Loạn

Chương 9: Biến

Tiếu Ngạo Giang Hồ

13/06/2014

Thế kỷ hai mươi lăm, ban đêm, địa phương nào đó tại Trung Quốc….

“Ta đang ở đâu thế này? Cung điện của ta đâu rồi?”

Một người đàn ông béo mập với đôi mắt tò mò đang nhìn nhìn xung quanh, nơi đây là một khu rừng rậm, cây cối toàn là những cây cao vài chục mét. Một người toàn thân mặc giáp dính đầy bùn đất bỗng chạy lại gần người béo nói:

“Bẩm bệ hạ, xung quanh không thấy bất cứ gì, đến cả loài vật cũng không có!”

Người béo trầm mặc trong giây lát, đôi mắt sắc lạnh mang khí thế khinh đảo trời đất quét qua một đám binh sĩ đang đứng trang nghiêm:

“Tất cả chuẩn bị vũ khí, chúng ta phải thoát ra khỏi đây!”

“Rầm” một tiếng, hàng ngìn ngọn giáo dậm xuống đất, không một ai nói một tiếng nào, dường như mệnh lệnh được phát ra từ người đàn ông kia còn quan trong hơn cả sinh mạng bọn họ vậy.

Cây cối xung quanh chỉ trong một vài hô hấp đã bị trụi hết lá, binh sĩ đúng là binh sĩ, hành quân phải im lặng, họ buộc lá cây vào giầy để giảm thiểu âm thanh. Hàng nghìn người cùng bước đi mà chỉ nghe được tiếng “Xào xạc” nho nhỏ.

Người béo ở trung tâm của đám binh sĩ, cái kiệu nho nhỏ vừa được tạo đã đưa hắn lên cao để quan sát, bỗng một người trẻ tuổi tiến lại thì thầm vào tai hắn:

“Bẩm bệ hạ, chúng thần phát hiện ra một cái cổng lớn cách đây hai trăm mét, mong ngài đưa ra chỉ thị!”

“Tiến lên! Chúng ta có mười ngàn người, còn gì có thể đánh bại chúng ta!”

Mệnh lệnh được phát ra một cách quyết đoán.

“Ầm” cái cổng bằng thép đã bị ngàn bàn chân dẫm đạp mà đổ xuống, đoàn quân liền tràn ra ngoài, người béo cũng đã xuống kiệu, hắn cúi đầu nhìn tấm biển bị rơi nói:

“Ký tự gì thế này, chẳng phải ta đã thống nhất chữ viết rồi hay sao, tên nào to gan dám dùng chữ này!”

Người đứng bên cạnh cũng nhìn tấm biển rồi thủ thỉ:

“Đây hình như là chữ giản thể, chữ kia hình như là chữ “Vườn” thì phải!”

“Ò é ò é!”

Tiếng còi báo động vang lên làm toán người giật mình, người đứng bên cạnh gã béo hét:

“Bảo vệ bệ hạ, có quân địch!”

Ngay lập tức gã béo đã được ngàn người quây vào giữa, giáo mác ngập trời được nâng lên, mười ngàn khuân mặt sắc lạnh chăm chú quan sát.

Một tiểu đội xe ô tô đền xanh đỏ từ trên trời hạ xuống, tiếng loa phóng thanh vang lên:

“Tất cả đứng im, các người đã bị bao vậy, hãy bỏ vũ khí xuống! Chúng ta là cảnh sát, các người là ai mà lại đột nhập vào vườn thực vật của quốc gia!”

Người béo từ giữa đám quân hất mặt lên quát to:

“Dân man di ở đây dám cuồng vọng trước mặt ta, lập tức xuất hiện!”

Vừa dứt lời một đám người cầm súng tiến về phía đội quân, tiếng loa lại vang lên:

“Bỏ vũ khí xuống!”

“Tất cả chuẩn bị vũ khí, ta Doanh Chính kêu gọi các ngươi chiến đấu, chúng ta đã thống nhất sáu nước, không việc gì có thể làm ngăn bước quân Tần vĩ đại của ta!”

“Sáttttt aaaa!”

********

Hồng Khanh đang nằm trên giường thì giật mình tỉnh giấc, nhìn đồng hồ mới là năm giờ sáng, nếu là ngày hôm qua cũng có thể nói là mười năm trước, việc thức dậy vào lúc năm giờ sáng chắc chắn là một cực hình với Khanh đệ.

