Chương 1: Hội Ngộ
Rainy
05/05/2024
Trong một căn nhà tại thành phố Vạn Long, có một cô gái đang nằm ngủ trên bàn làm việc. Tên cô là Đường Mộc Nhi, cô nổi tiếng là một tác giả truyện kinh dị dành cho giới trẻ, kế nghiệp của ông nội mình là Đường Thân. Hôm qua, cô đã thức cả đêm để hoàn thành bản thảo của mình nên đang rất buồn ngủ.
Ngoài công việc đó ra, cô còn tiếp tục một công việc khác của ông nội, đó là làm thầy trừ ma. Ban đầu cô không thích công việc ghê rợn và nguy hiểm này, nhưng khi đã dấn thân vào thì mới thấy sự đam mê được di truyền qua các thế hệ. Thật ra, chất liệu cho các tiểu thuyết của cô là đến từ các trải nghiệm thực tế.
Tiếng chuông cửa vang lên, Đường Mộc Nhi tỉnh giấc. Cô vội vàng xuống mở cửa cho khách.
Người đó là Tạ Lâm, cũng là một thầy trừ ma, họ đã hợp tác với nhau được hai năm. Ban đầu, Tạ Lâm đến để học hỏi thêm những thuật trừ ma mà Đường Thân để lại, sau đó cùng cô giải quyết nhiều vụ việc để học hỏi thêm. Anh đã học được hết những gì cần học, nhưng họ vẫn tiếp tục hợp tác với nhau làm việc với danh nghĩa bạn bè.
“Nhìn em như vừa mới ngủ dậy vậy?” Tạ Lâm hỏi.
“Vâng, đúng là em mới dậy thật.” Cô dẫn anh vào phòng khách. “Hôm nay anh tới có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì quan trọng, anh vừa mới tìm được một số tài liệu liên quan đến các truyền thuyết dân gian, muốn đem tới cho em. Xin lỗi nếu phá giấc ngủ của em.” Tạ Lâm đặt một túi giấy lên bàn, thỉnh thoảng anh vẫn giúp cô trong công việc sáng tác, đơn giản vì anh muốn giúp thôi. Do đó, có thể gọi Tạ Lâm là trợ lý sáng tác của Đường Mộc Nhi.
“Cảm ơn anh, em sẽ đọc chúng sau. Bây giờ em muốn nghỉ ngơi.” Đường Mộc Nhi đáp.
Về cuộc sống của Đường Mộc Nhi, cô vốn ở với ông nội từ nhỏ, do ba cô đã chết từ rất lâu, mẹ cô cũng bỏ đi sau đó. Ông nội cô vừa chết cách đây hai năm, cũng là lúc ông truyền nghề cho cô qua các bức thư. Cô và Tạ Lâm nói chuyện phiếm với nhau, cho đến lúc lại có một tiếng chuông khác vang lên.
“Ai thế nhỉ?” Đường Mộc Nhi không nghĩ ra người nào đến thăm mình lúc này. Quan hệ xã hội của cô không lớn. Người quen của cô gần đây có cô hàng xóm Trịnh Hoa, hiện tại đang về quê thăm cháu. Bạn từ nhỏ thì có chị Tô Lan đang ở nước ngoài, không có báo là sẽ về nước. Tạ Lâm thì đang ở đây, hai người bạn khác của cô là Hạ Vĩnh Thành và Triệu Giai Nhân có bảo hôm nay họ đi chơi ở thành phố Thiên Đường. Người hâm mộ kiêm bạn thân mới nhất của cô là Miêu Miêu thì sống ở thành phố Hồng Lâm, không có dấu hiệu nào là vừa sang đây chơi.
Cô đi nhanh ra mở cửa, vẫn tiếp tục suy nghĩ. Đôi khi có những người đến nhờ cô tới trừ tà, nhưng họ đều trao đổi qua thư điện tử trước và được hẹn tới quán nước gần đây, cô không hề công khai địa chỉ của mình. Còn một người nữa biết địa chỉ nhà cô là tổng biên tập, nhưng cũng không có việc gì để ông tới đây. Nếu có sai sót gì thì đều có thể trao đổi trên mạng, trừ khi muốn nhai đầu cô ra thì việc gì cần gặp trực tiếp. Cô cũng không đặt hàng gì nên chắc chắn không phải nhân viên chuyển phát.
Đường Mộc Nhi thận trọng hé mở cửa, xem ai là vị khách bất ngờ này. Cô ngạc nhiên khi thấy một gương mặt thân quen.
Tạ Lâm ngồi trong phòng khách chờ Đường Mộc Nhi tiếp vị khách kia. Không lâu sau, cô đã quay trở lại với một người phụ nữ trung niên. Nhìn bà ấy khá xinh đẹp, thuộc kiểu người biết chăm sóc bản thân. Nếu chỉ nhìn tổng quát thì trông bà như chỉ giữa ba mươi và bốn mươi tuổi, nhưng nhìn ánh mắt thì Tạ Lâm cảm giác bà lớn hơn như vậy.
“Ồ, cậu đây là?” Người kia hỏi.
“Anh ấy là Tạ Lâm, là bạn và là trợ lý sáng tác đồng thời cũng là một thầy trừ ma.” Đường Mộc Nhi giới thiệu.
“Rất vui được gặp cậu.” Người phụ nữ ấy chìa tay ra.
Tạ Lâm đứng dậy bắt tay và cũng nói “Rất vui được gặp cô.”
Anh không đoán được người này là ai. Một điểm đáng chú ý là cô nói thẳng ra họ là thầy trừ ma. Trong xã hội hiện đại này, việc nhận là một thầy trừ ma sẽ được xem là mê tín dị đoan, chứng minh cũng không dễ. Mà dù có chứng minh được thì cũng không có ích gì, vì dù có những hồn ma hay ác quỷ tồn tại thì những câu chuyện lan truyền phần nhiều vẫn là bịa đặt. Do đó thà cứ để mọi người phủ nhận hoàn toàn chuyện ma quỷ còn hơn là để xã hội bị sự mê tín làm cho đi xuống. Họ, những thầy trừ ma chỉ cho những người cần thiết biết về sự thật, ngoài ra thì đều che giấu thân phận với mọi người. Cũng vì vậy, ngày càng ít các thầy trừ ma. Ở xã hội cũ, họ có thể công khai hành nghề và được kính nể, còn bây giờ thì phải lén lút và bị coi là kẻ lừa gạt nếu lộ ra.
Cả ba cùng ngồi xuống ghế, sau đó Đường Mộc Nhi mới giới thiệu với Tạ Lâm “Đây chính là mẹ em.”
Ngoài công việc đó ra, cô còn tiếp tục một công việc khác của ông nội, đó là làm thầy trừ ma. Ban đầu cô không thích công việc ghê rợn và nguy hiểm này, nhưng khi đã dấn thân vào thì mới thấy sự đam mê được di truyền qua các thế hệ. Thật ra, chất liệu cho các tiểu thuyết của cô là đến từ các trải nghiệm thực tế.
Tiếng chuông cửa vang lên, Đường Mộc Nhi tỉnh giấc. Cô vội vàng xuống mở cửa cho khách.
Người đó là Tạ Lâm, cũng là một thầy trừ ma, họ đã hợp tác với nhau được hai năm. Ban đầu, Tạ Lâm đến để học hỏi thêm những thuật trừ ma mà Đường Thân để lại, sau đó cùng cô giải quyết nhiều vụ việc để học hỏi thêm. Anh đã học được hết những gì cần học, nhưng họ vẫn tiếp tục hợp tác với nhau làm việc với danh nghĩa bạn bè.
“Nhìn em như vừa mới ngủ dậy vậy?” Tạ Lâm hỏi.
“Vâng, đúng là em mới dậy thật.” Cô dẫn anh vào phòng khách. “Hôm nay anh tới có chuyện gì vậy?”
“Cũng không có gì quan trọng, anh vừa mới tìm được một số tài liệu liên quan đến các truyền thuyết dân gian, muốn đem tới cho em. Xin lỗi nếu phá giấc ngủ của em.” Tạ Lâm đặt một túi giấy lên bàn, thỉnh thoảng anh vẫn giúp cô trong công việc sáng tác, đơn giản vì anh muốn giúp thôi. Do đó, có thể gọi Tạ Lâm là trợ lý sáng tác của Đường Mộc Nhi.
“Cảm ơn anh, em sẽ đọc chúng sau. Bây giờ em muốn nghỉ ngơi.” Đường Mộc Nhi đáp.
