Chương 48: Sát Thủ Đêm Trăng
Khánh Dy
06/08/2024
Kể lại khoản thời gian trước khi băng Nghĩa Hải được thành lập.
Khi này trong thành phố tội ác chia ra nhiều phe phái xã hội đen nhỏ, thì lúc này vào một đêm trăng tròn thì có một băng nhóm đang đi tuần tra xung quanh địa bàn thì một tiếng súng vang lên: “Pằng”.
Khi này một tên trong số chúng liền ngã xuống và cứ tiếp tục sau đó nhiều tiếng súng khác cũng vang lên: “Pằng…pằng…pằng”.
Và rồi tất cả những tên trong nhóm đó đều gục ngã và chết tại chỗ, sau đó tên đại ca của những tên đàn em đó liền biết tin và đó không ai khác chính là Dương và nói: “Đáng ghét tại sao tụi nó lại chết chứ hả tụi bây nói rõ tao nghe coi”.
Tên đàn em của hắn liền run sợ nói: “Dạ đại ca tụi em cũng không biết nữa, theo như kiểm tra thì tất cả đều bị ăn một phát đạn vào đầu và chết”.
Nghe xong Dũng liền bước tới nói: “Đại ca em sợ chắc chắn là có kẻ đang muốn kiếm chuyện với băng chúng ta, nhằm mục đích giảm thiểu quân ta”.
Dương: “Nhưng mà ai đã làm chuyện này giết một lúc cả sáu thằng một lượt, mà làm cho tụi nó không kịp đề phòng như thế thì chắc chắn kẻ ra tay phải rất lợi hại”.
Bỗng nhiên một nhóm người bước vào trong địa bàn của Dương cười lớn và nói: “Ha…ha…ha, Dương mày có nhận được món quà mà tao đã tặng cho mày không hả”.
Dương: “Thì ra là mày đã giết đàn em của tao à Trí?”.
Trí: “Đúng đúng, chính tao đã làm đó thấy sao hả, ngày hôm nay tao tới đây để lấy địa bàn của mày”.
Khi nghe xong câu đó Dương và đàn em liền rút súng ra chĩa súng về phía Trí, thì một tiếng súng vang lên và một tên đàn em của Dương liền gục xuống đất.
Dương liền hốt hoảng nói: “Có mai phục”.
Trí cười to nói: “Ha…ha…ha, đúng vậy hiện tại bây giờ ở đây khắp nơi đã bị người của tao bao vây rồi chúng mày không chạy được đâu”.
“Tốt hơn hết đầu hàng về đầu quân cho tao chí ít tao còn cho tụi bây một con đường sống”.
Dương tức giận nói: “Đừng có mơ tao thà chết chứ không bao giờ đầu hàng một kẻ như mày”.
Vừa nói xong dứt câu thì đàn em của Dương liền đồng loạt xông ra dùng súng nổ liên tục về phía của Trí.
Lúc này khung cảnh xung quanh hỗn loạn thì đàn em của Dương la lên nói: “Đại ca anh với anh Dũng chạy đi để bọn em ở đây cản chân bọn nó cho”.
Dũng khi này thấy tình hình không ổn cũng nói: “Đại ca tụi nó nói đúng đó rút trước đi còn mạng thì còn quay lại được”.
Nói xong cả hai liền nhanh chóng chạy ra phía cửa sổ nhảy ra ngoài, cùng lúc đó tên sát thủ bắn tỉa cũng nhắm ngay đó và nổ súng: “Pằng”.
Khi này viên đạn liền bắn trúng vào chân của Dũng khiến hắn khi nhảy không tiếp đất an toàn được.
Dương khi thấy đàn em của mình bị thương hắn liền dùng súng nổ liên tục lên trên các mái nhà, rồi sau đó kéo Dũng vào trong một con hẻm gần đó trốn khỏi tên sát thủ bắn tỉa.
Dũng khi này đau đớn nói: “Đại ca em sẽ chạy ra ngoài dụ tên sát thủ còn anh tranh thủ chạy trốn đi”.
Dương: “Mày bị điên à làm sao tao bỏ mày được, mày đã cùng tao trải qua biết bao trận chiến mới có được như ngày hôm nay, bỏ ai cũng được tao nhất định không để mày chết đâu”.
Nói xong ngay lập tức Dương chạy ra khỏi con hẻm làm mồi nhử dụ cho tên sát thủ đuổi theo mình.
Chạy một hồi Dương đã chạy vào trong rừng, sau đó hắn quay lại nói: “Kỳ lạ tại sao mình chạy nãy giờ vẫn không có tiếng súng nào bắn về phía mình hết vậy, không lẽ hắn đuổi theo không kịp à?”.
