Lộc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Cả Nhà Cưng Chiều
Chương 25:
Phong Thính Ngâm
15/09/2023
"Vậy châm pháp Quỷ thủ của Lộc Bảo thì sao?" Phương Xuyên Bách đang suy nghĩ xem như thế nào mới không bị bại lộ.
"Thế này đi, con bàn bạc với sư phụ của Lộc Bảo, bên ngoài là do cha dốc sức bồi dưỡng y thuật cho Lộc Bảo, lại tung một số tin tức ra ngoài, nói cha dự định để Lộc Bảo đến kế thừa y bát của cha, đến lúc đó có thể nói với bên ngoài là y thuật của cha có đột phá nên cứu được mẹ con, Lộc Bảo chỉ ở bên quan sát học hỏi."
"Vâng, cứ làm như vậy đi, vất vả cho cha rồi!"
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ với Phương Hải và Phương Xuyên Bách!
***
Sau khi Phương Lâm Lâm tan học, cô nhóc đi vào lầu chính chào hỏi vợ chồng Phương Hải như thường lệ.
Cách một khoảng cách xa đã có thể nghe thấy tiếng Lộc Bảo chọc cho vợ chồng Phương Hải bật cười khanh khách, Phương Lâm Lâm nắm chặt nắm đấm và hít sâu một hơi, cô nhóc nở một nụ cười ngây thơ rồi đi đến trước mặt ba người chào hỏi.
Trúc Như mỉm cười trả lời: "Lâm Lâm tan học rồi!"
"Vâng ạ! Cháu..."
"Lộc Bảo vừa nói tới đâu rồi nhỉ?" Mẹ Phương quay đầu nhìn Lộc Bảo.
"Nói đến hai con trâu đang ăn cỏ, trâu hoa hỏi trâu đen, cỏ của cậu có vị gì vậy, trâu đen nói ‘vị dâu’ ! Trâu hoa đi tới ăn một miếng rồi tức giận nói, cậu là đồ lừa đảo, hoàn toàn chẳng có mùi vị gì cả, trâu đen khinh miệt nói, đồ đần, tôi nói cỏ không có vị!"
Lộc Bảo không chỉ kể chuyện mà còn học biểu cảm của trâu rất ra dáng, chọc cho hai vợ chồng nhà họ Phương cười một trận nghiêng ngả.
Nhìn ba người vui vẻ hòa thuận, Phương Lâm Lâm ghen ghét đến sắp bốc hỏa, nhưng ngoài mặt vẫn phối hợp cười rộ lên, rõ ràng ngồi ở giữa chọc bọn họ cười cũng đều là cô nhóc, trước kia cô nhóc chỉ có thể ngồi ở bên cạnh mẹ Phương, còn cha Phương ngồi bên cạnh mẹ Phương, vì sao Lộc Bảo vừa về lại có thể ngồi giữa bọn họ? Cô nhóc không cam lòng!
Trước đây bọn họ cũng kiên nhẫn nghe cô nhóc kể chuyện, nhưng bây giờ trong mắt họ cũng chỉ có một mình Lộc Bảo, hoàn toàn không để mắt đến cô nhóc, cố gắng chen vào cũng không được.
Phương Lâm Lâm nghĩ đến hợp tác mà Trần Nguyệt Kiến nói, lúc đầu cô nhóc còn đang cân nhắc, bây giờ đã hạ quyết tâm. Lộc Bảo không đi thì cô nhóc sẽ không có vị trí ở nhà họ Phương, có khi còn bị đuổi ra khỏi Vườn Trăn.
Khó khăn lắm mới đến giờ cơm tối, mẹ Phương lên tiếng chào Phương Lâm Lâm rồi để Phương Hải dìu đi. Ngày nào Phương Lâm Lâm cũng kiên nhẫn đến với vợ chồng Phương thị, hy vọng có thể cùng nhau ăn cơm với họ, nhưng từ sau khi Lộc Bảo trở về, rốt cuộc bọn họ không bảo cô nhóc cùng ăn cơm chung nữa.
