Chương 10: Thiện Nữ, Ác Nữ
Tiếu Ngạo Giang Hồ
13/06/2014
Bốn mắt nhìn
nhau, trong ánh mắt của lão Bọ có nét cười gian đến không ngờ còn Khanh
đệ ngoài sự nghi hoặc ra có chăng là thêm sự bối rối.
“Cạch!”
Tiếng động mạnh phát ra từ chiếc bàn, hóa ra là tên Tử Tiêu với khuân mặt táo bón mang đồ ăn thức uống đến. Do cú đặt mạnh đó mà nước trong bát phở đã bắn ra ngoài, văng một ít lên quần áo của Khanh đệ.
“Không cẩn thận được một chút sao?”
Khanh đệ tức tối nói.
“Ta phải phục vụ một đống khách, vô tình thôi, không phải lau đi là xong sao!”
Tên Tử Tiêu bĩu môi khinh bỉ rồi chỉ tay vào tờ khăn ướt trên bàn. Đang cười gian tà nhìn Khanh đệ thì hắn giật mình:
“người ngồi cạnh cái tên này sao trông quen quen thế nhỉ?”
Lão Bọ cũng đã hướng ánh mắt sắc lạnh của mình lên nhìn Tử Tiêu, hắn là chủ quán mà nhân viên dám làm ăn hỗn láo thế này làm hắn mất hết cả thể diện. Lão Bọ trầm giọng nói:
“Làm ăn như thế hả, cậu biết đây là khách của tôi không? Còn không mau xin lỗi, hay muốn tôi trừ nửa tháng lương của cậu!”
Mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu Tử Tiêu, đen đủi cho hắn, muốn trêu chọc Khanh đệ mà lại làm ông chủ tức giận, thực hiện ngay tuyệt chiêu cún con biến hình, Tử Tiêu khép nép:
“Xin lỗi, xin lỗi nhé đại ca, thằng em không cẩn thận, là lỗi của em để em lau cho!”
Khanh đệ nghe tiếng xin lỗi từ Tử Tiêu mà nổi hết cả da gà, phẩy tay bịt mũi Khanh đệ nói:
“Thôi không cần, lượn đi!”
“Dạ, em xin lượn, anh chị ăn ngon miệng nhé!”
Nói xong hắn liền chạy như bay, lão Bọ cũng nhìn Khanh đệ mà cười cười:
“Xấu hổ quá, ta cũng không ngờ quán lại có nhân viên này, để xin lỗi ta mời đệ bữa này nhé, có ăn uống thỏa thích!”
Kim Ngân từ nãy không nói gì mà mãi mê ăn phở nhưng vừa nghe thấy có khuyến mãi thì ngững mặt lên nói ngay:
“Được, vậy cho thêm ba bát nữa, món này ngon quá nhưng hơi mặn, cho thêm vài bình nước lọc đi!”
Hai người đàn ông mắt tròn mắt dẹt nhìn Kim Ngân, rồi một câu hỏi đều xuất hiện trong đầu họ:
“chẳng lẽ gái đẹp phải ăn nhiều như sao?”
“Khụ khụ!”
Phá tan bầu không khí im lặng, lão Bọ ho khan một tiếng rồi nói:
“Phục vụ người đẹp như cô đúng là một vinh hạnh của tôi, Khanh đệ có muốn ăn thêm gì không, anh mời!”
“Không cần đâu!!!”
Khanh đệ xua xua tay, lão Bọ cũng lấy cớ chuẩn bị mà chuồn chuồn ớt vào trong quán, để lại đôi mắt to tròn của Ngân muội đang nhìn chằm chằm vào tấm menu.
*******
“Ợ ợ ợ ợ!!”
Ngân muội tay xoa xoa bụng bước ra khỏi quán, sau khi chiến đấu ba bắt phở, hai cái bánh mì, và một ly café Ngân muội đã phun ra một câu làm Hồng Khanh chả biết nên khóc hay nên cười:
“Được nửa bụng rồi, đi chơi thôi!”
