Chương 99: Xuống Lòng Đất
godserena
20/01/2020
Một thanh niên áo đen dảo bước trên con đường thưa người của vùng ven biển
bãi tắm Đồ Sơn. Chợt có một trận động đất xảy ra và một miệng hố xuất
hiện làm cho mọi người hoảng loạn chạy tứ tán.
"Việc này càng lúc càng nghiêm trọng,mới hôm qua thôi Hà Thành cũng xảy ra một việc tương tự." Một người chạy ra xa khỏi miệng hố nói với những người bên cạnh.
Chợt có một người mừng rỡ chạy tới rồi nhảy xuống hố trước bao ngỡ ngàng của mọi người : " Lại một thằng thất tình tìm hố để nhảy kìa bọn bây!"
Thanh niên áo đen không ai khác chính là Hùng, hắn mừng vì đỡ phải đi tận đến Hà Thành rồi mới có thể nhảy hố. Hắn Thiên Hóa và dùng đôi cánh để giữ thăng bằng khi đang rơi tự do.
Rơi được vài phút, Hùng vẫn chỉ thấy bên dưới là một màu đen vô tận. Chợt có một bóng người dần tiến sát đến vị trí của hắn và người này cũng đang rơi tự do.
Hùng chưa kịp hỏi thì kẻ này đã lên tiếng chào : " Ra là Hắc Ma Thiên Hùng! Đôi cánh thật ngầu nha."
Tiểu bảo cập nhật thông tin : " Võ Phi Phàm! 18 tuổi không đo được cấp bậc, linh lực hệ lôi, hạng 23 Thiên Cang Bảng."
Theo Hùng được biết thì Thiên Cang Bảng là bảng xếp hạng những thiên tài trẻ tuổi không quá 20 tuổi từ khắp nơi. Có 36 thứ tự xếp hạng trên Thiên Cang Bảng và hầu như ai cũng từ Địa Sát Bảng tấn cấp lên. Có thể nói Địa Sát Bảng là một tờ giấy nháp còn Thiên Cang Bảng là giấy thi cuối học kì.
"Họ võ sao? Nghe quen quen." Hùng thầm nghĩ. Sau đó nhìn người kia hỏi : " Ngươi biết ta?"
Phi Phàm có gương mặt khá anh tuấn, toàn thân cũng mặc đồ đen. Hắn gật đầu nói : " Từng nghe nói, nhưng giờ mới có dịp gặp. Mà sao ngươi lại nhảy hố?"
Hùng nghi ngờ nhìn Phi Phàm, đáp : " Ta đi cứu người." sau đó lại hỏi : " Còn ngươi?"
Phi Phàm đáp tỉnh bơ : " Đi chơi!"
"Đậu mẹ!" Hùng trợn mắt chửi thề.
Cả hai vẫn đang rơi, lúc này từ khoảng đen vô tận bên dưới bỗng xuất hiện ánh sáng, đó là dấu hiệu sắp tới nơi. Đột nhiên cả Hùng và Phi Phàm đều rùng mình và quay lại phía trên khi nghe thấy tiếng động từ bên trên phát ra, một bóng đen đang lao xuống với tốc độ khủng khiếp khiến cả hai vận toàn lực phòng ngự vì biết bóng đen đó sẽ va chạm với mình.
Binh!
Một chiến trường tàn khốc, xác người nằm la liệt. Trên bầu trời là giông bão, sao trời rơi rụng, một người cất bước đi giữa chiến trường đẫm máu. Trên vai hắn vác một cây đại kiếm rất lớn.
Đứng trước hàng trăm ngàn quân địch hung hãn nhưng hắn không cô độc, phía sau hắn là vô vàn người cũng xuất hiện từ các cổng không gian khác nhau.
Có những người là bạn, là gia đình và có cả những kẻ khi xưa là kẻ thù, là đối thủ. Nhưng bây giờ họ đều tạm gác mọi chuyện sang một bên vì kẻ thù thực sự ở trước mặt quá mạnh, nếu không đồng lòng để kháng địch thì tất cả sẽ chết và hơn thế nữa cả Đại Lục sẽ tiêu vong.