Nhưng thời thế thay đổi, chàng trai đã không phải em của ngày hôm qua, năm giờ sáng chính là giờ mà Khanh đệ phải thức dậy để luyện tập. Rửa mặt rửa mũi xong xuôi, cầm theo cái nhẫn chứa mười thanh kiếm ra khỏi nhà.

Đường phố năm giờ sáng cũng có vài người già dậy tập thể dục, đúng là dù có hiện đại đến đâu, con người vẫn còn giữ thói quên tập thể dục.

Đáng sợ không phải bạn làm điều gì tệ hại mà là không biết phải làm gì, các cụ dù đã hưu chí vẫn giữ một thói quen tốt là một điều hạnh phúc của đất nước!

“Không khí thật thoải mái, ánh mặt trời, ta yêu mi!”

Khanh đệ thật muốn hét to một câu, mười năm sống không có ánh mặt trời thật đúng là cực hình a.



Làm vài động tác rồi lấy một thanh Thủy kiếm ra, các chiêu thức từ một ngàn thanh kiếm hệ Thủy lướt qua đầu Khanh đệ một lượt. Chiêu thức được diễn luyện như nước chảy mây trôi, không có một sự trì trệ, người và kiếm đã hòa thành một thể thống nhất.

Các cụ già xung quanh nhìn Khanh đệ múa kiếm mà cũng gật gật đầu:

“Thanh niên là phải thế này a, chịu khó luyện tập, nhìn chàng trai trẻ này ta lại cảm giác trở về năm hai mươi tuổi!”

Cụ bà bên canh bĩu môi, nói chen vào:

“Năm ông hai mươi tuổi không phải sáng sớm nào cũng ngồi chực ở hàng phở trước ngõ nhà ta sao, tán gái chứ luyện tập gì!”

Cụ ông không cho là phải nói:

“Đó không phải là luyện tập thì là gì, tôi mà không chăm chỉ thì bà đã chạy theo thằng hàng xóm rồi!”

Nhiều người già xung quanh đều cười vang, đến tuổi của họ rồi thì điều đó không còn là cái gì xấu hổ cả. Ký ức đối với người già là một cái gì thiêng liêng, họ luôn nhớ về nó, nói ra và cùng cười cùng khóc, họ tự hào vì đã có nó!

Một tiếng rồi hai tiếng qua đi, mặt trời cũng khởi động xong và bay lên cao, còn Khanh đệ vẫn đắm chìm trong luyện tập, hắn càng luyện càng hăng say.

“Phù!”

Thở ra một hơi, cuối cùng bài khởi động trong ngày đã kết thúc, hồi phục lại sự tỉnh táo nhìn xung quanh, đập vào mắt Khanh đệ là một ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

“Thật đẹp!”

Một ý nghĩ nháy lên trong óc Khanh đệ, ánh mắt đó đến từ Kim Ngân, mái tóc vàng óng cùng khuôn mặt thiên thần, chiếc mũi không cao nhưng rất phù hợp với vẻ mặt ngây thơ của nàng.

“Hi hi, mi làm sao thế?”

Tiếng nói nhẹ nhàng, mềm mại như gió xuân tràn vào tai Khanh đệ như muốn cướp lấy linh hồn hắn.

“Ta…ta đang tập luyện!”

Lắp bắp phun ra vài chữ nhỏ như muỗi kêu, rồi ngượng ngùng cúi đầu, Ngân muội bên cành càng cười to hơn, hình như nàng đã quá quên với cảnh này:

“Mi luyện tập chăm chỉ như vậy thì tại sao hôm qua bị Tiểu Tượng đánh cho suýt tè ra quần thế, phải chăng giấu nghề?”

Khanh đệ lắc đầu không nói gì cả, hắn không muốn nói đến cái mười năm đau khổ của hắn, đàn ông có tôn nghiêm của đàn ông, không thể tỏ ra yếu đuối được. Cả hai cùng im lặng, cố phá sự ngượng ngùng Khanh đệ hỏi:

“Sao cô dậy sớm thế?”

“Sớm? mi biết bây giờ là mấy giờ không, chín giờ rồi, ta mà còn ngủ chắc thành heo!”

“Cô mà là heo chắc là con heo đẹp nhất đấy!”

Cố nén lại câu nói chuẩn bị phun ra trong đầu, Khanh đệ lại hỏi:

“Thế đã ăn sáng chưa?”

Khuân mặt Kim Ngân hiện lên nét tiếu ý:

“Chưa, mi định mời ta đi ăn hả?”

Gãi đầu gãi tai, Khanh đệ nói:

“Ờ thì….ta mời cô!”

“Ta ăn nhiều lắm đấy nhé!”

“Không sao?”

