Chương 19: Trời sáng
Tiếu Ngạo Giang Hồ
13/06/2014
Ải Chi Lăng….
Cuộc chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn nhất, bên Khanh đệ đã lâm vào tình trạng mệt mọi, còn đứng chỉ có bốn vị Tiến Sĩ đã thở dộc, vũ khí trong tay cũng không còn rõ hình dạng.
Năm người, một người chết, thảm thương hơn là đến cả xác cũng không nguyên vẹn, con rùa đã cũng tan biến đi. Trương Thanh vẫn đứng ngoài, tay lăm lăm cục đá lớn, chính hắn cũng là kẻ giết người. Khi vị Tiến Sĩ kia bị Đổng Bình quấy rối, song thương múa lên đã che đường cho viên đá đó nhắm đến hộp sọ người xấu số.
“Lâm Xung, bọn mi là kẻ hèn nhát, chỉ biết đánh lén mà lúc nào miệng cũng kêu anh hùng hảo hán, ta nhổ vào!”
Chứng kiến cảnh đồng đội chết thảm, đôi mắt anh Tuấn đã đỏ ngầu, gầm lên với Báo Tử Đầu, nhưng đổi lại chỉ là lời nó lạnh nhạt đến rợn người:
“Đã là chiến tranh thì không còn phân biệt nữa, chỉ có người chết là làm anh hùng mà thôi, còn ta sống sẽ lưu danh thiên cổ!”
“Lũ khốn nạn, Hưng Đạo ta thề sẽ lấy đầu mi, bái tế cho những người anh em!”
Lại một kiếm nữa, ánh lửa lại lóe sáng cả một vùng, hai người đều bị bật ngược ra sau, bốn tay đã run run, bỗng nhiên từ đằng sau anh Tuấn, một tên lính thừa cơ chém mà một nhát vào lưng. Do tâm trí không đề phòng, một vết thương kéo dài từ bả vai đến eo Hưng Đạo Vương xuất hiện.
“Ta trên đời ghét nhất là đánh lén, lũ chó hèn hạ!”
Bàn tay to lớn bắt lấy khuôn mặt đang cười của tên lính dơ cao lên trời, “Phụt” một tiếng, óc văng tung tóe, cái đầu đã bị bóp nát bấy, anh Tuấn hú dài một tiếng:
“Đến đây nào con chó đầu đàn, một vết thương chưa là gì đâu!”
Chiến Thần của dân tộc vẫn ngẩng cao đầu mà chửi, sĩ khí tưởng mất đã được lấy lại trong chớp mắt, bốn vị tướng Văn Miều đằng sau cũng hú dài một hơi. Họ không còn sợ những vết thương trên người nữa, mà cũng không dám sợ vì chỉ cần một ý nghĩ thôi, họ sẽ thất bại.
*********
Bờ sông Kỳ Cùng, xác người tràn ngập, máu chảy xuống dòng chảy làm nước mắt thần sông cũng hóa đỏ, quân địch đã bỏ mạng toàn bộ, chỉ còn vài tên tướng nhanh chân nhảy xuống sông trốn mất.
Sáu người đang ngồi nghỉ ngơi, trận chiến tại đây vừa mới kết thúc, vết thương chằng chịt trên người Sói ca cùng lão Du nhìn thật kinh khủng. Theo bản năng, Sói ca vừa liếm vết thương vừa lẩm bẩm:
“Tại sao chúng ta đánh nhau mà đoàn người biên phòng không đến nhỉ, có chuyện chăng?”
Sực tỉnh nhớ ra, một cảm giác không lành trong tâm trí Dương Trung xuất hiện, với tay gọi Khanh đệ, hắn nói:
“Đệ có điện thoại không cho ta mượn!”
Khanh đệ cũng cảm giác có gì đó không đúng, từ trong nhẫn không gian rút ra con táo China đưa cho anh Sói. Bấm vội vàng một dãy số, Dương Trung nói nhỏ:
“Không có chuyện gì, cầu mong không có chuyện gì!”
Nhưng trời xanh phũ phàng, đáp trả lại sự mong đợi của Sói ca chỉ là những tiếng tút dài, gọi lại hơn một chục lần nữa, vẫn chỉ là “Tút tút”, đánh rơi cái điện thoại xuống đất, trên mắt người lình đã có hai dòng lệ, bỗng nhiên tiếng nói từ chiếc điện thoại vang lên đánh tan sự im lặng:
“A lô, mặc kệ cho ai ở đầu dây, báo cảnh sát ngay, chúng tôi bị tập kích tại biên giới Lạng Sơn!”
