Lời Mời Của Thần Linh

Chương 5: Truy tìm u linh (5): Đêm thứ hai

Ngân Chúc Diên Vĩ

29/04/2023

Số phiếu bình chọn buổi tối lần lượt là: Triệu Nham 6 phiếu, Lý Phong 4 phiếu, Hoa Việt 1 phiếu.

Triệu Nham và Lý Phong là tâm điểm bị chú ý, những người bị Lý Phong thuyết phục nhất định sẽ bỏ phiếu cho Triệu Nham, tất nhiên cũng sẽ có người không tin Lý Phong, cảm thấy gã đang dẫn mọi người đi lệch hướng, chuyện này rất bình thường.

Nhưng chẳng hiểu sao lại có người bỏ phiếu cho Hoa Việt, chuyện này rất đáng để suy ngẫm.

Về điểm này, suy nghĩ của Mạnh Kình rất kiên định: “Chắc chắn là số 5 Trương Bắc Thiên, lúc anh nói chuyện hắn luôn nhìn chằm chằm vào anh, lúc Lý Phong hỏi hắn, hắn đã liếc nhìn Vũ Thiến Thiến, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, sau đó hắn còn liếc anh rất nhiều lần, cho nên tôi có lý do để nghi ngờ hắn ta là thầy bói. Có lẽ hắn ta đã kiểm Vũ Thiến Thiến vào đêm đầu tiên, đêm nay nhất định sẽ kiểm tra anh.”

Chu Mạch nghe vậy không khỏi nghi hoặc: “Nhưng nghi ngờ như thế hình như không có cơ sở xác đáng?”

“Bởi vì trong trò chơi có thể chết bất cứ lúc nào này, hoàn toàn không thể chỉ dựa vào suy luận logic, đôi khi dựa vào trực giác mách bảo có khi lại có tỷ lệ thắng cao hơn.”

Hoa Việt gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như thế, thật ra Trương Bắc Thiên rất giống với người chơi Ma Sói lâu năm, hắn ta chẳng chịu nói gì cả, cứ luôn che che giấu giấu, chắc hẳn do hắn vẫn chưa xác định được u linh trong đêm thứ nhất, lúc nãy hắn để mắt đến tôi, cũng là nhờ vào trực giác.”

Chu Mạch như có điều suy nghĩ: “Thực tế đã chứng minh, trực giác của hắn rất chuẩn.”

“Đúng vậy.”

“Nếu đêm nay chúng ta không giết hắn, ngày mai hắn công khai thân phận của anh, lỡ như người gác đêm chưa chết sau đó bảo vệ hắn, vậy hắn có thể tiếp tục soi thân phận của một người nữa, như thế thì chúng ta sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm.”

Mạnh Kình nói: “Bỏ chữ lỡ như đi, người gác đêm nhất định vẫn chưa chết.”

“Tại sao?”

“Nhất định không phải là Triệu Nham, khi gã ta bị Lý Phong dồn đến bước đường cùng, gần như không có cơ hội lật ngược tình thế, khi ấy gã vẫn khăng khăng bảo mình là dân thường, là người tốt. Nếu gã là người quyền năng thì gã sẽ thừa nhận, ít nhất như thế có thể khiến những người chơi khác cảm thấy đắn đo, cho gã sống thêm một đêm nữa.”

“Còn em trai cô thì sao? Có lẽ cậu ta là người gác đêm.”

Mạnh Kình cười lạnh: “Tôi rất hiểu tên đần đó, lúc nó xem thẻ thân phận thì xụ mặt, cho nên nó tuyệt đối là dân thường không có kỹ năng đặc biệt nào, không có cách bảo vệ tính mạng của mình, lúc ấy nó đã rất tức giận.”

“À…”

Hoa Việt đưa ra quyết định cuối cùng: “Vậy thì sau khi phân tích cân nhắc kỹ lưỡng, đêm nay Trương Bắc Thiên nhất định phải chết.”

“Không sai.”

Chu Mạch không nói thêm điều gì nữa, chỉ tỏ ý sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh ta.

Vì vậy, ba người bọn họ đi đến phòng số 5 trên lầu 3, vỗ tay 3 cái trước cửa phòng, sau đó cùng lui vào góc tường, chờ hàng rào ngăn cản xuất hiện.

15 giây sau, Trương Bắc Thiên chạy ra khỏi phòng.

Hắn dừng bước, nheo mắt nhìn Hoa Việt ở góc ngoài cùng bên phải, trong vẻ mặt hung ác nham hiểm có chút tự phụ và nhẹ nhõm vì suy đoán của mình đã được chứng thực.



Nhưng khi hắn nhìn thấy Mạnh Kình ở phía bên trái, biểu cảm đã thay đổi rất rõ rệt, rõ ràng sự xuất hiện của cô nằm ngoài dự đoán của hắn.

Không có ai nghi ngờ Mạnh Kình, không có ai sau cái chết thảm của Mạnh Húc trong đêm đầu tiên nghi ngờ Mạnh Kình cả.

“...Đúng là quá khó tin mà, quả nhiên chỉ có kẻ tàn nhẫn mới có thể sống lâu.”

Hắn vừa nói vừa cười, sau đó quay lưng chạy về phía cầu thang mà không hề ngoảnh lại.

Hàng rào nhanh chóng biến mất, ba người đuổi theo, nhưng điều họ không ngờ tới là chỉ trong vài giây thì Trương Bắc Thiên đã biến mất ngay trước mắt họ.

Theo lý mà nói, cho dù là quán quân thi chạy 100 mét cũng không thể nào chạy nhanh đến mức biến mất vô tung vô ảnh trong trò chơi đuổi bắt trong khách sản này, chuyện này hoàn toàn không hợp lý.

Bọn họ tìm hết nửa giờ nhưng vẫn không tìm thấy.

Mạnh Kình đứng trong hành lang suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần dần tối sầm lại, chẳng biết vì sao lại lộ ra vẻ âm trầm tàn ác.

Cô nói: “Có chút rắc rối rồi, có khả năng cao chúng ta sẽ không tìm được hắn.”

“Tại sao?” Chu Mạch cau mày, “Còn mấy giờ nữa mới kết thúc thời gian săn giết, cùng lắm là đêm nay không ngủ thôi, chúng ta có 3 người, nên chắc sẽ tìm được mà.”

“Vấn đề không nằm ở thời gian dài hay ngắn, có lẽ Trương Bắc Thiên đã có chuẩn bị từ sớm rồi.”

“Chuẩn bị cái gì?”

“Chẳng lẽ thẻ kỹ năng đặc biệt chỉ có một loại như cái tôi đưa cô à? Nhất định còn có loại khác nữa.”

Theo logic thông thường, rất khó để người chơi trốn cả đêm mà không bị u linh phát hiện.

Nhưng nếu hệ thống đã đặt ra quy tắc giả thiết khi người thoát khỏi sự truy sát của u linh, vậy thì khi ấy người chơi phải làm thế nào mới thoát được đây?

Chỉ có thể là nhờ vào thẻ kỹ năng đặc biệt mà thôi.

Nếu Trương Bắc Thiên đã tìm được thẻ kỹ năng đặc biệt, thế thì đêm nay hắn nhất định sẽ không chết, cho nên dù cho bọn họ tìm đến rạng sáng thì cũng chẳng có ích gì.

Chu Mạch nghe hiểu, nên sắc mặt khẽ thay đổi: “Nếu thế thật thì quá bất lợi cho chúng ta rồi.”

“Thế nên chúng ta cần phải có một kế hoạch vẹn toàn.” Mạnh Kình nghiêng đầu ra hiệu, “Đi thôi, vào phòng của tôi đi.”

Theo quy tắc của trò chơi, các phòng đều bị khóa, người chơi không thể vào phòng của người khác, nhưng phe u linh vào ban đêm là ngoại lệ.

Hiện tại bọn họ không biết thẻ kỹ năng đặc biệt của Trương Bắc Thiên có công dụng gì nên bàn bạc trong phòng của u linh sẽ an toàn hơn.

Ngồi vào bàn, Chu Mạch cầm ly nước mà Mạnh Kình vừa rót cho cô ấy, cẩn thận nhớ lại: “Nếu tối nay truy sát thất bại, ký ức sau khi màn đêm buông xuống của Trương Bắc Thiên sẽ bị xóa đi, hắn sẽ không nhớ chuyện đêm nay hắn gặp chúng ta, đúng không?”



