Chương 5: Cô Ấy Cái Gì Cũng Tốt
Mạc Y Vân
17/09/2023
“Đấy, tớ nói mà, cậu vẫn còn tình cảm với người ta nhưng không dám nói. Không sao, tớ sẽ là quân sư giúp hai người có được không? Chắc chắn tớ sẽ làm cho hai cậu trở lại bên nhau như trước.” Tiêu Dao cười nói.
Tiểu Hiên cúi đầu không nói gì, gương mặt cô đỏ lên vì ngại. nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ bởi vì cô ấy biết Tiêu Dao nói được chắc chắn sẽ làm được.
Hai người đến chỗ hẹn là bảy giờ tối, Tiêu Dao và Tiểu Hiên được phục vụ dẫn đến nơi mà Giang Thiếu Tần đặt bàn. Đến nơi cô thấy xung quanh có rất nhiều người đều là những người cô quen biết, đàn anh Phùng Tuấn cũng đang ngồi ở đó, khi nhìn thấy hai người anh nở nụ cười xem như chào hỏi.
Tiêu Dao đưa mắt nhìn xung quanh, nơi Giang Thiếu Tần ngồi lúc này đang có một cô gái. Người này cô biết, cô ấy là tam tiểu thư của Lam Thị, tên là Lam Hân Hân. Hai người họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Cô cũng nghe nói, hai nhà Giang Lam còn dự định sau khi họ tốt nghiệp sẽ để họ kết hôn với nhau. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình là một người thừa ở đây.
“Sao vậy? Thấy người cậu thầm yêu bên cạnh một cô gái khác nên không vui hay sao?” Tiểu Hiên bên cạnh hỏi.
Tiêu Dao đưa ánh mắt hận không thể bóp chết qua nhìn cô ấy, cũng không nói gì nở nụ cười đi về trước nói:
“Mọi người đến sớm thế sao? Tớ và Tiểu Hiên bị tắc đường nên giờ mới đến được.”
“Không phải do hai cậu đến muộn đâu, là bọn tớ tới sớm thôi. Hai cậu đến là tớ vui lắm đấy.” Giang Thiếu Tần cười nói.
Tiêu Dao gật đầu, đưa món quà về phía Giang Thiếu Tần nói: “Đúng rồi Thiếu Tần, đây là quà mà tớ tặng cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Giang Thiếu Tần đứng dậy nhận quà gật đầu cười nói: “Cảm ơn cậu nhiều lắm. Ngồi xuống đi.” Anh chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh Lam Hân Hân nói.
Tiêu Dao gật đầu, nhìn chiếc ghế đó cảm thấy bản thân không thích hợp để ngồi, để hai người họ ngồi vẫn thích hợp hơn. Cô đi về phía đàn anh Phùng Tuấn ngồi xuống. Không hề quan tâm tới ánh mắt không vui của Giang Thiếu Tần. Lam Hân Hân bên cạnh có thể nhìn thấy được ánh mắt đó, nhưng cô ấy chỉ cười. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Tiêu Dao như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Đàn anh, anh đến lâu chưa?”
“Anh cũng vừa mới tới thôi, em ngồi xuống đi đừng đứng như vậy chứ.”
“Anh thấy bạn em Tiểu Hiên thế nào?” Tiêu Dao ngồi xuống hỏi.
Phùng Tuấn đưa ánh mắt qua nhìn Tiểu Hiên đang đứng ở phía xa mình nói: “Cô ấy rất tốt, cái gì cũng tốt hết.”
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng đập bàn vang lên. Những người ở xung quanh bàn không khỏi đưa mắt nhìn, cũng khiến cho bước chân của một người đàn ông đang đi phía trước dừng lại. Hắn quay gót giày, hướng về phía người đập bàn nhìn.
“Anh thấy cậu ấy rất tốt mà anh lại khiến cho bạn em chảy nước mắt mỗi đêm sao? Anh có biết hai chữ nam tử hán viết như thế nào không hả? Hay em dạy anh viết nhé? Người ta thường nói rằng yêu là phải nói, yêu là phải hành động, nếu không khi mất đi sẽ hối tiếc lắm đấy. Bạn em cái gì cũng tốt, nếu anh không trân trọng cậu ấy thì em sẽ không cho anh cơ hội lần hai đâu.”
Tiêu Dao mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn mình, cô vừa cười vừa nói với Phùng Tuấn. Anh ta nhìn về phía Tiểu Hiên đang đứng cách đó không xa, sau đó nói:
“Cảm ơn em! Chắc chắn anh sẽ không phụ lòng tin của em dành cho anh. Tiểu Hiên sau này anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định không để cho cô ấy khóc nữa.”
