Chương 18: Lão Bọ đến
Tiếu Ngạo Giang Hồ
13/06/2014
“Chạy đi Ngân muội, chạy đi!”
Khanh đệ như muốn phát điên, mặc kệ những đường kiếm chém về phía mình, đôi mắt hắn như muốn rách toạc ra. Hàng loạt hồi ức bỗng chạy trong đầu hắn, ngày hắn gặp nàng, rồi đến lúc hiểu lầm, nhưng hắn không hề giận giữ mà cho đó là một sự ấm áp trong tâm hồn hắn. Tất cả là lỗi của hắn, chính hắn đã khăng khăng muốn thủ một cổng, mặc kệ nhiều lời ngăn cản, đến sáng nay khi đàn rồng nói với hắn:
“Chúng ta chỉ có nghĩa vụ bảo vệ ngươi, không thể giúp người giết người!”
Hắn cho rằng mình đủ mạnh mẽ để chống đỡ, nhưng giờ hắn thấy mình thật yếu ớt, yếu đến đáng thương.
Không biết từ lúc nào, Sói ca đã đứng bên cạnh hắn mà hét lớn:
“Tỉnh lại Khanh đệ!”
Đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện một chút lý trí, nó hướng về con rồng nước sắp ập đến người Kim Ngân:
“Không!!!!”
“Rống!!!”
Một đầu rồng lửa đột nhiên xuất hiện trên trời, nó đâm thẳng vào con rồng nước của anh em họ Nguyễn. Như một phản ứng hóa học, một cột hơi nước bay thẳng lên không trung trước sự ngỡ ngàng của hàng trăm người, từ trên đó vọng đến một tiếng nói lớn:
“Khanh đệ đừng sợ, ta đến rồi đây!”
Ngẩng đầu lên trời nhìn, Khanh đệ hét to:
“Lão Bọ!”
Đáp xuống đất, bên cạnh lão bọ có thêm hai người nữa, một là tên Tử Tiêu đang ngậm kẹo mút còn lại là một người mặc giáp to lớn, khuân mặt vuông vức chữ điền, ánh mắt sắc như dao cạo:
“Ha ha, xin lỗi Khanh đệ ta đến hơi muốn, nào giới thiệu với ngươi đây là Đinh Bộ Lĩnh hay cứ gọi là anh Đinh cho thân mật nhé! Vừa rồi là anh Đinh gọi rồng lửa cứu người đó!”
Khanh đệ như còn bấn loạn, chả thèm nhớ đó là ai, mở miệng nói:
“Cám ơn anh Đinh, cứ gọi em là Khanh được rồi!”
Anh Đinh không nói không rằng rút kiếm bên hông tiến về Khanh đệ chém xuống, Dương Trung bên cạnh giật mình một cái, đang định lao lên thì một cái đầu bỗng rơi xuống, hóa ra một tên lính xấu số định đánh lén nhưng không thành:
“Đang đánh nhau, chào hỏi để sau đi!”
“Ha ha, quên mất là đang ở chiến trường, Tử Tiêu lên với ta nào!”
Lão Bọ cười cười nói, Tử Tiêu bên cạnh cũng nhếch đôi môi mỏng của mình lên, kẹo mút trên miệng cũng đã ném xuống, hắn đưa một tay ra sau lưng rút ra một cái roi da rồi nói:
“Đợi lâu lắm rồi, ngứa tay quá đi!”
Hai thầy trò, một roi một phi kiếm cùng hòa mình vào chiến trường, roi của Tử Tiêu như một con rắn thâm độc nhằm cổ họng quân địch mà quất, máu me ướt đẫm cả một khoảng trên đất. Lão Bọ cũng không hề kém, tay bắt quyết, thanh phi kiếm nhanh như điện mà hỏi thăm yết hầu của đám quân Lương Sơn.
Đôi mắt của Khanh đệ vẫn đang tìm kiếm người đẹp trong làn khói mông lung, qua một hai hô hấp, bóng dáng của Ngân muội đã xuất hiện trong tầm mắt. Nàng đang ôm ngực, có vẻ rất đau đớn, thấy vậy Hồng Khanh liền vội vã chạy đến, tay hắn cũng không quên vung kiếm, gạt đám người đang có ý tiếp cận Ngân muội.
“Cô có sao không?”
