Chương 98: Đào Hoa Đảo
godserena
16/01/2020
Hùng hạ cánh, giải trừ Thiên Hóa rồi nắm tay Tiểu Bạch dẫn đến một góc kín được che bởi vài gốc cây lớn rồi dừng lại.
"Chàng dẫn ta đi đâu?" Tiểu Bạch hỏi.
Hùng cười, lấy trong nhẫn ra một vật hình tam giác đều nhỏ bằng quả trứng gà rồi đặt xuống đất sau đó kéo Tiểu Bạch lui ra dặn : " Chờ chút! Nàng sẽ biết ngay thôi."
Khi được Hùng kích hoạt, vật kia bỗng lóe sáng rồi biến thành một cổng không gian vô hình. Âm Thánh Thủy Gương một trong những Thánh bảo cao cấp hệ không gian cực kì lợi hại được kích hoạt, sau lần đá đít Long Kiêu khỏi đảo và mây mưa với Tiểu Thanh, Hùng đã hôi luôn món bảo vật này rồi mới rời đi.
Hai người bước qua cổng, một không gian khác ngay lập tức xuất hiện. Tiểu Bạch tròn mắt khi thấy một gốc đào cổ thụ to mấy người ôm không hết cao khoảng mười mét và vô vàn cánh hoa nở rộ : " Đẹp quá!"
Hùng cũng trợn mắt, không phải vì nhìn thấy gốc đào to tổ bố mà là vì chỉ có một gốc đào duy nhất chứ không phải một rừng đào như trước. Hơn nữa diện tích của đảo cũng chẳng biết vì sao mà thu hẹp lại chỉ còn khoảng sân bóng rổ.
"Là sao?" Hùng trong đầu thầm hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đáp : " Đào hoa đảo là một mảnh lục địa kì lạ từ nơi khác trôi đến, nó không thuộc Đông Dương đại lục. Từ khi vị cao thủ kia tìm ra hòn đảo này và chọn nó làm nơi đột phá thành thần thì cũng đã phát hiện nó có nhiều điều kì lạ, và một trong số đó là khi Đảo chọn chủ mới thì sẽ thu hẹp kích thước về lại ban đầu, sau đó lại phát triển ra như bình thường."
Hùng thầm hiểu ra : " Vậy có nghĩa là khoảng thời gian vị cao thủ kia đột phá thành thần thì Đào Hoa Đảo không ngừng gia tăng kích thước, còn khi ta đoạt Âm Thánh Thủy Gương thì hòn đảo đã chọn ta làm chủ nhân mới?"
"Đúng vậy?" Tiểu Bảo xác nhận.
"Mà khoan! Chẳng lẽ hòn đảo này có linh tính?" Hùng suy nghĩ vài giây rồi giật mình.
"Không rõ! Nó đến từ nơi khác, nơi nằm ngoài hiểu biết của ta." Tiểu Bảo nói.
"Nơi khác?" Hùng nghi hoặc, nơi mà ngay cả một thư viện sống như Tiểu Bảo cũng không hiểu hết được, chẳng lẽ nó đến từ bên ngoài nơi mà các đại lục khác đang tồn tại. Và còn một điều không thể lý giải là sao một hòn đảo lại lạc tới tận biển đông trong khi Đông Dương đại lục tồn tại một phong ấn ngay cả Thần cũng khó mà ra ngoài. Phong ấn này không biết từ đâu mà có nhưng nó đã tồn tại từ cách đây 5000 năm, thế chiến lần một sảy ra là do các Chiến Thần và Ma Vương không thể thỏa hiệp rằng một khi phá vỡ phong ấn sẽ sống trong hòa bình. Có lẽ còn một tồn tại còn kinh khủng hơn cả Chiến Thần và Ma Vương sao?
Rùng mình một cái, Hùng nhìn sang thấy Tiểu Bạch đang đứng dưới gốc đào cổ thụ đưa tay lên hái một bông hoa rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, nàng thật như một tiên nữ hạ phàm.
Lúc này, ánh mắt xinh đẹp của Tiểu Bạch cũng nhìn sang và bắt gặp ánh mắt Hùng nhìn mình như người mất hồn thì đỏ mặt, nàng hỏi : " Sao chàng lại đưa ta đến đây?"
Hùng tiến tới, nhận lấy bông hoa trên tay Tiểu Bạch rồi cẩn thận cài lên tóc nàng rồi nói : " Sau này cưới nàng làm vợ rồi thì chúng ta sẽ sống ở đây! Nàng thích chứ?"
Hai má ửng đỏ, Tiểu Bạch đấm vào ngực Hùng xấu hổ : " Ai đồng ý lấy chàng?"
Hùng phì cười, ánh ban mai rực rỡ chiếu rọi gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Tiểu Bạch. Hắn nhìn nàng hỏi : " Vậy sao? Không lấy ta thì nàng lấy ai? Để ta xem tên số hưởng đó mặt mũi ra sao?"
"Chàng tự lấy gương mà soi!" Tiểu Bạch nói rồi quay lưng nhưng Hùng đã kéo nàng lại và áp môi hắn vào môi nàng.
Say mê!
Dưới gốc đào cổ thụ, Tiểu Bạch ngồi dựa lưng vào thân cây còn Hùng lười biếng dựa đầu vào đùi nàng.
Tiểu Bạch đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của người yêu và hỏi : " Chàng định ở lại đến bao giờ?"
"Sao vậy? Nàng muốn đuổi ta đi sao?"
"Đáng ghét...ta không có ý đó!"
Hùng ngồi dậy, kéo nàng vào lòng mình ôm ấp vỗ về rồi nói : " Ta phải đi, nhưng sớm thôi sẽ quay về. Ta cần sức mạnh lớn nhất có thể để cứu một người!"
"Ai vậy?" Tiểu Bạch Hỏi như giận dỗi.
"Là mẹ ta!"
"Mẹ chàng?" Tiểu Bạch tròn mắt.
"Ừ! Sau khi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ quay lại đây và đem nàng về làm vợ ta, chịu không?"
Tiểu Bạch gật đầu hạnh phúc, nàng ôm hắn thật chặt.
Một lát sau, nàng khẽ nói : " Nhưng ta thấy nơi này nhỏ quá!"
Hùng gật đầu : " Tuy giờ hơi nhỏ nhưng sau này chắc chắn sẽ lớn hơn, đến lúc đó thì nàng tha hồ mà nhìn các con chạy nhảy vui đùa."
Chợt một cột đá từ từ nhô lên tại vị trí gần chỗ hai người đến khi cao ngang Hùng thì dừng lại. Hùng thận trọng tiến lại quan sát cột đá kì lạ, kì lạ ở chỗ là cột đá này có những vết nứt lớn xung quanh và một dòng dung nham chảy khắp những vết nứt, nhìn không khác gì một khối dung nham nóng chảy được định hình.
Tò mò, Hùng đưa tay lên chạm vào cột đá và vận linh lực phòng ngự toàn thân tránh trường hợp bị nó phản phệ dẫn đến thương tổn.
Tiểu Bạch đứng sau tò mò nhìn theo, Hùng chạm tay vào cột đá dung nham nhưng không có dư trấn nào xảy ra mà ngược lại còn có một âm thanh phát ra như máy móc : " Hệ Thống bảo vệ được kích hoạt!"
Sau câu nói, từ trên đỉnh cột dung nham xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực cháy phập phồng, kì lạ hơn là trên ngọn lửa có một gương mặt người và cũng xinh đẹp vô cùng, ngọn lửa đưa mắt nhìn Hùng với vẻ tò mò chẳng kém hắn.
" Ngươi là...linh hồn của nơi này?" Hùng hỏi, tay hắn đẩy lui Tiểu Bạch về sau để che chắn cho nàng phòng tình huống khó lường.
Ngọn lửa đáp bằng giọng thé thé như con nít : " Ừ! Rồi sao? Ngươi là ai còn chủ nhân ta đâu?"
"Ặc! Chẳng phải vừa nãy thằng Tiểu Bảo nói nơi này đổi chủ rồi sao?" Hùng nghi hoặc, nếu đúng như vậy thì hiện tại bây giờ hắn chính là chủ nhân của nơi này.
"Sao lại im lặng? Ta đang hỏi ngươi đấy." Đốm lửa có vẻ như hết kiên nhẫn nói.
"Chủ ngươi sao ngươi lại hỏi ta?" Hùng trợn mắt hỏi lại.
"Tại vì ta không nhớ gì cả! Hình như là do ngủ quá lâu."
"Bà mẹ mày! Ngủ cũng mất chí nhớ nữa à." Hùng trợn mắt chửi thầm.
