Chương 30: Những Kẻ Chủ Mưu
Khánh Dy
12/05/2024
Sau khi cảnh sát Kim và A Thủy lên kế hoạch xong thì chúng bắt đầu chia ra hành động.
Khi này A Thủy liền dùng số điện thoại của Phượng do cảnh sát Kim cung cấp và gọi cho cô ta nói: “A lô cho tôi hỏi đây có phải số điện thoại của Phượng không?”.
Phượng: “Đúng rồi cho tôi hỏi ai đang bên kia đầu dây thế?”.
A Thủy: “Cô không cần biết tôi là ai! Cho tôi hỏi có phải tôi hôm qua cô đã bắt cóc Kim thiếu gia phải không?”.
Phượng liền tức giận nói: “Anh nói gì thế tôi không hiểu gì cả! Kim thiếu gia nào chứ tôi không biết người đó là ai cả thôi tôi cúp máy đây”.
Sau khi cúp máy thì cô liền nhận được một video do số điện thoại đó gửi qua cho cô.
Khi này cô liền ngạc nhiên rồi gọi lại cho số điện thoại đó nói với giọng điệu gay gắt: “Thật ra anh muốn gì đây! Anh là ai hả”.
A Thủy: “Cô có nhớ người tối hôm qua đã hỏi cô đưa Kim thiếu gia đi không”.
Phượng: “Anh là tên phục vụ quán hôm qua sao! Thật ra anh muốn gì?”.
A Thủy: “Thật ra đơn giản thôi sáng hôm nay anh hai của Kim thiếu gia có đến tìm tôi thì tôi đã nói là tôi không gặp anh ấy, cô nghĩ thử xem nếu như cảnh sát Kim thấy được cái clip đó thì để xem thử cô sẽ phải chịu những gì”.
“Nói cho cô biết trước là cảnh sát Kim anh ta đang rất tức giận đó, anh ta nói để anh ta tìm ra được người bắt em trai của anh ta thì anh ta sẽ không tha cho đâu”.
Khi này Phượng liền hoảng sợ nói: “Vậy bây giờ anh muốn như thế nào mới chịu xóa clip đó đây hả”.
A Thủy: “Đơn giản thôi tiền, tôi đang thiếu nợ một số tiền nên tôi cần 100 triệu trong tối hôm nay, địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô sau”.
Phượng: “Được tôi sẽ chuẩn bị 100 triệu cho anh, nhưng anh nhớ là không được cho ai coi clip đó hết đấy, nếu tôi biết anh cho người thứ ba xem tôi nhất định không tha cho anh”.
A Thủy: “Được thôi cô cũng vậy đấy, tôi không muốn chuyện này của ta bị người thứ ba biết đâu”.
Sau khi bàn bạc xong mọi việc thì cuối cùng cũng đến tối ba người: A Thủy, Nhật, cảnh sát Kim cũng đã có mặt khi này A Thủy nói: “Bực mình thật thằng Đại Lực này không biết làm gì mà sáng giờ gọi không được nữa”.
Nhật: “Tôi nghĩ có lẽ cậu ta chắc cũng gặp chuyện rồi”.
A Thủy bất ngờ nói: “Anh nói thật chứ, không lẽ nào trong năm người chỉ còn mình tôi sống sót thôi à”.
Nhật: “Tôi không chắc một trăm phần trăm, nhưng mà theo tôi biết thì ngày trăng tròn sắp đến, nên có thể bọn chúng sẽ tăng tốc thật nhanh để có thể kịp đến ngày đó, nên anh cũng phải cẩn thận đó Thủy”.
A Thủy liền cười nói: “Để tôi xem thử bọn nó giết tôi trước hay tôi sẽ lôi bọn chúng ra trước”.
Cảnh sát Kim khi này liền thắc mắc hỏi: “Mà nè tại sao chúng không nhắm vào tôi mà lại nhắm năm người này chứ, tôi cũng là người đã bao che tội giết người cho chúng thì tôi cũng là người có tội chứ, sao chúng lại không nhắm vào tôi”.
Nhật liền giải thích: “Chúng không nhắm vào anh là vì việc xấu anh làm vẫn chưa đủ, còn năm người bọn họ thì đã quậy phá từ nhỏ rồi lớn lên còn làm những việc như này nữa thì toàn bộ điều kiện đều đủ, vì thế xác của họ là thích hợp dùng để hiến tế nhất”.
A Thủy: “Được rồi cô ta tới rồi kìa”.
Khi này Phượng đã xuất hiện, phía sau cô là A Thủy đang đeo mặt nạ bước tới nói: “Sao hả cô có đem theo đủ tiền không?”.
Phượng: “Đương nhiên là có rồi tiền ở đây, ở trong cái vali này anh cứ mở ra đếm thử đi, mà tôi và anh gặp nhau rồi anh đeo mặt nạ làm gì thế?”.
A Thủy: “Cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi nhận tiền của cô rồi xóa clip cho cô là được”.
Khi này Phượng liền để vali xuống đất để cho A Thủy bước đến, hắn mở vali ra và đếm tiền, khi này Phượng liền từ trong người mình rút một con dao ra canh hắn không để ý và nhào đến một nhát đâm thật mạnh vào người của hắn.
Khi này hắn đau đớn người chảy đầy máu lăn ra đất trong cơn đau nói: “Đồ bỉ ổi cô dám đâm lén tôi à!”.
Khi này cả ba người nhóm của Phụng liền lao ra nói: “Em làm tốt lắm em gái, ta không thể để một người ngoài khác phá hỏng kế hoạch của ta được”.
Long khi này liền đi tới nói: “Để tao coi đằng sau chiếc mặt nạ này của mày là ai mà dám xen ngang vào quậy phá bọn tao như vậy”.
Long liền bước từ từ tới thì khi này A Thủy liền móc một nấm cát được chuẩn bị sẵn trong túi quần ra hất vào mặt của Long, rồi sau đó hắn móc tiếp tục chai nước từ trong túi mở ra và hất tiếp tục vào mặt khiến cho Long không thấy đường.
Khi này Nguyệt thấy cách thức này thì hắn liền nói: “Kỳ lạ cách thức chơi xấu này quen vậy không lẽ nào”.
Khi này A Thủy liền lột mặt nạ của mình ra đứng lên và nói: “Đúng vậy đó, cách thức này là do anh trai của mày đã chỉ tao để đối phó tụi bây đó”.
Và sau đó là Nhật và cảnh sát Kim liền lao ra nói: “Thì ra tất cả mọi chuyện bấy lâu nay đúng là tụi bây đã làm”.
Phụng: “Thì ra tụi bây đã giăng bẫy tụi tao à!”.
A Thủy: “Đúng vậy, tụi tao đã bày ra chuyện cái clip để bắt tụi bây phải lộ diện đấy”.
Khi này Phượng liền ngạc nhiên khi thấy A Thủy vẫn khỏe mạnh sau nhát dao đó của cô liền nói: “Tại sao bị tao đâm mà mày vẫn khỏe re thế”.
A Thủy cười nói: “Ha…ha…ha chứ cô nghĩ tôi ngu ngốc đến độ, kiểm tra vali mà không đề phòng gì hết để cho cô đâm tự nhiên à”.
“Cô nhìn đi người của tôi xung quanh đều có máu giả hết với lại còn mặc đồ dày nữa, con dao đó của cô không làm gì được tôi đâu”.
Cảnh sát Kim: “Đừng nói nhiều nữa hôm nay nếu như tụi bây không nói tung tích của em tao đâu thì tao sẽ không để tụi bây rời khỏi đây đâu”.
Khi này A Thủy liền dùng số điện thoại của Phượng do cảnh sát Kim cung cấp và gọi cho cô ta nói: “A lô cho tôi hỏi đây có phải số điện thoại của Phượng không?”.
Phượng: “Đúng rồi cho tôi hỏi ai đang bên kia đầu dây thế?”.
A Thủy: “Cô không cần biết tôi là ai! Cho tôi hỏi có phải tôi hôm qua cô đã bắt cóc Kim thiếu gia phải không?”.
Phượng liền tức giận nói: “Anh nói gì thế tôi không hiểu gì cả! Kim thiếu gia nào chứ tôi không biết người đó là ai cả thôi tôi cúp máy đây”.
Sau khi cúp máy thì cô liền nhận được một video do số điện thoại đó gửi qua cho cô.
Khi này cô liền ngạc nhiên rồi gọi lại cho số điện thoại đó nói với giọng điệu gay gắt: “Thật ra anh muốn gì đây! Anh là ai hả”.
A Thủy: “Cô có nhớ người tối hôm qua đã hỏi cô đưa Kim thiếu gia đi không”.
Phượng: “Anh là tên phục vụ quán hôm qua sao! Thật ra anh muốn gì?”.
A Thủy: “Thật ra đơn giản thôi sáng hôm nay anh hai của Kim thiếu gia có đến tìm tôi thì tôi đã nói là tôi không gặp anh ấy, cô nghĩ thử xem nếu như cảnh sát Kim thấy được cái clip đó thì để xem thử cô sẽ phải chịu những gì”.
“Nói cho cô biết trước là cảnh sát Kim anh ta đang rất tức giận đó, anh ta nói để anh ta tìm ra được người bắt em trai của anh ta thì anh ta sẽ không tha cho đâu”.
Khi này Phượng liền hoảng sợ nói: “Vậy bây giờ anh muốn như thế nào mới chịu xóa clip đó đây hả”.
A Thủy: “Đơn giản thôi tiền, tôi đang thiếu nợ một số tiền nên tôi cần 100 triệu trong tối hôm nay, địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô sau”.
Phượng: “Được tôi sẽ chuẩn bị 100 triệu cho anh, nhưng anh nhớ là không được cho ai coi clip đó hết đấy, nếu tôi biết anh cho người thứ ba xem tôi nhất định không tha cho anh”.
A Thủy: “Được thôi cô cũng vậy đấy, tôi không muốn chuyện này của ta bị người thứ ba biết đâu”.
Sau khi bàn bạc xong mọi việc thì cuối cùng cũng đến tối ba người: A Thủy, Nhật, cảnh sát Kim cũng đã có mặt khi này A Thủy nói: “Bực mình thật thằng Đại Lực này không biết làm gì mà sáng giờ gọi không được nữa”.
Nhật: “Tôi nghĩ có lẽ cậu ta chắc cũng gặp chuyện rồi”.
A Thủy bất ngờ nói: “Anh nói thật chứ, không lẽ nào trong năm người chỉ còn mình tôi sống sót thôi à”.
Nhật: “Tôi không chắc một trăm phần trăm, nhưng mà theo tôi biết thì ngày trăng tròn sắp đến, nên có thể bọn chúng sẽ tăng tốc thật nhanh để có thể kịp đến ngày đó, nên anh cũng phải cẩn thận đó Thủy”.
A Thủy liền cười nói: “Để tôi xem thử bọn nó giết tôi trước hay tôi sẽ lôi bọn chúng ra trước”.
Cảnh sát Kim khi này liền thắc mắc hỏi: “Mà nè tại sao chúng không nhắm vào tôi mà lại nhắm năm người này chứ, tôi cũng là người đã bao che tội giết người cho chúng thì tôi cũng là người có tội chứ, sao chúng lại không nhắm vào tôi”.
Nhật liền giải thích: “Chúng không nhắm vào anh là vì việc xấu anh làm vẫn chưa đủ, còn năm người bọn họ thì đã quậy phá từ nhỏ rồi lớn lên còn làm những việc như này nữa thì toàn bộ điều kiện đều đủ, vì thế xác của họ là thích hợp dùng để hiến tế nhất”.
A Thủy: “Được rồi cô ta tới rồi kìa”.
Khi này Phượng đã xuất hiện, phía sau cô là A Thủy đang đeo mặt nạ bước tới nói: “Sao hả cô có đem theo đủ tiền không?”.
Phượng: “Đương nhiên là có rồi tiền ở đây, ở trong cái vali này anh cứ mở ra đếm thử đi, mà tôi và anh gặp nhau rồi anh đeo mặt nạ làm gì thế?”.
A Thủy: “Cô không cần biết, cô chỉ cần biết tôi nhận tiền của cô rồi xóa clip cho cô là được”.
Khi này Phượng liền để vali xuống đất để cho A Thủy bước đến, hắn mở vali ra và đếm tiền, khi này Phượng liền từ trong người mình rút một con dao ra canh hắn không để ý và nhào đến một nhát đâm thật mạnh vào người của hắn.
Khi này hắn đau đớn người chảy đầy máu lăn ra đất trong cơn đau nói: “Đồ bỉ ổi cô dám đâm lén tôi à!”.
Khi này cả ba người nhóm của Phụng liền lao ra nói: “Em làm tốt lắm em gái, ta không thể để một người ngoài khác phá hỏng kế hoạch của ta được”.
Long khi này liền đi tới nói: “Để tao coi đằng sau chiếc mặt nạ này của mày là ai mà dám xen ngang vào quậy phá bọn tao như vậy”.
Long liền bước từ từ tới thì khi này A Thủy liền móc một nấm cát được chuẩn bị sẵn trong túi quần ra hất vào mặt của Long, rồi sau đó hắn móc tiếp tục chai nước từ trong túi mở ra và hất tiếp tục vào mặt khiến cho Long không thấy đường.
Khi này Nguyệt thấy cách thức này thì hắn liền nói: “Kỳ lạ cách thức chơi xấu này quen vậy không lẽ nào”.
Khi này A Thủy liền lột mặt nạ của mình ra đứng lên và nói: “Đúng vậy đó, cách thức này là do anh trai của mày đã chỉ tao để đối phó tụi bây đó”.
Và sau đó là Nhật và cảnh sát Kim liền lao ra nói: “Thì ra tất cả mọi chuyện bấy lâu nay đúng là tụi bây đã làm”.
Phụng: “Thì ra tụi bây đã giăng bẫy tụi tao à!”.
A Thủy: “Đúng vậy, tụi tao đã bày ra chuyện cái clip để bắt tụi bây phải lộ diện đấy”.
Khi này Phượng liền ngạc nhiên khi thấy A Thủy vẫn khỏe mạnh sau nhát dao đó của cô liền nói: “Tại sao bị tao đâm mà mày vẫn khỏe re thế”.
A Thủy cười nói: “Ha…ha…ha chứ cô nghĩ tôi ngu ngốc đến độ, kiểm tra vali mà không đề phòng gì hết để cho cô đâm tự nhiên à”.
“Cô nhìn đi người của tôi xung quanh đều có máu giả hết với lại còn mặc đồ dày nữa, con dao đó của cô không làm gì được tôi đâu”.
Cảnh sát Kim: “Đừng nói nhiều nữa hôm nay nếu như tụi bây không nói tung tích của em tao đâu thì tao sẽ không để tụi bây rời khỏi đây đâu”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.