Như một con thú hoang, Sói ca hét vào cái điện thoại:
“Dương Trung đây, bên đó là ai, có chuyện gì?”
Một giọng nói đứt đoạn như có như không từ chiếc điện thoại truyền tới:
“Anh Trung, anh vẫn còn sống, may quá, em là Tiến, doanh trại bị tập kích, mọi người đều chết hết cả rồi, hu hu hu!”
Tiếng khóc của người đàn ông như xé tan bầu trời, mọi người đều thở dài một tiếng, Sói ca vẫn gầm lên:
“Sao không gọi cứu viện hả, còn ai sống nữa không?”
Tiếng nghẹn ngào bên kia lại tiếp tục:
“Em không biết, nhưng em nghĩ là không còn ai nữa, hai chân em cũng đứt rồi không thể lên tầng hai gọi điên được, vừa rồi nghe thấy tiếng điện thoại trong túi Hoàng nên em mới bò đến! Em xin lỗi, chỉ tại hôm nay là sinh nhật em nên mọi người mới không đề phòng!”
Dương Trung cố gắng an ủi hắn:
“Đừng tự đổ lỗi cho mình, chú cố chờ, anh đến ngay!”
“Đừng đến, anh mau gọi cứu viện đi, em nghĩ là em không xong rồi, em.. xin.. lỗi!”
Đó cũng là lời cuối cùng từ cái điện thoại truyền đến, mặc kệ cho Dương Trung nói gì thì đầu dây bên kia cũng không thể trả lời nữa.
“Không!!”
Tiếng kêu thất thanh của Dương Trung là mọi người trầm mặc, con người hay nói hay cười giờ đây chỉ còn hai dòng nước mắt. Nguyễn Du thở dài, ngẩng mặt lên trời, đôi mắt mông lung như tiếc thương cho đồng đội của Sói.
“Hoàng tuyền heo hút, cuốn hành trang
Mỗi bước chân đi, một lỡ làng.
Mình ta ở lại trong sương gió
Trách trời, hận đất, lệ vương mang.”
Lão Du tiến lên, vỗ vai Sói ca nói:
“Đừng đau khổ nữa, trận chiến vẫn còn, nếu linh hồn những người anh em thấy chú thế này sẽ không siêu thoát đâu!”
Đôi mắt đỏ ngầu như hồi phục chút lý trí, Dương Trung vồ lấy chiếc điện thoại bấm một dãy số, khoảng mười lăm giây bên kia bắt máy:
“A lô, ai đấy, không biết mấy giờ rồi sao?”
“Dương Trung đây, dậy ngay cho tao, quân địch tập kích cửa ải biên giới rồi!”
Cơn buồn ngủ của người nghe điện thoại thoáng chốc đã bay mất, hắn hỏi lại với giọng gấp gáp:
“Nói rõ hơn xem nào, quân địch ở đâu, bao nhiêu người?”
“Đồng đội của tao đã chết hết rồi, tao cho mày mười phút, không đến kịp thì chuẩn bị chịu trách nhiệm đi!”
Sói ca mặc kệ đầu bên kia có trả lời hay không, ném cái điện thoại xuống sông rồi quay sang nói với đám Khanh đệ:
“Đi thôi, ta phải giết hết đám người đó, báo thù cho anh em của ta.”
Cuối cùng do đã quá mệt mỏi, Ngân muội và lão Du đều phải ở lại doanh trại, Tử Tiêu cũng không theo đám Khanh đệ mà dừng lại đây để phòng ngừa bất chắc.
*******
Chạy một hồi khoảng năm phút, trước mặt đã là doạnh trại hậu phương của cả đội, lão Trác, lão Trãi cùng đứa nhỏ Mã Lương vẫn đang chăm chú lắng nghe âm thanh chém giết vọng lại từ chín vị trí còn lại.
“Ai, ra đây mau!”
Ba vị Tiến Sĩ ở lại cùng đồng thanh hét lớn một tiếng, trước mặt họ là một con sói toàn thân đầy máu cùng đôi mắt đang tóe lửa, đang định xông lên thì từ đằng sau tiếng nói của Khanh đệ đã đến kịp thời:
“Là người mình cả, mọi người dừng tay!”
