Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều
Chương 24:
Phong Thính Ngâm
15/09/2023
Đỗ Hành bất lực: "Chờ tìm được thuốc rồi nói sau! Tìm thuốc trước đi!"
"Anh Cả, phải tìm được thuốc đã!"
"Thời hạn ngắn hơn được không?"
"Tốt nhất là tìm theo thời hạn mà ta cho, nếu không sẽ ảnh hưởng tới người thực hiện châm, huống chi thân thể của mẹ các người cũng sắp khô kiệt, nhất định phải dùng phối hợp những thuốc này, nếu không châm chưa xuống hết thì người đã không qua khỏi."
Đây cũng là thời hạn tối thiểu để đảm bảo tính mạng và sức khỏe của Lộc Bảo, nếu như thời hạn ngắn hơn nữa, ông không thể đảm bảo rằng Lộc Bảo sẽ không bị thương, cho dù như thế nào thì ông cũng phải bảo vệ tốt cho nhóc con!
"Còn châm bạc này nhất định phải định chế, đây là châm của trận pháp quỷ thủ đặc biệt, chỉ có dùng loại châm này mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất."
"Ý ngài là châm pháp Quỷ thủ sao? Châm pháp quỷ thủ đó đã thất truyền từ lâu rồi mà?" Thật không có cách nào bình tĩnh được.
Lộc Bảo gật đầu, bé không rõ vì sao anh cả lại kích động như vậy, bé học cũng không khó, tại sao lại thất truyền chứ?
"Anh cả, châm pháp Quỷ thủ có vấn đề gì sao? Nhưng mà sư phụ đã dạy cho em rồi."
Phương Xuyên Bách ôm lấy hai vai của Lộc Bảo: "Ý em là em đã học xong rồi á?"
Lần này Phương Xuyên Bách hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa, cũng hoàn toàn yên tâm với việc chữa trị cho mẹ Phương, hóa ra Lộc Bảo thật sự chắc chắn, tuy thuốc khó tìm, nhưng dựa vào thực lực của nhà họ Phương, có lẽ sẽ có hơi phức tạp, nhưng cuối cùng cũng sẽ đạt được.
Thậm chí Lộc Bảo cũng đã học xong châm pháp Quỷ thủ thất truyền, còn có gì là không thể chứ?
Phương Xuyên Bách ra khỏi phòng ngủ của Lộc Bảo, tâm trạng vẫn khó mà hồi phục được.
Lúc này Phương Hải vừa trông chừng Trúc Như ngủ xong, ông đi vào thư phòng tìm đọc tài liệu.
Đúng lúc Phương Xuyên Bách đụng phải quản gia Phương Thành đi ra từ thư phòng, anh vui vẻ chào hỏi.
"Chào chú Phương, tôi tìm cha tôi, ha ha ha..." Phương Xuyên Bách hoàn toàn không quản lý biểu cảm nữa, cũng không gõ của mà đi thẳng vào tìm cha Phương.
Quản gia Phương: ⊙︿⊙
Cậu Cả làm sao vậy?
Quản gia Phương kỳ lạ không thôi, cho dù là lúc nhỏ giành được giải thưởng lớn, hay là tập đoàn ký được đơn đặt hàng lớn thì cậu Cả nhà ông cũng đều rất lạnh lùng cao ngạo, người ta đặt biệt danh là tổng giám đốc mặt lạnh, dáng vẻ này, chẳng lẽ là có bạn gái ư?
Cha Phương cũng hết sức tò mò khi thấy dáng vẻ này của con trai lớn thường ngày quy quy củ củ, ông đóng sách trong tay lại, chờ Phương Xuyên Bách mở miệng.
"Cha, con nói cho cha..."
Ngoại trừ chuyện của Tiểu Bốc, Phương Xuyên Bách kể toàn bộ quá trình một cách lưu loát, cha Phương nghe xong cũng kinh ngạc. Sau đó ông cũng vui mừng không nói nên lời, cách một hồi lâu mới tiêu hóa xong tin tức này.