"Ta có bỏ lỡ gì không?" Tề Thiên cưỡi mây bay tới hạ xuống đứng ngang hàng với người kia và hỏi, mắt nhìn dò xét phía trước nơi hàng trăm ngàn quân địch đang chuẩn bị lao tới.
Người kia là Hùng, hắn đáp : " Vừa kịp lúc!"
Hùng quay lại nhìn tất cả mọi người phía sau mình, cảm xúc vui buồn tức giận lẫn lộn đan xen nhưng chung lại là cảm giác được tiếp thêm chí khí. Mọi người cũng nhìn Hùng, chờ hiệu lệnh của hắn như một thủ lĩnh.
"Các ngươi đến đây làm gì? Nơi này quá nguy hiểm " Hùng hỏi tất cả.
Một thanh niên áo trắng đạp không bay tới phía Hùng giống như thiên tiên hạ phàm, Trường Sinh giọng điềm tĩnh đáp lời khi hạ xuống đứng ngang hàng với Tề Thiên và Hùng : " Bọn ta đến đây không phải vì ngươi!"
Hùng gật đầu, sau đó chỉ mũi Huyền Thiết Trọng Kiếm về phía trước phân thù rồi gầm lên : " GIẾT!"
Theo hiệu lệnh của Hùng, hàng ngàn người phía sau dũng mãnh xông lên. Linh thuật mạnh mẽ bay ngập trời, bên phe địch cũng xông lên như lũ phá bờ đê.
Các dạng biến hình lần lượt được thi triển, đủ màu sắc và hình dáng. Hùng cũng đạp đất phóng bay bay về phía trước và biến thành một con Hắc Long khổng lồ càn quét quân địch.
Sát Địa Thiên Hỏa bùng cháy được Hắc Long ghè ra từ miệng thiêu cháy tất cả trong phạm vi hàng trăm mét.
Hùng trong dạnh Hắc Long cuộn mình bay lên cao rồi há miệng, khi mọi người thấy vậy thì liền hô hào cảnh báo nhau : " Mau bịt tai lại! Thủ lĩnh chuẩn bị dùng chiêu đó rồi."
Một tiếng gầm còn mạnh hơn cả tiếng sấm xé toạc không gian, phá vỡ hư không mà phát ra từ miệng của Hắc Long. Tiếng gầm vang đến đâu thì người chết đến đó, những linh thuật mạnh mẽ đang lao về phía Hắc Long cũng bị dội ngược lại.
Chát!
Chát!
Chát!
Đang cực kì bá đạo, chợt Hắc Long tự lao đầu xuống đất và giãy như điên khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Hùng mở mắt, hắn đang nằm trên một nền đất bụi bặm. Xoa cái đầu nhức buốt rồi bắt đầu nhận ra những gì vừa trải qua chỉ là mơ.
Nhìn quanh thì phát hiện một người là Phi Phàm đang đứng trước mặt, cũng chính hắn đã tát Hùng cho tỉnh lại và gián tiếp phá hỏng giấc mơ hào hùng của hắn.
Cay cú, Hùng đứng dậy phủi bụi bẩn trên người và nhận ra Phi Phàm đang căng thẳng nhìn xung quanh. Hùng cũng nhìn theo, xung quanh bọn hắn là một vùng đất rộng lớn, bên trên chẳng biết là mây hay là sương mù nhưng không thể nhìn xuyên qua, cũng gần giống như bầu trời phía trên nhưng khác là u ám hơn nhiều.
Có những cột đất đá cao lớn nối từ mặt đất lên phía những đám mây bên trên. Giống như cấu trúc của xương động vật vậy.
" dưới lòng đất lại có nơi rộng lớn như vậy sao?" Hùng tự hỏi vì choáng ngợp trước mọi thứ xung quanh.
Thấy Hùng nhìn dò xét xung quanh thì Phi Phàm hỏi : " Tìm thằng vừa nãy ám toán hai ta hả? Nó bỏ đi rồi."
"Ngươi quen thằng đó sao?" Hùng dò hỏi.