Thế là hai người bắt đầu cuộc đi dạo, dường như Ngân muội rất ham học hỏi, thấy gì cũng chỉ vào rồi hỏi:
“Đây là gì?”
Ngân muội chỉ vào một vật vuông vuông nằm trên bàn.
“Điện thoại, có thể đứng từ đầu bên kia thế giới nói chuyện với đầu bên này!”
Rút từ trong người một một xấp tiền dầy cộp, Kim Ngần liền đưa cho người bán hàng một tờ và nói:
“Cho ta ba cái!”
“Cô làm sao mà có nhiều tiền thế, mà cô biết xài tiền à?”
Hồng Khanh thấy xấp tiền mà giật mình, chỗ đó cũng phải cỡ trăm triệu chứ không ít.
“Mã Lương vẽ cho ta đấy, hắn nói:
“Thích gì, muốn mua gì thì cứ rút một tờ ném ra đưa cho người bán hàng là xong!”
Thế là cuộc càn quét của Kim Ngân bắt đầu, hết mua điện thoại, máy ảnh, quần áo, lại mua bánh kẹo ăn. Hình như Ngân muội sinh ra là một thùng cơm không đáy, thấy gì là cũng muốn cho vào mồm thử, bước vào cửa hàng nào cũng ném vài tờ tiền xuống, may mà có Khanh đệ cản lại không thì Ngân muội cũng ăn nhầm kim cương với đường phèn.
Xấp tiền càng ngày càng ít mà đồ trên tay Khanh đệ càng ngày càng nhiều, may mà hắn có mười năm tập luyện, hai ba ngàn cân cũng chả là vấn đề nếu không thì đảm bảm phải đi bệnh viện vì bị gãy xương.
“Cười lên nào!!”
Nửa ngày qua đi, Ngân muội đã tìm được cách sử dụng máy ảnh, hết chụp đông chụp tây bắt đầu tự sướng.
Trong máy đủ loại tư thế, chu môi phồng mỏ cũng như thật, đúng là con gái, bản năng đứng trước ống kính sinh ra liền có. Miệng Khanh đệ méo xệch, cười mà như khóc, mặt hắn bị hàng chục túi đồ che gần hết, còn mỗi đôi mắt.
“Ngân muội à, cho ta nghỉ xíu đi!!”
Khanh đệ mở miệng cầu xin, tuy không có cảm giác mệt mỏi nhưng hắn xấu hổ, nhìn Hồng Khanh bây giờ như một một cây treo quần áo di động vậy.
“Mi yếu thế, đi chơi tiếp nào, nghỉ gì mà nghỉ!”
Cố vận công làm vài giọt mồ hôi chảy ra, mặt hắn bắt đầu tái xanh, Ngân muội thấy thế thì liền tiến lại gần, khuôn mặt xinh đẹp cùng hơi thở toàn mùi bánh kẹo dí sát vào hắn:
“Nhiều mồ hôi vậy sao, vậy ngồi xuống đây nào! Xin lỗi nha, tại ta ham chơi!”
Cảm nhận mùi hương con gái thơm ngát, trong đầu Khanh đệ hét lớn:
“Ông trời a, thật không muốn sống mà!”
Bàn tay Ngân muội không biết lúc nào đã có một tờ giấy ăn, đưa lên lau mặt cho Khanh đệ:
“Ngồi nghỉ một tý đi, rồi ta đi tiếp.”
Nói rồi liền nắm lấy bàn tay của Khanh đệ mà kéo đến cái ghế bên đường, bàn tay mềm không xương, mát lạnh, làm trái tim Khanh đệ muốn nổ tung. Hắn ngẩng đầu lên, khuân mặt xinh đẹp đó đang cười hiền lành mà nhìn hắn, ông mặt trời cũng sắp lặn chuẩn bị tắt đèn mà bật tương lai.