Hùng thấy đốm lửa này có vẻ như không nhớ gì thật liền nói : " Mất trí nhớ là đúng rồi! Là ta làm ngươi mất trí mà."
Đốm lửa tò mò : " Vậy ngươi là chủ nhân của ta rồi!"
"Ừ!" Hùng gật đầu xác nhận.
Đốm lửa im lặng hồi lâu như suy nghĩ điều gì, sau đó nhìn Tiểu Bạch và hỏi : " Vậy cô gái xinh đẹp này là ai?"
"Vợ tao! Hỏi làm gì?"
"A vậy phải gọi là phu nhân rồi!" đốm lửa reo lên rồi cúi đầu lễ phép.
Tiểu bạch nghe Hùng gọi mình là vợ thì mặt ửng đỏ, sau đó gật đầu với đốm lửa.
Còn Hùng thì chừng mắt : " Ta có việc muốn hỏi ngươi đây!"
" Chủ nhân cứ hỏi."
"Thực ra ngươi đến từ đâu? Hình như ngươi không thuộc nơi này."
Đốm lửa gật đầu : " Đúng vậy! Nhưng trí nhớ của ta quá mơ hồ tạm thời không nhớ ra là nơi nào."
Hùng gật đầu : " Ừ vậy thôi để khi khác ta với ngươi nói chuyện, giờ ta bận việc rồi."
Nói xong, Hùng và Tiểu Bạch rời khỏi đảo. Sau khi về, Tiểu Bạch còn nhiều thắc mắc liền hỏi Hùng và hắn giải đáp tất cả trừ một số việc tuyệt mật.
Tối đó, hắn đang ngồi vận công thì chợt cảm thấy trong linh hồn có ai đó đang gọi mình, là Thông Thiên Tháp đang lóe sáng. Hắn gọi tháp ra đặt trên lòng bàn tay rồi từ trong tháp một bóng hình thướt tha xuất hiện và đổ gục vào người hắn.
Là Minh Thư, những vết thương của nàng đã hoàn toàn bình phục nhưng vẫn còn hôn mê sâu.
Thông Thiên Chủ cũng xuất hiện : " Cô bé này tạm thời đã ổn nhưng phải đưa đến một nơi để hoàn toàn thoát khỏi khống chế đã đặt vào linh hồn nàng."
"Nơi đó ở đâu?" Hùng hỏi
"Sâu dưới lòng đất có một nơi gọi là Thánh Vực. Nơi này có thứ ngươi cần để giúp nàng ấy." Thông Thiên Chủ nói.
Suy nghĩ một lát ngài nói tiếp : " Nhưng cơ hội ngươi tìm được thứ đó là rất thấp. Thậm chí có thể bỏ mạng tại đó."
"Ta không sợ! Chẳng phải ngài luôn nói rằng ta cần mạnh mẽ hơn bằng mọi giá hay sao? Cho dù có chết ta cũng muốn thử một lần." Hùng nói với giọng đầy khiên định.
"Tốt!"
"Vậy làm sao để xuống dưới lòng đất?" Hùng sực nhớ ra mình không biết đường liền hỏi.
"Nhảy hố!"
Một tuần sau tại Nha Trang, nơi bãi biển du lịch đông vui nhộn nhịp như thường ngày nhưng hôm nay lại vắng vẻ bất thường. Lý do là bị cảnh sát khu vực phong tỏa để điều tra một vụ án mạng.
Một miệng hố bán kính 5 mét đang được rào kín, vây quanh là khoảng hơn hai mươi cảnh sát tất cả đều đạt cấp Vương.
Một cảnh sát có nhiệm vụ phá án, chợt có một người không mặc cảnh phục hỏi : " Vụ này là sao vậy?"
Tên cảnh sát đáp : " Đêm qua có một bảo vệ bị mất tích ở đây, sáng sớm hôm nay có người phát hiện ra cái hố này."
Người kia nhìn xuống hố sâu không thấy đáy, bèn dậm chân nhảy xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tên cảnh sát kia cũng hoảng hồn.
"Hắn bị điên à?"
"Chắc là bị bồ đá lên cay cú đi nhảy hố!"
Tại một vùng ngoại ô của Hà Thành, một nhóm người đa hô hoán cứu người quanh một miệng hố sang sụp xuống và lan rộng với tốc độ khá nhanh.
Một miếng đất nhỏ đang dần sụp xuống, trên miếng đất là một đứa trẻ khoảng 5 đến 6 tuổi đang bám lấy một gốc cây trên miếng đất khóc nức nở.