"Quen! Nó xếp trên ta hai hạng tên là...!" Phi Phàm chưa nói hết câu thì một tiếng nổ phát ra ngay sau lưng khiến cả hắn và Hùng giật mình quay lại.
Một sinh vật bò sát giống thằn lằn húc xuyên qua tảng đá khiến nó vỡ vụn rồi lao về phía bọn hắn.
"Con này cấp bao nhiêu?" Hùng hỏi Tiểu Bảo.
"Cấp Đế." Tiểu Bảo đáp cộc lốc.
"Đệt!" Hùng dựng tóc gáy rồi nhìn sang Phi Phàm thì tên này đã chạy được một đoạn khá xa và quay lại gọi to : " Còn không mau chạy? Đánh không lại nó đâu."
"ĐẬU MẸ CHỜ TAO!" Hùng gào lên rồi ba chân bốn cẳng chạy theo Phi Phàm.
"Con mẹ nó! Chưa gì đã gặp quái khủng đúng là đen đủi." Phi Phàm mắng.
Sinh vật giống thằn lằn kia vẫn điên cuồng đuổi theo và gầm rú. Đi đến đâu thì mặt đất rung chuyển đến đó khiến những sinh vật nhỏ bé yếu đuối hơn sợ hãi tìm chỗ ẩn nấp.
Tuy trên đường chạy của Hùng và Phi Phàm có rất nhiều sinh vật kì lạ và có cả vài người khác nhưng con thằn lằn khổng lồ vẫn đuổi theo hai tên này điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Sao nó cứ theo chúng ta?" Phi Phàm bực mình, hắn thở hồng hộc hỏi.
Hùng cũng mệt chẳng kém, liền phân tích đáp : " Con này cũng khoảng cấp Đế nhưng tốc độ khá chậm so với cấp độ, khả năng cao là nó đang bị thương hoặc bụng mang dạ chửa gì đó. Và hình như đang..."
"Săn mồi!" Câu này là Phi Phàm và Hùng cùng đồng thanh nói. Không biết ở thế giới này thế nào chứ ở thế giới cũ của Hùng thì bò sát giống như loại này chỉ ăn côn trùng sâu bọ mà thôi, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến chẳng con thằn lằn nào mà hắn biết mà nó bự như con này thì việc nó có ăn thịt người là khá cao, lý do là vì so sánh về kích thước thì Hùng và Phi Phàm cũng chỉ là sâu bọ đối với nó.
Con thằng lằn đang dần rút ngắn khoảng cách, nó há miệng rồi từ trong miệng một chiếc lưỡi khổng lồ bắn ra dài gấp đôi cơ thể nó và nhằm vào vị trí của Hùng.
Hùng nhanh chân xoay người tránh khỏi chiếc lưỡi nhưng nước bọt của nó bắn ra và dính vào vạt áo của Hùng và bốc khói.
"Có độc" Hùng cảnh báo rồi dồn linh lực xuống chân bật nhảy lên cao tránh thêm một lần chiếc lưỡi dài quét ngang qua.
Nơi này khá rộng nên Hùng và Phi Phàm chạy mãi vẫn không tìm thấy điểm cắt đuôi, chợt Phi Phàm chạy ngang qua một vết nứt khá lớn rồi chạy vào. Hùng thấy vậy cũng chạy theo nhưng còn chưa kịp chui vào thì chiếc lưỡi dài đã bắn tới dính chặt vào lưng hắn rồi kéo lại.
Hùng bị lực kéo khủng khiếp lôi đi, cả cơ thể lập tức phóng đi theo hướng kéo của chiếc lưỡi. Phi Phàm từ trong khe nứt lao ra nhưng đã muộn, hắn chỉ kịp nhìn thấy Hùng la hét dữ dội rồi nằm gọn trong miệng con thằn lằn khổng lồ.
Sau khi nuốt được con mồi, con thằn lằn liếm mép rồi thong thả rời đi. Phi Phàm nhìn theo bóng lưng của nó rồi vẻ mặt bi thương nói : " Ra đi thanh thản! Ta còn chưa kịp hỏi cưới em gái của ngươi mà, ngươi ra đi như vậy thì ai làm chứng cho ta...hic!"