Cảm xúc Khanh đệ đang dâng trào thì bỗng nhiên một cảm giác lạnh lùng mang lẫn sát khí truyền đến. Không nghĩ ngợi nhiều, Khanh đệ vất hết mọi đồ đạc trên người, chiếc nhẫn trên tay lóe sáng, Hỏa Kiếm đã được rút ra.
“Ngân muội cẩn thận, có địch!”
Khanh đệ quay lưng lại như muốn bảo vệ Kim Ngân, quét đôi mắt sắc lạnh ra xung quanh, không phát hiện ra ai cả! Nghĩ ngợi một lúc, Hồng Khanh một tay nắm tay Kim Ngân một tay cầm kiếm mà chạy đến một hẻm, hắn cần tìm một góc để thủ.
“Ta giết mi!!”
Đang chạy bỗng bàn tay nơi đang nắm tay Ngân muội trở nên đau nhức, quay đầu nhìn lại, mái tóc màu bạc cùng con dao dính máu đập vào mắt Khanh đệ.
Buông vội tay Ngân muội rồi hét lên:
“Cô bị điên à, tôi đang cứu cô đó, có người muốn giết chúng ta!”
Thanh âm như băng tuyết ngàn năm từ chiếc miệng kia cất lên:
“Chỉ có ta muốn giết mi thôi, dâm tặc!!”
Nói dứt lời, con dao đã hướng đến ngực, nơi trái tim Khanh đệ đang nằm đó, mà phóng đến!
**********
Trung Quốc, thủ đô Bắc Kinh….
“Nhanh lên!”
Một người đàn ông mặc comple đen đang ngồi trong xe ô tô dục dã, tuy ông ta có khuôn mặt béo tròn nhưng lại toát ra khí thế kinh người, không ai khác đó chính là Thủ Tướng của Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Trung Hoa.
Một tuần nay, không này nào ông ta được ngủ ngon, điện thoại reo lên mọi lúc và tin ông ta nghe được nhiều nhất chính là:
“Một vị từ quá khứ đã tới đây!”
Ban đầu chỉ có một vài người không lấy gì là mạnh mẽ cho lắm, rồi dần dần cỡ Triệu Tử Long, Dương Gia Tướng lần lượt tới, làm hắn đau đầu không ngớt. Và lần này, khi hắn tay đang ôm vợ trên giường thì bị mười ngàn người cùng hai cái tên Doanh Chính, Cái Nhiếp kéo lên ô tô mà phi như bay.
“Vua cũng đã đến, không biết ông trời định làm gì đây?”
Chiếc xe chuyên dụng đang chạy với vận tốc 200km/h trên đường cao tốc thì bầu trời đột nhiên sấm chớp đùng đoàng, mây đen kéo đến dày đặc cộng thêm sương mù trắng lóa.
“Kettt!”
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên, Thủ Tướng đang cố nhắm mắt nghỉ ngơi thì giật mình, nhìn người lái xe của mình mà hỏi:
“Tại sao lại dừng xe lại, chúng ta có công việc quan trọng không thể chậm chễ!”
Nhoài người dậy trách mắng người lái xe đã theo hắn mười năm nay, tâm trạng không tốt thì lời nói cũng cộc cằn theo.
“Ngươi là người đứng đầu Trung Hoa hiện giờ?”
Câu nói phát ra từ người lái xe làm Thủ Tướng lạnh người, toàn thân hắn cứng đơ lại, không thể cử động, cố sức mấp máy môi nói:
“A Kiệt, anh bị làm sao thế hả??”
Giọng nói mang theo uy áp kinh người lại vang lên:
“Ta không phải A Kiệt, ta là Chúc Dung, mi hãy trả lời câu hỏi của ta!”
Cố nến cảm giác muốn quỳ lạy, Thủ Tướng lắp bắp trả lời:
“Đúng thế, tôi là Thủ Tướng của Trung Hoa! Ngài.. ngài là Chúc Dung thật sao?”
