Chương 51: Chương 35.3
Mộc Thanh Vũ
16/02/2018
Viên Thiển Tích thật bình tĩnh nói xong, giống như trần thuật một câu
chuyện không liên quan đến mình, nhưng Giản Nặc lại nhớ đến dấu vết từng khiến cô đau lòng trên cánh tay kia, thì ra là do vậy. Nhưng, cô chỉ
chậm rãi nói: “Cô cho rằng chuyện anh ấy đã làm so với Giản Nặc vĩnh
viễn không sánh được, tôi đương nhiên không có tư cách nói một câu cảm
ơn với cô. Chỉ có điều, nếu như cô muốn tôi buông tay, tuyệt đối không
có khả năng.”
Thật bất ngờ khi Giản Nặc nhạy bén và kiên quyết dứt khoát như thế, Viên Thiển Tích không thể tin được nhìn cô, âm lượng không tự chủ đề cao hơn: “Giản Nặc, cô cái gì cũng không thể cho anh ấy, sự nghiệp của anh ấy cần người giúp sức, cô có thể làm gì vì anh ấy?”
Nhìn thẳng vào mắt Viên Thiển Tích, trên gương mặt trắng nõn như sứ là vẻ quật cường và kiên trì: “Tôi hiểu rõ anh ấy không phải loại người cần phụ nữ trợ giúp trong sự nghiệp, hoặc nói trắng ra, tôi có thể gây nên phiền toái cho anh ấy, nhưng tất cả đều không phải lý do để chúng tôi buông tay.”
Viên Thiển Tích khàn giọng: “Cô đang muốn nhắc nhở tôi là anh ấy yêu cô?”
Con người trong suốt bình thường lại tràn đầy vẻ bất lực, Giản Nặc trầm mặc. Cô không có ý khoe khoang tình yêu của Cốc Trì, nhưng đúng là nhờ tình yêu của anh khiến cô dũng cảm hơn, ít nhất hiện tại cô có dũng khí đối mặt với Viên Thiển Tích, sức mạnh bản thân có được vì Cốc Trì đã bày tỏ rõ ràng tâm ý mình.
Không có điều gì khiến cô buông tay, trừ khi anh buông bỏ cô trước.
Viên Thiển Tích nhìn Giản Nặc chằm chằm, toàn bộ máu trên mặt như bị rút hết: “Cô có biết, anh ấy là người trọng ân nghĩa, nhất là khi mấy tháng sau tôi và anh ấy sẽ ra nước ngoài, chuyện tiếp sau đó cô không thể kiểm soát.”
Nghe được Viên Thiển Tích nói rằng cô ấy và Cốc Trì sẽ cùng nhau đi, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng như cũ cơn đau trong nội tâm Giản Nặc vẫn chậm rãi dâng trào, cánh tay trắng sáng ra sức siết chặt tấm dựa lưng ghế sa lông tới mức nổi gân xanh, cô nói: “Có rất nhiều chuyện tôi ở xa anh ấy không thể kiểm soát, nhưng tôi tin tưởng anh ấy.”
“Tin tưởng?” Viên Thiển Tích cười lạnh: “Tin tưởng tôi và anh ấy sẽ giải trừ hôn ước? Cô thật ngây thơ. Nếu như không phải vội vàng thu mua Trúc Hải, dựa vào tiền đầu tư của ông ngoại anh ấy cũng phải dùng giúp đỡ ba tôi lật mình, đều như nhau, nhưng bây giờ lại khó như lên trời, nếu không với tính cách của anh ấy sẽ lấy chuyện đính hôn để hóa giải nguy cơ sao? Nếu đã đính hôn, cô cho rằng tôi sẽ để anh ấy trốn thoát dễ dàng sao?”