Cúi xuống buông một lời hỏi thăm vội vàng, cô gái băng tuyết của chúng ta hướng đôi mắt mang ý cảm ơn nhưng miệng vẫn cứng nói:
“Đang đánh nhau, mi chạy đến chỗ ta làm gì, ta còn chưa chết được!”
Vừa nói dứt lời, một con phi dao lại đưa lên ném về phía mặt Khanh đệ, tiếng hét thảm thiết vang lên sau lưng nhân vật chính làm hắn giật mình, thầm nghĩ một câu:
“Sao hôm nay mọi người toàn nhằm mặt ta mà đưa vũ khí đến không biết, gương mặt đẹp trai này còn để kiếm ăn a, làm một sẹo trên đó là thất đức lắm!”
Bên cạnh Sói ca cũng dục:
“Khanh đệ, đây không phải lúc ngắm mĩ nhân, bọn ta đang mệt chết đây!”
Sói ca cũng lão Du vẫn đang lăn lộn ở tuyến đầu, máu me đã ướt đẫm thân thể hai người đàn ông, miệng lão Du cũng không nghỉ ngơi hét:
“Tên chết tiệt, đến giúp ta nhanh lên, trẻ tuổi mà không biết giúp đỡ người già cả gì hết!”
Sói ca đứng kế bên châm chọc:
“Giờ thì nhận mình là già rồi sao, vừa rồi không phải cứng miệng kêu vẫn ngon lành hả?”
“Con cún ngươi ít lời thôi, nhìn ngươi còn thảm hại hơn cả ta!”
Trận chiến dần dần nghiêng về phía bên Khanh đệ, quân địch đã chết hơn phân nửa, không một thân thể nào trên đất là lành lặn, kẻ cụt đầu óc trăng lòi ra, kẻ đứt ngang người nội tạng thi nhau rơi xuống.
“Trương Thuận, Trương Hoành cùng ta hợp sức đánh bại tên này!”
Lý Tuấn chỉ tay vào Sói ca mà hét với hai người đằng sau, vừa rồi hắn một mình chống đỡ Dương Trung đã quá mệt, giờ đùng một cái thêm ba tên, làm hắn cuống cuồng gọi trợ giúp từ người thân.
Trương Thuận cùng Trương Hoành vừa rồi cũng phải chống đỡ Khanh đệ, bọn hắn giỏi chiến đấu dưới nước hơn trên cạn nhiều do đó mà một con gà như Khanh đệ có thể đánh được ngang tay. Bây giờ, do Khanh đệ rời trận chiến chạy xuống tuyến dưới với Ngân muội mà hai tên này bắt đầu rảnh rang đứng thở dốc.
Còn về phía ba huynh đệ họ Nguyễn, do dồn sức vào một đòn vừa rồi mà Tiểu Nhị cùng Tiểu Ngũ đã hơi thoát lực, Tiểu Thất cũng không khá hơn quần áo rách tả tơi không khác trưởng lão cái bang là mấy. Nay ban tên phải chống đỡ anh Đinh, một vị tướng dũng mãnh nhất nhì trong lịch sử, hai tay vung kiếm không khác chiến thần, dồn cho ba người đến sát mép sông.
***********
Tại một mặt trận khác…..
Chị Đại cùng Chị Hai vẫn dũng mãnh mà chiến đấu, mặc dù cây đao trong tay đã quằn lắm rồi, vỡ gãy cũng đã hơn một nửa. Mười vị Tiến Sĩ cũng mặc kệ nhiều vết thương trên người mà xông lên cùng hai chị.
“A đi đà phật, các ngươi không còn đường thoát đâu, mau giơ tay chịu trói đi!”
Hoa Hòa Thượng vừa đánh vừa niệm chú, làm hai Chị tức phát điên, Chị Hai nóng nảy quát:
“Tên hòa thượng chết tiết, đừng có niệm chú nữa!”
Lỗ Trí Thâm mặc kệ lời Chị Hai, vừa đánh nhau với Đại Tượng, Tiểu Tượng vừa “A di đà phật”, hắn trời sinh mạnh mẽ hơn người, vòi của hai chú voi tuy khỏe nhưng không làm bị thương nổi hắn.
Bên cạnh hòa thượng còn có Vương Anh cùng Hỗ Tam Nương, đôi vợ chồng này quấn lấy Chị Hai làm nàng không thể chạy đến bịt miệng Trí Thâm được. Vương Anh vừa lùn vừa béo, nhìn như cục thịt, luôn nhàm hạ bộ của Chị Hai mà vừa đánh vừa nói:
“Mĩ nhân, hãy buông vũ khí chịu trói đi, ta sẽ không giết nàng nếu nàng đồng ý làm vợ hai của ta!”
