Chương 4: Tôi Nói Cô Ta Vẽ Tôi Chính Là Vẽ Tôi
Mạc Y Vân
17/09/2023
Buổi chiều. Hạo Tam chạy nhanh vào phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, gương mặt lo lắng không thôi. Anh ta cúi đầu nói:
“Lam Tổng, tôi đã điều tra ra được người kia là ai rồi.”
“Là ai?” Lam Thiên Hạo hỏi.
Hạo Tam chần chừ sau đó nói: “Là cô gái ở trong kế hoạch của chúng ta. Cô ấy tên thật là Tiêu Dao, bút danh khi vẽ tranh là Tiêu Tiêu.”
Lam Thiên Hạo cau mày nói: “Là cô ta sao? Không tin được lại là phụ nữ, cô ta cũng được lắm đấy, có thể vẽ tôi xấu xí như vậy hay sao?”
“Thật ra cũng không phải là anh mà, người ta là tác giả, đương nhiên sẽ nghĩ ra được nhiều thứ để vẽ thôi.” Hạo Tam nói.
Lam Thiên Hạo đưa mắt nhìn Hạo Tam nói: “Chưa gì mà cậu đã đứng về phía cô ta rồi sao? Hạo Tam, tôi nói cô ta vẽ tôi thì chính là tôi cậu dám cãi lại sao?”
Hạo Tam cúi đầu không nói gì nữa, anh mà nói thêm chắc chắn sẽ không thể ra khỏi phòng được vì cái tính kỳ quái của Lam Tổng.
Gương mặt của Lam Thiên Hạo bỗng nhiên vui vẻ hơn, trong đầu có một suy nghĩ thú vị. Sau đó giọng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên:
“Cứ để cô ta vẽ nó đi, tôi muốn xem cô ta sẽ có biểu hiện gì khi biết số phận của mình giống như người phụ nữ mà nam chính trong truyện cô ta đang vẽ. Không phải rất hay và thú vị hay sao?”
Hạo Tam gương mặt lo lắng, nhưng cũng không có biểu hiện gì mà chỉ quay người bỏ đi.
…
Buổi tối cô cùng Tiểu Hiên ra ngoài mua đồ về nhà để ăn lẩu. Tiểu Hiên nói hôm nay cô ấy có chuyện vui nên muốn uống bia, đương nhiên Tiêu Dao không muốn bạn mình mất hứng nên đã đồng ý. Hai người mua rất nhiều đồ cùng bia. Khi đi ngang qua một gian hàng Tiêu Dao có cảm giác ai đó đang đi theo mình, cô nhiều lần quay đầu lại nhưng phía sau không có ai.
Tiêu Dao lắc đầu, chắc chắn cảm giác của cô là đúng nhưng sao khi cô quay lại thì không thấy ai chứ? Đang suy nghĩ thì Tiểu Hiên đi tới hỏi: “Cậu lại làm sao đấy? Đứng hình ở đấy làm gì? Không mau đi thanh toán đi.”
“Không có chỉ là tớ cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta thì phải.”
“Có phải cậu nghĩ nhiều không vậy? Ai lại đi theo dõi chúng ta cơ chứ? Cậu có nhiều tiền không? Có phải là tiểu thư gì đâu chứ?” Tiểu Hiên vừa cười vừa nói.
Tiêu Dao nhìn xa xăm nghĩ: đúng vậy, ai lại đi theo dõi một người không có tiền như cô chứ? Cô gật đầu đầu nói: “Cậu nói cũng đúng. Mà cậu và đàn anh có chuyện đúng không? Nếu không tại sao lại muốn uống bia chứ?”
“Cậu cứ nói đùa, tớ và anh ấy còn quan hệ gì đâu chứ? Chúng tớ cũng chỉ là hai người khoá trên và khoá dưới thôi.”
“Cậu đừng nói dối, cậu quên tớ là một người rất giỏi nhìn ra điểm khác thường của người khác sao? Hôm trước cậu vừa bảo đàn anh và cậu quay lại rồi, hôm nay lại rủ tớ ăn lẩu uống bia chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.”
Tiêu Dao đi phía trước Tiểu Hiên nói. Tiểu Hiên dừng chân không nói gì cô ấy chỉ nhìn cô, cả hai cứ như vậy một lúc. Cuối cùng Tiêu Dao không chịu được nữa đành nói trước:
“Được rồi cậu giỏi, tớ nghe cậu, cái gì cũng nghe cậu hết. Tớ không nói gì nữa có được không? Chúng ta về nhà làm lẩu uống bia thôi, tớ đói lắm luôn.”
Tiểu Hiên cười gật đầu, cả hai cùng nhau đẩy xe về phía quầy thanh toán. Thỉnh thoảng Tiêu Dao vẫn quay đầu nhìn lại chỗ đó, nhưng không hề thấy bóng dáng của ai. Cô nghĩ bản thân nhìn nhầm thật rồi.
Khi cả hai người đi xa, phía sau gian hàng kia một người đàn ông từ đó bước ra, trên tay anh ta là chiếc máy ảnh đời mới nhất của năm nay. Ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, sau đó lại nhìn xuống chiếc máy ảnh của mình cười.
Về đến nhà Tiểu Hiên loay hoay trong bếp với nồi lẩu, Tiêu Dao ở bên cạnh giúp cô rửa rau và cắt đồ. Sau khi nấu xong hai người ngồi quanh nồi lẩu bắt đầu ăn. Điện thoại của Tiểu Hiên bỗng nhiên vang lên, Tiêu Dao thấy cô ấy cầm lên nhìn nhưng không bắt máy mãi đến khi hết chuông mới đặt điện thoại xuống. Không cần nói cô cũng biết người gọi tới là ai.
“Ăn tôm đi, không phải cậu thích ăn sao?” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao cười gật đầu, cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói như thế nào bởi lúc này Tiểu Hiên đang buồn. Cái tên Phùng Tuấn kia nếu có cơ hội chắc chắn cô sẽ cho anh ta một trận mới được, dám làm bạn thân của cô buồn.
Hai người ngồi bên nhau uống bia và ăn lẩu đến muộn mới dừng lại, khi dừng cuộc thì cả hai đều say không biết gì.
Ngày hôm sau, ánh sáng chiếu vào căn nhà nhỏ vừa đủ hai người ở. Tiêu Dao từ từ mở mắt ra, trước giờ mỗi khi chạm vào bia là cô không uống được nhiều, chỉ cần hai cốc nhỏ là đầu óc không còn tỉnh táo. Đầu đau vô cùng, cũng may hôm nay không phải đi học nếu không cô và Tiểu Hiên chắc chắn không thể sống được với giáo viên.
Cô kéo Tiểu Hiên dậy và dẫn cô ấy vào trong phòng nằm, còn mình thì ra ngoài dọn đống lộn xộn hôm qua hai người bày ra. Trước giờ những việc này đều là Tiểu Hiên làm chứ cô không bao giờ chạm vào, bởi vì khi cô dọn là nhà sẽ không gọn gàng mà càng bừa bộn hơn.
Dọn xong là một tiếng sau, cô hài lòng gật đầu nhìn căn nhà đã sạch hơn so với vừa rồi rất nhiều. Đánh răng rửa mặt xong cô ngồi vào bàn để vẽ tranh. Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh hay nên vẽ nó ra không quên. Khi ngồi vào bàn vẽ, cô cảm thấy vô cùng vui thích. Ai đó đã từng nói nếu bạn vui khi làm điều gì đó cũng là lúc bạn đạt được thứ mà mình yêu thích, vì vậy phải theo đuổi nó đến cùng.