Giản Nặc muốn nói rằng đính hôn chứ không phải kết hôn, luật pháp không có bất kỳ sự bảo hộ nào, nhưng cô chỉ đang thương hại khi nhìn tư thế lẫm liệt của Viên Thiển Tích, nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi không có quyền can thiệp chuyện của cô, đồng dạng, cô cũng không thể chi phối tôi. Tôi tin tưởng năng lực của anh ấy, càng hơn cả là anh ấy sẽ kiên trung với trái tim mình.” “Giản Nặc, cô quả nhiên là có dự liệu của luật sư.” Cảm xúc của Viên Thiển Tích bất chợt kích động, cô cuối cùng cũng tin tưởng đánh giá của Đan Thục Nhu về Giản Nặc: “Người phụ nữ kia từ trước đây nay luôn là một bộ dáng không thèm để ý, giống như mọi người và mọi chuyện không thể khiến tâm tình cô ta dao động, lạnh nhạt thật khiến người khác chán ghét.”
“Trước kia tôi luôn không hiểu cô tại sao có thể nhân danh chính nghĩa mà giúp đỡ một người đàn ông mạnh mẽ đối phó với em gái có quan hệ ruột thịt, nhưng hiện tại đã hiểu, cô người phụ này căn bản là không có tim. Cô chẳng nhẽ hy vọng vì một tình yêu nhỏ đó mà phá hủy cả sự nghiệp to lớn được tạo dựng chuyên nghiệp sao? Cô có tin tôi có bản lĩnh khiến cô có nguy cơ biến mất?”
“Viên Thiển Tích, cô đừng nói với tôi nguy cơ đó chính là cô thiết kế ra? Mà hôn ước giữa hai người chính là một cái bẫy?” Ánh mắt Giản Nặc trở nên sắc bén, đồng tình và thương hại trước đó đều tan biến.
“Không có nguyên nhân thì không thể thiết kế được.” Viên Thiển Tích mỉm cười, nụ cười vừa dữ tợn vừa xấu xí: “Ba tôi đối với Trì có ơn, vì cứu công ty ông ấy, Trì sẽ không tiếc bất cứ giá nào, mà cưới tôi chính là một trong những cái giá phải trả.”
“Đòi ân đổi ái?” Giản Nặc cắt đứt lời cô ấy, nhưng giọng nói dù vô tình hay cố ý đều mang theo lãnh ý: “Cô thật không hiểu Cốc Trì. Nếu như cô cho rằng anh ấy vì vậy mà khuất phục, thì anh ấy tuyệt đối không phải người đàn ông Giản Nặc yêu. Viên tiểu thư, đừng khiến tình yêu của cô hổ thẹn, tôn trọng bản thân cũng là tôn trọng anh ấy, nếu không cô nhân danh theo đuổi tình yêu nhất định chỉ là danh từ xa xỉ.”
“Viên tiểu thư, giữa chúng ta không có gì tốt đẹp để nói chuyện, mời rời đi.” Giản Nặc đau đầu như muốn vỡ ra, một bên hạ lệnh tiễn khách một bên mở túi tìm thuốc.
Viên Thiển Tích bị vẻ bình tĩnh từ đầu đến cuối của Giản Nặc chọc giận, phòng tuyến chống đỡ cuối cùng trong lòng bị đánh tan, cô đến trước mặt Giản Nặc, đoạt lấy hộp thuốc cô vừa lấy ra, giọng nói lạnh lẽo mà châm chọc: “Cô chính là giả bộ nhu nhược như vậy trước mặt Trì sao? Tôi vừa đến cô liền để mình vào bệnh viện khiến Trì càng cách tôi xa ngàn dặm. Giản Nặc, thủ đoạn cô diễn trò thật chuyên nghiệp.” Liếc nhìn bình thuốc trong tay, Die nd da nl e q uu ydo n ngay sau đó tức giận ném mạnh đến cửa sổ trong suốt sát mặt đất.
Bình thuốc đụng phải lớp thủy tinh dày liền bật ngược lại, những viên thuốc màu trắng văng ra ngoài, từng viên một tán loạn trên mặt đất.
