Chương 4: Truy tìm u linh (4): Lần bỏ phiếu thứ nhất
Ngân Chúc Diên Vĩ
29/04/2023
Khi đồng hồ quả lắc ở đại sảnh điểm 9 tiếng, lần bỏ phiếu đầu tiên đã đến.
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, trời vẫn mưa như đêm qua, người chơi tụ tập tại bàn dài, ngồi vào chỗ của mình.
Hiện tại còn 11 người, chỗ ngồi số 6 của Mạnh Húc, ngọn nến tương ứng trên bàn đã tắt.
Màn hình LED ở trung tâm lại sáng lên, trên đó hiển thị một dòng ký tự đậm và đỏ như máu:
【Vui lòng hoàn thành bỏ phiếu ẩn danh trước 10 giờ tối, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không thể không bỏ phiếu.】
Rãnh vuông cố định nến di chuyển về phía trước để lộ các nút số bên trong, nhập số thứ tự người chơi và nhấn phím # để xác nhận, xem như bỏ phiếu thành công.
Bỏ phiếu ẩn danh, có nghĩa là sẽ không công khai thân phận người bỏ phiếu, ở một mức độ nhất định nào đó thì điều này sẽ khiến cục diện trở nên rối rắm hơn.
Vì vậy cần phải phân tích kỹ từng câu nói của từng người chơi.
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí lúng túng không bởi vì đã biết tên nhau mà giảm bớt chút ít, dù sao chuyện bọn họ cần làm hiện giờ chính là thương lượng xem sẽ chọn ai để chết.
Mọi người im lặng khoảng chừng 10 phút, cuối cùng là Tôn Giai Hủy hất tóc lên, phong tình vạn chủng lên tiếng trước.
“Các vị, làm sao thế?” Cô ta chế nhạo, “Sao không ai nói gì vậy, sợ nói một câu thì sẽ bị người khác nhằm vào sao? Sau đó dự định trước khi thời gian đếm ngược kết thúc bỏ phiếu đại cho một người rồi phủi mông bỏ đi? Phe dân thường quá nhát gan sẽ khiến mình ở thế yếu đấy.”
“Vậy cô nói xem chúng ta phải làm gì đây?” Gã đầu trọc Triệu Nham thoạt nhìn rất cáu kỉnh. “Không có tin tức về dân thường, cũng không biết ai là u linh. Ai là thầy bói, mau lộ diện nói vài câu đi.”
“Không được, thầy bói không thể ra mặt được.” Hoa Việt cố ý đứng ở góc độ người tốt để phân tích, “Trong tình huống bình thường, thầy bói không nên lộ diện quá sớm, nếu không vẫn chưa soi được u linh mà chỉ soi ra người tốt không quan trọng, ngược lại bị bại lộ thân phận của mình, chắc chắn đêm nay hắn sẽ phải chết.”
“Thì nếu soi ra người tốt, thì chí ít cũng giúp chúng ta loại trừ một kẻ tình nghi u linh mà, đúng không?”
“So với việc loại bỏ một người tốt, rõ ràng là có lợi hơn nếu để thầy bói trốn thêm một đêm nữa mà.”
“Chẳng phải có người gác đêm bảo vệ hắn sao? Sợ gì chứ?”
“Tôi cảm thấy anh Hoa nói không sai.” Địch Tử Uyên cũng tán thành, “Thầy bói là người quyền năng quan trọng nhất của phe dân thường, tốt nhất là phải soi ra thân phận của u linh trước rồi mới lộ danh tính, trước đó, người gác đêm cũng có thể bảo vệ một dân thường khác.”
Triệu Nham trở nên mất kiên nhẫn, lập tức cất cao giọng: “Cái này không được, cái kia không thể, vậy bọn mày nói xem nên bỏ phiếu cho ai?”
Lý Phong, người đàn ông mặc âu phục, vẫn chưa quên mối hận sáng nay bị Triệu Nham làm mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, gã liếc Triệu Nham, nói.
“Mới đợt bỏ phiếu đầu tiên, tìm thầy bói và người gác đêm làm gì? Tôi cảm thấy chỉ có u linh mới vội vã muốn tìm người quyền năng, bởi vì bọn họ muốn giết người quyền năng khi đêm xuống.”