Tại một nơi khác sâu dưới lòng đất, có một nhóm người đang di chuyển cùng nhau, tất cả cùng đề cao cảnh giác vì nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Đang di chuyển, cô gái xinh nhất nhóm hỏi người phía trước : " Về việc chúng ta xuống dưới đây còn ai biết về nơi này không?"
Người phía trước không quay đầu lại mà đáp : " trên mặt đất không chỉ xuất hiện một hố sâu, có nghĩ là rất nhiều người biết chuyện về nó nhưng có bao nhiêu người cam đảm dám xuống thì ta không dám chắc. Khoảng vài chục người từ các thế lực là cùng thôi."
Cô gái gật gù rồi hỏi tiếp : " Mà ngươi còn chưa kể cho ta nghe vì sao lại xuất hiện những hố sâu như vậy?"
Người đi trước dừng lại, hắn quay lại nhìn cô gái với một con mắt, con mắt còn lại đã bị mù và một vết sẹo dài cắt qua, hắn nghiêm trọng nói : " Thưa tiểu thư! Ta muốn nhắc với người một điều vô cùng quan trọng, đừng có nhắc về thứ đó vì nó có thẩm cảm nhận được và tìm ra chúng ta sau đó thì...!" Nói đến đây, hắn đưa tay cắt ngang cổ rồi nói tiếp : " Chúng ta đều sẽ chết!"
Cô gái gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ về chuyện khác : " Muội nhất định sẽ tìm được Huynh! Muội hứa."
Con thằn lằn khổng lồ quay trở về nơi ở của mình, nó đi một vòng tròn rồi dẫm mạnh bốn chân xuống đất sau nó bắt đầu hạ cả cơ thể to lớn xuống nằm nghỉ ngơi.
Hùng lúc này mới tỉnh dậy sau khi bất tỉnh, hắn nghiến răng nén cơn đau khi định nhấc tay lên thì phát hiện nó bị gãy và cả người hắn rách nát tàn tạ do bị những chiếc răng của con thằn lằn cắt vào. May mà nó chỉ là thằn lằn lên không nhai thức ăn, nếu không thì Hùng nằm đây bây giờ chỉ là một đống thịt không hơn không kém.
Sau khi xem xét tình hình cơ thể, hắn mới quan sát xung quanh dựa vào thị giác tuyệt vời của Long tộc. Hắn xác định mình đang nằm ở vị trí gần dạ dày của con thằn lằn thì liền chui ngược xuống dạ dày, khi tới nơi hắn nhìn thấy một hồ nước xanh lục kinh dị. Đó là nơi chứa đồ ăn trong dạ dày nó, nước trong hồ đang nổi bong bóng và có mùi vô cùng kinh tởm khiến Hùng không khỏi nôn ẹo.
"Có đánh chết ta cũng không xuống đó!" Hùng nghiến răng mắng, sau đó quay đầu lại bò lên trên. Chợt nơi hắn đang bò chợt rung lên và một dòng nước mạnh mẽ chảy xuống cuốn Hùng trôi đi và rơi xuống hồ nước xanh lục.
"Con mẹ bà nó!"
Lý do là vì khi con thằn lằn đang nằm ngủ thì thấy ngứa ngáy trong "lòng" nên bò dậy đi uống nước. Sau đó nó còn đi ăn thêm một mớ lá cây không rõ là lá cây gì. Một lát sau nó quay lại hang và bắt đầu đẻ trứng, nó là một con thằn lằn mẹ đang đến kì sinh sản. Từng quả trứng to như một chiếc ô tô 4 chỗ lần lượt chui ra ngoài và nằm trọn trong một nơi đất hơi trũng xuống để giữ trứng không thể lăn đi. Quá trình này diễn ra khá lâu và mới chỉ có hơn mười quả chui ra.
"Con mẹ bà nó!" Hùng cay cú gầm lên, sau đó lại vội bịt miệng vì sắp không chịu nổi mùi kinh dị mà nôn ọe thêm lần nữa nhưng rồi nhận ra hai tay dính đầy chất lỏng mùi kinh dị và đang bịt vào miệng nên hắn liền nôn thốc nôn tháo.