Dù cho tính cách Giản Nặc tốt thì cũng không thể chịu được Viên Thiển Tích cố tình gây sự, cô gắng sức, lạnh lùng nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, Cốc Trì rất nhanh sẽ về, nếu như không muốn anh ấy nhìn thấy một mặt không thể chịu đựng này của cô, xin nhanh rời khỏi đây.”
Thật bất ngờ khi Giản Nặc nhạy bén và kiên quyết dứt khoát như thế, Viên Thiển Tích không thể tin được nhìn cô, âm lượng không tự chủ đề cao hơn: “Giản Nặc, cô cái gì cũng không thể cho anh ấy, sự nghiệp của anh ấy cần người giúp sức, cô có thể làm gì vì anh ấy?”
Nhìn thẳng vào mắt Viên Thiển Tích, trên gương mặt trắng nõn như sứ là vẻ quật cường và kiên trì: “Tôi hiểu rõ anh ấy không phải loại người cần phụ nữ trợ giúp trong sự nghiệp, hoặc nói trắng ra, tôi có thể gây nên phiền toái cho anh ấy, nhưng tất cả đều không phải lý do để chúng tôi buông tay.”
Viên Thiển Tích khàn giọng: “Cô đang muốn nhắc nhở tôi là anh ấy yêu cô?”
Con người trong suốt bình thường lại tràn đầy vẻ bất lực, Giản Nặc trầm mặc. Cô không có ý khoe khoang tình yêu của Cốc Trì, nhưng đúng là nhờ tình yêu của anh khiến cô dũng cảm hơn, ít nhất hiện tại cô có dũng khí đối mặt với Viên Thiển Tích, sức mạnh bản thân có được vì Cốc Trì đã bày tỏ rõ ràng tâm ý mình.
Không có điều gì khiến cô buông tay, trừ khi anh buông bỏ cô trước.
Viên Thiển Tích nhìn Giản Nặc chằm chằm, toàn bộ máu trên mặt như bị rút hết: “Cô có biết, anh ấy là người trọng ân nghĩa, nhất là khi mấy tháng sau tôi và anh ấy sẽ ra nước ngoài, chuyện tiếp sau đó cô không thể kiểm soát.”
Nghe được Viên Thiển Tích nói rằng cô ấy và Cốc Trì sẽ cùng nhau đi, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng như cũ cơn đau trong nội tâm Giản Nặc vẫn chậm rãi dâng trào, cánh tay trắng sáng ra sức siết chặt tấm dựa lưng ghế sa lông tới mức nổi gân xanh, cô nói: “Có rất nhiều chuyện tôi ở xa anh ấy không thể kiểm soát, nhưng tôi tin tưởng anh ấy.”
“Tin tưởng?” Viên Thiển Tích cười lạnh: “Tin tưởng tôi và anh ấy sẽ giải trừ hôn ước? Cô thật ngây thơ. Nếu như không phải vội vàng thu mua Trúc Hải, dựa vào tiền đầu tư của ông ngoại anh ấy cũng phải dùng giúp đỡ ba tôi lật mình, đều như nhau, nhưng bây giờ lại khó như lên trời, nếu không với tính cách của anh ấy sẽ lấy chuyện đính hôn để hóa giải nguy cơ sao? Nếu đã đính hôn, cô cho rằng tôi sẽ để anh ấy trốn thoát dễ dàng sao?”
Giản Nặc muốn nói rằng đính hôn chứ không phải kết hôn, luật pháp không có bất kỳ sự bảo hộ nào, nhưng cô chỉ đang thương hại khi nhìn tư thế lẫm liệt của Viên Thiển Tích, nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi không có quyền can thiệp chuyện của cô, đồng dạng, cô cũng không thể chi phối tôi. Tôi tin tưởng năng lực của anh ấy, càng hơn cả là anh ấy sẽ kiên trung với trái tim mình.” “Giản Nặc, cô quả nhiên là có dự liệu của luật sư.” Cảm xúc của Viên Thiển Tích bất chợt kích động, cô cuối cùng cũng tin tưởng đánh giá của Đan Thục Nhu về Giản Nặc: “Người phụ nữ kia từ trước đây nay luôn là một bộ dáng không thèm để ý, giống như mọi người và mọi chuyện không thể khiến tâm tình cô ta dao động, lạnh nhạt thật khiến người khác chán ghét.”
