Loạn Thế Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Nhãi Con
Chương 5:
Tuệ Tuệ Trường An
20/11/2024
Khương thị này vốn dĩ là Tiết lão đại giấu bà ta mà mua về, bạc đã tiêu ra ngoài, Tiết lão đại còn chưa hưởng được một ngày phúc nào đã vội lìa đời, để lại nỗi uất ức trong lòng bà ta.
Lão nhị nổi lên ý đồ đen tối bà ta cũng nhắm mắt làm ngơ, ban đầu nghĩ rằng Khương thị sẽ bị dìm lồng heo, với dung mạo kia, đến lúc đó khoác lên danh nhân nghĩa, không giết chết mà bán nàng đi, tốt xấu gì cũng lấy lại được chút bạc mà Tiết lão đại đã tiêu, ai ngờ Khương thị chẳng phải hạng tầm thường, không những sức lực phi phàm, mà còn khiến cho trưởng thôn đứng ra phân gia, lão nhị tức ôm cục tức, chỉ có thể chịu.
Bà ta cũng muốn xem, Khương thị này dẫn theo hai nhãi con kia, có thể sống thành dáng vẻ gì.
Bà ta đợi ngày bọn họ khóc lóc quay về cầu xin.
Nhìn sang Lưu Xuân Hoa, lại càng thêm bực bội.
"Không tha thì ngươi định làm gì, cắn vào mông nàng chắc? Đồ vô dụng ngay cả nam nhân của mình cũng không giữ nổi, nếu ngươi giữ được, liệu nó có bị hồ ly tinh kia dụ dỗ không?"
"Còn đứng như trời chồng ở đó làm cái gì? Không nhóm lửa nấu cơm đi!"
Bị lão thái thái mắng một hồi, Lưu Xuân Hoa thẹn đỏ mặt, không dám cãi lại, cúi đầu đi nhóm lửa nấu cơm.
Lão Tiết gia có năm người nhi tử hai nữ nhi, nữ nhi gả về thôn bên cạnh, mặc dù không xa, nhưng vì công việc gia đình bận rộn, chỉ đến dịp lễ tết mới qua lại, rất ít khi đến.
Năm nhi tử cũng không phân gia, đều sống cùng nhau.
Tiết Thành Cửu là người xui xẻo nhất nhất, là lão đại trong nhà, cưới thê sinh tử, còn lại bị gọi đi lính lên chiến trở về với một cái chân tàn phế, hắn trở về không bao lâu tức phụ cũng qua đời vì bệnh tật, một mình hắn chân tàn không làm nổi việc nặng còn có hai hài nhi phải ăn.
Trong nhà rất bị người ghét bỏ, khó khăn lắm mới dành dụm được chút bạc mua được Khương Ly về, chính mình lại chết.
Khương Ly thậm chí nghi ngờ, hắn biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, cho nên mới mua một tức phụ, chỉ để sau khi hắn mất, có người giúp hắn trông nom hai hài nhi.
Dù sao Tiết lão gia đã chết từ lâu, lão thái thái Lý thị chẳng phải người hiền từ, bốn đệ đệ mỗi nhà có nỗi khó của riêng, chẳng ai muốn làm người tốt bụng mà chăm lo cho hài tử.
Nhưng hắn cũng coi như đánh cược đúng.
Hai hài tử gặp được Khương Ly, nàng có ăn, hai hài tử cũng sẽ có.
Ba người bọn họ trở về trong nhà, tranh thủ trời còn chưa tối, Khương Ly dẫn theo Tiết Mãn và Tiết Ninh dọn dẹp nhà cửa, cây chổi là lấy tre rừng bện thành, căn nhà tranh vừa quét qua một lượt, bụi nghẹn chết người.
Căn nhà tranh có hai gian, nhưng mái cả hai gian đều có chỗ thủng trống hoác.
Khương Ly nhìn ít rơm mà hai hài tử ôm về, hoàn toàn không đủ để lợp mái, làm chiếu cũng chẳng xong, nếu đây không phải là chân núi, sống trong gian phòng hở một chút cũng chẳng sao.
Nhưng ngặt nỗi nơi này nằm dưới chân núi, trời hè nóng bức nàng sợ rắn rết chuột bọ sẽ bò vào trong.
Đợi đến ngày mai nàng phải tìm cách kiếm thêm chút đồ, nhìn xem sửa lại hai gian nhà tranh này như thế nào.
Dọn dẹp xong xuôi, nàng trải chăn chiếu ra.
Trời đã dần xế chiều, nàng suýt nữa quên, đây là thời cổ đại, chẳng có điện, có đèn dầu, nhưng nhà bọn họ nghèo đến mức cơm còn chẳng ăn được, tất nhiên càng chẳng dám nghĩ tới dầu thắp đèn.
Các nhà trong thôn đều ăn xong bữa tối trước khi trời tối, trời tối đi ngủ, trời sáng thì dậy.
"Tiểu Mãn, đồ đạc để trong viện trước, trời sắp tối rồi, chúng ta nấu bữa tối đã."
"Nhóm lửa lên đi."
Khương Ly vừa dứt lời, Tiết Mãn đã cùng muội muội Tiết Ninh đã ôm một đống củi khô vào viện, lấy thêm rơm rạ, cẩn thận nhóm lửa.
Khương Ly mang cái nồi đất ra suối múc nước, lúc quay về thì củi đã cháy rừng rực.
Nàng đặt nồi bên cạnh đống lửa, vào nhà lấy ra ba củ khoai lang.
"Khoai lang các con thích ăn luộc hay nướng?"
