Chương 42: Không Có Đứa Con Gái Này
Mạc Y Vân
17/09/2023
Cánh tay của mẹ Tiêu bỗng nhiên không kéo cô nữa, bà đứng yên tại chỗ, cô còn nghĩ bà sẽ thay đổi ý định nhưng bà lại quay qua đánh lên người cô. Vừa đánh bà vừa nói:
“Những câu như vậy thì mày nhớ rõ, vậy tại sao những câu kia mày lại không nhớ hả? Tại sao những câu tao dậy khôn mày, dạy mày lên người mày lại không nhớ? Tao chỉ có một đứa con gái thôi, giờ đây lớn rồi, mọc cánh rồi nên không cần tao nữa đúng không? Mày chết đi, chết đi.”
Tiêu Dao ôm chặt bụng mình để mẹ không đánh vào, cô biết mẹ tức nên không dám làm gì chỉ đứng yên. Những câu nói kia của cô làm mẹ tức rất nhiều, cô biết chứ, nhưng cô thật sự muốn giữ lại đứa bé.
“Đừng đánh nữa, bà có nghe thấy không hả? Nó là con gái của chúng ta đấy. Đánh nữa nó chết mất.” Ba Tiêu ở trên giường nói, ông muốn bước xuống giường nhưng cơ thể yếu không cử động được.
“Tôi không có đứa con gái như nó. Từ giờ trở đi nó sống cuộc sống của nó, tôi sống cuộc sống của tôi không liên quan gì đến nhau. Từ giờ nó sống hay chết cũng không liên quan gì tới tôi. Mày đi đi, tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa, một chút cũng không.” Mẹ Tiêu buông cô ra lạnh lùng nói.
“Mẹ ơi đừng mà, con xin lỗi mẹ. Chỉ lần này thôi được không ạ? Con chỉ sai một lần này thôi mà, mẹ tha lỗi cho con được không?”
“Một lần nhưng sẽ là vết dơ của cả cuộc đời, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, cút đi.” Bà lạnh lùng nói.
“Bà dám sao? Đó là con gái của tôi, nó không được đi đâu hết. Dù bà không cần cũng không được đuổi nó đi.” Ba Tiêu ngồi dậy nói, nói xong ông vội ôm ngực ho mạnh mấy cái.
Tiêu Dao thấy vậy muốn chạy tới nhưng bị mẹ Tiêu cản lại. “Mày không được chạm vào chồng tao, một người ngoài như mày không có tư cách đứng ở đây. Ra ngoài đi, từ giờ trở đi không được đến đây nữa.”
“Mẹ ơi, con sai rồi. Mẹ tha lỗi cho con được không? Chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất thôi. Con muốn đến bên ba, mẹ cho con đến bên ba đi?” Tiêu Dao quỳ gối dưới chân mẹ Tiêu nói.
Nhưng bà vẫn lạnh lùng như vậy, đây là lần đầu tiên bà cương quyết như vậy. Mặc dù trái tim của bà rất đau khi nhìn thấy con gái mình như vậy, nhưng bà không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác. Nếu bà mềm lòng đứa con gái này sẽ không cần bà nữa, nó cứ như vậy mà rời khỏi bà mất.
Cánh cửa phòng bỗng nhiên bị một lực lớn đẩy ra, Lam Thiên Hạo lạnh lùng bước vào mang theo một cơn gió lạnh của mùa đông. Nhưng cả ba người bên trong phòng không hề quan tâm tới xem như một người đi nhầm phòng. Tiêu Dao không quan tâm người tới là ai, chỉ ôm chặt chân của mẹ mình không buông.
“Mẹ ơi, con sai rồi. Con thật sự sai rồi, mẹ tha lỗi cho con có được không? Chỉ lần này thôi. Sau khi đứa bé sinh ra con sẽ trở về bên cạnh ba mẹ, không liên quan gì đến nó nữa, cũng không liên quan gì đến người đàn ông kia. Mẹ ơi, con sai rồi, chỉ lần này thôi.”
