Chương 40: Lời Thú Tội Cuối Cùng
Khánh Dy
03/06/2024
Sau khi nghe những lời nói của Phụng xong Nhật liền nói với Long: “Tôi thật sự xin lỗi vì những gì em trai tôi đã làm, tôi nhất định sẽ bắt nó phải trả giá cho những việc nó đã làm”.
Long khi này vừa khóc vừa nói: “Mọi chuyện không phải lỗi của cậu đâu, tất cả là do lòng thù hận của hai vợ chồng chúng tôi nên mọi chuyện nó mới ra nông nỗi như bây giờ”.
“Người nào làm thì người đó chịu, chính tay tôi sẽ giải quyết chuyện của em trai cậu”.
Nói xong dứt lời Long liền đấm một đấm vào mặt của Nhật khiến anh bất tỉnh tại chỗ, sau đó anh liền đuổi theo Nguyệt.
Khi này tên Kim cũng đang đuổi theo Nguyệt và dùng súng bắn một cách điên cuồng nhưng mọi phát đạn đều không hề ăn thua.
Còn tên Nguyệt vừa chạy vừa phải dùng lá cây bỏ vào miệng ăn nếu không thì hắn sẽ phải dính lời nguyền chịu đau đớn về thể xác.
Lúc này tên Kim cũng đã đuổi theo kịp hắn liền dùng toàn bộ sức lực nhảy đến chỗ của Nguyệt rồi ôm hắn khiến cho hai người bị lăn xuống đồi núi.
Sau khi hai người họ bị té thì Nguyệt là người ngồi dậy trước hắn không thấy đống báu vật đâu thì nhìn lên trên thì chúng đã bị đánh rơi ở giữa con dốc.
Hắn bắt đầu ngồi dậy để đi lấy chúng nhưng tên Kim cũng đúng lúc ngồi dậy và lao tới một lần nữa vật Nguyệt xuống đất nói: “Mày muốn lấy mấy thứ đó à đừng hòng tao sẽ không cho mày lấy chúng đâu, tao sẽ đưa mày về đồn để coi mày làm loạn được bao lâu nữa”.
Nguyệt tức lên nói: “Mày đưa tao về đồn thì mày cũng bị bắt vì tội bao che cho em mày thôi mày có bị điên không?”.
Cảnh sát Kim: “Đúng tao bị điên đấy dù tao có bị bắt thì chỉ cần trị được mày tao có ở tù cũng chẳng sao cả, vì vậy cho nên đừng hòng dụ tao nữa”.
Khi này Long cũng đang đi từ trên đồi núi xuống anh nhân cơ hội lấy đi hết năm món báu vật mà Nguyệt đã để trong túi và nói: “Chính những thứ này đã hại biết bao nhiêu người hôm nay tao phải lấy nó đem đi vứt bỏ chúng”.
Nguyệt khi thấy Long nói như thế liền hoảng sợ nói: “Đừng chúng ta đã cực khổ lắm mới có được chúng đừng làm điều dại dột, có gì anh giúp tôi xử tên này rồi ta tính tiếp”.
Khi này Long mặc kệ những câu nói đó của Nguyệt rồi đem những món báu vật đó đi mất, khi này cảnh sát Kim thấy thế liền nói: “Bây giờ mày mất tất cả rồi khôn hồn theo tao về đồn, tao nhất định phải đưa mày cho pháp luật trừng trị”.
Nguyệt khi này đã không còn kiên nhẫn nữa và không muốn bao công sức của mình trong mấy tháng qua phải bị đổ vỡ, hắn liền dùng miệng của mình phun ra một cây kim được giấu trong miệng của hắn trước đó.
Cây kim có để thuốc gây mê được ghim thẳng vào người của tên Kim khiến hắn lúc này dần dần bị mất đi sức lực liền nói: “Tên khốn mày còn có chiêu này nữa à”.
Nguyệt khi khi tên Kim đang yếu thế thì ngay lập tức lấy con dao trong túi ra đâm một phát vào tim của tên Kim khiến hắn lăn ra đất.
Nguyệt đứng dậy nói: “Một khi những thứ tao đã muốn làm thì đừng hòng có ai ngăn cản được tao”.
Nói xong Nguyệt liền đuổi theo Long để lấy lại các món báu vật đã bị lấy đi, lúc này Nhật khi bị Long đấm cho một cú bị ngất đi cũng đã tỉnh dậy và đến được chỗ tên Kim.
Nhật khi này thấy tên Kim đang năm dưới đất và trên người còn bị dính đầy máu liền chạy xuống nói: “Anh bị sao thế, mà con dao này không lẽ nào là Nguyệt em tôi làm à?”.
Cảnh sát Kim: “Tất cả mọi thứ hôm nay đúng là quả báo tôi đáng nhận mà, nhưng mà khổ nổi tôi không thể ngăn chặn hắn cho cậu được”.
Nhật: “Mặc kệ đi để tôi nghĩ cách chữa vết thương này cho anh cái đã”.
Cảnh sát Kim: “Không cần đâu, không kịp đâu dù gì đi chăng nữa khi tôi sống tôi cũng sẽ phải đi tù thôi, cậu có thể giúp tôi làm một việc này được không”.
Nhật: “Được anh cứ nói đi tôi sẽ làm”.
Tên Kim liền lấy chiếc điện thoại của hắn ra và nói: “Trong đây có một clip tôi đã quay lại và nói ra hết mọi tội lỗi của tôi và nhóm của em trai tôi đã làm”.
“Mặc dù thứ này chẳng vinh dự gì nhưng mà trước khi chết tôi vẫn có thể nói ra được sự thật coi như tôi cũng nhẹ lòng”.
“Còn chuyện của cậu và em trai cậu tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai nghe, để tránh trường hợp nhiều người biết về những thứ đó sẽ càng ngày càng rắc rối hơn thôi”.
“Tôi cũng mong rằng cậu có thể cản cậu ta lại đừng để cậu ta phải đi theo vết xe đổ giống như anh em chúng tôi là được”.
Nhật: “Tôi hứa tôi sẽ giúp anh thực hiện nguyện vọng này và ngăn nó lại”.
Sau khi nói xong thì tên Kim cũng tắt thở và chết sau đó còn Nhật thì tức giận và bắt đầu chạy đi tìm Nguyệt để ngăn chặn hắn không cho hắn giết người thêm nữa.
Long khi này vừa khóc vừa nói: “Mọi chuyện không phải lỗi của cậu đâu, tất cả là do lòng thù hận của hai vợ chồng chúng tôi nên mọi chuyện nó mới ra nông nỗi như bây giờ”.
“Người nào làm thì người đó chịu, chính tay tôi sẽ giải quyết chuyện của em trai cậu”.
Nói xong dứt lời Long liền đấm một đấm vào mặt của Nhật khiến anh bất tỉnh tại chỗ, sau đó anh liền đuổi theo Nguyệt.
Khi này tên Kim cũng đang đuổi theo Nguyệt và dùng súng bắn một cách điên cuồng nhưng mọi phát đạn đều không hề ăn thua.
Còn tên Nguyệt vừa chạy vừa phải dùng lá cây bỏ vào miệng ăn nếu không thì hắn sẽ phải dính lời nguyền chịu đau đớn về thể xác.
Lúc này tên Kim cũng đã đuổi theo kịp hắn liền dùng toàn bộ sức lực nhảy đến chỗ của Nguyệt rồi ôm hắn khiến cho hai người bị lăn xuống đồi núi.
Sau khi hai người họ bị té thì Nguyệt là người ngồi dậy trước hắn không thấy đống báu vật đâu thì nhìn lên trên thì chúng đã bị đánh rơi ở giữa con dốc.
Hắn bắt đầu ngồi dậy để đi lấy chúng nhưng tên Kim cũng đúng lúc ngồi dậy và lao tới một lần nữa vật Nguyệt xuống đất nói: “Mày muốn lấy mấy thứ đó à đừng hòng tao sẽ không cho mày lấy chúng đâu, tao sẽ đưa mày về đồn để coi mày làm loạn được bao lâu nữa”.
Nguyệt tức lên nói: “Mày đưa tao về đồn thì mày cũng bị bắt vì tội bao che cho em mày thôi mày có bị điên không?”.
Cảnh sát Kim: “Đúng tao bị điên đấy dù tao có bị bắt thì chỉ cần trị được mày tao có ở tù cũng chẳng sao cả, vì vậy cho nên đừng hòng dụ tao nữa”.
Khi này Long cũng đang đi từ trên đồi núi xuống anh nhân cơ hội lấy đi hết năm món báu vật mà Nguyệt đã để trong túi và nói: “Chính những thứ này đã hại biết bao nhiêu người hôm nay tao phải lấy nó đem đi vứt bỏ chúng”.
Nguyệt khi thấy Long nói như thế liền hoảng sợ nói: “Đừng chúng ta đã cực khổ lắm mới có được chúng đừng làm điều dại dột, có gì anh giúp tôi xử tên này rồi ta tính tiếp”.
Khi này Long mặc kệ những câu nói đó của Nguyệt rồi đem những món báu vật đó đi mất, khi này cảnh sát Kim thấy thế liền nói: “Bây giờ mày mất tất cả rồi khôn hồn theo tao về đồn, tao nhất định phải đưa mày cho pháp luật trừng trị”.
Nguyệt khi này đã không còn kiên nhẫn nữa và không muốn bao công sức của mình trong mấy tháng qua phải bị đổ vỡ, hắn liền dùng miệng của mình phun ra một cây kim được giấu trong miệng của hắn trước đó.
Cây kim có để thuốc gây mê được ghim thẳng vào người của tên Kim khiến hắn lúc này dần dần bị mất đi sức lực liền nói: “Tên khốn mày còn có chiêu này nữa à”.
Nguyệt khi khi tên Kim đang yếu thế thì ngay lập tức lấy con dao trong túi ra đâm một phát vào tim của tên Kim khiến hắn lăn ra đất.
Nguyệt đứng dậy nói: “Một khi những thứ tao đã muốn làm thì đừng hòng có ai ngăn cản được tao”.
Nói xong Nguyệt liền đuổi theo Long để lấy lại các món báu vật đã bị lấy đi, lúc này Nhật khi bị Long đấm cho một cú bị ngất đi cũng đã tỉnh dậy và đến được chỗ tên Kim.
Nhật khi này thấy tên Kim đang năm dưới đất và trên người còn bị dính đầy máu liền chạy xuống nói: “Anh bị sao thế, mà con dao này không lẽ nào là Nguyệt em tôi làm à?”.
Cảnh sát Kim: “Tất cả mọi thứ hôm nay đúng là quả báo tôi đáng nhận mà, nhưng mà khổ nổi tôi không thể ngăn chặn hắn cho cậu được”.
Nhật: “Mặc kệ đi để tôi nghĩ cách chữa vết thương này cho anh cái đã”.
Cảnh sát Kim: “Không cần đâu, không kịp đâu dù gì đi chăng nữa khi tôi sống tôi cũng sẽ phải đi tù thôi, cậu có thể giúp tôi làm một việc này được không”.
Nhật: “Được anh cứ nói đi tôi sẽ làm”.
Tên Kim liền lấy chiếc điện thoại của hắn ra và nói: “Trong đây có một clip tôi đã quay lại và nói ra hết mọi tội lỗi của tôi và nhóm của em trai tôi đã làm”.
“Mặc dù thứ này chẳng vinh dự gì nhưng mà trước khi chết tôi vẫn có thể nói ra được sự thật coi như tôi cũng nhẹ lòng”.
“Còn chuyện của cậu và em trai cậu tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai nghe, để tránh trường hợp nhiều người biết về những thứ đó sẽ càng ngày càng rắc rối hơn thôi”.
“Tôi cũng mong rằng cậu có thể cản cậu ta lại đừng để cậu ta phải đi theo vết xe đổ giống như anh em chúng tôi là được”.
Nhật: “Tôi hứa tôi sẽ giúp anh thực hiện nguyện vọng này và ngăn nó lại”.
Sau khi nói xong thì tên Kim cũng tắt thở và chết sau đó còn Nhật thì tức giận và bắt đầu chạy đi tìm Nguyệt để ngăn chặn hắn không cho hắn giết người thêm nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.