“Đúng thế, ta là Thần, ta là Chúc Dung, mi phải cảm ơn phúc tổ ba đời vì đã được gặp ta, bây giờ ta có chuyển quan trọng muốn mi làm hãy nghe cho rõ!”
Thủ Tướng đã hoàn toàn shock rồi, chỉ biết gật gật cái đầu ra vẻ đồng ý, hắn không nói được một tiếng nào nữa bởi vì uy áp của Thần quá khủng bố.
“Đất nước của chúng ta đã trải qua năm ngàn năm, không biết đã đánh chiếm bao nhiêu quốc gia lớn nhỏ, không nơi nào nghe đến chúng ta mà không sợ hãi. Nhưng rồi bọn mi, những kẻ ngủ say trong chiến thắng đã thu mình lại như một con chó, mang sự sợ hãi rồi đánh chiếm lẫn nhau, làm hỏng hết thảy sự vinh quang hào hùng ngày xưa, bọn mi có xứng đáng làm con cháu của ta không!”
“Vì để hoàn thành bá nghiệp mà dân tộc ta luôn mong mỏi, giờ đây ta sử dụng sức mạnh của mình, đưa về nơi này những người mà các ngươi gọi là nhân tài, ta muốn bọn mi hãy dùng hết sức lực của mình, đánh chiếm toàn bộ, làm chủ thế giới!”
Thủ Tướng nghe những lời phát ra từ Thần mà run sợ, hắn chưa từng nghĩ sự tình lại đi đến bước đường này, biết vậy hồi xưa không tranh cử làm gì!
“Mi đồng ý ta sẽ ban cho mi sức mạnh, còn không sẽ là cái chết mà thôi!!”
Hắn còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu đây, đâm lao rồi theo lao thôi.
“Tốt lắm! Con của ta, hãy làm thật tốt, còn một điều nữa, bọn Thần của vài nước khác cũng đã đánh hơi thấy ý đồ của ta nên cũng đang tìm cách chống đối, hành động nhanh đi!”
Chúc Dung vừa dứt lời thì uy áp cũng biến mất, sau năm phút, chiếc xe chuyên dụng lại lăn bánh trong màn đêm.
Thời cuộc sắp biến đổi!!
“Cạch!”
Tiếng động mạnh phát ra từ chiếc bàn, hóa ra là tên Tử Tiêu với khuân mặt táo bón mang đồ ăn thức uống đến. Do cú đặt mạnh đó mà nước trong bát phở đã bắn ra ngoài, văng một ít lên quần áo của Khanh đệ.
“Không cẩn thận được một chút sao?”
Khanh đệ tức tối nói.
“Ta phải phục vụ một đống khách, vô tình thôi, không phải lau đi là xong sao!”
Tên Tử Tiêu bĩu môi khinh bỉ rồi chỉ tay vào tờ khăn ướt trên bàn. Đang cười gian tà nhìn Khanh đệ thì hắn giật mình:
“người ngồi cạnh cái tên này sao trông quen quen thế nhỉ?”
Lão Bọ cũng đã hướng ánh mắt sắc lạnh của mình lên nhìn Tử Tiêu, hắn là chủ quán mà nhân viên dám làm ăn hỗn láo thế này làm hắn mất hết cả thể diện. Lão Bọ trầm giọng nói:
“Làm ăn như thế hả, cậu biết đây là khách của tôi không? Còn không mau xin lỗi, hay muốn tôi trừ nửa tháng lương của cậu!”
Mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu Tử Tiêu, đen đủi cho hắn, muốn trêu chọc Khanh đệ mà lại làm ông chủ tức giận, thực hiện ngay tuyệt chiêu cún con biến hình, Tử Tiêu khép nép:
“Xin lỗi, xin lỗi nhé đại ca, thằng em không cẩn thận, là lỗi của em để em lau cho!”
Khanh đệ nghe tiếng xin lỗi từ Tử Tiêu mà nổi hết cả da gà, phẩy tay bịt mũi Khanh đệ nói:
“Thôi không cần, lượn đi!”
“Dạ, em xin lượn, anh chị ăn ngon miệng nhé!”
Nói xong hắn liền chạy như bay, lão Bọ cũng nhìn Khanh đệ mà cười cười:
“Xấu hổ quá, ta cũng không ngờ quán lại có nhân viên này, để xin lỗi ta mời đệ bữa này nhé, có ăn uống thỏa thích!”
Kim Ngân từ nãy không nói gì mà mãi mê ăn phở nhưng vừa nghe thấy có khuyến mãi thì ngững mặt lên nói ngay:
“Được, vậy cho thêm ba bát nữa, món này ngon quá nhưng hơi mặn, cho thêm vài bình nước lọc đi!”
Hai người đàn ông mắt tròn mắt dẹt nhìn Kim Ngân, rồi một câu hỏi đều xuất hiện trong đầu họ:
“chẳng lẽ gái đẹp phải ăn nhiều như sao?”
“Khụ khụ!”
Phá tan bầu không khí im lặng, lão Bọ ho khan một tiếng rồi nói:
“Phục vụ người đẹp như cô đúng là một vinh hạnh của tôi, Khanh đệ có muốn ăn thêm gì không, anh mời!”
“Không cần đâu!!!”
Khanh đệ xua xua tay, lão Bọ cũng lấy cớ chuẩn bị mà chuồn chuồn ớt vào trong quán, để lại đôi mắt to tròn của Ngân muội đang nhìn chằm chằm vào tấm menu.
*******
“Ợ ợ ợ ợ!!”
Ngân muội tay xoa xoa bụng bước ra khỏi quán, sau khi chiến đấu ba bắt phở, hai cái bánh mì, và một ly café Ngân muội đã phun ra một câu làm Hồng Khanh chả biết nên khóc hay nên cười:
“Được nửa bụng rồi, đi chơi thôi!”
Thế là hai người bắt đầu cuộc đi dạo, dường như Ngân muội rất ham học hỏi, thấy gì cũng chỉ vào rồi hỏi:
“Đây là gì?”
Ngân muội chỉ vào một vật vuông vuông nằm trên bàn.
“Điện thoại, có thể đứng từ đầu bên kia thế giới nói chuyện với đầu bên này!”
Rút từ trong người một một xấp tiền dầy cộp, Kim Ngần liền đưa cho người bán hàng một tờ và nói:
“Cho ta ba cái!”
“Cô làm sao mà có nhiều tiền thế, mà cô biết xài tiền à?”
Hồng Khanh thấy xấp tiền mà giật mình, chỗ đó cũng phải cỡ trăm triệu chứ không ít.
“Mã Lương vẽ cho ta đấy, hắn nói:
“Thích gì, muốn mua gì thì cứ rút một tờ ném ra đưa cho người bán hàng là xong!”
Thế là cuộc càn quét của Kim Ngân bắt đầu, hết mua điện thoại, máy ảnh, quần áo, lại mua bánh kẹo ăn. Hình như Ngân muội sinh ra là một thùng cơm không đáy, thấy gì là cũng muốn cho vào mồm thử, bước vào cửa hàng nào cũng ném vài tờ tiền xuống, may mà có Khanh đệ cản lại không thì Ngân muội cũng ăn nhầm kim cương với đường phèn.
Xấp tiền càng ngày càng ít mà đồ trên tay Khanh đệ càng ngày càng nhiều, may mà hắn có mười năm tập luyện, hai ba ngàn cân cũng chả là vấn đề nếu không thì đảm bảm phải đi bệnh viện vì bị gãy xương.
“Cười lên nào!!”
Nửa ngày qua đi, Ngân muội đã tìm được cách sử dụng máy ảnh, hết chụp đông chụp tây bắt đầu tự sướng.
Trong máy đủ loại tư thế, chu môi phồng mỏ cũng như thật, đúng là con gái, bản năng đứng trước ống kính sinh ra liền có. Miệng Khanh đệ méo xệch, cười mà như khóc, mặt hắn bị hàng chục túi đồ che gần hết, còn mỗi đôi mắt.