Hỗ Tam Nương thì nhằm ngực và mặt của Chị Hai mà vung đao, thấy chồng mình nói thế, hổ mẹ gầm lên:
“Con heo kia, có lão nương còn không đủ sao mà còn dám tơ tưởng vợ hai, ta phải rạch mặt ả, để xem mi có còn thích được nữa không?”
Chị Hai tức nổ phổi nhưng vì đang đánh nhau nên không có thời gian mà mở miệng đôi co, chỉ có đôi mắt càng ngày càng sắc lạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống đôi gian phu dâm phụ này.
Chị Đại cũng không khá hơn, quấn lấy nàng là một mãnh tướng Thiên Cương, Đại Đao Quan Thắng. Trên người nàng quần áo cũng xộc xệch đủ kiểu, xuân quang xạ tiết lộ ra dưới ánh trắng làm mấy tên lính Lương Sơn chảy cả nước bọt.
*************
“Lâm Xung, ta ngưỡng mộ mi là một đại tướng nhưng kẻ làm ác không thể sống!”
Anh Tuấn dơ cao cây kiếm mà chém về phía Báo Tử Đầu, hai người đều là anh hùng một thời, kiếm và thương va chạm vào nhau tạo nên những ánh lửa bắn ra ngập trời.
“Đã không cùng chí hướng thì không nên nói nhiều, Lâm Xung ta làm việc không then với lương tâm, trợ giúp đất nước, mi không có quyền phán xét ta!”
Lại một thương nữa đâm tới trước mặt Anh Tuấn, rõ ràng bên ta đã bất lợi hơn, quân địch vừa đông vừa hung hãn, quân ta bị hai ba trăm tên dồn vào góc mà chống đỡ. Ải Chi Lăng bây giờ xác chết đã chất lên được một đống, năm vị tiến sĩ cùng đi theo Trần Hưng Đạo đã thở dốc, mệt mỏi đã đến với họ, mặc dù có rùa trợ giúp nhưng đối với thiên binh vạn mã, anh hùng cũng chỉ là cua trong rọ.
“Aaaaaa!”
Bỗng một vị tiến sĩ hết lên một tiếng đau đớn, từ đằng xa Trương Thanh trên tay đang cầm một khối đá mà ném tới. Vừa rồi cũng là do một khối ném trúng bắp chân vị Tiến Sĩ nọ làm hắn khụy xuống.
“Vù!!”
Lại thêm một cục đá bay tới, do đã đề phòng, một con rùa bay lên ngang mặt đưa cái mai cứng rắn của mình mà đỡ lấy. Vị Tiến Sĩ đưa cho con rùa một ánh mắt cảm kích, lần này năm người đứng trong, dựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn, còn đàn rùa thì đứng ngoài thủ hộ.
Một tên to lớn từ đám quân Lương Sơn chạy ra hét lớn:
“Tiếp Đổng Bình ta một thương!!!”
Song thương cùng múa tạo thành một luồng gió, mạnh mẽ hướng về đám người Văn Miếu, nguy hiểm trùng trùng!
************
“Ha ha ha, thật thống khoái mà, nào, lên đây!”
Anh Gióng một mình một ngựa lao vào toán quân địch, tre giơ lên đến đâu, óc rơi vãi ra đến đấy, Lý Quỳ cũng như một con trâu điên hét to một hơi lao đến. Đôi rìu va chạm cùng tre của Thánh tạo nên một tiếng trầm đục.
“Yếu quá đi!”
Anh Gióng bĩu môi ném cho Hắc Toàn Phong một câu rồi lại vung tre lên quật tới tấp, đằng sau Lý Quỳ có một tiếng hét:
“Thiết Ngưu phải đánh cho hắn xuống ngựa!”
Từ Ninh với Câu Liêm Thương lao lên. Câu Liêm Thương là một món vũ khí mà ít người có thể dùng, nó có một lưỡi nhọn và một cái móc câu khá lớn, và có một điểm đặc biệt là cán làm bằng loại gỗ đàn hồi rất tốt. Món này chuyên dùng để đánh vào chân ngựa, làm kẻ địch phải xuống đất chiến đấu.
Nhưng hắn đã quá coi thường ngựa của anh Gióng rồi, con ngựa đen kêu lên, từ hai lỗ mũi nó có ánh rồi lửa bập bùng rồi “Phụt” một cái, hai dòng lửa hướng đến Kim Sang Thủ Từ Ninh làm hắn phải lăn vòng trên đất như chó đớp phân.
“Tốt lắm anh bạn, lửa của mi vẫn mạnh như xưa a!”
Nhưng anh Gióng còn chưa cười dứt câu thì một mũi tên băng lãnh đã hướng về mắt con ngựa mà chọc thẳng vào, đang định kéo cương tránh né thì lại một mũi tên hướng về con ngựa. Tuy vậy mũi tên này lại không phải nhằm vào anh Gióng. Hai mũi tên va chạm nhau rồi cùng rơi xuống đất trong sự bàng hoàng của Hoa Vinh, hắn không ngờ có người đỡ được đòn vừa rồi của mình.
************
Trận chiến bên bờ sông Kỳ Cùng đã sắp đến hồi kết, quân ta đã dồn địch về sát mép sông rồi, Khanh đệ cũng rảnh tay hơn, hắn nói vọng về phía lão Bọ:
“Lão mang đến có mỗi anh Đinh thôi à?”
Vừa thu lại phi kiếm Bọ Ca đã mở miệng:
“Không phải đâu, anh ngu vậy sao, anh mang theo cả Mị Châu cùng Trọng Thủy nữa đấy!”
Khanh đệ bỗng nhớ về đôi vợ chồng mà mình gặp đầu tiên khi đến đấy, hắn nói:
“Lão mang đôi vợ chồng đó đến làm gì, họ làm gì có sức chiến đấu!”
Bọ bĩu môi khinh bỉ nói:
“Chú ngu thật hay giả vờ ngu thế, chú nghĩ Nỏ Thần yếu lắm hả!!!”
*********
Đúng vậy, Nỏ Thần đã xuất hiện, chính nó đã cứu ngựa của anh Gióng một mạng, hai người tiến về anh Gióng mà nói:
“Thánh Gióng yên tâm, có vợ chồng Trọng Thủy ở đây, cửa này sẽ đảm bảo an toàn!!!”
Khanh đệ như muốn phát điên, mặc kệ những đường kiếm chém về phía mình, đôi mắt hắn như muốn rách toạc ra. Hàng loạt hồi ức bỗng chạy trong đầu hắn, ngày hắn gặp nàng, rồi đến lúc hiểu lầm, nhưng hắn không hề giận giữ mà cho đó là một sự ấm áp trong tâm hồn hắn. Tất cả là lỗi của hắn, chính hắn đã khăng khăng muốn thủ một cổng, mặc kệ nhiều lời ngăn cản, đến sáng nay khi đàn rồng nói với hắn:
“Chúng ta chỉ có nghĩa vụ bảo vệ ngươi, không thể giúp người giết người!”
Hắn cho rằng mình đủ mạnh mẽ để chống đỡ, nhưng giờ hắn thấy mình thật yếu ớt, yếu đến đáng thương.
Không biết từ lúc nào, Sói ca đã đứng bên cạnh hắn mà hét lớn:
“Tỉnh lại Khanh đệ!”
Đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện một chút lý trí, nó hướng về con rồng nước sắp ập đến người Kim Ngân:
“Không!!!!”
“Rống!!!”
Một đầu rồng lửa đột nhiên xuất hiện trên trời, nó đâm thẳng vào con rồng nước của anh em họ Nguyễn. Như một phản ứng hóa học, một cột hơi nước bay thẳng lên không trung trước sự ngỡ ngàng của hàng trăm người, từ trên đó vọng đến một tiếng nói lớn:
“Khanh đệ đừng sợ, ta đến rồi đây!”
Ngẩng đầu lên trời nhìn, Khanh đệ hét to:
“Lão Bọ!”
Đáp xuống đất, bên cạnh lão bọ có thêm hai người nữa, một là tên Tử Tiêu đang ngậm kẹo mút còn lại là một người mặc giáp to lớn, khuân mặt vuông vức chữ điền, ánh mắt sắc như dao cạo:
“Ha ha, xin lỗi Khanh đệ ta đến hơi muốn, nào giới thiệu với ngươi đây là Đinh Bộ Lĩnh hay cứ gọi là anh Đinh cho thân mật nhé! Vừa rồi là anh Đinh gọi rồng lửa cứu người đó!”
