Chương 41: Bỏ Đứa Bé Đi
Mạc Y Vân
17/09/2023
Tiêu Dao gật đầu bước về phía cửa, cô lau nước mắt cười thật tươi bước vào trong. Bên trong phòng mẹ Tiêu đang ngồi trên ghế bên cạnh giường ngọt hoa quả, ba Tiêu nằm trên giường nhắm chặt hai mắt.
Nhìn thấy cảnh đó nước mắt cô lại rơi ra. Đã lâu lắm rồi, cô mới gặp lại ba mẹ của mình, được nhìn họ bằng da bằng thịt đứng ngay trước mặt.
Nhưng cô lại sợ, cô sợ họ sẽ không nhận ra cô, sợ họ không nhận cô là con. Hình như mẹ đã gầy đi rất nhiều, mới có mấy tháng thôi mà đã gầy như vậy rồi sao? Có phải sau khi biết chuyện của cô nên mới gầy vậy không?
Còn ba, gương mặt ba nhợt nhạt quá. Cô cảm thấy mình là một đứa con không ngoan, khiến cho ba mẹ phiền lòng rất nhiều. Cô lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy ra.
Mẹ Tiêu nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khi nhìn thấy cô trong bộ quần áo của bệnh viện thì giật mình. Gương mặt cô nhợt nhạt, chiếc bụng nhô cao, bàn đầu bà nghĩ bản thân nhìn nhầm, nhưng đứng trước mặt là cô con gái bà yêu nhất. Trái táo trên tay của bà bỗng nhiên rơi xuống đất, tiếng động lớn nên ba Tiêu cũng thức giấc.
Mẹ Tiêu đứng dậy đi về phía cô, bước chân của bà rất chậm và rất khó khăn mới đến bên cạnh cô. Bà chỉ cái bụng đang nhô cao của cô hỏi: “Bao nhiêu tháng rồi?”
Tiêu Dao lau nước mắt nói: “Hơn năm tháng rồi ạ!”
“Chát” một cái tát vang lên trong căn phòng. Tiêu Dao ôm mặt, cô đau ở má nhưng trong lòng cô đau hơn. Không được khóc, nhất định không khóc, phải đứng trước mặt mẹ, không được khóc. Tiêu Dao tự nói với chính mình.
“Bỏ đi, bỏ nó ngay.” Mẹ Tiêu tức giận hét lớn.
Tiêu Dao sợ hãi nhìn bà lắc đầu, bình thường dù có tức bà cũng không bao giờ lớn tiếng với cô như vậy. Hôm nay nhìn bà như vậy cô có chút sợ hãi.
“Mẹ đừng tức giận được không? Nghe con giải thích đã, thật ra không phải như vậy mẹ nghĩ, con có lý do mẹ ạ!”
Tiêu Dao muốn đi tới kéo cánh tay của mẹ lại, nhưng bị bà lạnh lùng đẩy ra. Lực đẩy rất mạnh, khiến cả người cô ngã vào tường. Mẹ Tiêu không lo lắng cho đứa bé, chỉ nhìn cô lạnh lùng nói:
“Bỏ nó đi, nếu bỏ nó mẹ sẽ để con về nhà với mẹ. Nếu con bỏ nó con vẫn là con gái của mẹ, con gái của ba, nghe lời mẹ được không?”
Tiêu Dao lắc đầu, thật sự cô không thể bỏ đứa bé vì Lam Thiên Hạo từng cảnh cáo nếu cô bỏ đứa bé hắn sẽ không để yên cho người nhà của cô. Cô yếu ớt nói:
“Con không thể bỏ được ạ! Người kia không cho con bỏ, nếu con bỏ chúng ta sẽ không thể sống yên ổn, mẹ con thật sự không…”
Tiêu Dao còn chưa nói hết mẹ Tiêu đã tát cô một cái nữa, cái tát này còn mạnh hơn cái trước. Hai bên mặt cô đều là dấu tay của bà. Lúc trước giờ có tức tới đâu bà cũng không đánh cô như vậy, đây là lần đầu tiên bà làm như vậy với cô.
“Thằng đấy là ai? Nó quan trọng hơn ba mẹ con sao? Nó quan trọng hơn người nhà của con sao? Tiểu Dao, tương lai của con đang ở phía trước, tại sao lại vì một điều lầm lỡ mà vứt bỏ tương lai hả? Nghe lời mẹ bỏ nó đi, rời xa người đàn ông kia đi được không? Mẹ sẽ không đánh con như thế này nữa, nghe lời mẹ được không?”
Tiêu Dao nhìn mẹ mình, bà cũng đang khóc, cô biết bà đánh cô lòng bà còn đau hơn, cô biết chứ. Nhưng cô thật sự không bỏ đứa trẻ này được. Cô khó khăn nói:
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con thật sự xin lỗi. Con xin lỗi, xin lỗi.”
“Tại sao con phải xin lỗi? Con hãy trả lời là vâng đi. Mẹ không muốn nghe con nói câu xin lỗi, con hãy gật đầu đi, mẹ cầu xin con được không?”
Mẹ Tiêu ngồi xuống trước mặt cô, bà lắm chặt tay cô không buông. Bà ngẩng mặt nhìn con gái mình nói: “Mẹ cầu xin con đấy, buông bỏ người đàn ông kia được không? Bỏ đưa bé đi, con chỉ mới hai mươi tuổi, tương lai phía trước còn dài, con hiện tại chỉ là một đứa trẻ chưa trải sự đời nên không thể hiểu được những khó khăn sau này. Nghe mẹ được không con? Bỏ nó đi.”
Tiêu Dao quỳ gối xuống trước mặt mẹ mình, cô lau nước mắt trên mặt mẹ, ôm bà vào lòng nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn bỏ. Nhưng đứa bé này nếu con bỏ đi người kia sẽ không để yên cho chúng ta, con không thể bỏ nó.”
“Không, mẹ sẽ nói với cậu ta. Mẹ sẽ nói chuyện với cậu ta mà, hai đứa còn trẻ nên dại dột một lần. Nghe mẹ được không? Nó mới năm tháng thôi, bỏ đi sẽ không sao đâu.”
Tiêu Dao tuyệt vọng lắc đầu ôm chặt mẹ. Mẹ Tiêu thấy vậy lạnh lùng đẩy cô ra. Bà tuyệt tình nhìn con gái mình, trên người là bộ quần áo của bệnh viện, cánh tay và người có rất nhiều vết thương, chiếc bụng nhỏ cao khiến cơ thể thêm phần lôi thôi.
Đây là đứa con gái bà yêu thương nhất sao? Đây là đứa con gái bà luôn tự hào mỗi khi nhắc tới sao? Đây là đứa con gái bà hy vọng nhiều về tương lai sau này sao? Không phải, lúc này đây cô đã trở thành một người khác rồi, không còn là con gái của bà nữa rồi. Ngay cả lời nói của bà cô còn không nghe, chỉ nghe người đàn ông kia. Bà lau nước mắt, giọng nói lạnh lùng hơn vừa rồi:
“Con định sinh nó ra sao? Con đã lên kế hoạch từ khi nào? con và thằng khốn kia đã ở bên cạnh nhau từ khi nào? Nhà nó ở đâu? Có phải nó là một kẻ không có giáo dục không? Có phải ba mẹ nó không có không? Cho nên hai đứa mới như thế này?”
Tiêu Dao lắc đầu, cô không biết gì về Lam Thiên Hạo, thật sự không biết cái gì hết. Mẹ Tiêu thấy vậy tát cô thêm một cái nữa, bà chỉ vào mặt cô nói:
“Nó như thế nào con cũng không biết sao? Tại sao con lại trở nên như vậy hả? Con bắt đầu học nói dối từ khi nào? Con bắt đầu không nghe lời ba mẹ từ khi nào vậy hả?”
“Con xin lỗi, mẹ ơi đừng khóc, cũng đừng tức giận vì con được không? Con là một đứa trẻ hư, con không ngoan, con xin lỗi. Mẹ đừng khóc, đừng khóc vì một đứa như con.” Tiêu Dao vừa lắc đầu vừa nói.
Mẹ Tiêu đẩy cô ra và đứng dậy, lúc này giọng nói nhỏ nhẹ của ba Tiêu phía sau vang lên: “Tiểu Dao à? Con đến rồi sao? Lại đây với ba đi con? Ba muốn ôm con.”
Tiêu Dao muốn đi đến nhưng bị mẹ Tiêu chặn lại không cho đi, bà nhìn cô nói: “Nếu không bỏ đứa bé từ giờ con không là con của ba mẹ nữa, ngay cả tư cách đến gần cũng đừng hòng.”
“Bà đừng như vậy, tôi muốn nhìn mặt con gái tôi mà. Nó đang sợ đấy, để nó đến bên cạnh tôi được không?” Ba Tiêu yếu ớt nói.
Tiêu Dao đứng yên tại chỗ nhìn ba mình, cô không biết làm gì nên chỉ đứng yên. Mẹ Tiêu lau nước mắt nói:
“Nó không còn là con tôi nữa rồi. Không phải tất cả những chuyện hôm nay đều do ông sao? Tôi đã nói không được nuông chiều nó, không được làm tất cả mọi việc thay nó nhưng ông đâu có nghe. Để đến khi nó xuất hiện với một chiếc bụng lớn làm xấu mặt tôi, tất cả là do ông chiều hư nó.”
“Được rồi, là tôi không tốt. Bà để cho hai ba con tôi gặp nhau được không? Bà nói rồi, cũng đánh rồi, đừng làm con bé sợ, đứa trẻ cũng sợ đấy.” Ba Tiêu ở trên giường nói.
“Ông còn dám nhắc đến nó sao? Tôi nhất quyết không để nó sinh đứa bé này ra, không bao giờ.” Nói xong bà kéo cô về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Đi, chúng ta đi bỏ đứa bé. Bỏ ngay đi trước khi quá muộn. Nghe mẹ, chúng ta đi.”
Tiêu Dao nhất quyết lắc đầu không đi, cô ôm chặt cánh cửa không buông tay. Hai mẹ con lớn tiếng khiến những bệnh nhân ở phòng bên cũng chạy tới nhìn. Tiểu Hiên ở ngoài cửa khó khăn mãi mới đuổi được họ đi. Cô biết lỗi khổ của Tiêu Dao, cũng biết được lý do tại sao ba mẹ cô tức giận như vậy.
“Mẹ ơi đừng mà, con cầu xin mẹ được không? Con sẽ ngoan, sau này sinh xong con sẽ học trở lại, con sẽ hoàn thành những gì mẹ kỳ vọng về con. Con cầu xin mẹ đừng làm như vậy mà. Lúc trước con rất muốn bỏ đứa bé giống như mẹ vậy, nhưng mỗi ngày nó lớn lên bên trong người con, mỗi ngày đập trung một tiếng nhịp tim. Cũng vì vậy mà con mới hiểu và thêm yêu mẹ hơn, biết mẹ vất vả như thế nào, con thật sự muốn sinh nó ra, không phải mẹ luôn nói mỗi một sinh mạng luôn quý hiếm sao? Nếu nó có thể đến với thế giới này chúng ta phải yêu thương nó, mẹ ơi, con thật sự muốn giữ lại đứa bé.”
Nhìn thấy cảnh đó nước mắt cô lại rơi ra. Đã lâu lắm rồi, cô mới gặp lại ba mẹ của mình, được nhìn họ bằng da bằng thịt đứng ngay trước mặt.
Nhưng cô lại sợ, cô sợ họ sẽ không nhận ra cô, sợ họ không nhận cô là con. Hình như mẹ đã gầy đi rất nhiều, mới có mấy tháng thôi mà đã gầy như vậy rồi sao? Có phải sau khi biết chuyện của cô nên mới gầy vậy không?
Còn ba, gương mặt ba nhợt nhạt quá. Cô cảm thấy mình là một đứa con không ngoan, khiến cho ba mẹ phiền lòng rất nhiều. Cô lau nước mắt, nhưng càng lau nước mắt lại càng chảy ra.
Mẹ Tiêu nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khi nhìn thấy cô trong bộ quần áo của bệnh viện thì giật mình. Gương mặt cô nhợt nhạt, chiếc bụng nhô cao, bàn đầu bà nghĩ bản thân nhìn nhầm, nhưng đứng trước mặt là cô con gái bà yêu nhất. Trái táo trên tay của bà bỗng nhiên rơi xuống đất, tiếng động lớn nên ba Tiêu cũng thức giấc.
Mẹ Tiêu đứng dậy đi về phía cô, bước chân của bà rất chậm và rất khó khăn mới đến bên cạnh cô. Bà chỉ cái bụng đang nhô cao của cô hỏi: “Bao nhiêu tháng rồi?”
Tiêu Dao lau nước mắt nói: “Hơn năm tháng rồi ạ!”
“Chát” một cái tát vang lên trong căn phòng. Tiêu Dao ôm mặt, cô đau ở má nhưng trong lòng cô đau hơn. Không được khóc, nhất định không khóc, phải đứng trước mặt mẹ, không được khóc. Tiêu Dao tự nói với chính mình.
“Bỏ đi, bỏ nó ngay.” Mẹ Tiêu tức giận hét lớn.