"Việc này càng lúc càng nghiêm trọng,mới hôm qua thôi Hà Thành cũng xảy ra một việc tương tự." Một người chạy ra xa khỏi miệng hố nói với những người bên cạnh.
Chợt có một người mừng rỡ chạy tới rồi nhảy xuống hố trước bao ngỡ ngàng của mọi người : " Lại một thằng thất tình tìm hố để nhảy kìa bọn bây!"
Thanh niên áo đen không ai khác chính là Hùng, hắn mừng vì đỡ phải đi tận đến Hà Thành rồi mới có thể nhảy hố. Hắn Thiên Hóa và dùng đôi cánh để giữ thăng bằng khi đang rơi tự do.
Rơi được vài phút, Hùng vẫn chỉ thấy bên dưới là một màu đen vô tận. Chợt có một bóng người dần tiến sát đến vị trí của hắn và người này cũng đang rơi tự do.
Hùng chưa kịp hỏi thì kẻ này đã lên tiếng chào : " Ra là Hắc Ma Thiên Hùng! Đôi cánh thật ngầu nha."
Tiểu bảo cập nhật thông tin : " Võ Phi Phàm! 18 tuổi không đo được cấp bậc, linh lực hệ lôi, hạng 23 Thiên Cang Bảng."
Theo Hùng được biết thì Thiên Cang Bảng là bảng xếp hạng những thiên tài trẻ tuổi không quá 20 tuổi từ khắp nơi. Có 36 thứ tự xếp hạng trên Thiên Cang Bảng và hầu như ai cũng từ Địa Sát Bảng tấn cấp lên. Có thể nói Địa Sát Bảng là một tờ giấy nháp còn Thiên Cang Bảng là giấy thi cuối học kì.
"Họ võ sao? Nghe quen quen." Hùng thầm nghĩ. Sau đó nhìn người kia hỏi : " Ngươi biết ta?"
Phi Phàm có gương mặt khá anh tuấn, toàn thân cũng mặc đồ đen. Hắn gật đầu nói : " Từng nghe nói, nhưng giờ mới có dịp gặp. Mà sao ngươi lại nhảy hố?"
Hùng nghi ngờ nhìn Phi Phàm, đáp : " Ta đi cứu người." sau đó lại hỏi : " Còn ngươi?"
Phi Phàm đáp tỉnh bơ : " Đi chơi!"
"Đậu mẹ!" Hùng trợn mắt chửi thề.
Cả hai vẫn đang rơi, lúc này từ khoảng đen vô tận bên dưới bỗng xuất hiện ánh sáng, đó là dấu hiệu sắp tới nơi. Đột nhiên cả Hùng và Phi Phàm đều rùng mình và quay lại phía trên khi nghe thấy tiếng động từ bên trên phát ra, một bóng đen đang lao xuống với tốc độ khủng khiếp khiến cả hai vận toàn lực phòng ngự vì biết bóng đen đó sẽ va chạm với mình.
Binh!
Một chiến trường tàn khốc, xác người nằm la liệt. Trên bầu trời là giông bão, sao trời rơi rụng, một người cất bước đi giữa chiến trường đẫm máu. Trên vai hắn vác một cây đại kiếm rất lớn.
Đứng trước hàng trăm ngàn quân địch hung hãn nhưng hắn không cô độc, phía sau hắn là vô vàn người cũng xuất hiện từ các cổng không gian khác nhau.
Có những người là bạn, là gia đình và có cả những kẻ khi xưa là kẻ thù, là đối thủ. Nhưng bây giờ họ đều tạm gác mọi chuyện sang một bên vì kẻ thù thực sự ở trước mặt quá mạnh, nếu không đồng lòng để kháng địch thì tất cả sẽ chết và hơn thế nữa cả Đại Lục sẽ tiêu vong.
"Ta có bỏ lỡ gì không?" Tề Thiên cưỡi mây bay tới hạ xuống đứng ngang hàng với người kia và hỏi, mắt nhìn dò xét phía trước nơi hàng trăm ngàn quân địch đang chuẩn bị lao tới.