Khanh đệ như còn bấn loạn, chả thèm nhớ đó là ai, mở miệng nói:
“Cám ơn anh Đinh, cứ gọi em là Khanh được rồi!”
Anh Đinh không nói không rằng rút kiếm bên hông tiến về Khanh đệ chém xuống, Dương Trung bên cạnh giật mình một cái, đang định lao lên thì một cái đầu bỗng rơi xuống, hóa ra một tên lính xấu số định đánh lén nhưng không thành:
“Đang đánh nhau, chào hỏi để sau đi!”
“Ha ha, quên mất là đang ở chiến trường, Tử Tiêu lên với ta nào!”
Lão Bọ cười cười nói, Tử Tiêu bên cạnh cũng nhếch đôi môi mỏng của mình lên, kẹo mút trên miệng cũng đã ném xuống, hắn đưa một tay ra sau lưng rút ra một cái roi da rồi nói:
“Đợi lâu lắm rồi, ngứa tay quá đi!”
Hai thầy trò, một roi một phi kiếm cùng hòa mình vào chiến trường, roi của Tử Tiêu như một con rắn thâm độc nhằm cổ họng quân địch mà quất, máu me ướt đẫm cả một khoảng trên đất. Lão Bọ cũng không hề kém, tay bắt quyết, thanh phi kiếm nhanh như điện mà hỏi thăm yết hầu của đám quân Lương Sơn.
Đôi mắt của Khanh đệ vẫn đang tìm kiếm người đẹp trong làn khói mông lung, qua một hai hô hấp, bóng dáng của Ngân muội đã xuất hiện trong tầm mắt. Nàng đang ôm ngực, có vẻ rất đau đớn, thấy vậy Hồng Khanh liền vội vã chạy đến, tay hắn cũng không quên vung kiếm, gạt đám người đang có ý tiếp cận Ngân muội.
“Cô có sao không?”
Cúi xuống buông một lời hỏi thăm vội vàng, cô gái băng tuyết của chúng ta hướng đôi mắt mang ý cảm ơn nhưng miệng vẫn cứng nói:
“Đang đánh nhau, mi chạy đến chỗ ta làm gì, ta còn chưa chết được!”
Vừa nói dứt lời, một con phi dao lại đưa lên ném về phía mặt Khanh đệ, tiếng hét thảm thiết vang lên sau lưng nhân vật chính làm hắn giật mình, thầm nghĩ một câu:
“Sao hôm nay mọi người toàn nhằm mặt ta mà đưa vũ khí đến không biết, gương mặt đẹp trai này còn để kiếm ăn a, làm một sẹo trên đó là thất đức lắm!”
Bên cạnh Sói ca cũng dục:
“Khanh đệ, đây không phải lúc ngắm mĩ nhân, bọn ta đang mệt chết đây!”
Sói ca cũng lão Du vẫn đang lăn lộn ở tuyến đầu, máu me đã ướt đẫm thân thể hai người đàn ông, miệng lão Du cũng không nghỉ ngơi hét:
“Tên chết tiệt, đến giúp ta nhanh lên, trẻ tuổi mà không biết giúp đỡ người già cả gì hết!”
Sói ca đứng kế bên châm chọc:
“Giờ thì nhận mình là già rồi sao, vừa rồi không phải cứng miệng kêu vẫn ngon lành hả?”
“Con cún ngươi ít lời thôi, nhìn ngươi còn thảm hại hơn cả ta!”
Trận chiến dần dần nghiêng về phía bên Khanh đệ, quân địch đã chết hơn phân nửa, không một thân thể nào trên đất là lành lặn, kẻ cụt đầu óc trăng lòi ra, kẻ đứt ngang người nội tạng thi nhau rơi xuống.
“Trương Thuận, Trương Hoành cùng ta hợp sức đánh bại tên này!”
Lý Tuấn chỉ tay vào Sói ca mà hét với hai người đằng sau, vừa rồi hắn một mình chống đỡ Dương Trung đã quá mệt, giờ đùng một cái thêm ba tên, làm hắn cuống cuồng gọi trợ giúp từ người thân.
Trương Thuận cùng Trương Hoành vừa rồi cũng phải chống đỡ Khanh đệ, bọn hắn giỏi chiến đấu dưới nước hơn trên cạn nhiều do đó mà một con gà như Khanh đệ có thể đánh được ngang tay. Bây giờ, do Khanh đệ rời trận chiến chạy xuống tuyến dưới với Ngân muội mà hai tên này bắt đầu rảnh rang đứng thở dốc.
Còn về phía ba huynh đệ họ Nguyễn, do dồn sức vào một đòn vừa rồi mà Tiểu Nhị cùng Tiểu Ngũ đã hơi thoát lực, Tiểu Thất cũng không khá hơn quần áo rách tả tơi không khác trưởng lão cái bang là mấy. Nay ban tên phải chống đỡ anh Đinh, một vị tướng dũng mãnh nhất nhì trong lịch sử, hai tay vung kiếm không khác chiến thần, dồn cho ba người đến sát mép sông.
***********
Tại một mặt trận khác…..
Chị Đại cùng Chị Hai vẫn dũng mãnh mà chiến đấu, mặc dù cây đao trong tay đã quằn lắm rồi, vỡ gãy cũng đã hơn một nửa. Mười vị Tiến Sĩ cũng mặc kệ nhiều vết thương trên người mà xông lên cùng hai chị.
“A đi đà phật, các ngươi không còn đường thoát đâu, mau giơ tay chịu trói đi!”
Hoa Hòa Thượng vừa đánh vừa niệm chú, làm hai Chị tức phát điên, Chị Hai nóng nảy quát:
“Tên hòa thượng chết tiết, đừng có niệm chú nữa!”
Lỗ Trí Thâm mặc kệ lời Chị Hai, vừa đánh nhau với Đại Tượng, Tiểu Tượng vừa “A di đà phật”, hắn trời sinh mạnh mẽ hơn người, vòi của hai chú voi tuy khỏe nhưng không làm bị thương nổi hắn.
Bên cạnh hòa thượng còn có Vương Anh cùng Hỗ Tam Nương, đôi vợ chồng này quấn lấy Chị Hai làm nàng không thể chạy đến bịt miệng Trí Thâm được. Vương Anh vừa lùn vừa béo, nhìn như cục thịt, luôn nhàm hạ bộ của Chị Hai mà vừa đánh vừa nói:
“Mĩ nhân, hãy buông vũ khí chịu trói đi, ta sẽ không giết nàng nếu nàng đồng ý làm vợ hai của ta!”
Hỗ Tam Nương thì nhằm ngực và mặt của Chị Hai mà vung đao, thấy chồng mình nói thế, hổ mẹ gầm lên:
“Con heo kia, có lão nương còn không đủ sao mà còn dám tơ tưởng vợ hai, ta phải rạch mặt ả, để xem mi có còn thích được nữa không?”
Chị Hai tức nổ phổi nhưng vì đang đánh nhau nên không có thời gian mà mở miệng đôi co, chỉ có đôi mắt càng ngày càng sắc lạnh, như muốn ăn tươi nuốt sống đôi gian phu dâm phụ này.
Chị Đại cũng không khá hơn, quấn lấy nàng là một mãnh tướng Thiên Cương, Đại Đao Quan Thắng. Trên người nàng quần áo cũng xộc xệch đủ kiểu, xuân quang xạ tiết lộ ra dưới ánh trắng làm mấy tên lính Lương Sơn chảy cả nước bọt.
*************
“Lâm Xung, ta ngưỡng mộ mi là một đại tướng nhưng kẻ làm ác không thể sống!”
Anh Tuấn dơ cao cây kiếm mà chém về phía Báo Tử Đầu, hai người đều là anh hùng một thời, kiếm và thương va chạm vào nhau tạo nên những ánh lửa bắn ra ngập trời.
“Đã không cùng chí hướng thì không nên nói nhiều, Lâm Xung ta làm việc không then với lương tâm, trợ giúp đất nước, mi không có quyền phán xét ta!”
Lại một thương nữa đâm tới trước mặt Anh Tuấn, rõ ràng bên ta đã bất lợi hơn, quân địch vừa đông vừa hung hãn, quân ta bị hai ba trăm tên dồn vào góc mà chống đỡ. Ải Chi Lăng bây giờ xác chết đã chất lên được một đống, năm vị tiến sĩ cùng đi theo Trần Hưng Đạo đã thở dốc, mệt mỏi đã đến với họ, mặc dù có rùa trợ giúp nhưng đối với thiên binh vạn mã, anh hùng cũng chỉ là cua trong rọ.