…
Buổi tối Tiêu Dao cùng với Tiểu Hiên chuẩn bị đến dự sinh nhật của Giang Thiếu Tần, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, cùng với một chiếc quần bò màu đen. Nhìn hơi rối mắt, nhưng khi cô mặc vào mọi thứ lại trở nên sinh động hơn. Tiểu Hiên đứng trước mặt nhìn cô trêu nói:
“Không ngờ đấy, bình thường nó nằm trong tủ tớ thấy nó không hợp chút nào, sau khi cậu mặc vào lại đẹp như vậy hả?”
Tiêu Dao nhìn cô gái trước gương, gương mặt không quá nổi bật. Nhưng nước da của cô trắng nên mọi thứ cũng ưa nhìn hơn hẳn đúng là cô có chút không nhận ra mình. Cô quay người lại nói với Tiểu Hiên:
“Vậy cậu thì sao? Còn nói tớ cái gì? Chiếc váy đó của cậu tớ thấy nó nằm trong tủ lâu rồi đấy, sao hôm nay lại lấy ra mặc? Có phải mặc để cho đàn anh xem không?”
Tiểu Hiên bỗng nhiên đỏ mặt đi tới đánh cô nói: “Cậu đừng có đùa, đàn anh gì chứ? Tớ và anh ấy lâu rồi không nói chuyện, tình cảm cũng không còn nữa nên đừng nói bậy.”
“Mà tại sao anh Phùng Tuấn có thể lạnh lùng với hoa khôi nhà tớ được chứ? Yên tâm, tối nay tớ sẽ hỏi rõ ràng giúp cậu. Tớ muốn cậu và anh ấy trở lại như trước kia. Nếu anh ấy không chịu tớ sẽ đánh anh ấy một trận, sau đó tuyệt giao luôn chắc chắn anh ấy sẽ sợ mà quay lại với cậu thôi.”
Tiêu Dao vừa dơ tay vừa nói. Tiểu Hiên đi đến bịt miệng cô lại nói: “Cậu có biết mình đang nói cái gì không hả? Không cho cậu làm khó anh ấy, nếu không tớ sẽ không tha cho cậu đâu. Anh ấy dù không quan tâm tới tớ cậu cũng không được làm cho anh ấy buồn.”
“Lam Tổng, tôi đã điều tra ra được người kia là ai rồi.”
“Là ai?” Lam Thiên Hạo hỏi.
Hạo Tam chần chừ sau đó nói: “Là cô gái ở trong kế hoạch của chúng ta. Cô ấy tên thật là Tiêu Dao, bút danh khi vẽ tranh là Tiêu Tiêu.”
Lam Thiên Hạo cau mày nói: “Là cô ta sao? Không tin được lại là phụ nữ, cô ta cũng được lắm đấy, có thể vẽ tôi xấu xí như vậy hay sao?”
“Thật ra cũng không phải là anh mà, người ta là tác giả, đương nhiên sẽ nghĩ ra được nhiều thứ để vẽ thôi.” Hạo Tam nói.
Lam Thiên Hạo đưa mắt nhìn Hạo Tam nói: “Chưa gì mà cậu đã đứng về phía cô ta rồi sao? Hạo Tam, tôi nói cô ta vẽ tôi thì chính là tôi cậu dám cãi lại sao?”
Hạo Tam cúi đầu không nói gì nữa, anh mà nói thêm chắc chắn sẽ không thể ra khỏi phòng được vì cái tính kỳ quái của Lam Tổng.
Gương mặt của Lam Thiên Hạo bỗng nhiên vui vẻ hơn, trong đầu có một suy nghĩ thú vị. Sau đó giọng nói lạnh lùng của hắn lại vang lên:
“Cứ để cô ta vẽ nó đi, tôi muốn xem cô ta sẽ có biểu hiện gì khi biết số phận của mình giống như người phụ nữ mà nam chính trong truyện cô ta đang vẽ. Không phải rất hay và thú vị hay sao?”
Hạo Tam gương mặt lo lắng, nhưng cũng không có biểu hiện gì mà chỉ quay người bỏ đi.
