Chương 5:
Dư Hàm Hàm
22/06/2024
"Vậy anh đi trước, anh còn nhiều việc chưa làm xong."
Diệp Bạch cảm tạ nói: "Được, xin lỗi đã làm phiền anh, lên đường cẩn thận."
Cậu biết hôm nay Tống Thiến cố ý tới đây đưa cậu đi, những người khác đều đã quen biết nhau cả, còn cậu thì là lần đầu tiên, đương nhiêu Ngô Địch và Tống Tiền sẽ lo lắng.
Khi các công nhân bình thường trong nhà máy lần lượt đi làm việc, nhóm công nhân tạm thời bọn họ cũng bắt đầu làm các công việc được giao, Diệp Bạch được phân công siết chặt ốc vít trên dây chuyền lắp ráp, trưởng nhóm đặc biệt nhờ một cựu công nhân hướng dẫn cậu.
12 giờ trưa ăn cơm, phần ăn gồm 1 suất cơm và một bát canh, trong khá được, hai món chay một món mặn, chỉ là ít thời gian ăn quá, 12 giờ ăn thì 12 rưỡi đã phải làm việc tiếp rồi, không có thời gian nghỉ ngơi.
Buổi chiều cũng vậy, ăn tối lúc 5 giờ thì 5 rưỡi đã phải vào làm việc tiếp, đến chín giờ mới tan làm, cậu thực sự đã làm việc trọn vẹn mười hai tiếng đồng hồ.
Quá áp lực.
Sau khi nộp giấy làm việc rồi rời đi, Diệp Bạch mệt mỏi đi bộ đến ngôi làng nơi có ký túc xá của cậu, bỗng nhận được tin nhắn Wechat từ Tống Tiền.
Diệp Bạch cảm thấy dễ chịu hơn, quả nhiên tiền chính là chất kí©h thí©ɧ tốt nhất!
Lúc đến siêu thị nhỏ đầu làng, cậu ghé vào mua một ít đồ ăn, khu vực này quá hẻo lánh, không có chỗ bán đồ ăn sáng, buổi sáng cậu chỉ có thể ăn chút đồ ăn vặt cho no bụng.
Bánh mì nhỏ, mì ăn liền, cháo bát bảo, giăm bông...
78 tệ, Diệp Bạch đau lòng đến mức xoa xoa ngực.
Chỗ này hẻo lánh xa xôi thế mà giá lại không cũng thấp, thật bực mình!
Diệp Bạch nhìn số dư ngân hàng của mình, thở dài.
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Sống như vậy suốt một tháng, Diệp Bạch gần như tê dại, cuối cùng trong thẻ của cậu cũng có hơn 7.000 tệ.
Cậu dự định làm việc thêm hai tháng nữa, tiết kiệm 20.000 tệ, sau đó thuê nhà và tìm việc làm.
Tuy nhiên, một cuộc điện thoại đã phá vỡ cuộc sống yên bình của cậu.
Chiều hôm đó, Diệp Bạch nhận được điện thoại vị lãnh đạo cũ trong một doanh nghiệp nhà nước kia, nhưng lúc đó cậu đang siết ốc vít, điện thoại di động tắt tiếng, không trả lời cuộc gọi, mãi đến lúc ăn cơm mới có thời gian gọi lại.
Vị lãnh đạo già ăn nói vô cùng uyển chuyển, loanh quanh lòng vòng một hồi, từ việc sau khi về hưu thì trồng cây chăm hoa, đến quảng trường nhảy dân vũ, sau đó đến chuyện người bạn già bị cao huyết áp, cuối cùng mới vào chủ đề chính: "Tiểu Bạch, cháu còn thiếu đối tượng không? Cô có một người khá ổn muốn giới thiệu cho cháu!"
Diệp Bạch sửng sốt: "Dạ?"
Vị lãnh đạo cũ: “Cháu cũng gần 25 rồi, không còn trẻ nữa, nghĩ đến việc lập gia đình đi thôi.”
Diệp Bạch: “…Không ạ, cháu vừa mới đón sinh nhật 24.”