“Ngân muội à, cho ta nghỉ xíu đi!!”
Khanh đệ mở miệng cầu xin, tuy không có cảm giác mệt mỏi nhưng hắn xấu hổ, nhìn Hồng Khanh bây giờ như một một cây treo quần áo di động vậy.
“Mi yếu thế, đi chơi tiếp nào, nghỉ gì mà nghỉ!”
Cố vận công làm vài giọt mồ hôi chảy ra, mặt hắn bắt đầu tái xanh, Ngân muội thấy thế thì liền tiến lại gần, khuôn mặt xinh đẹp cùng hơi thở toàn mùi bánh kẹo dí sát vào hắn:
“Nhiều mồ hôi vậy sao, vậy ngồi xuống đây nào! Xin lỗi nha, tại ta ham chơi!”
Cảm nhận mùi hương con gái thơm ngát, trong đầu Khanh đệ hét lớn:
“Ông trời a, thật không muốn sống mà!”
Bàn tay Ngân muội không biết lúc nào đã có một tờ giấy ăn, đưa lên lau mặt cho Khanh đệ:
“Ngồi nghỉ một tý đi, rồi ta đi tiếp.”
Nói rồi liền nắm lấy bàn tay của Khanh đệ mà kéo đến cái ghế bên đường, bàn tay mềm không xương, mát lạnh, làm trái tim Khanh đệ muốn nổ tung. Hắn ngẩng đầu lên, khuân mặt xinh đẹp đó đang cười hiền lành mà nhìn hắn, ông mặt trời cũng sắp lặn chuẩn bị tắt đèn mà bật tương lai.
Cảm xúc Khanh đệ đang dâng trào thì bỗng nhiên một cảm giác lạnh lùng mang lẫn sát khí truyền đến. Không nghĩ ngợi nhiều, Khanh đệ vất hết mọi đồ đạc trên người, chiếc nhẫn trên tay lóe sáng, Hỏa Kiếm đã được rút ra.
“Ngân muội cẩn thận, có địch!”
Khanh đệ quay lưng lại như muốn bảo vệ Kim Ngân, quét đôi mắt sắc lạnh ra xung quanh, không phát hiện ra ai cả! Nghĩ ngợi một lúc, Hồng Khanh một tay nắm tay Kim Ngân một tay cầm kiếm mà chạy đến một hẻm, hắn cần tìm một góc để thủ.
“Ta giết mi!!”
Đang chạy bỗng bàn tay nơi đang nắm tay Ngân muội trở nên đau nhức, quay đầu nhìn lại, mái tóc màu bạc cùng con dao dính máu đập vào mắt Khanh đệ.
Buông vội tay Ngân muội rồi hét lên:
“Cô bị điên à, tôi đang cứu cô đó, có người muốn giết chúng ta!”
Thanh âm như băng tuyết ngàn năm từ chiếc miệng kia cất lên:
“Chỉ có ta muốn giết mi thôi, dâm tặc!!”
Nói dứt lời, con dao đã hướng đến ngực, nơi trái tim Khanh đệ đang nằm đó, mà phóng đến!
**********
Trung Quốc, thủ đô Bắc Kinh….
“Nhanh lên!”
Một người đàn ông mặc comple đen đang ngồi trong xe ô tô dục dã, tuy ông ta có khuôn mặt béo tròn nhưng lại toát ra khí thế kinh người, không ai khác đó chính là Thủ Tướng của Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Trung Hoa.
Một tuần nay, không này nào ông ta được ngủ ngon, điện thoại reo lên mọi lúc và tin ông ta nghe được nhiều nhất chính là:
“Một vị từ quá khứ đã tới đây!”