Tiêu Dao sợ hãi nhìn bà lắc đầu, bình thường dù có tức bà cũng không bao giờ lớn tiếng với cô như vậy. Hôm nay nhìn bà như vậy cô có chút sợ hãi.
“Mẹ đừng tức giận được không? Nghe con giải thích đã, thật ra không phải như vậy mẹ nghĩ, con có lý do mẹ ạ!”
Tiêu Dao muốn đi tới kéo cánh tay của mẹ lại, nhưng bị bà lạnh lùng đẩy ra. Lực đẩy rất mạnh, khiến cả người cô ngã vào tường. Mẹ Tiêu không lo lắng cho đứa bé, chỉ nhìn cô lạnh lùng nói:
“Bỏ nó đi, nếu bỏ nó mẹ sẽ để con về nhà với mẹ. Nếu con bỏ nó con vẫn là con gái của mẹ, con gái của ba, nghe lời mẹ được không?”
Tiêu Dao lắc đầu, thật sự cô không thể bỏ đứa bé vì Lam Thiên Hạo từng cảnh cáo nếu cô bỏ đứa bé hắn sẽ không để yên cho người nhà của cô. Cô yếu ớt nói:
“Con không thể bỏ được ạ! Người kia không cho con bỏ, nếu con bỏ chúng ta sẽ không thể sống yên ổn, mẹ con thật sự không…”
Tiêu Dao còn chưa nói hết mẹ Tiêu đã tát cô một cái nữa, cái tát này còn mạnh hơn cái trước. Hai bên mặt cô đều là dấu tay của bà. Lúc trước giờ có tức tới đâu bà cũng không đánh cô như vậy, đây là lần đầu tiên bà làm như vậy với cô.
“Thằng đấy là ai? Nó quan trọng hơn ba mẹ con sao? Nó quan trọng hơn người nhà của con sao? Tiểu Dao, tương lai của con đang ở phía trước, tại sao lại vì một điều lầm lỡ mà vứt bỏ tương lai hả? Nghe lời mẹ bỏ nó đi, rời xa người đàn ông kia đi được không? Mẹ sẽ không đánh con như thế này nữa, nghe lời mẹ được không?”
Tiêu Dao nhìn mẹ mình, bà cũng đang khóc, cô biết bà đánh cô lòng bà còn đau hơn, cô biết chứ. Nhưng cô thật sự không bỏ đứa trẻ này được. Cô khó khăn nói:
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con thật sự xin lỗi. Con xin lỗi, xin lỗi.”
“Tại sao con phải xin lỗi? Con hãy trả lời là vâng đi. Mẹ không muốn nghe con nói câu xin lỗi, con hãy gật đầu đi, mẹ cầu xin con được không?”
Mẹ Tiêu ngồi xuống trước mặt cô, bà lắm chặt tay cô không buông. Bà ngẩng mặt nhìn con gái mình nói: “Mẹ cầu xin con đấy, buông bỏ người đàn ông kia được không? Bỏ đưa bé đi, con chỉ mới hai mươi tuổi, tương lai phía trước còn dài, con hiện tại chỉ là một đứa trẻ chưa trải sự đời nên không thể hiểu được những khó khăn sau này. Nghe mẹ được không con? Bỏ nó đi.”
Tiêu Dao quỳ gối xuống trước mặt mẹ mình, cô lau nước mắt trên mặt mẹ, ôm bà vào lòng nói: “Mẹ ơi, con cũng muốn bỏ. Nhưng đứa bé này nếu con bỏ đi người kia sẽ không để yên cho chúng ta, con không thể bỏ nó.”
“Không, mẹ sẽ nói với cậu ta. Mẹ sẽ nói chuyện với cậu ta mà, hai đứa còn trẻ nên dại dột một lần. Nghe mẹ được không? Nó mới năm tháng thôi, bỏ đi sẽ không sao đâu.”
Tiêu Dao tuyệt vọng lắc đầu ôm chặt mẹ. Mẹ Tiêu thấy vậy lạnh lùng đẩy cô ra. Bà tuyệt tình nhìn con gái mình, trên người là bộ quần áo của bệnh viện, cánh tay và người có rất nhiều vết thương, chiếc bụng nhỏ cao khiến cơ thể thêm phần lôi thôi.
