Chương 10:
Natasha Anders
11/06/2021
Ngợi ca Chúa Giê-xu! Họ có bánh rán vòng! Cleo hầu như khó lòng mà để ý đến tất cả những người đang cúi chào và nói chuyện xung quanh cô khi các giác quan của cô đang tập trung vào một sự thật duy nhất, quan - trọng - nhất đó. Lúc này, cô thực sự đói đến mức cảm thấy như muốn ngất đi, và nếu cô chỉ cần chạm tay vào một trong những chiếc bánh vòng bọc đường tuyệt đẹp, cả thế giới của cô sẽ trở nên ổn thỏa. Cô lơ đãng cúi đầu đáp lại trước những doanh nhân uể oải trong bộ vest tối màu đang cúi đầu chào cô và cô hầu như không nhận ra sự hiện diện của bóng hình cao lớn, tối tăm mơ hồ bên cạnh khi mắt cô lại lần nữa lướt qua quầy cà phê và bánh ngọt đầy hấp dẫn đang được bày ra ngay bên cạnh.
Những lời chào hỏi lịch sự kéo dài đến đau đớn cuối cùng cũng kết thúc, cô lén lút đi tới bàn đồ ngọt. Cô chỉ còn cách cái thứ lộng lẫy bọc sô cô la chỉ một ngón tay với tên cô được viết kín trên nó trước khi bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy khuỷu tay cô. Cái bụng trống rỗng của cô khiến cô trở nên ngoan ngoãn, và cô nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình với vẻ mặt như một con cún đáng thương mà cô cho đó vũ khí hiệu quả nhất trong kho vũ khí của mình. Nhưng anh không bị dao động chút nào; quai hàm của anh siết chặt đến nỗi cô ngạc nhiên khi thấy răng anh không hề nứt ra. Cô nhìn chiếc bánh rán một lần cuối cùng trước khi anh dẫn cô đến bàn hội nghị dài ở trung tâm phòng.
"Cố gắng tập trung" anh lẩm bẩm bên tai cô khi đặt cô vào một chỗ ngồi mà, tàn nhẫn thay, đối mặt với dàn đồ ăn ngon chỉ cách cô một cái bàn.
Sau đó là ba giờ dài nhất, buồn tẻ và cực hình trong cuộc đời Cleo. Cuộc họp được tiến hành hoàn toàn bằng tiếng Nhật, thứ tiếng mà Cleo không thể nói nhưng Dante chắc chắn có thể, và cũng khá trôi chảy so với những gì cô có thể mô tả. Cô không biết tại sao mình lại ở đó. Anh có một Dictaphone để ghi âm cuộc họp, vì vậy, ngay cả khi cô có thể hiểu những gì đang diễn ra, cô cũng không cần phải ghi chú lại. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn chằm chằm vào những cái bánh rán và những món bánh ngon khác trước mặt và tưởng tượng mùi vị của chúng như thế nào. Ngay lúc đó, một con ruồi đậu lên chiếc bánh rán của cô. Cô phải cố hết sức để không bật dậy với một tiếng hét đầy hoang dại và đuổi nó đi. Thay vào đó, cô kinh hãi nhìn nó bò qua từng inch trên chiếc bánh donut xinh đẹp của cô. Cô gần như thổn thức vì thất vọng, từ bỏ miếng bánh sô cô la, và chuyển sự chú ý sang một chiếc bánh éclair tuyệt đẹp trên một đĩa khác. Nhưng khi con ruồi khốn nạn đó, mà cô đặt tên là Damaso Jr., cũng đáp xuống cái bánh éclair của cô, cô ngồi phịch xuống ghế và nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trống trước mặt.
Cô cầm bút lên và bắt đầu viết nguệch ngoạc. Hy vọng ít nhất trông cô có vẻ bận rộn, cô đã sáng tác một bài thơ haiku dở tệ và quan sát những người ngồi xung quanh bàn hội nghị.