Triệu Nham tức giận đập bàn: “Đánh rắm ấy! Mọi người không ai lên tiếng. Ông đây chỉ nói ra ý kiến của mình thôi thế mà mày lại hất nước bẩn vào người ông à?”
“Mày muốn nói gì thì nói, nhưng suy nghĩ của mày sai rồi, đó suy nghĩ của kẻ xấu đấy.”
“Con mẹ mày, vậy mày nói cho tao nghe xem, suy nghĩ của người tốt là như thế nào?”
Lý Phong cười lạnh nói: “Rất đơn giản, trong tình huống không có thông tin chính xác, chúng ta chỉ có thể dựa vào thực tế để xem xét, ban đêm u linh muốn giết người, nếu loại đi một người chơi có khả năng uy hiếp cực lớn, đêm xuống lúc mọi người bị chọn là mục tiêu thì cơ hội trốn thoát sẽ cao hơn một chút.”
“Như thế nào mới được gọi là có tính uy hiếp cực lớn.”
Triệu Nham không phản ứng kịp, lúc này Mạnh Kình mới thấp giọng trả lời: “Ý của anh Lý… có phải là muốn loại người chơi có sức chiến đấu mạnh nhất không?”
“Không sai, không ngờ rằng cô bé này cũng tương đối thông minh.” Lý Phong nói, “Bất kể xem xét từ góc độ nào thì anh Triệu cũng thật quá nguy hiểm có phải không? Hắn cao to khỏe mạnh như thế, nếu ban đêm cầm dao đi giết người thì ai có thể đánh lại hắn đây? Tôi cảm thấy tối qua em trai cô chết thảm lắm đấy.”
“...”
Mạnh Kình nằm sấp xuống bàn, vai run rẩy nghẹn ngào, không nói nên lời.
Địch Tử Uyên tỏ vẻ không hài lòng: “Anh Lý, xin anh chú ý lời nói của mình, đừng chọc vào nỗi đau của người khác được không?”
“Chẳng phải tôi đang nói sự thật sao?”
Triệu Nham tức giận: “Đồ khốn kiếp làm loạn này, tao không phải u linh thì có thể giết ai hả?”
Lý Phong nhún vai: “Có u linh nào chịu thừa nhận mình là u linh đâu? Tôi chỉ đang trình bày một khả năng khả thi thôi, dù sao nếu bỏ phiếu chọn mày thì xác suất gặp nguy hiểm của mọi người sẽ giảm xuống.”
“Đũy mẹ mày! Người nên bị bỏ phiếu loại bỏ là mày thì có!”
Mắt thấy đối phương muốn nhào qua bàn để đánh mình, Lý Phong lùi về sau theo bản năng, nhưng vẫn cứng miệng nói.
“Mày rõ ràng là đang chột dạ, tao nói sai gì sao? Nếu không thì mày hỏi ý kiến của mọi người thử xem đi?”
Vũ Thiến Thiến ở bên cạnh vội trả lời: “Thật ra tôi cảm thấy anh Lý nói rất có lý, ngộ nhỡ anh Triệu là u linh, ban đêm tôi sẽ sợ lắm đó.”
Thấy có người ủng hộ mình, Lý Phong liền hỏi tiếp số 5 Trương Bắc Thiên.
“Anh là anh Trương đúng không? Tôi thấy anh luôn không tham gia thảo luận, cả ngày hôm nay cũng không gặp anh, anh có ý kiến gì muốn chia sẻ với mọi người không?”
Trương Bắc Thiên chính là người đàn ông mặc áo xám luôn im lặng và u ám, hắn liếc nhìn số 4 Vũ Thiến Thiến, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn trầm giọng đáp: “Tôi thì sao cũng được.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Bắc Thiên, Mạnh Kình cũng không ngoại lệ.
Cô bí mật quan sát Trương Bắc Thiên một lúc lâu, rồi lại cúi đầu xuống, tiện tay lau lau nước mắt đang chảy.
…Vai diễn người chị gái đáng thương này, cô diễn thật sự rất đạt.