Phương Lâm Lâm chạy một mạch về phòng của mình, cuối cùng không khống chế được tức giận mà đập phá đồ trong phòng ngủ, để phát tiết sự ghen tức, không cam lòng và oán hận của cô nhóc.
Lộc Bảo, cậu đừng trách tôi, đây là do cậu tự chuốc lấy, ai bảo cậu trở về không đúng lúc!
Sau đó Phương Lâm Lâm gọi điện thoại cho Trần Nguyệt Kiến và nói tất cả hành vi và tình hình gần đây của Lộc Bảo cho đối phương biết.
Trần Nguyệt Kiến không hề bất ngờ khi nhận được điện thoại của Phương Lâm Lâm: "Có phát hiện gì mời thì hãy gọi điện thoại cho tôi!" Nói xong cô nhóc lập tức cúp điện thoại.
Trần Nguyệt Kiến xoay người đi gặp Hạ Ngữ Lan, nói với cô ta là Phương Lâm Lâm đồng ý hợp tác.
"Mẹ, mẹ định làm như thế nào?"
Hạ Ngữ Lan đồng tình với suy nghĩ của Trần Bội Lan, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Hạ Ngữ Lan khẽ vuốt tóc của Trần Nguyệt Kiến: "Không phải bà chủ nhà họ Phương muốn tổ chức tiệc sinh nhật sao? Đã nhiều năm nhà họ Phương không tổ chức tiệc tùng, lần này chắc chắn sẽ long trọng, đến lúc đó con chỉ cần phối hợp với mẹ là được rồi, không cần bận tâm, con đi nghỉ ngơi sớm đi!"
Mặc dù Trần Nguyệt Kiến không phải con ruột của cô ta, nhưng cô nhóc chính là con nhà người ta trong miệng của mọi người, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng không cần lo lắng tới chuyện học tập, vũ đạo nhạc cụ vẽ tranh cũng đều là hạng nhất, mọi chuyện đều không phải lo lắng, ai mà không thích đứa trẻ như vậy!
"Thế này đi, con bàn bạc với sư phụ của Lộc Bảo, bên ngoài là do cha dốc sức bồi dưỡng y thuật cho Lộc Bảo, lại tung một số tin tức ra ngoài, nói cha dự định để Lộc Bảo đến kế thừa y bát của cha, đến lúc đó có thể nói với bên ngoài là y thuật của cha có đột phá nên cứu được mẹ con, Lộc Bảo chỉ ở bên quan sát học hỏi."
"Vâng, cứ làm như vậy đi, vất vả cho cha rồi!"
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ với Phương Hải và Phương Xuyên Bách!
***
Sau khi Phương Lâm Lâm tan học, cô nhóc đi vào lầu chính chào hỏi vợ chồng Phương Hải như thường lệ.
Cách một khoảng cách xa đã có thể nghe thấy tiếng Lộc Bảo chọc cho vợ chồng Phương Hải bật cười khanh khách, Phương Lâm Lâm nắm chặt nắm đấm và hít sâu một hơi, cô nhóc nở một nụ cười ngây thơ rồi đi đến trước mặt ba người chào hỏi.
Trúc Như mỉm cười trả lời: "Lâm Lâm tan học rồi!"
"Vâng ạ! Cháu..."
"Lộc Bảo vừa nói tới đâu rồi nhỉ?" Mẹ Phương quay đầu nhìn Lộc Bảo.
"Nói đến hai con trâu đang ăn cỏ, trâu hoa hỏi trâu đen, cỏ của cậu có vị gì vậy, trâu đen nói ‘vị dâu’ ! Trâu hoa đi tới ăn một miếng rồi tức giận nói, cậu là đồ lừa đảo, hoàn toàn chẳng có mùi vị gì cả, trâu đen khinh miệt nói, đồ đần, tôi nói cỏ không có vị!"