“Tao nói rồi, nếu mày không bỏ đứa bé tao sẽ từ mày. Từ giờ trở đi đừng gặp mặt hay gọi tao là mẹ nữa.” Mẹ Tiêu lạnh lùng nói.
“Tiểu Dao, đừng nghe mẹ con nói bậy. Con đứng dậy đi, lại đây với ba được không con? Đừng khóc, con gái khóc sẽ rất xấu, con nhớ ba dạy con như thế nào không? Lại đây với ba.”
Tiêu Dao nghe vậy muốn đứng lên nhưng lại bị mẹ Tiêu đẩy về sau. “Ra ngoài.”
Lực đẩy rất mạnh khiến cô lùi bước về sau, cũng may có Lam Thiên Hạo phía sau đỡ cô. Hắn kéo mạnh cô lại, nhìn mẹ Tiêu với gương mặt lạnh lùng, sau đó nói với cô: “Chúng ta đi.”
“Anh buông ra, tôi không muốn đi cùng anh. Tôi muốn ở đây với ba mẹ của mình. Buông ra.”
“Cô dám không nghe sao? Tại sao cô dám bước xuống dưới khi tôi chưa cho phép hả? Cô không xem lời bác sĩ ra gì có đúng không?” Lam Thiên Hạo ôm chặt cô nói.
“Buông ra, buông tôi ra. Tôi muốn ở bên cạnh ba mẹ tôi.”
“Cậu là ba của đứa nhỏ?” Mẹ Tiêu hỏi.
“Đúng vậy.” Lam Thiên Hạo hững hờ trả lời.
“Cậu bảo nó bỏ đi, gia đình chúng tôi không thể chấp nhận chuyện này. Bỏ đứa bé đi sẽ tốt cho cả hai người.” Mẹ Tiêu tiến lên nói.
“Dù các người có chấp nhận hay không cũng không liên quan tới các người. Đứa bé này nhất định phải được sinh ra, các người muốn ép cô ấy bỏ đứa bé sao? Đừng hòng, tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Nếu hai người không cần cô ấy tôi sẽ đưa cô ấy đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa.” Lam Thiên Hạo nói xong kéo mạnh cô ra ngoài.
Đương nhiên Tiêu Dao không chịu, cô đánh mạnh vào người Lam Thiên Hạo. Khó khăn lắm cô mới gặp được ba mẹ, cô không thể rời đi được. “Buông ra, tôi không muốn đi theo anh. Anh buông tôi ra, ba ơi, con muốn ở bên cạnh ba, con không muốn đi.” Tiếng nói của cô bị cánh cửa chặn lại.
Ba Tiêu ở trên giường gương mặt xanh tái, ông trợn tròn mắt nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt trước mặt. Con gái của ông vừa bị một người đàn ông kéo mạnh đi, đứa con gái ông yêu thương nhất, luôn nâng lưu không để nó có chút thương tích nào vậy mà vừa bị một người đàn ông kéo mạnh đi. Không được, ông phải đứng dậy đưa nó về, nó ở với một người đàn ông như vậy ông làm sao có thể yên tâm. Ông muốn xuống giường, nhưng vừa ngồi dậu ông đã ôm chặt ngực mình, hơi thở bắt đầu gấp ngáp khó khăn.
Mẹ Tiêu ngã ngồi xuống đất, những lời nói vừa rồi bà nói ra chỉ muốn cô sợ mà nghe lời bỏ đi đứa bé kia. Trong lòng bà cô vẫn là đứa con gái bà thương nhất, luôn nâng lưu trong tay chỉ sợ nó bị đau. Nhưng trong lúc tức giận chẳng ai có thể nói những câu nhẹ nhàng được, cũng chẳng ai có thể bình tĩnh mà giải quyết được. Bà ôm chặt mình khóc, cuối cùng đứa con gái bà yêu nhất vẫn bỏ bà đi.
Lam Thiên Hạo khó khăn lắm mới kéo được cô ra ngoài, vừa đi cô vừa đánh hắn không ngừng. Người đàn ông tức giận cúi người bế ngang cô. Tiểu Hiên bên ngoài thấy vậy chạy tới:
“Anh làm gì vậy hả? Đây là nơi công cộng, anh buông bạn tôi ra nhanh lên.”
“Cút sang một bên, đây không phải là chuyện của cô.” Lam Thiên Hạo dừng chân nhìn Tiểu Hiên nói.
“Cậu ấy là bạn của tôi, anh mới không có quyền ở đây nói chuyện. Nếu anh không buông tôi sẽ kiện anh vì tội giam giữ người đấy.” Tiểu Hiên không sợ hãi nói.
“Kiện đi. Tôi sẽ chờ cô ở phiên toà, giờ thì cút sang một bên.” Lam Thiên Hạo nói xong đẩy Tiểu Hiên sang một bên, hắn ôm Tiêu Dao đi trước bỡ ngỡ của nhiều người. Hiểu Hiên đuổi ra đến cửa bệnh viện nhưng vẫn không cứu được bạn mình.
“Lam Thiên Hạo anh dừng lại, anh không thể đưa cậu ấy đi.” Tiểu Hiên hét lớn, nhưng bước chân của Lam Thiên Hạo vẫn vững vàng bước về trước. Cô mệt đứng yên tại chỗ người, đây là lần thứ ba cô để bạn thân của mình bị một người đàn ông bắt đi mà mình không thể làm gì.
Tiêu Dao ở trong lòng hắn vừa đánh hét lớn:
“Buông tôi ra, tôi khốn nhà anh. Buông ra, tôi muốn ở bên cạnh ba mẹ của mình, tôi không muốn ở bên cạnh anh. Buông tay ra cho tôi, tôi không muốn.”
Lam Thiên Hạo không quan tâm, cứ như vậy ôm cô về trước. Cả quá trình rất nhiều người chỉ trỏ hai người, cũng rất nhiều người bàn tán xôn xao nhưng hắn không thèm quan tâm tới. Vào trong xe người đàn ông để cô ngồi bên cạnh mình, cô muốn mở cửa bước ra nhưng bị hắn giữ chặt lại.
“Những câu như vậy thì mày nhớ rõ, vậy tại sao những câu kia mày lại không nhớ hả? Tại sao những câu tao dậy khôn mày, dạy mày lên người mày lại không nhớ? Tao chỉ có một đứa con gái thôi, giờ đây lớn rồi, mọc cánh rồi nên không cần tao nữa đúng không? Mày chết đi, chết đi.”
Tiêu Dao ôm chặt bụng mình để mẹ không đánh vào, cô biết mẹ tức nên không dám làm gì chỉ đứng yên. Những câu nói kia của cô làm mẹ tức rất nhiều, cô biết chứ, nhưng cô thật sự muốn giữ lại đứa bé.
“Đừng đánh nữa, bà có nghe thấy không hả? Nó là con gái của chúng ta đấy. Đánh nữa nó chết mất.” Ba Tiêu ở trên giường nói, ông muốn bước xuống giường nhưng cơ thể yếu không cử động được.
“Tôi không có đứa con gái như nó. Từ giờ trở đi nó sống cuộc sống của nó, tôi sống cuộc sống của tôi không liên quan gì đến nhau. Từ giờ nó sống hay chết cũng không liên quan gì tới tôi. Mày đi đi, tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa, một chút cũng không.” Mẹ Tiêu buông cô ra lạnh lùng nói.
“Mẹ ơi đừng mà, con xin lỗi mẹ. Chỉ lần này thôi được không ạ? Con chỉ sai một lần này thôi mà, mẹ tha lỗi cho con được không?”
“Một lần nhưng sẽ là vết dơ của cả cuộc đời, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, cút đi.” Bà lạnh lùng nói.
“Bà dám sao? Đó là con gái của tôi, nó không được đi đâu hết. Dù bà không cần cũng không được đuổi nó đi.” Ba Tiêu ngồi dậy nói, nói xong ông vội ôm ngực ho mạnh mấy cái.