“Đúng vậy, nhưng chỉ quên chuyện tối nay mà thôi.” Hoa Việt nói, “Sự nghi ngờ của Trương Bắc Thiên đối với tôi sẽ không suy giảm, nếu hắn không kiểm tra tôi vào tối nay thì sẽ kiểm tra vào tối mai, hơn nữa trò chơi quy định đêm mai không thể chọn hắn làm mục tiêu nữa, thế thì chẳng khác nào lãng phí hai đêm vô ích, như thế chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.”

“... Vậy phải làm sao đây? Có cách nào cứu vãn tình hình không?”

“Chớ nóng vội, tôi đang nghĩ cách.”

“Tôi có một ý này.” Mạnh Kình nhìn con dao đặt ở mép giường, thâm ý nói, “Chỉ là không biết anh Hoa có dám hợp tác hay không thôi.”

Hoa Việt nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức hiểu được ý của cô, anh ta có chút không tin nổi.

“Chẳng lẽ cô muốn chém tôi một dao, ngụy trang hiện trường tôi bị đuổi giết?”

“Thế nào, không khả thi sao?” Mạnh Kình cười mà như không cười, cô nói tiếp: “Dù sao người chơi sẽ mất ký ức trong đêm truy sát, không nhớ bất cứ điều gì cả, nhưng vết dao chém thì vẫn còn đó. Khi những người khác hỏi, anh chỉ cần nói trước kia anh đã tìm được thẻ kỹ năng, hiện tại thẻ kỹ năng đã biến mất, nên anh đoán mình đã bị u linh chọn làm mục tiêu.”

Chu Mạch đặt câu hỏi: “Vấn đề là Trương Bắc Thiên cũng sẽ phát hiện thẻ kỹ năng của hắn biến mất, hắn nhất định sẽ nghi ngờ anh Hoa nói dối.”

“Cái đó không quan trọng, dù sao hắn cũng không có cách nào để chứng minh rằng những gì hắn nói là thật, hơn nữa vết thương của tôi sẽ khiến lời tôi nói đáng tin hơn.” Hoa Việt tháo mắt kính xuống rồi xoa xoa mi tâm, đang cố làm rõ suy nghĩ của mình, “...Nếu tối mai hắn tra ra thân phận của tôi, thế thì ngày hôm sau tôi sẽ nói tôi là thầy bói, có hai thầy bói thật giả lẫn lộn sẽ làm người chơi hoang mang, không dám tùy tiện nhắm vào một trong hai người chúng tôi.”

“Cách này quá mạo hiểm.”

“Nhưng đây là cách duy nhất mà chúng ta có thể làm, cô có thấy ánh mắt lúc nãy của Trương Bắc Thiên không? Hắn nhất định đã đoán tôi là u linh, lúc nãy hắn đã chứng thực được suy đoán của mình rồi.”

Ngữ khí của Mạnh Kình rất bình thản: “Cô Chu, đây không phải trò chơi bình thường, càng mạo hiểm thì cơ hội chiến thắng mới càng lớn, phe u linh có ít người, mỗi bước đi của chúng ta đều không được phép phạm sai lầm.”

“...”

“Cô phải làm quen với nhịp điệu trò chơi theo hai chúng tôi, đừng để lộ ra sơ hở.”

Nói xong, Mạnh Kình bình tĩnh cầm dao lên, không hề chớp mắt mà rạch một đường trên cánh tay của Hoa Việt, lực đạo được khống chế rất tốt, vết thương nhìn có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra tương đối nông, máu chảy không nhiều.

“Ủy khuất cho anh rồi, hiện tại tôi sẽ băng bó cho anh, trong tủ phòng tôi có hòm thuốc.”

Máu tươi từ từ thấm ướt áo sơ mi trắng, Hoa Việt đau đến mức bờ môi trắng bệch, trán ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh ta vẫn không rên tiếng nào.

Anh ta miễn cưỡng tươi cười: “Vậy làm phiền cô rồi.”

“Chuyện nên làm mà.”

Chu Mạch tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cô ấy siết chặt mũi tên của cung tên lò xo, ngồi yên một chỗ nhưng tim đập loạn xạ, trong lòng không khỏi chấn kinh.

Lúc này đây, cô ấy thậm chí cảm thấy mình rất may mắn, vì hai người trước mặt này là đồng đội chứ không phải kẻ địch thuộc phe đối lập.

Đây cũng có thể xem là vận may, nếu không cô ấy chỉ có thể bị bọn họ đùa bỡn trong lòng bàn tay, muốn thắng chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Mời Của Thần Linh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook