Lời Nguyền Ngũ Hành

Chương 39: Đêm Trăng Tròn

Khánh Dy

29/05/2024

Khi này trời đang bắt đầu tối dần nhóm của Nguyệt đang chuẩn bị cho nghi lễ, họ sắp xếp năm cái xác để theo hình ngôi sao năm cánh.

Sau đó Nguyệt để lần lượt các món báu vật lên những cái xác nằm ở năm góc khác nhau và khi này hắn chỉ cần chờ đợi mặt trăng xuất hiện là có thể thực hiện nghi lễ.

Nguyệt liền nhìn lên trời hắn thấy mặt trăng lúc này đang dần dần hiền ra trước mắt hắn và vui mừng nói: “Cuối cùng thời khắc mình chờ đợi bấy lâu nay cũng đã đến rồi”.

Nhưng sau đó bỗng nhiên trên trời xuất hiện một đàn diều bay ngang nơi hắn đứng và che mất mặt trăng.

Và hàng diều đó chính là do Nhật đã chuẩn bị và thả chúng nhằm để che khuất đi mặt trăng và cản trở Nguyệt thực hiện nghi lễ.

Nguyệt bất ngờ nhìn xuống thì ngay lúc này Nhật cũng đã có mặt và nói: “Nguyệt dừng tay lại đi mọi thứ vẫn còn kịp đó”.

Nguyệt: “Anh tưởng là dùng mấy con diều đó cò thể ngăn cản được em à, một lát nữa chúng bay đi hết thì chuyện đâu cũng vào đó thôi”.

Nhật: “Một lát cũng đủ để anh cản em lại được rồi, cảnh sát Kim anh ra được rồi đó”.

Lúc này cảnh sát Kim cũng dần dần bước ra nói: “Tất cả đứng im động đậy tôi sẽ bắn, lần này tôi nhất quyết không để cho các người thoát nữa đâu”.

Nhật lúc này lấy chiếc ba lô đựng đồ của mình ra và nói: “Cảnh sát Kim anh giữ chúng giùm tôi đừng để cho chúng động đậy, lần này tôi nhất quyết phải phá bỏ nghi lễ này mới được”.

Nói xong Nhật lấy ra ngôi sao mà sư phụ đã đưa cho anh và nói: “Nguyệt ngôi sao này là thứ sư phụ đã đưa cho anh để có thể phá hủy nghi lễ khi nó được khởi động, chỉ cần để nó vào trong nghi lễ thì mọi chuyện sẽ chấm dứt”.

“Sau khi nghi lễ bị phá hủy thì các báu vật sẽ không thể nào mở được phong ấn trong vòng hai năm tới nữa đâu”.

Cảnh sát Kim khi này liền đi tới chỗ của Nhật nói: “Nè hay là để tôi đem nó để vào cái vòng cho, dù gì sao đi chăng nữa tôi cũng là cảnh sát và có khả năng tự vệ, cậu đằng sau hỗ trợ tôi được không?”.

Nhật: “Được chỉ cần anh bỏ nó vào trong vòng nghi lễ đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết”.

Sau khi nghe xong lời căn dặn của Nhật thì cảnh sát Kim liền cầm lấy ngôi sao và tiến về phía vòng nghi lễ.



Chân hắn vừa đi thì tay hắn vừa cầm súng chĩa về phía nhóm của Nguyệt khống chế chúng khiến chúng không thể giở trò được nữa.

Nhưng đi được nữa đường thì bỗng nhiên cảnh sát Kim hắn liền quay về phía của Nhật chĩa súng và nói: “Nhật tôi xin lỗi vì gia đình của tôi, tôi bắt buộc phải phản bội lại câu thôi”.

Khi này anh thấy Nguyệt phía bên kia cười thì anh đã nhận ra là Nguyệt lại một lần nữa lại đi trước anh một bước.

Nhật lắc đầu cười nói: “Quả nhiên em lúc nào cũng là người đi trước anh một bước”.

Nguyệt liền cười mỉm nói: “Anh trai à đợi sau khi em làm xong việc em cần làm thì anh em ta sẽ có thể quay lại vui vẻ như xưa rồi”.

Lúc này những con diều cũng bắt đầu bay đi hết thì luồng ánh sáng của mặt trăng cũng bắt đầu chiếu xuống nghi lễ.

Thấy cơ hội đã đến khi này Nhật mới thực sự ra tay, anh nhanh chóng lấy ra trong túi của mình một ngôi sao thứ hai và nói: “Nguyệt em rất tốt nhưng anh rất tiếc ngôi sao đó chỉ là đồ giả mà thôi, em nghĩ là việc quan trọng như vậy anh sẽ dễ dàng giao cho người khác đi làm hay sao”.

Nói xong dứt câu thì Nhật dùng ngôi sao nhắm vào ngay vòng tròn trong nghi lễ và ném về phía đó.

Lúc này Nguyệt ngạc nhiên nói: “Thứ này có thể ném từ xa để phá nghi lễ à?”.