Ba người cùng thở phù một cái, Sói ca cũng biến về hình người, toán người đã có mặt đầy đủ, vừa thấy lão Trác đi ra Hồng Khanh đã hét:
“Lão Trác may quá, mi ở đây, mau đến vị trí bờ sông nhanh đi, có người bị thương ở đó, bọn ta phải đi tiếp viện chỗ khác đây!”
Không để Thần Y nói lời nào, cả đám lại vọt đi, vừa rồi trên đường Sói ca nói:
“Lão Bọ mi biết bay, hãy chạy đến nơi thông báo cho mọi người tụ tập lại Ải Chi Lăng, chỉ cần thủ vững nơi này khoảng hai phút nữa thôi, có lẽ quân đội sẽ đến!”
Lão Bọ gật gật đầu lấy phi kiếm ra, cả người lẫn kiếm như một viên đạn xé ngang trời mà đi.
Ải Chi Lăng, trận chiến vẫn đang đến hồi quyết liệt, máu nơi này đã nhuộm khắp mọi nơi, mùi tanh hôi thối đã bốc lên ngập trời.
“Trương Thanh, mi là tên khốn nạn, ta phải giết ngươi!!!”
Anh Tuấn lại gầm lên, lại là đá của Trương Thanh khiến một người nữa bỏ mạng. Để ngăn chặn Anh Tuấn, Đổng Bình cũng đã tiến lên, ba cây thương kết hợp đã dồn Anh Tuấn đến một góc hẹp, làm đại tướng không thể có không gian mà trợ giúp đồng đội.
Lâm Xung đâm mạnh một thương vào bả vai của Anh Tuần, lần này hắn đã thành công, máu đã chảy, xương cũng lòi cả ra.
“Kết thúc tại đây thôi, vì người là một anh hùng, ta sẽ để mi toàn thây!”
Nhanh, thật nhanh, cây thương đã nhằm vào ngực trái, nơi trái tim anh Tuấn đang đập, cái chết dường như đã tiếp cận người anh hùng dân tộc nhưng đúng lúc này một tiếng hét đánh tan bầu trời vang lên:
“Anh Tuấn, Khanh đệ đến đây!”
Một tia sáng lóe lên, Thuận Thiên, chính là Thuận Thiên, đường kiếm như một con rồng càn quét, nó lướt đến đâu thì mọi vật đều bị cắt làm trăm mảnh. Hoảng sợ, kéo cây thương đang định đâm Hưng Đạo lại, Lâm Xung không thể chạy được nữa, hắn giờ chỉ biết giơ vũ khí trước ngực mong cản lại một kiếm kia.
“Cạch!!”
“Phụt!!”
Lâm gia thương đã bị đứt đôi kéo theo đó là một cánh tay của Báo Tử Đầu, vòi máu bắn thẳng lên mặt của anh Tuấn. Đổng Bình do đứng trước Lâm Xung nên mạng đã bỏ ngay đương trường, cơ thể đã bị chém làm mấy khúc, chết không toàn thây.
Khanh đệ lảo đảo tiến lại gần anh Tuấn, đôi chân hắn đã run lên bần bật, mọi sức lực đều dồn hết vào một kiếm kia, giờ đây hắn bị thoát lực nặng nề:
“May quá đệ đã đến kịp!”
Khanh đệ thốt lên một câu rồi ngã vật xuống đất, hắn ngất rồi nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười.
Điểm vài chỗ trên bả vai, máu đã ngừng chảy trên vai Lâm Xung, hắn điên cuồng hét lên:
“Lên hết cho ta, giết hết bọn người này, báo thù cho Đổng Bình đệ!”
Nơi đây cũng trở thành nơi tập trung quân địch lại, gần hai ngàn tên, tuy số lượng đã bị giảm phân nửa nhưng thực sự là vẫn còn rất đông và hung hãn. Những người từ vị trí khác cũng lật đật mà chạy tới, hai Chị quần áo đã nhàu nát, anh Gióng cưỡi ngựa chở vợ chồng Trọng Thủy cũng góp mặt. chỉ có một điều đáng buồn, đứng tại đây còn không tới năm mươi người Văn Miếu, hơn ba mươi người đã hy sinh vì tổ quốc!
Sói ca đỡ Khanh đệ nằm dựa bên cạnh anh Tuấn, hai người này đã không còn sức chiến đấu nữa, nhìn đám người mệt mỏi, Sói ca bỗng hét lớn:
“Mọi người hãy cố chịu đựng, quân tiếp viện của chúng ta sắp đến, giờ không phải lúc nghỉ ngơi, chỉ cần chống chịu một chút nữa, chiến thắng sẽ ở bên chúng ta!”
“Sát!!!”
Cuộc tổng chém giết thực sự bắt đầu, lần này do địa hình ải Chi Lăng nhỏ hẹp, quân ta đã tập trung hơn, anh Gióng cùng Đại Tiểu Tượng xông lên đầu tiên, gần năm mươi con rùa tạo thành một bộ giáp lớn quây mọi người vào trong. Trọng Thủy cùng Mị Châu dùng nỏ không ngơi tay mỗi lần dương nỏ lại có một cái xác không hồn.
Bên kia cũng không yếu thế, Hoa Vinh cùng Trương Thanh thi nhau bắn tên ném đá, Lâm Xung tuy còn một tay hắn vẫn cầm kiếm hợp sức cùng Lý Quỳ, Từ Ninh, Quan Thắng mà cản anh Gióng. Đám người Địa Sát Lương Sơn tuy thiệt hại tầm chục mạng nhưng cũng không nghỉ ngơi, dẫn đầu là Vương Anh cùng Hỗ Tam Nương lao vào bộ giáp rùa mà tấn công.
Tiếng la hét, tiếng rên la, tiếng vũ khí chạm vào nhau đã biến cửa ải thành địa ngục trần gian, Sói ca đã hóa hình, nhờ tốc độ mà nhảy vào được đằng sau quân địch. Bộ móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn tấn công liên hồi như muốn báo thù cho những người đồng đội xấu số.
Ánh Dương từ phương Đông đã le lói xuất hiện, tia sáng ấm áp lan tỏa trên mặt trận như muốn cứu rỗi ngàn linh hồn bất hạnh.
“Phạch phạch phạch!!”
Bỗng nhiên từ đằng xa vang đến tiếng động cơ máy bay, một màu cờ đỏ chói cùng ngôi sao vàng chính giữa được sơn ngang thân những con chim sắt.
Có lẽ đã đến lúc kết thúc!!!
Cuộc chiến giữa hai bên đang đến hồi gay cấn nhất, bên Khanh đệ đã lâm vào tình trạng mệt mọi, còn đứng chỉ có bốn vị Tiến Sĩ đã thở dộc, vũ khí trong tay cũng không còn rõ hình dạng.
Năm người, một người chết, thảm thương hơn là đến cả xác cũng không nguyên vẹn, con rùa đã cũng tan biến đi. Trương Thanh vẫn đứng ngoài, tay lăm lăm cục đá lớn, chính hắn cũng là kẻ giết người. Khi vị Tiến Sĩ kia bị Đổng Bình quấy rối, song thương múa lên đã che đường cho viên đá đó nhắm đến hộp sọ người xấu số.
“Lâm Xung, bọn mi là kẻ hèn nhát, chỉ biết đánh lén mà lúc nào miệng cũng kêu anh hùng hảo hán, ta nhổ vào!”
Chứng kiến cảnh đồng đội chết thảm, đôi mắt anh Tuấn đã đỏ ngầu, gầm lên với Báo Tử Đầu, nhưng đổi lại chỉ là lời nó lạnh nhạt đến rợn người:
“Đã là chiến tranh thì không còn phân biệt nữa, chỉ có người chết là làm anh hùng mà thôi, còn ta sống sẽ lưu danh thiên cổ!”
“Lũ khốn nạn, Hưng Đạo ta thề sẽ lấy đầu mi, bái tế cho những người anh em!”
Lại một kiếm nữa, ánh lửa lại lóe sáng cả một vùng, hai người đều bị bật ngược ra sau, bốn tay đã run run, bỗng nhiên từ đằng sau anh Tuấn, một tên lính thừa cơ chém mà một nhát vào lưng. Do tâm trí không đề phòng, một vết thương kéo dài từ bả vai đến eo Hưng Đạo Vương xuất hiện.
“Ta trên đời ghét nhất là đánh lén, lũ chó hèn hạ!”
Bàn tay to lớn bắt lấy khuôn mặt đang cười của tên lính dơ cao lên trời, “Phụt” một tiếng, óc văng tung tóe, cái đầu đã bị bóp nát bấy, anh Tuấn hú dài một tiếng:
“Đến đây nào con chó đầu đàn, một vết thương chưa là gì đâu!”
Chiến Thần của dân tộc vẫn ngẩng cao đầu mà chửi, sĩ khí tưởng mất đã được lấy lại trong chớp mắt, bốn vị tướng Văn Miều đằng sau cũng hú dài một hơi. Họ không còn sợ những vết thương trên người nữa, mà cũng không dám sợ vì chỉ cần một ý nghĩ thôi, họ sẽ thất bại.
*********
Bờ sông Kỳ Cùng, xác người tràn ngập, máu chảy xuống dòng chảy làm nước mắt thần sông cũng hóa đỏ, quân địch đã bỏ mạng toàn bộ, chỉ còn vài tên tướng nhanh chân nhảy xuống sông trốn mất.
Sáu người đang ngồi nghỉ ngơi, trận chiến tại đây vừa mới kết thúc, vết thương chằng chịt trên người Sói ca cùng lão Du nhìn thật kinh khủng. Theo bản năng, Sói ca vừa liếm vết thương vừa lẩm bẩm:
“Tại sao chúng ta đánh nhau mà đoàn người biên phòng không đến nhỉ, có chuyện chăng?”
Sực tỉnh nhớ ra, một cảm giác không lành trong tâm trí Dương Trung xuất hiện, với tay gọi Khanh đệ, hắn nói:
“Đệ có điện thoại không cho ta mượn!”
Khanh đệ cũng cảm giác có gì đó không đúng, từ trong nhẫn không gian rút ra con táo China đưa cho anh Sói. Bấm vội vàng một dãy số, Dương Trung nói nhỏ:
“Không có chuyện gì, cầu mong không có chuyện gì!”
Nhưng trời xanh phũ phàng, đáp trả lại sự mong đợi của Sói ca chỉ là những tiếng tút dài, gọi lại hơn một chục lần nữa, vẫn chỉ là “Tút tút”, đánh rơi cái điện thoại xuống đất, trên mắt người lình đã có hai dòng lệ, bỗng nhiên tiếng nói từ chiếc điện thoại vang lên đánh tan sự im lặng:
“A lô, mặc kệ cho ai ở đầu dây, báo cảnh sát ngay, chúng tôi bị tập kích tại biên giới Lạng Sơn!”
Như một con thú hoang, Sói ca hét vào cái điện thoại:
“Dương Trung đây, bên đó là ai, có chuyện gì?”
Một giọng nói đứt đoạn như có như không từ chiếc điện thoại truyền tới:
“Anh Trung, anh vẫn còn sống, may quá, em là Tiến, doanh trại bị tập kích, mọi người đều chết hết cả rồi, hu hu hu!”
Tiếng khóc của người đàn ông như xé tan bầu trời, mọi người đều thở dài một tiếng, Sói ca vẫn gầm lên:
“Sao không gọi cứu viện hả, còn ai sống nữa không?”
Tiếng nghẹn ngào bên kia lại tiếp tục:
“Em không biết, nhưng em nghĩ là không còn ai nữa, hai chân em cũng đứt rồi không thể lên tầng hai gọi điên được, vừa rồi nghe thấy tiếng điện thoại trong túi Hoàng nên em mới bò đến! Em xin lỗi, chỉ tại hôm nay là sinh nhật em nên mọi người mới không đề phòng!”
Dương Trung cố gắng an ủi hắn:
“Đừng tự đổ lỗi cho mình, chú cố chờ, anh đến ngay!”
“Đừng đến, anh mau gọi cứu viện đi, em nghĩ là em không xong rồi, em.. xin.. lỗi!”
Đó cũng là lời cuối cùng từ cái điện thoại truyền đến, mặc kệ cho Dương Trung nói gì thì đầu dây bên kia cũng không thể trả lời nữa.
“Không!!”
Tiếng kêu thất thanh của Dương Trung là mọi người trầm mặc, con người hay nói hay cười giờ đây chỉ còn hai dòng nước mắt. Nguyễn Du thở dài, ngẩng mặt lên trời, đôi mắt mông lung như tiếc thương cho đồng đội của Sói.
“Hoàng tuyền heo hút, cuốn hành trang
Mỗi bước chân đi, một lỡ làng.
Mình ta ở lại trong sương gió
Trách trời, hận đất, lệ vương mang.”