Thế là cả hai cùng đi ăn sáng, thật sự là Khanh đệ chả biết quán ăn mẹ nào, hắn đến đây được một ngày đã bị rơi bùm cái xuống hồ mười năm. Đi đến quán café STINKBUG một lần nữa, ba mươi phút rồi mà không có quán nào, thôi thì đâm đại vào đây vậy.

“Quý khách dùng gì?”

Ngẩng đều lên cả hai cùng đồng thanh:

“Lại là mi à!”

Hóa ra là tên phục vụ Tử Tiêu, tên chết tiệt này làm gì ở đây:

“Cho ly café với lại cái menu món ăn!”



Tên Tử Tiêu bĩu môi nói:

“Ta không hỏi mi, cô em xinh đẹp này dùng gì, để anh mang lên cho em nhé!”

“Hi hi hi, ta dùng theo hắn!”

Ngân muội chỉ tay vào Khanh đệ cười, lần này Tử Tiêu quay sang với khuân mặt không thân thiện cho lắm nói:

“Dùng gì, nói nhanh đi, ở đây cái gì cũng có!”

“Cho hai ly café sữa và hai bát phở!”

Không thèm nói thêm gì quay đi, được hai bước Tử Tiêu nói thầm:

“Ăn phở uống café, thằng này trên trời rơi xuống hay sao không biết!”

Không thèm để ý thằng dở này, Khanh đệ quay sang nói với Kim Ngân:

“Ta gọi thế được chưa, muội thích ăn phở không?”

“Ta còn chưa ăn phở bao giờ nữa, nó là gì có ngon không?”

Đôi mắt Kim Ngân mở to dò hỏi làm làm cằm Khanh đệ tý thì rơi xuống đất:

“À nó là một loại mì, ngon lắm!”

“Ồ ta thích ăn mì lắm đấy, có lẽ mi chuẩn bị gọi thêm ba bát nữa đi, hi hi!”

Không khí lại trở nên trầm mặc, bỗng nhiên TV gắn trên tường chuyển đến phần tin nóng hổi:

“Ngày hôm qua Trung Quốc vừa có một vụ tập kích ở vườn thực vật quốc gia, theo như được biết có khoảng mười nghìn người bạo loạn, cảnh sát phải điều động cảnh vệ được phép sử dụng vũ khí để dẹp loạn!”

“Loạn thật rồi!”

Một vài người trong quán nói to nói nhỏ, bên cạnh Khanh đệ cũng có một người nói như vậy, nhưng giọng hắn không mang chút bất ngờ nào mà lại mang thương tiếc nhiều hơn. Khanh đệ liền nhìn về phía đó, một thanh niên tầm hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt không lấy gì là đặc biệt.

Dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Khanh đệ, người thanh niên cũng gật đầu chào rồi tiến lại bàn hắn ngồi xuống:

“Người anh em này, tôi có thể ngồi đây không?”

Khanh đệ nhìn hắn một cái thật sâu rồi gật đầu, nhờ đám Gao rèn luyện nên hắn rất mẫn cảm với sự nguy hiểm, tuy vậy người này lại mang đến cảm giác thân thiết với hắn.

“Ta là lão Bọ, ngươi cứ gọi vậy là được, ngươi là người nơi nào, ta ở đây hơn mười năm, khách trong quan ta đều biết, mi là người lạ mà cũng dám vào quán ta sao?”

Khá bất ngờ với câu nói của lão Bọ, Khanh đệ hỏi:

“Tại sao ta không thể vào đây?”

“Không phải, ai vào cũng được, nhưng mi vào mà chỉ uống café với ăn phở thì là người đầu tiên đấy, ha ha ha!”

“Ồ, vậy ở đây có gì hot?”

Nhìn Khanh đệ một lúc rồi lão Bọ mỉm cười nói:

“Nơi đây là nơi bán tin tức! Mi dám đến hỏi thì bọn ta dám bán tin cho mi!”

Bất ngờ với câu trả lời của lão Bọ, ánh mắt của Khanh đệ bỗng nhiên trở nên sắc lạnh, sát khí tuôn ra:

“Tại sao mi lại nói với ta những lời này, mi muốn gì ở ta?”

“Ha ha ha, sát khi thật tốt, mi làm ta ngạc nhiên đấy, bình tĩnh đi ta không có ý xấu gì.”

Giọng Khanh đệ càng lạnh hơn:

“Vậy tại sao?”

Câu trả lời của lão Bọ lại làm Khanh đệ giật mình:

“Ta biết mi là ai và ta cảm thấy mi khá thú vị!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Loạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook