Chương 41: Kẻ Mất Nhân Tính
Khánh Dy
13/06/2024
Lúc này tên Nguyệt đang đuổi theo Long và chạy được xuống đồi núi và nói: “Nè Long mấy món báu vật đâu mau mau đưa đây cho tôi mau lên đi, chúng ta cực khổ bấy lâu nay đừng để mọi thứ đổ sông đổ bể chứ!”.
Long quay lưng lại về phía Nguyệt nói: “Đến bây giờ mà mày còn nói như vậy với tao à, bấy lâu nay mày lợi dụng tao và vợ tao để đạt được mục đích của mày mọi thứ đã rõ rồi mày còn gì giải thích nữa”.
Nguyệt: “Đúng đúng là tôi đã sai nhưng mà anh trả chúng lại cho tôi trước được không rồi muốn gì thì ta thương lượng sau được không?”.
Long liền cười lớn và nói: “Ha…ha…ha giờ tao dù có đồng ý thì cũng quá muộn rồi, lúc mày chạy xuống đây mày có thấy cái xe rác chạy đi chứ!”.
“Tao đã quăng chúng lên đó rồi, một lát nữa thôi nó sẽ đem đống đó đến bãi rác để tiêu hủy, đến lúc đó mọi công sức của mày sẽ tan thành mây khói hết, ha…ha…ha”.
Nguyệt tức giận hét lên nói: “Thằng khốn mày dám phá mọi công sức của tao làm ra bấy lâu nay tao nhất định sẽ cho mày chết”.
Long: “Mày nghĩ là tao sợ chết à, gia đình của tao không còn nữa thì mày nghĩ tao còn muốn sống sao, chỉ cần giết được mày có bỏ mạng tao cũng chịu”.
Nói xong cả hai liền lao vào nhau và Nguyệt vì sức mạnh không bằng nên đã bị Long vật ngã ra đất.
Long đè hắn xuống đấm liên tục vào Nguyệt la lên nói: “Thằng khốn tại mày tại mày mà người thân duy nhất của tao trên đời này cũng chết, ngày hôm nay tao nhất định phải giết mày để thay trời hành đạo không cho mày hại bất kỳ ai nữa”.
Sau nhiều cú đấm của Long, Nguyệt dần dần yếu sức Long liền ngồi dậy tiến đến một cục đá lớn kế bên và cầm lên đi tới chỗ Nguyệt định đập xuống để kết thúc hắn.
Nhưng lại một lần Nguyệt hắn lại nghĩ ra cách để thoát khỏi tử thần, bằng cách dùng chân đạp mạnh vào ngay chỗ vết thương khi xưa mà Long được Nguyệt trị thương.
Khi này Long đau đớn nhưng anh vẫn phải cắn răng chịu đựng để có thể giết Nguyệt, anh liền nhanh chóng đập cục đá thật mạnh xuống.
Do cơn đau nên Long đã chậm hơn Nguyệt, hắn đã né được cú đập đó và nhanh chóng dùng một tay ghì chặt tay Long lại, tay còn lại hắn nhanh chóng đấm thật nhiều phát vào mặt Long.
Long liền choáng váng lui về sau Nguyệt liền đứng dậy nhanh chóng dùng cục đá đập vào đầu Long thật mạnh khiến anh gục xuống đất với đầu đầy máu.
Nguyệt đi đến và liên tục dùng cục đá đập vào đầu Long cho đến khi anh tắt thở và chết đi, sau khi đã giải quyết xong Long Nguyệt đứng lên nói: “Mày muốn đấu với tao à mơ đi, chỉ cần những việc tao muốn làm không ai có thể ngăn cản tao được ha…ha…ha”.
Khi này Nhật cuối cùng đã chạy đến và cũng thấy được cảnh tượng mà anh không muốn thấy và hét lên: “Nguyệt em lại giết người à tại sao càng ngày em lại càng mất hết nhân tính vậy chứ?”.
Nguyệt liền ngẩng đầu lên với một gương mặt đầy máu và nói: “Anh không hiểu được những gì em làm đâu sau này khi mọi thứ thành công em sẽ nói cho anh biết”.
Nói xong Nguyệt liền nhanh chóng chạy đi đuổi theo chiếc xe rác đang chở đống báu vật, thấy thế Nhật cũng liền đuổi theo.
