Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 4:
Tuệ Tuệ Trường An
20/11/2024
Bây giờ bọn họ mang đi đồ trong phòng Tiết Thành Cử, chỉ một bộ chăn chiếu thêm một cái chiếu cỏ, giường kia, cũng chỉ là ba tấm ván ghép lại, bên cạnh là một chiếc bàn vuông dùng để ăn cơm, một cái bình gốm, bốn cái bát sứt mẻ, một vò gốm trữ nước, thêm một ít muối cùng vài nông cụ.
Dọn dẹp xong, Khương Ly thấy trên tường treo một cây cung màu đen, nàng không hỏi là của ai mà thẳng tay lấy đi.
Đất được chia thành bốn mảnh, nhưng đều ở dưới chân núi.
Nơi ấy quanh năm bị bóng cây che phủ, lại thường xuyên có dã thú trong núi nửa đêm xuống phá hoại hoa màu, vì vậy, bốn mảnh ruộng này, lão Tiết gia chỉ trồng một ít đậu tương, còn lúa mì thì chẳng cấy được gì.
Thành ra, năm nay cho dù có thu hoạch, bọn họ cũng chẳng thu được bao nhiêu lương thực.
Khương Ly rất coi trọng lương thực, chỉ là thời biểu này nàng hiểu rằng chỉ trồng trọt thì khó mà sống tốt, cho nên vị trí ruộng đất nàng không tranh giành, định sau này sẽ nghĩ cách cải tạo đất.
Cứ như vậy, Khương Ly mang theo hai huynh muội chuyển đồ đến nơi mới, lại đi ký văn khế.
Nhà này xem như đã chia xong.
Ký khế xong trên đường trở về, Tiết Mãn nắm tay muội muội, lặng lẽ đi theo sau Khương Ly, ánh mắt cậu bé tràn đầy mông lung và u uất, đợi mẫu tử ba người ăn hết chỗ khoai lang này, không biết rồi sẽ sống ra sao.
Mặt trời đã lặn, ánh tà dương đỏ rực bao phủ chân trời, Khương Ly dẫn hai hài tử đến ruộng đất nhìn xem, lúc này đã là tháng sáu, nếu mưa thuận gió hòa ánh nắng đầy đủ, dây đậu hẳn trên đã phải đậu đầy quả, nhưng hiện giờ chỉ còn lại những dây đậu vàng úa.
Cũng không biết nếu có nước tưới liệu còn có cứu vãn được chút nào không.
Ngẩng đầu nhìn những tán cây dày đặc đen kịt trên cao, nàng nghĩ phải sắp xếp thời gian chặt bớt nhánh cây.
Rồi lại ngắm nhìn rừng sâu rậm rạp, nếu người thường bước vào chỉ e sẽ bị lạc đường, khó mà ra khỏi núi.
Nàng đứng trầm tư hồi lâu, không hay biết cảm xúc của tiểu tử phía sau.
"Tiểu Mãn, trong thôn có ai vào núi săn thú không?"
Tiết Mãn nghe nàng hỏi mới bừng tỉnh: "Trước kia có, nhưng những người biết săn thú đều đã ra chiến trường cả rồi, người trong thôn chỉ dám quanh quẩn bên ngoài, không dám vào sâu, nghe nói trong núi có hổ trắng lớn ăn thịt người với cả sói, Thôn chính đã dặn không được phép vào."
Khương Ly gật đầu: "Các con phải nghe lời Thôn chính."
Khương Ly nàng muốn chuẩn bị vào núi tìm thức ăn.
Cho dù thời thế loạn lạc, nhưng nơi này tài nguyên phong phú, chỉ cần đủ bản lĩnh, cũng không đến nỗi tệ như trong mùa đông khắc nghiệt của tận thế.
Lúc này, trong viện Tiết gia.
Triệu a bà chữa xong xương chân cho Tiết Thành Tường, lão thái thái nhận tám quả trứng đưa cho bà ấy, bà ấy cũng không khách khí mà nhận lấy, sau khi tiễn Triệu a bà đi, trong sân chìm trong tĩnh lặng.
Lưu Xuân Hoa tức phụ Tiết Thành Tường nhìn mẹ chồng, tức tối nói: "Nương, cứ như vậy để yên cho con hồ ly đó sao?"
Lão thái thái mặt mày âm trầm không nói chuyện, không rõ ai thì thầm một câu: "Khương thị này, nhìn thì yếu đuối mảnh mai, vậy mà có thể trực tiếp đánh ngã nhị ca ra đất."
Không nói thì thôi, vừa nói Lưu Xuân Hoa càng thêm tức giận.
"Có sức lực như thế, mỗi ngày còn giả bộ yếu ớt để dụ người, nếu không phải nàng lừa Thành Tường, Thành Tường làm sao dám nửa đêm mò qua."
Những lời này quả là vô liêm sỉ.
Tức phụ Tiết lão tứ nhíu mày, không mặn không nhạt nói: "Nhị tẩu, lời này của ngươi ý là nhị ca tự mò qua đó, vậy ngươi còn quản Khương thị người ta là yếu đuối hay khỏe mạnh làm gì?"
Lưu Xuân Hoa trừng mắt nhìn nàng ấy, giận dữ.
"Triệu Gia Tú, ngươi nhận được lợi lộc gì từ nàng, ở chỗ này nói chuyện thay nàng?"