Nhật: “Đúng vậy sư phụ nói với nghi lễ đầu tiên thì sức mạnh của báu vật không có nên có thể ném từ xa, nhưng với nghi lễ thứ hai khi báu vật đã được bỏ phong ấn thì bắt buộc mới phải tiếp cận để bỏ nó vào mà thôi”.

Trong khoảnh khắc Nguyệt thấy ngôi sao bay ngang qua mình, thì hắn liền kêu cảnh sát Kim nổ súng bắn, nhưng mà mặc dù bắn trúng nhưng vẫn không thể nào ngăn chặn được hướng bay của ngôi sao.

Cứ tưởng mọi thứ sẽ kết thúc và nghi lễ sẽ không thể thực hiện được thì bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi đến, khiến cho ngôi sao bay gần đến nơi thì bị gió ngăn chặn làm chậm đường bay và chưa kịp đến nơi thì bị rơi xuống đất.

Sau khi thấy ngôi sao không bay vào được nghi lễ thì Nhật liền trừng mắt lên nói: “Thế quái nào tại sao lại có gió vậy chứ?”.

Nguyệt khúc này vui mừng cười lớn lên nói: “Ha…ha…ha anh trai à, anh đúng là làm rất tốt nhưng mà ông trời rất tiếc mới đúng, coi bộ lần này đến cả ông trời cũng giúp cho em hoàn thành tâm nguyện này rồi”.

Sau khi ngôi sao bị rơi xuống đất thì ánh sáng của mặt trăng bắt đầu chiếu xuống vòng tròn nghi lễ và sau một phút sau thì các mảnh đá trên các báu vật đều đã biến mất.



Nguyệt nhanh chóng đi đến lấy các món báu vật lên và nói: “Cuối cùng mình cũng thành công rồi ha…ha…ha”.

Nhật khi này thấy nhiệm vụ thất bại thì liền tức tối nói: “Cảnh sát Kim thật ra em trai tôi đã cho anh lợi ít gì mà anh lại phản bội tôi chứ?”.

Cảnh sát Kim liền nói: “Em trai anh nói nếu như giúp cậu ta, thì cậu ta sẽ dùng báu vật hồi sinh cả gia đình của tôi nên tôi bắt buộc phải phản bội cậu thôi”.

Nhật sau khi nghe xong câu đó thì liền nói: “Anh bị điên à nó chỉ lừa anh thôi, làm gì có chuyện mà mấy thứ đó có thể hồi sinh người chết chứ, những thứ đó một khi được giải phong ấn thì chỉ có hại người thôi làm gì có chuyện cứu người được”.

Sau khi nghe Nhật nói xong câu đó Phụng đứng gần đó quay qua hỏi: “Việc anh trai cậu nói có thật không hả, cậu đang lừa chúng tôi phải không?”.

Nguyệt quay qua cười nói: “Ha…ha…ha, anh ấy nói đúng rồi đó, làm gì có chuyện mà mấy thứ này có thể hồi sinh người chết chứ, tôi phải nói như vậy thì các người mới chịu hợp tác giúp tôi giải phong ấn chứ”.

Tức giận vì bị lừa cảnh sát Kim liền dùng súng không chút do dự bắn thẳng vào người của Nguyệt, nhưng mặc dù trúng nhưng hắn vẫn không bị hề hấn gì.

Thấy kỳ lạ tên Kim liền bắn liên tiếp nhưng cũng vô dụng, lúc này Nhật liền hét lên nói: “Vô ít thôi nó đang cầm trên tay là viên sỏi có khả năng khiến cho người cầm chống lại mọi đòn tấn công vật lý đó, nên anh có bắn hết đạn thì cũng không làm được gì đâu”.

Sau đó Nguyệt liền dùng chiếc bật lửa quơ tay một phát khiến lửa văng tung tóe, cảnh sát Kim nhờ phản xạ mà né được nhưng Phụng thì đứng gần ở đó nên đã bị lửa bắn vào mặt, khiến cô té xuống đất ôm mặt la đau đớn.

Long thấy vậy liền chạy tới la lên: “Bà xã, thằng khốn kia sao mày lại làm như vậy hả”.

Sau khi lấy được báu vật xong Nguyệt nhanh chóng đem tất cả chúng chạy đi, cảnh sát Kim thấy thế liền đuổi theo.

Nhật khi thấy khuôn mặt Phụng đang bị thiêu cháy liền chạy đến dùng chai nước trong túi đổ vào mặt cô khiến lửa dập tắt.

Mặc dù lửa được dập tắt nhưng mặt cô đã bị phỏng rất nặng nên cô đã nói với chồng là: “Ông xã xem ra hôm này đúng là ngày quả báo của hai vợ chồng mình rồi, anh hãy giúp em làm điều cuối cùng này được không, hãy ngăn chặn đừng để cho tên đó đem mấy thứ đó đi khỏi nơi này để hại người được không?”.

Long: “Được anh hứa anh sẽ ngăn chặn hắn lại”.

Sau khi trút hết hơi thở cuối cùng nói xong thì Phụng cũng ra đi trong vòng tay của chồng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lời Nguyền Ngũ Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook