Chương 10:
Dư Hàm Hàm
22/06/2024
Diệp Bạch xuân tâm nhộn nhạo, vừa tan làm đã gọi ngay cho vị lãnh đạo kia, hỏi tình huống tỉ mỉ của đối phương.
Vừa nghe xong, Diệp Bạch liền há hốc mồm, điều kiện của vị tiên sinh kia không phải là tốt, mà là cực kì tốt!
Đối phương tên Hàng Viễn, năm nay hai mươi tám tuổi, tuổi còn trẻ đã trở thành chuyên gia cấp cao P8 của một công ty Internet hàng đầu, lương hàng năm cộng thêm tiền thưởng và quyền lợi phải đến hơn trăm vạn, nhưng đây chỉ là thu nhập ít nhất của hắn.
Người thông minh không chỉ biết học mà còn biết kiếm tiền, vì này còn giỏi về đầu tư cổ phiếu, tiền sinh tiền, trước mắt ở thành phố A đã mua nhiều bất động sản, tổng giá trị phải đến mấy ngàn vạn.
Nói thật, Diệp Bạch có hơi khϊếp sợ, cậu còn tưởng rằng sếp cũ nhắc tới "Thu nhập cao" chính là lương hàng năm mấy chục vạn - vì cậu thấy mấy chục vạn một năm đã đủ cao rồi. Nhưng không ngờ vị Hàng tiên sinh này thu nhập phải dùng hàng trăm vạn ngàn vạn mới thống kê được, địa vị như thế mà có thể thiếu đối tượng sao?
Quả nhiên, sếp cũ ngập ngừng nói: “Nhưng mà, cậu ấy có một yêu cầu, Tiểu Hàng có một đứa con nuôi mới ba tuổi, tính tình nghịch ngợm, cho nên hắn hy vọng đối tượng của hắn phải biết chăm sóc gia đình, có thể chăm con, tình tình tốt chút, cho nên cô mới nhớ đến cháu ấy chứ."
Đợt trước lúc Diệp Bạch còn làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày đều tự mình nấu đồ ăn, thơm ngon, còn làm điểm tâm cho đồng nghiệp, nhà bà có đứa cháu gái kén ăn nhưng con bé lại rất thích bánh quy Diệp Bạch làm, không cần người nịnh mới chịu ăn.
Hơn thế, Diệp Bạch bề ngoài ôn nhuận, tính cách hiền lành, tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người đều như tắm mình trong gió xuân, mọi người đều nói cậu thích hợp làm giáo viên mẫu giáo, cho nên lão lãnh đạo cảm thấy Diệp Bạch cực kì thích hợp với Hàng Viễn.
Khi kết hôn, hai người ít ra phải bổ sung tính tình cho nhau một chút, người nôn nóng với người chậm chạp, người bận rộn với người nhạn nhã, thích nấu ăn và không thích nấu ăn. Trong sinh hoạt hằng ngày sẽ có bất đồng, nhưng nếu hai người biết giúp đỡ nhua tránh khỏi sai lầm thì sẽ thành một gia đình hòa thuận.
Nói thật, tính cách Diệp Bạch không thích hợp để dốc sức vào sự nghiệp, quá mềm yếu, dễ bắt nạt. Ngày xưa bà vẫn hay phàn nàn vì cậu không tranh giành không cãi cọ, nhưng giờ nghĩ lại, không phải thế là quá thích hợp để chăm sóc trẻ con sao?
Bà khuyên bảo mãi, cuối cùng Diệp Bạch đè xuống sự tự ti và hoảng sợ của mình, quyết định dấn thân - dù sao cũng chỉ là xem mắt thôi, không phải kết hôn luôn, có gì đâu mà phải sợ!
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Hàng Viễn có thu nhập cao, nhưng công việc thật sự bận quá bận, mỗi ngày ở công ty hơn mười tiếng, tăng ca không ngừng nghỉ, thế mà cha mẹ anh còn nhận nuôi một đứa bé ba tuổi rồi để anh chăm sóc.
— Anh bận đến mức không có thời gian ăn thì sao có thời gian để chăm sóc con?
Đến lúc này, cha mẹ anh lại giục chuyện đại sự kết hôn: Tìm một đối tượng có thể giúp anh chăm sóc con!
Loanh quanh lòng vòng, cuối cùng vẫn trở về việc kết hôn.
Hàng Viễn không chống đỡ nổi nữa, bởi vì đứa nhỏ này quá khó hầu hạ, cha mẹ anh cũng không giúp đỡ, để anh tự chăm sóc, với lý do là để hai cha con bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng Hàng Viễn thấy bồi dưỡng chưa đâu vào đâu, chỉ thấy anh với tiểu phá hoại này sắp trở mặt thành thù rồi.
Vì thế cuối cùng anh đành phải chấp nhận đi xem mắt.
Nhưng anh không biết đây mới chính là màn tra tấn thật sự.
Đối tượng đầu tiên là một người công tác trong ngành giáo dục, hay còn được gọi là giáo viên, hắn rất hài lòng về ngoại hình và mức thu nhập của Hàng Viễn, hắn cũng không ngại trẻ con nghịch ngợm, nhưng sau khi biết Hàng Viễn phải làm việc hơn mười giờ mỗi ngày, gần như cả ngày không về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, vị giáo viên kia cuối cùng vẫn từ bỏ - hắn không muốn trở thành góa phụ thủ tiết đâu.
Đối tượng thứ hai là một người đang thất nghiệp, Hàng Viễn thấy hắn có nhiều thời gian rảnh, chắc có thể thông cảm cho công việc bận rộn của mình, thế nhưng vị tiên sinh kia chăm sóc đứa trẻ được hai ngày liền bị đứa nhỏ nghịch ngợm dọa sợ. Cuối cùng vẫn rời đi, trước khi đi còn bình luận: Không ngờ kết hôn cùng con trai mà còn phải chăm sóc trẻ con, thật đáng sợ!
Vừa nghe xong, Diệp Bạch liền há hốc mồm, điều kiện của vị tiên sinh kia không phải là tốt, mà là cực kì tốt!
Đối phương tên Hàng Viễn, năm nay hai mươi tám tuổi, tuổi còn trẻ đã trở thành chuyên gia cấp cao P8 của một công ty Internet hàng đầu, lương hàng năm cộng thêm tiền thưởng và quyền lợi phải đến hơn trăm vạn, nhưng đây chỉ là thu nhập ít nhất của hắn.
Người thông minh không chỉ biết học mà còn biết kiếm tiền, vì này còn giỏi về đầu tư cổ phiếu, tiền sinh tiền, trước mắt ở thành phố A đã mua nhiều bất động sản, tổng giá trị phải đến mấy ngàn vạn.
Nói thật, Diệp Bạch có hơi khϊếp sợ, cậu còn tưởng rằng sếp cũ nhắc tới "Thu nhập cao" chính là lương hàng năm mấy chục vạn - vì cậu thấy mấy chục vạn một năm đã đủ cao rồi. Nhưng không ngờ vị Hàng tiên sinh này thu nhập phải dùng hàng trăm vạn ngàn vạn mới thống kê được, địa vị như thế mà có thể thiếu đối tượng sao?
Quả nhiên, sếp cũ ngập ngừng nói: “Nhưng mà, cậu ấy có một yêu cầu, Tiểu Hàng có một đứa con nuôi mới ba tuổi, tính tình nghịch ngợm, cho nên hắn hy vọng đối tượng của hắn phải biết chăm sóc gia đình, có thể chăm con, tình tình tốt chút, cho nên cô mới nhớ đến cháu ấy chứ."
Đợt trước lúc Diệp Bạch còn làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày đều tự mình nấu đồ ăn, thơm ngon, còn làm điểm tâm cho đồng nghiệp, nhà bà có đứa cháu gái kén ăn nhưng con bé lại rất thích bánh quy Diệp Bạch làm, không cần người nịnh mới chịu ăn.
Hơn thế, Diệp Bạch bề ngoài ôn nhuận, tính cách hiền lành, tính tình ôn hòa, đối xử với mọi người đều như tắm mình trong gió xuân, mọi người đều nói cậu thích hợp làm giáo viên mẫu giáo, cho nên lão lãnh đạo cảm thấy Diệp Bạch cực kì thích hợp với Hàng Viễn.
Khi kết hôn, hai người ít ra phải bổ sung tính tình cho nhau một chút, người nôn nóng với người chậm chạp, người bận rộn với người nhạn nhã, thích nấu ăn và không thích nấu ăn. Trong sinh hoạt hằng ngày sẽ có bất đồng, nhưng nếu hai người biết giúp đỡ nhua tránh khỏi sai lầm thì sẽ thành một gia đình hòa thuận.
Nói thật, tính cách Diệp Bạch không thích hợp để dốc sức vào sự nghiệp, quá mềm yếu, dễ bắt nạt. Ngày xưa bà vẫn hay phàn nàn vì cậu không tranh giành không cãi cọ, nhưng giờ nghĩ lại, không phải thế là quá thích hợp để chăm sóc trẻ con sao?
Bà khuyên bảo mãi, cuối cùng Diệp Bạch đè xuống sự tự ti và hoảng sợ của mình, quyết định dấn thân - dù sao cũng chỉ là xem mắt thôi, không phải kết hôn luôn, có gì đâu mà phải sợ!
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Hàng Viễn có thu nhập cao, nhưng công việc thật sự bận quá bận, mỗi ngày ở công ty hơn mười tiếng, tăng ca không ngừng nghỉ, thế mà cha mẹ anh còn nhận nuôi một đứa bé ba tuổi rồi để anh chăm sóc.
— Anh bận đến mức không có thời gian ăn thì sao có thời gian để chăm sóc con?
Đến lúc này, cha mẹ anh lại giục chuyện đại sự kết hôn: Tìm một đối tượng có thể giúp anh chăm sóc con!
Loanh quanh lòng vòng, cuối cùng vẫn trở về việc kết hôn.
Hàng Viễn không chống đỡ nổi nữa, bởi vì đứa nhỏ này quá khó hầu hạ, cha mẹ anh cũng không giúp đỡ, để anh tự chăm sóc, với lý do là để hai cha con bồi dưỡng tình cảm.
Nhưng Hàng Viễn thấy bồi dưỡng chưa đâu vào đâu, chỉ thấy anh với tiểu phá hoại này sắp trở mặt thành thù rồi.
Vì thế cuối cùng anh đành phải chấp nhận đi xem mắt.
Nhưng anh không biết đây mới chính là màn tra tấn thật sự.
Đối tượng đầu tiên là một người công tác trong ngành giáo dục, hay còn được gọi là giáo viên, hắn rất hài lòng về ngoại hình và mức thu nhập của Hàng Viễn, hắn cũng không ngại trẻ con nghịch ngợm, nhưng sau khi biết Hàng Viễn phải làm việc hơn mười giờ mỗi ngày, gần như cả ngày không về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, vị giáo viên kia cuối cùng vẫn từ bỏ - hắn không muốn trở thành góa phụ thủ tiết đâu.
Đối tượng thứ hai là một người đang thất nghiệp, Hàng Viễn thấy hắn có nhiều thời gian rảnh, chắc có thể thông cảm cho công việc bận rộn của mình, thế nhưng vị tiên sinh kia chăm sóc đứa trẻ được hai ngày liền bị đứa nhỏ nghịch ngợm dọa sợ. Cuối cùng vẫn rời đi, trước khi đi còn bình luận: Không ngờ kết hôn cùng con trai mà còn phải chăm sóc trẻ con, thật đáng sợ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.