Chương 52: Chương 35.4
Mộc Thanh Vũ
01/04/2018
Cho dù giữa mình và Viên Thiển Tích không lấy làm vui vẻ, Giản Nặc cũng
không định nói với Cốc Trì, nhưng cô hiểu rõ tính cách anh nếu tận mắt
chứng kiến chắc chắn sẽ không nhún nhường làm vừa lòng Viên Thiển Tích,
vậy nên, cô hy vọng người phụ nữ này nhanh chóng rời đi, cô sẽ xem như không có chuyện gì.
Thế mà Viên Thiển Tích không những không cảm kích, vẻ mặt cô ấy u ám lạnh lung mà chất vấn: “Cô lấy tư cách gì đuổi tôi đi? Đừng quên bây giờ cô vẫn chưa phải là nữ chủ nhân nơi này.”
“Nếu như vậy, cô ở lại chờ anh ấy đi.” Đầu đau đớn dữ dội khiến cô không còn sức lực dây dưa với cô ấy, Giản Nặc cất bước hướng ra cửa, nhưng lại bị Viên Thiển Tích túm chặt cổ tay, nghe tiếng cô ấy cắn răng đầy phẫn nộ: “Giản Nặc, tôi sẽ không thành toàn cho các người, đối với Trì, tôi là tình thế bắt buộc thôi.”
Nói xong, cô ấy hung hăng hất tay ra, sức lực mạnh mẽ khiến Giản Nặc suýt ngã nhào, thân thể đang cùng cô lôi kéo trong nháy mắt, Viên Thiển Tích đứng yên một chỗ rồi bước vào. Giản Nặc không hiểu, nhìn theo ánh mắt cô ấy về phòng ngủ đang mở cửa, bình cát thạch anh tượng trưng cho lời hứa vĩnh hằng lẳng lặng nằm trên tủ đầu giường.
Trong đầu nháy mắt thoáng qua điều gì đó, Giản Nặc đang muốn đi vào phòng ngủ, không ngờ Viên Thiển Tích lại nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy cô ấy nhanh tay cướp mất bình cát, con ngươi trong trẻo hiện vẻ kinh ngạc, Giản Nặc hỏi cô ấy: “Cô muốn làm gì? Trả bình cát ấy lại cho tôi.” Giọng nói khẽ run rẩy, dự cảm bất thường dâng lên đầu trái tim.“Trì niên Giản Nặc!” Giọng nói Viên Thiển Tích khàn đặc, cô ấy nói: “Lúc Trì trở về nước tôi đã vô tình nhìn thấy bình cát này trong thư phòng anh ấy, khi đó vốn nghĩ là quà sinh nhật chuẩn bị cho tôi, kết quả tận đến khi tiễn anh ấy lên phi cơ cũng không đợi được phần lễ vật này, sau đó vào ngày khai trương Trúc hải, cũng chính là ngày sinh nhật của tôi liền nhận được điện thoại của Đan Thục Nhu, cô ấy nói với tôi có một người phụ nữ cùng anh khiêu vũ, cô ấy bảo rằng ánh mắt nhìn cô tràn đầy vẻ dịu dàng chưa từng thể hiện ra.”
Cuối cùng, Viên Thiển Tích phá cười lên, cười đến mức Giản Nặc sởn cả gai ốc, nụ cười tràn ngập nước mắt, cô ấy dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Giản Nặc, giọng nói lạnh lẽo đến mức có thể đông lạnh người khác: “Cho đến ngày hôm đó tôi mới biết người phụ nữ trong lòng anh tên là Giản Nặc, bình cát này là anh ấy đưa cho cô. Giản Nặc, chúng ta cùng mỏi mòn mong chờ, tôi nhất định sẽ khiến cô vạn kiếp bất phục.” Lời chưa dứt, bình cát trong tay cô ấy đã đập mạnh vào vách tường.
“Không được…..” Giản Nặc hét to, lảo đảo hướng bình cát chạy đến. Chỉ là, không còn kịp nữa.