Bà ho nhẹ: “24 cũng không còn trẻ nữa. Lúc bằng tuổi cháu là cô có 2 đứa con luôn rồi, cháu thích con trai đúng không? Bên này cô có một cậu trai tốt lắm, là con của bạn cô, hơn cháu vài tuổi thôi, nhưng cậu ấy không có yêu cầu gì nhiều về ngoại hình chiều cao hay thu nhập gì cả, cháu có muốn làm quen không?”
Diệp Bạch có điểm động tâm, sau khi thấy Ngô Địch và Tống Tiền quen nhau cậu không khỏi có hơi khao khát tình yêu.
Mấu chốt là vị lãnh đạo này của cậu là một người rất đáng tin cậy, trước đi làm cũng chiều cố cậu rất nhiều, chắc không đến mức giới thiệu loại dưa vẹo táo nứt.
Nhưng thời gian nghỉ ngơi của Diệp Bạch đã gần hết, đành phải vội vàng đáp: "Vậy phiền cô, có thời gian cháu sẽ gặp mặt."
Nói chuyện thêm vài câu, cậu cúp điện thoại, cầm cốc nước còn hơi ấm lên uống, chưa kịp uống mấy ngụm, chuông làm việc đã vang lên, Diệp Bạch đặt cốc xuống, vội vàng quay lại chỗ làm việc của mình.
Mấy hôm trước Diệp Bạch còn ngơ ngác, nhưng hôm nay đầu óc cậu đã hoạt động rất tốt, tay vặn vít thuần thục, nhưng trong đầu lại nghĩ đến lời nói của vị lãnh đạo kia.
Chiều cao, ngoại hình, tính cách, thu nhập đều tốt, lại có xu hướng tính dục là nam, điều kiện này quá tốt, còn có thể đến lượt cậu sao?
Nhưng nếu thật sự có người đàn ông như vậy, cậu rất muốn thử một lần, bất kể có thành công hay không thì đó cũng sẽ là một trải nghiệm khó quên.
Nhỡ đâu lại thành thì sao, chuyện này ai nói trước được đâu.
Diệp Bạch cảm tạ nói: "Được, xin lỗi đã làm phiền anh, lên đường cẩn thận."
Cậu biết hôm nay Tống Thiến cố ý tới đây đưa cậu đi, những người khác đều đã quen biết nhau cả, còn cậu thì là lần đầu tiên, đương nhiêu Ngô Địch và Tống Tiền sẽ lo lắng.
Khi các công nhân bình thường trong nhà máy lần lượt đi làm việc, nhóm công nhân tạm thời bọn họ cũng bắt đầu làm các công việc được giao, Diệp Bạch được phân công siết chặt ốc vít trên dây chuyền lắp ráp, trưởng nhóm đặc biệt nhờ một cựu công nhân hướng dẫn cậu.
12 giờ trưa ăn cơm, phần ăn gồm 1 suất cơm và một bát canh, trong khá được, hai món chay một món mặn, chỉ là ít thời gian ăn quá, 12 giờ ăn thì 12 rưỡi đã phải làm việc tiếp rồi, không có thời gian nghỉ ngơi.
Buổi chiều cũng vậy, ăn tối lúc 5 giờ thì 5 rưỡi đã phải vào làm việc tiếp, đến chín giờ mới tan làm, cậu thực sự đã làm việc trọn vẹn mười hai tiếng đồng hồ.
Quá áp lực.
Sau khi nộp giấy làm việc rồi rời đi, Diệp Bạch mệt mỏi đi bộ đến ngôi làng nơi có ký túc xá của cậu, bỗng nhận được tin nhắn Wechat từ Tống Tiền.
Diệp Bạch cảm thấy dễ chịu hơn, quả nhiên tiền chính là chất kí©h thí©ɧ tốt nhất!
Lúc đến siêu thị nhỏ đầu làng, cậu ghé vào mua một ít đồ ăn, khu vực này quá hẻo lánh, không có chỗ bán đồ ăn sáng, buổi sáng cậu chỉ có thể ăn chút đồ ăn vặt cho no bụng.