Trong số những người chơi có mặt, dường như không ai sẵn sàng đứng ra nói giúp Triệu Nham, cuối cùng chỉ có Địch Tử Uyên không nhẫn tâm, do dự đặt câu hỏi:
“Cứ quyết định như vậy có phải quá qua loa không?”
Cô gái luôn cười híp mắt tên Phùng Dao nghe thế cũng nói hùa theo một câu.
“Đúng vậy, lỡ đâu anh Triệu không phải u linh, thì chẳng phải chúng ta sẽ mất đi một người tốt à?”
Bạn trai của Chu Mạch, anh chàng ăn mặc sành điệu tên Lục Hải, cũng yên lặng gật đầu.
Nhưng Lục Hải không nói gì, y tựa hồ có điều lo lắng, thần sắc nghiêm túc.
Lý Phong kiên định ý kiến của mình: “Bất kể bỏ phiếu cho ai, luôn có xác suất bỏ phiếu sai. Đây đã là một lựa chọn tương đối an toàn, nếu ai nói giúp hắn thì có thể chính là đồng đội u linh của hắn.”
“Đồ chó, im mẹ mày đi!” Triệu Nham tức giận chửi ầm lên, “Tao là dân thường, là người tốt, mày mới là u linh! Mọi người đừng nghe nó nói bậy, nên loại nó ra đi, nếu không nó sẽ dẫn mọi người đi lệch hướng!”
“Nếu tôi là u linh, tôi sẽ không tích cực chia sẻ ý tưởng với mọi người như vậy.” Lý Phong ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Chính vì tôi là người tốt, trước đây cũng là một người chơi Ma Sói kỳ cựu, nên tôi mới muốn giúp phe dân thường chiến thắng, dù xem xét từ góc độ nào thì ý tưởng của tôi cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Mày đang nói bậy nói bạ để dắt mũi những kẻ đần chưa chơi game thì có!”
“À, theo ý của mày thì mọi người đều là kẻ đần à?”
Hai người tranh cãi nảy lửa, thỉnh thoảng có người chơi khác lên tiếng khuyên can, sau đó Hoa Việt nhìn lên đồng hồ quả lắc rồi gõ tay xuống bàn nói:
“Các vị, sắp 10 giờ rồi.”
Cùng lúc đó, màn hình lớn bắt đầu đếm ngược một phút bỏ phiếu cuối cùng: 60, 59, 58…
Những người không bỏ phiếu trong thời gian quy định sẽ bị hệ thống trừng phạt.
Vì vậy không ai nói chuyện nữa cả, mọi đều tập trung nhập số vào thiết bị bỏ phiếu trước mặt, chỉ có Triệu Nham luôn lặp đi lặp lại nói.
“Chọn số 3, chọn số 3 Lý Phong.”
Lý Phong cũng cao giọng nói: “Chọn số 8, nhất định phải chọn số 8.”
Quá trình nhập số rất nhanh, trong thời gian bọn họ quay lưng lại với nhau, quá trình bỏ phiếu đã kết thúc.
Thời gian đếm ngược trên màn hình lớn đã được thay thế bằng mười giây, đây là mười giây kiểm phiếu, cũng là mười giây nghẹt thở.
Cho đến khi kết quả bỏ phiếu được công bố chính thức:
【Người chơi Lý Phong -- 4 phiếu
Người chơi Triệu Nham -- 6 phiếu
Người chơi Hoa Việt -- 1 phiếu】
【Người chơi Triệu Nham bị hành quyết.】
Nếu không phải bàn hội nghị này quá nặng, Triệu Nham có lẽ sẽ lật cả cái bàn này lên.
Gã nổi giận đứng lên, trực tiếp nhảy qua mặt bàn rồi nhào đến chỗ của Lý Phong.
“Ông đây phải làm thịt tên khốn nạn này! Mày hãm hại người tốt, mày nhất định phải chết theo tao!!!”
Lý Phong giật mình, định bỏ chạy khỏi chỗ ngồi, ai ngờ Triệu Nham còn chưa kịp ra tay thì một sợi dây thừng tròng vào cổ gã, treo gã lên cao.
Người đàn ông cường tráng cao gần 1,9 mét dễ dàng bị nhấc bổng treo lên trần nhà, những người chơi bên dưới thậm chí có thể nghe thấy âm thanh giòn giã của xương cổ gã bị siết gãy.
Đầu gã mềm nhũn rũ xuống, hai mắt đỏ ngầu mở to, nhìn chằm chằm về hướng của Lý Phong.
Cây nến ở vị trí 8 bị dập tắt.
Sau khi chứng kiến cảnh hành quyết, bất kể là ai cũng không tránh khỏi sự kinh ngạc, mọi người sững sờ tại chỗ, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.
Lý Phong không dám nhìn thi thể treo cổ của Triệu Nham nữa, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi bước nhanh về phía cầu thang.
Những người chơi còn lại cũng giải tán, Mạnh Kinh ngồi quá lâu nên hai chân tê rần, khi đứng lên thì chân có chút mềm nhũn, sau đó liền cảm giác được bên cạnh có người đưa tay ra đỡ mình.
Là Địch Tử Uyên, anh nghĩ rằng cô bị dọa sợ nên thấp giọng an ủi một câu.
“Đừng sợ, không sao đâu.”
Mạnh Kình dừng lại 2 giây, sau đó nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa kiên cường với anh: “Ừm, cảm ơn anh.”
Đúng là nên cảm ơn rất nhiều.
******
Chuông đồng hồ vang lên vào đúng 12 giờ đêm, đêm nay cũng chẳng có gì khác với đêm qua.
Kể cả cuộc gặp mặt của 3 u linh, bọn họ đều chọn vũ khí giống với đêm qua.
Chu Mạch dựa vào tường, mân mê cung tên lò xo trong tay, trầm giọng hỏi.
“Hôm nay chúng ta chọn ai?”
“Bỏ qua vấn đề chọn ai trước đi.” Mạnh Kình nói, “Tôi có thứ muốn đưa cho cô.”
“...Thứ gì?”
Đương lúc Chu Mạch còn đang thắc mắc thì Mạch Kình đã lấy một tấm thẻ màu vàng đen từ trong ngực áo ra, đưa cho cô ấy.
Đó là một thẻ kỹ năng đặc biệt mà Mạnh Kình đã tìm thấy trong tủ lạnh trưa nay.
【Thẻ đầu hàng: Khi kết thúc trò chơi, bạn có thể sử dụng thẻ này để cứu một người chơi của phe đối lập khỏi bị hành quyết (nhưng không thể hồi sinh người chơi đã bị hành quyết).】
Chu Mạch sửng sốt: “Cô…”
“Tôi giữ thẻ này cũng vô dụng vì tôi chẳng muốn cứu ai ở phe đối phương cả.” Mạnh Kình hơi mỉm cười, “Nhưng cô có người muốn cứu có đúng không? Chính là anh Lục Hải ấy, sau tai anh ta có hình xăm người yêu giống hệt cô.”
“...”
“Ba người chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, không có gì là không thể thừa nhận cả. Cô giữ tấm thẻ này, sau đó có thể cùng bạn trai vượt ải.”
Chu Mạch nắm chặt tấm thẻ, giống như nắm chặt ngọn cỏ cứu mạng, cô ấy hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu với Mạnh Kình.
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn.”
“Đừng cảm ơn, tôi chỉ đang cân nhắc cho phe mình mà thôi.” Mạnh Kình nói, “Nếu không cô sẽ luôn trong trạng thái tâm sự nặng nề, sớm muộn gì cũng bị nghi ngờ thôi.”
“Xin lỗi, tôi sẽ điều chỉnh lại.”
“Còn nữa, chuyện này đừng nói cho bạn trai của cô biết, cho dù là người của yêu nhau, để tránh những phức tạp không cần thiết, tốt hơn hết là càng ít người biết càng tốt.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lúc này Hoa Việt mới qua loa nói: “Được rồi, các quý cô, quà đã tặng xong rồi, hiện tại chúng ta thảo luận về mục tiêu săn giết đi.”
“Chuyện này chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?” Mạnh Kình khoanh tay liếc anh ta một cái, “Tối nay có người bỏ phiếu cho anh, đoán xem là ai đi?”
Vẻ mặt anh ta như đã hiểu rõ: “Xem ra suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.”
****
Tác giả có lời muốn nói:
Kình Kình: Oscar trong tầm tay rồi.