Thật trớ trêu thay quanh đây không có người nào từ cấp úy trở lên mà đa số đều cấp thấp nên không ai dám ra ứng cứu và bảo đảm đứa bé được an toàn.
Người mẹ khóc lóc : " Làm ơn cứu con tôi!" sau đó nàng lao về phía con mình nhưng không tới vì khoảng cách quá xa. Đứa bé thấy mẹ nhào tới cũng nhào ra và kết quả hai mẹ con đã nắm được tay nhau nhưng cả hai đang rơi xuống hố không đáy.
Lúc này hố bắt đầu ngừng không lan rộng nữa nhưng cũng để lại một miệng lỗ lớn đường kính cả trăm mét. Rồi một bóng người từ trên trời lao vút xuống hố dưới sự chứng kiến của mọi người.
"Thành chủ!"
Hố rất sâu, người mẹ ôm chặt con mình vào lòng vỗ về lần cuối. Nhưng khi nàng sắp sửa đón nhận cái chết thì có ai đó đỡ lấy mình.
"Thành chủ!" Người mẹ thốt lên, sau đó hai mẹ con được Thành chủ Đại Hoàng mang lên mặt đất trước sự thở phào nhẹ nhõm của mọi người.
Cùng lúc đó quân đội Hà Thành đã tới và nhanh chóng phong tỏa miệng hố.
"Việc này....!!" Thành chủ Đại Hoàng nhíu mày, trong đầu hắn nghĩ tới một chuyện duy nhất có thể gây ra tai họa này.
Tại trung tâm Lao Thành nơi quân đội hùng hậu và thiện chiến đã sẵn sàng hành quân đi thì đột niên một trận động đất khủng khiếp xảy ra khiến cả tòa thành đồ sộ cũng phải nghiêng ngả.
Đứng trên tường thành, Huyền Cơ cũng lo lắng : " Sao tự dưng lại có động đất?"
Chợt từ dưới đất xuất hiện vết nứt, quân lính bắt đầu hoảng sợ. Vết nứt nhanh chóng lan rộng và sụp xuống thành một miệng hố sâu không đáy rất lớn. Trừ một số ít những người mạnh và phản ứng nhạn thoát chết trong gang tấc thì hầu như toàn bộ số lính cùng linh thú đều rơi xuống hố.
"Chàng dẫn ta đi đâu?" Tiểu Bạch hỏi.
Hùng cười, lấy trong nhẫn ra một vật hình tam giác đều nhỏ bằng quả trứng gà rồi đặt xuống đất sau đó kéo Tiểu Bạch lui ra dặn : " Chờ chút! Nàng sẽ biết ngay thôi."
Khi được Hùng kích hoạt, vật kia bỗng lóe sáng rồi biến thành một cổng không gian vô hình. Âm Thánh Thủy Gương một trong những Thánh bảo cao cấp hệ không gian cực kì lợi hại được kích hoạt, sau lần đá đít Long Kiêu khỏi đảo và mây mưa với Tiểu Thanh, Hùng đã hôi luôn món bảo vật này rồi mới rời đi.
Hai người bước qua cổng, một không gian khác ngay lập tức xuất hiện. Tiểu Bạch tròn mắt khi thấy một gốc đào cổ thụ to mấy người ôm không hết cao khoảng mười mét và vô vàn cánh hoa nở rộ : " Đẹp quá!"
Hùng cũng trợn mắt, không phải vì nhìn thấy gốc đào to tổ bố mà là vì chỉ có một gốc đào duy nhất chứ không phải một rừng đào như trước. Hơn nữa diện tích của đảo cũng chẳng biết vì sao mà thu hẹp lại chỉ còn khoảng sân bóng rổ.
"Là sao?" Hùng trong đầu thầm hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đáp : " Đào hoa đảo là một mảnh lục địa kì lạ từ nơi khác trôi đến, nó không thuộc Đông Dương đại lục. Từ khi vị cao thủ kia tìm ra hòn đảo này và chọn nó làm nơi đột phá thành thần thì cũng đã phát hiện nó có nhiều điều kì lạ, và một trong số đó là khi Đảo chọn chủ mới thì sẽ thu hẹp kích thước về lại ban đầu, sau đó lại phát triển ra như bình thường."