Về cuộc sống của Đường Mộc Nhi, cô vốn ở với ông nội từ nhỏ, do ba cô đã chết từ rất lâu, mẹ cô cũng bỏ đi sau đó. Ông nội cô vừa chết cách đây hai năm, cũng là lúc ông truyền nghề cho cô qua các bức thư. Cô và Tạ Lâm nói chuyện phiếm với nhau, cho đến lúc lại có một tiếng chuông khác vang lên.
“Ai thế nhỉ?” Đường Mộc Nhi không nghĩ ra người nào đến thăm mình lúc này. Quan hệ xã hội của cô không lớn. Người quen của cô gần đây có cô hàng xóm Trịnh Hoa, hiện tại đang về quê thăm cháu. Bạn từ nhỏ thì có chị Tô Lan đang ở nước ngoài, không có báo là sẽ về nước. Tạ Lâm thì đang ở đây, hai người bạn khác của cô là Hạ Vĩnh Thành và Triệu Giai Nhân có bảo hôm nay họ đi chơi ở thành phố Thiên Đường. Người hâm mộ kiêm bạn thân mới nhất của cô là Miêu Miêu thì sống ở thành phố Hồng Lâm, không có dấu hiệu nào là vừa sang đây chơi.
Cô đi nhanh ra mở cửa, vẫn tiếp tục suy nghĩ. Đôi khi có những người đến nhờ cô tới trừ tà, nhưng họ đều trao đổi qua thư điện tử trước và được hẹn tới quán nước gần đây, cô không hề công khai địa chỉ của mình. Còn một người nữa biết địa chỉ nhà cô là tổng biên tập, nhưng cũng không có việc gì để ông tới đây. Nếu có sai sót gì thì đều có thể trao đổi trên mạng, trừ khi muốn nhai đầu cô ra thì việc gì cần gặp trực tiếp. Cô cũng không đặt hàng gì nên chắc chắn không phải nhân viên chuyển phát.
Đường Mộc Nhi thận trọng hé mở cửa, xem ai là vị khách bất ngờ này. Cô ngạc nhiên khi thấy một gương mặt thân quen.
Tạ Lâm ngồi trong phòng khách chờ Đường Mộc Nhi tiếp vị khách kia. Không lâu sau, cô đã quay trở lại với một người phụ nữ trung niên. Nhìn bà ấy khá xinh đẹp, thuộc kiểu người biết chăm sóc bản thân. Nếu chỉ nhìn tổng quát thì trông bà như chỉ giữa ba mươi và bốn mươi tuổi, nhưng nhìn ánh mắt thì Tạ Lâm cảm giác bà lớn hơn như vậy.
“Ồ, cậu đây là?” Người kia hỏi.
“Anh ấy là Tạ Lâm, là bạn và là trợ lý sáng tác đồng thời cũng là một thầy trừ ma.” Đường Mộc Nhi giới thiệu.
“Rất vui được gặp cậu.” Người phụ nữ ấy chìa tay ra.
Tạ Lâm đứng dậy bắt tay và cũng nói “Rất vui được gặp cô.”
Anh không đoán được người này là ai. Một điểm đáng chú ý là cô nói thẳng ra họ là thầy trừ ma. Trong xã hội hiện đại này, việc nhận là một thầy trừ ma sẽ được xem là mê tín dị đoan, chứng minh cũng không dễ. Mà dù có chứng minh được thì cũng không có ích gì, vì dù có những hồn ma hay ác quỷ tồn tại thì những câu chuyện lan truyền phần nhiều vẫn là bịa đặt. Do đó thà cứ để mọi người phủ nhận hoàn toàn chuyện ma quỷ còn hơn là để xã hội bị sự mê tín làm cho đi xuống. Họ, những thầy trừ ma chỉ cho những người cần thiết biết về sự thật, ngoài ra thì đều che giấu thân phận với mọi người. Cũng vì vậy, ngày càng ít các thầy trừ ma. Ở xã hội cũ, họ có thể công khai hành nghề và được kính nể, còn bây giờ thì phải lén lút và bị coi là kẻ lừa gạt nếu lộ ra.
Cả ba cùng ngồi xuống ghế, sau đó Đường Mộc Nhi mới giới thiệu với Tạ Lâm “Đây chính là mẹ em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.