Triệu Gia Tú trợn trắng mắt nhìn nàng ta một cái, kéo Tiết lão tứ quay về phòng.
Trong lòng lão thái thái cũng rõ, hôm nay bọn họ không đòi được chỗ tốt gì từ Khương Ly.
Dọn dẹp xong, Khương Ly thấy trên tường treo một cây cung màu đen, nàng không hỏi là của ai mà thẳng tay lấy đi.
Đất được chia thành bốn mảnh, nhưng đều ở dưới chân núi.
Nơi ấy quanh năm bị bóng cây che phủ, lại thường xuyên có dã thú trong núi nửa đêm xuống phá hoại hoa màu, vì vậy, bốn mảnh ruộng này, lão Tiết gia chỉ trồng một ít đậu tương, còn lúa mì thì chẳng cấy được gì.
Thành ra, năm nay cho dù có thu hoạch, bọn họ cũng chẳng thu được bao nhiêu lương thực.
Khương Ly rất coi trọng lương thực, chỉ là thời biểu này nàng hiểu rằng chỉ trồng trọt thì khó mà sống tốt, cho nên vị trí ruộng đất nàng không tranh giành, định sau này sẽ nghĩ cách cải tạo đất.
Cứ như vậy, Khương Ly mang theo hai huynh muội chuyển đồ đến nơi mới, lại đi ký văn khế.
Nhà này xem như đã chia xong.
Ký khế xong trên đường trở về, Tiết Mãn nắm tay muội muội, lặng lẽ đi theo sau Khương Ly, ánh mắt cậu bé tràn đầy mông lung và u uất, đợi mẫu tử ba người ăn hết chỗ khoai lang này, không biết rồi sẽ sống ra sao.
Mặt trời đã lặn, ánh tà dương đỏ rực bao phủ chân trời, Khương Ly dẫn hai hài tử đến ruộng đất nhìn xem, lúc này đã là tháng sáu, nếu mưa thuận gió hòa ánh nắng đầy đủ, dây đậu hẳn trên đã phải đậu đầy quả, nhưng hiện giờ chỉ còn lại những dây đậu vàng úa.
Cũng không biết nếu có nước tưới liệu còn có cứu vãn được chút nào không.
Ngẩng đầu nhìn những tán cây dày đặc đen kịt trên cao, nàng nghĩ phải sắp xếp thời gian chặt bớt nhánh cây.
Rồi lại ngắm nhìn rừng sâu rậm rạp, nếu người thường bước vào chỉ e sẽ bị lạc đường, khó mà ra khỏi núi.
Nàng đứng trầm tư hồi lâu, không hay biết cảm xúc của tiểu tử phía sau.
"Tiểu Mãn, trong thôn có ai vào núi săn thú không?"
Tiết Mãn nghe nàng hỏi mới bừng tỉnh: "Trước kia có, nhưng những người biết săn thú đều đã ra chiến trường cả rồi, người trong thôn chỉ dám quanh quẩn bên ngoài, không dám vào sâu, nghe nói trong núi có hổ trắng lớn ăn thịt người với cả sói, Thôn chính đã dặn không được phép vào."
Khương Ly gật đầu: "Các con phải nghe lời Thôn chính."
Khương Ly nàng muốn chuẩn bị vào núi tìm thức ăn.
Cho dù thời thế loạn lạc, nhưng nơi này tài nguyên phong phú, chỉ cần đủ bản lĩnh, cũng không đến nỗi tệ như trong mùa đông khắc nghiệt của tận thế.
Lúc này, trong viện Tiết gia.
Triệu a bà chữa xong xương chân cho Tiết Thành Tường, lão thái thái nhận tám quả trứng đưa cho bà ấy, bà ấy cũng không khách khí mà nhận lấy, sau khi tiễn Triệu a bà đi, trong sân chìm trong tĩnh lặng.
Lưu Xuân Hoa tức phụ Tiết Thành Tường nhìn mẹ chồng, tức tối nói: "Nương, cứ như vậy để yên cho con hồ ly đó sao?"
Lão thái thái mặt mày âm trầm không nói chuyện, không rõ ai thì thầm một câu: "Khương thị này, nhìn thì yếu đuối mảnh mai, vậy mà có thể trực tiếp đánh ngã nhị ca ra đất."
Không nói thì thôi, vừa nói Lưu Xuân Hoa càng thêm tức giận.
"Có sức lực như thế, mỗi ngày còn giả bộ yếu ớt để dụ người, nếu không phải nàng lừa Thành Tường, Thành Tường làm sao dám nửa đêm mò qua."
Những lời này quả là vô liêm sỉ.
Tức phụ Tiết lão tứ nhíu mày, không mặn không nhạt nói: "Nhị tẩu, lời này của ngươi ý là nhị ca tự mò qua đó, vậy ngươi còn quản Khương thị người ta là yếu đuối hay khỏe mạnh làm gì?"
Lưu Xuân Hoa trừng mắt nhìn nàng ấy, giận dữ.
"Triệu Gia Tú, ngươi nhận được lợi lộc gì từ nàng, ở chỗ này nói chuyện thay nàng?"
Triệu Gia Tú trợn trắng mắt nhìn nàng ta một cái, kéo Tiết lão tứ quay về phòng.
Trong lòng lão thái thái cũng rõ, hôm nay bọn họ không đòi được chỗ tốt gì từ Khương Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.