Hùng thầm hiểu ra : " Vậy có nghĩa là khoảng thời gian vị cao thủ kia đột phá thành thần thì Đào Hoa Đảo không ngừng gia tăng kích thước, còn khi ta đoạt Âm Thánh Thủy Gương thì hòn đảo đã chọn ta làm chủ nhân mới?"
"Đúng vậy?" Tiểu Bảo xác nhận.
"Mà khoan! Chẳng lẽ hòn đảo này có linh tính?" Hùng suy nghĩ vài giây rồi giật mình.
"Không rõ! Nó đến từ nơi khác, nơi nằm ngoài hiểu biết của ta." Tiểu Bảo nói.
"Nơi khác?" Hùng nghi hoặc, nơi mà ngay cả một thư viện sống như Tiểu Bảo cũng không hiểu hết được, chẳng lẽ nó đến từ bên ngoài nơi mà các đại lục khác đang tồn tại. Và còn một điều không thể lý giải là sao một hòn đảo lại lạc tới tận biển đông trong khi Đông Dương đại lục tồn tại một phong ấn ngay cả Thần cũng khó mà ra ngoài. Phong ấn này không biết từ đâu mà có nhưng nó đã tồn tại từ cách đây 5000 năm, thế chiến lần một sảy ra là do các Chiến Thần và Ma Vương không thể thỏa hiệp rằng một khi phá vỡ phong ấn sẽ sống trong hòa bình. Có lẽ còn một tồn tại còn kinh khủng hơn cả Chiến Thần và Ma Vương sao?
Rùng mình một cái, Hùng nhìn sang thấy Tiểu Bạch đang đứng dưới gốc đào cổ thụ đưa tay lên hái một bông hoa rồi nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi, nàng thật như một tiên nữ hạ phàm.
Lúc này, ánh mắt xinh đẹp của Tiểu Bạch cũng nhìn sang và bắt gặp ánh mắt Hùng nhìn mình như người mất hồn thì đỏ mặt, nàng hỏi : " Sao chàng lại đưa ta đến đây?"
Hùng tiến tới, nhận lấy bông hoa trên tay Tiểu Bạch rồi cẩn thận cài lên tóc nàng rồi nói : " Sau này cưới nàng làm vợ rồi thì chúng ta sẽ sống ở đây! Nàng thích chứ?"
Hai má ửng đỏ, Tiểu Bạch đấm vào ngực Hùng xấu hổ : " Ai đồng ý lấy chàng?"
Hùng phì cười, ánh ban mai rực rỡ chiếu rọi gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Tiểu Bạch. Hắn nhìn nàng hỏi : " Vậy sao? Không lấy ta thì nàng lấy ai? Để ta xem tên số hưởng đó mặt mũi ra sao?"
"Chàng tự lấy gương mà soi!" Tiểu Bạch nói rồi quay lưng nhưng Hùng đã kéo nàng lại và áp môi hắn vào môi nàng.
Say mê!
Dưới gốc đào cổ thụ, Tiểu Bạch ngồi dựa lưng vào thân cây còn Hùng lười biếng dựa đầu vào đùi nàng.
Tiểu Bạch đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của người yêu và hỏi : " Chàng định ở lại đến bao giờ?"
"Sao vậy? Nàng muốn đuổi ta đi sao?"
"Đáng ghét...ta không có ý đó!"
Hùng ngồi dậy, kéo nàng vào lòng mình ôm ấp vỗ về rồi nói : " Ta phải đi, nhưng sớm thôi sẽ quay về. Ta cần sức mạnh lớn nhất có thể để cứu một người!"
"Ai vậy?" Tiểu Bạch Hỏi như giận dỗi.
"Là mẹ ta!"
"Mẹ chàng?" Tiểu Bạch tròn mắt.
"Ừ! Sau khi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ quay lại đây và đem nàng về làm vợ ta, chịu không?"
Tiểu Bạch gật đầu hạnh phúc, nàng ôm hắn thật chặt.
Một lát sau, nàng khẽ nói : " Nhưng ta thấy nơi này nhỏ quá!"
Hùng gật đầu : " Tuy giờ hơi nhỏ nhưng sau này chắc chắn sẽ lớn hơn, đến lúc đó thì nàng tha hồ mà nhìn các con chạy nhảy vui đùa."
Chợt một cột đá từ từ nhô lên tại vị trí gần chỗ hai người đến khi cao ngang Hùng thì dừng lại. Hùng thận trọng tiến lại quan sát cột đá kì lạ, kì lạ ở chỗ là cột đá này có những vết nứt lớn xung quanh và một dòng dung nham chảy khắp những vết nứt, nhìn không khác gì một khối dung nham nóng chảy được định hình.