Hóa ra “thứ” đi theo Lộc Bảo là bậc thầy trong giới y học, Lộc Bảo còn học xong châm pháp Quỷ thủ mà tương truyền có thể cướp người trong tay của Diêm Vương, Lộc Bảo thật sự là phúc tinh của nhà họ Phương, con bé vừa trở về thì bệnh tình của vợ ông cũng ổn định, bây giờ còn có khả năng chữa khỏi cực lớn.
"Xuyên Bách... Xuyên Bách..." Cha Phương đột nhiên đứng lên và gọi một cách phấn khích, tay cũng run rẩy.
"Cha, sao vậy?" Phương Xuyên Bách vội vàng kéo tay cha Phương muốn đỡ ông ngồi xuống, dù sao người lớn tuổi cũng không nên quá kích động.
Cha Phương cố chấp kéo tay Phương Xuyên Bách: "Xuyên Bách, con nói xem, con nói xem Lộc Bảo có phải chính là cô gái mệnh trời không?"
Đầu của Phương Xuyên Bách cũng trống rỗng, anh khựng lại một hồi lâu, hai người đều nhận được đáp án chắc chắn từ bên trong ánh mắt của đối phương, họ cũng không để ý bàn tay nắm chặt của mình xuất hiện gân xanh.
Trong thư phòng, hai người càng không thể nào bình tĩnh được, mãi đến khi họ uống hết ba ấm trà mới dần dần định thần lại.
Cha Phương đột nhiên nghiêm túc: "Chuyện của Lộc Bảo nhất định phải giữ bí mật, không thể để người thứ ba biết được."
Phương Xuyên Bách cũng nghĩ đến tính nghiêm trọng khi Lộc Bảo bị bại lộ, huống hồ đây cũng chỉ là suy đoán của họ, cho dù những người khác của nhà họ Phương cũng không thể nói, chưa kể nhà họ Trần như hổ rình mồi, mà ngay cả sự tồn tại khác không thể chọc vào cũng đang chú ý tới bọn họ.
"Anh Cả, phải tìm được thuốc đã!"
"Thời hạn ngắn hơn được không?"
"Tốt nhất là tìm theo thời hạn mà ta cho, nếu không sẽ ảnh hưởng tới người thực hiện châm, huống chi thân thể của mẹ các người cũng sắp khô kiệt, nhất định phải dùng phối hợp những thuốc này, nếu không châm chưa xuống hết thì người đã không qua khỏi."
Đây cũng là thời hạn tối thiểu để đảm bảo tính mạng và sức khỏe của Lộc Bảo, nếu như thời hạn ngắn hơn nữa, ông không thể đảm bảo rằng Lộc Bảo sẽ không bị thương, cho dù như thế nào thì ông cũng phải bảo vệ tốt cho nhóc con!
"Còn châm bạc này nhất định phải định chế, đây là châm của trận pháp quỷ thủ đặc biệt, chỉ có dùng loại châm này mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất."
"Ý ngài là châm pháp Quỷ thủ sao? Châm pháp quỷ thủ đó đã thất truyền từ lâu rồi mà?" Thật không có cách nào bình tĩnh được.
Lộc Bảo gật đầu, bé không rõ vì sao anh cả lại kích động như vậy, bé học cũng không khó, tại sao lại thất truyền chứ?
"Anh cả, châm pháp Quỷ thủ có vấn đề gì sao? Nhưng mà sư phụ đã dạy cho em rồi."
Phương Xuyên Bách ôm lấy hai vai của Lộc Bảo: "Ý em là em đã học xong rồi á?"
Lần này Phương Xuyên Bách hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa, cũng hoàn toàn yên tâm với việc chữa trị cho mẹ Phương, hóa ra Lộc Bảo thật sự chắc chắn, tuy thuốc khó tìm, nhưng dựa vào thực lực của nhà họ Phương, có lẽ sẽ có hơi phức tạp, nhưng cuối cùng cũng sẽ đạt được.