Lão Du tiến lên, vỗ vai Sói ca nói:
“Đừng đau khổ nữa, trận chiến vẫn còn, nếu linh hồn những người anh em thấy chú thế này sẽ không siêu thoát đâu!”
Đôi mắt đỏ ngầu như hồi phục chút lý trí, Dương Trung vồ lấy chiếc điện thoại bấm một dãy số, khoảng mười lăm giây bên kia bắt máy:
“A lô, ai đấy, không biết mấy giờ rồi sao?”
“Dương Trung đây, dậy ngay cho tao, quân địch tập kích cửa ải biên giới rồi!”
Cơn buồn ngủ của người nghe điện thoại thoáng chốc đã bay mất, hắn hỏi lại với giọng gấp gáp:
“Nói rõ hơn xem nào, quân địch ở đâu, bao nhiêu người?”
“Đồng đội của tao đã chết hết rồi, tao cho mày mười phút, không đến kịp thì chuẩn bị chịu trách nhiệm đi!”
Sói ca mặc kệ đầu bên kia có trả lời hay không, ném cái điện thoại xuống sông rồi quay sang nói với đám Khanh đệ:
“Đi thôi, ta phải giết hết đám người đó, báo thù cho anh em của ta.”
Cuối cùng do đã quá mệt mỏi, Ngân muội và lão Du đều phải ở lại doanh trại, Tử Tiêu cũng không theo đám Khanh đệ mà dừng lại đây để phòng ngừa bất chắc.
*******
Chạy một hồi khoảng năm phút, trước mặt đã là doạnh trại hậu phương của cả đội, lão Trác, lão Trãi cùng đứa nhỏ Mã Lương vẫn đang chăm chú lắng nghe âm thanh chém giết vọng lại từ chín vị trí còn lại.
“Ai, ra đây mau!”
Ba vị Tiến Sĩ ở lại cùng đồng thanh hét lớn một tiếng, trước mặt họ là một con sói toàn thân đầy máu cùng đôi mắt đang tóe lửa, đang định xông lên thì từ đằng sau tiếng nói của Khanh đệ đã đến kịp thời:
“Là người mình cả, mọi người dừng tay!”
Ba người cùng thở phù một cái, Sói ca cũng biến về hình người, toán người đã có mặt đầy đủ, vừa thấy lão Trác đi ra Hồng Khanh đã hét:
“Lão Trác may quá, mi ở đây, mau đến vị trí bờ sông nhanh đi, có người bị thương ở đó, bọn ta phải đi tiếp viện chỗ khác đây!”
Không để Thần Y nói lời nào, cả đám lại vọt đi, vừa rồi trên đường Sói ca nói:
“Lão Bọ mi biết bay, hãy chạy đến nơi thông báo cho mọi người tụ tập lại Ải Chi Lăng, chỉ cần thủ vững nơi này khoảng hai phút nữa thôi, có lẽ quân đội sẽ đến!”
Lão Bọ gật gật đầu lấy phi kiếm ra, cả người lẫn kiếm như một viên đạn xé ngang trời mà đi.
Ải Chi Lăng, trận chiến vẫn đang đến hồi quyết liệt, máu nơi này đã nhuộm khắp mọi nơi, mùi tanh hôi thối đã bốc lên ngập trời.
“Trương Thanh, mi là tên khốn nạn, ta phải giết ngươi!!!”
Anh Tuấn lại gầm lên, lại là đá của Trương Thanh khiến một người nữa bỏ mạng. Để ngăn chặn Anh Tuấn, Đổng Bình cũng đã tiến lên, ba cây thương kết hợp đã dồn Anh Tuấn đến một góc hẹp, làm đại tướng không thể có không gian mà trợ giúp đồng đội.
Lâm Xung đâm mạnh một thương vào bả vai của Anh Tuần, lần này hắn đã thành công, máu đã chảy, xương cũng lòi cả ra.
“Kết thúc tại đây thôi, vì người là một anh hùng, ta sẽ để mi toàn thây!”
Nhanh, thật nhanh, cây thương đã nhằm vào ngực trái, nơi trái tim anh Tuấn đang đập, cái chết dường như đã tiếp cận người anh hùng dân tộc nhưng đúng lúc này một tiếng hét đánh tan bầu trời vang lên:
“Anh Tuấn, Khanh đệ đến đây!”