…
Buổi tối cô cùng Tiểu Hiên ra ngoài mua đồ về nhà để ăn lẩu. Tiểu Hiên nói hôm nay cô ấy có chuyện vui nên muốn uống bia, đương nhiên Tiêu Dao không muốn bạn mình mất hứng nên đã đồng ý. Hai người mua rất nhiều đồ cùng bia. Khi đi ngang qua một gian hàng Tiêu Dao có cảm giác ai đó đang đi theo mình, cô nhiều lần quay đầu lại nhưng phía sau không có ai.
Tiêu Dao lắc đầu, chắc chắn cảm giác của cô là đúng nhưng sao khi cô quay lại thì không thấy ai chứ? Đang suy nghĩ thì Tiểu Hiên đi tới hỏi: “Cậu lại làm sao đấy? Đứng hình ở đấy làm gì? Không mau đi thanh toán đi.”
“Không có chỉ là tớ cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta thì phải.”
“Có phải cậu nghĩ nhiều không vậy? Ai lại đi theo dõi chúng ta cơ chứ? Cậu có nhiều tiền không? Có phải là tiểu thư gì đâu chứ?” Tiểu Hiên vừa cười vừa nói.
Tiêu Dao nhìn xa xăm nghĩ: đúng vậy, ai lại đi theo dõi một người không có tiền như cô chứ? Cô gật đầu đầu nói: “Cậu nói cũng đúng. Mà cậu và đàn anh có chuyện đúng không? Nếu không tại sao lại muốn uống bia chứ?”
“Cậu cứ nói đùa, tớ và anh ấy còn quan hệ gì đâu chứ? Chúng tớ cũng chỉ là hai người khoá trên và khoá dưới thôi.”
“Cậu đừng nói dối, cậu quên tớ là một người rất giỏi nhìn ra điểm khác thường của người khác sao? Hôm trước cậu vừa bảo đàn anh và cậu quay lại rồi, hôm nay lại rủ tớ ăn lẩu uống bia chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.”
Tiêu Dao đi phía trước Tiểu Hiên nói. Tiểu Hiên dừng chân không nói gì cô ấy chỉ nhìn cô, cả hai cứ như vậy một lúc. Cuối cùng Tiêu Dao không chịu được nữa đành nói trước:
“Được rồi cậu giỏi, tớ nghe cậu, cái gì cũng nghe cậu hết. Tớ không nói gì nữa có được không? Chúng ta về nhà làm lẩu uống bia thôi, tớ đói lắm luôn.”
Tiểu Hiên cười gật đầu, cả hai cùng nhau đẩy xe về phía quầy thanh toán. Thỉnh thoảng Tiêu Dao vẫn quay đầu nhìn lại chỗ đó, nhưng không hề thấy bóng dáng của ai. Cô nghĩ bản thân nhìn nhầm thật rồi.
Khi cả hai người đi xa, phía sau gian hàng kia một người đàn ông từ đó bước ra, trên tay anh ta là chiếc máy ảnh đời mới nhất của năm nay. Ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, sau đó lại nhìn xuống chiếc máy ảnh của mình cười.
Về đến nhà Tiểu Hiên loay hoay trong bếp với nồi lẩu, Tiêu Dao ở bên cạnh giúp cô rửa rau và cắt đồ. Sau khi nấu xong hai người ngồi quanh nồi lẩu bắt đầu ăn. Điện thoại của Tiểu Hiên bỗng nhiên vang lên, Tiêu Dao thấy cô ấy cầm lên nhìn nhưng không bắt máy mãi đến khi hết chuông mới đặt điện thoại xuống. Không cần nói cô cũng biết người gọi tới là ai.
“Ăn tôm đi, không phải cậu thích ăn sao?” Tiểu Hiên nói.
Tiêu Dao cười gật đầu, cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói như thế nào bởi lúc này Tiểu Hiên đang buồn. Cái tên Phùng Tuấn kia nếu có cơ hội chắc chắn cô sẽ cho anh ta một trận mới được, dám làm bạn thân của cô buồn.