Nỗ lực của cô trong việc mô tả Dante:
Cơ bụng cứng cáp của anh
chắc chắn trông rất đẹp mắt
Chúa ơi đúng là tên khốn (câu gốc : my god what a dick =))))))
Được rồi, có lẽ dòng cuối cùng đó hơi mơ hồ. Đó là một lời xúc phạm hay một lời khen? Ngay cả Cleo cũng không chắc.
Sau nhiều lần thử thậm chí còn tệ hơn, Cleo đã từ bỏ haiku. Cô chuyển sang vẽ nguệch ngoạc, thỉnh thoảng nhìn lên và gật đầu để tỏ vẻ như mình đang lắng nghe từng từ khó hiểu đang được phát biểu. Cô liếc nhìn Dante và thích thú nhận ra rằng anh đã đeo chiếc kính có gọng đen lên đầu mũi của mình. Tất nhiên, cô đã nhìn thấy nó trước đây, nhưng cô thực sự thích cách nó khiến anh trông giống mọt sách. Gợi cảm - mọt sách, nhưng đó là một thiếu sót và cô sẽ đón nhận nó.
Người phụ nữ duy nhất khác có mặt tại đây, cô Inokawa, cũng lén lút liếc nhìn Dante và mỉm cười thanh nhã mỗi khi anh nói chuyện với cô. Nếu không phải vì một tia toan tính trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta, Cleo sẽ nghĩ người phụ nữ này ngọt ngào và hơi nhút nhát, nhưng bên dưới tất cả sự ngọt ngào như đường trường ấy là trái tim đang đập của một cô gái quyến rũ đầy mưu mô. Và cô ấy đã để mắt đến Dante.
Chà, cô ấy được hoan nghênh để tiến tới với anh ta. Tất cả những gì Cleo muốn là một chiếc bánh rán. Có lẽ dường như con ruồi đã bỏ qua cái bánh caramen đó, - á khỉ thật. Chắc chắn là, như thể bị cuốn hút bởi suy nghĩ của cô, con ruồi cũng đáp xuống cái bánh đó luôn. Ngay khi cuộc họp kết thúc, cái thứ chết tiệt đó sẽ ...
"Cô Knight?" Cô giật mình ngồi thẳng người, nhận ra Dante đang cố thu hút sự chú ý của mình.
"Ừ. . . Vâng?"
"Tôi hỏi là cô có hiểu cái đó không?"
Cái đó? Gì? Chờ đã, cuối cùng họ đã nói gì đó bằng tiếng Anh và cô đã bỏ lỡ nó? Chết tiệt.
Những lời chào hỏi lịch sự kéo dài đến đau đớn cuối cùng cũng kết thúc, cô lén lút đi tới bàn đồ ngọt. Cô chỉ còn cách cái thứ lộng lẫy bọc sô cô la chỉ một ngón tay với tên cô được viết kín trên nó trước khi bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy khuỷu tay cô. Cái bụng trống rỗng của cô khiến cô trở nên ngoan ngoãn, và cô nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình với vẻ mặt như một con cún đáng thương mà cô cho đó vũ khí hiệu quả nhất trong kho vũ khí của mình. Nhưng anh không bị dao động chút nào; quai hàm của anh siết chặt đến nỗi cô ngạc nhiên khi thấy răng anh không hề nứt ra. Cô nhìn chiếc bánh rán một lần cuối cùng trước khi anh dẫn cô đến bàn hội nghị dài ở trung tâm phòng.
"Cố gắng tập trung" anh lẩm bẩm bên tai cô khi đặt cô vào một chỗ ngồi mà, tàn nhẫn thay, đối mặt với dàn đồ ăn ngon chỉ cách cô một cái bàn.