Khi này Nguyệt cuối cùng cũng chạy đến được nơi đổ rác nhưng khi chạy được đến nơi thì xe rác đang đỗ đống rác xuống đất, lúc này một chiếc túi quen thuộc của Nguyệt xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng thật không may là nơi đỗ rác lại gần ngay một con sông và trong lúc đống rác được đỗ xuống thì túi đồ đựng báu vật của Nguyệt lại bị rơi xuống con sông đó.
Lúc này Nguyệt liền bất ngờ và hét lên: “Không…không…không đừng mà”.
Hắn liền nhanh chóng chạy đến để đỡ lấy cái túi nhưng mà vẫn không kịp, cuối cùng nó đã rơi xuống dòng sông.
Nguyệt liền nhanh chóng định nhảy xuống sông để lấy cái túi nhưng một viên đá từ xa bay thẳng vào chân hắn khiến hắn bị té xuống đất.
Hắn quay lại thì Nhật đã đuổi kịp và nói: “Nguyệt à dừng lại đi đừng sai lầm nữa”.
Nguyệt hắn liền đứng dậy nói: “Tại sao hết lần này tới lần khác anh cứ cản tôi vậy hả, tôi làm gì anh cứ mặc kệ đi, sao anh nhiều chuyện quá vậy”.
Nhật: “Đúng vậy anh rất nhiều chuyện mặc dù ta không phải là anh em ruột, nhưng mà từ nhỏ chúng ta luôn nương tựa lẫn nhau, anh luôn luôn coi em là em ruột của mình vậy nên anh không thể để em tiếp tục sai lại càng sai được”.
Nguyệt: “Tôi nói lại cho anh nghe một lần nữa thứ tôi muốn không ai ngăn cản được đâu, kể từ ngày hôm nay trở đi tôi và anh không còn là anh em nữa”.
Nói xong Nguyệt liền sử dụng cây Kim cuối cùng trong người của mình phóng về hướng của Nhật và Nhật cũng nhanh chóng bắn một viên đá về phía Nguyệt.
Khi này viên đá của Nhật và cây Kim của Nguyệt liền va chạm nhau và rơi xuống đất, nhân cơ hội này Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống sông và trốn thoát thêm một lần nữa.
Long quay lưng lại về phía Nguyệt nói: “Đến bây giờ mà mày còn nói như vậy với tao à, bấy lâu nay mày lợi dụng tao và vợ tao để đạt được mục đích của mày mọi thứ đã rõ rồi mày còn gì giải thích nữa”.
Nguyệt: “Đúng đúng là tôi đã sai nhưng mà anh trả chúng lại cho tôi trước được không rồi muốn gì thì ta thương lượng sau được không?”.
Long liền cười lớn và nói: “Ha…ha…ha giờ tao dù có đồng ý thì cũng quá muộn rồi, lúc mày chạy xuống đây mày có thấy cái xe rác chạy đi chứ!”.
“Tao đã quăng chúng lên đó rồi, một lát nữa thôi nó sẽ đem đống đó đến bãi rác để tiêu hủy, đến lúc đó mọi công sức của mày sẽ tan thành mây khói hết, ha…ha…ha”.
Nguyệt tức giận hét lên nói: “Thằng khốn mày dám phá mọi công sức của tao làm ra bấy lâu nay tao nhất định sẽ cho mày chết”.
Long: “Mày nghĩ là tao sợ chết à, gia đình của tao không còn nữa thì mày nghĩ tao còn muốn sống sao, chỉ cần giết được mày có bỏ mạng tao cũng chịu”.
Nói xong cả hai liền lao vào nhau và Nguyệt vì sức mạnh không bằng nên đã bị Long vật ngã ra đất.
Long đè hắn xuống đấm liên tục vào Nguyệt la lên nói: “Thằng khốn tại mày tại mày mà người thân duy nhất của tao trên đời này cũng chết, ngày hôm nay tao nhất định phải giết mày để thay trời hành đạo không cho mày hại bất kỳ ai nữa”.
Sau nhiều cú đấm của Long, Nguyệt dần dần yếu sức Long liền ngồi dậy tiến đến một cục đá lớn kế bên và cầm lên đi tới chỗ Nguyệt định đập xuống để kết thúc hắn.
Nhưng lại một lần Nguyệt hắn lại nghĩ ra cách để thoát khỏi tử thần, bằng cách dùng chân đạp mạnh vào ngay chỗ vết thương khi xưa mà Long được Nguyệt trị thương.
Khi này Long đau đớn nhưng anh vẫn phải cắn răng chịu đựng để có thể giết Nguyệt, anh liền nhanh chóng đập cục đá thật mạnh xuống.
Do cơn đau nên Long đã chậm hơn Nguyệt, hắn đã né được cú đập đó và nhanh chóng dùng một tay ghì chặt tay Long lại, tay còn lại hắn nhanh chóng đấm thật nhiều phát vào mặt Long.
Long liền choáng váng lui về sau Nguyệt liền đứng dậy nhanh chóng dùng cục đá đập vào đầu Long thật mạnh khiến anh gục xuống đất với đầu đầy máu.
Nguyệt đi đến và liên tục dùng cục đá đập vào đầu Long cho đến khi anh tắt thở và chết đi, sau khi đã giải quyết xong Long Nguyệt đứng lên nói: “Mày muốn đấu với tao à mơ đi, chỉ cần những việc tao muốn làm không ai có thể ngăn cản tao được ha…ha…ha”.
Khi này Nhật cuối cùng đã chạy đến và cũng thấy được cảnh tượng mà anh không muốn thấy và hét lên: “Nguyệt em lại giết người à tại sao càng ngày em lại càng mất hết nhân tính vậy chứ?”.
Nguyệt liền ngẩng đầu lên với một gương mặt đầy máu và nói: “Anh không hiểu được những gì em làm đâu sau này khi mọi thứ thành công em sẽ nói cho anh biết”.
Nói xong Nguyệt liền nhanh chóng chạy đi đuổi theo chiếc xe rác đang chở đống báu vật, thấy thế Nhật cũng liền đuổi theo.
Khi này Nguyệt cuối cùng cũng chạy đến được nơi đổ rác nhưng khi chạy được đến nơi thì xe rác đang đỗ đống rác xuống đất, lúc này một chiếc túi quen thuộc của Nguyệt xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng thật không may là nơi đỗ rác lại gần ngay một con sông và trong lúc đống rác được đỗ xuống thì túi đồ đựng báu vật của Nguyệt lại bị rơi xuống con sông đó.
Lúc này Nguyệt liền bất ngờ và hét lên: “Không…không…không đừng mà”.
Hắn liền nhanh chóng chạy đến để đỡ lấy cái túi nhưng mà vẫn không kịp, cuối cùng nó đã rơi xuống dòng sông.
Nguyệt liền nhanh chóng định nhảy xuống sông để lấy cái túi nhưng một viên đá từ xa bay thẳng vào chân hắn khiến hắn bị té xuống đất.
Hắn quay lại thì Nhật đã đuổi kịp và nói: “Nguyệt à dừng lại đi đừng sai lầm nữa”.
Nguyệt hắn liền đứng dậy nói: “Tại sao hết lần này tới lần khác anh cứ cản tôi vậy hả, tôi làm gì anh cứ mặc kệ đi, sao anh nhiều chuyện quá vậy”.
Nhật: “Đúng vậy anh rất nhiều chuyện mặc dù ta không phải là anh em ruột, nhưng mà từ nhỏ chúng ta luôn nương tựa lẫn nhau, anh luôn luôn coi em là em ruột của mình vậy nên anh không thể để em tiếp tục sai lại càng sai được”.
Nguyệt: “Tôi nói lại cho anh nghe một lần nữa thứ tôi muốn không ai ngăn cản được đâu, kể từ ngày hôm nay trở đi tôi và anh không còn là anh em nữa”.
Nói xong Nguyệt liền sử dụng cây Kim cuối cùng trong người của mình phóng về hướng của Nhật và Nhật cũng nhanh chóng bắn một viên đá về phía Nguyệt.
Khi này viên đá của Nhật và cây Kim của Nguyệt liền va chạm nhau và rơi xuống đất, nhân cơ hội này Nguyệt nhanh chóng nhảy xuống sông và trốn thoát thêm một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.