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, trời vẫn mưa như đêm qua, người chơi tụ tập tại bàn dài, ngồi vào chỗ của mình.
Hiện tại còn 11 người, chỗ ngồi số 6 của Mạnh Húc, ngọn nến tương ứng trên bàn đã tắt.
Màn hình LED ở trung tâm lại sáng lên, trên đó hiển thị một dòng ký tự đậm và đỏ như máu:
【Vui lòng hoàn thành bỏ phiếu ẩn danh trước 10 giờ tối, nếu không phải tình huống đặc biệt thì không thể không bỏ phiếu.】
Rãnh vuông cố định nến di chuyển về phía trước để lộ các nút số bên trong, nhập số thứ tự người chơi và nhấn phím # để xác nhận, xem như bỏ phiếu thành công.
Bỏ phiếu ẩn danh, có nghĩa là sẽ không công khai thân phận người bỏ phiếu, ở một mức độ nhất định nào đó thì điều này sẽ khiến cục diện trở nên rối rắm hơn.
Vì vậy cần phải phân tích kỹ từng câu nói của từng người chơi.
Mọi người nhìn nhau, bầu không khí lúng túng không bởi vì đã biết tên nhau mà giảm bớt chút ít, dù sao chuyện bọn họ cần làm hiện giờ chính là thương lượng xem sẽ chọn ai để chết.
Mọi người im lặng khoảng chừng 10 phút, cuối cùng là Tôn Giai Hủy hất tóc lên, phong tình vạn chủng lên tiếng trước.
“Các vị, làm sao thế?” Cô ta chế nhạo, “Sao không ai nói gì vậy, sợ nói một câu thì sẽ bị người khác nhằm vào sao? Sau đó dự định trước khi thời gian đếm ngược kết thúc bỏ phiếu đại cho một người rồi phủi mông bỏ đi? Phe dân thường quá nhát gan sẽ khiến mình ở thế yếu đấy.”
“Vậy cô nói xem chúng ta phải làm gì đây?” Gã đầu trọc Triệu Nham thoạt nhìn rất cáu kỉnh. “Không có tin tức về dân thường, cũng không biết ai là u linh. Ai là thầy bói, mau lộ diện nói vài câu đi.”
“Không được, thầy bói không thể ra mặt được.” Hoa Việt cố ý đứng ở góc độ người tốt để phân tích, “Trong tình huống bình thường, thầy bói không nên lộ diện quá sớm, nếu không vẫn chưa soi được u linh mà chỉ soi ra người tốt không quan trọng, ngược lại bị bại lộ thân phận của mình, chắc chắn đêm nay hắn sẽ phải chết.”
“Thì nếu soi ra người tốt, thì chí ít cũng giúp chúng ta loại trừ một kẻ tình nghi u linh mà, đúng không?”
“So với việc loại bỏ một người tốt, rõ ràng là có lợi hơn nếu để thầy bói trốn thêm một đêm nữa mà.”
“Chẳng phải có người gác đêm bảo vệ hắn sao? Sợ gì chứ?”
“Tôi cảm thấy anh Hoa nói không sai.” Địch Tử Uyên cũng tán thành, “Thầy bói là người quyền năng quan trọng nhất của phe dân thường, tốt nhất là phải soi ra thân phận của u linh trước rồi mới lộ danh tính, trước đó, người gác đêm cũng có thể bảo vệ một dân thường khác.”
Triệu Nham trở nên mất kiên nhẫn, lập tức cất cao giọng: “Cái này không được, cái kia không thể, vậy bọn mày nói xem nên bỏ phiếu cho ai?”
Lý Phong, người đàn ông mặc âu phục, vẫn chưa quên mối hận sáng nay bị Triệu Nham làm mất hết mặt mũi trước mặt mọi người, gã liếc Triệu Nham, nói.
“Mới đợt bỏ phiếu đầu tiên, tìm thầy bói và người gác đêm làm gì? Tôi cảm thấy chỉ có u linh mới vội vã muốn tìm người quyền năng, bởi vì bọn họ muốn giết người quyền năng khi đêm xuống.”