“Trước kia tôi luôn không hiểu cô tại sao có thể nhân danh chính nghĩa mà giúp đỡ một người đàn ông mạnh mẽ đối phó với em gái có quan hệ ruột thịt, nhưng hiện tại đã hiểu, cô người phụ này căn bản là không có tim. Cô chẳng nhẽ hy vọng vì một tình yêu nhỏ đó mà phá hủy cả sự nghiệp to lớn được tạo dựng chuyên nghiệp sao? Cô có tin tôi có bản lĩnh khiến cô có nguy cơ biến mất?”
“Viên Thiển Tích, cô đừng nói với tôi nguy cơ đó chính là cô thiết kế ra? Mà hôn ước giữa hai người chính là một cái bẫy?” Ánh mắt Giản Nặc trở nên sắc bén, đồng tình và thương hại trước đó đều tan biến.
“Không có nguyên nhân thì không thể thiết kế được.” Viên Thiển Tích mỉm cười, nụ cười vừa dữ tợn vừa xấu xí: “Ba tôi đối với Trì có ơn, vì cứu công ty ông ấy, Trì sẽ không tiếc bất cứ giá nào, mà cưới tôi chính là một trong những cái giá phải trả.”
“Đòi ân đổi ái?” Giản Nặc cắt đứt lời cô ấy, nhưng giọng nói dù vô tình hay cố ý đều mang theo lãnh ý: “Cô thật không hiểu Cốc Trì. Nếu như cô cho rằng anh ấy vì vậy mà khuất phục, thì anh ấy tuyệt đối không phải người đàn ông Giản Nặc yêu. Viên tiểu thư, đừng khiến tình yêu của cô hổ thẹn, tôn trọng bản thân cũng là tôn trọng anh ấy, nếu không cô nhân danh theo đuổi tình yêu nhất định chỉ là danh từ xa xỉ.”
“Viên tiểu thư, giữa chúng ta không có gì tốt đẹp để nói chuyện, mời rời đi.” Giản Nặc đau đầu như muốn vỡ ra, một bên hạ lệnh tiễn khách một bên mở túi tìm thuốc.
Viên Thiển Tích bị vẻ bình tĩnh từ đầu đến cuối của Giản Nặc chọc giận, phòng tuyến chống đỡ cuối cùng trong lòng bị đánh tan, cô đến trước mặt Giản Nặc, đoạt lấy hộp thuốc cô vừa lấy ra, giọng nói lạnh lẽo mà châm chọc: “Cô chính là giả bộ nhu nhược như vậy trước mặt Trì sao? Tôi vừa đến cô liền để mình vào bệnh viện khiến Trì càng cách tôi xa ngàn dặm. Giản Nặc, thủ đoạn cô diễn trò thật chuyên nghiệp.” Liếc nhìn bình thuốc trong tay, Die nd da nl e q uu ydo n ngay sau đó tức giận ném mạnh đến cửa sổ trong suốt sát mặt đất.
Bình thuốc đụng phải lớp thủy tinh dày liền bật ngược lại, những viên thuốc màu trắng văng ra ngoài, từng viên một tán loạn trên mặt đất.
Dù cho tính cách Giản Nặc tốt thì cũng không thể chịu được Viên Thiển Tích cố tình gây sự, cô gắng sức, lạnh lùng nói: “Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, Cốc Trì rất nhanh sẽ về, nếu như không muốn anh ấy nhìn thấy một mặt không thể chịu đựng này của cô, xin nhanh rời khỏi đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.