Tiêu Dao thấy vậy muốn chạy tới nhưng bị mẹ Tiêu cản lại. “Mày không được chạm vào chồng tao, một người ngoài như mày không có tư cách đứng ở đây. Ra ngoài đi, từ giờ trở đi không được đến đây nữa.”
“Mẹ ơi, con sai rồi. Mẹ tha lỗi cho con được không? Chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất thôi. Con muốn đến bên ba, mẹ cho con đến bên ba đi?” Tiêu Dao quỳ gối dưới chân mẹ Tiêu nói.
Nhưng bà vẫn lạnh lùng như vậy, đây là lần đầu tiên bà cương quyết như vậy. Mặc dù trái tim của bà rất đau khi nhìn thấy con gái mình như vậy, nhưng bà không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác. Nếu bà mềm lòng đứa con gái này sẽ không cần bà nữa, nó cứ như vậy mà rời khỏi bà mất.
Cánh cửa phòng bỗng nhiên bị một lực lớn đẩy ra, Lam Thiên Hạo lạnh lùng bước vào mang theo một cơn gió lạnh của mùa đông. Nhưng cả ba người bên trong phòng không hề quan tâm tới xem như một người đi nhầm phòng. Tiêu Dao không quan tâm người tới là ai, chỉ ôm chặt chân của mẹ mình không buông.
“Mẹ ơi, con sai rồi. Con thật sự sai rồi, mẹ tha lỗi cho con có được không? Chỉ lần này thôi. Sau khi đứa bé sinh ra con sẽ trở về bên cạnh ba mẹ, không liên quan gì đến nó nữa, cũng không liên quan gì đến người đàn ông kia. Mẹ ơi, con sai rồi, chỉ lần này thôi.”
“Tao nói rồi, nếu mày không bỏ đứa bé tao sẽ từ mày. Từ giờ trở đi đừng gặp mặt hay gọi tao là mẹ nữa.” Mẹ Tiêu lạnh lùng nói.
“Tiểu Dao, đừng nghe mẹ con nói bậy. Con đứng dậy đi, lại đây với ba được không con? Đừng khóc, con gái khóc sẽ rất xấu, con nhớ ba dạy con như thế nào không? Lại đây với ba.”
Tiêu Dao nghe vậy muốn đứng lên nhưng lại bị mẹ Tiêu đẩy về sau. “Ra ngoài.”
Lực đẩy rất mạnh khiến cô lùi bước về sau, cũng may có Lam Thiên Hạo phía sau đỡ cô. Hắn kéo mạnh cô lại, nhìn mẹ Tiêu với gương mặt lạnh lùng, sau đó nói với cô: “Chúng ta đi.”
“Anh buông ra, tôi không muốn đi cùng anh. Tôi muốn ở đây với ba mẹ của mình. Buông ra.”
“Cô dám không nghe sao? Tại sao cô dám bước xuống dưới khi tôi chưa cho phép hả? Cô không xem lời bác sĩ ra gì có đúng không?” Lam Thiên Hạo ôm chặt cô nói.
“Buông ra, buông tôi ra. Tôi muốn ở bên cạnh ba mẹ tôi.”
“Cậu là ba của đứa nhỏ?” Mẹ Tiêu hỏi.
“Đúng vậy.” Lam Thiên Hạo hững hờ trả lời.
“Cậu bảo nó bỏ đi, gia đình chúng tôi không thể chấp nhận chuyện này. Bỏ đứa bé đi sẽ tốt cho cả hai người.” Mẹ Tiêu tiến lên nói.
“Dù các người có chấp nhận hay không cũng không liên quan tới các người. Đứa bé này nhất định phải được sinh ra, các người muốn ép cô ấy bỏ đứa bé sao? Đừng hòng, tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Nếu hai người không cần cô ấy tôi sẽ đưa cô ấy đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa.” Lam Thiên Hạo nói xong kéo mạnh cô ra ngoài.