Sau đó một tiếng cười vang lên nói: “Ha…ha…ha, đó là vì tao không dễ gì bị mày dụ đó”.
Lúc này Dương quay ra đằng sau thì thấy Dũng đã bị tên sát thủ bắt và chĩa súng ngay đầu nói: “Mày tính dùng thân mình làm mồi nhử cho thằng này trốn chứ gì, phải công nhận mày là đại ca mà cũng lo cho đàn em quá đó”.
Dương: “Cái tụi bây cần là mạng của tao thôi thả nó ra đi”.
Tên sát thủ liền nói: “Dù gì sao đi chăng nữa tao cũng không phải là loại người thích uy hiếp người khác, hay là như vầy đi tao sẽ thả nó đi tao với mày đấu một một”.
“Nếu mày thắng mày có quyền đi, còn nếu tao thắng thì cả hai cái mạng tụi bây sẽ là của tao”.
Dương: “Được hứa rồi đừng nó mà nuốt lời”.
Tên sát thủ quăng cho Dương một con dao nói: “Tao không muốn mình xài vũ khí mà đối thủ của mình lại chơi tay không, cầm đi người nào rớt vũ khí xuống đất người đó thua”.
Nói xong dứt câu cả hai liền lao vào nhau, mọi nhát chém của tên sát thủ nhát nào cũng rất nhanh và chuẩn xác, khiến cho Dương liên tục bị chém trúng.
Tên sát thủ nói: “Sao hả nhìn mày cầm dao mà run quá vậy chịu thua đi nếu không thì tao sẽ chém mày ra thành tương luôn”.
Sau đó cả hai liền tiếp tục lao vào nhau, Dương liền cầm con dao phóng thẳng về phía tên sát thủ và khiến hắn phải né qua một bên, nhân cơ hội này Dương liền tăng tốc xông thẳng đến dùng lực cực mạnh húc tên sát thủ.
Sau đó là tới khung cảnh tên sát thủ đi về, khi này tên Trí vui mừng nói: “Ha…ha…ha, cuối cùng mày cũng về rồi cánh tay phải của tao, mày ở đây vậy hai thằng kia chắc chết rồi phải không hả?”.
Tên sát thủ liền nở một nụ cười nham hiểm nói: “Đúng”.
Khi này trong thành phố tội ác chia ra nhiều phe phái xã hội đen nhỏ, thì lúc này vào một đêm trăng tròn thì có một băng nhóm đang đi tuần tra xung quanh địa bàn thì một tiếng súng vang lên: “Pằng”.
Khi này một tên trong số chúng liền ngã xuống và cứ tiếp tục sau đó nhiều tiếng súng khác cũng vang lên: “Pằng…pằng…pằng”.
Và rồi tất cả những tên trong nhóm đó đều gục ngã và chết tại chỗ, sau đó tên đại ca của những tên đàn em đó liền biết tin và đó không ai khác chính là Dương và nói: “Đáng ghét tại sao tụi nó lại chết chứ hả tụi bây nói rõ tao nghe coi”.
Tên đàn em của hắn liền run sợ nói: “Dạ đại ca tụi em cũng không biết nữa, theo như kiểm tra thì tất cả đều bị ăn một phát đạn vào đầu và chết”.
Nghe xong Dũng liền bước tới nói: “Đại ca em sợ chắc chắn là có kẻ đang muốn kiếm chuyện với băng chúng ta, nhằm mục đích giảm thiểu quân ta”.
Dương: “Nhưng mà ai đã làm chuyện này giết một lúc cả sáu thằng một lượt, mà làm cho tụi nó không kịp đề phòng như thế thì chắc chắn kẻ ra tay phải rất lợi hại”.
Bỗng nhiên một nhóm người bước vào trong địa bàn của Dương cười lớn và nói: “Ha…ha…ha, Dương mày có nhận được món quà mà tao đã tặng cho mày không hả”.
Dương: “Thì ra là mày đã giết đàn em của tao à Trí?”.
Trí: “Đúng đúng, chính tao đã làm đó thấy sao hả, ngày hôm nay tao tới đây để lấy địa bàn của mày”.
Khi nghe xong câu đó Dương và đàn em liền rút súng ra chĩa súng về phía Trí, thì một tiếng súng vang lên và một tên đàn em của Dương liền gục xuống đất.
Dương liền hốt hoảng nói: “Có mai phục”.
Trí cười to nói: “Ha…ha…ha, đúng vậy hiện tại bây giờ ở đây khắp nơi đã bị người của tao bao vây rồi chúng mày không chạy được đâu”.
“Tốt hơn hết đầu hàng về đầu quân cho tao chí ít tao còn cho tụi bây một con đường sống”.
Dương tức giận nói: “Đừng có mơ tao thà chết chứ không bao giờ đầu hàng một kẻ như mày”.
Vừa nói xong dứt câu thì đàn em của Dương liền đồng loạt xông ra dùng súng nổ liên tục về phía của Trí.
Lúc này khung cảnh xung quanh hỗn loạn thì đàn em của Dương la lên nói: “Đại ca anh với anh Dũng chạy đi để bọn em ở đây cản chân bọn nó cho”.
Dũng khi này thấy tình hình không ổn cũng nói: “Đại ca tụi nó nói đúng đó rút trước đi còn mạng thì còn quay lại được”.
Nói xong cả hai liền nhanh chóng chạy ra phía cửa sổ nhảy ra ngoài, cùng lúc đó tên sát thủ bắn tỉa cũng nhắm ngay đó và nổ súng: “Pằng”.
Khi này viên đạn liền bắn trúng vào chân của Dũng khiến hắn khi nhảy không tiếp đất an toàn được.
Dương khi thấy đàn em của mình bị thương hắn liền dùng súng nổ liên tục lên trên các mái nhà, rồi sau đó kéo Dũng vào trong một con hẻm gần đó trốn khỏi tên sát thủ bắn tỉa.
Dũng khi này đau đớn nói: “Đại ca em sẽ chạy ra ngoài dụ tên sát thủ còn anh tranh thủ chạy trốn đi”.
Dương: “Mày bị điên à làm sao tao bỏ mày được, mày đã cùng tao trải qua biết bao trận chiến mới có được như ngày hôm nay, bỏ ai cũng được tao nhất định không để mày chết đâu”.
Nói xong ngay lập tức Dương chạy ra khỏi con hẻm làm mồi nhử dụ cho tên sát thủ đuổi theo mình.
Chạy một hồi Dương đã chạy vào trong rừng, sau đó hắn quay lại nói: “Kỳ lạ tại sao mình chạy nãy giờ vẫn không có tiếng súng nào bắn về phía mình hết vậy, không lẽ hắn đuổi theo không kịp à?”.
Sau đó một tiếng cười vang lên nói: “Ha…ha…ha, đó là vì tao không dễ gì bị mày dụ đó”.
Lúc này Dương quay ra đằng sau thì thấy Dũng đã bị tên sát thủ bắt và chĩa súng ngay đầu nói: “Mày tính dùng thân mình làm mồi nhử cho thằng này trốn chứ gì, phải công nhận mày là đại ca mà cũng lo cho đàn em quá đó”.
Dương: “Cái tụi bây cần là mạng của tao thôi thả nó ra đi”.
Tên sát thủ liền nói: “Dù gì sao đi chăng nữa tao cũng không phải là loại người thích uy hiếp người khác, hay là như vầy đi tao sẽ thả nó đi tao với mày đấu một một”.
“Nếu mày thắng mày có quyền đi, còn nếu tao thắng thì cả hai cái mạng tụi bây sẽ là của tao”.
Dương: “Được hứa rồi đừng nó mà nuốt lời”.
Tên sát thủ quăng cho Dương một con dao nói: “Tao không muốn mình xài vũ khí mà đối thủ của mình lại chơi tay không, cầm đi người nào rớt vũ khí xuống đất người đó thua”.
Nói xong dứt câu cả hai liền lao vào nhau, mọi nhát chém của tên sát thủ nhát nào cũng rất nhanh và chuẩn xác, khiến cho Dương liên tục bị chém trúng.
Tên sát thủ nói: “Sao hả nhìn mày cầm dao mà run quá vậy chịu thua đi nếu không thì tao sẽ chém mày ra thành tương luôn”.
Sau đó cả hai liền tiếp tục lao vào nhau, Dương liền cầm con dao phóng thẳng về phía tên sát thủ và khiến hắn phải né qua một bên, nhân cơ hội này Dương liền tăng tốc xông thẳng đến dùng lực cực mạnh húc tên sát thủ.
Sau đó là tới khung cảnh tên sát thủ đi về, khi này tên Trí vui mừng nói: “Ha…ha…ha, cuối cùng mày cũng về rồi cánh tay phải của tao, mày ở đây vậy hai thằng kia chắc chết rồi phải không hả?”.
Tên sát thủ liền nở một nụ cười nham hiểm nói: “Đúng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.