Triệu Nham tức giận đập bàn: “Đánh rắm ấy! Mọi người không ai lên tiếng. Ông đây chỉ nói ra ý kiến của mình thôi thế mà mày lại hất nước bẩn vào người ông à?”
“Mày muốn nói gì thì nói, nhưng suy nghĩ của mày sai rồi, đó suy nghĩ của kẻ xấu đấy.”
“Con mẹ mày, vậy mày nói cho tao nghe xem, suy nghĩ của người tốt là như thế nào?”
Lý Phong cười lạnh nói: “Rất đơn giản, trong tình huống không có thông tin chính xác, chúng ta chỉ có thể dựa vào thực tế để xem xét, ban đêm u linh muốn giết người, nếu loại đi một người chơi có khả năng uy hiếp cực lớn, đêm xuống lúc mọi người bị chọn là mục tiêu thì cơ hội trốn thoát sẽ cao hơn một chút.”
“Như thế nào mới được gọi là có tính uy hiếp cực lớn.”
Triệu Nham không phản ứng kịp, lúc này Mạnh Kình mới thấp giọng trả lời: “Ý của anh Lý… có phải là muốn loại người chơi có sức chiến đấu mạnh nhất không?”
“Không sai, không ngờ rằng cô bé này cũng tương đối thông minh.” Lý Phong nói, “Bất kể xem xét từ góc độ nào thì anh Triệu cũng thật quá nguy hiểm có phải không? Hắn cao to khỏe mạnh như thế, nếu ban đêm cầm dao đi giết người thì ai có thể đánh lại hắn đây? Tôi cảm thấy tối qua em trai cô chết thảm lắm đấy.”
“...”
Mạnh Kình nằm sấp xuống bàn, vai run rẩy nghẹn ngào, không nói nên lời.
Địch Tử Uyên tỏ vẻ không hài lòng: “Anh Lý, xin anh chú ý lời nói của mình, đừng chọc vào nỗi đau của người khác được không?”
“Chẳng phải tôi đang nói sự thật sao?”
Triệu Nham tức giận: “Đồ khốn kiếp làm loạn này, tao không phải u linh thì có thể giết ai hả?”
Lý Phong nhún vai: “Có u linh nào chịu thừa nhận mình là u linh đâu? Tôi chỉ đang trình bày một khả năng khả thi thôi, dù sao nếu bỏ phiếu chọn mày thì xác suất gặp nguy hiểm của mọi người sẽ giảm xuống.”
“Đũy mẹ mày! Người nên bị bỏ phiếu loại bỏ là mày thì có!”
Mắt thấy đối phương muốn nhào qua bàn để đánh mình, Lý Phong lùi về sau theo bản năng, nhưng vẫn cứng miệng nói.
“Mày rõ ràng là đang chột dạ, tao nói sai gì sao? Nếu không thì mày hỏi ý kiến của mọi người thử xem đi?”
Vũ Thiến Thiến ở bên cạnh vội trả lời: “Thật ra tôi cảm thấy anh Lý nói rất có lý, ngộ nhỡ anh Triệu là u linh, ban đêm tôi sẽ sợ lắm đó.”
Thấy có người ủng hộ mình, Lý Phong liền hỏi tiếp số 5 Trương Bắc Thiên.
“Anh là anh Trương đúng không? Tôi thấy anh luôn không tham gia thảo luận, cả ngày hôm nay cũng không gặp anh, anh có ý kiến gì muốn chia sẻ với mọi người không?”
Trương Bắc Thiên chính là người đàn ông mặc áo xám luôn im lặng và u ám, hắn liếc nhìn số 4 Vũ Thiến Thiến, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Hắn trầm giọng đáp: “Tôi thì sao cũng được.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Bắc Thiên, Mạnh Kình cũng không ngoại lệ.
Cô bí mật quan sát Trương Bắc Thiên một lúc lâu, rồi lại cúi đầu xuống, tiện tay lau lau nước mắt đang chảy.
…Vai diễn người chị gái đáng thương này, cô diễn thật sự rất đạt.
Trong số những người chơi có mặt, dường như không ai sẵn sàng đứng ra nói giúp Triệu Nham, cuối cùng chỉ có Địch Tử Uyên không nhẫn tâm, do dự đặt câu hỏi:
“Cứ quyết định như vậy có phải quá qua loa không?”
Cô gái luôn cười híp mắt tên Phùng Dao nghe thế cũng nói hùa theo một câu.
“Đúng vậy, lỡ đâu anh Triệu không phải u linh, thì chẳng phải chúng ta sẽ mất đi một người tốt à?”
Bạn trai của Chu Mạch, anh chàng ăn mặc sành điệu tên Lục Hải, cũng yên lặng gật đầu.
Nhưng Lục Hải không nói gì, y tựa hồ có điều lo lắng, thần sắc nghiêm túc.
Lý Phong kiên định ý kiến của mình: “Bất kể bỏ phiếu cho ai, luôn có xác suất bỏ phiếu sai. Đây đã là một lựa chọn tương đối an toàn, nếu ai nói giúp hắn thì có thể chính là đồng đội u linh của hắn.”
“Đồ chó, im mẹ mày đi!” Triệu Nham tức giận chửi ầm lên, “Tao là dân thường, là người tốt, mày mới là u linh! Mọi người đừng nghe nó nói bậy, nên loại nó ra đi, nếu không nó sẽ dẫn mọi người đi lệch hướng!”
“Nếu tôi là u linh, tôi sẽ không tích cực chia sẻ ý tưởng với mọi người như vậy.” Lý Phong ăn nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Chính vì tôi là người tốt, trước đây cũng là một người chơi Ma Sói kỳ cựu, nên tôi mới muốn giúp phe dân thường chiến thắng, dù xem xét từ góc độ nào thì ý tưởng của tôi cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Mày đang nói bậy nói bạ để dắt mũi những kẻ đần chưa chơi game thì có!”
“À, theo ý của mày thì mọi người đều là kẻ đần à?”
Hai người tranh cãi nảy lửa, thỉnh thoảng có người chơi khác lên tiếng khuyên can, sau đó Hoa Việt nhìn lên đồng hồ quả lắc rồi gõ tay xuống bàn nói:
“Các vị, sắp 10 giờ rồi.”
Cùng lúc đó, màn hình lớn bắt đầu đếm ngược một phút bỏ phiếu cuối cùng: 60, 59, 58…
Những người không bỏ phiếu trong thời gian quy định sẽ bị hệ thống trừng phạt.
Vì vậy không ai nói chuyện nữa cả, mọi đều tập trung nhập số vào thiết bị bỏ phiếu trước mặt, chỉ có Triệu Nham luôn lặp đi lặp lại nói.
“Chọn số 3, chọn số 3 Lý Phong.”
Lý Phong cũng cao giọng nói: “Chọn số 8, nhất định phải chọn số 8.”
Quá trình nhập số rất nhanh, trong thời gian bọn họ quay lưng lại với nhau, quá trình bỏ phiếu đã kết thúc.
Thời gian đếm ngược trên màn hình lớn đã được thay thế bằng mười giây, đây là mười giây kiểm phiếu, cũng là mười giây nghẹt thở.
Cho đến khi kết quả bỏ phiếu được công bố chính thức:
【Người chơi Lý Phong -- 4 phiếu
Người chơi Triệu Nham -- 6 phiếu
Người chơi Hoa Việt -- 1 phiếu】
【Người chơi Triệu Nham bị hành quyết.】
Nếu không phải bàn hội nghị này quá nặng, Triệu Nham có lẽ sẽ lật cả cái bàn này lên.
Gã nổi giận đứng lên, trực tiếp nhảy qua mặt bàn rồi nhào đến chỗ của Lý Phong.
“Ông đây phải làm thịt tên khốn nạn này! Mày hãm hại người tốt, mày nhất định phải chết theo tao!!!”
Lý Phong giật mình, định bỏ chạy khỏi chỗ ngồi, ai ngờ Triệu Nham còn chưa kịp ra tay thì một sợi dây thừng tròng vào cổ gã, treo gã lên cao.
Người đàn ông cường tráng cao gần 1,9 mét dễ dàng bị nhấc bổng treo lên trần nhà, những người chơi bên dưới thậm chí có thể nghe thấy âm thanh giòn giã của xương cổ gã bị siết gãy.
Đầu gã mềm nhũn rũ xuống, hai mắt đỏ ngầu mở to, nhìn chằm chằm về hướng của Lý Phong.