Đương nhiên Tiêu Dao không chịu, cô đánh mạnh vào người Lam Thiên Hạo. Khó khăn lắm cô mới gặp được ba mẹ, cô không thể rời đi được. “Buông ra, tôi không muốn đi theo anh. Anh buông tôi ra, ba ơi, con muốn ở bên cạnh ba, con không muốn đi.” Tiếng nói của cô bị cánh cửa chặn lại.
Ba Tiêu ở trên giường gương mặt xanh tái, ông trợn tròn mắt nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt trước mặt. Con gái của ông vừa bị một người đàn ông kéo mạnh đi, đứa con gái ông yêu thương nhất, luôn nâng lưu không để nó có chút thương tích nào vậy mà vừa bị một người đàn ông kéo mạnh đi. Không được, ông phải đứng dậy đưa nó về, nó ở với một người đàn ông như vậy ông làm sao có thể yên tâm. Ông muốn xuống giường, nhưng vừa ngồi dậu ông đã ôm chặt ngực mình, hơi thở bắt đầu gấp ngáp khó khăn.
Mẹ Tiêu ngã ngồi xuống đất, những lời nói vừa rồi bà nói ra chỉ muốn cô sợ mà nghe lời bỏ đi đứa bé kia. Trong lòng bà cô vẫn là đứa con gái bà thương nhất, luôn nâng lưu trong tay chỉ sợ nó bị đau. Nhưng trong lúc tức giận chẳng ai có thể nói những câu nhẹ nhàng được, cũng chẳng ai có thể bình tĩnh mà giải quyết được. Bà ôm chặt mình khóc, cuối cùng đứa con gái bà yêu nhất vẫn bỏ bà đi.
Lam Thiên Hạo khó khăn lắm mới kéo được cô ra ngoài, vừa đi cô vừa đánh hắn không ngừng. Người đàn ông tức giận cúi người bế ngang cô. Tiểu Hiên bên ngoài thấy vậy chạy tới:
“Anh làm gì vậy hả? Đây là nơi công cộng, anh buông bạn tôi ra nhanh lên.”
“Cút sang một bên, đây không phải là chuyện của cô.” Lam Thiên Hạo dừng chân nhìn Tiểu Hiên nói.
“Cậu ấy là bạn của tôi, anh mới không có quyền ở đây nói chuyện. Nếu anh không buông tôi sẽ kiện anh vì tội giam giữ người đấy.” Tiểu Hiên không sợ hãi nói.
“Kiện đi. Tôi sẽ chờ cô ở phiên toà, giờ thì cút sang một bên.” Lam Thiên Hạo nói xong đẩy Tiểu Hiên sang một bên, hắn ôm Tiêu Dao đi trước bỡ ngỡ của nhiều người. Hiểu Hiên đuổi ra đến cửa bệnh viện nhưng vẫn không cứu được bạn mình.
“Lam Thiên Hạo anh dừng lại, anh không thể đưa cậu ấy đi.” Tiểu Hiên hét lớn, nhưng bước chân của Lam Thiên Hạo vẫn vững vàng bước về trước. Cô mệt đứng yên tại chỗ người, đây là lần thứ ba cô để bạn thân của mình bị một người đàn ông bắt đi mà mình không thể làm gì.
Tiêu Dao ở trong lòng hắn vừa đánh hét lớn:
“Buông tôi ra, tôi khốn nhà anh. Buông ra, tôi muốn ở bên cạnh ba mẹ của mình, tôi không muốn ở bên cạnh anh. Buông tay ra cho tôi, tôi không muốn.”
Lam Thiên Hạo không quan tâm, cứ như vậy ôm cô về trước. Cả quá trình rất nhiều người chỉ trỏ hai người, cũng rất nhiều người bàn tán xôn xao nhưng hắn không thèm quan tâm tới. Vào trong xe người đàn ông để cô ngồi bên cạnh mình, cô muốn mở cửa bước ra nhưng bị hắn giữ chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.