắc rối sẽ chẳng dứt.
"Nam nhân Tiết Thành Cửu của ta đã chết, nhà này không dung ta nữa, hôm nay nhân có mặt thôn chính, ta muốn phân gia."
Người khác chỉ mong nàng mau rời đi, chỉ có hai hài tử, nhất thời lại tỏ ra hoang mang không biết làm sao.
"Tiểu Mãn và A Ninh, các ngươi muốn đi theo ta hay ở lại Tiết gia?"
Nàng vốn chẳng có nhiều lòng trắc ẩn, nhưng thấy hai hài tử này cũng xem như còn có lương tâm, nếu như bọn chúng bằng lòng theo nàng, vậy nàng sẽ tiện thể nuôi bọn chúng.
Tiết Mãn nhìn nãi nãi thúc bá, rồi quay lại nhìn Khương Ly, trước khi chết cha hắn đã dặn dò, bảo cậu bé dẫn theo muội muội đi cùng kế nương.
Dù cho, cậu bé cảm thấy kế nương này cũng chẳng đáng tin lắm, nhưng vẫn phải nghe lời cha.
"Con và muội muội muốn đi theo người."
Một nữ nhân kéo Tiết Mãn lại, mắng: "Nhãi ranh ngươi, nàng là người gì, ngươi cũng đòi đi theo nàng?"
Giờ khắc này đứng trong viện, Khương Ly đã nhìn thấy mảnh đất cằn cỗi xung quanh, theo ký ức của nguyên thân, năm nay thôn Hậu Khâu chỉ có hai trận mưa xuân, từ đó đến giờ trời hạn kéo dài, mọi người đều lo rằng đây sẽ là một năm mất mùa, hai tiểu hài tử này, không cha không nương ai muốn nhận nuôi chúng?
"Hai đứa nó quả thực là cốt nhục của Tiết gia các ngươi, như này đi, các người quyết định xem ai nhận nuôi bọn chúng, phân một mình ta ra ngoài, cũng được."
Nghe vậy, không ai trong Tiết gia lên tiếng.
Khâu thôn chính nhả một vòng khói, khẽ lắc đầu.
"Ngươi là tức phụ mới cưới của Tiết lão đại, mặc dù hắn đã chết, nhưng ngươi vẫn là nương của hai hài tử này."
Khương Ly đáp: "Điều đó là điều dĩ nhiên."
Lão thái thái thấy thôn chính sắp đồng ý cho Khương Ly phân gia, liền lớn tiếng gào lên: "Muốn chia đồ, không có cửa đâu, muốn phân gia, tự cút đi!"
Khương Ly cũng không trông có thể được Lão thái thái này phân cho thứ gì.
Cuối cùng dưới sự hòa giải của thôn chính, căn nhà tranh cũ ở chân núi kia được phân cho Khương Ly, lương thực thì cho nàng một gùi khoai lang, ước chừng khoảng hai mươi cân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.