Thậm chí Lộc Bảo cũng đã học xong châm pháp Quỷ thủ thất truyền, còn có gì là không thể chứ?
Phương Xuyên Bách ra khỏi phòng ngủ của Lộc Bảo, tâm trạng vẫn khó mà hồi phục được.
Lúc này Phương Hải vừa trông chừng Trúc Như ngủ xong, ông đi vào thư phòng tìm đọc tài liệu.
Đúng lúc Phương Xuyên Bách đụng phải quản gia Phương Thành đi ra từ thư phòng, anh vui vẻ chào hỏi.
"Chào chú Phương, tôi tìm cha tôi, ha ha ha..." Phương Xuyên Bách hoàn toàn không quản lý biểu cảm nữa, cũng không gõ của mà đi thẳng vào tìm cha Phương.
Quản gia Phương: ⊙︿⊙
Cậu Cả làm sao vậy?
Quản gia Phương kỳ lạ không thôi, cho dù là lúc nhỏ giành được giải thưởng lớn, hay là tập đoàn ký được đơn đặt hàng lớn thì cậu Cả nhà ông cũng đều rất lạnh lùng cao ngạo, người ta đặt biệt danh là tổng giám đốc mặt lạnh, dáng vẻ này, chẳng lẽ là có bạn gái ư?
Cha Phương cũng hết sức tò mò khi thấy dáng vẻ này của con trai lớn thường ngày quy quy củ củ, ông đóng sách trong tay lại, chờ Phương Xuyên Bách mở miệng.
"Cha, con nói cho cha..."
Ngoại trừ chuyện của Tiểu Bốc, Phương Xuyên Bách kể toàn bộ quá trình một cách lưu loát, cha Phương nghe xong cũng kinh ngạc. Sau đó ông cũng vui mừng không nói nên lời, cách một hồi lâu mới tiêu hóa xong tin tức này.
Hóa ra “thứ” đi theo Lộc Bảo là bậc thầy trong giới y học, Lộc Bảo còn học xong châm pháp Quỷ thủ mà tương truyền có thể cướp người trong tay của Diêm Vương, Lộc Bảo thật sự là phúc tinh của nhà họ Phương, con bé vừa trở về thì bệnh tình của vợ ông cũng ổn định, bây giờ còn có khả năng chữa khỏi cực lớn.
"Xuyên Bách... Xuyên Bách..." Cha Phương đột nhiên đứng lên và gọi một cách phấn khích, tay cũng run rẩy.
"Cha, sao vậy?" Phương Xuyên Bách vội vàng kéo tay cha Phương muốn đỡ ông ngồi xuống, dù sao người lớn tuổi cũng không nên quá kích động.
Cha Phương cố chấp kéo tay Phương Xuyên Bách: "Xuyên Bách, con nói xem, con nói xem Lộc Bảo có phải chính là cô gái mệnh trời không?"
Đầu của Phương Xuyên Bách cũng trống rỗng, anh khựng lại một hồi lâu, hai người đều nhận được đáp án chắc chắn từ bên trong ánh mắt của đối phương, họ cũng không để ý bàn tay nắm chặt của mình xuất hiện gân xanh.
Trong thư phòng, hai người càng không thể nào bình tĩnh được, mãi đến khi họ uống hết ba ấm trà mới dần dần định thần lại.
Cha Phương đột nhiên nghiêm túc: "Chuyện của Lộc Bảo nhất định phải giữ bí mật, không thể để người thứ ba biết được."
Phương Xuyên Bách cũng nghĩ đến tính nghiêm trọng khi Lộc Bảo bị bại lộ, huống hồ đây cũng chỉ là suy đoán của họ, cho dù những người khác của nhà họ Phương cũng không thể nói, chưa kể nhà họ Trần như hổ rình mồi, mà ngay cả sự tồn tại khác không thể chọc vào cũng đang chú ý tới bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.