Bánh mì nhỏ, mì ăn liền, cháo bát bảo, giăm bông...
78 tệ, Diệp Bạch đau lòng đến mức xoa xoa ngực.
Chỗ này hẻo lánh xa xôi thế mà giá lại không cũng thấp, thật bực mình!
Diệp Bạch nhìn số dư ngân hàng của mình, thở dài.
mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
Sống như vậy suốt một tháng, Diệp Bạch gần như tê dại, cuối cùng trong thẻ của cậu cũng có hơn 7.000 tệ.
Cậu dự định làm việc thêm hai tháng nữa, tiết kiệm 20.000 tệ, sau đó thuê nhà và tìm việc làm.
Tuy nhiên, một cuộc điện thoại đã phá vỡ cuộc sống yên bình của cậu.
Chiều hôm đó, Diệp Bạch nhận được điện thoại vị lãnh đạo cũ trong một doanh nghiệp nhà nước kia, nhưng lúc đó cậu đang siết ốc vít, điện thoại di động tắt tiếng, không trả lời cuộc gọi, mãi đến lúc ăn cơm mới có thời gian gọi lại.
Vị lãnh đạo già ăn nói vô cùng uyển chuyển, loanh quanh lòng vòng một hồi, từ việc sau khi về hưu thì trồng cây chăm hoa, đến quảng trường nhảy dân vũ, sau đó đến chuyện người bạn già bị cao huyết áp, cuối cùng mới vào chủ đề chính: "Tiểu Bạch, cháu còn thiếu đối tượng không? Cô có một người khá ổn muốn giới thiệu cho cháu!"
Diệp Bạch sửng sốt: "Dạ?"
Vị lãnh đạo cũ: “Cháu cũng gần 25 rồi, không còn trẻ nữa, nghĩ đến việc lập gia đình đi thôi.”
Diệp Bạch: “…Không ạ, cháu vừa mới đón sinh nhật 24.”
Bà ho nhẹ: “24 cũng không còn trẻ nữa. Lúc bằng tuổi cháu là cô có 2 đứa con luôn rồi, cháu thích con trai đúng không? Bên này cô có một cậu trai tốt lắm, là con của bạn cô, hơn cháu vài tuổi thôi, nhưng cậu ấy không có yêu cầu gì nhiều về ngoại hình chiều cao hay thu nhập gì cả, cháu có muốn làm quen không?”
Diệp Bạch có điểm động tâm, sau khi thấy Ngô Địch và Tống Tiền quen nhau cậu không khỏi có hơi khao khát tình yêu.
Mấu chốt là vị lãnh đạo này của cậu là một người rất đáng tin cậy, trước đi làm cũng chiều cố cậu rất nhiều, chắc không đến mức giới thiệu loại dưa vẹo táo nứt.
Nhưng thời gian nghỉ ngơi của Diệp Bạch đã gần hết, đành phải vội vàng đáp: "Vậy phiền cô, có thời gian cháu sẽ gặp mặt."
Nói chuyện thêm vài câu, cậu cúp điện thoại, cầm cốc nước còn hơi ấm lên uống, chưa kịp uống mấy ngụm, chuông làm việc đã vang lên, Diệp Bạch đặt cốc xuống, vội vàng quay lại chỗ làm việc của mình.
Mấy hôm trước Diệp Bạch còn ngơ ngác, nhưng hôm nay đầu óc cậu đã hoạt động rất tốt, tay vặn vít thuần thục, nhưng trong đầu lại nghĩ đến lời nói của vị lãnh đạo kia.
Chiều cao, ngoại hình, tính cách, thu nhập đều tốt, lại có xu hướng tính dục là nam, điều kiện này quá tốt, còn có thể đến lượt cậu sao?
Nhưng nếu thật sự có người đàn ông như vậy, cậu rất muốn thử một lần, bất kể có thành công hay không thì đó cũng sẽ là một trải nghiệm khó quên.
Nhỡ đâu lại thành thì sao, chuyện này ai nói trước được đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.