Người kia là Hùng, hắn đáp : " Vừa kịp lúc!"
Hùng quay lại nhìn tất cả mọi người phía sau mình, cảm xúc vui buồn tức giận lẫn lộn đan xen nhưng chung lại là cảm giác được tiếp thêm chí khí. Mọi người cũng nhìn Hùng, chờ hiệu lệnh của hắn như một thủ lĩnh.
"Các ngươi đến đây làm gì? Nơi này quá nguy hiểm " Hùng hỏi tất cả.
Một thanh niên áo trắng đạp không bay tới phía Hùng giống như thiên tiên hạ phàm, Trường Sinh giọng điềm tĩnh đáp lời khi hạ xuống đứng ngang hàng với Tề Thiên và Hùng : " Bọn ta đến đây không phải vì ngươi!"
Hùng gật đầu, sau đó chỉ mũi Huyền Thiết Trọng Kiếm về phía trước phân thù rồi gầm lên : " GIẾT!"
Theo hiệu lệnh của Hùng, hàng ngàn người phía sau dũng mãnh xông lên. Linh thuật mạnh mẽ bay ngập trời, bên phe địch cũng xông lên như lũ phá bờ đê.
Các dạng biến hình lần lượt được thi triển, đủ màu sắc và hình dáng. Hùng cũng đạp đất phóng bay bay về phía trước và biến thành một con Hắc Long khổng lồ càn quét quân địch.
Sát Địa Thiên Hỏa bùng cháy được Hắc Long ghè ra từ miệng thiêu cháy tất cả trong phạm vi hàng trăm mét.
Hùng trong dạnh Hắc Long cuộn mình bay lên cao rồi há miệng, khi mọi người thấy vậy thì liền hô hào cảnh báo nhau : " Mau bịt tai lại! Thủ lĩnh chuẩn bị dùng chiêu đó rồi."
Một tiếng gầm còn mạnh hơn cả tiếng sấm xé toạc không gian, phá vỡ hư không mà phát ra từ miệng của Hắc Long. Tiếng gầm vang đến đâu thì người chết đến đó, những linh thuật mạnh mẽ đang lao về phía Hắc Long cũng bị dội ngược lại.
Chát!
Chát!
Chát!
Đang cực kì bá đạo, chợt Hắc Long tự lao đầu xuống đất và giãy như điên khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Hùng mở mắt, hắn đang nằm trên một nền đất bụi bặm. Xoa cái đầu nhức buốt rồi bắt đầu nhận ra những gì vừa trải qua chỉ là mơ.
Nhìn quanh thì phát hiện một người là Phi Phàm đang đứng trước mặt, cũng chính hắn đã tát Hùng cho tỉnh lại và gián tiếp phá hỏng giấc mơ hào hùng của hắn.
Cay cú, Hùng đứng dậy phủi bụi bẩn trên người và nhận ra Phi Phàm đang căng thẳng nhìn xung quanh. Hùng cũng nhìn theo, xung quanh bọn hắn là một vùng đất rộng lớn, bên trên chẳng biết là mây hay là sương mù nhưng không thể nhìn xuyên qua, cũng gần giống như bầu trời phía trên nhưng khác là u ám hơn nhiều.
Có những cột đất đá cao lớn nối từ mặt đất lên phía những đám mây bên trên. Giống như cấu trúc của xương động vật vậy.
" dưới lòng đất lại có nơi rộng lớn như vậy sao?" Hùng tự hỏi vì choáng ngợp trước mọi thứ xung quanh.
Thấy Hùng nhìn dò xét xung quanh thì Phi Phàm hỏi : " Tìm thằng vừa nãy ám toán hai ta hả? Nó bỏ đi rồi."
"Ngươi quen thằng đó sao?" Hùng dò hỏi.
"Quen! Nó xếp trên ta hai hạng tên là...!" Phi Phàm chưa nói hết câu thì một tiếng nổ phát ra ngay sau lưng khiến cả hắn và Hùng giật mình quay lại.