Phùng Tuấn cười, cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi. Thật sự phải cảm ơn Tiêu Dao rất nhiều, nhờ có cô mà anh mới hiểu được những thứ này. Nếu anh không nhân cơ hội này chắc chắn anh sẽ đánh mất Tiểu Hiên mãi mãi.
“Vậy mới tốt đàn anh ạ! Anh có thể hiểu ý của em khiến em rất vui. Hôm nay anh hứa với em rồi đấy, nếu anh còn làm cho bạn em khóc nữa em sẽ không cùng anh ngồi nói chuyện nữa mà sẽ đánh anh đấy. Bạn em đang tìm chỗ ngồi đó, bên ghế kia của anh còn thừa chỗ đúng không?” Tiêu Dao nói.
Phùng Tuấn hiểu ý đứng dậy chạy đến bên Tiểu Hiên nắm tay cô ngồi bên cạnh mình. Tiểu Hiên cũng không bất ngờ gì, ngược lại cô còn rất vui. Đưa ánh mắt cảm ơn về phía Tiêu Dao.
Người đàn ông đang đứng kia gương mặt hứng thú nhìn cô, sau đó quay người bước đi. Khi hắn vừa biến mất ở ngã rẽ, Tiêu Dao ngẩng đầu lên nhìn hướng đó, sao cô lại có cảm giác có một ánh mắt nhìn cô chằm chằm thế nhỉ?
Buổi tiệc kết thúc, mọi người nói muốn cùng nhau đi hát karaoke. Tiêu Dao cũng không từ chối, dù sao cô cũng không mất tiền. Được ăn miễn phí, còn được xem người ta hát miễn phí đương nhiên là chuyện vui. Khi mọi người đến Bóng Đêm là mười giờ tối. Nơi này vẫn là lần thứ hai cô tới, lần đầu là một năm trước cũng vào sinh nhật của Giang Thiếu Tần.
Cô nhìn xung quanh lại không thấy Tiểu Hiên và đàn anh Phùng Tuấn đâu. Bỗng nhiên trong đầu cô nhảy lên một vài hình ảnh đó là hai người kia đang ở bên nhau. Lòng cũng bớt lo đi rất nhiều, chỉ cần có đàn anh bên cạnh Tiểu Hiên thì cô không cần phải lo gì nữa.
Tiêu Dao chọn một chỗ không ai thấy để ngồi, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn lên bàn trên. Ở đó gương mặt vui vẻ của Giang Thiếu Tần hiện ra trước mặt cô, anh đang cười với Lam Hân Hân. Nhìn đi nhìn lại hai người họ vô cùng đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc. Bỗng nhiên lòng không vui, dù sao cô và anh cũng không thể nào, cô chỉ xứng đứng từ xa nhìn anh như thế này mà thôi.
Phía trên mọi người hát rất vui đối qua đối lại với nhau, sinh viên bọn cô đều như vậy đấy. Ở trường thì sống chết với giáo viên và những môn học, ở nhà thì căng não lên với ba mẹ vì những câu hỏi. Chỉ có những lúc thư giãn như thế này mới vui vẻ và thoải mái thôi. Tiêu Dao kéo lên một nụ cười vui vẻ.
Bên ngoài cửa có người phục vụ mở cửa ra, Tiêu Dao vô tình đưa mắt ra nhìn là một người đàn ông xa lạ từ lúc tới đây đến giờ cô chưa nhìn thấy. Trên khay anh ta bê hai ly rượu, đang muốn xem người kia sẽ làm gì thì điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên một đoạn tin nhắn, là Tiểu Hiên nhắn tới: “Cậu lát nữa về một mình nhé! Tớ và đàn anh tối nay sẽ ở cùng nhau. Trên đường về cẩn thận nhé! Tiêu Dao cảm ơn cậu, yêu cậu nhiều lắm!” Sau đoạn tin nhắn Tiểu Hiên còn thả một trái tim.
Tiêu Dao mỉm cười gửi lại một chữ “ok” sau đó tắt điện thoại bỏ vào túi. Cô ngẩng đầu muốn nhìn xem người phục vụ kia đâu thì không thấy anh ta nữa. Trước mặt cô xuất hiện thêm hai ly rượu hình như vừa rót, cô đưa lên miệng ngửi thử cảm thấy có mùi gì đó không đúng.
Nhìn cậu bạn bên cạnh đang mỉm cười nhìn nên cô nghĩ ly rượu chắc là do cậu ta rót và đưa lên miệng uống. Uống được hai ly cô cảm thấy người của chút mệt, nói tạm biệt với Giang Thiếu Tần và những người bạn khác xong ra về. Bước những bước chân không rõ ràng về trước, càng đi cô càng cảm thấy người mệt mỏi vô cùng. Vừa bước vào một ngã rẽ liền có người giữ chặt cô, sau đó cô không còn biết gì nữa và ngất đi.
Tiểu Hiên cúi đầu không nói gì, gương mặt cô đỏ lên vì ngại. nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ bởi vì cô ấy biết Tiêu Dao nói được chắc chắn sẽ làm được.
Hai người đến chỗ hẹn là bảy giờ tối, Tiêu Dao và Tiểu Hiên được phục vụ dẫn đến nơi mà Giang Thiếu Tần đặt bàn. Đến nơi cô thấy xung quanh có rất nhiều người đều là những người cô quen biết, đàn anh Phùng Tuấn cũng đang ngồi ở đó, khi nhìn thấy hai người anh nở nụ cười xem như chào hỏi.
Tiêu Dao đưa mắt nhìn xung quanh, nơi Giang Thiếu Tần ngồi lúc này đang có một cô gái. Người này cô biết, cô ấy là tam tiểu thư của Lam Thị, tên là Lam Hân Hân. Hai người họ là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Cô cũng nghe nói, hai nhà Giang Lam còn dự định sau khi họ tốt nghiệp sẽ để họ kết hôn với nhau. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình là một người thừa ở đây.
“Sao vậy? Thấy người cậu thầm yêu bên cạnh một cô gái khác nên không vui hay sao?” Tiểu Hiên bên cạnh hỏi.
Tiêu Dao đưa ánh mắt hận không thể bóp chết qua nhìn cô ấy, cũng không nói gì nở nụ cười đi về trước nói:
“Mọi người đến sớm thế sao? Tớ và Tiểu Hiên bị tắc đường nên giờ mới đến được.”
“Không phải do hai cậu đến muộn đâu, là bọn tớ tới sớm thôi. Hai cậu đến là tớ vui lắm đấy.” Giang Thiếu Tần cười nói.
Tiêu Dao gật đầu, đưa món quà về phía Giang Thiếu Tần nói: “Đúng rồi Thiếu Tần, đây là quà mà tớ tặng cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Giang Thiếu Tần đứng dậy nhận quà gật đầu cười nói: “Cảm ơn cậu nhiều lắm. Ngồi xuống đi.” Anh chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh Lam Hân Hân nói.
Tiêu Dao gật đầu, nhìn chiếc ghế đó cảm thấy bản thân không thích hợp để ngồi, để hai người họ ngồi vẫn thích hợp hơn. Cô đi về phía đàn anh Phùng Tuấn ngồi xuống. Không hề quan tâm tới ánh mắt không vui của Giang Thiếu Tần. Lam Hân Hân bên cạnh có thể nhìn thấy được ánh mắt đó, nhưng cô ấy chỉ cười. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt của Tiêu Dao như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Đàn anh, anh đến lâu chưa?”
“Anh cũng vừa mới tới thôi, em ngồi xuống đi đừng đứng như vậy chứ.”
“Anh thấy bạn em Tiểu Hiên thế nào?” Tiêu Dao ngồi xuống hỏi.
Phùng Tuấn đưa ánh mắt qua nhìn Tiểu Hiên đang đứng ở phía xa mình nói: “Cô ấy rất tốt, cái gì cũng tốt hết.”
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên một tiếng đập bàn vang lên. Những người ở xung quanh bàn không khỏi đưa mắt nhìn, cũng khiến cho bước chân của một người đàn ông đang đi phía trước dừng lại. Hắn quay gót giày, hướng về phía người đập bàn nhìn.
“Anh thấy cậu ấy rất tốt mà anh lại khiến cho bạn em chảy nước mắt mỗi đêm sao? Anh có biết hai chữ nam tử hán viết như thế nào không hả? Hay em dạy anh viết nhé? Người ta thường nói rằng yêu là phải nói, yêu là phải hành động, nếu không khi mất đi sẽ hối tiếc lắm đấy. Bạn em cái gì cũng tốt, nếu anh không trân trọng cậu ấy thì em sẽ không cho anh cơ hội lần hai đâu.”
Tiêu Dao mặc kệ những ánh mắt hiếu kỳ đang nhìn mình, cô vừa cười vừa nói với Phùng Tuấn. Anh ta nhìn về phía Tiểu Hiên đang đứng cách đó không xa, sau đó nói:
“Cảm ơn em! Chắc chắn anh sẽ không phụ lòng tin của em dành cho anh. Tiểu Hiên sau này anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhất định không để cho cô ấy khóc nữa.”
Phùng Tuấn cười, cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi. Thật sự phải cảm ơn Tiêu Dao rất nhiều, nhờ có cô mà anh mới hiểu được những thứ này. Nếu anh không nhân cơ hội này chắc chắn anh sẽ đánh mất Tiểu Hiên mãi mãi.
“Vậy mới tốt đàn anh ạ! Anh có thể hiểu ý của em khiến em rất vui. Hôm nay anh hứa với em rồi đấy, nếu anh còn làm cho bạn em khóc nữa em sẽ không cùng anh ngồi nói chuyện nữa mà sẽ đánh anh đấy. Bạn em đang tìm chỗ ngồi đó, bên ghế kia của anh còn thừa chỗ đúng không?” Tiêu Dao nói.
Phùng Tuấn hiểu ý đứng dậy chạy đến bên Tiểu Hiên nắm tay cô ngồi bên cạnh mình. Tiểu Hiên cũng không bất ngờ gì, ngược lại cô còn rất vui. Đưa ánh mắt cảm ơn về phía Tiêu Dao.
Người đàn ông đang đứng kia gương mặt hứng thú nhìn cô, sau đó quay người bước đi. Khi hắn vừa biến mất ở ngã rẽ, Tiêu Dao ngẩng đầu lên nhìn hướng đó, sao cô lại có cảm giác có một ánh mắt nhìn cô chằm chằm thế nhỉ?
Buổi tiệc kết thúc, mọi người nói muốn cùng nhau đi hát karaoke. Tiêu Dao cũng không từ chối, dù sao cô cũng không mất tiền. Được ăn miễn phí, còn được xem người ta hát miễn phí đương nhiên là chuyện vui. Khi mọi người đến Bóng Đêm là mười giờ tối. Nơi này vẫn là lần thứ hai cô tới, lần đầu là một năm trước cũng vào sinh nhật của Giang Thiếu Tần.
Cô nhìn xung quanh lại không thấy Tiểu Hiên và đàn anh Phùng Tuấn đâu. Bỗng nhiên trong đầu cô nhảy lên một vài hình ảnh đó là hai người kia đang ở bên nhau. Lòng cũng bớt lo đi rất nhiều, chỉ cần có đàn anh bên cạnh Tiểu Hiên thì cô không cần phải lo gì nữa.
Tiêu Dao chọn một chỗ không ai thấy để ngồi, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn lên bàn trên. Ở đó gương mặt vui vẻ của Giang Thiếu Tần hiện ra trước mặt cô, anh đang cười với Lam Hân Hân. Nhìn đi nhìn lại hai người họ vô cùng đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc. Bỗng nhiên lòng không vui, dù sao cô và anh cũng không thể nào, cô chỉ xứng đứng từ xa nhìn anh như thế này mà thôi.
Phía trên mọi người hát rất vui đối qua đối lại với nhau, sinh viên bọn cô đều như vậy đấy. Ở trường thì sống chết với giáo viên và những môn học, ở nhà thì căng não lên với ba mẹ vì những câu hỏi. Chỉ có những lúc thư giãn như thế này mới vui vẻ và thoải mái thôi. Tiêu Dao kéo lên một nụ cười vui vẻ.
Bên ngoài cửa có người phục vụ mở cửa ra, Tiêu Dao vô tình đưa mắt ra nhìn là một người đàn ông xa lạ từ lúc tới đây đến giờ cô chưa nhìn thấy. Trên khay anh ta bê hai ly rượu, đang muốn xem người kia sẽ làm gì thì điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên một đoạn tin nhắn, là Tiểu Hiên nhắn tới: “Cậu lát nữa về một mình nhé! Tớ và đàn anh tối nay sẽ ở cùng nhau. Trên đường về cẩn thận nhé! Tiêu Dao cảm ơn cậu, yêu cậu nhiều lắm!” Sau đoạn tin nhắn Tiểu Hiên còn thả một trái tim.
Tiêu Dao mỉm cười gửi lại một chữ “ok” sau đó tắt điện thoại bỏ vào túi. Cô ngẩng đầu muốn nhìn xem người phục vụ kia đâu thì không thấy anh ta nữa. Trước mặt cô xuất hiện thêm hai ly rượu hình như vừa rót, cô đưa lên miệng ngửi thử cảm thấy có mùi gì đó không đúng.
Nhìn cậu bạn bên cạnh đang mỉm cười nhìn nên cô nghĩ ly rượu chắc là do cậu ta rót và đưa lên miệng uống. Uống được hai ly cô cảm thấy người của chút mệt, nói tạm biệt với Giang Thiếu Tần và những người bạn khác xong ra về. Bước những bước chân không rõ ràng về trước, càng đi cô càng cảm thấy người mệt mỏi vô cùng. Vừa bước vào một ngã rẽ liền có người giữ chặt cô, sau đó cô không còn biết gì nữa và ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.