Tò mò, Hùng đưa tay lên chạm vào cột đá và vận linh lực phòng ngự toàn thân tránh trường hợp bị nó phản phệ dẫn đến thương tổn.
Tiểu Bạch đứng sau tò mò nhìn theo, Hùng chạm tay vào cột đá dung nham nhưng không có dư trấn nào xảy ra mà ngược lại còn có một âm thanh phát ra như máy móc : " Hệ Thống bảo vệ được kích hoạt!"
Sau câu nói, từ trên đỉnh cột dung nham xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực cháy phập phồng, kì lạ hơn là trên ngọn lửa có một gương mặt người và cũng xinh đẹp vô cùng, ngọn lửa đưa mắt nhìn Hùng với vẻ tò mò chẳng kém hắn.
" Ngươi là...linh hồn của nơi này?" Hùng hỏi, tay hắn đẩy lui Tiểu Bạch về sau để che chắn cho nàng phòng tình huống khó lường.
Ngọn lửa đáp bằng giọng thé thé như con nít : " Ừ! Rồi sao? Ngươi là ai còn chủ nhân ta đâu?"
"Ặc! Chẳng phải vừa nãy thằng Tiểu Bảo nói nơi này đổi chủ rồi sao?" Hùng nghi hoặc, nếu đúng như vậy thì hiện tại bây giờ hắn chính là chủ nhân của nơi này.
"Sao lại im lặng? Ta đang hỏi ngươi đấy." Đốm lửa có vẻ như hết kiên nhẫn nói.
"Chủ ngươi sao ngươi lại hỏi ta?" Hùng trợn mắt hỏi lại.
"Tại vì ta không nhớ gì cả! Hình như là do ngủ quá lâu."
"Bà mẹ mày! Ngủ cũng mất chí nhớ nữa à." Hùng trợn mắt chửi thầm.
Hùng thấy đốm lửa này có vẻ như không nhớ gì thật liền nói : " Mất trí nhớ là đúng rồi! Là ta làm ngươi mất trí mà."
Đốm lửa tò mò : " Vậy ngươi là chủ nhân của ta rồi!"
"Ừ!" Hùng gật đầu xác nhận.
Đốm lửa im lặng hồi lâu như suy nghĩ điều gì, sau đó nhìn Tiểu Bạch và hỏi : " Vậy cô gái xinh đẹp này là ai?"
"Vợ tao! Hỏi làm gì?"
"A vậy phải gọi là phu nhân rồi!" đốm lửa reo lên rồi cúi đầu lễ phép.
Tiểu bạch nghe Hùng gọi mình là vợ thì mặt ửng đỏ, sau đó gật đầu với đốm lửa.
Còn Hùng thì chừng mắt : " Ta có việc muốn hỏi ngươi đây!"
" Chủ nhân cứ hỏi."
"Thực ra ngươi đến từ đâu? Hình như ngươi không thuộc nơi này."
Đốm lửa gật đầu : " Đúng vậy! Nhưng trí nhớ của ta quá mơ hồ tạm thời không nhớ ra là nơi nào."
Hùng gật đầu : " Ừ vậy thôi để khi khác ta với ngươi nói chuyện, giờ ta bận việc rồi."
Nói xong, Hùng và Tiểu Bạch rời khỏi đảo. Sau khi về, Tiểu Bạch còn nhiều thắc mắc liền hỏi Hùng và hắn giải đáp tất cả trừ một số việc tuyệt mật.
Tối đó, hắn đang ngồi vận công thì chợt cảm thấy trong linh hồn có ai đó đang gọi mình, là Thông Thiên Tháp đang lóe sáng. Hắn gọi tháp ra đặt trên lòng bàn tay rồi từ trong tháp một bóng hình thướt tha xuất hiện và đổ gục vào người hắn.
Là Minh Thư, những vết thương của nàng đã hoàn toàn bình phục nhưng vẫn còn hôn mê sâu.
Thông Thiên Chủ cũng xuất hiện : " Cô bé này tạm thời đã ổn nhưng phải đưa đến một nơi để hoàn toàn thoát khỏi khống chế đã đặt vào linh hồn nàng."
"Nơi đó ở đâu?" Hùng hỏi
"Sâu dưới lòng đất có một nơi gọi là Thánh Vực. Nơi này có thứ ngươi cần để giúp nàng ấy." Thông Thiên Chủ nói.