Cây nến ở vị trí 8 bị dập tắt.
Sau khi chứng kiến cảnh hành quyết, bất kể là ai cũng không tránh khỏi sự kinh ngạc, mọi người sững sờ tại chỗ, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.
Lý Phong không dám nhìn thi thể treo cổ của Triệu Nham nữa, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi bước nhanh về phía cầu thang.
Những người chơi còn lại cũng giải tán, Mạnh Kinh ngồi quá lâu nên hai chân tê rần, khi đứng lên thì chân có chút mềm nhũn, sau đó liền cảm giác được bên cạnh có người đưa tay ra đỡ mình.
Là Địch Tử Uyên, anh nghĩ rằng cô bị dọa sợ nên thấp giọng an ủi một câu.
“Đừng sợ, không sao đâu.”
Mạnh Kình dừng lại 2 giây, sau đó nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa kiên cường với anh: “Ừm, cảm ơn anh.”
Đúng là nên cảm ơn rất nhiều.
******
Chuông đồng hồ vang lên vào đúng 12 giờ đêm, đêm nay cũng chẳng có gì khác với đêm qua.
Kể cả cuộc gặp mặt của 3 u linh, bọn họ đều chọn vũ khí giống với đêm qua.
Chu Mạch dựa vào tường, mân mê cung tên lò xo trong tay, trầm giọng hỏi.
“Hôm nay chúng ta chọn ai?”
“Bỏ qua vấn đề chọn ai trước đi.” Mạnh Kình nói, “Tôi có thứ muốn đưa cho cô.”
“...Thứ gì?”
Đương lúc Chu Mạch còn đang thắc mắc thì Mạch Kình đã lấy một tấm thẻ màu vàng đen từ trong ngực áo ra, đưa cho cô ấy.
Đó là một thẻ kỹ năng đặc biệt mà Mạnh Kình đã tìm thấy trong tủ lạnh trưa nay.
【Thẻ đầu hàng: Khi kết thúc trò chơi, bạn có thể sử dụng thẻ này để cứu một người chơi của phe đối lập khỏi bị hành quyết (nhưng không thể hồi sinh người chơi đã bị hành quyết).】
Chu Mạch sửng sốt: “Cô…”
“Tôi giữ thẻ này cũng vô dụng vì tôi chẳng muốn cứu ai ở phe đối phương cả.” Mạnh Kình hơi mỉm cười, “Nhưng cô có người muốn cứu có đúng không? Chính là anh Lục Hải ấy, sau tai anh ta có hình xăm người yêu giống hệt cô.”
“...”
“Ba người chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, không có gì là không thể thừa nhận cả. Cô giữ tấm thẻ này, sau đó có thể cùng bạn trai vượt ải.”
Chu Mạch nắm chặt tấm thẻ, giống như nắm chặt ngọn cỏ cứu mạng, cô ấy hít sâu một hơi, sau đó cúi đầu với Mạnh Kình.
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn.”
“Đừng cảm ơn, tôi chỉ đang cân nhắc cho phe mình mà thôi.” Mạnh Kình nói, “Nếu không cô sẽ luôn trong trạng thái tâm sự nặng nề, sớm muộn gì cũng bị nghi ngờ thôi.”
“Xin lỗi, tôi sẽ điều chỉnh lại.”
“Còn nữa, chuyện này đừng nói cho bạn trai của cô biết, cho dù là người của yêu nhau, để tránh những phức tạp không cần thiết, tốt hơn hết là càng ít người biết càng tốt.”
“Tôi hiểu rồi.”
Lúc này Hoa Việt mới qua loa nói: “Được rồi, các quý cô, quà đã tặng xong rồi, hiện tại chúng ta thảo luận về mục tiêu săn giết đi.”
“Chuyện này chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao?” Mạnh Kình khoanh tay liếc anh ta một cái, “Tối nay có người bỏ phiếu cho anh, đoán xem là ai đi?”
Vẻ mặt anh ta như đã hiểu rõ: “Xem ra suy nghĩ của chúng ta rất giống nhau.”
****
Tác giả có lời muốn nói:
Kình Kình: Oscar trong tầm tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.