Sau đó là ba giờ dài nhất, buồn tẻ và cực hình trong cuộc đời Cleo. Cuộc họp được tiến hành hoàn toàn bằng tiếng Nhật, thứ tiếng mà Cleo không thể nói nhưng Dante chắc chắn có thể, và cũng khá trôi chảy so với những gì cô có thể mô tả. Cô không biết tại sao mình lại ở đó. Anh có một Dictaphone để ghi âm cuộc họp, vì vậy, ngay cả khi cô có thể hiểu những gì đang diễn ra, cô cũng không cần phải ghi chú lại. Tất cả những gì cô có thể làm là nhìn chằm chằm vào những cái bánh rán và những món bánh ngon khác trước mặt và tưởng tượng mùi vị của chúng như thế nào. Ngay lúc đó, một con ruồi đậu lên chiếc bánh rán của cô. Cô phải cố hết sức để không bật dậy với một tiếng hét đầy hoang dại và đuổi nó đi. Thay vào đó, cô kinh hãi nhìn nó bò qua từng inch trên chiếc bánh donut xinh đẹp của cô. Cô gần như thổn thức vì thất vọng, từ bỏ miếng bánh sô cô la, và chuyển sự chú ý sang một chiếc bánh éclair tuyệt đẹp trên một đĩa khác. Nhưng khi con ruồi khốn nạn đó, mà cô đặt tên là Damaso Jr., cũng đáp xuống cái bánh éclair của cô, cô ngồi phịch xuống ghế và nhìn chằm chằm vào cuốn sổ trống trước mặt.
Cô cầm bút lên và bắt đầu viết nguệch ngoạc. Hy vọng ít nhất trông cô có vẻ bận rộn, cô đã sáng tác một bài thơ haiku dở tệ và quan sát những người ngồi xung quanh bàn hội nghị.
Nỗ lực của cô trong việc mô tả Dante:
Cơ bụng cứng cáp của anh
chắc chắn trông rất đẹp mắt
Chúa ơi đúng là tên khốn (câu gốc : my god what a dick =))))))
Được rồi, có lẽ dòng cuối cùng đó hơi mơ hồ. Đó là một lời xúc phạm hay một lời khen? Ngay cả Cleo cũng không chắc.
Sau nhiều lần thử thậm chí còn tệ hơn, Cleo đã từ bỏ haiku. Cô chuyển sang vẽ nguệch ngoạc, thỉnh thoảng nhìn lên và gật đầu để tỏ vẻ như mình đang lắng nghe từng từ khó hiểu đang được phát biểu. Cô liếc nhìn Dante và thích thú nhận ra rằng anh đã đeo chiếc kính có gọng đen lên đầu mũi của mình. Tất nhiên, cô đã nhìn thấy nó trước đây, nhưng cô thực sự thích cách nó khiến anh trông giống mọt sách. Gợi cảm - mọt sách, nhưng đó là một thiếu sót và cô sẽ đón nhận nó.
Người phụ nữ duy nhất khác có mặt tại đây, cô Inokawa, cũng lén lút liếc nhìn Dante và mỉm cười thanh nhã mỗi khi anh nói chuyện với cô. Nếu không phải vì một tia toan tính trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta, Cleo sẽ nghĩ người phụ nữ này ngọt ngào và hơi nhút nhát, nhưng bên dưới tất cả sự ngọt ngào như đường trường ấy là trái tim đang đập của một cô gái quyến rũ đầy mưu mô. Và cô ấy đã để mắt đến Dante.
Chà, cô ấy được hoan nghênh để tiến tới với anh ta. Tất cả những gì Cleo muốn là một chiếc bánh rán. Có lẽ dường như con ruồi đã bỏ qua cái bánh caramen đó, - á khỉ thật. Chắc chắn là, như thể bị cuốn hút bởi suy nghĩ của cô, con ruồi cũng đáp xuống cái bánh đó luôn. Ngay khi cuộc họp kết thúc, cái thứ chết tiệt đó sẽ ...
"Cô Knight?" Cô giật mình ngồi thẳng người, nhận ra Dante đang cố thu hút sự chú ý của mình.
"Ừ. . . Vâng?"
"Tôi hỏi là cô có hiểu cái đó không?"
Cái đó? Gì? Chờ đã, cuối cùng họ đã nói gì đó bằng tiếng Anh và cô đã bỏ lỡ nó? Chết tiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.