Lộc Bảo không chỉ kể chuyện mà còn học biểu cảm của trâu rất ra dáng, chọc cho hai vợ chồng nhà họ Phương cười một trận nghiêng ngả.
Nhìn ba người vui vẻ hòa thuận, Phương Lâm Lâm ghen ghét đến sắp bốc hỏa, nhưng ngoài mặt vẫn phối hợp cười rộ lên, rõ ràng ngồi ở giữa chọc bọn họ cười cũng đều là cô nhóc, trước kia cô nhóc chỉ có thể ngồi ở bên cạnh mẹ Phương, còn cha Phương ngồi bên cạnh mẹ Phương, vì sao Lộc Bảo vừa về lại có thể ngồi giữa bọn họ? Cô nhóc không cam lòng!
Trước đây bọn họ cũng kiên nhẫn nghe cô nhóc kể chuyện, nhưng bây giờ trong mắt họ cũng chỉ có một mình Lộc Bảo, hoàn toàn không để mắt đến cô nhóc, cố gắng chen vào cũng không được.
Phương Lâm Lâm nghĩ đến hợp tác mà Trần Nguyệt Kiến nói, lúc đầu cô nhóc còn đang cân nhắc, bây giờ đã hạ quyết tâm. Lộc Bảo không đi thì cô nhóc sẽ không có vị trí ở nhà họ Phương, có khi còn bị đuổi ra khỏi Vườn Trăn.
Khó khăn lắm mới đến giờ cơm tối, mẹ Phương lên tiếng chào Phương Lâm Lâm rồi để Phương Hải dìu đi. Ngày nào Phương Lâm Lâm cũng kiên nhẫn đến với vợ chồng Phương thị, hy vọng có thể cùng nhau ăn cơm với họ, nhưng từ sau khi Lộc Bảo trở về, rốt cuộc bọn họ không bảo cô nhóc cùng ăn cơm chung nữa.
Phương Lâm Lâm chạy một mạch về phòng của mình, cuối cùng không khống chế được tức giận mà đập phá đồ trong phòng ngủ, để phát tiết sự ghen tức, không cam lòng và oán hận của cô nhóc.
Lộc Bảo, cậu đừng trách tôi, đây là do cậu tự chuốc lấy, ai bảo cậu trở về không đúng lúc!
Sau đó Phương Lâm Lâm gọi điện thoại cho Trần Nguyệt Kiến và nói tất cả hành vi và tình hình gần đây của Lộc Bảo cho đối phương biết.
Trần Nguyệt Kiến không hề bất ngờ khi nhận được điện thoại của Phương Lâm Lâm: "Có phát hiện gì mời thì hãy gọi điện thoại cho tôi!" Nói xong cô nhóc lập tức cúp điện thoại.
Trần Nguyệt Kiến xoay người đi gặp Hạ Ngữ Lan, nói với cô ta là Phương Lâm Lâm đồng ý hợp tác.
"Mẹ, mẹ định làm như thế nào?"
Hạ Ngữ Lan đồng tình với suy nghĩ của Trần Bội Lan, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.
Hạ Ngữ Lan khẽ vuốt tóc của Trần Nguyệt Kiến: "Không phải bà chủ nhà họ Phương muốn tổ chức tiệc sinh nhật sao? Đã nhiều năm nhà họ Phương không tổ chức tiệc tùng, lần này chắc chắn sẽ long trọng, đến lúc đó con chỉ cần phối hợp với mẹ là được rồi, không cần bận tâm, con đi nghỉ ngơi sớm đi!"
Mặc dù Trần Nguyệt Kiến không phải con ruột của cô ta, nhưng cô nhóc chính là con nhà người ta trong miệng của mọi người, không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, cũng không cần lo lắng tới chuyện học tập, vũ đạo nhạc cụ vẽ tranh cũng đều là hạng nhất, mọi chuyện đều không phải lo lắng, ai mà không thích đứa trẻ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.