Một sinh vật bò sát giống thằn lằn húc xuyên qua tảng đá khiến nó vỡ vụn rồi lao về phía bọn hắn.
"Con này cấp bao nhiêu?" Hùng hỏi Tiểu Bảo.
"Cấp Đế." Tiểu Bảo đáp cộc lốc.
"Đệt!" Hùng dựng tóc gáy rồi nhìn sang Phi Phàm thì tên này đã chạy được một đoạn khá xa và quay lại gọi to : " Còn không mau chạy? Đánh không lại nó đâu."
"ĐẬU MẸ CHỜ TAO!" Hùng gào lên rồi ba chân bốn cẳng chạy theo Phi Phàm.
"Con mẹ nó! Chưa gì đã gặp quái khủng đúng là đen đủi." Phi Phàm mắng.
Sinh vật giống thằn lằn kia vẫn điên cuồng đuổi theo và gầm rú. Đi đến đâu thì mặt đất rung chuyển đến đó khiến những sinh vật nhỏ bé yếu đuối hơn sợ hãi tìm chỗ ẩn nấp.
Tuy trên đường chạy của Hùng và Phi Phàm có rất nhiều sinh vật kì lạ và có cả vài người khác nhưng con thằn lằn khổng lồ vẫn đuổi theo hai tên này điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Sao nó cứ theo chúng ta?" Phi Phàm bực mình, hắn thở hồng hộc hỏi.
Hùng cũng mệt chẳng kém, liền phân tích đáp : " Con này cũng khoảng cấp Đế nhưng tốc độ khá chậm so với cấp độ, khả năng cao là nó đang bị thương hoặc bụng mang dạ chửa gì đó. Và hình như đang..."
"Săn mồi!" Câu này là Phi Phàm và Hùng cùng đồng thanh nói. Không biết ở thế giới này thế nào chứ ở thế giới cũ của Hùng thì bò sát giống như loại này chỉ ăn côn trùng sâu bọ mà thôi, nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến chẳng con thằn lằn nào mà hắn biết mà nó bự như con này thì việc nó có ăn thịt người là khá cao, lý do là vì so sánh về kích thước thì Hùng và Phi Phàm cũng chỉ là sâu bọ đối với nó.
Con thằng lằn đang dần rút ngắn khoảng cách, nó há miệng rồi từ trong miệng một chiếc lưỡi khổng lồ bắn ra dài gấp đôi cơ thể nó và nhằm vào vị trí của Hùng.
Hùng nhanh chân xoay người tránh khỏi chiếc lưỡi nhưng nước bọt của nó bắn ra và dính vào vạt áo của Hùng và bốc khói.
"Có độc" Hùng cảnh báo rồi dồn linh lực xuống chân bật nhảy lên cao tránh thêm một lần chiếc lưỡi dài quét ngang qua.
Nơi này khá rộng nên Hùng và Phi Phàm chạy mãi vẫn không tìm thấy điểm cắt đuôi, chợt Phi Phàm chạy ngang qua một vết nứt khá lớn rồi chạy vào. Hùng thấy vậy cũng chạy theo nhưng còn chưa kịp chui vào thì chiếc lưỡi dài đã bắn tới dính chặt vào lưng hắn rồi kéo lại.
Hùng bị lực kéo khủng khiếp lôi đi, cả cơ thể lập tức phóng đi theo hướng kéo của chiếc lưỡi. Phi Phàm từ trong khe nứt lao ra nhưng đã muộn, hắn chỉ kịp nhìn thấy Hùng la hét dữ dội rồi nằm gọn trong miệng con thằn lằn khổng lồ.
Sau khi nuốt được con mồi, con thằn lằn liếm mép rồi thong thả rời đi. Phi Phàm nhìn theo bóng lưng của nó rồi vẻ mặt bi thương nói : " Ra đi thanh thản! Ta còn chưa kịp hỏi cưới em gái của ngươi mà, ngươi ra đi như vậy thì ai làm chứng cho ta...hic!"
Tại một nơi khác sâu dưới lòng đất, có một nhóm người đang di chuyển cùng nhau, tất cả cùng đề cao cảnh giác vì nguy hiểm có thể ập tới bất cứ lúc nào.