Suy nghĩ một lát ngài nói tiếp : " Nhưng cơ hội ngươi tìm được thứ đó là rất thấp. Thậm chí có thể bỏ mạng tại đó."
"Ta không sợ! Chẳng phải ngài luôn nói rằng ta cần mạnh mẽ hơn bằng mọi giá hay sao? Cho dù có chết ta cũng muốn thử một lần." Hùng nói với giọng đầy khiên định.
"Tốt!"
"Vậy làm sao để xuống dưới lòng đất?" Hùng sực nhớ ra mình không biết đường liền hỏi.
"Nhảy hố!"
Một tuần sau tại Nha Trang, nơi bãi biển du lịch đông vui nhộn nhịp như thường ngày nhưng hôm nay lại vắng vẻ bất thường. Lý do là bị cảnh sát khu vực phong tỏa để điều tra một vụ án mạng.
Một miệng hố bán kính 5 mét đang được rào kín, vây quanh là khoảng hơn hai mươi cảnh sát tất cả đều đạt cấp Vương.
Một cảnh sát có nhiệm vụ phá án, chợt có một người không mặc cảnh phục hỏi : " Vụ này là sao vậy?"
Tên cảnh sát đáp : " Đêm qua có một bảo vệ bị mất tích ở đây, sáng sớm hôm nay có người phát hiện ra cái hố này."
Người kia nhìn xuống hố sâu không thấy đáy, bèn dậm chân nhảy xuống trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tên cảnh sát kia cũng hoảng hồn.
"Hắn bị điên à?"
"Chắc là bị bồ đá lên cay cú đi nhảy hố!"
Tại một vùng ngoại ô của Hà Thành, một nhóm người đa hô hoán cứu người quanh một miệng hố sang sụp xuống và lan rộng với tốc độ khá nhanh.
Một miếng đất nhỏ đang dần sụp xuống, trên miếng đất là một đứa trẻ khoảng 5 đến 6 tuổi đang bám lấy một gốc cây trên miếng đất khóc nức nở.
Thật trớ trêu thay quanh đây không có người nào từ cấp úy trở lên mà đa số đều cấp thấp nên không ai dám ra ứng cứu và bảo đảm đứa bé được an toàn.
Người mẹ khóc lóc : " Làm ơn cứu con tôi!" sau đó nàng lao về phía con mình nhưng không tới vì khoảng cách quá xa. Đứa bé thấy mẹ nhào tới cũng nhào ra và kết quả hai mẹ con đã nắm được tay nhau nhưng cả hai đang rơi xuống hố không đáy.
Lúc này hố bắt đầu ngừng không lan rộng nữa nhưng cũng để lại một miệng lỗ lớn đường kính cả trăm mét. Rồi một bóng người từ trên trời lao vút xuống hố dưới sự chứng kiến của mọi người.
"Thành chủ!"
Hố rất sâu, người mẹ ôm chặt con mình vào lòng vỗ về lần cuối. Nhưng khi nàng sắp sửa đón nhận cái chết thì có ai đó đỡ lấy mình.
"Thành chủ!" Người mẹ thốt lên, sau đó hai mẹ con được Thành chủ Đại Hoàng mang lên mặt đất trước sự thở phào nhẹ nhõm của mọi người.
Cùng lúc đó quân đội Hà Thành đã tới và nhanh chóng phong tỏa miệng hố.
"Việc này....!!" Thành chủ Đại Hoàng nhíu mày, trong đầu hắn nghĩ tới một chuyện duy nhất có thể gây ra tai họa này.
Tại trung tâm Lao Thành nơi quân đội hùng hậu và thiện chiến đã sẵn sàng hành quân đi thì đột niên một trận động đất khủng khiếp xảy ra khiến cả tòa thành đồ sộ cũng phải nghiêng ngả.
Đứng trên tường thành, Huyền Cơ cũng lo lắng : " Sao tự dưng lại có động đất?"
Chợt từ dưới đất xuất hiện vết nứt, quân lính bắt đầu hoảng sợ. Vết nứt nhanh chóng lan rộng và sụp xuống thành một miệng hố sâu không đáy rất lớn. Trừ một số ít những người mạnh và phản ứng nhạn thoát chết trong gang tấc thì hầu như toàn bộ số lính cùng linh thú đều rơi xuống hố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.