“Aaaaaa!”
Bỗng một vị tiến sĩ hết lên một tiếng đau đớn, từ đằng xa Trương Thanh trên tay đang cầm một khối đá mà ném tới. Vừa rồi cũng là do một khối ném trúng bắp chân vị Tiến Sĩ nọ làm hắn khụy xuống.
“Vù!!”
Lại thêm một cục đá bay tới, do đã đề phòng, một con rùa bay lên ngang mặt đưa cái mai cứng rắn của mình mà đỡ lấy. Vị Tiến Sĩ đưa cho con rùa một ánh mắt cảm kích, lần này năm người đứng trong, dựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn, còn đàn rùa thì đứng ngoài thủ hộ.
Một tên to lớn từ đám quân Lương Sơn chạy ra hét lớn:
“Tiếp Đổng Bình ta một thương!!!”
Song thương cùng múa tạo thành một luồng gió, mạnh mẽ hướng về đám người Văn Miếu, nguy hiểm trùng trùng!
************
“Ha ha ha, thật thống khoái mà, nào, lên đây!”
Anh Gióng một mình một ngựa lao vào toán quân địch, tre giơ lên đến đâu, óc rơi vãi ra đến đấy, Lý Quỳ cũng như một con trâu điên hét to một hơi lao đến. Đôi rìu va chạm cùng tre của Thánh tạo nên một tiếng trầm đục.
“Yếu quá đi!”
Anh Gióng bĩu môi ném cho Hắc Toàn Phong một câu rồi lại vung tre lên quật tới tấp, đằng sau Lý Quỳ có một tiếng hét:
“Thiết Ngưu phải đánh cho hắn xuống ngựa!”
Từ Ninh với Câu Liêm Thương lao lên. Câu Liêm Thương là một món vũ khí mà ít người có thể dùng, nó có một lưỡi nhọn và một cái móc câu khá lớn, và có một điểm đặc biệt là cán làm bằng loại gỗ đàn hồi rất tốt. Món này chuyên dùng để đánh vào chân ngựa, làm kẻ địch phải xuống đất chiến đấu.
Nhưng hắn đã quá coi thường ngựa của anh Gióng rồi, con ngựa đen kêu lên, từ hai lỗ mũi nó có ánh rồi lửa bập bùng rồi “Phụt” một cái, hai dòng lửa hướng đến Kim Sang Thủ Từ Ninh làm hắn phải lăn vòng trên đất như chó đớp phân.
“Tốt lắm anh bạn, lửa của mi vẫn mạnh như xưa a!”
Nhưng anh Gióng còn chưa cười dứt câu thì một mũi tên băng lãnh đã hướng về mắt con ngựa mà chọc thẳng vào, đang định kéo cương tránh né thì lại một mũi tên hướng về con ngựa. Tuy vậy mũi tên này lại không phải nhằm vào anh Gióng. Hai mũi tên va chạm nhau rồi cùng rơi xuống đất trong sự bàng hoàng của Hoa Vinh, hắn không ngờ có người đỡ được đòn vừa rồi của mình.
************
Trận chiến bên bờ sông Kỳ Cùng đã sắp đến hồi kết, quân ta đã dồn địch về sát mép sông rồi, Khanh đệ cũng rảnh tay hơn, hắn nói vọng về phía lão Bọ:
“Lão mang đến có mỗi anh Đinh thôi à?”
Vừa thu lại phi kiếm Bọ Ca đã mở miệng:
“Không phải đâu, anh ngu vậy sao, anh mang theo cả Mị Châu cùng Trọng Thủy nữa đấy!”
Khanh đệ bỗng nhớ về đôi vợ chồng mà mình gặp đầu tiên khi đến đấy, hắn nói:
“Lão mang đôi vợ chồng đó đến làm gì, họ làm gì có sức chiến đấu!”
Bọ bĩu môi khinh bỉ nói:
“Chú ngu thật hay giả vờ ngu thế, chú nghĩ Nỏ Thần yếu lắm hả!!!”
*********
Đúng vậy, Nỏ Thần đã xuất hiện, chính nó đã cứu ngựa của anh Gióng một mạng, hai người tiến về anh Gióng mà nói:
“Thánh Gióng yên tâm, có vợ chồng Trọng Thủy ở đây, cửa này sẽ đảm bảo an toàn!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.