“Ba” Một tiếng va lớn, thủy tinh trong nháy mắt vỡ vụn, bốn chữ đặc chế “Trì Niên Giản Nặc” theo từng viên cát nhanh chóng mà vẫn thong thả rơi trên tấm thảm lông dài, đột ngột mất đi hình dạng.
Thế mà Viên Thiển Tích không những không cảm kích, vẻ mặt cô ấy u ám lạnh lung mà chất vấn: “Cô lấy tư cách gì đuổi tôi đi? Đừng quên bây giờ cô vẫn chưa phải là nữ chủ nhân nơi này.”
“Nếu như vậy, cô ở lại chờ anh ấy đi.” Đầu đau đớn dữ dội khiến cô không còn sức lực dây dưa với cô ấy, Giản Nặc cất bước hướng ra cửa, nhưng lại bị Viên Thiển Tích túm chặt cổ tay, nghe tiếng cô ấy cắn răng đầy phẫn nộ: “Giản Nặc, tôi sẽ không thành toàn cho các người, đối với Trì, tôi là tình thế bắt buộc thôi.”
Nói xong, cô ấy hung hăng hất tay ra, sức lực mạnh mẽ khiến Giản Nặc suýt ngã nhào, thân thể đang cùng cô lôi kéo trong nháy mắt, Viên Thiển Tích đứng yên một chỗ rồi bước vào. Giản Nặc không hiểu, nhìn theo ánh mắt cô ấy về phòng ngủ đang mở cửa, bình cát thạch anh tượng trưng cho lời hứa vĩnh hằng lẳng lặng nằm trên tủ đầu giường.
Trong đầu nháy mắt thoáng qua điều gì đó, Giản Nặc đang muốn đi vào phòng ngủ, không ngờ Viên Thiển Tích lại nhanh chóng bước vào. Nhìn thấy cô ấy nhanh tay cướp mất bình cát, con ngươi trong trẻo hiện vẻ kinh ngạc, Giản Nặc hỏi cô ấy: “Cô muốn làm gì? Trả bình cát ấy lại cho tôi.” Giọng nói khẽ run rẩy, dự cảm bất thường dâng lên đầu trái tim.“Trì niên Giản Nặc!” Giọng nói Viên Thiển Tích khàn đặc, cô ấy nói: “Lúc Trì trở về nước tôi đã vô tình nhìn thấy bình cát này trong thư phòng anh ấy, khi đó vốn nghĩ là quà sinh nhật chuẩn bị cho tôi, kết quả tận đến khi tiễn anh ấy lên phi cơ cũng không đợi được phần lễ vật này, sau đó vào ngày khai trương Trúc hải, cũng chính là ngày sinh nhật của tôi liền nhận được điện thoại của Đan Thục Nhu, cô ấy nói với tôi có một người phụ nữ cùng anh khiêu vũ, cô ấy bảo rằng ánh mắt nhìn cô tràn đầy vẻ dịu dàng chưa từng thể hiện ra.”
Cuối cùng, Viên Thiển Tích phá cười lên, cười đến mức Giản Nặc sởn cả gai ốc, nụ cười tràn ngập nước mắt, cô ấy dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Giản Nặc, giọng nói lạnh lẽo đến mức có thể đông lạnh người khác: “Cho đến ngày hôm đó tôi mới biết người phụ nữ trong lòng anh tên là Giản Nặc, bình cát này là anh ấy đưa cho cô. Giản Nặc, chúng ta cùng mỏi mòn mong chờ, tôi nhất định sẽ khiến cô vạn kiếp bất phục.” Lời chưa dứt, bình cát trong tay cô ấy đã đập mạnh vào vách tường.
“Không được…..” Giản Nặc hét to, lảo đảo hướng bình cát chạy đến. Chỉ là, không còn kịp nữa.
“Ba” Một tiếng va lớn, thủy tinh trong nháy mắt vỡ vụn, bốn chữ đặc chế “Trì Niên Giản Nặc” theo từng viên cát nhanh chóng mà vẫn thong thả rơi trên tấm thảm lông dài, đột ngột mất đi hình dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.