Tiết Mãn nhìn ba củ khoai trong tay Khương Ly, củ nào cũng không nhỏ, hẳn là nàng cố ý chọn củ lớn, nỗi bâng khuâng trong lòng cậu bé, lại trỗi dậy.
Lão nhị nổi lên ý đồ đen tối bà ta cũng nhắm mắt làm ngơ, ban đầu nghĩ rằng Khương thị sẽ bị dìm lồng heo, với dung mạo kia, đến lúc đó khoác lên danh nhân nghĩa, không giết chết mà bán nàng đi, tốt xấu gì cũng lấy lại được chút bạc mà Tiết lão đại đã tiêu, ai ngờ Khương thị chẳng phải hạng tầm thường, không những sức lực phi phàm, mà còn khiến cho trưởng thôn đứng ra phân gia, lão nhị tức ôm cục tức, chỉ có thể chịu.
Bà ta cũng muốn xem, Khương thị này dẫn theo hai nhãi con kia, có thể sống thành dáng vẻ gì.
Bà ta đợi ngày bọn họ khóc lóc quay về cầu xin.
Nhìn sang Lưu Xuân Hoa, lại càng thêm bực bội.
"Không tha thì ngươi định làm gì, cắn vào mông nàng chắc? Đồ vô dụng ngay cả nam nhân của mình cũng không giữ nổi, nếu ngươi giữ được, liệu nó có bị hồ ly tinh kia dụ dỗ không?"
"Còn đứng như trời chồng ở đó làm cái gì? Không nhóm lửa nấu cơm đi!"
Bị lão thái thái mắng một hồi, Lưu Xuân Hoa thẹn đỏ mặt, không dám cãi lại, cúi đầu đi nhóm lửa nấu cơm.
Lão Tiết gia có năm người nhi tử hai nữ nhi, nữ nhi gả về thôn bên cạnh, mặc dù không xa, nhưng vì công việc gia đình bận rộn, chỉ đến dịp lễ tết mới qua lại, rất ít khi đến.
Năm nhi tử cũng không phân gia, đều sống cùng nhau.
Tiết Thành Cửu là người xui xẻo nhất nhất, là lão đại trong nhà, cưới thê sinh tử, còn lại bị gọi đi lính lên chiến trở về với một cái chân tàn phế, hắn trở về không bao lâu tức phụ cũng qua đời vì bệnh tật, một mình hắn chân tàn không làm nổi việc nặng còn có hai hài nhi phải ăn.
Trong nhà rất bị người ghét bỏ, khó khăn lắm mới dành dụm được chút bạc mua được Khương Ly về, chính mình lại chết.
Khương Ly thậm chí nghi ngờ, hắn biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, cho nên mới mua một tức phụ, chỉ để sau khi hắn mất, có người giúp hắn trông nom hai hài nhi.
Dù sao Tiết lão gia đã chết từ lâu, lão thái thái Lý thị chẳng phải người hiền từ, bốn đệ đệ mỗi nhà có nỗi khó của riêng, chẳng ai muốn làm người tốt bụng mà chăm lo cho hài tử.
Nhưng hắn cũng coi như đánh cược đúng.
Hai hài tử gặp được Khương Ly, nàng có ăn, hai hài tử cũng sẽ có.
Ba người bọn họ trở về trong nhà, tranh thủ trời còn chưa tối, Khương Ly dẫn theo Tiết Mãn và Tiết Ninh dọn dẹp nhà cửa, cây chổi là lấy tre rừng bện thành, căn nhà tranh vừa quét qua một lượt, bụi nghẹn chết người.
Căn nhà tranh có hai gian, nhưng mái cả hai gian đều có chỗ thủng trống hoác.
Khương Ly nhìn ít rơm mà hai hài tử ôm về, hoàn toàn không đủ để lợp mái, làm chiếu cũng chẳng xong, nếu đây không phải là chân núi, sống trong gian phòng hở một chút cũng chẳng sao.
Nhưng ngặt nỗi nơi này nằm dưới chân núi, trời hè nóng bức nàng sợ rắn rết chuột bọ sẽ bò vào trong.
Đợi đến ngày mai nàng phải tìm cách kiếm thêm chút đồ, nhìn xem sửa lại hai gian nhà tranh này như thế nào.
Dọn dẹp xong xuôi, nàng trải chăn chiếu ra.
Trời đã dần xế chiều, nàng suýt nữa quên, đây là thời cổ đại, chẳng có điện, có đèn dầu, nhưng nhà bọn họ nghèo đến mức cơm còn chẳng ăn được, tất nhiên càng chẳng dám nghĩ tới dầu thắp đèn.
Các nhà trong thôn đều ăn xong bữa tối trước khi trời tối, trời tối đi ngủ, trời sáng thì dậy.
"Tiểu Mãn, đồ đạc để trong viện trước, trời sắp tối rồi, chúng ta nấu bữa tối đã."
"Nhóm lửa lên đi."
Khương Ly vừa dứt lời, Tiết Mãn đã cùng muội muội Tiết Ninh đã ôm một đống củi khô vào viện, lấy thêm rơm rạ, cẩn thận nhóm lửa.
Khương Ly mang cái nồi đất ra suối múc nước, lúc quay về thì củi đã cháy rừng rực.
Nàng đặt nồi bên cạnh đống lửa, vào nhà lấy ra ba củ khoai lang.
"Khoai lang các con thích ăn luộc hay nướng?"
Tiết Mãn nhìn ba củ khoai trong tay Khương Ly, củ nào cũng không nhỏ, hẳn là nàng cố ý chọn củ lớn, nỗi bâng khuâng trong lòng cậu bé, lại trỗi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.