Đây là đứa con gái bà yêu thương nhất sao? Đây là đứa con gái bà luôn tự hào mỗi khi nhắc tới sao? Đây là đứa con gái bà hy vọng nhiều về tương lai sau này sao? Không phải, lúc này đây cô đã trở thành một người khác rồi, không còn là con gái của bà nữa rồi. Ngay cả lời nói của bà cô còn không nghe, chỉ nghe người đàn ông kia. Bà lau nước mắt, giọng nói lạnh lùng hơn vừa rồi:
“Con định sinh nó ra sao? Con đã lên kế hoạch từ khi nào? con và thằng khốn kia đã ở bên cạnh nhau từ khi nào? Nhà nó ở đâu? Có phải nó là một kẻ không có giáo dục không? Có phải ba mẹ nó không có không? Cho nên hai đứa mới như thế này?”
Tiêu Dao lắc đầu, cô không biết gì về Lam Thiên Hạo, thật sự không biết cái gì hết. Mẹ Tiêu thấy vậy tát cô thêm một cái nữa, bà chỉ vào mặt cô nói:
“Nó như thế nào con cũng không biết sao? Tại sao con lại trở nên như vậy hả? Con bắt đầu học nói dối từ khi nào? Con bắt đầu không nghe lời ba mẹ từ khi nào vậy hả?”
“Con xin lỗi, mẹ ơi đừng khóc, cũng đừng tức giận vì con được không? Con là một đứa trẻ hư, con không ngoan, con xin lỗi. Mẹ đừng khóc, đừng khóc vì một đứa như con.” Tiêu Dao vừa lắc đầu vừa nói.
Mẹ Tiêu đẩy cô ra và đứng dậy, lúc này giọng nói nhỏ nhẹ của ba Tiêu phía sau vang lên: “Tiểu Dao à? Con đến rồi sao? Lại đây với ba đi con? Ba muốn ôm con.”
Tiêu Dao muốn đi đến nhưng bị mẹ Tiêu chặn lại không cho đi, bà nhìn cô nói: “Nếu không bỏ đứa bé từ giờ con không là con của ba mẹ nữa, ngay cả tư cách đến gần cũng đừng hòng.”
“Bà đừng như vậy, tôi muốn nhìn mặt con gái tôi mà. Nó đang sợ đấy, để nó đến bên cạnh tôi được không?” Ba Tiêu yếu ớt nói.
Tiêu Dao đứng yên tại chỗ nhìn ba mình, cô không biết làm gì nên chỉ đứng yên. Mẹ Tiêu lau nước mắt nói:
“Nó không còn là con tôi nữa rồi. Không phải tất cả những chuyện hôm nay đều do ông sao? Tôi đã nói không được nuông chiều nó, không được làm tất cả mọi việc thay nó nhưng ông đâu có nghe. Để đến khi nó xuất hiện với một chiếc bụng lớn làm xấu mặt tôi, tất cả là do ông chiều hư nó.”
“Được rồi, là tôi không tốt. Bà để cho hai ba con tôi gặp nhau được không? Bà nói rồi, cũng đánh rồi, đừng làm con bé sợ, đứa trẻ cũng sợ đấy.” Ba Tiêu ở trên giường nói.
“Ông còn dám nhắc đến nó sao? Tôi nhất quyết không để nó sinh đứa bé này ra, không bao giờ.” Nói xong bà kéo cô về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Đi, chúng ta đi bỏ đứa bé. Bỏ ngay đi trước khi quá muộn. Nghe mẹ, chúng ta đi.”
Tiêu Dao nhất quyết lắc đầu không đi, cô ôm chặt cánh cửa không buông tay. Hai mẹ con lớn tiếng khiến những bệnh nhân ở phòng bên cũng chạy tới nhìn. Tiểu Hiên ở ngoài cửa khó khăn mãi mới đuổi được họ đi. Cô biết lỗi khổ của Tiêu Dao, cũng biết được lý do tại sao ba mẹ cô tức giận như vậy.
“Mẹ ơi đừng mà, con cầu xin mẹ được không? Con sẽ ngoan, sau này sinh xong con sẽ học trở lại, con sẽ hoàn thành những gì mẹ kỳ vọng về con. Con cầu xin mẹ đừng làm như vậy mà. Lúc trước con rất muốn bỏ đứa bé giống như mẹ vậy, nhưng mỗi ngày nó lớn lên bên trong người con, mỗi ngày đập trung một tiếng nhịp tim. Cũng vì vậy mà con mới hiểu và thêm yêu mẹ hơn, biết mẹ vất vả như thế nào, con thật sự muốn sinh nó ra, không phải mẹ luôn nói mỗi một sinh mạng luôn quý hiếm sao? Nếu nó có thể đến với thế giới này chúng ta phải yêu thương nó, mẹ ơi, con thật sự muốn giữ lại đứa bé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.