Hai người ngồi bên nhau uống bia và ăn lẩu đến muộn mới dừng lại, khi dừng cuộc thì cả hai đều say không biết gì.
Ngày hôm sau, ánh sáng chiếu vào căn nhà nhỏ vừa đủ hai người ở. Tiêu Dao từ từ mở mắt ra, trước giờ mỗi khi chạm vào bia là cô không uống được nhiều, chỉ cần hai cốc nhỏ là đầu óc không còn tỉnh táo. Đầu đau vô cùng, cũng may hôm nay không phải đi học nếu không cô và Tiểu Hiên chắc chắn không thể sống được với giáo viên.
Cô kéo Tiểu Hiên dậy và dẫn cô ấy vào trong phòng nằm, còn mình thì ra ngoài dọn đống lộn xộn hôm qua hai người bày ra. Trước giờ những việc này đều là Tiểu Hiên làm chứ cô không bao giờ chạm vào, bởi vì khi cô dọn là nhà sẽ không gọn gàng mà càng bừa bộn hơn.
Dọn xong là một tiếng sau, cô hài lòng gật đầu nhìn căn nhà đã sạch hơn so với vừa rồi rất nhiều. Đánh răng rửa mặt xong cô ngồi vào bàn để vẽ tranh. Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh hay nên vẽ nó ra không quên. Khi ngồi vào bàn vẽ, cô cảm thấy vô cùng vui thích. Ai đó đã từng nói nếu bạn vui khi làm điều gì đó cũng là lúc bạn đạt được thứ mà mình yêu thích, vì vậy phải theo đuổi nó đến cùng.
…
Buổi tối Tiêu Dao cùng với Tiểu Hiên chuẩn bị đến dự sinh nhật của Giang Thiếu Tần, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, cùng với một chiếc quần bò màu đen. Nhìn hơi rối mắt, nhưng khi cô mặc vào mọi thứ lại trở nên sinh động hơn. Tiểu Hiên đứng trước mặt nhìn cô trêu nói:
“Không ngờ đấy, bình thường nó nằm trong tủ tớ thấy nó không hợp chút nào, sau khi cậu mặc vào lại đẹp như vậy hả?”
Tiêu Dao nhìn cô gái trước gương, gương mặt không quá nổi bật. Nhưng nước da của cô trắng nên mọi thứ cũng ưa nhìn hơn hẳn đúng là cô có chút không nhận ra mình. Cô quay người lại nói với Tiểu Hiên:
“Vậy cậu thì sao? Còn nói tớ cái gì? Chiếc váy đó của cậu tớ thấy nó nằm trong tủ lâu rồi đấy, sao hôm nay lại lấy ra mặc? Có phải mặc để cho đàn anh xem không?”
Tiểu Hiên bỗng nhiên đỏ mặt đi tới đánh cô nói: “Cậu đừng có đùa, đàn anh gì chứ? Tớ và anh ấy lâu rồi không nói chuyện, tình cảm cũng không còn nữa nên đừng nói bậy.”
“Mà tại sao anh Phùng Tuấn có thể lạnh lùng với hoa khôi nhà tớ được chứ? Yên tâm, tối nay tớ sẽ hỏi rõ ràng giúp cậu. Tớ muốn cậu và anh ấy trở lại như trước kia. Nếu anh ấy không chịu tớ sẽ đánh anh ấy một trận, sau đó tuyệt giao luôn chắc chắn anh ấy sẽ sợ mà quay lại với cậu thôi.”
Tiêu Dao vừa dơ tay vừa nói. Tiểu Hiên đi đến bịt miệng cô lại nói: “Cậu có biết mình đang nói cái gì không hả? Không cho cậu làm khó anh ấy, nếu không tớ sẽ không tha cho cậu đâu. Anh ấy dù không quan tâm tới tớ cậu cũng không được làm cho anh ấy buồn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.