Đang di chuyển, cô gái xinh nhất nhóm hỏi người phía trước : " Về việc chúng ta xuống dưới đây còn ai biết về nơi này không?"
Người phía trước không quay đầu lại mà đáp : " trên mặt đất không chỉ xuất hiện một hố sâu, có nghĩ là rất nhiều người biết chuyện về nó nhưng có bao nhiêu người cam đảm dám xuống thì ta không dám chắc. Khoảng vài chục người từ các thế lực là cùng thôi."
Cô gái gật gù rồi hỏi tiếp : " Mà ngươi còn chưa kể cho ta nghe vì sao lại xuất hiện những hố sâu như vậy?"
Người đi trước dừng lại, hắn quay lại nhìn cô gái với một con mắt, con mắt còn lại đã bị mù và một vết sẹo dài cắt qua, hắn nghiêm trọng nói : " Thưa tiểu thư! Ta muốn nhắc với người một điều vô cùng quan trọng, đừng có nhắc về thứ đó vì nó có thẩm cảm nhận được và tìm ra chúng ta sau đó thì...!" Nói đến đây, hắn đưa tay cắt ngang cổ rồi nói tiếp : " Chúng ta đều sẽ chết!"
Cô gái gật đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ về chuyện khác : " Muội nhất định sẽ tìm được Huynh! Muội hứa."
Con thằn lằn khổng lồ quay trở về nơi ở của mình, nó đi một vòng tròn rồi dẫm mạnh bốn chân xuống đất sau nó bắt đầu hạ cả cơ thể to lớn xuống nằm nghỉ ngơi.
Hùng lúc này mới tỉnh dậy sau khi bất tỉnh, hắn nghiến răng nén cơn đau khi định nhấc tay lên thì phát hiện nó bị gãy và cả người hắn rách nát tàn tạ do bị những chiếc răng của con thằn lằn cắt vào. May mà nó chỉ là thằn lằn lên không nhai thức ăn, nếu không thì Hùng nằm đây bây giờ chỉ là một đống thịt không hơn không kém.
Sau khi xem xét tình hình cơ thể, hắn mới quan sát xung quanh dựa vào thị giác tuyệt vời của Long tộc. Hắn xác định mình đang nằm ở vị trí gần dạ dày của con thằn lằn thì liền chui ngược xuống dạ dày, khi tới nơi hắn nhìn thấy một hồ nước xanh lục kinh dị. Đó là nơi chứa đồ ăn trong dạ dày nó, nước trong hồ đang nổi bong bóng và có mùi vô cùng kinh tởm khiến Hùng không khỏi nôn ẹo.
"Có đánh chết ta cũng không xuống đó!" Hùng nghiến răng mắng, sau đó quay đầu lại bò lên trên. Chợt nơi hắn đang bò chợt rung lên và một dòng nước mạnh mẽ chảy xuống cuốn Hùng trôi đi và rơi xuống hồ nước xanh lục.
"Con mẹ bà nó!"
Lý do là vì khi con thằn lằn đang nằm ngủ thì thấy ngứa ngáy trong "lòng" nên bò dậy đi uống nước. Sau đó nó còn đi ăn thêm một mớ lá cây không rõ là lá cây gì. Một lát sau nó quay lại hang và bắt đầu đẻ trứng, nó là một con thằn lằn mẹ đang đến kì sinh sản. Từng quả trứng to như một chiếc ô tô 4 chỗ lần lượt chui ra ngoài và nằm trọn trong một nơi đất hơi trũng xuống để giữ trứng không thể lăn đi. Quá trình này diễn ra khá lâu và mới chỉ có hơn mười quả chui ra.
"Con mẹ bà nó!" Hùng cay cú gầm lên, sau đó lại vội bịt miệng vì sắp không chịu nổi mùi kinh dị mà nôn ọe thêm lần nữa nhưng rồi nhận ra hai tay dính đầy chất lỏng mùi kinh dị và đang bịt vào miệng nên hắn liền nôn thốc nôn tháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.