Một tia sáng lóe lên, Thuận Thiên, chính là Thuận Thiên, đường kiếm như một con rồng càn quét, nó lướt đến đâu thì mọi vật đều bị cắt làm trăm mảnh. Hoảng sợ, kéo cây thương đang định đâm Hưng Đạo lại, Lâm Xung không thể chạy được nữa, hắn giờ chỉ biết giơ vũ khí trước ngực mong cản lại một kiếm kia.
“Cạch!!”
“Phụt!!”
Lâm gia thương đã bị đứt đôi kéo theo đó là một cánh tay của Báo Tử Đầu, vòi máu bắn thẳng lên mặt của anh Tuấn. Đổng Bình do đứng trước Lâm Xung nên mạng đã bỏ ngay đương trường, cơ thể đã bị chém làm mấy khúc, chết không toàn thây.
Khanh đệ lảo đảo tiến lại gần anh Tuấn, đôi chân hắn đã run lên bần bật, mọi sức lực đều dồn hết vào một kiếm kia, giờ đây hắn bị thoát lực nặng nề:
“May quá đệ đã đến kịp!”
Khanh đệ thốt lên một câu rồi ngã vật xuống đất, hắn ngất rồi nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười.
Điểm vài chỗ trên bả vai, máu đã ngừng chảy trên vai Lâm Xung, hắn điên cuồng hét lên:
“Lên hết cho ta, giết hết bọn người này, báo thù cho Đổng Bình đệ!”
Nơi đây cũng trở thành nơi tập trung quân địch lại, gần hai ngàn tên, tuy số lượng đã bị giảm phân nửa nhưng thực sự là vẫn còn rất đông và hung hãn. Những người từ vị trí khác cũng lật đật mà chạy tới, hai Chị quần áo đã nhàu nát, anh Gióng cưỡi ngựa chở vợ chồng Trọng Thủy cũng góp mặt. chỉ có một điều đáng buồn, đứng tại đây còn không tới năm mươi người Văn Miếu, hơn ba mươi người đã hy sinh vì tổ quốc!
Sói ca đỡ Khanh đệ nằm dựa bên cạnh anh Tuấn, hai người này đã không còn sức chiến đấu nữa, nhìn đám người mệt mỏi, Sói ca bỗng hét lớn:
“Mọi người hãy cố chịu đựng, quân tiếp viện của chúng ta sắp đến, giờ không phải lúc nghỉ ngơi, chỉ cần chống chịu một chút nữa, chiến thắng sẽ ở bên chúng ta!”
“Sát!!!”
Cuộc tổng chém giết thực sự bắt đầu, lần này do địa hình ải Chi Lăng nhỏ hẹp, quân ta đã tập trung hơn, anh Gióng cùng Đại Tiểu Tượng xông lên đầu tiên, gần năm mươi con rùa tạo thành một bộ giáp lớn quây mọi người vào trong. Trọng Thủy cùng Mị Châu dùng nỏ không ngơi tay mỗi lần dương nỏ lại có một cái xác không hồn.
Bên kia cũng không yếu thế, Hoa Vinh cùng Trương Thanh thi nhau bắn tên ném đá, Lâm Xung tuy còn một tay hắn vẫn cầm kiếm hợp sức cùng Lý Quỳ, Từ Ninh, Quan Thắng mà cản anh Gióng. Đám người Địa Sát Lương Sơn tuy thiệt hại tầm chục mạng nhưng cũng không nghỉ ngơi, dẫn đầu là Vương Anh cùng Hỗ Tam Nương lao vào bộ giáp rùa mà tấn công.
Tiếng la hét, tiếng rên la, tiếng vũ khí chạm vào nhau đã biến cửa ải thành địa ngục trần gian, Sói ca đã hóa hình, nhờ tốc độ mà nhảy vào được đằng sau quân địch. Bộ móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn tấn công liên hồi như muốn báo thù cho những người đồng đội xấu số.
Ánh Dương từ phương Đông đã le lói xuất hiện, tia sáng ấm áp lan tỏa trên mặt trận như muốn cứu rỗi ngàn linh hồn bất hạnh.
“Phạch phạch phạch!!”
Bỗng nhiên từ đằng xa vang đến tiếng động cơ máy bay, một màu cờ đỏ chói cùng ngôi sao vàng chính giữa được sơn ngang thân những con chim sắt.
Có lẽ đã đến lúc kết thúc!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.