Ban đầu chỉ có một vài người không lấy gì là mạnh mẽ cho lắm, rồi dần dần cỡ Triệu Tử Long, Dương Gia Tướng lần lượt tới, làm hắn đau đầu không ngớt. Và lần này, khi hắn tay đang ôm vợ trên giường thì bị mười ngàn người cùng hai cái tên Doanh Chính, Cái Nhiếp kéo lên ô tô mà phi như bay.
“Vua cũng đã đến, không biết ông trời định làm gì đây?”
Chiếc xe chuyên dụng đang chạy với vận tốc 200km/h trên đường cao tốc thì bầu trời đột nhiên sấm chớp đùng đoàng, mây đen kéo đến dày đặc cộng thêm sương mù trắng lóa.
“Kettt!”
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên, Thủ Tướng đang cố nhắm mắt nghỉ ngơi thì giật mình, nhìn người lái xe của mình mà hỏi:
“Tại sao lại dừng xe lại, chúng ta có công việc quan trọng không thể chậm chễ!”
Nhoài người dậy trách mắng người lái xe đã theo hắn mười năm nay, tâm trạng không tốt thì lời nói cũng cộc cằn theo.
“Ngươi là người đứng đầu Trung Hoa hiện giờ?”
Câu nói phát ra từ người lái xe làm Thủ Tướng lạnh người, toàn thân hắn cứng đơ lại, không thể cử động, cố sức mấp máy môi nói:
“A Kiệt, anh bị làm sao thế hả??”
Giọng nói mang theo uy áp kinh người lại vang lên:
“Ta không phải A Kiệt, ta là Chúc Dung, mi hãy trả lời câu hỏi của ta!”
Cố nến cảm giác muốn quỳ lạy, Thủ Tướng lắp bắp trả lời:
“Đúng thế, tôi là Thủ Tướng của Trung Hoa! Ngài.. ngài là Chúc Dung thật sao?”
“Đúng thế, ta là Thần, ta là Chúc Dung, mi phải cảm ơn phúc tổ ba đời vì đã được gặp ta, bây giờ ta có chuyển quan trọng muốn mi làm hãy nghe cho rõ!”
Thủ Tướng đã hoàn toàn shock rồi, chỉ biết gật gật cái đầu ra vẻ đồng ý, hắn không nói được một tiếng nào nữa bởi vì uy áp của Thần quá khủng bố.
“Đất nước của chúng ta đã trải qua năm ngàn năm, không biết đã đánh chiếm bao nhiêu quốc gia lớn nhỏ, không nơi nào nghe đến chúng ta mà không sợ hãi. Nhưng rồi bọn mi, những kẻ ngủ say trong chiến thắng đã thu mình lại như một con chó, mang sự sợ hãi rồi đánh chiếm lẫn nhau, làm hỏng hết thảy sự vinh quang hào hùng ngày xưa, bọn mi có xứng đáng làm con cháu của ta không!”
“Vì để hoàn thành bá nghiệp mà dân tộc ta luôn mong mỏi, giờ đây ta sử dụng sức mạnh của mình, đưa về nơi này những người mà các ngươi gọi là nhân tài, ta muốn bọn mi hãy dùng hết sức lực của mình, đánh chiếm toàn bộ, làm chủ thế giới!”
Thủ Tướng nghe những lời phát ra từ Thần mà run sợ, hắn chưa từng nghĩ sự tình lại đi đến bước đường này, biết vậy hồi xưa không tranh cử làm gì!
“Mi đồng ý ta sẽ ban cho mi sức mạnh, còn không sẽ là cái chết mà thôi!!”
Hắn còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu đây, đâm lao rồi theo lao thôi.
“Tốt lắm! Con của ta, hãy làm thật tốt, còn một điều nữa, bọn Thần của vài nước khác cũng đã đánh hơi thấy ý đồ của ta nên cũng đang tìm cách chống đối, hành động nhanh đi!”
Chúc Dung vừa dứt lời thì uy áp cũng biến mất, sau năm phút, chiếc xe chuyên dụng lại lăn bánh trong màn đêm.
Thời cuộc sắp biến đổi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.